Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Đam Mỹ Ghi Chép Về Sách Minh Họa Sưu Tầm Ác Mộng Chương 23: 23: Thị Trấn Nhỏ Hiến Tế Cho Biển Sâu – 2

Chương 23: 23: Thị Trấn Nhỏ Hiến Tế Cho Biển Sâu – 2

10:54 chiều – 08/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 23: 23: Thị Trấn Nhỏ Hiến Tế Cho Biển Sâu – 2 tại dưa leo tr. 

Edit: Ryal Cây gậy gỗ ấy dừng lại cách trán Thẩm Lâu khoảng chừng mười centimet.

Hắn duỗi một ngón tay ra chặn nó, khuôn mặt đẹp đẽ đột nhiên lạnh xuống như phủ sương.

Thẩm Lâu tiện thể vung tay, cây gậy gỗ đứt thành từng khúc.

Cậu thanh niên đột nhiên bay ra ngoài, va vào bức tranh sơn dầu trên hành lang cái ruỳnh, khung tranh bằng gỗ trắng vỡ vụn.

Cậu chàng đau đớn rên ỉ ôi trên đất, giãy giụa mà không bò dậy nổi.

Ân Lưu Minh cạn lời, lặng lẽ thở dài rồi bước tới đỡ tên thanh niên dậy: “Cậu không sao chứ?”.

“Không, không sao ạ…!Úi…!cái eo tôi…”.

Ân Lưu Minh đỡ cậu chàng lên chiếc ghế sô pha bọc nhung đỏ, hắng giọng một cái rồi giải thích: “Đây không phải kẻ địch, mà là…”.

Y trầm ngâm một chốc, cố nghĩ danh phận cho Thẩm Lâu: “Yêu thú tôi triệu hồi”.

Cậu thanh niên xoa eo, trợn to hai mắt, khiếp sợ hỏi lại: “Yêu thú á?!”.

Thẩm Lâu quay đầu nhìn Ân Lưu Minh chằm chằm.

Y bình tĩnh né tránh ánh mắt ấy: “Tôi vừa thành công triệu hồi, chưa quen khống chế anh ta lắm”.

Cậu thanh niên ngơ ngác ngó y một hồi, bỗng đứng dậy.

Ngay lúc Ân Lưu Minh tự hỏi cậu chàng định làm gì, tên này đã quỳ xuống: “Sư phụ! Đồ nhi cũng muốn học phép triệu hồi!”.

Ân Lưu Minh: “…”.

Thẩm Lâu: “…”.

Ân Lưu Minh hốt hoảng, mà cậu thanh niên đã bắt đầu tự giới thiệu: “Thưa sư phụ, đồ nhi họ Mễ tên An Bồi, hai mươi sáu tuổi, còn độc thân…”.

“Dừng”.

Ân Lưu Minh hít một hơi sâu, ngắt lời Mễ An Bồi: “Phép triệu hồi này là phần thưởng tôi nhận được từ nhiệm vụ phụ ở giấc mơ trước, không dạy cho người khác được”.

Mễ An Bồi tỏ vẻ thất vọng, đứng dậy rồi lại ôm eo ngã xuống sô pha, cố tình kêu: “Ui ui ui đau quá!”.

Ân Lưu Minh liếc Thẩm Lâu một cái.

Thẩm Lâu khẽ hừ một tiếng, hóa thành quầng sáng quay về sách minh họa.

Ân Lưu Minh giúp Mễ An Bồi xem eo: “Chắc chỉ bị trật nhẹ thôi, cậu nghỉ một đêm là được.

Nếu thấy khó chịu quá thì để lát nữa tôi hỏi phu nhân Solari xem bà ấy có thuốc không”.

“Ấy, thôi không cần đâu…!Ai mà biết cái bà phu nhân kia là người hay quỷ”.

Mễ An Bồi lúng túng thả tay xuống.

“Khụ, nói chung là, mình làm quen đi”.

Ân Lưu Minh nhìn cậu chàng, mỉm cười: “Tôi là Ân Lưu Minh”.

Mễ An Bồi vỗ ngực: “Người anh em cứ yên tâm, nhất định tôi sẽ không tiết lộ chuyện về phép triệu hồi cho ai đâu!”.

“…!Thế thì cảm ơn cậu”.

Lúc này, ngoài cửa có người lễ phép lên tiếng: “Phu nhân mời mọi người tới dùng bữa, xin hỏi quý khách có ở trong phòng hay không?”.

“Có đây”.

Ân Lưu Minh đứng dậy đáp lời, tiện thể lặng lẽ ôm bộ áo ngủ thỏ xám vào lòng.

Một hầu gái trung niên trong bộ phục trang cứng nhắc đứng ở cửa, chiếc váy lam xen xám đậm giữa hành lang nhuốm vẻ âm u.

Ả nhìn Ân Lưu Minh với đôi ngươi màu chì, cung kính nói: “Phu nhân cho mời các vị khách quý tới dùng bữa tối”.

Y gật đầu: “Đã biết, tôi xin phép thay quần áo đã”.

Ả hầu gái nở nụ cười cứng ngắc, ánh mắt còn cứng ngắc hơn: “Kính xin ngài nhanh lên nhé, tôi còn phải mời vị khách ở phòng bên nữa…!Phu nhân không thích những ai trễ giờ”.

Cảnh tượng này khá là đáng sợ.

Ân Lưu Minh lạnh mặt quay người: “Không cần mời đâu, cậu ta cũng ở đây”.

Mễ An Bồi thò nửa mặt ra từ sau cửa, lúc nhìn thấy ả hầu gái thì sợ đến nỗi rụt người về: “Mẹ ơi! Ma nữ…! Đây cũng là yêu thú anh triệu hồi hả anh Ân?”.

“Không phải”.

“Biết ngay, trình độ nhan sắc chênh lệch quá lớn! A, ban nãy áo tôi rách mất rồi, anh Ân có thừa quần áo gì không?”.

“Không có”.

“Ầy, nếu không phải tại anh thì đồ tôi đâu có rách…”.

Ả hầu: “…”.

Họ đang làm gì thế? Sao trong trang viên lại có sự việc dâm loạn đến cỡ này? Bữa tối diễn ra trong phòng ăn lớn của trang viên.

Lửa reo tí tách trong lò sưởi, trên chiếc bàn gỗ dài bày đầy rượu đỏ, sườn bò nướng, sữa, salad táo mật ong vân vân, ngay chính giữa là nguyên con heo sữa quay giòn.

Nửa tiếng ngắn ngủi trôi qua, phu nhân Solari đã đổi sang chiếc váy màu tím nhạt, mái tóc xõa tung, trên trán cùng cổ và tay đeo đầy châu báu.

Bà nhìn xung quanh một vòng với ánh mắt từ ái, híp mắt cười: “Các con ta, chắc mọi người đói lắm rồi.

Mời nhanh chóng dùng bữa”.

Những người chơi quay sang trố mắt nhìn nhau.

Đúng là họ đói thật.

Nhưng nơi này không phải nhà hàng kiểu Tây, mà là một trang viên quái dị trong giấc mơ – ai mà biết liệu trong mấy món ăn này có giấu gì hay không? Quản gia thấy không ai động đậy thì tỏ vẻ bất mãn: “Thưa phu nhân, đám người trẻ tuổi này đúng là chẳng biết lễ nghĩa.

Ta không nên giữ họ lại trang viên này thì hơn!”.

Phu nhân Solari ngắm nghía chiếc nhẫn phỉ thúy tinh xảo trên ngón út tay phải mình, đôi mày đẹp khẽ lay, nhìn những người chơi với ánh mắt dịu dàng: “Ta tin những đứa trẻ này chỉ hơi lo lắng vì lạ chỗ mà thôi, phải cho họ thời gian thích nghi chứ Ralph”.

Lần này không ăn thì không được rồi.

Ý của tên quản gia rất rõ ràng – nếu không ăn, họ sẽ bị đuổi khỏi trang viên.

Ân Lưu Minh bình tĩnh đưa tay ra, vừa chạm vào dao nĩa đã nghe giọng Thẩm Lâu vang lên bên tai: “Đợi đã”.

Y hơi khựng lại.

Vài giây sau, hắn lại lên tiếng: “Không có vấn đề gì, em cứ ăn đi”.

Ân Lưu Minh nhíu mày vẻ ngạc nhiên – hóa ra Thẩm Lâu còn có chức năng này cơ à? Y ăn thật chậm, kín đáo hé miệng thì thầm: “Bất ngờ thật”.

Giọng Thẩm Lâu kề sát bên tai: “Ai bảo em nói ta là yêu thú được triệu hồi?”.

Ngữ điệu hắn mang vẻ sâu xa.

Ân Lưu Minh hơi dừng miệng.

Y bỗng lo rằng thực ra Thẩm Lâu thấy đô ăn có vấn đề, nhưng cố ý nói mát để hãm hại mình.

Thấy có người bắt đầu, những người khác cũng dồn dập cầm dao nĩa lên.

Lúc này phu nhân Solari mới hài lòng bỏ nhẫn xuống, cũng cầm dao nĩa tao nhã cắt sườn bò.

Bữa ăn kết thúc, phu nhân Solari dùng khăn ăn chấm khóe miệng.

Quản gia tinh ý dâng một ly đồ uống lên.

Phu nhân Solari tao nhã nhấp một ngụm, đôi môi chẳng biết dính gì mà ửng đỏ đầy diễm lệ.

Không ai dám đoán bà đang uống gì.

Bà hiền hậu cất lời: “Lần này ta mời các vị tới dùng bữa, nhưng thực ra là muốn phổ biến quy tắc trong trang viên này cho mọi người”.

Mọi người nghiêm túc ngồi thẳng dậy.

Phu nhân Solari mỉm cười: “Không cần căng thẳng thế đâu, chỉ là vài hạn định nho nhỏ thôi.

Giờ thời gian trời sáng ngày càng bị rút ngắn lại, lúc tối phải đốt đèn, phòng việc đèn đuốc không đủ dùng nên cả thị trấn này sẽ tắt hết đèn sau mười giờ tối.

Hi vọng các vị sẽ không ra ngoài sau mười giờ – dù sao phía sau thị trấn cũng là rừng rậm, buổi tối có thú hoang qua lại, nếu có chuyện gì xảy ra ta không còn cách nào khác”.

“Thứ hai, hi vọng mọi người không lên lầu hai – đó là khu vực riêng của ta, ta không muốn người ngoài nhìn thấy”.

“Thứ ba, hi vọng mọi người có thể chú ý vấn đề vệ sinh”.

Phu nhân Solari che miệng cười khẽ: “Ta hơi có chứng ám ảnh sạch sẽ, không thích trong trang viên có vật bẩn thỉu”.

Cuối cùng bà híp mắt cười: “Ta biết các vị cần giao lưu nên buổi tối ăn xong mọi người có thể ở lại đây, không ai quấy rầy đâu”.

Ân Lưu Minh khẽ gật đầu.

Xem ra phòng ăn này chính là khu vực cưỡng chế người chơi chạm trán và trao đổi thông tin với nhau.

Phu nhân Solari nói xong thì ung dung rời đi, quản gia và hầu gái cũng đi theo bà, để lại căn phòng cho những người chơi thoải mái sử dụng.

Trì Tịch vừa bước tới định mở miệng chào thì Mễ An Bồi đã chen qua từ một phía khác, thân thiết vỗ vai Ân Lưu Minh: “Anh Ân!”.

Trì Tịch: “?”.

Cậu cảnh giác nhìn Mễ An Bồi: “Tên này là ai thế anh Ân!”.

“Tôi là hàng xóm của ảnh”.

Mễ An Bồi đưa tay ra.

“Xin chào! Tôi tên Mễ An Bồi, làm quen nhé?”.

Trì Tịch nhìn Ân Lưu Minh rồi lại nhìn Mễ An Bồi một lúc lâu rồi mới ấm ức giơ tay: “Tôi là Trì Tịch”.

Ân Lưu Minh nhìn ánh mắt pha chút ai oán của cậu, chẳng hiểu sao có cảm giác mình là thằng cặn bã đang giới thiệu vợ bé cho vợ cả trong nhà.

“Anh Ân, anh nghĩ được gì chưa?”.

Ân Lưu Minh bật cười: “Vừa mới bắt đầu thì nghĩ gì mà nghĩ?”.

Y có phải thần của trò chơi này đâu.

Mễ An Bồi lại gần, chớp chớp mắt tỏ vẻ thần bí: “Tôi thì nghĩ được rồi, nhất định tối nay sẽ có chuyện”.

Trì Tịch hơi kinh ngạc, nhìn cậu chàng: “Sao anh biết?”.

“Chẳng phải ban nãy phu nhân bảo sau mười giờ không được ra ngoài à?”.

Mễ An Bồi vỗ tay cái bộp.

“Trong phòng mình đâu có nhà vệ sinh! Chả lẽ không ai ra ngoài đi tiểu? Mà thế thì phạm phải điều cấm kị của phu nhân rồi!”.

Trì Tịch: “…”.

Mễ An Bồi lại cười hì hì: “Nhưng phòng tôi ở ngay cạnh vườn hoa, tôi có thể tiểu ra ngoài cửa sổ! Thông minh chưa?”.

Ân Lưu Minh: “…”.

Nhưng cuối cùng lời Mễ An Bồi nói lại là đúng.

Sáng sớm hôm sau, có một người chơi biến mất.

Trong điệu violin thoắt ẩn thoắt hiện, Ân Lưu Minh ăn sáng tại phòng.

Bữa sáng được đưa tới bởi những ả hầu trung niên cứng đờ y hệt hôm qua, cũng được Thẩm Lâu kiểm nghiệm là không vấn đề gì.

Ân Lưu Minh thả khăn ăn xuống, nhìn sang ả hầu gái bên cạnh: “Xin hỏi ai đang chơi đàn vậy?”.

Ả cung kính đáp lời: “Mỗi sáng khi thức dậy phu nhân có thói quen kéo đàn violin ạ”.

Ân Lưu Minh nhíu mày, chưa kịp hỏi lại thì ả hầu đã nhanh chóng đẩy xe ăn đi như thể đang chạy trốn vậy.

Y bước ra khỏi cửa.

Mấy người chơi đang vây quanh căn phòng số 12 ở cách đó không xa, hình như còn đang cãi vã gì đó.

Ân Lưu Minh thử đến nghe, mới biết người chơi ở lại phòng này đã mất tích.

“Tối qua trước khi về phòng anh ấy còn bảo tôi đừng ra ngoài mà”.

Một người chơi nữ tái mặt hoảng hốt, giọng nói cao vút lên vì sợ hãi.

“Có ai thấy anh ấy không?”.

Mọi người dồn dập lắc đầu.

Hiển nhiên cô gái ấy không chỉ quen biết qua loa với người chơi đã mất tích kia.

Cô lao ra ngoài, túm lấy hầu gái đang đẩy toa ăn: “Tôi hỏi cô! Giả Hà đâu mất rồi!”.

“Xin quý khách hãy bình tĩnh…”.

“Nói đi! Các người giấu anh ấy đi đâu mất rồi!”.

Nhìn dáng vẻ kích động của cô gái ấy, Mễ An Bồi chẹp miệng thở dài: “Hầy, lại là một con thỏ được bảo vệ quá tốt”.

Trì Tịch hơi nghi ngờ: “Thỏ ư?”.

Mễ An Bồi nhìn cậu một chốc, bỗng nở nụ cười: “Tiểu Trì này, cậu mới vào trò chơi này chưa được bao lâu đúng không?”.

Trì Tịch nghe ra thái độ cười nhạo của cậu chàng thì hơi xấu hổ: “Mắc mớ gì đến anh!”.

“Ôi đừng giận, tôi chỉ nói cậu quá dễ đoán thôi”.

Mễ An Bồi gãi đầu.

“Vì ta có thể ghép đội vượt ải trong trò chơi Ác Mộng, nên mấy newbie cũng có thể đi chung với lão làng…!Tuy thưởng phá ải thì chỉ một người lấy được thôi, nhưng thưởng qua ải không lấy thi phí lắm, chẳng mấy ai phá được ải, tội gì không làm? Dù cái giá phải trả có là tình ái hay lợi ích tiền tài, thì ai lại không muốn vừa giữ được mạng vừa thực hiện được ước muốn chứ?”.

Cậu chàng lại chép miệng, nhìn cô gái kia: “Dĩ nhiên, hậu quả là con chim hoàng yến được bảo vệ kĩ càng lúc ra khỏi lồng lại không thể cất cánh bay”.

Trì Tịch ngơ ngác.

Có không ít người chơi nhìn cô gái ấy bằng ánh mắt cảm thương như Mễ An Bồi, bởi trong lòng họ biết rõ: phải đến tám phần mười là người chơi kia đã lành ít dữ nhiều.

Trông vẻ khổ sở đau buồn kia là biết, rất có thể người chơi kia chính là bạn trai hoặc người thân của cô gái ấy.

Đương nhiên cũng có người mang vẻ khinh thường, thậm chí còn có vài người nhìn khuôn mặt trẻ trung xinh xắn kia với ánh mắt xấu xa – thừa cơ chiếm lợi từ những cô gái trẻ đột nhiên mất đi chỗ dựa thế này thì dễ lắm.

Có vài người bước vào căn phòng kia tìm manh mối.

Dù không vì kẻ đã thiệt mạng thì cũng phải biết được nguyên nhân dẫn đến cái chết của anh ta.

Ân Lưu Minh thử kéo cửa phòng.

Trang viên này trông rất mới nhưng trục cửa trông hơi có dấu vết mục nát, lúc kéo qua kéo lại có tiếng cọt kẹt vang lên.

Y khẽ cúi đầu.

Ân Lưu Minh rất khó ngủ, chỉ cần có chút tiếng động vang lên là sẽ bị đánh thức.

Tối qua mười giờ đèn tắt, ngoài hành lang vẫn còn ai đó đẩy xe đi qua đi lại, y suýt đi ra đập cho mỗi người một trận.

Nhưng không có tiếng mở cửa.

Ân Lưu Minh vào phòng xem thử.

Bố cục nơi này cũng gần giống phòng y, ở đầu giường có quần áo của người chơi đó, chăn gối ngổn ngang.

Không có dấu vết vật lộn, trông qua như thể người kia đã bị một thứ sức mạnh không thể kháng cự lôi đi trong chớp mắt.

Có người kiểm tra cửa sổ, không thấy manh mối gì.

Trì Tịch tới cạnh Ân Lưu Minh, nhỏ giọng: “Anh Ân à, em ngửi thấy một mùi tanh lạ lắm”.

Ân Lưu Minh biết khứu giác cậu rất nhạy.

“Ở đâu?”.

“Rất nhạt, chắc ngay cửa ấy?”.

Trì Tịch hơi ngập ngừng.

“Mùi như cá ươn”.

Ân Lưu Minh quan sát một chốc, cuối cùng dời mắt lên ván cửa.

Y thử tới gần ngửi một cái, đúng là có mùi tanh hôi rất nhạt, nếu Trì Tịch không nói thì bình thường chẳng ai phát hiện được.

Ân Lưu Minh gật đầu như có điều suy nghĩ.

Chỉ tiếc là trừ mùi hôi trên ván cửa thì chẳng còn manh mối nào khác.

Người chơi nữ kia cuối cùng chỉ có thể chết lặng tiếp nhận sự thật ấy trong đau khổ.

Cô từ chối mọi kẻ muốn lại gần, chỉ một mình lủi thủi về phòng.

Vì nhiệm vụ chính hiện tại chỉ yêu cầu họ sống qua ban ngày, nên tạm thời chẳng còn gì khác để làm.

Nhưng cứ ngồi đợi trong trang viên quái dị này thì chết bất đắc kì tử mất, nên đa số người chơi vẫn ra ngoài hỏi thăm bối cảnh giấc mơ trên thị trấn, cố tìm ra thân phận của kẻ tạo giấc mơ.

Ân Lưu Minh và Trì Tịch cũng không phải ngoại lệ.

Trì Tịch cau mày nhìn Mễ An Bồi không mời mà tới: “Anh đi theo bọn tôi làm gì?”.

“Tôi thấy tôi với hai người có duyên ra phết”.

Mễ An Bồi nói mà chẳng biết ngượng.

“Những người khác chẳng ai thèm nói chuyện với tôi, buồn lắm”.

Đúng là Ân Lưu Minh thấy Mễ An Bồi lò dò tới gần tất cả mọi người rồi bắt đầu ba hoa – đa số chỉ nhìn cậu chàng với ánh mắt như nhìn thằng ngớ ngẩn, rồi cẩn thận duy trì khoảng cách.

Chỉ trừ y ra.

“Anh Ân làm tôi đau eo, còn hỏng cả áo nữa, ảnh phải nói chuyện với tôi là đúng rồi”.

Trì Tịch khiếp sợ nhìn Ân Lưu Minh.

Y đau đầu, day thái dương: “Không cẩn thận đụng trúng thôi…!Tôi là trai thẳng”.

Trì Tịch thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì tốt thế thì tốt…”.

Mễ An Bồi nhớ tới cảnh tượng mình đã thấy tối qua, cười một tiếng đầy ý nhị, nhìn Ân Lưu Minh bằng ánh mắt “tôi hiểu mà”.

Ân Lưu Minh quyết định không thèm để ý tới cậu chàng nữa, quay đầu đi tìm người dân trong thị trấn.

Nơi này được gọi là thị trấn thế thôi, chứ diện tích nhỏ đến nỗi có thể gọi là làng chài.

Thị trấn ba mặt giáp núi một mặt giáp biển, nhà cửa cơ bản được làm bằng gỗ, nước sơn loang lổ trông khá cũ kĩ.

Đa số những cánh cửa đều được đính thêm một bức tượng to bằng nắm tay, phải nhìn kĩ mới thấy được đó là hình người cá ngẩng đầu.

Dọc đường họ gần như chẳng nhìn thấy ai, đúng là hoang vu đến mức đáng sợ.

Thi thoảng có người đứng trước cửa sổ, thấy người chơi thì kéo rèm lại ngay lập tức.

Mễ An Bồi nói: “Ôi chà, hình như dân trấn ở đây sợ chúng ta lắm thì phải”.

Trì Tịch bất mãn lầm bầm: “Thế này thì hỏi thăm kiểu gì đây?”.

Ân Lưu Minh lên tiếng: “Có người không sợ kìa”.

“Ai cơ?”.

Y quay sang một căn nhà gỗ rất cũ, chỉ về phía trước: “Ông ta”.

Mễ An Bồi nhìn qua, bỗng tỉnh ngộ: “Lão đốt đèn đó!”.

Lão đốt đèn tựa vào giàn phơi lưới đánh cá uống rượu mạnh, thấy ba người Ân Lưu Minh tiến đến thì say khướt chào: “Mấy cậu còn sống à”.

Mễ An Bồi giật mình: “Sao bác biết trang viên đó nguy hiểm mà không nói cho chúng tôi biết?”.

Khuôn mặt lão đốt đèn bỗng thoáng vẻ sợ hãi, ánh mắt cũng tỉnh táo hơn: “Ai dám xen vào chuyện của phu nhân cơ chứ?”.

Ân Lưu Minh hỏi: “Phu nhân Solari là ai?”.

“Phu nhân Solari…”.

Lão đốt đèn nhăn mặt, do dự một hồi lâu mới thở dài.

“Mấy người trẻ tuổi các cậu…!đúng là không biết nên không sợ.

Cũng được, tôi kể cho mà nghe.

“Nhà Solari là những quý tộc sống tại thị trấn Solari, đảm nhiệm việc cai quản nơi đây.

Phu nhân Solari là con gái của Nam tước Solari thế hệ trước, được gả đi lấy chồng từ lúc còn trẻ, mấy năm trước vừa mới quay về – nghe nói vì chồng đã mất nên bà ấy rất đau lòng, quyết định về quê cũ kế thừa tước vị.

Trang viên Solari cũng là do bà ấy trùng tu lại sau khi đã chuyển về”.

Mễ An Bồi thì thầm: “Nghe bình thường lắm mà?”.

Lão đốt đèn xua tay: “Từ sau khi trang viên Solari được sửa chữa lại rồi phu nhân vào ở, bên trong bắt đầu có hiện tượng người hầu mất tích, đến cả thi thể cũng không tìm được.

Thị trấn Solari bọn tôi có một câu truyền đời: cái chết không phải điểm cuối của sinh mệnh, phải đặt thi thể lên thuyền độc mộc cho trôi ra biển, con người có thể mượn sức mạnh của thần linh mà sống lại…!Nhưng những người hầu đã tới lại ở trang viên thì đến thi thể cũng không tìm được”.

Mễ An Bồi rất có hứng thú: “Hải táng ư? Ông nói kĩ chút được không?”.

“Anh im đi!”.

Cuối cùng Trì Tịch cũng xen vào, đẩy Mễ An Bồi sang một bên: “Bác nói vài điều về phu nhân Solari được chứ?”.

“Hờ, phu nhân ấy à…”.

Lão đốt đèn hớp một ngụm, phả ra một hơi toàn mùi rượu rồi thần bí nói: “Mấy cậu thử đoán xem, phu nhân đã bao nhiêu tuổi rồi?”.

Trì Tịch nhớ lại, đáp vẻ không chắc chắn: “Hai mươi, ba mươi tuổi?”.

Lão đốt đèn cười ha ha, lắc đầu: “Trẻ quá”.

“Ba mươi, bốn mươi tuổi?”.

Lão đốt đèn không chế nhạo nữa, chỉ vào chính mình: “Lúc phu nhân đi lấy chồng thì lão đây vừa biết ghi nhớ mọi việc”.

Trì Tịch hít một hơi ớn lạnh.

Lão đốt đèn này mặt nhăn nheo, tóc lưa thưa, trông cũng phải hơn sáu mươi tuổi.

Lúc lão còn bé tí phu nhân Solari đã đi lấy chồng…!Vậy chẳng phải giờ bà ấy đã hơn bảy mươi rồi ư? Nhưng trừ việc có mái tóc trắng bạc, da dẻ của phu nhân đúng là chẳng khác gì thiếu nữ mười sáu! “Người trong thị trấn vẫn lén rỉ tai nhau là phu nhân dùng ma thuật tà ác gì đó, dùng máu người để kéo dài tuổi xuân mãi mãi”.

Lão đốt đèn thở dài, lại hớp thêm một ngụm rượu.

“Hơn nữa sau khi bà ấy quay về, mặt trời ở thị trấn Solari mới bắt đầu trở nên kì lạ – ban ngày càng lúc càng ngắn, mặt trời càng ngày càng xa…!Ngày nào phu nhân cũng chơi nhạc lúc mặt trời mọc, không chừng đó chính là âm thanh của quỷ dữ ngoi từ địa ngục lên vọng về…”.

Cuối cùng cũng nhắc đến đầu mối chính, Ân Lưu Minh cất lời: “Mọi người không định rời khỏi thị trấn Solari ư?”.

“Trước đây có không ít người trẻ trốn rồi”.

Lão đốt đèn lộ ra khuôn mặt mỉa mai như khóc: “Nhưng, ai mà biết họ đã trốn…!hay chết? Chẳng ai gửi tin gì về…”.

Lão nhìn ba người Ân Lưu Minh, nơi nhãn cầu vẩn đục chợt lóe chút thương hại: “Những kẻ quay lại chỉ có mấy người như các cậu thôi, lũ nhóc trẻ tuổi tự xưng là hậu duệ”..