Chương 27: 27: Thị Trấn Nhỏ Hiến Tế Cho Biển Sâu – 6
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 27: 27: Thị Trấn Nhỏ Hiến Tế Cho Biển Sâu – 6 tại dưa leo tr.
Edit: RyalKhu rừng này cũng giống thị trấn Solari ở chỗ buổi tối không hề có trăng sao, nhưng trên cây và dưới đất có mọc rêu phát sáng nên họ vẫn nhìn được.Ba người chơi mất tích bị trói trên cột đá, không nhúc nhích, chẳng biết sống chết ra sao.Trì Tịch che miệng, nhỏ giọng hỏi: “Anh Ân này, mình có đi cứu họ không?”.Tư Hòa chỉ lo Tư Thành sẽ xông ra nên túm cánh tay hắn thật chặt: “Ta không biết họ còn sống hay đã chết, đừng mạo hiểm”.Tư Thành không nhịn được mà rụt tay lại: “Sợ gì”.Ân Lưu Minh nhìn một lượt khắp các cột đá, cau mày: “Có tổng cộng mười ba cái”.Tổng cộng có mười ba cây cột, mà cây cột ở chính giữa là to và cao nhất.
Ba người chơi bị trói cũng quay mặt về phía cây cột này.Mễ An Bồi xoa tay, khiếp đảm nhìn mấy con côn trùng lúc nhúc: “Có tổng cộng bao nhiêu con nhỉ? Nếu cứ thế xông ra thì mình chết chắc, đúng không?”.“Suỵt!”.Ân Lưu Minh bỗng thấp giọng: “Có thứ gì đó đang tới”.Trong ánh sáng ảm đạm phát ra từ đám rêu, một con quái vật với động tác cứng đơ chui ra từ trong bầy, gào mấy tiếng với cây cột rồi lăn đùng xuống đất.Nó vẫn đang mặc bộ váy hầu gái đã lấm lem đất bùn.Dường như những con quái vật khác cũng nhận được mệnh lệnh gì đó, chúng cùng cắn xé và ăn xác đồng loại.Sau đó một con nhảy ra phía trước, bò tới gần cây cột ở chính giữa, gào một tiếng trầm trầm.Bỗng một cái xúc tu đen ngòm thò ra từ cây cột, nhanh chóng xuyên qua người con quái vật!Trì Tịch che miệng lại trong nháy mắt, tỏ vẻ buồn nôn.Thì ra cây cột đen xì không làm bằng đá, mà là một loại quái vật khác!Lôi Anh Triết chưa hề nhắc tới thứ này! Là do nó không xuất hiện vào ban ngày, hay do hắn ta cố ý giấu đi?Con quái vật trên trụ đá nhanh chóng giết chết quái vật côn trùng, sau đó dùng vô số xúc tu bao bọc hoàn toàn lấy cơ thể nó.Mười mấy giây sau đám xúc tu buông lỏng, trên đất chỉ còn lại một nữ hầu to cao vạm vỡ.Những người chơi trốn trong rừng cây nhìn trộm bèn hiểu ra những người hầu trong trang viên tới từ nơi nào.Nhớ tới việc lũ quái vật này dùng tay cung cấp khăn rửa mặt và thức ăn hàng ngày, họ chỉ muốn nôn ra tại chỗ.Ả hầu mới được sinh ra cứng ngắc bước khỏi khu rừng, những con quái vật khác cũng dồn dập chui xuống đất, mọi vật xung quanh trở nên tĩnh lặng.Những người chơi ăn ý dời đi, nhường chỗ cho ả quay về trang viên một cách yên bình.Họ nhìn sang chỗ Ân Lưu Minh theo bản năng.Y nghiêng đầu nhìn Tư Thành: “Cho mượn con dao”.Tư Thành nhíu mày, nhưng vẫn lấy con dao bên hông ra: “Cẩn thận đấy”.Ân Lưu Minh thử ước lượng cân nặng của nó, liếc nhìn cái trụ gần họ nhất – nó cũng bị đám xúc tu đen ngòm bao bọc, cũng là một con quái vật cực kì buồn nôn.Y tàn nhẫn ném con dao về phía nó!“Keng!”.Con dao sắc bén xuyên qua những xúc tu, cắm thẳng vào trụ đá.Mớ xúc tu khua khoắng điên cuồng trên không trung trong nháy mắt.Nhưng chỉ được một chốc, rồi chúng lại yếu ớt rũ xuống và hóa thành một vũng nước đen ngấm xuống bùn.Dường như không ngờ rằng chuyện này sẽ xảy ra nên những người chơi phía sau Ân Lưu Minh cùng tỏ vẻ sửng sốt.Thứ quái vật xúc tu này…!chẳng lẽ yếu đuối đến bất ngờ?Những con quái vật khác đột ngột lồng lên, như thể đang rít gào trong im lặng.Đống bùn dưới chân cột bắt đầu nhúc nhích, như thể đám côn trùng kia đã bắt đầu tỉnh lại.Những cái xúc tu leo xuống khỏi cột đá, biến mất trong màn đêm chỉ trong nháy mắt.Đám quái vật côn trùng nhào về phía người chơi.Họ xoay người chạy chẳng chút do dự.Giỡn à, bao nhiêu quái vật thế kia, ở lại thì quá bằng chịu chết!Chạy khỏi rừng cây, Trì Tịch vừa thở dốc vừa tỏ vẻ nể phục: “Anh Ân à, anh lợi hại thật đấy!”.Nhoắng cái đã giết được con quái vật xúc tu kia rồi!Ân Lưu Minh khẽ đáp: “Nó không mạnh”.Y lại quay đầu nói với Tư Thành: “Về rồi tôi đền dao cho cậu nhé”.Tư Thành không tiếc một con dao quèn: “Cho anh luôn đấy.
Có lẽ con quái vật kia thiên về khống chế và tập kích, chắc chắn cơ thể rất yếu mềm, nếu không chúng nó đã chẳng vắt chân lên cổ mà chạy.
Ta mà đơn độc gặp phải chúng thì kiểu gì cũng bị đánh lén cho coi”.Mễ An Bồi tỏ vẻ bội phục: “Tiểu Thành biết nhiều thật đó”.Tư Thành đen mặt: “Đừng có gọi tôi như thế”.“Tiểu Thành, Tiểu Thành, Tiểu Thành…”.Tư Thành: “…!Anh chán sống à?”.
Tư Hòa lại nhìn Ân Lưu Minh như nhìn quái vật.Những phân tích của Tư Thành với nhược điểm của đám quái vật là nhờ hắn chuyên dùng điểm để đổi tài liệu ghi chép, họ phải vượt biết bao nhiêu ải mới tích lũy được chừng ấy kiến thức.Theo lời Trì Tịch thì đây mới là giấc mơ thứ hai của Ân Lưu Minh, vậy mà y liếc cái đã nhìn thấy nhược điểm của con quái vật xúc tu kia…Những người chơi khác cũng đã giết vài con côn trùng trên đường chạy trốn, tuy vẻ mặt cực kì phấn khích nhưng cũng có đôi chút lo sợ: “Giờ quay về liệu ta có bị đám hầu gái tấn công không?”.Ân Lưu Minh nói: “Tiên hạ thủ vi cường”.“Gì cơ?”.Y chỉ vào rừng cây sau lưng mình: “Con sống còn giết được, sợ gì con chết?”.Những người chơi như vừa tỉnh giấc chiêm bao…!Đúng thế, đám quái vật hầu gái tuy buồn nôn đến đâu cũng chỉ là mấy thi thể bị khống chế mà thôi.
Họ đã giết cả những con quái vật còn sống và hung dữ thế kia, còn sợ gì chúng nữa?Hai tiếng sau.Mọi người lục soát khắp tầng một trang viên, bắt trói tất cả những nữ hầu.Một khi đã biết được đặc điểm của chúng thì việc mai phục rồi bắt giữ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.Dưới sự chỉ huy của Ân Lưu Minh, mọi người tống chúng vào căn phòng của người chơi đã biến mất trong ngày đầu tiên rồi dấp thứ nước bẩn tanh hôi lên cửa phòng.
Những người chơi thuộc phe dân chúng không ra ngoài đêm nay cũng chẳng nhịn được mà giúp một tay.Trong trang viên có khoảng chừng mười mấy nữ hầu quái vật, nhét vào chung một phòng thì thừa sức.Mễ An Bồi phấn khích quơ quơ cây lau sàn, vẽ vời gì đó trên cửa.Trì Tịch khó hiểu hỏi: “Anh vẽ gì đấy?”.“Người đầu trâu chứ gì!”.
Mễ An Bồi đắc ý hất cằm.
“Năm nay là năm con trâu, là lãnh địa của người đầu trâu!”.Trì Tịch: “…”.Tư Thành khoanh tay đứng ở cửa, có vẻ hơi thất vọng: “Thế là xong rồi à?”.Tư Hòa nói: “Không ai gặp chuyện gì là tốt nhất.
Ta phải đợi đến mai xem đám quái vật này có biến mất hay không”.Môt người chơi nhỏ giọng cảm thán: “Ầy, nhờ mấy cậu mà đêm nay tôi an giấc được rồi”.“Chủ yếu là nhờ anh Ân”.
Mễ An Bồi khiêm tốn khua tay, đến khi quay đầu lại ngẩn ra: “Ớ, anh Ân đâu rồi?”.Trì Tịch thở dài vẻ bất đắc dĩ: “Anh ấy về ngủ rồi”.Ân Lưu Minh nằm trên giường, mắt mở thao láo.Một lúc lâu sau, y bỗng cất tiếng: “Thẩm tiên sinh này”.Thẩm Lâu chầm chậm bay ra, nhìn y với vẻ ngạc nhiên: “Sao thế?”.Đây là lần đầu tiên Ân Lưu Minh buổi tối cất lời gọi hắn.Y tỉnh táo nói: “Hình như tôi bắt đầu gặp ảo giác”.Thẩm Lâu nhíu mày, cúi sát người lại mới thấy ánh mắt y hơi mờ mịt.“Nọc độc có chút tác dụng gây nhiễu tâm thần”.
Thẩm Lâu nhẹ áp tay lên trán Ân Lưu Minh, cảm nhận một chốc rồi rụt lại.
“Sức mạnh của ta bây giờ chưa đủ để chữa khỏi hoàn toàn cho em”.Ân Lưu Minh cau mày rồi lại giãn ra, mím môi chẳng nói gì.“Em bắt đầu thấy ảo giác khi nào?”.Ân Lưu Minh trầm ngâm: “Từ sau khi đến chỗ cột đá”.Thẩm Lâu ngạc nhiên nhíu mày.Vậy thì chẳng phải suốt những lần quan sát tình huống, dùng dao găm giết quái vật xúc tu, trốn về trang viên và giải quyết đám nữ hầu – trong cả quá trình ấy, Ân Lưu Minh luôn gặp ảo giác ư?“Lúc đầu thì yếu lắm, hình ảnh chỉ hơi nhòe đi, sau này mới tương đối nghiêm trọng”.
Giọng y vẫn thận trọng và lạnh lẽo.
“Phải bao lâu ảo giác mới biến mất?”.“Có lẽ phải mấy tiếng đồng hồ”.Ân Lưu Minh không đáp nữa.Thẩm Lâu nhẹ nhàng ngồi bên giường, nhìn y chìm trong ảo giác.
Giờ đây rõ ràng Ân Lưu Minh đã chẳng còn thấy được những gì ở hiện thực, ánh mắt đã mất tiêu cự mà vẫn cố chấp không chịu nhắm, hàng mi dài thi thoảng lại khẽ rung, gương mặt đẹp toàn vẻ hờ hững, tất thảy đem lại cảm giác yếu đuối mà quyến rũ lạ lùng.Dĩ nhiên hắn biết rõ đây chỉ là lớp vỏ bên ngoài giả tạo của y.
Nếu giờ có người tấn công, nhất định Ân Lưu Minh sẽ chẳng hề do dự mà đấm rách kẻ ấy như một con búp bê vải.Thẩm Lâu híp mắt cười: “Vậy cho ta hỏi nhé, giờ em đang thấy ảo giác gì? Em mặc áo ngủ thỏ con lăn lộn trên chiếc giường cả trăm mét vuông, ôm cả một đống búp bê trong lòng hay chăng?”.…!Con hổ càng dữ thì vuốt râu nó càng vui.Giọng Ân Lưu Minh lạnh như tảng đá ngâm mình dưới suối reo: “Anh muốn chết à?”.Thẩm Lâu tiếp tục hỏi đầy hứng thú: “Em nhìn thấy ta không?”.Ân Lưu Minh đáp: “Có”.Thẩm Lâu nhíu mày: “Ồ?”.“Tôi thấy anh biến thành một con quạ lắm lời, vì ồn ào quá nên bị thợ săn bắn cái chết luôn”.Thẩm Lâu gật đầu: “Hóa ra em thấy mình đi săn thú.
Vậy còn…”.Ân Lưu Minh đột ngột hỏi: “Cần bao nhiêu trang sách minh họa mới chữa được chứng mất ngủ của tôi?”.“Em muốn dùng giấc ngủ để né tránh ảo giác à?”.“Không, tôi không muốn làm cộng sự với anh nữa”.Thẩm Lâu chẳng giận, chỉ híp mắt cười: “Thế thì tiếc thật…!vì còn lâu”.Ân Lưu Minh hít một hơi sâu, quyết định không thèm để ý tới hắn nữa, miễn cho mình không nhịn được mà phát điên lên đập hết phòng.“Nếu lần sau chuyện thế này còn tiếp diễn, ta cho phép em tìm đến sự giúp đỡ của ta”.Ân Lưu Minh hỏi: “Anh thì giúp gì được cho tôi?”.Thẩm Lâu đặt tay lên vai y.Sau đó Ân Lưu Minh bỗng cảm nhận được tay phải mình tự dưng chuyển động, như thể thân xác chẳng còn thuộc về y nữa.Y phải tập trung một lúc mới khống chế được cánh tay mình.Thẩm Lâu rụt tay về: “Đảm bảo là đánh đấm giỏi hơn em”.Ân Lưu Minh ôm tay, trầm ngâm một hồi: “Quỷ nhập xác à?”.“Cá nhân ta đề nghị em không nên dùng xưng hô ấy để gọi ta”.
Thẩm Lâu nói.
“Tuy ta vốn khoan hồng độ lượng, nhưng vẫn không tránh khỏi có hơi phật lòng”.Ân Lưu Minh à một tiếng trong cổ họng.“Chỉ cần em không chống cự, ta có thể điều khiển thân xác em làm bất cứ thứ gì”.
Giọng hắn bỗng vương chút ý cười.
“Ví dụ như giờ ta có thể giúp em thay đồ ngủ…!Bộ thỏ kia không tệ đâu”.Ân Lưu Minh: “…”.Y kéo chăn lên tận cằm, lạnh lùng đáp: “Ngủ”.Hôm sau khi mặt trời mọc, không người chơi nào mất tích.Đám hầu gái quái vật bị nhốt trong phòng 12 tối qua thì lại biến mất toàn bộ.Đương nhiên, hậu quả nặng nhất là không ai đưa bữa sáng tới cho họ.Lúc Ân Lưu Minh ra khỏi phòng, y chỉ thấy Mễ An Bồi đang ôm bụng tỏ vẻ đáng thương: “Đói quá à, đồ ăn ở đâu nhỉ?”.Hai anh em Tư Hòa và Tư Thành cũng đi tới: “Bọn tôi định vào bếp tìm, mọi người đi không?”.“Hầy, tôi mà thấy trong bếp toàn thịt vụn giòi bọ thì nôn cả đồ ăn tối qua ra mất…”.
Mễ An Bồi xoắn xuýt một lúc, vẫn quyết định.
“Thôi cứ thử xem xem”.Không ngờ nhà bếp của trang viên Solari rất sạch sẽ, nước trong vại cũng trong văn vắt, mấy món nướng được bọc bằng giấy dầu đặt gọn trong tủ.Đã có vài người chơi vào đây tìm đồ ăn, Mễ An Bồi nhanh tay nhanh mắt cướp hai cái bánh mì to bự, bắt đầu chia cho mọi người: “Hầy, tuy mấy hầu gái quái vật rất buồn nôn, nhưng sau này ta ăn gì giờ?”.Ân Lưu Minh cắn một miếng bánh mì: “Giấc mơ này sẽ không để ta chết đói đâu”.Những ai đến sớm thì no căng, ai chậm chân đành chịu cảnh bụng rỗng.Họ chuẩn bị ra ngoài tìm thêm thì cái loa treo trong đại sảnh trang viên đột ngột vang lên tiếng xẹt xẹt:[Giai đoạn đầu tiên của nhiệm vụ chính đã được hoàn thành, ba người chơi tử vong, mười bảy người chơi may mắn sống sót].
[Mở giai đoạn thứ hai của nhiệm vụ chính: Thu thập vật tế].[Phần thưởng: Mỗi vật tế đổi lấy 2 điểm].“Vật tế gì cơ?”.Khi mọi người còn đang nghi hoặc, phu nhân Solari chưa bao giờ xuất hiện vào ban ngày đã đứng ở cầu thang dẫn tới tầng hai.Hôm nay bà ăn mặc long trọng vô cùng, trên đầu đội mũ dạ có đính lông vũ xanh biếc, hai tay đeo găng lụa.“Các bạn trẻ thân mến, mừng là mọi người vẫn còn khỏe mạnh”.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của phu nhân Solari là nụ cười hiền dịu.
“Mấy ngày nay mọi người ở lại trang viên có vui không?”.Chẳng ai đáp lời.Đã biết người hầu đều là quái vật, không ai dám đoán xem dưới lớp váy dài hoa mĩ của phu nhân Solari là một cơ thể thế nào.“Sau ba ngày chuẩn bị, cuối cùng ta đã hoàn thành bước chuẩn bị cho lễ tế”.
Phu nhân Solari nở nụ cười dễ thương.
“Giờ là lúc mọi người phải trợ giúp ta rồi…!Số vật tế quý giá dâng lên Thần Cá Mặt Trời vẫn chưa đủ, ta cần mọi người giúp ta thu thập”.Giọng Lôi Anh Triết vang lên giữa đám đông: “Xin hỏi phu nhân, vật tế đó là gì?”.“Ta dâng lên Thần Cá, dĩ nhiên đó là cá rồi”.
Phu nhân Solari vỗ tay.
“Người không cần loài cá nào quý hiếm, mà phải là con cá bị hấp dẫn bởi sức sống căng tràn cùng linh hồn thành thực của các cô cậu”.Bà chỉ sang quản gia đứng cạnh mình.
“Như mọi người thấy đấy, cư dân trong thị trấn cũng đã già rồi.
Mấy ngày nay họ bận bịu mãi cũng chỉ chuẩn bị được ba vật tế, nhưng Thần Cá cần tổng cộng mười ba món cơ, mười món còn lại đành nhờ các vị”.“Vậy xin hỏi phu nhân, chúng tôi phải bắt loại cá này thế nào đây?”.“Trong thị trấn vẫn còn vài ngư dân già, mọi người có thể hỏi họ”.
Phu nhân Solari mỉm cười.
“Nhưng có thể họ hơi bướng bỉnh đấy, mọi người phải cẩn thận”.Những người chơi chọn phe thị trấn có vẻ hơi nóng lòng muốn thử.Phu nhân Solari lại nói thêm vài câu khách sáo rồi rời đi.Mễ An Bồi cắn bánh mì: “Cách tìm vật tế này hình như hơi máy móc nhỉ?”.Ân Lưu Minh khẽ nói: “Thực ra rất dễ hiểu…!vật tế chính là người chơi”.Ba món vật tế đã tìm được thực ra chính là ba người chơi bị trói trên cột đá.Căn cứ theo quyết định của hệ thống, họ đã chết.Những người đã vào rừng tối qua đều có suy đoán tương tự, sắc mặt họ đều tương đối khó coi.Nếu họ đoán không nhầm thì điều này có nghĩa mười người nữa phải đi vào chỗ chết – nghĩa là cuối cùng chỉ còn bảy kẻ sống sót.Ánh mắt những người chơi nhìn nhau đều đầy cẩn thận và nghi ngờ, không ai muốn trở thành hòn đá lót đường cho kẻ khác qua ải.Bỗng nhiên phía cửa hông đại sảnh có tiếng cãi vã quen thuộc, lúc Ân Lưu Minh bước tới y chỉ thấy được khuôn mặt sa sầm của Tư Hòa và bóng dáng giận dữ đang bỏ đi của Tư Thành.Ân Lưu Minh hỏi: “Lại cãi nhau à?”.Sắc mặt Tư Hòa dần dịu lại, nhận lấy miếng bánh mì rồi cười khổ: “Nó muốn một mình đi điều tra rừng cây…!Trẻ con càng lớn càng bướng bỉnh”.“Tiểu Thành vẫn chưa trưởng thành đúng không? Tuổi này bọn trẻ con làm phản ghê lắm”.
Mễ An Bồi giở giọng bề trên.
“Mấy năm nữa là ổn cả thôi mà”.Tư Hòa thở dài: “Nhưng đây là trò chơi Ác Mộng”.Nơi nào cũng đầy rẫy hiểm nguy, lấy đâu ra nhiều cơ hội dung túng cho Tư Thành đến thế?Tư Hòa lại nói thêm hai câu nữa, rồi xoay người đuổi theo Tư Thành.Trì Tịch bước tới từ một góc gần đó, thấy là lạ: “Tư Hòa sao thế?”.“Trông trẻ ấy mà”.
Mễ An Bồi đưa cậu nửa cái bánh mì.
“Ăn không Tiểu Trì?”.Trì Tịch đã bó tay với cách gọi này: “Anh cũng chẳng lớn hơn tôi là mấy, đúng không?”.Cậu lại nói với Ân Lưu Minh: “Anh Ân à, lão đốt đèn mời mấy người theo phe thị trấn như em tới khu tập thể của họ dùng bữa”.Mắt Mễ An Bồi sáng rực: “Được mang theo người nhà không?”.Trì Tịch: “…!Anh thì người nhà quái gì?”.“Chẳng phải hai ta là anh em ruột khác cha khác mẹ à?”.“…”.
Trì Tịch giải thích: “Tôi muốn đưa anh Ân cùng đi, nhưng lão đốt đèn bảo chỉ ai chọn phe thị trấn mới được đến thôi…”.Ân Lưu Minh cũng chẳng mấy bất ngờ: “Xem ra phía người dân thị trấn có manh mối”.Chắc chắn giấc mơ này không chia hai phe Thần Cá Mặt Trời và Thần Cá Biển Sâu đối lập nhau làm cảnh, có thể đó chính là hai con đường khác biệt để khám phá sự thật.Y lại thấy không nhất định phải chọn một trong số đó mới phá ải được, rất có thể họ phải thu thập thông tin từ cả hai phía.Trì Tịch gật đầu thật mạnh: “Có tin gì em sẽ báo lại cho anh Ân!”.Ân Lưu Minh cười: “Tôi cũng thế, nhớ giữ an toàn”.Sau khi Trì Tịch đi mất, Mễ An Bồi cũng phấn khích ra ngoài điều tra, Ân Lưu Minh một mình bước tới cầu thang của trang viên.“Em có hứng thú với người đàn bà kia à?”.Giọng Thẩm Lâu vang lên bên tai y.“Tôi thấy phu nhân Solari rất lạ”.
Ân Lưu Minh bước lên chẳng hề do dự.
“Hình như bà ấy không cùng phe với lũ quái vật ở cột đá”.Thẩm Lâu hứng thú hỏi: “Tại sao?”.“Tôi rất tò mò tại sao lũ quái vật ở cột đá không tự tới trang viên, mà phải khống chế thi thể của mấy con côn trùng biển sâu.
Theo xu hướng tránh hại tìm lợi thì chỉ có hai khả năng: một là chúng không thể rời khỏi cột đá, hai là trong trang viên có nhân vật nào đó khiến chúng không dám tự tìm đến tận nơi”.Sau khi một con bị dao găm giết chết thì lũ còn lại cũng chạy sạch, nghĩa là đám quái vật xúc tu có thể rời khỏi trụ đá.
Vậy thì chỉ còn lại một khả năng.“Em nghĩ cái sau đúng hơn à?”.“Lần đầu tiên tôi dẫn hầu gái tới tầng hai, nó tỏ vẻ rất sợ hãi rồi chạy trối chết”.
Ân Lưu Minh đặt chân lên bậc thềm gần tầng hai, nhìn hành lang hoa lệ rồi thấp giọng giải thích.
“Nếu phu nhân Solari là thủ lĩnh của chúng thì sao nó phải đập vỡ cả cửa sổ mà chạy? Chỉ có thể bởi vì phu nhân Solari là người nó không dám chọc vào, một nhân vật mạnh mẽ hơn”.Trên tầng hai không có người chơi nào khác, Thẩm Lâu bay ra từ sách minh họa, khoanh tay: “Thế mà giờ em định đi chọc vào bà ta cơ đấy”.“Phu nhân Solari chưa bao giờ lộ diện lúc ban ngày, bao giờ cũng chơi đàn violin, có thể đó chính là thứ hạn chế bà ấy”.Ân Lưu Minh xốc lại ba lô, cẩn thận bước vào tầng hai.Hành lang được trải thảm nhung mềm mại, hai bên treo đầy tranh sơn dầu gần như chỉ vẽ hình châu báu và đàn violin.Dọc hành lang còn có đủ loại tủ pha lê trưng bày những món trang sức xa hoa lộng lẫy, màu sắc rực rỡ khiến người ta chú ý trong vô thức.Ân Lưu Minh híp mắt nhìn chúng một hồi, thử lấy sách minh họa ra thử cách lớp pha lê.Có phản ứng, nhưng không thu vào được.Xem ra đống châu báu này cũng là quái vật, có lẽ phải đập vỡ lồng pha lê mới thu được chúng vào.Y ngẫm nghĩ một chốc, tạm thời không làm gì mà tiếp tục đi về phía trước.Ân Lưu Minh nương theo tiếng violin, bỏ qua mấy căn phòng, đi tới một căn phòng nhỏ với cánh cửa khép hờ ở sâu trong hành lang.Y cẩn thận liếc vào bên trong, phát hiện căn phòng trống rỗng, chỉ có một cầu thang gỗ dạng xoắn ốc.“Tầng ba ư?”.Ân Lưu Minh nhíu mày, chỉ nghĩ một chốc lát rồi bước vào chẳng hề do dự.Y bước lên dọc theo những bậc thang, cuối cùng cũng tới gác xép của trang viên.Gọi là gác xép chứ thực ra diện tích nó không nhỏ chút nào, trên vách tường khảm đá quý đủ màu sắc và hình dạng, dưới đất trải thảm len cashmere trắng thuần, cạnh cửa sổ là một chiếc bục diễn tấu violin.Nhưng người đứng trên đó không phải phu nhân Solari.Khoảng bảy, tám người cá có cái đuôi dài xinh đẹp và để trần thân trên đang trôi nổi trong không khí, tất cả cùng kéo một cây đàn violin nhỏ, những cánh tay duyên dáng trắng nõn nà kéo cây vĩ, tấu nên giai điệu du dương.Những người cá này rất bé nhỏ, chỉ có kích cỡ khoảng bằng trẻ con năm tuổi mà thôi.
Trên trán, cổ và cổ tay chúng cũng đeo trang sức đá quý lộng lẫy hệt như phu nhân Solari.Ân Lưu Minh cau mày.Kẻ chơi đàn không phải phu nhân Solari ư?Y quan sát những người cá ấy một lúc mới phát hiện đá quý trên người chúng không phải trang sức, mà được khảm vào – hoặc có thể nói, những thứ ấy mọc ra từ cơ thể chúng.Thậm chí những cái đuôi rực rỡ kia cũng không phải đuôi cá thật, mà là những chiếc vảy cong cong bằng vàng lấp lánh, dường như cũng là đồ trang sức.Ân Lưu Minh nhớ lại những món trang sức chưa bao giờ trùng lặp trên người phu nhân Solari và trong hành lang nơi bà ở, y càng thêm chắc chắn với suy đoán của mình – những người cá bảo thạch này mới là thuộc hạ của phu nhân Solari, bà không cùng phe với đám quái vật khi trước.Nhưng nếu người chơi đàn không phải phu nhân Solari, thì bà đang ở đâu?Ân Lưu Minh cẩn thận lùi về phía sau, chuẩn bị lén rời khỏi tầng ba.Nhưng đúng lúc ấy, cạnh cầu thang bỗng có tiếng loảng xoảng như ai làm vỡ thứ gì.Nhờ đó mà những người cá bảo thạch cùng nhìn ra cửa, và chúng thấy Ân Lưu Minh.Y bèn gọi lửa trong tay, bắp thịt cả người căng chặt, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.Nhưng những người cá bảo thạch không tấn công Ân Lưu Minh.
Chúng thậm chí chẳng dừng kéo violin mà chỉ mở miệng như rít gào, tuy chẳng có âm thanh gì phát ra cả.Ân Lưu Minh xoay người bỏ đi không chút do dự.Vừa chuẩn bị đi xuống, y lại ngập ngừng suy nghĩ chốc lát, cuối cùng mở cửa bước vào căn gác xép.Những người cá bảo thạch ngơ ngác nhìn vị khách không mời mà đến.Ân Lưu Minh bước tới trước cửa sổ, đưa tay mở ra…“Cậu làm gì thế?”.Giọng nói dịu dàng của phu nhân Solari vang lên từ phía sau..
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️