Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 11: Chương 11

8:21 chiều – 23/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 11: Chương 11 tại dua leo tr 

Chỉnh sửa: Zừaaa┃Đọc kiểm: Red TeaNgười trưởng thành bình thường thể chất cấp F nếu liên quan tới thừa kế di sản văn hóa phi vật thể thì ai còn quan tâm tới vế trước nữa!Nhất là giống như thực đơn thời khoa học kỹ thuật phục hưng phương Đông cổ với nghệ thuật thêu thùa thủ công truyền thống Á Âu vừa nghe đã rất hiếm thấy kết hợp với thể chất F lại đặc biệt hợp lý.

Ms cá hố không quan tâm tới Lăng Dục Cẩn và Lăng Thanh Huyền nữa, cùng ngày đã tranh quyền phỏng vấn, cẩn thận tìm hiểu công việc của bố mẹ Lăng.

Những lời vừa rồi là Lăng Điềm Điềm trộm chỉ, bố mẹ Lăng không ngờ phản ứng sẽ lớn như thế, đến lúc thực sự bị hỏi mới chậm rãi giải thích: “Không lợi hại như cô nói đâu, chúng tôi chính xác là đầu bếp và thợ thêu.

”“Đầu bếp? Ngài có thể nói tên mấy món ăn cụ thể không? Có thể cho tôi xem mấy tác phẩm thêu không?” Ms cá hố, à nhầm, chủ biên Eddie trừng tròng mắt hơi nhiều lòng trắng đến tròn xoe, cô luôn cảm thấy hai cao nhân trước mặt đang khiêm tốn.

Gần đây Liên Bang rất coi trọng nghiên cứu lịch sử, trừ chiến giáp, phương tiện cơ giới chuyên nghiệp, phương diện nghiên cứu văn tự cổ cũng rất có tiếng, Eddie đã từng gặp một số người thừa kế nghề thủ công, kỹ nghệ, trên người những người theo đuổi tự nhiên khá bài xích khoa học này, cô cảm nhận được thái độ của họ rất bao dung ôn hòa.

Nên Eddie nhìn bố mẹ Lăng bằng ánh mắt hiểu rõ khiến họ mơ hồ chẳng hiểu cô có ý gì cả.

“Tôi thạo món cay Tứ Xuyên nhất, món Quảng Đông cũng khá, sau này nghiên cứu thêm dược thiện, chính là nấu thuốc Đông y thích hợp để thuốc có thể phát huy dược tính.

” Bố Lăng sống lại chẳng mở được bàn tay vàng nào nhưng lại làm tròn được giấc mộng làm đầu bếp, đường đường chính chính bái thầy học nghề, kỹ thuật dùng dao, điểm tâm đều khá, về sau còn vì để quán ăn có địa vị cao cấp xa hoa mà đón đầu trào lưu, mời một vị thầy thuốc Trung y già làm thầy, học mấy món dược thiện đặc biệt.

Ô mài gót, mấy món này không phải đều thất truyền rồi sao? Còn có dược thiện, thuốc đông y thần kỳ có thể nấu lên ăn à?Còn mẹ Lăng thì đưa túi tiền đem bên người cho Eddie xem, đời trước bà là thợ thêu của một phường thêu nhỏ ở Thượng Hải, từ nhỏ đã học cầm kim thêu hoa, chưa từng đọc sách hay ra cửa, phường thêu đại khái là hình thức sản xuất dây chuyền sơ khai, sau này thì bị máy móc phương Tây chèn sập tiệm, rồi thì chiến tranh xảy ra, thợ thêu nhỏ bé cơ hồ không có năng lực sinh tồn chết vì nạn đói.

Vì ở phường thêu có rất nhiều sư phụ kỹ nghệ tinh xảo nên mẹ Lăng vẫn luôn định vị trình độ của mình ở mức rất thấp, hơn nữa lúc ấy phần lớn người trong phường thêu đều có thể thêu mà không cần hình vẽ, chỉ có bà kỹ thuật chưa chín lúc nào cũng cần vẽ trước.

Trước đó người nhà nghe mẹ nói có thể thêu nhưng trình độ không cao cũng không nghĩ gì nhiều, đến một lần cả nhà xem tivi, có tiết mục đang thưởng thức một bức thêu hai mặt, MC đang khen kỹ thuật thêu tinh xảo biết bao thì mẹ Lăng đột nhiên nổi giận: “Không đúng, không phải, hoa lá chim thú trong bức thêu này phải linh động chứ không phải hình dáng, bức thêu này là chết!”Tối đó mẹ Lăng để người vẽ giỏi nhất trong nhà là Lăng Dục Cẩn vẽ cho mình một bức tranh, nửa tháng sau người nhà nhìn bức tranh thêu dài hai mét rộng nửa mét, cùng im lặng.

Trâu bò không đáng sợ, đáng sợ là đã trâu bò còn không tự biết mình trâu bò!Dù chuyện này khiến mẹ Lăng mở shop trên taobao nhận đơn đặt hàng dưới sự cổ vũ của người nhà nhưng dù có bao nhiêu đánh giá năm sao cũng không an ủi được tự tin đã bị những sư phụ đời trước đả kích tới nát, mẹ Lăng luôn cho là trình độ thêu của mình chỉ ở mức trung bình đã khiến Eddie sợ hãi vì sự ung dung bình thản của mình.

Ahuhu, Eddie ít ra cũng là một Lam Phú Mỹ, nhưng cô sống tới tuổi này cũng chưa có được một món đồ thêu phương Đông xa xỉ chân chính, nhất là loại túi tiền chỉ to bằng lòng bàn tay, bên trên còn thêu mấy bé mèo nhỏ, nhìn kỹ có thể thấy cả lông nhung, rốt cuộc đây là trình độ gì đây?Nghệ nhân thủ công đều khiêm tốn như vậy sao?Eddie lại càng cung kính hơn, giống như mở ra cánh cửa tới thế giới mới, trù nghệ và thêu thùa rất kỳ diệu, rõ ràng đã lập trình trình tự dựa theo người làm nhưng người máy bắt chước làm ra lại không giống với người làm, khoa học không giải thích được loại khác biệt này nhưng cũng không ngăn cản được ấn tượng trong lòng mọi người về những di sản phi vật thể này ngày càng thêm thần bí.

“Cô Eddie, không bằng cô tới nhà chúng tôi ăn một bữa cơm đi!” Ms cá hố Eddie rất dễ thân, bố mẹ Lăng rất thích, vốn còn định tặng cô một cái túi tiền nhưng người ta lại sống chết nói quý quá không dám nhận.

Rõ ràng túi tiền trong nhà đã nhiều tới mức Bé Cẩn bắt đầu cố tính làm mất chơi, sao lại không tặng đi được chứ?Cũng may bố mẹ Lăng mới khổ não được hai giây đã nhiệt tình mời Eddie tới nhà ăn cơm, cuối cùng Ms cá hố vẫn không từ chối nổi mà đồng ý, còn ba đứa trẻ vẫn luôn im lặng với một mầm cây ngân nga hát đi sau họ thì biểu cảm khá đặc sắc.

Những tưởng sau khi xuyên qua những mầm non của Đảng này sẽ có cơ hội chinh phục sao trời biển rộng, không ngờ bố mẹ Lăng lại được người ở đây tôn làm người thừa kế văn hóa, ngẫu nhiên lại tạo thành gia thế tu thân dưỡng tính, hình tượng phong vận cổ xưa.

“Em nói xem bố mẹ nghĩ gì mà làm món cá hố kho tàu?” Nguyên liệu nấu ăn ở Star World ơi không hợp khẩu vị người nhà họ Lăng nên bữa cơm này nấu bằng đồ ở Trái Đất, Lăng Thanh Huyền bưng thức ăn lên, thấy chính giữa là một bát cá hố kho tàu sắc hương vị đầy đủ, đột nhiên nhớ ra biệt danh Lăng Điềm Điềm đặt cho Eddie.

Lăng Kiệt Sâm cũng gật đầu theo: “Chắc bố mẹ nghĩ ăn gì bổ nấy, gen thủy tộc hẳn là thích hải sản?”May mà Eddie đang kinh ngạc vì tay nghề của bố mẹ Lăng không để ý chuyện này, lúc cúi đầu vứt xương cá vô tình thấy một mầm cây đang ăn cơm thì trợn tròn mắt: “Thú cưng thông minh của nhà mình còn có công năng ăn sao?”Thú cưng thông minh Lăng Điềm Điềm dừng một giây, cướp lời giải thích trước người nhà họ Lăng, nó chững chạc đàng hoàng nói: “Điềm Điềm chỉ có thể trữ đồ ăn, thú cưng đáng yêu sẽ cùng chủ nhân chia sẻ niềm vui sướng khi ăn.

Nói xong ngoạm một cái đùi gà, cả xương cũng không nhả.

“Đây hẳn là mẫu mới rồi, thú cưng thông minh này đối thoại thật linh hoạt, mọi người lát nữa có thể share link mua cho tôi được không?” Rất nhiều nhà có trẻ nhỏ thích mua thú cưng thông minh, chỉ cần nạp điện là có thể làm nũng và nói chuyện đơn giản, Eddie cũng không nghĩ nhiều, chỉ thấy cây con này thiết kế đẹp, trông rất tự nhiên, không có cảm giác ngắc ngứ như những loại robot khác.

“Cảm ơn chị đã khen Điềm Điềm, được làm bạn với chủ nhân Điềm Điềm thấy rất hạnh phúc.

” Nói xong còn run rẩy lá cây như cảm động lắm, sau đó thừa cơ chạy tới bát Lăng Dục Cẩn, ăn luôn con tôm to cậu vừa bóc vỏ, dáng vẻ ngây thơ vô số tội.

Eddie gật nhẹ đầu, cảm thấy chỉ có dạng thú cưng thông minh như thế này mới xứng với nhà họ Lăng nhân tài đông đúc.

Người nhà họ Lăng: Đem cái cây này đi hầm luôn có được không? Đứa trẻ ương ngạnh này nói dối mà mắt cũng không chớp một cái!.

Đã hết chap rồi. Mời các tình yêu đọc sang chap tiếp theo của truyện nào.