Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

7:26 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 1 tại dưa leo tr. 

Lần thứ mười ba Trần Gia Thụ cằn nhằn Từ Cẩn.

“Anh bạn, bình thường ở trường không phải anh ngầu lắm sao, ngầu thế mà lại không hiểu nổi hình học không gian à? Có biết vẽ đường phụ không, không vẽ đường phụ thì làm sao mà nhìn ra đáp án bằng mắt được?”

Cô cúi đầu dùng bút mực đỏ vẽ một đường: “Thấy chưa, vẽ như này, rồi chỗ này dùng định lý Pitago tính ra độ dài đoạn này, rồi dùng công thức suy ra đáp án còn lại.”

Cô viết nhanh thoăn thoắt, xoẹt xoẹt viết xuống công thức: “Đề bài đều như này cả, nắm được vài dạng, thi tháng cũng vớt được mấy điểm, ngu đến mấy làm thế này cũng phải biết.”

Cuối cùng tính ra đáp án, theo thói quen chấm một cái ở số cuối cùng, rồi khoanh tròn công thức: “Mấy cái này là điểm ăn tiền, không tính được thì học thuộc.”

Từ Cẩn dùng sự im lặng thay cho câu trả lời, cả tháng nay ngày nào cũng bị mắng te tua, hôm nay là cuối tuần, anh đã làm lỡ thời gian đọc tiểu thuyết của Trần Gia Thụ, nên sẽ bị mắng thảm hơn.

Mẹ Trần đến gọi ăn cơm trưa.

Trên bàn ăn, mẹ Trần liên tục gắp thịt cho Từ Cẩn: “Tiểu Cẩn, ăn nhiều vào, con gầy quá, con trai gầy thế này sao được.”

Rồi nhanh tay gạt đi tay Trần Gia Thụ định gắp thịt kho tàu: “Ăn ăn ăn, con mà ăn nữa mập quá 50kg thì không giảm được đâu con có biết không?”

Trần Gia Thụ không rời mắt khỏi thịt kho tàu: “Sáng sớm nay con dậy sớm xem bài sai cho Từ Cẩn, tế bào não tiêu hao quá nhiều, phải bồi bổ cho tốt.”

Mẹ Trần cười khẩy: “Con còn cần bồi bổ gì nữa? Nhìn vóc dáng Tiểu Cẩn không thấy xấu hổ à?”

“Con nhìn thịt kho tàu mà không được ăn mới thấy xấu hổ!”

Từ Cẩn: “…” Anh bị một đứa con gái so sánh vóc dáng cũng không thấy tự hào lắm.

Từ Cẩn nhìn cô gái tràn đầy năng lượng đối diện và mẹ Trần bất lực không quản nổi miệng con gái, thở dài.

Bố mẹ Từ Cẩn mất từ khi anh còn nhỏ, anh lớn lên cùng ông nội, hai ông cháu sống dựa vào tiền trợ cấp ít ỏi của ông và chính phủ, nửa năm trước ông nội anh cũng bị tai nạn xe qua đời, không ai quản, anh buông thả bản thân, cả ngày cùng đám bạn lêu lổng ở quán net chơi game, một hôm đúng lúc bị bố Trần Gia Thụ nhìn thấy, mới biết con trai người đồng đội năm xưa mới mười bảy tuổi đã sống một mình, không nghĩ ngợi gì, liền đưa người về nhà, đến hôm nay, Từ Cẩn sống ở nhà họ Trần, đã tròn một tháng.

Bố Trần, Trần Thiên Hoa, là một người rất nhiệt tình, nói thẳng ra là hơi thích lo chuyện bao đồng. Ông đưa Trần Gia Thụ đi học, trên đường thấy học sinh mặc đồng phục cùng trường đang đợi xe buýt, đều dừng lại cho đi nhờ. Có khi học sinh ngại ngùng từ chối, ông liền bảo Trần Gia Thụ đưa thẻ cơm của trường ra, mùa đông lạnh giá, ông cứ thế mà chở hết cả xe, làm việc tốt mà cứ như lái xe dù vậy.

Huống chi đây lại là con trai của người đồng đội năm xưa cùng hát vang “sức mạnh này là sắt, sức mạnh này là thép” chứ.

Từ Cẩn vốn hơn Trần Gia Thụ một lớp, nghỉ học nửa năm, thế là làm thủ tục chuyển trường, học cùng trường cùng khối với Trần Gia Thụ, chỉ là một đứa lớp thường một đứa lớp chọn. Học bá lớp chuyên Toán Trần Gia Thụ ngày nào cũng cùng anh chàng hotboy chuyển trường về nhà, đã trở thành tin đồn tình cảm nổi tiếng ở trường cấp ba Hòa Thị.

Ai mà ngờ được, hotboy mới nổi giờ đây chẳng còn phong thái lão đại đầu gấu như trước nữa, ngày nào cũng bị học bá mắng như chó.

Từ khi mái tóc rối bù của anh bị Trần Gia Thụ lôi đi cắt thành đầu đinh, móng tay dài bị cô cắt cụt còn bị đứt một mấu, nổi cáu làm mình làm mẩy với cô cuối cùng bị cô học bá đáng sợ này cốc cho một cái vào đầu, anh liền chẳng còn chút khí thế nào nữa. Xét cho cùng đối phương cũng chỉ là con gái, còn nhỏ hơn anh một tuổi! Đàn ông không chấp đàn bà!

Ăn cơm trưa xong, mẹ Trần bảo Trần Gia Thụ rửa bát, Trần Gia Thụ không chịu, trời bắt đầu lạnh cô không muốn ngâm tay trong nước lạnh.

“Để Từ Cẩn làm đi.”

Mẹ Trần: “Đã nói cuối tuần mỗi đứa một ngày, hôm qua Tiểu Cẩn rồi, hôm nay đến con.”

Trần Gia Thụ phản bác: “Tay con hay bị nứt nẻ, ngâm nước lạnh năm nay chắc chắn lại bị, viết chữ cũng không xong.” Thật ra vẫn là sợ tay xấu.

“Đeo găng tay cao su vào.” Mẹ Trần nói không chút thương tiếc.

Trần Gia Thụ ra vẻ sắp khóc: “Mẹ, mẹ không có tâm.”

Mẹ Trần bắt đầu cười khẩy.

Lúc này Từ Cẩn nói: “Dì, để con rửa cho.”

Mẹ Trần định nói con không cần rửa đâu, Từ Cẩn đã đi vào bếp rồi. Bà vội vàng qua ngăn Từ Cẩn lại, trừng mắt nhìn Trần Gia Thụ đang nằm ườn trên ghế sofa: “Tiểu Cẩn, con đi xem tivi đi, để dì rửa.” Vừa đeo găng tay vào vừa nói: “Sinh con gái đúng là như thờ cúng tổ tiên.”

Từ Cẩn đành ngồi xuống đầu kia của chiếc ghế sofa, cả chiếc ghế đã bị Trần Gia Thụ chiếm lấy khi cô nằm dài ra. Anh là người ngoài, tự nhiên không có gì để nói, thật ra, anh vẫn rất không quen với tình huống này, chỉ là mỗi lần anh muốn rời đi hoặc đề nghị rời đi, mắt Trần Thiên Hoa lại đỏ hoe như sắp khóc…

Đang suy nghĩ, đùi anh bị túi nhựa đựng khoai tây chiên chạm vào. Trần Gia Thụ đã hoàn toàn nằm xuống ghế sofa, đầu chỉ cách đùi anh một nắm tay. Tay cô giơ túi khoai tây chiên, vượt qua đỉnh đầu chạm vào đùi anh, hỏi: “Cây gậy trúc Cẩn, ăn không? Ăn không?”

Anh còn chưa kịp trả lời, mẹ Trần trên ban công đã gọi: “Tiểu Cẩn à, quần lót của cháu mặc lâu rồi phải không, dì đi mua cho cháu hai cái nhé!”

“Ăn không đấy? Không ăn tôi ăn hết đấy!”

Tuy nhiên… gia đình này thật sự không coi anh là người ngoài…

Từ Cẩn vốn rất hiếu thảo với ông nội, nhưng sau khi ông mất, không để lại gì cả, chỉ có một khoản tiền bồi thường lớn. Nhìn số tiền ông nội dành dụm bao năm qua, trong lòng anh chỉ nghĩ rằng trên đời này anh không còn người thân nào nữa, sự tồn tại của anh chẳng còn ý nghĩa gì.

Lúc đó không có ai nương tựa, cả ngày đối mặt với ánh mắt thương hại của người khác, nản lòng thoái chí, chỉ có trò chơi điện tử có thể giúp anh thoát khỏi thế giới thực tại một chút. Sau đó được Trần Thiên Hoa đưa về, ánh mắt của gia đình này nhìn anh khác với những người khác, không phải kiểu “đứa trẻ này thật đáng thương, sau này không biết phải làm sao”, họ đối xử với anh như một người bạn bình thường quen biết đã lâu, anh cảm thấy rất thoải mái, nhưng đối mặt với sự cho đi của họ lại cảm thấy nặng nề, luôn cảm thấy không có gì báo đáp được, nhưng duy chỉ không có cảm giác áp lực. Đúng vậy, cảm giác áp lực luôn đeo bám anh bấy lâu nay, mấy tháng nay chưa từng xuất hiện.