Chương 18: Thập đạo tướng quân
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 18: Thập đạo tướng quân tại dua leo tr
Hơn tuần lễ trôi qua Hồ phu nhân, kẻ cầm sổ giang hồ và Hồ Phong bị giam trong một ngôi nhà nằm lẻ loi và riêng biệt thuộc tổng đàn của đoàn do thám Hoa Lư. Ngôi nhà nhỏ mỗi bề bốn thước vuông được xây bằng đá đỏ và mái lợp bằng ngói thật cao. Từ sàn nhà lên tới mái ngói cao mấy trượng, một khoảng cách không một cao thủ giang hồ nào có thể nhảy tới được. Phòng giam chỉ có mỗi cửa sổ nhỏ với những chấn song sắt to bằng cổ tay của Hồ Phong. Mỗi ngày hai lần sáng chiều, tên lính canh mở cánh cửa nhỏ đưa thức ăn vào rồi đóng sầm lại thật nhanh. Phòng giam lạnh lẻo và ẩm ướt.
– Tôn ông biết chúng ta bị giam bao lâu rồi không?
Hồ phu nhân lên tiếng hỏi. Kẻ cầm sổ giang hồ nhìn những vết khắc trên đá. Mỗi ngày khi mặt trời lên y dùng tay vạch lên vách đá một vạch. Bây giờ y đã có mười hai vạch.
– Mười hai ngày thưa phu nhân…
Chút ánh sáng vàng vọt của buổi chiều chỉ vừa đủ làm cho căn phòng sáng mờ mờ. Nhìn thấy khung mặt tiều tụy, xanh xao và thấp thoáng nét lo âu của Hồ phu nhân kẻ cầm sổ giang hồ cảm thấy chạnh lòng. Nhất là Hồ Phong. Mới sáu tuổi mà nó phải chịu lắm gian truân và khổ sở. Đành rằng gian truân và khổ sở làm cho nó trưởng thành trước tuổi nhưng một đứa trẻ ngây thơ đâu có tội gì để bị giam cầm. Dường như biết hoàn cảnh khắt khe cùng số phận nghiệt ngã của mình nó âm thầm chịu đựng. Ngày ngày sáng cũng như chiều nó ngồi diện bích luyện nội lực. Kẻ cầm sổ giang hồ nhận thấy sự thay đổi nơi Hồ Phong. Nó trầm tịnh hơn, ít nói hơn đồng thời ánh mắt càng ngày càng tinh anh hơn trước. Điều mà y thầm hãnh diện hơn hết là kiếm thuật của Hồ Phong tăng tiến vượt bực. Thủ pháp rút kiếm, phóng kiếm, tra kiếm trở nên thành thuộc và nhanh nhẹn hơn xưa. Nhìn Hồ Phong diện bích kẻ cầm sổ giang hồ chợt nảy ra ý kiến lạ. Y hắng giọng:
– Cháu Phong …
Hồ Phong mở mắt xoay người đối diện với kẻ cầm sổ giang hồ.
– Thưa thúc thúc gọi cháu có điều chi dạy bảo…
Kẻ cầm sổ giang hồ cười nói :
– Ta muốn thử xem kiếm thuật của cháu tiến tới mức độ nào để truyền thụ thêm cho cháu…
Hồ Phong đứng lên triển công phu trầm tịnh.Nhẹ bước tới đứng sau lưng kẻ cầm sổ giang hồ, Hồ phu nhân im lặng nhìn đứa con trai duy nhất của nàng thi triển kiếm thuật. Tuy không biết võ song nàng nhận thấy nét mặt con trai có vẻ gì khác lạ. Nét mặt của nó bình lặng, an nhiên, tự tại không chút buồn rầu cũng như vui tươi. Đôi mắt tròn to sáng long lanh bất động nhìn vào khoảng không. Rẹt… Rẹt… Không có gì xảy ra ngoại trừ âm thanh của kiếm rút ra rồi tra vào vỏ. Kẻ cầm sổ giang hồ gật gù mỉm cười. Chỉ có y mới thấy được thủ thuật phóng kiếm của Hồ Phong.
– Khá lắm…Cháu đã luyện được hơn nửa phần kiếm thuật giết ruồi của ta rồi; tuy nhiên…
Nhìn thẳng vào mặt Hồ Phong y nghiêm giọng tiếp :
– Ta nói điều này có hơi cao xa song với thời gian khổ luyện và suy nghĩ cháu sẽ từ từ nghiệm ra. Thuật phóng kiếm của cháu có nhanh song vẩn còn trì trệ vì sự gián đoạn hay không hợp nhất của tâm, ý, hành. Đó là ba chặng đường mà bất cứ vũ sĩ nào khổ luyện vũ thuật đều phải thông suốt và phải vượt qua hầu lĩnh hội được tinh hoa trong vũ thuật…
Ngừng lại dường như để tìm lời nói giản dị cho Hồ Phong có thể hiểu xong kẻ cầm sổ giang hồ tiếp :
– Ta thí dụ như thế này để cho cháu dễ hiểu. Thông thường khi bước đi người ta cho đó là hành động tự nhiên hay bẩm sinh. Tuy nhiên ít có ai nghĩ rằng hành động chân bước đi đó là ý muốn của chúng ta được phát khởi từ tâm thức. Con người ta ai ai cũng vậy, bất cứ mỗi hành động, cử chỉ hay phản ứng dù tầm thường và nhỏ nhặt đều phát xuất từ cái tâm của mình. Nó là phần vi diệu, vô lường nhất của con người. Tâm chỉ huy ý, ý điều khiển hành và hành tạo nên lực. Ba thứ đó phải thuần nhất, phải hòa hợp với nhau để trở thành một. Từ đó mọi hành vi, cử chỉ nhỏ nhặt của cháu sẽ là thứ phản ứng cực kỳ bén nhạy. Để chứng minh chuyện tâm, ý, hành là một ta muốn cháu thi triển kiếm thuật đâm vào yết hầu của ta…
– Tôn ông …
Hồ phu nhân kêu nho nhỏ khi nghe kẻ cầm sổ giang hồ bảo Hồ Phong đâm vào yết hầu. Thấy Hồ Phong còn đang do dự chưa chịu xuất thủ kẻ cầm sổ giang hồ cười nói:
– Cháu cứ đâm đi đừng sợ… Cháu không đâm trúng ta được đâu…
Hồ Phong gật đầu đứng im triển công phu trầm tịnh. Không cử động báo trước bàn tay của Hồ Phong hất ngược về sau ngay chỗ chuôi kiếm ló lên. Rẹt… Âm thanh của kiếm rút ra vang khô lạnh khiến cho Hồ phu nhân rùng mình sợ hãi.
Bựt… Hồ phu nhân nhìn trân trân cảnh tượng lần đầu tiên mới thấy và có lẽ không bao giờ quên. Mũi kiếm nhọn hoắt của Hồ Phong chỉa ngay yết hầu kẻ cầm sổ giang hồ và chỉ vừa chạm da. Cánh tay mặt của y gấp thành hình thước thợ, hai ngón tay trỏ và giữa kẹp cứng thanh kiếm.
Giọng nói của tay kiếm giết người vang trầm trầm trong phòng giam im vắng và lạnh lẻo:
– Tâm ý hành hợp nhất là như thế đó… Sở dĩ ta chận đứng được mũi kiếm của cháu chỉ vì lý do giản dị là ta đã luyện được tâm ý hành hợp nhất. Nó là điều tâm niệm, là kinh nhật tụng của vũ sĩ trong lúc khổ luyện vũ thuật…
Hồ Phong gục gặt đầu tỏ vẻ hiểu. Trầm ngâm giây lát nó lặng lẽ trở lại ngồi diện bích. Kẻ cầm sổ giang hồ cũng ngồi xuống sàn gạch. Riêng Hồ phu nhân đứng cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài trời.
– Tôn ông đang suy nghĩ chuyện gì?
– Thưa phu nhân tại hạ suy nghĩ về vụ án tiên đế…
– Mời tôn ông cho tôi nghe cao kiến…
Dường như không muốn làm kinh động tới Hồ Phong đang ngồi luyện nội lực,kẻ cầm sổ giang hồ đứng lên cạnh cửa sổ:
– Không những hạ sát tiên đế Đỗ Thích còn giết cả Nam Việt Vương Đinh Liễn. Làm thế nào hắn cùng một lúc sát hại hai người ở hai nơi khác nhau…
Giọng nói của Hồ phu nhân khe khẽ vang lên trong căn phòng im lặng:
– Tôn ông nói đúng. Đỗ Thích không thể nào cùng một lúc hạ sát Tiên Đế và Nam Việt Vương. Như vậy phải có một người khác ra tay hành thích Đinh Liễn; bởi vì nếu Tiên Đế băng hà thời Nam Việt Vương sẽ lên làm vua. Do đó hung thủ phải giết luôn Đinh Liễn… Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc thưa tôn ông…
Nhẹ gật đầu đồng ý kẻ cầm sổ giang hồ lên tiếng :
– Hai vị Hắc Bạch Hộ Pháp của phái Cỗ Loa còn nói cho tại hạ biết Nam Việt Vương rất giỏi võ vì người là đệ tử tục gia của Trần Gia Bạch. Cho nên giết được Đinh Liễn thủ phạm phải là cao thủ giang hồ thuộc đoàn do thám Hoa Lư. Chúng ta không biết chính phạm là ai song ta có thể đoán tòng phạm là đoàn do thám Hoa Lư. Các quan đại thần như Lê Hoàn, Đinh Điền, Nguyễn Bặc chắc có nhiều uy quyền để chi phối hoặc sai khiến đoàn do thám. Như vậy ai là người đã ra lịnh cho đoàn do thám hành thích Tiên Đế?
Có tiếng thở dài rồi giọng nói êm êm của vị phu nhân họ Hồ vang lên:
– Có khi nào tôn ông nghĩ đến chuyện hung thủ là một người có quyền lực hơn cả Lê Hoàn, Đinh Điền và Nguyễn Bặc không?
Nhíu mày suy nghĩ giây lát kẻ cầm sổ giang hồ nói :
– Phu nhân muốn ám chỉ tới ai… Không lẽ phu nhân muốn nói tới thái hậu Dương Vân Nga…
Hồ phu nhân mĩm cười nói đùa:
– Tôn ông thông minh và chịu khó suy nghĩ rồi đó… Tôn ông cũng biết thời gian trước khi băng hà Tiên Đế đắm say tửu sắc, sao lãng việc triều chính và giao phó quyền hành cho Lê Hoàn . Trong cung cấm thời Dương hoàng hậu lại tư thông với Lê Hoàn. Cho nên hai người này là kẻ đáng nghi ngờ nhất. Tôn ông cũng biết theo lẽ thường khi người chồng bị chết một cách mờ ám người ta nghi ngờ vợ là thủ phạm. Ngược lại nếu vợ chết một cách không minh bạch thời người chồng bị nghi ngờ là thủ phạm. Điều này tuy không hoàn toàn đúng song không sai sự thực bao nhiêu. Tôi đoán Dương hoàng hậu đã âm mưu giết Tiên Đế để được tự do đi lại với Lê Hoàn hoặc cả hai hợp tác với nhau để giết Tiên Đế. Có hai lý do để họ làm chuyện đó. Thứ nhất là có thể chuyện hai người tư thông đã đến tai của tiên đế nên họ sợ mà phải tiên hạ thủ vi cường. Thứ nhì là có thể Lê Hoàn nuôi tham vọng lớn nên ra tay hạ sát tiên đế để lên làm vua…
Đợi cho Hồ phu nhân dứt lời xong kẻ cầm sổ giang hồ mới thong thả hỏi:
– Thưa phu nhân tiên đế chết rồi tại sao Lê Hoàn chưa chịu soán ngôi nhà Đinh. Với quyền lực trong tay công thêm sự đỡ đầu của Dương Vân Nga Lê Hoàn thừa sức soán ngôi…
– Thưa tôn ông có nhiều lý do khiến cho Lê Hoàn chưa dám phế bỏ nhà Đinh một cách trắng trợn. Thứ nhất là chuyện chính danh. Tiên Đế có công thống nhất sơn hà đem lại thanh bình và an lạc cho bá tánh trong vòng mườì mấy năm qua. Cướp ngôi nhà Đinh một cách công khai Lê Hoàn biết chắc sẽ gặp phải sự chống đối của các quan đại thần tại Hoa Lư, sự bất bình trong dân gian và sự phản kháng mạnh mẻ của giới giang hồ trong nước; một lực lượng đông đảo từng được tiên đế trọng đãi và tin cẩn. Đó cũng là lý do tại sao đoàn do thám đã mở cuộc tàn sát vào Thập Đại Hiền Trang bởi vì họ sợ một cuộc liên kết của mười gia trang lớn nhất giang hồ. Mỗi gia trang đều có nhân số khoảng từ năm trăm cho tới một nghìn. Nếu liên kết với nhau một cách chặt chẻ, lực lượng này sẽ gây khó dễ cho Lê Hoàn. Tôi nghĩ Dương thái hậu và Lê Hoàn đã suy tính cặn kẽ nên mới không dám công khai cướp ngôi sau khi hạ sát tiên đế và Nam Việt Vương. Hai người này chết rồi Đinh Tuệ mới có bảy tuổi sẽ lên làm vua. Ông vua con nít này làm sao cầm quyền được nên bà thái hậu họ Dương và Lê Hoàn tha hồ thao túng. Tuy nhiên trước sau gì Lê Hoàn cũng lên làm vua…
– Nói như thế là phu nhân nghi ngờ hung thủ hạ sát tiên đế chính là Dương Vân Nga với Lê Hoàn ?
Ánh sáng mờ mờ trong căn phòng cho kẻ cầm sổ giang hồ thấy Hồ phu nhân nhẹ gật đầu xác nhận.
– Dựa theo suy luận thời họ là kẻ đáng nghi ngờ nhất. Tuy nhiên muốn phanh phui vụ án đồng thời đưa hung thủ ra trước công lý ta cần phải có bằng chứng hiển nhiên như nhân chứng hoặc tang vật… Nhân chứng ta không có một ai, tang vật ta lại thiếu thốn cho nên tôi e tôn ông không có nhiều hy vọng để lôi thủ phạm ra trước ánh sáng công lý. Muốn kết tội bà thái hậu họ Dương và Lê Hoàn ta không thể đơn thuần dựa vào suy luận được mà phải có bằng chứng hiển nhiên…
Trầm ngâm thật lâu kẻ cầm sổ giang hồ nhẹ hỏi:
– Phu nhân nghĩ hai lão Hữu Danh Vô Thực và Bách Diện Thư Sinh đều can dự vào vụ án tiên đế ?
Hồ phu nhân gật đầu không do dự:
– Tôi đoán họ can dự nhiều vào vụ án tiên đế. Có thể họ biết hung thủ là ai nữa. Nhưng tôn ông làm sao bắt họ nói được…
Kẻ cầm sổ giang hồ cười nhẹ :
– Thưa phu nhân tôi nghĩ ta có nhân chứng như Thiên Long Bát Tướng. Tám viên hộ tướng trung thành này đã mất tích một cách bí mật…
Hồ phu nhân cười thánh thót:
– Tôn ông nhắc tôi mới nhớ tới nhóm Thiên Long Bát Tướng. Ngẫm ra thời tình thế của chúng ta không đến nỗi bi đát lắm. Chỉ có điều là chúng ta không còn được tự do…
Ngừng nói Hồ phu nhân khe khẽ thở dài. Kẻ cầm sổ giang hồ hắng giọng:
– Phu nhân đã nghĩ ra cách nào để giúp tôi vào ngục thất ở Hoa Lư tìm kiếm lời trối trăn của Đỗ Hậu?
Hồ phu nhân gật đầu:
– Tôi có cách song vất vả và nguy hiểm cho tôn ông…
Kẻ cầm sổ giang hồ nói nhanh:
– Phu nhân biết là tôi không ngại vất vả và nguy hiểm…
Hồ phu nhân nói trong lúc quay mặt nhìn ra cửa sổ:
– Tôn ông không ngại song tôi lại lo lắng. Tuy nhiên nếu muốn thời tôn ông cứ giả vờ vượt ngục rồi để bị bắt lại. Lúc đó có thể họ sẽ giam tôn ông vào tử ngục…
Kẻ cầm sổ giang hồ gật đầu. Nhìn Hồ phu nhân và Hồ Phong với vẻ trầm ngâm nghĩ ngợi xong y lấy ra bốn hoàn thuốc bọc sáp cẩn thận.
– Phu nhân và cháu Phong ăn uống kham khổ và thất thường nên sức khỏe suy giảm nhiều lắm. Tại hạ có bốn viên thuốc bổ này dành cho phu nhân và cháu Phong…
Hồ phu nhân lắc đầu nói nhanh:
– Tôn ông đã cho nhiều quá rồi nên tôi không thể nhận thêm nữa…
Không cần đợi cho Hồ phu nhân ưng thuận kẻ cầm sổ giang hồ bóp vỡ bọc sáp lấy viên thuốc đưa cho Hồ phu nhân.
– Sức khỏe của phu nhân rất quan trọng nên phu nhân hãy uống viên thuốc bổ này…
Thấy Hồ phu nhân ngần ngừ chưa chịu cầm lấy y nói với giọng nửa đùa nửa thực:
– Nếu phu nhân không chịu uống thời tôi sẽ cạy miệng phu nhân để nhét thuốc vào đấy…
Hồ phu nhân nói trong tiếng cười thánh thót :
– Tôn ông mà cạy miệng tôi được thời tôi phục tôn ông sát đất…
Kẻ cầm sổ giang hồ quay nhìn Hồ phu nhân đang đứng phía bên phải của mình. Đưa viên thuốc ra trước mặt Hồ phu nhân kẻ cầm sổ giang hồ nghiêm giọng:
– Phu nhân uống hay bắt tôi phải cạy miệng phu nhân…
Hồ phu nhân lắc đầu cười nói với giọng nũng nịu:
– Không… Tôn ông cạy miệng tôi đi…
Thấy kẻ cầm sổ giang hồ đưa tay định bóp miệng mình Hồ phu nhân la nho nhỏ:
– Uống… Tôi chịu uống… Tôn ông đưa thuốc đây…
Cầm viên thuốc trong tay Hồ phu nhân nói:
– Không có nước làm sao tôi uống được…
Khẽ lắc đầu cười kẻ cầm sổ giang hồ nói trong lúc bước tới góc phòng lấy nước:
– Phu nhân định đày tôi cho bỏ ghét phải không. Nước trà nguội xin phu nhân dùng tạm…
Hồ phu nhân cười nói trong lúc nhìn kẻ cầm sổ giang hồ đang lui cui rót nước trà vào chén:
– Tôi mà ghét được tôn ông thời… thời…
Dường như biết mình lỡ lời Hồ phu nhân bỏ vào miệng viên thuốc xong đón lấy chén trà nguội và uống một hơi dài.Đợi cho Hồ phu nhân uống thuốc xong kẻ cầm sổ giang hồ trao cho nàng một vật làm bằng kim loại rồi trịnh trọng nói:
– Đây là tín vật của tệ sư phụ trao cho. Tuy người không nói chi tiết song tôi đoán nó là vật rất quan trọng. Nếu tôi bị bắt giam vào ngục tất không thể nào giữ nó được nên tôi trao cho phu nhân tạm giữ. Khi nào chúng ta gặp lại…
Giọng của y nhuốm chút nghẹn ngào. Hai người nhìn nhau trong khoảnh khắc song chứa đựng vô vàn lời nói. Kẻ cầm sổ giang hồ đột nhiên nắm lấy bàn tay của Hồ phu nhân và nàng để yên như thế thật lâu.
– Phu nhân bảo trọng lấy thân…
– Tôn ông cũng thế. Trước khi làm bất cứ chuyện gì tôn ông hảy nhớ rằng tôi lúc nào cũng lo lắng cho sinh mạng của tôn ông…
Giọng nói của vị phu nhân họ Hồ sũng nước mắt. Kẻ cầm sổ giang hồ gật đầu:
– Tôi biết điều đó thưa phu nhân…
Cơn mưa rả rích từ chiều đến tối vẫn chưa tạnh. Hai người đứng cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài trời. Bóng tối mông lung. Xa xa ánh đèn thấp thoáng. Cơn gió lạnh mang theo hơi nước lốc vào phòng khiến cho Hồ phu nhân rùng mình.
– Phu nhân lạnh?
Hồ phu nhân khẽ gật đầu thay cho câu trả lời. Thật lâu nàng mới hắng giọng:
– Tôn ông định vượt ngục bằng cách nào?
Đưa tay chỉ lên nóc nhà kẻ cầm sổ giang hồ thì thầm :
– Tôi chưa vượt ngục… Tôi chỉ muốn trốn ra ngoài để dò la tin tức… Phu nhân nên nghỉ ngơi… Tôi sẽ trở lại vào khoảng đầu canh năm…
Hồ phu nhân im lặng nhìn kẻ cầm sổ giang hồ leo lên cột gỗ lim bóng loáng. Tựa như con thằn lằn khổng lồ bám cứng vào cột gổ y từ từ bò lên nóc nhà. Dĩ nhiên nàng không biết y đã thi triển bích hổ du tường, một tuyệt kỹ chuyên môn dùng để leo trèo hiếm có người luyện được. Thoáng chốc y bò lên tới nóc nhà. Dùng tay gở mấy miếng ngói xong y biến mất vào bóng đêm mịt mùng. Khẽ thở dài Hồ phu nhân lẩm bẩm:
– Tôn ông… Tôn ông xin trở lại…
Biết mình đang ở trong tổng đàn của đoàn do thám; nơi mà lính canh đều là cao thủ giang hồ cho nên kẻ cầm sổ giang hồ thận trọng từng bước chân, hơi thở và các cử chỉ nhỏ nhặt. Cũng may đêm nay trời mưa gió nên sự canh phòng có phần lơi lỏng đồng thời âm thanh của tiếng gió gào, mưa rơi đã át đi tiếng bước chân của kẻ dạ hành.
Điều khó khăn mà y không hề suy nghĩ tới trước khi trốn ra khỏi phòng giam là y không biết đường lối cùng nơi chốn mà mình muốn tìm kiếm. Y muốn tới hoàng cung để dò xét song không biết hoàng cung ở đâu. Suy nghĩ hồi lâu y nhắm hướng đèn sang sáng lần tới Càng tới gần y thấy đèn đuốc sáng hơn đồng thời nhà cửa, doanh trại san sát và người đi lại nhiều hơn. Trông thấy quân sĩ càng lúc càng nhiều y đoán đây phải là nơi quan trọng.
Trại binh chia làm năm khu riêng biệt theo đúng tiền hậu tả hữu và trung dinh. Đoán khu nhà nằm chính giữa phải là trung quân kẻ cầm sổ giang hồ đứng trong bóng tối chờ đợi. Khi tên quân canh vừa đi ngang qua y tựa như con báo chồm lên bắt mồi. Không kêu được tiếng nào tên quân gục xuống. Lôi hắn vào trong góc tối, lấy y phục mặc vào người xong dưới lốt quân canh y lần đến trung quân. Quân sĩ đi lại đông đảo hơn song không ai để ý tới y.Núp trong góc tối quan sát tình thế hồi lâu y nhảy lên nóc nhà lần tới chỗ ngôi nhà cao nhất nơi chính giữa. Nhẹ tay rút miếng ngói y chăm chú nhìn xuống.
Ba người ngồi quanh chiếc bàn khá lớn. Cả ba đều mặc sắc phục và mang khôi giáp. Một vị võ tướng trọng tuổi ngồi đầu bàn, kế đó là vị tướng trạc tuổi người kia còn người thứ ba trẻ tuổi hơn trạc ba mươi ngoài. Tuy không biết họ là ai nhưng kẻ cầm sổ giang hồ đoán họ phải thuộc vào hàng đại tướng trong binh đội Đinh triều. Vị tướng lớn tuổi nhất ngồi đầu bàn hắng giọng nói:
– Bản chức cho mời hai tướng quân tới trung quân đàm đạo trong lúc đêm hôm tăm tối là vì chuyện vô cùng quan trọng và khẩn cấp. Đoàn do thám đã báo cáo lên bản chức một tin cực kỳ quan trong liên hệ tới vận mệnh nước nhà. Nhân viên thuộc ban tin tức của đoàn do thám đã dò la được sự di chuyển quân sĩ của Tống triều thuộc hai tỉnh Lưỡng Quảng tới sát biên thùy. Ngoài ra nhân viên thuộc phân đoàn do thám viễn chinh của Tống triều trong vùng Lưỡng Quảng cũng có mặt ở Lạng Sơn nhiều hơn trước. Điều này chứng tỏ rằng Tống triều muốn dòm ngó vào nội tình của nước ta. Chắc họ thấy tiên đế băng mà tự quân còn nhỏ dại nên nhân cơ hội bắt nạt…
Ngừng lại giây lát dường như để cho người nghe có thời giờ suy nghĩ xong vị tướng thong thả tiếp:
– Nếu bản chức đoán không lầm Tống triều có ý định hoặc đang chuẩn bị một cuộc xâm lăng vào Đại Việt…
Vị tướng trẻ tuổi nhất trầm ngâm giây lát đoạn hắng giọng hỏi:
– Quan Thập Đạo đã bàn luận với thái hậu về tin tức này chưa?
Kẻ cầm sổ giang hồ mĩm cười gật gù. Y không phải mất nhiều công sức mà đã tìm gặp Thập Đạo Tướng Quân Lê Hoàn, vị đại tướng chỉ huy mười đạo quân của Đinh triều đồng thời cũng là nhân vật đáng nghi ngờ nhất trong vụ án tiên đế.
Lê Hoàn nhẹ lắc đầu:
– Bản chức chưa có dịp bàn luận với thái hậu về tin tức quan trọng này. Từ tướng quân và Phạm tướng quân là hai người được biết tin này trước nhất…
Xuyên qua cách xưng hô kẻ cầm sổ giang hồ đoán vị võ tướng lớn tuổi chính là Phạm Cự Lượng còn người kia y không quen mặt và biết tên họ.Dĩ nhiên y không biết vị võ tướng trẻ tuổi tên là Từ Mục.
– Hai tướng quân là người được bản chức tin cậy nên mới được biết tin này trước.Bản chức đoán Tống triều đã biết tin tiên đế băng nên sửa soạn một cuộc xâm lăng. Đây cũng là lý do để giãi thích tại sao triều đình cố gắng không để tin tiên đế băng lan rộng vào dân gian…
Phạm Cự Lượng gật gù cười nói:
– Đa tạ quan Thập Đạo đã tin cậy chúng tôi…
Lê Hoàn cười nhẹ nhìn Từ Mục:
– Phạm tướng quân là đồng liêu với tôi mấy chục năm nên tình thân như thủ túc. Phần Từ tướng quân tuy còn trẻ song bản chức biết tướng quân có tài đại tướng lại được lòng sĩ tốt do đó mới đề bạt tướng quân chỉ huy đạo binh tiền phong, một đạo binh quan trọng và tinh nhuệ nhất. Hôm nay nhờ tướng quân lãnh việc tuyển mộ thêm quân sĩ, thao luyện binh cơ chiến pháp cho mười đạo quân. Binh đội của ta tuy tiếng là thập đạo song mỗi đạo quân chỉ khoảng hai ba ngàn người,tổng cộng lại độ hai vạn quân. Gom binh của các thành Đại La, Lạng Sơn, Hoan và Hóa châu quân ta chỉ vào khoảng hơn ba bốn vạn người. Lực lượng này so với binh đội Tống triều chẳng thấm vào đâu…
Từ Mục cười nhẹ thong thả lên tiếng:
– Quan Thập Đạo nói đúng nhưng tôi nghĩ quân cốt giỏi chứ không cốt đông. Hơn năm nay nhờ quan Thập Đạo đề cử vào chức vụ đại tướng nên tôi có dịp tập luyện quân sĩ dưới quyền quen việc chiến trận, thông thạo binh cơ đồng thời trui rèn võ nghệ. Nhờ đó đạo tiền quân của tôi tuy năm ngàn song đủ sức đương cự với vạn người. Đạo tiền phong của tôi sẵn sàng ra trận nếu quan Thập Đạo ra lịnh…
Lê Hoàn xoa tay mĩm cười tỏ vẻ hài lòng.
– Được một vị đại tướng tin cậy và tận tụy với chức vụ như Từ tướng quân thời bản chức bớt lo lắng nhiều lắm… Bản chức muốn hỏi tướng quân biết gì về quân binh của Đinh Điền và Nguyễn Bặc ở Hóa Châu?
Nhìn thẳng vào mặt Lê Hoàn họ Từ nghiêm giọng thốt:
– Vì đường xá xa xôi cho nên tôi không biết tường tận lắm. Vả lại tôi là tướng mới trong lúc đó họ là đại công thần. Họ ỷ theo tiên đế từ thuở hàn vi, công trạng to nên chẳng xem ai ra gì cả…
Lê Hoàn quay hỏi Phạm Cự Lượng:
– Tướng quân chắc cũng đồng nhận xét như Từ tướng quân?
Liếc nhanh Từ Mục xong Phạm Cự Lượng gật đầu:
– Từ tướng quân nói đúng. Ngay cả tôi và quan Thập Đạo nói chưa chắc họ chịu nghe lời. Đinh Điền và Nguyễn Bặc có tiền bạc nhiều, vi cánh đông nên tự mình tuyển mộ binh sĩ để tạo sức mạnh riêng. Nếu quan Thập Đạo có cách nào tước bỏ binh lực của họ xong giao cho Từ tướng quân nắm giữ thời binh đội của ta sẽ mạnh thêm nhiều lắm…
Lê Hoàn trầm ngâm suy nghĩ. Từ Mục hắng giọng
– Nếu quan Thập Đạo cho phép thời tôi xin có ý kiến…
– Mời tướng quân cho nghe…
Lê Hoàn nói. Từ Mục thấp giọng:
– Quan Thập Đạo đề nghị với thái hậu triệu họ về Hoa Lư và thăng chức tả hữu tể tướng đồng thời đề bạt người khác vào trấn nhậm Hoá Châu. Không còn quân sĩ dĩ nhiên thế lực của họ sẽ yếu đi. Cách này tuy tiếng là thăng chức song sự thực lại là bải chức một cách danh chính ngôn thuận. Nếu họ cải lệnh thời ta có cớ đem quân đi đánh họ…
Lê Hoàn xoa tay gật gù cười:
– Từ tướng quân quả nhiên có ý kiến hay tuyệt. Thăng chức mà bãi chức. Lát nữa vào cung gặp thái hậu tôi sẽ trình bày với người. Bây giờ nhị vị cứ về dinh chờ tin vui…
Hiểu ý của Lê Hoàn nên Phạm Cự Lượng và Từ Mục nói vài lời cảm tạ đoạn cáo từ. Lê Hoàn còn ngồi yên nơi ghế. Hai người khác bước vào chỗ Lê Hoàn ngồi. Vừa trông thấy hai người này kẻ cầm sổ giang hồ tức tốc bế hơi vận khí. Lê Hoàn hỏi nhanh:
– Hữu thủ lĩnh và Bách phó thủ lĩnh đã sẵn sàng?
Hữu Danh Vô Thực đáp liền không do dự:
– Thưa quan Thập Đạo hai chúng tôi đã sẵn sàng. Nhân viên của bốn ban tin tức, truy tầm, ám sát và bảo hoàng túc trực chờ lệnh. Chỉ cần có lệnh của thái hậu là hai chúng tôi sẽ đích thân chỉ huy thủ hạ vào Hóa Châu để ám sát Đinh Điền và Nguyễn Bặc…
Tươi nét mặt Lê Hoàn đừng lên cười nói:
– Tốt lắm. Nhị vị theo ta vào cung gặp thái hậu để lãnh lệnh…
Lê Hoàn bước ra cửa. Hữu Danh Vô Thực và Bách Diện Thư Sinh theo sau. Không bỏ lỡ dịp may kẻ cầm sổ giang hồ bám theo. Tuy nhiên y đi cách khoảng xa xa vì sợ bị hai nhân viên cao cấp của đoàn do thám khám phá ra hành tung của mình. Quanh co hồi lâu y thấy khu nhà cửa hiện mờ mờ. Khu vực này vắng vẻ song nhà cửa khang trang, to lớn và lộng lẫy hơn. Đèn đuốc cũng sáng sủa hơn. Lê Hoàn, Hữu Danh Vô Thực và Bách Diện Thư Sinh đi thẳng vào trạm canh. Kẻ cầm sổ giang hồ kiếm chỗ tối và vắng vẻ xâm nhập hoàng cung. Núp cạnh hòn non bộ y đảo mắt quan sát. Đèn đuốc mờ mờ. Hoàng cung gồm có ba dãy nhà lợp ngói mà gian chính giữa lớn nhất. Trông thấy bóng người thấp thoáng y cẩn thận tiến tới gần để thăm dò. Nhiều khi y phải dùng thuật xà hình bò trên mặt đất để vượt qua các chỗ trống trải. Nép mình bên cửa sổ của gian nhà chính giữa y hé mắt nhìn vào. Phòng trống trơn như không có người ở. Hơi thất vọng y tung mình nhảy lên nóc nhà. Vừa lúc đó có tiếng cười khẽ phát ra cùng với luồng kình khí âm nhu lấn tới sau lưng của y. Kẻ cầm sổ giang hồ quay phắt người lại đồng thời bàn tay tả trong thế cầm nã thủ bắt từ trái quét sang phải còn bàn tay hữu quét ngược lại. Hai cánh tay của y mường tượng như cái kéo khổng lồ gập lại định cắt lấy tay đối thủ.
– Giỏi…
Miệng la nho nhỏ kẻ lạ xô người nhập nội. Hai bàn tay của hắn loáng lên tợ điện chớp nào hất, phẩy, điểm, đấm, xô, đẩy, vặn, bẻ, chụp, bắt. Kẻ cầm sổ giang cũng không chịu kém. Y thi triển công phu bí truyền của sư môn ngăn đón hoặc phong tỏa những đòn tấn công ráo riết của kẻ lạ.Song phương trao đổi mươi chiêu.Vì sợ bị quân canh phát giác ra hành tung cho nên họ không phổ kình lực vào chiêu thức cũng như không để cho tay quyền chạm nhau. Kẻ cầm sổ giang hồ đột nhiên đình thủ.
Hai tay án hờ nơi yếu huyệt y hỏi nhỏ:
– Các hạ là ai?
Giọng nói của một người trẻ tuổi vang lên nho nhỏ :
– Tôi là Lê Hào. Còn huynh đài là kẻ cầm sổ giang hồ?
– Chính tôi…
Kẻ cầm sổ giang hồ đáp gọn. Nghịch cước Lê Hào nói nhanh trong lúc cười thành tiếng vui vẻ:
– Trời ơi đi mòn gót giày tôi mới tìm được huynh. Nghe tin huynh xuất hiện ở Lạng Sơn tôi hộc tốc lên tìm thời huynh đã đi Quảng Uyên. Tôi chạy lên Quảng Uyên mới biết huynh trở về Đông Triều. Lộn trở về Đông Triều nửa đường may mắn gặp Đoàn Chí Hạ nên mới biết tin huynh bị bắt giải về Hoa Lư…
Lê Hào nói hơi dài. Thấp giọng kẻ cầm sổ giang hồ hỏi:
– Lê huynh kiếm tôi có chuyện chi?
Lê Hào chép miệng thở dài:
– Tệ trang bị thiêu hủy mà giang hồ đồn đại là thủ đoạn khủng bố của đoàn do thám Hoa Lư cho nên tôi đoán việc này chắc có liên quan tới vụ án tiên đế. Biết huynh đang điều tra về cái chết của tiên đế nên tôi định tìm gặp huynh để giúp một tay…
Kẻ cầm sổ giang hồ hỏi bằng giọng nghiêm trang:
– Lê huynh muốn can dự vào vụ án tiên đế?
Lê Hào gật đầu không do dự. Kẻ cầm sổ giang hồ khều tay Lê Hào và hai người lẩn vào môt hòn giả sơn thì thầm trò chuyện.
– Trước khi chết Đỗ Hậu có trối với tôi một câu là ” Hoa Lư…gầm giường…” . Muốn biết y trối trăn điều gì cũng như tìm ra bí ẩn chứa trong câu nói của y chúng ta phải vào tận ngục thất Hoa Lư để tìm kiếm …
Lê Hào ngắt lời kẻ cầm sổ giang hồ:
– Tôi thực tình không hiểu ý của huynh. Tại sao ta phải vào tận ngục thất để tìm ra bí ẩn trong câu nói của Đỗ Hậu…
Trầm ngâm hồi lâu kẻ cầm sổ giang hồ thong thả lên tiếng:
– Hồ phu nhân có nói với tôi là muốn tìm ra bí ẩn trong câu nói của Đỗ Hậu chúng ta phải tìm kiếm dưới gầm giường trong ngục thất Hoa Lư. Tôi cũng biết việc này khó khăn và nguy hiểm song dường như không có cách nào khác hơn. Lê huynh có cách nào để vào tận ngục thất Hoa Lư?
Lê Hào lắc đầu hỏi:
– Nhất thời tôi chưa nghĩ ra. Còn huynh có cách nào chưa?
Kẻ cầm sổ giang hồ cười nhẹ:
– Hồ phu nhân bàn với tôi là giả vờ vượt ngục xong để bị bắt lại. Lúc đó họ sẽ giam tôi vào ngục thất. Lê huynh chắc có nghe nói về Hồ phu nhân…
Lê Hào mau mắn gật đầu:
– Đoàn Chí Hạ và Hạ Long Khách khen bà ta đẹp đẻ, thông minh và hiền hậu. Huynh giả vờ vượt ngục để bị giam vào ngục Hoa Lư cũng được song vất vả và nguy hiểm bởi vì vào dễ mà ra khó. Huynh cứ làm theo cách của huynh đi còn tôi sẽ tìm ra cách khác. Chúng ta hẹn gặp nhau trong ngục Hoa Lư …
Nói xong Lê Hào biến mất trong bóng đêm. Phỏng chừng trời cũng sắp hừng đông kẻ cầm sổ giang hồ lặng lẽ tìm đường trở về chỗ cũ. Y thấy Hồ phu nhân nằm ngủ co ro trong góc phòng giam lạnh lẻo
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️