Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Kiếm Hiệp Giặc Bắc Chương 31: Gặp lại người quen

Chương 31: Gặp lại người quen

7:45 sáng – 20/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 31: Gặp lại người quen tại dua leo tr 

Đứng nhìn theo kẻ địch khuất bóng xong Hồ Vũ Hoa quay sang nói nhỏ với con dâu:

– Con bị thương nặng cần được chữa trị mà ta không muốn làm chuyện đó vậy con hãy để y băng bó cho con…

– Thưa cha…

Hồ phu nhân nói nhỏ tỏ ý không chịu. Hồ Vũ Hoa chưa kịp nói nàng tiếp liền:

– Thưa cha … Y với con nam nữ thụ thụ bất thân…

Liếc nhanh kẻ cầm sổ giang hồ Hồ Vũ Hoa quay qua nói với con dâu:

– Cái gì là nam nữ thụ thụ bất thân… Con bị thương thời phải có người băng bó cho con. Vả lại con với y đã chung sống với nhau mấy tháng nay rồi. Ta biết con đoan trang tiết hạnh song ngộ biến phải tòng quyền…

Hồ phu nhân đỏ mặt khi bị cha chồng ngộ nhận. Nàng chưa kịp cải chính Hồ Vũ Hoa nói nhanh:

– Y đã mấy phen cứu mạng con thời sá gì chuyện băng bó cỏn con đó…

Hồ phu nhân làm thinh không dám cãi. Quay sang kẻ cầm sổ giang hồ ông ta cười nói tiếp:

– Túc hạ cứ thong thả mà băng bó cho con Dung… Phần lão phu với thằng Phong đi trước…

Nhìn theo cho tới khi cha chồng khuất bóng Hồ phu nhân quay qua nói với kẻ cầm sổ giang hồ:

– Cám ơn tôn ông có dạ quan hoài song vết thương chỉ chảy máu sơ sơ. Tôn ông khỏi nhọc công băng bó…

Sở dĩ nàng không muốn để cho kẻ cầm sổ giang hồ băng bó vết thương vì hai lý do. Thứ nhất nàng còn hận, còn giận hờn vì chuyện y đã cưỡng hiếp nàng cách đây thời gian ngắn. Nàng hận y, ghét y tới độ không muốn nhìn thấy cái bản mặt gian trá của y. Thứ nhì vết thương nằm ở ngực cho nên nàng không muốn cho y sờ mó hay nhìn thấy thân thể của mình trong lúc nàng hận y tới độ muốn tát vào mặt y cho bỏ ghét.

Nhìn thấy máu rỉ ra ướt cả áo kẻ cầm sổ giang hồ lắc đầu nghiêm giọng:

– Phu nhân bị thương không nhẹ đâu. Tôi phải băng bó cho phu nhân ngay nếu không chảy máu hoài mất sức lắm nhất là vết thương làm độc có thể nguy hiểm tới tính mạng…

Hồ phu nhân sẳng giọng:

– Tôi mà chết chắc tôn ông mừng lắm …

– Phu nhân nói gì lạ vậy…Tôi xin lỗi đến hơi chậm để cho phu nhân bị thương… Phu nhân cởi áo ra để tôi xem xét vết thương…

– Chắc tôn ông thích tôi cởi áo lắm à…

Hồ phu nhân nhìn đăm đăm vào mặt kẻ cầm sổ giang hồ khi nói câu trên. Dường như nàng muốn đoán biết thái độ của y qua câu nói trên. Kẻ cầm sổ giang hồ sầm mặt vì câu nói của Hồ phu nhân. Giọng nói của y vang lên nhuốm chút tức bực:

– Tôi có lòng tốt mà phu nhân không muốn thời thôi. Dụng cụ chữa thương đây phu nhân làm một mình cũng được…

Hồ phu nhân nhếch môi cười nói:

– Tôi cởi áo cho tôn ông muốn làm gì thời làm…

Dứt lời nàng cởi áo ngoài xong từ từ cởi áo lót. Bàn tay của kẻ cầm sổ giang hồ hơi run khi chạm vào làn da mịn màn của giai nhân. Bóp vỡ hoàn thuốc y từ từ rắc lên vết thương xong băng bó cẩn thận.

– Tôn ông học làm thầy thuốc hồi nào vậy…?

Thong thả cài nút áo cho bệnh nhân ông thầy thuốc trẻ tuổi cười nói đùa:

– Xong rồi…Phu nhân có thấy đau đớn gì không mà không chịu để cho tôi băng bó…

Hồ phu nhân trề môi xì tiếng dài:

– Chứ không phải tôn ông định thừa nước đục thả câu à…

Kẻ cầm sổ giang hồ cười rộ:

– Tôi là thầy thuốc còn phu nhân là con bệnh. Tôi mãi lo chữa trị đâu có để ý, đâu có thấy gì đâu…

Hồ phu nhân làm thinh cài nút áo. Nàng biết nên ngậm miệng lại vì có nói ra nhiều chừng nào chỉ thiệt hại cho nàng thôi.

– Làm sao tôn ông biết tôi ở đây mà tìm?

Bước song song với Hồ phu nhân kẻ cầm sổ giang hồ cười nói:

– Trên đường về huyện Phú Xuyên để trở lại Hoa Lư tìm kiếm phu nhân tôi tình cờ nghe nhân viên do thám bàn bạc chuyện truy nã Hồ lão trang chủ nên mới biết phu nhân ở đây…

Hồ phu nhân liếc nhanh người bạn đồng hành:

– Tôn ông định trở lại Hoa Lư tìm tôi thật à. Tôi tưởng tôn ông quên mẹ con tôi rồi chứ…

Kẻ cầm sổ giang hồ nói với giọng thành khẩn:

– Phu nhân nói gì lạ vậy… Bị trúng độc dược lại bị lão Hữu Danh Vô Thực đánh trọng thương tôi may mắn được Đoàn Chí Hạ và Hạ Long Khách giải cứu ra khỏi Hoa Lư. Định trở lại Hoa Lư tìm phu nhân song yếu sức lắm nên tôi đành phải tìm chổ chữa trị thương thế.Vả lại việc giải thoát cho phu nhân đã có Hồ lão trang chủ với Hạ Long Khách và Đoàn Chí Hạ lo lắng nên tôi rất an tâm…

Hồ phu nhân hỏi vặn:

– Từ khi chúng ta chia tay tới giờ tôn ông chưa trở lại Hoa Lư phải không?

Nghe Hồ phu nhân vặn hỏi kẻ cầm sổ tưởng nàng vẫn còn hờn giận mình về chuyện bỏ rơi cho nên y cố gắng phân trần:

– Tôi biết tôi có lỗi với phu nhân. Tôi biết là tôi đã bỏ rơi phu nhân trong lúc phu nhân cần sự có mặt của tôi. Tuy nhiên chẳng qua hoàn cảnh bắt buộc. Dù thương thế chưa bình phục hẵn tôi cũng vội vả tới Hoa Lư tìm phu nhân …

Nhìn ánh mắt và nghe giọng nói Hồ phu nhân biết kẻ cầm sổ giang hồ nói thật. Y không hề trở lại tổng đàn do thám để tìm nàng. Tuy nhiên nàng cũng vặn hỏi thêm lần nữa:

– Tôn ông không có trở lại Hoa Lư tìm tôi thật ư… Tôi tưởng…

Câu nói dở dang của nàng khiến cho kẻ cầm sổ giang hồ hiểu lầm. Do đó y càng cố gắng dùng lời biện bạch và phân trần:

– Bỏ rơi phu nhân trong hoàn cảnh đó tôi áy náy vô cùng và tôi chỉ mong sao lão Hữu Danh Vô Thực vẫn để yên cho phu nhân …

Dứt lời y nắm lấy bàn tay của Hồ phu nhân dặc dặc mấy cái như muốn xin lỗi. Nàng để yên bàn tay cho y nắm giây lát mới rụt tay lại xong quay nhìn chỗ khác. Kẻ cầm sổ giang hồ không thấy được nụ cười của Hồ phu nhân. Vả lại dù có trông thấy y cũng không thể hiểu được ý nghĩa của nụ cười.

Đi non dặm hai người gặp Hồ Vũ Hoa và Hồ Phong đứng chờ bên đường. Kẻ cầm sổ giang hồ hơi ngạc nhiên khi thấy Hồ Phong nhìn mình với ánh mắt hằn học và giận dữ. Y định hỏi song lại nín thinh vì sự có mặt của Hồ Vũ Hoa.

– Hồ lão trang chủ định đi đâu?

Nhìn quanh quất Hồ Vũ Hoa trả lời:

– Lão phu đi Tản Viên còn túc hạ tính đi đâu?

Liếc nhanh Hồ phu nhân kẻ cầm sổ giang hồ trả lời :

-Tại hạ định trở lại Hoa Lư tìm gặp lão trang chủ để hỏi thăm về chuyện giải thoát cho Hồ phu nhân và cháu Phong. Nay gặp ở đây tại hạ xin được tháp tùng lão trang chủ lên Tản Viên…

Cười sang sảng Hồ Vũ Hoa nói đùa:

– Lão phu hân hạnh có được một kẻ hộ tống tài ba như túc hạ. Chuyện bảo bọc cho con Dung lão phu khó lòng kham nổi…

Hồ Phong lên tiếng nhắc nhở:

– Nội nội… con đói bụng…

Gật đầu Hồ Vũ Hoa thong thả nói với kẻ cầm sổ giang hồ:

– Chúng ta không thể tá túc trong huyện Phú Xuyên đêm nay được. Lão phu với thằng Phong vào huyện lỵ mua thức ăn còn túc hạ với con Dung lo tìm một chỗ nào trú qua đêm nay…

– Thưa cha… Con không thể…

Hiểu ý con dâu Hồ Vũ Hoa chỉ vào kẻ cầm sổ giang hồ đoạn nghiêm giọng nói:

– Trên đời này nếu ta có một người để tin cậy thời túc hạ đây chính là người mà ta tin cậy nhất… Dung nhi an tâm… Ta sẽ gặp lại con…

Thấy ông ta dợm bước kẻ cầm sổ giang hồ nói nhanh:

– Nếu vào Phú Xuyên lão trang chủ hãy tìm kiếm sứ quân Phạm Bạch Hổ…

Hồ Vũ Hoa nhìn kẻ cầm sổ giang hồ với ánh mắt dò hỏi khiến y phải kể sơ chuyện gặp mặt Phạm Bạch Hổ trên đường tới Phú Xuyên.

Gục gặt đầu Hồ Vũ Hoa cười nói:

– Hay lắm… Ta sẽ cố gắng tìm kiếm Phạm sứ quân… Lâu lắm rồi ta không có gặp ông ta…

Dứt lời ông ta cắp lấy cháu nội rồi triển thuật phi hành chạy nhanh. Quay sang kẻ cầm sổ giang hồ vị phu nhân họ Hồ hỏi nhỏ:

– Chúng ta đi đâu thưa tôn ông?

Quan sát cảnh vật hai bên đường giây lát kẻ cầm sổ giang hồ trả lời:

– Tôi tính tìm chỗ nào để tạm trú mưa chờ Hồ lão trang chủ trở lại xong sẽ tìm chỗ ngụ đêm nay…

Không biết tại sao mà Hồ phu nhân có cảm giác kẻ cầm sổ giang hồ đã cưởng hiếp nàng tại tổng đàn do thám lại có cái gì khác lạ hơn kẻ cầm sổ giang hồ đang đi với nàng hiện giờ. Cảm giác đó thật mơ hồ và khó giải thích song cứ ở mãi trong trí não của nàng.

Hai người từ diện mạo, cử chỉ, giọng nói có lúc giống nhau mà có lúc lại khác biệt. Người đang đi với nàng tuy vui vẻ thân thiện nhưng rất đàng hoàng đứng đắn. Từ cử chỉ, lời nói tỏ ra chừng mực không bao giờ vượt qua giới hạn nam nữ giữa hai người.

Bằng linh cảm bén nhạy của một người đàn bà nàng biết kẻ cầm sổ giang hồ thích mình, có nhiều cảm tình với mình. Từ chỗ có nhiều cảm tình tới chỗ thương yêu lâu hay mau, xa hay gần tùy theo hoàn cảnh đẩy đưa và tùy theo sự cố gắng giữ gìn của hai người. Lễ giáo và phong tục là bức tường ngăn giữ họ tiến tới chỗ thương mến nhau. Phần nàng là gái đã có chồng và chồng nàng còn sống…

– Phu nhân…

Tiếng gọi của kẻ cầm sổ giang hồ đưa Hồ phu nhân ra khỏi cơn suy tưởng.

– Đàng kia có gốc cây lớn ta nên tới đó trú mưa chờ Hồ lão trang chủ trở lại xong sẽ tìm chỗ trọ qua đêm nay…

Không nói lời nào Hồ phu nhân im lặng bước theo kẻ cầm sổ giang hồ. Mưa vẫn rơi đều và gió thổi loạn cuồng. Đứng co ro dưới gốc cây cổ thụ Hồ phu nhân cúi đầu nhìn xuống đất. Cách nàng hơn bước kẻ cầm sổ giang hồ cũng đứng nhìn mưa rơi. Thật lâu Hồ phu nhân mới ngước nhìn lên. Nàng thấy kẻ cầm sổ giang hồ đứng im mà quần áo đẫm nước mưa. Gió lạnh tạt vù vù vào mặt của y. Nàng biết y đã đứng che cho mưa gió khỏi tạt vào nàng. Nghĩ tới đó nàng mũi lòng thương xót. Dù có đối xử tệ bạc với nàng y cũng là người đã bao phen cứu mạng cho mẹ con nàng. Nàng có thể không quên được hành vi tồi bại mà y đã làm nhưng nàng có thể tha thứ cho y được. Nghĩ như vậy nàng mĩm cười cất giọng ôn nhu:

– Tôn ông đứng xích vào đây cho khỏi ướt…

Kẻ cầm sổ giang hồ cười nhẹ:

– Tại hạ đứng đây cũng được thưa phu nhân…

Vị phu nhân họ Hồ cười gắt khẽ:

– Tôn ông sợ tôi à…

– Không… Thưa phu nhân…

– Bộ người tôi dơ dáy và hôi hám lắm sao mà tôn ông sợ không dám đứng gần tôi…

Kẻ cầm sổ giang hồ ấp úng :

– Tôi đâu có nói như thế thưa phu nhân…

Hồ phu nhân mỉm cười song giọng nói của nàng lại nhuốm chút hờn giận và cau có:

– Tôn ông không có nói nhưng nếu không đứng gần tôi tức là tôn ông đã nghĩ như thế…

– Tôi nào dám nghĩ xấu về phu nhân. Phu nhân là người hiền lành, tử tế và đôn hậu. Phu nhân là một người tốt cho nên tôi không hề nghĩ xấu về phu nhân…

– Tôn ông…

– Thưa phu nhân có điều gì muốn nói…

– Tôi muốn hỏi tôn ông một điều…

– Phu nhân cứ tự nhiên. Nếu trả lời được tôi sẵn sàng…

Giọng nói của Hồ phu nhân trầm xuống thật nghiêm trang:

– Tôn ông hứa là không nói dối …

Kẻ cầm sổ giang hồ quay nhìn vào đôi mắt đẹp tuyệt vời của người đối diện:

– Trừ sư phụ ra phu nhân là người thân cận và gần gũi tôi nhất cho nên tôi không có điều gì phải giấu diếm hoặc gian dối cả…

– Tôi muốn tôn ông kể cho tôi nghe hết từ lúc chúng ta xa cách cho tới ngày hôm nay…

– Phu nhân muốn tôi kể vắn tắt hay tỉ mỉ từng chi tiết…

Ngẩm nghĩ giây lát Hồ phu nhân nói:

– Tôn ông cứ vắn tắt còn nếu có thắc mắc tôi sẽ hỏi chi tiết…

Tuy không biết Hồ phu nhân hỏi với ý định gì song không muốn phật lòng người bạn đồng hành nên kẻ cầm sổ giang hồ thong thả thuật từ lúc bị Hữu Danh Vô Thực đánh trọng thương rồi bị giam vào ngục Hoa Lư, cùng với Lê Hào vượt ngục xong gặp Hồ Vũ Hoa, bị quân Hoa Lư vây đánh rồi được Hạ Long Khách và Đoàn Chí Hạ giải cứu. Sau đó y một mình tới Đại Lạ chữa trị thương thế…

Hồ phu nhân lên tiếng hỏi:

– Như thế có nghĩa là tôn ông không hề trở lại Hoa Lư tìm tôi?

Kẻ cầm sổ giang hồ ấp úng:

– Không… Tôi biết tôi có lỗi với phu nhân về việc đó. Bỏ rơi phu nhân trong hoàn cảnh tù tội khiến tôi vô cùng xốn xang và áy náy. Do đó dù vết thương chưa lành hẵn tôi cũng vội vàng trở lại Hoa Lư tìm phu nhân…

Mắt vị phu nhân họ Hồ như rớm lệ. Nàng bùi ngùi vì giọng nói thành khẫn và thái độ lo âu của kẻ cầm sổ giang hồ.

– Phu nhân chắc chưa biết tin Hồ trang chủ còn sống?

Không trả lời Hồ phu nhân hỏi ngược lại:

– Làm sao tôn ông biết phu quân tôi còn sống?

– Tôi đã gặp Hồ trang chủ tại thành Đại La cách đây mấy ngày…

– Tôn ông biết ai đã cứu tôi ra khỏi tổng đàn do thám?

– Chắc là Hồ lão trang chủ…

Hồ phu nhân lắc đầu cười:

– Phu quân tôi đã cứu mẹ con tôi ra khỏi Hoa Lư rồi về tạm trú tại Thiên Quan. Nhờ đó tôi mới theo cha chồng của tôi lên Tản Viên và cũng nhờ đó tôi mới hân hạnh gặp lại tôn ông…

Hồ phu nhân nhấn mạnh hai chữ ” hân hạnh ” và chỉ có mỗi mình nàng mới hiểu được trọn vẹn ý nghĩa của hai chữ đó. Kẻ cầm sổ giang hồ chợt quay nhìn vào mắt của người đối diện. Hồ phu nhân im lặng chịu đựng tia nhìn dịu dàng và đằm thắm của kẻ cầm sổ giang hồ. Lát sau y khẽ thở dài rồi quay mặt nhìn ra ngoài trời mưa bay lất phất.

– Chắc phu nhân chưa biết có chuyện không hay xảy ra cho tôi…

– Chuyện gì vậy thưa tôn ông?

Hồ phu nhân hỏi với giọng lo lắng và săn sóc:

– Trong thời gian chúng ta bị giam cầm tại tổng đàn do thám thời một kẻ nào đó đã giả dạng tôi sát hại các vũ sĩ giang hồ trong số đó có nhiều nhân vật nổi tiếng như Hắc Giang Quyền Lâm Quốc Tuấn,vị sư trụ trì tại chùa Hưng Quốc ở Đại La là Hưng Quốc đại sư và gần đây nhất là Thanh Liễu Quán Chủ và Đại La Tam Kiệt…

– Giả dạng… giả dạng tôn ông…

Hồ phu nhân kêu lên nho nhỏ. Giọng nói của nàng khàn đặc cùng với hai đầu gối run run như muốn khuỵu xuống. Vì mãi nhìn mưa rơi vả lại Hồ phu nhân quay mặt đi chỗ khác nên kẻ cầm sổ giang hồ không thấy thân hình nàng run rẩy cùng với sắc mặt biến thành xanh mét.

– Đúng đó thưa phu nhân… Kẻ nào đó với thuật hóa trang thần diệu đã giả dạng giống hệt tôi từ hình dáng, tướng mạo, dáng đi, lời nói và luôn cả thuật xử kiếm nữa. Hiện thời trong giang hồ có hai kẻ cầm sổ giang hồ giống hệt nhau đến độ người quen biết cũng không nhận ra. Ngay cả phu nhân cũng chưa chắc phân biệt được ai thật ai giả.

Hồ phu nhân lờ mờ suy nghiệm ra một điều khiến nàng muốn nôn mửa khi nghĩ tới. Nàng cảm thấy kinh sợ, gờm nhớm và tay chân bủn rủn khi nghĩ tới một điều mà nàng không dám nghĩ hoặc không muốn nghĩ. Kẻ cầm sổ giang hồ giả chứ không phải kẻ cầm sổ giang hồ thật đã cưởng hiếp nàng. Chẳng thà bị người thật xúc phạm còn hơn bị kẻ giả mạo vùi hoa dập liễu bởi vì ít ra nàng cũng còn có chút ân tình với người thật. Ý nghĩ bị kẻ cầm sổ giang hồ giả mạo cưỡng hiếp khiến cho Hồ phu nhân muốn ngất xỉu.

– Phu nhân bị lạnh vậy hãy đứng gần tôi cho ấm…

Dứt lời y vòng tay nhẹ kéo Hồ phu nhân vào sát người của mình. Ngước nhìn với vẻ biết ơn Hồ phu nhân mĩm cười thỏ thẻ:

– Đa tạ tôn ông… Tôi cảm thấy ấm áp nhiều lắm…

Nàng cảm thấy tâm hồn ấm áp vì cử chỉ săn sóc và lo lắng của kẻ cầm sổ giang hồ. Hai người đứng bên nhau nhìn mưa rơi và theo đuổi ý tưởng riêng tư. Thật lâu kẻ cầm sổ giang hồ mới trao cho Hồ phu nhân thanh tre cũ kỷ và mục nát:

– Chắc phu nhân không quên về lời trối trăn của Đỗ Hậu. Tôi tình cờ tìm thấy được bí mật trong lời trối trăn của y. Đó là ba chữ Lê… Thập… Đạo… khắc trên thanh tre này…

Hồ phu nhân cúi xuống đọc song trời tối quá nàng không thấy gì hết.

– Tối quá tôi không thấy gì hết. Thủng thẳng rồi tôi đọc và nghiền ngẫm ba chữ đó…

Kẻ cầm sổ giang hồ thầm lo âu khi thấy trời tối mà Hồ Vũ Hoa chưa trở lại. Hồ phu nhân cũng lên tiếng:

– Trời tối đã lâu mà cha chồng của tôi chưa thấy trở lại. Tôi e có chuyện gì bất trắc…

– Tôi cũng nghĩ như vậy. Có hai cách tùy phu nhân định liệu. Thứ nhất ta cứ chờ ở đây. Thứ nhì ta vào huyện Phú Xuyên tìm kiếm. Phu nhân chọn cách nào?

Suy nghĩ giây lát Hồ phu nhân nói:

– Ta đi vào Phú Xuyên. Đứng chờ ở đây vừa đói vừa lạnh lẻo lại thêm nóng lòng tôi chịu không được. Vả lại vào Phú Xuyên ta có thể mướn phòng trọ qua đêm…

Nói tới đó nàng chợt ngừng lại như không muốn bàn bạc chuyện cùng ngủ chung phòng trọ với kẻ cầm sổ giang hồ đêm nay mặc dù mấy tháng qua nàng đã ăn cùng ăn, ngủ cùng ngủ và chung sống với y trong một phòng giam chật hẹp.

Như có điều gì lo lắng Hồ phu nhân rảo bước đi trước. Lát sau họ đi vào huyện lỵ. Nhà cửa nghèo nàn và thưa thớt. Thỉnh thoảng mới có một ngôi nhà khang trang lợp ngói. Lác đác vài người mặc áo tơi lầm lũi đi trong mưa. Hai người ghé vào một quán ăn hai tầng. Phòng ăn thưa thớt người.

– Tôi vừa lạnh, đói lại thêm mệt nên ăn uống xong ta hỏi thăm tin tức cũng chưa muộn…

Trong lúc ngồi chờ thức ăn Hồ phu nhân hỏi:

– Tôn ông thử đoán xem chuyện gì đã xảy ra?

Kẻ cầm sổ giang hồ lắc đầu nói nhỏ:

– Tôi không biết thưa phu nhân. Hồ lão trang chủ là một kẻ lịch lãm giang hồ cho nên ông ta tất phải hành động cẩn thận và chu đáo. Nếu ông ta không trở lại gặp chúng ta dĩ nhiên phải có lý do đặc biệt. Chắc ông ta theo dõi người nào hay đã gặp Phạm sứ quân rồi…

Kẻ cầm sổ giang hồ thầm đoán Hồ Vũ Hoa đã gặp Phạm Bạch Hổ. Chỉ có một điều mà y nghĩ mãi không ra là họ đi đâu, làm gì mà không trở lại tìm gặp y với Hồ phu nhân. Tuy nghĩ như thế song y không muốn nói cho Hồ phu nhân biết. Ăn uống xong hai người về phòng trọ.Căn gác nhỏ nghèo nàn đơn sơ chỉ có chiếc giường ngủ đủ cho một người nằm.

– Mời phu nhân đi nghỉ sớm. Tôi đi dọ thám một vòng xem có nghe ngóng được tin gì không…

Dứt lời kẻ cầm sổ giang hồ theo cửa sổ chuồn ra ngoài. Tắm rửa thay đổi y phục xong Hồ phu nhân chờ hoài tới quá canh hai cũng không thấy y trở về. Ngồi trên sàn gỗ luyện nội lực tới đầu canh ba nàng mới nghe tiếng động và thấy kẻ cầm sổ giang hồ lặng lẽ trở về.

– Tôn ông có nghe ngóng được gì không?

– Tôi đánh một vòng tròn lớn, lục lạo mấy chỗ khả nghi cũng không thấy có gì. Không biết có chuyện gì xảy ra mà nhân viên do thám biến đi biệt tăm biệt tích. Phu nhân thức sớm thế?

Hồ phu nhân cười nhẹ đứng lên:

– Tôi đâu có ngủ… Lúc tôn ông đi rồi tôi ngồi luyện công suốt đêm…

Hai người ngồi im trên sàn luyện nội công cho tới sáng mới thu dọn hành lý đoạn xuống ăn điểm tâm qua loa. Mua thêm thức ăn, trả tiền phòng xong hai người hối hả lên đường khi mới hừng đông. Mưa đã tạnh song đường còn lầy lội. Họ im lặng đi không ai nói với ai lời nào.

– Tôn ông không thích chuyện trò với tôi à?

Hồ phu nhân lên tiếng hỏi. Kẻ cầm sổ giang hồ gượng cười:

– Thưa phu nhân… Tôi có nhiều chuyện lo nghĩ… Phu nhân đoán dùm tôi Lê Thập Đạo là ai…?

Trầm ngâm suy nghĩ thật lâu Hồ phu nhân thỏ thẻ:

– Trong nhất thời tôi không thể đoán ra ba chữ Lê…Thập…Đạo chỉ tới tên người nào. Tuy nhiên nếu ba chữ đó được viết bởi Đỗ Thích…

– Làm sao phu nhân biết ba chữ đó do Đỗ Thích viết ra ?

Kẻ cầm sổ giang hồ vặn hỏi. Lấy ra chiếc khăn trắng cột lại mái tóc cho khỏi bị gió thổi Hồ phu nhân mĩm cười:

– Tôi chỉ đoán chừng… Đỗ Hậu nói cho tôn ông biết cái bí mật ở dưới gầm giường trong ngục Hoa Lư. Đó là nơi Đỗ Thích bị giam giữ trước khi chết. Nếu ba chữ đó được viết bởi Đỗ Thích tất nhiên nó phải chỉ tới tên một người hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp liên hệ tới cái chết của tiên đế. Nếu tôi đoán không lầm Đỗ Thích phải biết ai là người ra lệnh cho hắn hạ sát tiên đế. Có lẽ trước khi chết biết mình bị phản bội hoặc ăn năn hối hận về việc mình đã làm nên hắn mới viết ra ba chữ Lê… Thập… Đạo… nhằm ý định tố cáo thủ phạm…

Ngừng lại giây lát Hồ phu nhân quay nhìn kẻ cầm sổ giang hồ rồi nghiêm giọng thốt:

– Tôi nghĩ vấn đề cần thiết và cấp bách của tôn ông hiện nay là đối phó với kẻ cầm sổ giang hồ giả mạo hơn là lo nghĩ về vụ án tiên đế. Bởi vì nếu không vạch mặt chỉ tên kẻ giả mạo tôn ông sẽ không còn chỗ đứng trong giang hồ. Với hành động giết người bừa bải hoặc những hành vi tồi bại khác hắn sẽ biến tôn ông thành kẻ thù của giới giang hồ…

– Phu nhân đoán hắn là hạng người nào trong giang hồ?

Thong thả lắc mái tóc dài óng ả phủ xuống bờ vai thon mềm Hồ phu nhân không trả lời câu hỏi của kẻ cầm sổ giang hồ. Liếc nhìn nàng giây lát y khẽ thở dài nói nhỏ:

– Phu nhân gầy đi nhiều lắm … Phu nhân ráng ăn uống và giữ gìn sức khỏe…

Hồ phu nhân cúi mặt xuống trong lúc chậm bước trên con đường đất lầy lội. Giọng nói của nàng từ từ cất lên:

– Không có nhiều sự kiện và chi tiết để cho tôi ước đoán hắn là hạng người nào trong giang hồ. Tuy nhiên muốn giả mạo được tôn ông hắn phải hội đủ hai điều kiện cần thiết. Thứ nhất hắn phải luyện được thứ kiếm thuật giết ruồi tương tự như tôn ông. Thứ nhì hắn phải thông thạo thuật hóa trang nên mới có thể cải dạng giống hệt tôn ông mà ngay cả những người quen biết với tôn ông cũng khó lòng phân biệt …

Nói tới đó Hồ phu nhân ngừng lại. Nàng ứa nước mắt khi nghĩ đến một điều mà nàng không muốn nghĩ và sợ hãi khi nghĩ đến. Người nào đó đã giả dạng kẻ cầm sổ giang hồ để cưởng hiếp nàng. Ý tưởng bị người lạ cưởng hiếp mà mình lại không biết hắn là ai khiến cho nàng cảm thấy khó chịu và bứt rứt trong lòng. Nàng đâm ra khinh khi, thù hận kẻ nào đã gây trong lòng nàng mối thương tâm không bao giờ nguôi ngoai. Bằng mọi cách nàng phải khám phá ra hắn là ai. Như thế may ra nàng mới an tâm mà sống.