Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 48: Độc bá võ lâm

7:37 sáng – 20/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 48: Độc bá võ lâm tại dua leo tr 

Cái chết của Túy đầu đà Đường Ngao và Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược khiến cho cục trường trở nên nặng nề hơn. Huyết y nhân nheo mày bước lại đứng bên ngọn đại kỳ Hỏa Dương thần giáo.

Bọn môn hạ Cái bang đồng loạt quỳ xuống xướng lên :

– Hỏa Dương thần giáo vô địch.

– Giáo chủ duy ngã độc bá võ lâm.

– Giáo chủ vạn thọ vô cương.

Trong khi môn hạ Cái bang xướng lên những câu nói sùng bái Huyết y nhân thì quần hùng cứ đứng đực ra như bị trời trồng.

Huyết y nhân nhìn quần hùng.

Y gằn giọng nói :

– Võ lâm chỉ có một mà thôi… Đó chính là Hỏa Dương thần giáo.

Chánh Giới đại sư bước ra niệm Phật hiệu :

– A di đà Phật…

Định nhãn nhìn Chánh Giới đại sư, Huyết y nhân gằn giọng nói :

– Cao tăng Thiếu Lâm cũng muốn chống lại Hỏa Dương thần giáo sao?

– A di đà Phật, lão nạp không hề có ý chống lại Hỏa Dương thần giáo, nhưng cũng không có ý đem Thiếu Lâm đầu nhập vào Hỏa Dương thần giáo.

Huyết y nhân nạt ngang câu nói của Chánh Giới đại sư :

– Không đầu phục Hỏa Dương thần giáo thì đã có ý chống lại bổn tọa rồi. Điều đó bổn tọa không thể nào chấp nhận được.

Chánh Giới đại sư niệm Phật hiệu :

– A di đà Phật, hôm nay lão nạp đến Phong Ma sơn để dự đại lễ khai môn lập phái của tôn giá, chứ tuyệt nhiên không có ý gì khác. Nay Hỏa Dương thần giáo của tôn giá đã được quần hào chấp nhận, lão nạp cáo từ.

Huyết y nhân ngửa mặt cười khành khạch. Y cắt ngang tràng tiếu ngạo gay gắt nói :

– Không là một phân đàn của Hỏa Dương thần giáo, lão hòa thượng có xuống núi được không? Rượu mời lão hòa thượng không uốn, hẳn đòi uống rượu phạt.

– A di đà Phật, tôn giá hẳn không cho lão tăng sự lựa chọn nào?

– Không.

– Đã vậy, tôn giá hãy cho lão nạp và quần hùng thị chứng chân diện mục của tôn giá.

Huyết y nhân cười khẩy rồi nói :

– Trước đây bổn tọa không có ý cho mọi người thị nhãn thấy chân diện của bổn tọa trong ngày hôm nay. Nhưng bây giờ bổn tọa đã quyết định cho mọi người tận mắt thị chứng chân diện của ta.

Huyết y nhân từ tử lột bỏ vuông lụa đỏ che mặt. Bộ mặt phương phi đĩnh đạc của Thượng Kỳ lộ ra.

Chánh Giới đại sư cau mày :

– Thượng Kỳ tôn giá.

Từ phía quần hùng hắc đạo, Cuồng Nhân Hào Doãn lướt ra. Lão cao giọng nói :

– A! Hóa ra là Thượng Kỳ. Ngươi hý lộng quần hùng, giả vờ quy ẩn giang hồ để tiện việc lập mưu bầy kế không ai để mắt đến ư?

Thượng Kỳ nhìn Cuồng Nhân Hào Doãn :

– Lão Cuồng chẳng biết được gì.

Cuồng Nhân Hào Doãn khoát tay lắc đầu nói :

– Hào lão phu không phục… nhất định không phục. Lão phu tính đầu nhập Hỏa Dương thần giáo, nhưng bây giờ đổi ý không thèm đầu nhập nữa.

Thượng Kỳ cau mày, đanh mặt gay gắt nói :

– Tại sao?

– Còn hỏi tại sao nữa. Ngươi đã rửa tay quy ẩn võ lâm… thì phải theo đúng luật giới võ lâm, không được tái suất giang hồ. Đằng này ngươi hổng theo giới luật gì cả… Muốn làm gì thì làm ư?

Lão Cuồng lắc đầu nguầy nguậy :

– Lão phu không phục… không thèm ghé mắt đến Hỏa Dương thần giáo của ngươi. Xem như võ lâm không có Hỏa Dương thần giáo gì cả.

Lão phủi hai ống tay áo, lầu bầu nói :

– Mất cả thời gian quý báu của lão Cuồng này… Lão phu đi đây.

Miệng thì nói, lời chưa dứt, Cuồng Nhân Hào Doãn đã quay đi thi triển khinh công lao đi. Nhưng lão khựng người lại, vì trước mặt là chiếc bóng đỏ ối với ngọn đại kỳ chẹn ngang đường lão.

Cuồng Nhân Hào Doãn gắt giọng nói :

– Ngươi không cho lão Cuồng đi à? Được, ngươi không cho lão Cuồng đi đường này lão đi đường khác.

Lão lại đảo bộ lao về hướng đông.

Nhưng vừa lướt được ba trượng thì lại dừng bộ, buột miệng thốt :

– I…

Một lần nữa, Cuồng Nhân Hào Doãn lại bị chặn bởi chiếc bóng đỏ ối và ngọn đại kỳ Hỏa Dương thần giáo.

Lão hất mặt nói :

– Thượng Kỳ! Ngươi không cho lão Cuồng đi thật à?

Thượng Kỳ trầm giọng, ôn nhu đáp lời lão :

– Lão Cuồng đã xin bổn tọa cho lão rời Phong Ma sơn chưa?

– Ơ… Lão Cuồng cần gì phải xin ngươi.

Thượng Kỳ hừ nhạt một tiếng, đanh giọng nói :

– Không xin tức là lão muốn rời khỏi Phong Ma sơn bằng hồn chứ không phải bằng xác, đúng không?

– Bằng cái gì cũng được, miễn là lão phu rời khỏi ngọn Phong Ma sơn này là được rồi.

Thượng Kỳ mỉm cười :

– Lão đúng là kẻ không biết suy nghĩ, biết đâu là con đường mình phải đi. Có lẽ chỉ có một con đường huy nhất để lão đến, đó là cõi A tỳ Địa ngục.

Thượng Kỳ gằn giọng nói :

– Nếu lão Cuồng đỡ được một chưởng của bổn tọa, lão sẽ ngang nhiên rời Phong Ma sơn… và thậm chí, nếu muốn, sẽ được bổn tọa phong ngay cho chức vị Phó giáo chủ Hỏa Dương thần giáo.

Đôi chân mày của lão Cuồng nhướn cao lên :

– Sao… Ngươi nói lại cho lão Cuồng này nghe thử xem?

– Nghe cho kỹ đây, nếu lão đỡ được một chưởng của bổn tọa… thì sẽ ung dung rời Phong Ma sơn, và thêm nữa… có thể được bổn tọa phong cho chức vị Phó giáo chủ Hỏa Dương thần giáo.

Lão Cuồng nhướn to mắt lên nhìn Thượng Kỳ gần như không chớp mắt. Lão lấp lửng nói :

– Hê! Thượng Kỳ! Ngươi nói thật đấy chứ?

– Trước mặt bao nhiêu quần hào… bổn tọa chẳng lữ lại ngoa ngôn với lão sao?

Lão Cuồng phủi hai ống tay áo :

– Thế thì tốt quá… Tốt quá. Lão phu không muốn rời Phong Ma sơn nữa…

Lão hất mặt :

– Thượng Kỳ! Ngươi nhớ giữ đúng lời nói của mình đó. Quân tử không được nhiều lời nữa.

Lão Cuồng vừa nói vừa vận chuyển công phu vào song thủ, rồi lớn tiếng nói :

– Thượng Kỳ! Ngươi xuất thủ đi.

– Được.

Thượng Kỳ phủi ông tay áo một cái. Chẳng ai thấy được kình lực do Thượng Kỳ phát ra, và phía bên kia lão Cuồng cũng chẳng nhận biết gì.

Lão phá lên cười khanh khách. Cắt ngang tràng cười đó, lão Cuồng nói :

– Thượng Kỳ! Ngươi xuất thủ rồi đó chứ.

Thượng Kỳ gật đầu nói :

– Lão đã trúng phải Vô Tướng thần chỉ…

Lão Cuồng cười nắc nẻ hơn khi Thượng Kỳ vừa dứt lời. Lão gay gắt nói :

– Thượng Kỳ! Ngươi gạt lão Cuồng Hào Doãn đó à?

Y phủi hai ống tay áo như thể có lớp bụi dầy bám trên hai ống tay áo đó :

– Hào Doãn lão phu có cảm thấy gì đâu. Vô Tướng thần chỉ… Hay thật. Cái tên đó hay thật đó. Lão phu từng dọc ngang trên võ lâm giang hồ, nhưng chưa bao giờ nghe được cái tên Vô Tướng thần chỉ.

Lão vuốt râu nói tiếp :

– Thượng Kỳ! Lão phu vẫn còn sống nhăn răng, khỏe khoắn vô cùng. Ngươi mau tuyên cáo lão Cuồng là Phó giáo chủ của Hỏa Dương thần giáo đi.

Thượng Kỳ gật đầu.

Thái độ kỳ bí của Thượng Kỳ đối với lão Cuồng khiến cho quần hào ngây mặt ngơ ngẩn.

Thượng Kỳ nhìn lão Cuồng mỉm cười nói :

– Nếu lão Cuồng đi quá ba bước, bổn tọa sẽ quỳ xuống tung hô lão là Giáo chủ Hỏa Dương.

Câu nói của Thượng Kỳ càng khiến cho lão Cuồng phấn khích và sững sờ. Lão tưởng như mình nghe nhầm liền hỏi lại :

– Lão Cuồng đi quá ba bước, ngươi sẽ quỳ xuống tung hô lão Cuồng là Giáo chủ Hỏa Dương thần giáo à?

Thượng Kỳ gật đầu :

– Không sai.

– Quân tử bất hý ngôn.

– Đúng.

Lão Cuồng vỗ ngực mình.

– Cuồng Nhân Hào Doãn phát dương quang đại rồi.

Lão vừa nói vừa khệnh khạng dấn đến một bước, rồi ngẩng đầu nhìn Thượng Kỳ.

– Một bước rồi nhé.

Thượng Kỳ mỉm cười.

Vẻ mặt thản nhiên thờ ơ của Thượng Kỳ khiến lão Cuồng cũng chột dạ lo lắng hỏi :

– Ngươi nói có đúng không đấy.

Thượng Kỳ nghiêm mặt, ghim cây đại kỳ Hỏa Dương thần giáo xuống đất.

– Hãy bước đến lấy ngọn đại kỳ trong tay bổn tọa.

– Vậy là ngươi nói thật… Ngươi có thủ đoạn gì không?

– Quang minh chính đại. Chẳng có thủ đoạn gì cả.

– Thế thì lão phu đến lấy đại kỳ để đảm đương chứa vị Hỏa Dương giáo chủ đây.

Lão vừa nói dứt câu liền dấn thêm hai bước nữa.

Ầm…

Vừa bước thứ ba thì thể pháp của Cuồng Nhân Hào Doãn phát nổ như một chiếc hỏa pháo. Thể pháp của lão tan ra thành từng mảnh vụn, bắn tung ra khắp mọi hướng.

Cái chết của Cuồng Nhân Hào Doãn khiến cho quần hào đang sững sờ càng thêm sững sờ hơn.

Thượng Kỳ cầm cán đại kỳ, định nhãn nhìn về phía quần hào võ lâm.

Sau cái chết của Cuồng Nhân Hào Doãn chẳng còn ai còn đủ can đảm để đối mặt với Thượng Kỳ.

Bọn môn hạ Cái bang đồng loạt xướng lên :

– Hỏa Dương thần giáo vô địch.

– Giáo chủ duy ngã độc tôn, vạn thọ vô cương.

Trong khi bọn môn hạ Cái bang xướng lên lời nói tung hô Thượng Kỳ thì Chánh Giới đại sư lại chắp tay niệm Phật hiệu.

– A di đà Phật…

– A di đà Phật…

Cục trường trở lên im lặng như lúc ban đầu.

Thượng Kỳ đưa đôi mắt đầy sắt khí, thần quang rọi khắp quần hùng, trang trọng nói :

– Hỏa Dương thần giáo rộng cửa chờ các ngươi. Đây là cơ hội để các người được sống và phụng sự võ lâm.

Lời nói của Thượng Kỳ vừa dứt thì từ phía quần hào Hắc đạo, Tứ miêu bước ra tiến thẳng đến trước mặt Thượng Kỳ. Bốn người đồng loạt quỳ xuống trước mũi giầy của Thượng Kỳ rồi nói :

– Tứ miêu tham kiến Giáo chủ.

Thượng Kỳ khẽ gật đầu :

– Đứng lên đi. Kể từ bây giờ, bốn người là Tứ Đại Tôn Giả.

– Đa tạ Giáo chủ.

Tứ miêu hành lễ rồi bước ra sau lưng Thượng Kỳ.

Lần lượt từng người bất kể Hắc đạo hay Bạch đạo tiến ra bái lạy Thượng Kỳ với tất cả sự sùng bái và ngưỡng mộ.

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Hỏa Dương thần giáo chỉ có mỗi mình Thượng Kỳ thôi đã thâu tóm gần như toàn bộ võ lâm, chỉ còn lại có Ngũ Kiếm, Thiếu Lâm và Võ Đang phái.

Thượng Kỳ định nhãn nhìn về Hà Chính.

Hà Chính chạm vào ánh mắt của Thượng Kỳ cũng không khỏi bối rối. Thượng Kỳ nói :

– Kiếm chủ Hà đại tôn giá không thích Hỏa Dương thần giáo của bổn tọa sao?

Hà Chính bước lên hai bộ, ôm quyền thành khẩn nói :

– Hà mỗ sẵn sàng dâng nạp kiếm phái cho tôn giá nhưng với một điều kiện.

– Điều kiện gì?

– Tôn giá phải đỡ được ba chiêu kiếm của Hà mỗ… Có như vậy, môn hạ Ngũ Kiếm môn mới tâm phục khẩu phục… Khi đã tâm phục khẩu phục rồi thì mới tuyệt đối trung thành không có tư tưởng phản sư… Tôn giá đồng ý với Hà mỗ chứ?

Thượng Kỳ gật đầu :

– Được. Xuất thủ đi.

Hà Chính rút trường kiếm, bắt kiếm quyết, từ tốn nói :

– Hà mỗ không khách sáo… tôn giá cẩn thận đó.

– Hà kiếm chủ cứ tự nhiên.

Hà Chính thét lên một tiếng khi lời của Thượng Kỳ vừa dứt. Cùng với tiếng thét đó, kiếm quang chớp động cắt một đường thẳng đâm tới yết hầu Thượng Kỳ. Cùng lúc với chiêu kiếm sinh tử của Hà Chính thì vùng hào quang đỏ rực xuất hiện bao bọc lấy thể pháp của Thượng Kỳ.

Mũi kiếm sắc bén của kiếm chủ Hà Chính những tưởng sẽ xuyên qua vùng hào quang đỏ ối kia, nhưng khi mũi kiếm chạm vào nó thì ngỡ như chạm vào một vách đã kiên cố khiến cho nó cong hẳn lại.

Kiếm chủ Hà Chính gia tăng nội lực vào lưỡi kiếm, quyết đâm thủng màng huyết quang hộ thể của Thượng Kỳ.

Cạch…

Sau âm thanh khô khốc đó, lưỡi trường kiếm của kiếm chủ Hà Chính gãy làm đôi. Chân diện Hà Chính sững sờ nhìn nửa đoạn kiếm trên tay mình.

Lão buông tiếng thở dài rồi thối lại một bộ, miễn cưỡng quỳ xuống trước mũi giầy của Thượng Kỳ.

Bọn môn hạ Ngũ Kiếm bước ra quỳ sau lưng Hà Chính.

Hà Chính trang trọng nói :

– Hà Chính và Ngũ Kiếm đầu phục Hỏa Dương thần giáo.

Thượng Kỳ ngửa mặt cười khành khách.

Khi gã cất tràng tiếu ngạo đó thì quần hùng đầu nhập Hỏa Dương thần giáo đồng loạt xướng lên :

– Giáo chủ duy ngã độc tôn…

– Hỏa Dương thần giáo vạn thọ vô cương.

Cắt ngang tràng tiếu ngạo tự thị của mình, Thượng Kỳ nhìn lại Hà Chính trang trọng nói :

– Hà kiếm chủ hãy cho bổn tọa biết. Theo luật của Ngũ Kiếm, nếu một kiếm sinh dụng kiếm sát tử trưởng bối sẽ bị hành sử như thế nào?

Hà Chính ngẩng mặt nhìn :

– Theo luật của Ngũ Kiếm… một kiếm sinh dụng kiếm sát tử Chưởng môn, phải phán theo luật Bá kiếm loạn thây.

Thượng Kỳ đanh mặt, bất ngờ điểm vào tĩnh huyệt của Hà Chính.

Bất ngờ bị Thượng Kỳ điểm huyệt, Hà Chính biến sắc hỏi :

– Thượng Kỳ giáo chủ…

Thượng Kỳ khoát tay :

– Bổn tọa theo luật của Ngũ Kiếm mà phán xử Hà đại hiệp.

Hà Chính tròn mắt nhìn Thượng Kỳ :

– Tại sao?

– Ngũ Kiếm có luật của Ngũ Kiếm thì Hỏa Dương thần giáo cũng có luật của Hỏa Dương thần giáo… Hà Chính đã dụng kiếm toan bức tử bổn tọa. Chiếu theo luật của Ngũ Kiếm phải bị xử Bá kiếm loạn thây.

Y gằn giọng định nhãn nhìn bọn môn hạ Ngũ Kiếm :

– Thực hiện đi.

Câu phán truyền của Thượng Kỳ khiến cho bọn môn hạ Ngũ Kiếm thẫn thờ. Bọn chúng cứ quỳ ngây ra như một pho tượng không biết phải làm gì.

Đâu ai nỡ dụng kiếm loạn thây vị Chưởng môn của mình, khi vừa mới đầu nhập Hỏa Dương thần giáo.

Bất ngờ ba gã kiếm thủ quỳ phía trước đồng loạt đứng lên.

Tình cảnh của Hà Chính khiến Chánh Giới đại sư không thể nào chịu được nữa, liền niệm Phật hiệu bước ra :

– A di đà Phật, thí chủ đối xử như vậy… quả là quá bất công đối với Hà kiếm chủ.

Thượng Kỳ quắc mắt nạt ngang :

– Thiếu Lâm chưa đầu nhập vào Hỏa Dương thần giáo thì chưa được xen vào chuyện này.

Chánh Giới đại sư cau mày, nhăn mặt :

– A di đà Phật… Lão nạp thấy sự phán xử của thí chủ quá bất công, chẳng lẽ lại khoanh tay đứng nhìn. Hành sự như thế đâu còn đạo lý võ lâm Trung thổ nữa.

– Sẽ đến lượt lão hoà thượng.

Y nhìn lại ba gã kiếm chủ :

– Thực thi quy lệ của Ngũ Kiếm đối với Hà Chính. Thực thi ngay lập tức để làm gương cho kẻ khác.

Ba gã kiếm sinh Ngũ Kiếm ôm quyền :

– Tuân lịnh Giáo chủ.

Hà Chính phá lên cười. Y vừa cười vừa nói :

– Thượng Kỳ! Ngươi chẳng giữ được ngôi vị độc bá võ lâm bao lâu đâu.

Thượng Kỳ cau mày. Y hất mặt với ba gã kiếm sinh.

– Hành sự!

Ba gã kiếm sinh dựng kiếm qua đầu, bất ngờ quay nửa bộ chém xả vào Thượng Kỳ. Cả ba thanh trường kiếm cùng phát động chiêu công một lúc nhanh không thể tưởng.

Chánh Giới đại sư niệm Phật hiệu :

– A di đà Phật…

Những tưởng đâu ba lưỡi trường kiếm kia đã chém xả được thân ảnh của Thượng Kỳ thành nhiều khúc, nhưng hoàn toàn ngược lại. Thượng Kỳ chỉ phủi hai ống tay áo như thể phủi một bầy ruồi bâu vào mình thì ba lưỡi trường kiếm đã bật ngược trở lại, tuột khỏi tay ba gã kiếm sinh đó.

Ba gã kiếm sinh thối lại một bộ.

Thượng Kỳ cau mày nhìn họ :

– Đáng chết thật.

Gã vừa nói vừa phát động ba đạo chỉ huyết quang công thẳng đến Đan Điền của ba gã kiếm sinh.

Ba tiếng nổ phát ra và ba thể pháp kia đồng loạt nổ tung như những viên hỏa pháo. Xương thịt bắn ra khắp tứ phương tám hướng. Cái chết của ba gã kiếm sinh khiến cho toàn bộ môn hạ của Ngũ Kiếm biến thành bầy dê non ngơ ngáo trước ánh mắt của chúa sơn lâm Thượng Kỳ.

Thượng Kỳ đanh giọng nói :

– Hà Chính! Hẳn ngươi biết thượng bất chính hạ tắc loạn. Ngươi huấn thị môn sinh không nghiêm nên mới để cho ba tên tiểu nhân kia bất nghiêm quy pháp, Ngũ Kiếm diệt vong bởi sự răn dạy của ngươi.

Hà Chính toát mồ hôi mặt, gượng nói :

– Thượng Kỳ giáo chủ! Hà Chính có tội… Hà Chính chịu… Những môn hạ của Kiếm môn không có tội… Với lại họ đã đầu phục Hỏa Dương thần giáo.

Hừ nhạt một tiếng, Thượng Kỳ nói :

– Ngũ Kiếm đã mất cơ hội đầu nhập Hỏa Dương thần giáo rồi.

Thượng Kỳ vừa nói vừa toan phát động sát công thì một cơn giông ào ào trút đến.

Rắc…

Ngọn đại kỳ trên tay Thượng Kỳ gãy ngang. Lá đại kỳ Hỏa Dương thần giáo rơi ngay xuống dưới chân Thượng Kỳ.

Chân diện của Thượng Kỳ đanh hẳn lại. Y rít giọng nói :

– Cang Tùng Vĩ.