Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Cổ Đại Giang Sơn Chiến Đồ Quyển 1 – Chương 18: Bắt kẻ cầm đầu

Quyển 1 – Chương 18: Bắt kẻ cầm đầu

2:06 sáng – 05/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Quyển 1 – Chương 18: Bắt kẻ cầm đầu tại dualeotruyen. 

Trong khu rừng phía ngoài kho lương thực Dương gia trang, Vũ Văn Hóa Cập đầu đội mũ sa, người mặc bộ áo dài xanh khoanh tay đứng nhìn chỗ hổng tường rào và kho lương thực đồ sộ từ nơi xa.

Ánh mắt Vũ Văn Hóa Cập trầm tư u sầu, không ai biết gã đang suy nghĩ gì, cũng không ai dám quấy rầy gã suy nghĩ.

Theo lời kể từ phụ thân mưu sĩ Hứa Ấn, Vũ Văn Hóa Cập biết được, lần này công kích Hoằng Nông Dương thị không đơn giản chỉ là trả thù gia tộc Dương thị không biết đối nhân xử thế, mà còn muốn mượn sự việc này làm cho các đại sĩ tộc Quan Trung khiếp sợ, bao gồm các gia tộc Vi, Đỗ, Liễu, Tiết v.v..

Đối với mưu đồ lớn của phụ thân, trong lòng Vũ Văn Hóa Cập biết rõ, gã cho rằng kế hoạch từ năm trước và nửa năm nay của phụ thân là quá nhanh, có chút gấp rút, như thế sẽ bị Dương Quảng cảnh giác, phụ thân nên để tiến trình chậm lại, không thể giẫm lên vết xe đổ không cất đầu nổi của Dương Huyền Cảm.

Đợi sau khi giải quyết xong xuôi nhà Dương thị, sẽ đàm đạo với phụ thân.

Một gã đại hán ba mươi mấy tuổi đang đứng sau lưng Vũ Văn Hóa Cập, gã cao gần bảy thước, thân hình cường tráng, nước da đen, giống y như một con gấu chó hung hăng, tay cầm một cây đại thiết thương năm mươi cân.

Gã tên là La Dịch Phạm, nổi tiếng là dũng sĩ hung hăng Chung Nam Sơn, lần này gã được Vũ Văn Thuật mời tới, lợi dụng mấy vạn dân lưu lạc nhân cơ hội đi cướp lương thực, suất lĩnh năm trăm thuộc hạ tinh nhuệ phối hợp với Vũ Văn Hóa Cập công kích Dương gia trang trong đêm.

Lúc này lòng gã như lửa đốt, gã biết huyện Hoa Âm có ba ngàn quân đóng giữ, Dương gia nhất định sẽ phái người đến cứu viện, nếu quân đội tới cứu viện, gã sợ rằng toàn quân của gã sẽ bị tiêu diệt.

– Công tử!

La Dịch Phạm đi tới làm gián đoạn suy nghĩ của Vũ Văn Hóa Cập, thấp giọng nói:– Chúng ta có nên bắt đầu hành động không?

– Ngươi gấp cái gì?Suy nghĩ của Vũ Văn Hóa Cập bị gián đoạn, bực tức trừng mắt nhìn gã.

La Dịch Phạm sợ tới run rẫy, ấp úng nói:– Ta sợ trú quân huyện Hoa Âm tới giết.

– Ngu xuẩn!

Vũ Văn Hóa Cập mắng gã một câu, lạnh lùng nói:– Ngươi cho rằng ta không nghĩ tới sao, trú quân huyện Hoa Âm đối phó với lưu dân còn chưa xuể, bọn họ sẽ tới đây sao?

La Dịch Phạm liền giác ngộ, không dám lên tiếng nữa. Tầm mắt của Vũ Văn Hóa Cập lại nhìn về hướng Dương gia trang, gã đợi tín hiệu của Bát Thái Bảo Vũ Văn Thanh Minh, thời gian đã trôi qua, nhưng phía từ đường vẫn không phát tín hiệu, chẳng lẽ y đã xảy ra chuyện gì sao?

Vũ Văn Hóa Cập lại nhìn lên bầu trời, sắp canh ba rồi, nếu còn không hành động thì sẽ không kịp, cuối cùng Vũ Văn Hóa Cập cũng quyết định, quay đầu hướng về La Dịch Phạm gật gật đầu nói:– Hành động được rồi!

La Dịch Phạm mừng rỡ, lập tức ra lệnh:– Doanh số 1 tấn công kho lương thực cho ta, bất kể sống chết, không được dừng lại, doanh hai theo ta!

Hai trăm tên sơn tặc hung ác reo hò tiến về kho lương thực, La Dịch Phạm dẫn một trăm năm mươi tên thuộc hạ đi dọc theo tường rào chạy lên trên núi.

Vũ Văn Hóa Cập nhìn bọn hắn chạy, lạnh lùng cười một tiếng, gia chủ Dương thị cũng thật là ngu xuẩn, cho rằng bọn họ là dân lưu lạc đến cướp kho lương thực sao?

***

Người gia tộc Dương thị hầu như đều trốn hết vào bên trong từ đường, từ đường chiếm gần hai mươi mẫu đất tụ tập gần một ngàn người, đa số đều là người già phụ nữ và trẻ em.

Đàn ông cường tráng Dương gia trang và bọn gia đinh có khoảng ba trăm năm mươi người, trong khi đó năm mươi người phải ở lại bảo vệ từ đường, gia chủ Dương Văn Hiến đích thân dẫn đầu ba trăm người đi bảo vệ kho lương thực, mở rộng phòng ngự bọn dân đói khát từ nhà kho Quảng Thông đến cướp bóc kho lương thực.

Cho đến bây giờ, tất cả những người trong gia tộc Dương thị đều cho rằng đêm nay đến công kích người Dương gia trang là dân lưu lạc từ kho Quảng Thông chạy nạn đến, chuyện này hai năm trước cũng đã từng xảy ra, lúc đó cũng nhờ có trú quân huyện Hoa Âm đến viện trợ kịp thời mới hóa dữ thành lành.

Khi đó gia chủ Dương Huyền Cảm vẫn là Lễ Bộ Thượng Thư của triều đình, đại uy danh lão gia chủ Dương Tố vẫn còn tồn tại trong lòng vua và dân, cho nên trú quân huyện Hoa Âm nể tình, kịp thời chạy đến cứu viện, nhưng giờ Dương gia đã từ phượng hoàng suy bại thành gà rừng, trú quân huyện Hoa Âm còn đến cứu viện bọn họ nữa không?

Gia tộc Dương thị ngồi kín hết ba đại đường của từ đường, tiếng bàn luận, tiếng thở dài, tiếng trẻ con khóc, giống như hòn đá nặng trĩu đè lên trong lòng của mỗi người. Bọn họ lo lắng cho chính vận mệnh của mình, tất cả đều hy vọng bọn dân đói khát chỉ đến cướp kho lương thực, lấy được lương thực thì bỏ đi, chứ không cướp hết tài sản của họ, cũng không làm tổn thương người nhà họ.

Năm mươi con cháu Dương thị phụ trách bảo vệ từ đường chia thành hai bộ phận, bộ phận thứ nhất ở trong từ đường giúp đỡ những người già và trẻ em khi cần đến, bộ phận còn lại canh gác bên ngoài từ đường, bọn họ không biết được từ đường sắp phải đối mặt với nguy hiểm lớn.

La Dịch Phạm cầm đầu một trăm năm mươi tên thuộc hạ đã xâm nhập vào Dương gia trang, mục tiêu của bọn họ vô cùng rõ ràng, nhắm thẳng vào từ đường nơi tụ tập của gia tộc Dương thị, tấn công kho lương thực đối với bọn chúng mà nói chỉ là qua mắt, dụ con cháu Dương thị đến kho lương thực, mục tiêu chính của bọn họ là từ đường.

Giết vào từ đường, hoặc hỏa thiêu từ đường, tắm máu gia tộc Dương thị, con cháu gia tộc Dương thị ở kho lương thực không thể không chạy đến cứu viện. Lúc đó, toàn bộ Dương gia trang đều đã chạy đi, thì dẫn bọn dân lưu lạc đói khát đến cướp lương thực, tội danh đẫm máu Dương gia trang sẽ do bọn dân lưu lạc đói khát làm, đây chính là kế sách của Vũ Văn Thuật, cũng là kế sách của mưu sĩ Hứa Ấn bày ra.

Thực ra La Dịch Phạm cũng chỉ là một con cờ của Vũ Văn Thuật, gã vốn chỉ là một gã cường hào ở huyện Lam Điền, vì tranh dành đất mà giết sạch một hộ nhà giàu, chạy tới nương nhờ Vũ Văn Thuật, nhưng Vũ Văn Thuật không muốn bị gã làm liên lụy, liền phái gã đi Chung Nam Sơn vào rừng làm cướp.

Trải qua mấy năm phát triển, gã đã có được năm sáu trăm tên thuộc hạ, bình thường phá nhà cướp của, cướp bóc thương lữ, Vũ Văn Thuật thấy gã có thực lực, lại nhận gã làm con nuôi, nhưng vẫn để gã đóng vai nhân vật sơn tặc.

Công kích Dương gia trang lần này, Vũ Văn Thuật cho gã lấy một phần tiền bạc và mỹ nữ, khiến trong lòng La Dịch Phạm tràn đầy khát vọng phát tài và muốn được mỹ nữ.

La Dịch Phạm dẫn đầu một trăm năm mươi tên thuộc hạ ẩn nấp ở phía sau tường rào của tòa nhà lớn, ánh mắt hung ác của gã giống như muốn ăn tươi nuốt sống sáu bảy mươi người đứng canh ở bên ngoài cánh cửa từ đường.

Một tên thuộc hạ chạy lại bẩm báo nhỏ với gã:– Trại chủ, không có bất cứ gì khác thường, chỉ có chưa đến ba mươi tên đang tuần tra ở phía ngoài.

La Dịch Phạm ngẫm nghĩ một lúc, mục tiêu một trăm năm mươi hơi nhiều, hay là gã chỉ dẫn mấy chục tên mò tới xử lý hết đám con cháu Dương thị bên ngoài, sau đó mọi người cùng nhau giết vào từ đường.

– Đội thứ nhất theo ta, đội thứ hai và đội thứ ba đứng yên ở đây chờ!

Gã vung tay lên:– Đi theo ta!

Gã dẫn năm mươi tên lao ra tường rào, chạy ra cách cửa chính bên ngoài từ đường hơn mười mấy bước, khi cách cánh cửa từ đường còn mười mấy bước, đằng sau bỗng vang lên một tiếng kêu thảm, tiếng kêu thảm đó như xuyên qua màn đêm yên tĩnh.

Con cháu canh giữ bên ngoài phía từ đường liền phát hiện mười mấy bóng đen xuất hiện trên quảng trường, bọn họ kinh hãi hét to lên:– Có địch, bọn chúng giết đến rồi!

– Keng! Keng! Keng!

Chuông cảnh báo trong từ đường vang lên, con cháu bảo vệ gia tộc từ đường bên trong nháo nhào chạy ra, mười mấy người con cháu Dương thị canh gác ở bên ngoài xông lên trên tường rào đồng loạt bắn tên.

Hơn mười mấy mũi tên bắn về phía thuộc hạ tiến thoái lưỡng nan của La Dịch Phạm, bảy tám chục tên sơn tặc né không kịp, bị xạ tiễn bắn trúng ngã xuống, trong lúc hoảng loạn, mười mấy tên sơn tặc nháo nhào nằm mọp trên mặt đất, né tránh mũi tên.

La Dịch Phạm hung hãn bỏ chân quay đầu chạy đi, gã không biết rốt cuộc phía sau đã xảy ra chuyện gì, khiến chuyện sắp thành lại bại, trong lòng gã vừa tức vừa hận, nghiến răng kèn kẹt.

Ngay lúc La Dịch Phạm dẫn mười mấy tên thuộc hạ bỏ chạy ra ngoài không không bao lâu, đội mai phục ở bên cạnh từ đường xông ra giết, chính làTrương Huyễn dẫn đầu năm mươi mấy người gia đinh Dương phủ.

Trương Huyễn phát hiện ra Dương Thanh Minh chính là kẻ đứng sau chân tướng tập kích lần này, hắn lập tức ý thức được, mục tiêu của đối phương tuyệt đối không phải là kho lương thực, cái gọi là tấn công kho lương thực chẳng qua chỉ là ngụy trang đánh lừa Dương gia trang lầm tưởng do bọn dân đói khát công kích, để che dấu chân tướng thật sự của bọn họ.

Trương Huyễn đã đoán ra mục tiêu thật sự của đối phương, nhất định là từ đường, trong từ đường có kho tiền của Dương gia, cũng là nơi tụ tập lánh nạn của gia tộc Dương thị, bất luận là vì của cải hay vì người, mục tiêu đều chỉ có thể là từ đường.

Hắn đã thuyết phục Dương Văn Hiến, để hắn dẫn đầu năm mươi người gia đinh chạy đến cứu viện từ đường, nhưng Trương Huyễn không vào từ đường vội mà mai phục tại một con đường nhỏ bên ngoài từ đường, đợi cơ hội phục kích.

Lúc đối phương cầm đầu năm mươi tên thuộc hạ đến, Trương Huyễn liền biết được cơ hội đã đến, hắn bắt quân địch không có cơ hội quay đầu, dẫn đầu năm mươi người gia đinh từ trong đường nhỏ xông ra giết, tập kích một trăm tên sơn tặc đang đóng thủ ở phía sau tường rào từ phía sau.

Một trăm tên sơn tặc đóng giữ phía ngoài trở tay không kịp, thương vong chết thê thảm, lâm vào trong cảnh hỗn loạn. Lúc này, La Dịch Phạm giống như một con gấu chó cầm thanh đại thiết thương xông tới, gã gầm lên tiếng như sấm:– Là ai dám phá hoại đại sự của ta, ta sẽ xé hắn ra thành trăm mảnh.

Đúng lúc gã vừa chạy gần đến tường rào, Trương Huyễn bỗng hiện ra trước mặt gã, bắn ngựa trước rồi bắn người, bắt giặc trước rồi bắt vua, hắn sớm đã để ý đến tên cầm đầu đám sơn tặc này, cũng phát hiện ra nhược điểm của gã.

Trương Huyễn không chút do dự phục kích tên sơn tặc trại chủ này, thanh đao lóe lên, nhanh như chớp, La Dịch Phạm không né kịp, lưỡi đao sắc bén đâm trúng vào ngực gã.

Trên ngực liền xuất hiện một vết đao dài nửa tấc, máu tuôn tuôn chảy ra. La Dịch Phạm đau đớn hét lên một tiếng, liền lùi ra sau mấy bước, gã muốn tách khoảng cách với đối phương, thanh đại thiết thương mới có thể phát huy tác dụng, nhưng kinh nghiệm của Trương Huyễn rất phong phú, hắn biết đối phương một khi phát huy được tác dụng thanh đại đao thiết thương, thì bản thân hắn nhất định sẽ bại trận.

Hắn như cái bóng phía sau, không để cho đối phương có một chút cơ hội, nhảy vọt người lên, lại một đao hung hăng bổ lên mặt đối phương, tư thế nhanh mạnh cực kỳ, La Dịch Phạm giơ thương đỡ, tiếng “keng!” vang lên rất to, hoành đao bổ lên cán đại thiết thương, tia sáng hiện lên tứ phía.

La Dịch Phạm lập tức mừng rỡ, cơ hội đến rồi, gã gầm lên một tiếng, thanh đại thiết thương quét ngang ra ngoài, nhưng không thấy bóng dáng đối phương đâu, đại thiết thương quét trên không.

Trong lòng gã liền ngơ ngác, kế tiếp phía sau đũng quần lại thêm một phát đau nhức nhối, hóa ra lúc Trương Huyễn bổ cán đao đồng thời lướt đao trượt xuống người gã, nhược điểm đối phương chính là phía dưới, thân hình gã quá to lớn, khi chạy nhất định không di chuyển nhanh được.

Trương Huyễn dựa vào điểm yếu đó của đối phương, dùng thân mình chui qua dưới đũng quần gã, trong chớp mắt, rút đao nhọn từ trong giày ra, hung hăng đâm vào hạ bộ của gã.

Thanh đao vô cùng sắc nhọn hơn phân nửa đâm không vào người La Dịch Phạm, gã đau đớn thất thanh kêu lên, chân mềm nhũn, một đầu gối quỵ xuống mặt đất.

Trương Huyễn đứng ở phía sau lưng gã, hét lớn một tiếng:– Đi chết đi!

Hai tay hắn nắm chặt cán đao, hung hăng bổ xuống một đao từ sau gáy đối phương, “rắc!” đầu lâu to tròn lăn ra xa hơn một trượng. Trương Huyễn lạnh lùng cười một tiếng, dùng một cước đá thi thể không đầu của La Dịch Phạm ngã xuống mặt đất.

Trương Huyễn tiến tới hai bước, cầm đầu của La Dịch Phạm giơ lên cao, lớn tiếng nói:– Các ngươi nhìn này!

– Trại chủ các ngươi chết rồi!

Bọn sơn tặc phát ra một tiếng kêu rên tuyệt vọng, không còn tâm trạng chiến đấu nữa, bỏ chạy tứ tán.