Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Ngôn Tình Giáo Sư Khó Chịu, Chớ Lộn Xộn Chương 47: Cố Uyên Cũng Biết Trò Đùa Quái Đản

Chương 47: Cố Uyên Cũng Biết Trò Đùa Quái Đản

5:34 sáng – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 47: Cố Uyên Cũng Biết Trò Đùa Quái Đản tại dưa leo tr. 

Cố Uyên lúc này mới dừng bước, xoay người hỏi:

“Chuyện gì?”

Anh không cảm thấy anh và Mộ Trường Phong có quan hệ gì, nếu có hẳn là quan hệ tình địch thôi. Cho nên, anh không ngờ Mộ Trường Phong sẽ gọi anh lại. Là muốn anh giúp anh ta một tay sao?

“Đại lộ Trường Lĩnh, bọn họ mang theo Mạn Mạn đi về hướng đại lộ Trường Lĩnh bên kia.”

Còn không đợi Mộ Trường Phong nói câu tiếp theo, Cố Uyên cũng đã xông ra ngoài. Địa điểm mục tiêu là đại lộ Trường Lĩnh. Mộ Trường Phong im lặng nhìn bóng lưng nhanh chóng rời đi của Cố Uyên. Anh ta thật đúng là lo lắng cho Mạn Mạn, còn không đợi mình nói cho hết lời, liền chạy đi rồi. Vốn Mộ Trường Phong định đưa chìa khóa xe của mình cho Cố Uyên thì Cố Uyên sẽ đi được nhanh hơn. Không ngờ Cố Uyên thông minh một đời mà hồ đồ nhất thời. Đối với chuyện của Từ Du Mạn, anh chưa bao giờ là người bình tĩnh.

Người đàn ông đánh nhau với Mộ Trường Phong nhìn thấy tinh lực của anh không đặt trên người hắn nên định rời đi. Hắn không thể đánh nữa, bây giờ mặc dù xem ra cả hai ngang tài ngang sức, nhưng hắn biết, người đàn ông này mạnh hơn hắn. Mộ Trường Phong nhìn thấu suy nghĩ của người đàn ông này, nên tiếp tục đấu với hắn. Chính là muốn kéo theo hắn, có kéo cũng phải kéo hắn chết. Mặc dù nói như vậy nhưng Mộ Trường Phong sao có thể để cho hắn chết như vậy? Người đàn ông này khẳng định còn hữu dụng. Sau khi Cố Uyên chạy đi liền bắt đầu hối hận mình hôm nay sao lại không lái xe tới đây chứ? Aiz. Sai lầm như vậy về sau tuyệt đối không thể xảy ra nữa, sẽ chết người. Về sau mặc kệ đi đâu vẫn là phải lái xe tốt nhất. Thật ra thì Cố Uyên trước kia cũng có thói quen lái xe, nhưng kể từ lần Từ Du Mạn bị bệnh gặp phải kẹt xe, Cố Uyên có nhiều khi ra cửa sẽ không lái xe.

Cố Uyên nhìn thấy một chiếc xe mo-to dừng ở ven đường, chủ xe vẫn còn đang mua báo ở tiệm bán báo ven đường. Anh không nói hai lời, lấy ra tiền từ trong ví nhét vào tay của người đàn ông đang đứng mua báo ở sạp báo, sau đó liền lái xe máy vội vã chạy đi. Người đàn ông đeo mắt kính đang mua báo còn chưa kịp phản ứng với chuyện đang xảy ra, thì Cố Uyên cũng đã không thấy bóng dáng. Thứ không thấy còn có chiếc xe gắn máy kia. Người kia có chút ngây ngốc nhìn tiền trong tay, không biết chuyện gì xảy ra. Lúc này, từ nhà vệ sinh công cộng phía sau tiệm bán báo có một người đàn ông đi ra. Đột nhiên người này trợn to hai mắt, vội vàng chạy tới. Anh ta cặp mắt còn bốc lửa hỏi người đàn ông đang nắm tiền trong tay:

“Xe của tôi, anh có nhìn thấy xe của tôi đâu không? Xe của tôi sao lại không thấy nữa rồi?”

Người đàn ông giọng điệu đau khổ, ánh mắt căm phẫn, người không biết nhất định còn tưởng rằng cái xe mà người đàn ông mất không phải là một chiếc xe máy bình thường, mà là một chiếc xe thể thao đắt giá. Ngay sau đó, người đàn ông mang mắt kính đang mua báo nâng tay mình lên, giơ lên trước mặt người chủ xe đang tức giận:

“Đây… đây là… vâng… mới vừa rồi… chàng trai kia đã đưa.”

Đúng là người nhát gan, cứ như vậy bị dọa đến nói chuyện cũng không trôi chảy. Chủ xe cầm lấy tiền, vừa đếm vừa hỏi:

“Người đàn ông nào?”

“Người lấy chiếc xe… lái xe đi. . . . . .”

Chủ xe chợt cười, lấy tay vỗ vỗ bả vai người đàn ông đeo kính nhát gan kia, giọng nói bình thản:

“Lái đi thì lái đi! Cứ cho là tặng cho anh ta vậy. Không phải là một chiếc xe máy rách thôi sao?”

Aiz, không biết mới vừa rồi ai vì một chiếc xe máy rách mà thiếu chút nữa đánh nhau với người ta đấy. Người đàn ông mang kính vẫn còn ngây ngốc gật đầu, còn chủ xe thì vui sướng vừa đi vừa hát rời khỏi tiệm bán báo. Lần này hời rồi, số tiền này đủ mua một chiếc xe thể thao second-hand rồi. Một cái xe máy second-hand mà anh ta đã dùng trong một thời gian dài lại đổi được một chiếc xe thể thao second-hand, sao lại mất hứng cho được chứ? Anh ta phải về cám ơn con chó nhà hàng xóm, bởi vì anh ta hôm nay không cẩn thận dẫm lên phân của nó. Thì ra là trên thế giới thật sự có loại vận cứt chó này, có thể nói là tồn tại sự diệu kì.

Lúc đến quảng trường Kim Phủ, Cố Uyên liền tập trung vào một chiếc xe con màu đen cách đó không xa. Tại sao lại cảm thấy Mạn Mạn đang ở ngay trong chiếc xe này? Cố Uyên nghĩ không ra bất kỳ một lý do nào, chỉ có thể nói, đó là giác quan thứ bảy của anh. Phụ nữ luôn nói mình có giác quan Thứ Sáu, chẳng lẽ cũng không cho phép đàn ông có giác quan Thứ Bảy sao? Cố Uyên đem chiếc xe gắn máy chạy với vận tốc lớn nhất hơn nữa anh còn không đội nón bảo hiểm. Gió lớn gào thét hai bên tai. Gió giống như lưỡi dao sắc bén càng không ngừng thổi qua trên mặt của Cố Uyên. Cố Uyên chạy xe máy, trên đầu còn không đội nón bảo hiểm, hơn nữa còn vượt quá tốc độ nghiêm trọng, rất nhanh liền thu hút sự chú ý của cảnh sát giao thông. Những người cảnh sát giao thông cố gắng muốn Cố Uyên dừng lại, chạy xe mô-tô ở phía sau đuổi theo anh, hơn nữa còn có người cầm cái loa không ngừng hô:

“Chiếc xe mô-tô phía trước, anh đã vượt quá tốc độ một cách nghiêm trọng, anh đã vượt quá tốc độ một cách nghiêm trọng, cảnh cáo anh mau dừng xe.”

Cố Uyên thầm mắng trong lòng. Đúng ra chiếc xe con trước mặt cũng không phát hiện ra anh, cho nên anh mới có cơ hội đuổi theo. Mắt thấy sắp đuổi kịp lại có người nhảy ra phá đám, khiến chiếc xe trước mặt đã phát hiện ra anh, hơn nữa bắt đầu tăng tốc rồi. Nói anh vượt quá tốc độ, chiếc xe kia không phải cũng vượt quá tốc độ sao, hơn nữa còn quá tải. Cố Uyên thật sự rất không muốn… rất không muốn dừng lại, nhưng anh vẫn phải dừng lại. Là bởi vì mấy tên cảnh sát giao thông sao? Có khả năng sao? Nguyên nhân khiến Cố Uyên dừng lại thật sự vô cùng… vô cùng bất đắc dĩ, anh muốn tìm một thứ gì đó phát tiết một chút. Tiếc rằng, mấy tên cảnh sát giao thông đuổi theo tới liền trở thành nơi trút giận của anh.

“Các người có biết các người mới vừa làm gì không? !”

“Chúng tôi đang thực hiện trách nhiệm của mình. Anh đã vượt quá tốc độ, nhất định phải bị phạt.”

Một cảnh sát giao thông nói. Cố Uyên cũng biết đây là chức trách của người ta, đáng tiếc, lần này anh muốn trút giận một chút, bị tình cảm che mờ lý trí:

“Các người đang phá hỏng nhiệm vụ bí mật của cảnh sát chúng tôi. Mới vừa rồi tôi đang truy đuổi một tên tội phạm thuốc phiện lớn. Chúng tôi bố trí cục diện này hai năm, chính là để bắt hắn. Hiện tại thì sao? Bởi vì các người ngu ngốc phá hoại sự sắp đặt tỉ mỉ hai năm qua của chúng tôi, kế hoạch trong thời gian dài của chúng tôi phá sản, các anh có thể gánh chịu hậu quả sao?”