Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Đam Mỹ Giữa Ngọn Lửa Cháy Chương 37: Ngoại truyện: Ngọn lửa song hành cùng chư Phật (Toàn văn hoàn)

Chương 37: Ngoại truyện: Ngọn lửa song hành cùng chư Phật (Toàn văn hoàn)

6:12 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 37: Ngoại truyện: Ngọn lửa song hành cùng chư Phật (Toàn văn hoàn) tại dưa leo tr. 

Đêm giao thừa, Lộ Trì Vũ chính thức đưa Châu Lệ Hành về nhà gặp ba mẹ.

Mấy tuần gần đây, Lộ Trì Vũ làm việc liên tục suốt cả tháng, anh làm việc kể cả các ngày cuối tuần chỉ để tích cóp thời gian nghỉ vào đêm giao thừa, để chính thức đưa Châu Lệ Hành về nhà gặp ba mẹ.

Bà Tề Đại đã sớm biết chuyện Lộ Trì Vũ có bạn trai mới, còn Lộ Chính Khang thì chỉ biết sơ qua, chủ yếu là nghe bà Tề Đại kể lại.

Từ ngày biết Châu Lệ Hành, bà cứ liên tục thúc giục Lộ Trì Vũ đưa hắn về nhà, nhưng cả hai đều quá bận, Lộ Trì Vũ vừa trở lại đội không dễ xin nghỉ phép, còn Châu Lệ Hành thì bận rộn với việc mở studio.

Cuối cùng, đúng vào dịp năm mới, bọn họ mới có cơ hội gặp mặt.

Sáng ngày giao thừa, Lộ Trì Vũ mở mắt ra, anh định theo thói quen ôm lấy người bên cạnh, nhưng lại nhận ra thứ mình vừa ôm là không khí.

Anh dụi dụi mắt rồi đứng dậy ra khỏi phòng ngủ thì thấy Châu Lệ Hành đã chuẩn bị xong xuôi, hắn đang ngồi ở phòng khách, vừa xem điện thoại vừa đợi anh.

Hôm nay Châu Lệ Hành ăn mặc khá trang trọng, áo sơ mi trắng tươm tất phối với quần tây màu xám nhạt, còn dùng gel tạo kiểu tóc nữa chứ, không giống với phong cách thư thái thường ngày của hắn chút nào.

Thấy Lộ Trì Vũ dậy, hắn đặt điện thoại xuống mỉm cười nói: “Bữa sáng ở trong bếp, anh hâm nóng rồi đó, em ăn nhanh đi.”

“Anh dậy sớm thế?” Lộ Trì Vũ dụi mắt, anh ngồi cạnh Châu Lệ Hành: “Anh đã ăn chưa?”

“Ăn rồi.” Châu Lệ Hành xoa đầu anh, hắn cúi đầu xuống, hơi ngượng ngùng nói: “Thật ra tối qua anh không ngủ ngon.”

Lộ Trì Vũ hiểu ý, anh mỉm cười hỏi: “Lần đầu gặp ba mẹ em nên anh lo lắng à?”

Châu Lệ Hành thẳng thắng trả lời: “Em biết đấy, anh… không có nhiều kinh nghiệm trong việc giao tiếp với người lớn, cũng không biết không khí của một gia đình bình thường là như thế nào, anh sợ, ba mẹ em không yên tâm khi để em ở bên anh.”

Lộ Trì Vũ nắm tay anh, thật ra từ khi xác nhận quan hệ với Châu Lệ Hành, anh cảm thấy Châu Lệ Hành đã thay đổi rất nhiều.

Giờ đây, Châu Lệ Hành càng ngày càng trở nên ấm áp.

Thỉnh thoảng Châu Lệ Hành sẽ làm nũng rồi nói nhớ anh, khi anh tan làm hắn sẽ chuẩn bị một bàn đầy món ăn chờ anh về nhà, cùng anh xem các chương trình giải trí vui nhộn và chia sẻ những cảm xúc nhỏ nhặt của mình.

Nếu trước đây, Lộ Trì Vũ cảm thấy Châu Lệ Hành như một đám mây hư ảo trên bầu trời, thì giờ đây, đám mây ấy đã trở thành những hạt mưa dịu dàng rơi xuống cạnh anh.

Những năm gần đây, Lộ Trì Vũ chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống của mình đầy đủ đến thế.

Sự đầy đủ này, chủ yếu là đến từ cảm giác ổn định.

Bây giờ Lộ Trì Vũ cũng đã gần ba mươi tuổi, anh biết mình không còn trẻ nữa. Lúc trước anh có thể còn có những ảo tưởng về tình yêu lớn lao, nhưng bây giờ, điều anh muốn chính là sự ổn định có thể nhìn thấy được tương lai.

Nhớ lại lần về nhà khi trước, Lộ Trì Vũ và bà Tề Đại dắt chó đi dạo, trong lúc đang đi bộ dọc theo công viên nhỏ, bà Tề Đại bỗng hỏi anh: “Con trai, cảm giác con ở bên bạn trai hiện tại có giống cảm giác khi ở bên Trương Tần không?”

Lộ Trì Vũ nghe bà hỏi vậy không khỏi ngớ người ra, anh lập tức hỏi lại: “Sao tự dưng mẹ lại hỏi như vậy?”

Bà cười nhẹ rồi cúi đầu nói: “Chỉ là… mẹ sợ con lại bị tổn thương.”

Lộ Trì Vũ cũng đoán được lý do bà hỏi câu này. Dù sao thì trước đây anh đã trải qua cuộc tình lâu năm với Trương Tần, từ thời đại học đến lúc làm việc, trải qua nhiều lần chia tay rồi lại tái hợp. Anh nghĩ bà Tề Đại lo rằng do tổn thương ở quá khứ mà anh mới tìm đại một người để chữa lành.

Lộ Trì Vũ ngẩng đầu nhìn bà, anh suy nghĩ một hồi mà không biết nên trả lời thế nào.

Cảm giác ở bên Châu Lệ Hành có giống với cảm giác ở bên Trương Tần không?

Chắc chắn là không giống.

Theo thời gian mà định mệnh sẽ khiến chúng ta trải qua những chuyện khác nhau, yêu những người khác nhau.

Lộ Trì Vũ không muốn phủ nhận quá khứ của mình. Nếu không có những lần xô bồ với Trương Tần, anh cũng sẽ không trưởng thành như bây giờ.

Bây giờ cả anh và Châu Lệ Hành cũng không còn trẻ nữa, số phận đã khiến họ bỏ lỡ tuổi thanh xuân của nhau, nhưng lại sắp xếp cho họ gặp nhau ở độ tuổi chính chắn nhất.

Ở độ tuổi này, tình yêu mà Lộ Trì Vũ mong muốn đã không còn là những sóng gió như trước nữa, anh chỉ muốn có một người hoàn toàn hiểu mình, một người sẵn sàng dang tay ôm lấy mình.

Đôi lúc Lộ Trì Vũ sẽ bị thức giấc lúc nữa đêm, nhìn thấy Châu Lệ Hành nằm bên cạnh mình, anh thường cảm thấy nước mắt không chỉ rơi vì đau buồn hay tổn thương, mà khi thật sự quá yêu một người, có một người như thế ở bên cạnh mình, anh cảm thấy cuộc đời này hạnh phúc đến mức muốn khóc nấc lên.

Cuối cùng, Lộ Trì Vũ chỉ nhìn bà Tề Đại, anh nói từng chữ một: “Mẹ, con không muốn so sánh anh ấy với bất kỳ ai. Con chỉ biết là trên thế giới này có rất nhiều người, nhưng con chỉ muốn cùng anh ấy đi hết phần đời còn lại.”

(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)

Chiều ngày giao thừa, Lộ Trì Vũ lái xe đưa Châu Lệ Hành về nhà.

Cuối cùng cũng tìm được chỗ đỗ xe, Lộ Trì Vũ định nói đi siêu thị mua chút quà Tết mang về nhà nhưng Châu Lệ Hành mở cốp xe ra rồi lấy toàn bộ đồ bên trong ra.

Lộ Trì Vũ nhìn vào cốp xe đầy ắp trái cây, trà, rượu vang, bánh ngọt, thậm chí còn có cả món ăn vặt mà anh từng lỡ miệng nói thích ăn.

Lộ Trì Vũ tiến lên giúp hắn lấy đồ, anh cười hỏi: “Anh mua khi nào vậy? Sao em không biết…”

Châu Lệ Hành nói: “Anh mua mấy hôm trước, có rượu vang mà mẹ thích, trà mà ba thích và đồ ăn cho chó nữa… Em còn thấy thiếu gì không?”

Lộ Trì Vũ cảm thấy trái tim mình mềm nhũn, những lời nói ngọt ngào không tài nào cất lên được.

Trong lòng anh, Châu Lệ Hành mãi là người nghệ sĩ trên ngọn núi tuyết, bàn tay của hắn có thể vẽ những bức thangka hùng vĩ, tái hiện lịch sử văn hóa Phật giáo trong một kích thước nhỏ.

Không ngờ cái người như vậy giờ đây lại sẵn sàng từ bỏ danh vọng, sẵn sàng cho anh một gia đình.

Lộ Trì Vũ im lặng nắm chặt tay Châu Lệ Hành, như nắm giữ báu vật của mình vậy. Anh nhìn Châu Lệ Hành, ánh mắt anh tràn đầy hạnh phúc, anh nói: “Anh Hành, anh đã làm rất tốt rồi, anh cứ thả lỏng đi, ba mẹ em không ăn thịt người đâu, bọn họ nhất định sẽ rất thích anh.”

Bọn họ cứ thế xách đồ lên lầu, vừa ra khỏi thang máy, chưa kịp bấm chuông cửa mà Náo Náo đã nhận ra tiếng bước chân của Lộ Trì Vũ, nó sủa ỏm tỏi cả lên.

Bà Tề Đại ra mở cửa. Hôm nay bà ăn mặc khá trang trọng, áo sơ mi màu xanh và quần tây, người không biết còn tưởng bà sắp đi họp.

Lộ Trì Vũ vừa thấy đã trêu bà: “Hôm nay mẹ đi đâu mà trang điểm đẹp quá vậy?”

“Ngày nào mà mẹ anh chẳng đẹp.” Bà Tề Đại véo nhẹ vào tay anh rồi quay sang nhìn Châu Lệ Hành: “Cháu chính là Châu Lệ Hành phải không?”

Châu Lệ Hành nghiêm túc cúi người: “Chào dì, cháu là Châu Lệ Hành, dì cứ gọi cháu là Lệ Hành.”

Bà Tề Đại chỉ thấy ảnh của Châu Lệ Hành, đây là lần đầu tiên bà gặp hắn, thành thật mà nói thì ấn tượng đầu tiên của bà là hắn trông sạch sẽ, đẹp trai, lịch lãm.

“Vào trong đi.” Bà Tề Đại đưa dép lê cho cả hai, bà chỉ vào trong rồi nói: “Chồng dì đang nấu ăn, nghe nói cháu thích ăn món cay nên ông ấy đã lên mạng học nấu mấy món cay Tứ Xuyên đấy.”

Tiếng máy hút mùi ầm ĩ vang lên trong bếp, Châu Lệ Hành vào trong, hắn kính cẩn chào hỏi Lộ Chính Khang: “Chào chú, cháu là Châu Lệ Hành.”

Từ lúc cả hai vào nhà, Lộ Chính Khang đã chú ý đến hắn rồi, giờ thấy Châu Lệ Hành đến chào mình, ông vừa đảo chảo vừa đáp: “Chào cháu, cháu vào phòng khách ngồi đi, chú nấu sắp xong rồi.”

“Đi thôi anh Hành, chúng ta lên phòng khách chơi với Náo Náo một chút.” Lộ Trì Vũ sợ Châu Lệ Hành cảm thấy ngượng nên lập tức đến gọi hắn.

Trong phòng khách, bà Tề Đại đang cắt móng cho Náo Náo, Lộ Trì Vũ lập tức cướp lấy nhóc, anh âu yếm hôn hít nó.

“Lệ Hành, cháu có sợ chó không?” Bà Tề Đại lo lắng hỏi.

Châu Lệ Hành cười cười lắc đầu: “Cháu không sợ ạ, cháu cũng khá thích chó ạ.”

Bà Tề Đại gật đầu: “Náo Náo nhà dì là chó cựu chiến binh chống ma túy, nó đã theo dì lâu lắm rồi, nó ngoan lắm.”

Một lát sau, Lộ Chính Khang đi ra, ông cởi tạp dề rồi ngồi cạnh bà Tề Đại. Ông vỗ vai Lộ Trì Vũ rồi nói: “Trì Vũ, con với mẹ dắt chó xuống nhà đi dạo đi, tối nay có tiếng pháo, ngoài trời khá ồn, ba sợ Náo Náo sẽ sợ.”

Lộ Trì Vũ nhận ra rằng Lộ Chính Khang có ý muốn tách anh và bà Tề Đại ra để trò chuyện riêng với Châu Lệ Hành, anh hơi do dự, không yên tâm nhìn Châu Lệ Hành.

Châu Lệ Hành vỗ vỗ tay anh, nhẹ nhàng nói: “Đi đi, em đi cùng mẹ đi.”

Khi Lộ Trì Vũ rời đi, phòng khách chỉ còn lại Lộ Chính Khang và Châu Lệ Hành.

Lộ Chính Khang từ từ pha trà, là trà hãng Lão Bản Chương mà Châu Lệ Hành mang đến.

Lộ Chính Khang hỏi: “Chú nghe Trì Vũ nói hai đứa gặp nhau khi đi du lịch ở Thanh Hải phải không?”

Châu Lệ Hành bình tĩnh đáp: “Đúng ạ, bọn cháu gặp nhau ở Tây Ninh, khi đó em ấy sống ở đối diện cháu.”

“Nghe nói cháu làm nghệ thuật?”

“Không dám nói là nghệ thuật ạ.” Châu Lệ Hành cười cười lắc đầu: “Cháu chỉ là họa sĩ vẽ Thangka thôi ạ.”

“Vẽ rất đẹp.” Lộ Chính Khang thẳng thắn nói: “Bức Quan Âm nghìn mắt nghìn tay trong phòng làm việc của chú là cháu vẽ đúng không?”

Châu Lệ Hành ngượng ngùng gật đầu: “Dạ, thật ra cũng vì bức Thangka đó mà cháu với Trì Vũ mới nên duyên.”

Lộ Chính Khang đưa cốc trà cho hắn, ông nói: “Lệ Hành, chú là người thẳng tính, không thích vòng vo, mong cháu thông cảm. Cháu cũng biết đó, chú và dì chỉ có mỗi Trì Vũ, bọn chú coi thằng bé như báu vật, nó muốn làm gì cũng được, bọn chú không hề cấm cản gì cả. Bọn chú chỉ cãi nhau với thằng bé đúng một lần trong đời, đó là về chuyện nó thích con trai.”

Châu Lệ Hành nói: “Trì Vũ có tính cách tốt như vậy, có thể thấy em ấy chắc chắn đã lớn lên trong một gia đình rất hạnh phúc.”

Lộ Chính Khang thở dài, ông nói tiếp: “Trước đây chú không hiểu tại sao thằng bé lại thích con trai, sau đó, nó vì muốn bọn chú chấp nhận chuyện này mà vô cùng nỗ lực, bọn chú không nỡ nhìn nó đau khổ nên mới nhượng bộ.”

“Lệ Hành, chú biết cháu lớn tuổi hơn Trì Vũ, lần này Trì Vũ đặc biệt dẫn cháu về nhà ăn Tết, chắc chắn là muốn nghiêm túc bước tiếp cùng cháu, chú chỉ mong sau này, cháu có thể chăm sóc nó thật tốt.”

Châu Lệ Hành ngồi thẳng lưng, hắn nghiêm túc nói: “Cháu biết rồi, xin chú yên tâm, cháu sẽ trân trọng em ấy.”

“Chú tin cháu.” Lộ Chính Khang uống một ngụm trà, ông cười nói: “Nghe nói cháu đã vì thằng bé mà rời bỏ Thanh Hải chuyển đến Kinh Châu, dũng cảm rời bỏ quên hương vì một người, không phải ai cũng làm được như cháu đâu.”

Châu Lệ Hành nhìn vào cốc trà, hắn nhẹ nhàng nói: “Chú, vì Trì Vũ xứng đáng, em ấy là chàng trai tốt nhất mà cháu từng gặp.”

Lộ Chính Khang không nói gì thêm, ông chỉ nhẹ nhàng vỗ vai Châu Lệ Hành, hành động đơn giản nhưng đáng giá hơn cả nghìn lời nói.

Tối đó, Lộ Chính Khang chuẩn bị một bàn đầy món ăn, cả nhà tụ tập cùng nhau ăn bữa cơm đêm giao thừa.

Trong phòng ăn văng vẳng tiếng TV phát chương trình Vãn Xuân, Lộ Chính Khang mở một chai Moutai quý hiếm đã được cất giữ nhiều năm, ông kéo Lộ Trì Vũ và Châu Lệ Hành cùng uống với ông.

Bà Tề Đại không uống rượu trắng, nhưng cũng mở một chai rượu vang để nhập hội.

Uống rượu được một lúc, không khí cũng trở nên thoải mái hơn, bà Tề Đại liên tục kể cho Châu Lệ Hành về những chuyện dở khóc dở cười thời thơ ấu của Lộ Trì Vũ, như việc hồi mẫu giáo bị kẹt đầu vào hàng rào không ra được, hay năm lớp ba vì chưa hoàn thành bài tập hè mà đòi bỏ nhà ra đi không đến trường nữa.

Lộ Trì Vũ ngồi bên cạnh nghe mà muốn chui xuống đất cho xong.

Thế nhưng Châu Lệ Hành lại rất vui vẻ, hắn cười tủm tỉm cả đêm, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng nắm lấy tay Lộ Trì Vũ.

Trong lúc trò chuyện vui vẻ, bà Tề Đại lại hỏi về bố mẹ của Châu Lệ Hành, Lộ Trì Vũ vừa định chen vào chuyển chủ đề nhưng không ngờ Châu Lệ Hành lại rất bình thản nói: “Ba cháu thì lâu rồi không liên lạc với cháu, cháu không biết là ông ấy còn sống hay không nữa. Còn mẹ cháu đã qua đời khi cháu mới mười mấy tuổi.”

Bà Tề Đại là người dễ xúc động, nghe Châu Lệ Hành kể như vậy, mắt bà từ từ đỏ lên, suýt nữa là rơi nước mắt, nghĩ đến một đứa trẻ không có ba mẹ, một thân một mình vượt qua tất cả.

Bà nhìn Châu Lệ Hành rồi nói: “Lệ Hành, sau này nếu có thời gian thì cháu về nhà ăn cơm nhé. Công việc của Trì Vũ quá bận nên nó thường không về nhà, nó không về thành ra trong nhà chỉ còn chú và dì, như vậy rất buồn chán.”

Châu Lệ Hành cười cười nhận lời: “Được ạ, cháu sẽ về nhà nhiều hơn.”

Ăn tối xong, Lộ Chính Khang dọn bàn rồi lấy mạt chược ra chơi. Châu Lệ Hành không biết chơi mạt chược nên tranh thủ thời gian rửa bát với Lộ Trì Vũ, hắn nghe Lộ Trì Vũ giải thích cách chơi.

Trò chơi mạt chược kéo dài đến nửa đêm, cuối cùng, Châu Lệ Hành và Lộ Trì Vũ là những người thua nhiều nhất, nhưng bọn họ cũng không phàn nàn gì, chỉ coi như là để làm vui lòng các bậc trưởng bối.

Khi đồng hồ chỉ đến 12 giờ, bà Tề Đại đưa cho hai người phong bao lì xì, bà mỉm cười nói: “Tết đến rồi, hai đứa nhận lấy lộc, chúc hai đứa năm mới bình an.”

Lộ Trì Vũ và Châu Lệ Hành vui vẻ nhận lấy bao lì xì, trời cũng đã khuya, Lộ Chính Khang và bà Tề Đại không thể thức khuya nên đã đi ngủ trước.

Lộ Trì Vũ và Châu Lệ Hành ngồi trước cửa kính phòng khách, bên cạnh là chai rượu vang chưa uống hết, ngoài cửa sổ là ánh đèn neon lấp lánh.

Châu Lệ Hành lướt điện thoại, có rất nhiều người gửi tin nhắn chúc Tết, năm nay Đỗ Ngọc Lan đã đến Lhasa, cô và những cô gái trong xưởng mở một bàn tiệc trông rất ngon mắt.

Cô gửi tin nhắn thoại cho hắn: “Lệ Hành, nhờ cậu gửi lời chúc Tết đến Tiểu Lộ nhé, khi nào rảnh nhớ dẫn Tiểu Lộ về Tây Ninh chơi.”

Lộ Trì Vũ nghe xong cũng gửi lại một tin nhắn thoại cho cô: “Yên tâm đi chị Lan, chỉ cần có thời gian, bọn em chắc chắn sẽ đến thăm chị.”

Châu Lệ Hành tiếp tục lướt tin nhắn, thấy vài phút trước, bà Tề Đại đã thêm anh vào một nhóm chat.

Tên nhóm mới được đổi thành “Không còn thiếu một người nữa”.

Lộ Trì Vũ nhìn thấy thì không khỏi bật cười: “Đây là nhóm chat của gia đình em, trước đây nhóm tên là bàn mạt chược thiếu một người, giờ có anh rồi nên không còn thiếu một người nữa.”

Châu Lệ Hành không nói gì, hắn đặt điện thoại xuống rồi ôm chặt lấy Lộ Trì Vũ. Trong lòng hắn như được phủ một lớp mật ong, cuộc sống từng trống rỗng bỗng chốc được lấp đầy bởi hạnh phúc.

Lộ Trì Vũ vỗ về hắn, anh mỉm cười nói: “Anh Hành, chúc anh năm mới vui vẻ và… cảm ơn anh đã đến bên em.”

Lộ Trì Vũ cảm thấy câu nói của mình hơi xấu hổ, không biết tại sao mà mỗi khi đối diện với Châu Lệ Hành, anh không thể thốt ra những lời nói ngọt ngào được, giống như một cậu nhóc lần đầu biết yêu vậy.

Châu Lệ Hành lại cúi đầu xuống hôn lên khuôn mặt mềm mại của Lộ Trì Vũ, hắn nhẹ nhàng nói: “Là anh phải cảm ơn em mới đúng, em là món quà tuyệt vời nhất mà anh nhận được.”

Tối hôm đó, Châu Lệ Hành đăng một bài lên WeChat Moments.

Bức ảnh là một bức Thangka mới hoàn thành, chưa kịp đóng khung, Bồ Tát Phổ Hiền* với vẻ mặt hiền từ đứng sau những đóa hồng nở rộ từ ngọn lửa.

*Ngài được xem là một trong tứ đại Bồ tát của Phật giáo (tứ đại Bồ tát là Bồ tát Quán Thế Âm, Bồ tát Văn Thù, Bồ tát Địa Tạng và Bồ tát Phổ Hiền). Ngài và Bồ tát Văn Thù là thị giả của Phật Thích Ca Mâu Ni.

Caption chỉ vỏn vẹn mấy chữ:

“Ngọn lửa song hành cùng chư Phật.”

Lời tác giả:

Hôm nay cuối cùng mình cũng viết xong ngoại truyện của “Giữa Ngọn Lửa Cháy”, hạnh phúc đến ngây ngất. Mình thật sự rất yêu Trì Vũ và Lệ Hành, có lẽ vì khi viết câu chuyện này, mình đã phản ánh rất nhiều quan điểm tình yêu của mình lên họ.

Họ như một phần của mình, nói chính xác hơn là được tách ra từ mình… Năm ngoái vì vấn đề công việc mà truyện bị ngừng cập nhật rất lâu, sau khi đã ổn định trở lại, mình cũng đã thay đổi một số nội dung… Nhưng cuối cùng, mình đã diễn tả hết những gì mình muốn nói. Dù không còn mặt trên bảng xếp hạng, nhưng thấy nhiều độc giả hiểu và yêu thích họ như vậy, mình cảm thấy rất hài lòng. Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau!

Lời editor:

Cuối cùng cũng end truyện rồi, mặc dù quá trình edit có hơi vất vả một chút.

Ngày mình chính thức đào truyện là 20/3/2024, mất gần 5 tháng mới có thể hoàn 37 chương truyện. Trong quá trình edit mình gặp rất nhiều khó khăn, như là không có hứng hoặc là áp lực nặng nề từ đời sống khiến mình không muốn edit nữa. Nên chỉ có 37 chương mà mình ngâm đến tận 5 tháng. Dù sao cũng cảm ơn bản thân vì đã có thể đi cùng Trì Vũ và Lệ Hành đến cuối truyện. Cùng chứng kiến khoảnh khắc các bạn đi từ xa lạ đến hạnh phúc.

Chúc ta sẽ gặp lại nhau, chỉ là không biết khi nào thôi. Chúc các bạn đọc tới đây sẽ luôn thành công và hạnh phúc trong đoạn đường sắp tới nhé! Hẹn một ngày tái ngộ không xa.

17.08.2024 – Hồ Chí Minh / Việt Nam