Chương 14
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 14 tại dưa leo tr.
Sau khi toà án thẩm vấn xong Nhiếp Nguyên nhanh chóng đưa Nhiếp Tử Huyên đi làm thủ tục chuyển trường.
Nhiếp Tử Huyên muốn đi gặp Diệp Đình Viễn nhưng Nhiếp Nguyên không cho, ông ta nói nếu để cho người ta nhìn được thì không biết sẽ bị truyền ra ngoài bàn tán thế nào. Ông ta khó khăn lắm mới có thể giải quyết được những lời đồn đại để khôi phục lại danh dự cho chính mình.
Nhiếp Tử Huyên cũng không thể làm gì được chỉ có thể chết lặng đi theo sau ông ta. Cô nhìn ông ta làm thủ tục chuyển trường, lo liệu hết đủ các loại người rồi còn trò chuyện vui vẻ dương dương tự đắc là trong lòng cô lại cảm thấy càng chán ghét hơn. Vì sao chứ? Vì sao cô lại có một người ba như vậy chứ?
Một chút tình cảm nhỏ bé của cô dành cho Nhiếp Nguyên cũng rơi rớt hết thế nhưng ông ta căn bản cũng chẳng để bụng tới.
Sau khi rời khỏi phòng giáo vụ, Nhiếp Tử Huyên gặp được Lưu Tiểu Nhẫn và Dịch Mộc Phàm, hai người chính là những người bạn tốt nhất của cô.
Trong nháy mắt Nhiếp Tử Huyên thật sự rất muốn khóc, cô muốn bổ nhào vào trong lòng hai người họ để nói cho bọn họ biết anh bị bắt đi rồi, còn bị chịu hình phạt nữa, thậm chí cô còn chẳng được gặp mặt anh.
Dịch Mộc Phàm xông tới đặt tay lên vai cô hét lớn: “Diệp Tử Huyên, sao cậu có thể làm như vậy được? Dù cho anh Thiên Tiên thật sự có bắt cóc cậu nhưng mấy năm qua anh ấy đã đối xử với cậu thế nào mà cậu còn không rõ ràng sao! Làm sao cậu có thể phản cung trước toà như vậy được chứ!”
Cậu rất thất vọng mà nói: “Diệp Tử Huyên, làm người phải có lương tâm, cậu làm như vậy không sợ sẽ làm anh Thiên Tiên thất vọng sao?”
Bọn họ vẫn còn gọi cô là Diệp Tử Huyên, năm đó cô chạy tới đây cùng anh vì không để cho mọi người phát hiện ra nên tên của cô cũng được sửa thành Diệp Tử Huyên, họ là lấy theo họ của anh. Lúc vừa mới bắt đầu cô còn chưa quen nhưng được gọi trong suốt mười năm qua làm bây giờ cô cảm giác có vẻ như Diệp Tử Huyên mới chính là tên thật của cô.
Mộc Phàm thật sự rất tức giận, cậu dùng sức nắm chật lấy bả vai của cô. Nhiếp Tử Huyên cảm giác rất đau nhưng vẫn cảm thấy rất vui mừng, thật tốt, thật tốt vì vẫn còn có người nói thay cho anh, tất cả mọi người đều chỉ trích anh là tên độc ác bắt cóc người, thật tốt khi còn có bọn họ.
Cô không nói lời nào chỉ biết đau lòng hé miệng mỉm cười một chút, trong mắt vẫn còn ngấn lệ.
Lưu Tiểu Nhẫn lại gần kéo Dịch Mộc Phàm rồi vội vàng nói: “Mộc Phàm cậu đừng có như vậy, nhất định là Huyên Huyên có nỗi khổ riêng.”
Cậu ấy dùng sức chụp lấy tay Dịch Mộc Phàm rồi nói: “Mau buông ra, cậu nắm như vậy làm Huyên Huyên đau.”
Cậu thật sự dùng sức rất mạnh, tức giận đến mức mu bàn tay nổi đầy gân xanh rõ ràng, nghe thấy thế cậu mới từ từ buông tay thả cô ra.
Nhiếp Tử Huyên vẫn không nói chuyện chỉ duỗi tay ôm lấy Lưu Tiểu Nhẫn, cô vùi đầu trên vai cậu ấy mệt mỏi khóc to trong lòng: Tiểu Nhẫn, Tiểu Nhẫn.
Cô muốn nói cho bọn họ biết mình thật sự rất khó chịu, cô muốn được gặp anh muốn được nhìn thấy mặt anh. Nhưng cô vẫn không dám nói cái gì cả chỉ có thể cắn răng chịu đựng, cô không ngừng run rẩy mà ôm lấy Lưu Tiểu Nhẫn đến cả nước mắt cũng không dám để rơi xuống.
Lưu Tiểu Nhẫn càng trở nên lo lắng, cậu ấy có thể cảm nhận được bạn tốt đang vô cùng bất lực và thương tâm nên nôn nóng hỏi: “Huyên Huyên, có phải cậu bị người ta bắt nạt đúng không? Nếu có chuyện gì thì cứ nói với tớ, mau nói cho tớ nghe đi.”
Nhiếp Tử Huyên vẫn không nói gì cả mà chỉ ôm Lưu Tiểu Nhẫn thật lâu giống như hấp thụ một chút sức mạnh trên người cậu ấy rồi mới buông cậu ấy ra. Cô miễn cưỡng bày ra nụ cười, xúc động nhìn hai người họ rồi đột nhiên nói: “Tiểu Nhẫn, về sau chúng ta không thể cùng nhau đi học được rồi.”
“Mộc Phàm, cậu đừng ỷ vào việc tính tình của Tiểu Nhẫn tốt mà luôn bắt nạt cậu ấy. Tớ không có ở đây cậu phải bảo vệ cậu ấy thật tốt đừng để cho người khác bắt nạt cậu ấy.”
“Mấy cuốn sách truyện đó nếu như thu lại rồi thì các cậu cứ giữ lại, có mấy cuốn sách truyện vẫn còn khá đẹp.”
………..
Cô lải nhải một hồi giọng điệu rất gấp gáp chỉ cần nghĩ được cái gì là sẽ nói ra cái đó cũng không để cho bọn họ có cơ hội xen mồm vào. Chỉ có đôi mắt của cô càng lúc càng đỏ lên, giọng nói cũng càng lúc càng nghẹn ngào đến lúc sau gần như nói không được ra tiếng nữa. Cô khàn giọng nói: “Tớ, tớ còn muốn cùng đi ăn lẩu cay với các cậu.”
Ở bên kia Nhiếp Nguyên đã bắt đầu thúc giục cô, Nhiếp Tử Huyên lại dang tay nhanh chóng ôm lấy hai người bạn tốt. Cô xoay người phải đi nhưng cánh tay lại bị người ta giữ chặt, Dịch Mộc Phàm khó chịu lôi kéo cô lại nhưng cậu lại không biết phải nói cái gì, vẻ mặt phức tạp gọi cô: “Huyên Huyên…”
“Mộc Phàm, nếu khi nào rảnh thì cùng Tiểu Nhẫn đi đến thăm anh của tớ, đến trò chuyện với anh ấy nhiều một chút anh ấy sẽ rất vui.”
Cô nói xong lại tránh thoát khỏi cậu rồi nhanh chóng bước đi phía sau Nhiếp Nguyên ngồi lên xe rời khỏi trường cấp ba.
Chờ đến khi Lưu Tiểu Nhẫn và Dịch Mộc Phàm đuổi theo thì xe cũng đã chạy đi rất xa.
Mãi đến khi chiếc xe chạy rời khỏi tầm mắt bọn họ mới bi thương mà nhìn nhau, trong mắt hai người đều hiện lên vẻ đau lòng lo lắng. Đến cuối cùng Lưu Tiểu Nhẫn cũng không nhịn được ngồi xổm xuống đất ôm đầu oà khóc, cậu ấy nức nở nói: “Mộc Phàm, tớ cảm thấy nhất định là Huyên Huyên bị người ta bắt nạt, ba cậu ấy sẽ không đối tốt với cậu ấy…”
Nhiếp Tử Huyên không tới đi học hai người bọn họ cũng không gặp được cô, sau đó bọn họ có nhìn được một bài post ở trên mạng thì mới biết được anh Thiên Tiên đã bị bắt.
Chuyện này truyền ra ngoài ồn ào huyên náo nhưng bọn họ vẫn tin tưởng Diệp Đình Viễn không phải là tên tội phạm bắt cóc người. Dù cho anh có thật sự là người như vậy thì cũng là do muốn tốt cho Huyên Huyên. Dù sao anh ấy cũng thương Huyên Huyên như vậy, sẽ không có một người nào đối tốt hơn với Huyên Huyên được bằng anh.
Dịch Mộc Phàm nắm chặt nắm tay nhìn về phía trước, hồi lâu sau cậu mới ngồi xổm xuống vỗ lấy bả vai Lưu Tiểu Nhẫn nghẹn giọng nói: “Đến nữa chúng ta tới thăm cậu ấy.”
Xong xuôi hết thủ tục chuyển trường, Nhiếp Tử Huyên lại trở về phòng cho thuê một chuyến.
Căn nhà vẫn còn duy trì trạng thái rời đi lúc trước, cảnh sát đã tới đây vài lần nói là muốn tới điều tra tìm chứng cứ cho nên bên trong căn phòng đặc biệt hỗn loạn, còn có cả một sợi dây phân cách khu vực ý muốn cảnh báo nơi này cấm được đi vào.
Nhiếp Tử Huyên vừa nhìn thấy sợi dây phân cách khu vực này là lại tức giận, cô điên tiết đi lên xé sợi dây kia xuống xé đến lung tung rối loạn rồi hung hăng ném xuống đất giẫm đá mấy lần. Đây là nhà của cô và anh chứ không phải là hiện trường phạm tội gì cả.
Nhiếp Nguyên đứng ở một bên nhìn con gái phát tiết có vẻ có chút không kiên nhẫn nói: “Con thu dọn xong đồ thì đi xuống, ba ở trong xe chờ con.”
Nhiếp Tử Huyên gật đầu, cô cũng không muốn để ba bước vào nhà của hai người, cô sợ ô uế nơi của mình ở.
Nhiếp Tử Huyên quét dọn phòng ở một lần rồi lại di chuyển hết từng món đồ về lại chỗ cũ, cô sắp xếp lại giống như lúc trước anh và cô vẫn còn ở đây. Cô đã ở trong căn phòng này ba năm chỉ cần nhắm mắt là đều có thể tìm được đồ được đặt ở chỗ nào, tuỳ tiện nhìn mỗi góc là đều có thể nhìn thấy được hồi ức của cô và Diệp Đình Viễn.
Tấm vải trên sô pha là do cô chọn, chiếc gối ôm trên đó là chiếc mà cô thường dùng; trên tủ lạnh còn dán giấy ghi chú thứ đó là để hai người họ nhắn lại cho nhau. Từng chút từng chút một tất cả đều có dấu vết sinh hoạt của hai người bọn họ… Nhiếp Tử Huyên xé giấy dán ghi chú xuống rồi dính từng cái một vào cuốn album lớn của mình. Nước mắt cô rơi xuống làm nhoè đi chữ viết trên đó: Huyên Huyên, đồ ăn ở trong hộp giữ nhiệt, em nhớ phải làm nóng trước đấy.
Một câu nói bình thường như vậy nhưng ngoài trừ anh và mẹ ra thì sẽ không có một người nào lo lắng cô có làm nóng cơm lại hay không, buổi tối cô ngủ có lạnh hay không.
Nhiếp Tử Huyên quét tước lại phòng ở sạch sẽ sáng sủa, cô làm thật sự rất nghiêm túc. Những đồ gia vị và gạo trong bếp đã hỏng nên toàn bộ đều bị ném đi. Quần áo của anh được phơi trên ban công cô cũng thu lại lần lượt rồi gấp gọn lại xếp chúng vào trong tủ quần áo để song song cùng với quần áo của cô. Cửa sổ cũng được đóng kín mít…
Làm xong hết những thứ này cô lại nhìn thoáng qua phòng ở, lúc nào mới cắp cặp sách rời đi.
Cô không có gì muốn mang theo cả chỉ có một chiếc album thật lớn. Cô muốn giữ lại hết tất cả mọi thứ ở đây, lưu giữ để chờ đến khi hai người họ cùng nhau trở về.
Sau khi đóng cửa khoá kỹ càng lại, Nhiếp Tử Huyên đi được vài bước lại quay đầu lại sờ vào then cửa, không nỡ, cô không nỡ rời đi.
Nhưng mà cô phải đi rồi, cô đi xuống lầu gõ vào cửa sổ xe của Nhiếp Nguyên hỏi: “Có phải ông rất có tiền đúng không?”
Không chờ ông ta lên tiếng trả lời, cô lại đưa ra một tờ giấy phía trên có viết số tài khoản cùng dãy số tiền, cô nói: “Vậy ông gửi tiền thuê nhà cho chủ nhà đi.”
Vừa rồi cô đã nói xong với chủ nhà, phòng ở này cô sẽ tiếp tục thuê trong ba năm, cô sẽ chờ, chờ đến khi anh ra. Chìa khoá cô cũng giữ lại đặt nó cùng với bùa bình an ở trước ngực mình. Bùa bình an này là anh cầu cho cô, chỉ có như vậy mới khiến cho cô an tâm hơn một chút.
Nhiếp Nguyên nhìn cô một cái, ông ta muốn nói cái gì đó nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của con gái nên cuối cùng chỉ nói: “Được.”
Ông ta chuyển tiền trước mặt cô nhưng Nhiếp Tử Huyên vẫn không yên tâm nên cô lại gọi điện cho chủ nhà xác nhận lại xem họ đã nhận được tiền chưa. Trước khi tắt điện thoại cô lại xác nhận lại một lần nữa, cô bảo người ta ngàn vạn lần đừng để phòng ở này cho người khác thuê.
Sau khi nhận được lời đáp khẳng định thì cô mới nhẹ nhàng thở ra, lúc này cô ngồi lên xe giọng điệu cứng ngắc nói: “Cảm ơn ba.”
“Chúng ta là ba con mà con không cần phải khách sáo như vậy. Huyên Huyên, con muốn cái gì thì cứ nói với ba, ba nhất định sẽ mua cho con.” Nhiếp Nguyên lại nói
“Cảm ơn ba.” Nhiếp Tử Huyên vẫn nói câu này.
Trở lại nhà họ Đặng, Nhiếp Nguyên lại đưa con gái đi mua quần áo mới, đồ dùng văn phòng phẩm còn mua cho cô một chiếc máy tính mới.
Ông ta rất hào phóng ra tay rất khí khái, Nhiếp Tử Huyên lại không nói một lời chỉ im lặng đi theo phía sau ba trông chẳng khác gì cái máy chỉ biết mỉm cười gật đầu.
Nhiếp Nguyên thử muốn lôi kéo làm thân với con gái nhưng rất nhanh ông ta đã mất kiên nhẫn, chờ tới khi mua đủ đồ rồi lại đưa cô trở lại nhà họ Đặng.
Rất nhanh đã đến nơi, Nhiếp Tử Huyên xuống xe nhìn thấy căn biệt thự vẫn xa hoa trang nhã tràn ngập khí thế như trước đây, trong lòng cô lại cảm giác mờ mịt. Mười năm, vậy mà cô vẫn phải trở lại nơi này. Nhưng lúc này đây cô đã không còn giống như khi còn nhỏ luôn sợ hãi như trước bởi vì giờ đây cô đã trưởng thành.
Không có người nào nghênh đón bọn họ, Nhiếp Nguyên mang theo Nhiếp Tử Huyên vào phòng.
Đặng Văn không ở nhà nhưng thật ra Đặng Tùng Tiều lại có ở đây. Anh ta đứng ở chỗ rẽ trên cầu thang mặc một bộ quần áo ở nhà đứng từ trên cao nhìn xuống bọn họ, ánh mắt của anh ta hờ hững cả người lộ ra vẻ lười biếng. Nhưng mà anh ta cũng đã trưởng thành, đứng ở nơi đó dáng người cao thẳng, khuôn mặt tuấn tú có cảm giác không thể xem nhẹ được, tựa như một con mèo to đang đứng ở đó.
“Mẹ cháu đâu rồi?” Nhiếp Nguyên hỏi.
“Có việc đi ra ngoài nói là buổi tối cùng nhau ăn cơm đón gió cho con của chú.” Đặng Tùng Tiểu trả lời hỡ hững.
Nhiếp Nguyên lại gật đầu, vẻ mặt đầy tươi cười quay đầu lại nói: “Huyên Huyên, đây là anh Tùng Tiều, con còn nhớ rõ không?”
Nhiếp Tử Huyên gật đầu nhưng cũng không tỏ vẻ mặt gì khác.
Nhiếp Nguyên có hơi xấu hổ thay cô nói chuyện: “Em gái cháu ngồi xe lâu như vậy nên có hơi mệt.”
Đặng Tùng Tiều mỉm cười cũng chẳng nói gì.
Nhiếp Nguyên muốn đưa Nhiếp Tử Huyên về phòng nhưng Đặng Tùng Tiều lại nói: “Chú lái xe cũng mệt rồi, để cháu đưa em gái lên cho.”
Anh ta đứng chờ cô lên lầu, lúc Nhiếp Tử Huyên đi ngang qua anh ta, khoé miệng anh ta giương lên gợi lên nụ cười nhợt nhạt, anh ta thong thả ung dung nói: “Đã lâu không gặp, Nhiếp Tử Huyên.”
Giọng nói của anh ta còn mang theo chất giọng khàn đặc của thời kỳ vỡ giọng còn có hơi trầm thấp.
Nhiếp Tử Huyên hoảng sợ trái tim theo phản xạ có điều kiện vô thức đập nhanh hơn. Xuất phát từ bản năng cô cảm thấy rất nguy hiểm, tên tiểu ác ma này đã trưởng thành và đã biến thành tên đại ác ma rồi.
Đặng Tùng Tiều lại mỉm cười xán lạn như ánh mặt trời, anh ta nhiệt tình đưa cô đi lên lầu. Tới phòng cô rồi nhưng vẫn không chịu rời đi mà ỷ vào cạnh cánh cửa hứng thú nhìn cô, tất cả trong mắt đều hiện lên vẻ nghiền ngẫm.
Nhiếp Tử Huyên không để ý đến anh ta chỉ đặt cặp sách lên bàn rồi sắp xếp lại đồ dùng vừa rồi Nhiếp Nguyên mua cho mình, vẻ mặt cô vẫn rất trầm tĩnh.
Đặng Tùng Tiều đứng nhìn một lúc rồi mỉm cười nói: “Em còn trầm tĩnh hơn nhiều so với khi còn nhỏ nhỉ.”
Nhiếp Tử Huyên vẫn không để ý đến anh ta, Đặng Tùng Tiều vẫn chẳng bận tâm lại tiếp tục nói: “Sao vậy, tự tay em đưa người quan tâm em nhất vào trong ngục giam cảm giác không dễ chịu sao?”
Động tác sắp xếp đồ đạc của Nhiếp Tử Huyên hơi dừng lại, ngón tay cô khẽ run rẩy một chút.
Đặng Tùng Tiều lại nói: “Không thể không nói ba em thật đúng là có bản lĩnh, lời gièm pha lớn như vậy ầm ĩ đến mức cả thành phố đều biết mà ông ta vẫn có thể làm cho cả người mình không nhúng một chút mùi tanh nào, mấy thứ này đều phải cảm ơn em.”
“Chậc chậc…” Anh ta âm dương bát quái mỉm cười hai tiếng rồi lại tiến bước đi vào: “Nhiếp Tử Huyên, em thật đúng là con gái ngoan của ba em mà.”
“Chỉ đáng tiếc cho Diệp Đình Viễn.” Đặng Tùng Tiều vẫn để lộ ra nụ cười tươi như gió xuân lúc trước: “Dù nói thế nào thì anh ta cũng đã nuôi dưỡng em mười năm, học cũng chưa học xong đã sớm phải bỏ học đi làm công nuôi dưỡng em, kết quả anh ta lại nuôi phải bạch nhãn lang (*). Nuôi con bạch nhãn lang này không thân không quen thì thôi đi nó còn quay đầu lại cắn anh ta một miếng. Kết quả thì sao? Nó lại trở về làm thiên kim tiểu thư con gái nhà giàu lại còn được học ở trường học quốc tế nổi tiếng có xe đưa kẻ đón, anh ta lại phải ngồi trong ngục giam, thời gian ba năm trời không được tự do.”
(*)白眼狼 (Bạch nhãn lang): Ý chỉ kẻ vong ơn bội nghĩa.
Nhiếp Tử Huyên đứng tại chỗ cắn chặt môi. Mỗi một câu nói của Đặng Tùng Tiều làm mặt cô lại càng trắng bệch hơn cuối cùng khuôn mặt trở nên tái nhợt không còn một giọt máu. Cô không kìm được nước mắt khàn giọng hỏi: “Bài post là anh phát đúng không?”
Nếu như không phải có bài đăng kia đăng lên làm nháo nhào khiến cả thành phố đều biết, làm Nhiếp Nguyên phải cưỡi lên lưng cọp không leo xuống được thì có lẽ cô đã có thể cầu xin ba thương tình, nhưng sự việc đã đi đến cục diện này khiến hiện giờ không thể thay đổi được, thế thì anh cũng sẽ không cần phải ngồi tù rồi.
Đặng Tùng Tiểu mỉm cười một chút xua xua tay: “Sao có thể là anh được chứ? Tuy rằng anh không thích ba em nhưng mà anh cũng hiểu việc xấu trong nhà không thể công khai cho người ngoài biết được. Một chuyện mất mặt như vậy làm sao anh có thể nói ra, hơn nữa…”
Anh ta dừng lại một chút lại chỉ vào chính mình: “Em xem, em nhìn thấy khuôn mặt anh lương thiện thuần khiết thế này, đôi mắt ngây thơ trong sáng như vậy làm sao có thể đi hại người được đúng không?”
Nói xong anh ta còn nghịch ngợm chớp chớp đôi mắt, đôi mắt dài đẹp trắng đen rõ ràng của anh ta vừa nhìn thật đúng là rất vô tội.
Nhiếp Tử Huyên tức giận, trần đời này cô chưa từng nhìn thấy qua người nào vô sỉ như vậy, quả thật đúng là không thể phân được cao thấp so với ba. Nếu như không phải gặp được anh ta, biết được anh ta báo cảnh sát thì có lẽ hiện tại cô đã được sinh sống bình yên với anh, cả đời đều yên ả bình lặng rồi.
Cô quay mặt qua chỗ khác nuốt lấy cơn tức giận vào trong lòng lại cúi đầu sắp xếp quần áo nhưng gân xanh trên tay nổi lên cho thấy rất rõ rằng cô đang tức giận.
Đặng Tùng Tiều nhìn thấy cô tức giận như vậy lại càng cảm thấy vui vẻ hơn, anh ta vừa lòng nhìn vẻ mặt không dám tức giận cũng không dám nói gì của cô.
Anh ta nhìn cô bỗng nhiên phát hiện ra lúc Nhiếp Tử Huyên cúi đầu đường cong trên cổ của cô lộ ra cực kỳ uyển chuyển giống như dáng người của diễn viên múa ba lê trong “Hồ thiên nga”, vừa thanh nhã lại còn rất mềm mại. Sườn mặt lộ ra nét thanh tú sạch sẽ của một cô thiếu nữ, ngũ quan tinh xảo xinh xắn, đôi mắt đỏ hồng cùng dáng vẻ cắn môi đều rất đáng yêu. Đặc biệt trong ánh mắt ẩm ướt hơi nước lại đang cố gắng không để nó trào ra quả thật khiến người ta nhìn thấy không nhịn được mà cảm giác đau lòng.
Cô đã không còn là một đứa nhóc con tám tuổi nữa, Đặng Tùng Tiều hơi sửng sốt một chút, trong đầu lại lướt qua những cô gái mà anh ta quen biết, dường như không có một ai hấp dẫn được bằng cô.
Đây là con gái của Nhiếp Nguyên, Đặng Tùng Tiều tự nghĩ trong lòng câu nói này, trong lòng anh ta khẽ nhúc nhích, con gái của Nhiếp Nguyên…
Anh ta nhìn chằm chằm cô trong chốc lát thấy cô không có một chút dao động nào cả lại cảm giác có chút không thú vị, dù sao tương lai vẫn còn dài. Anh ta đi ra ngoài, trước khi đi ra cửa lại quay đầu mỉm cười một cái nói một câu đầy ẩn ý: “Đúng rồi…”
“Hoan nghênh về nhà, em gái thân yêu của anh.”
Mấy chữ cuối cùng này gần như anh ta gằn từng chữ một mà nói ra.
Nhiếp Tử Huyên vẫn không nói chuyện, anh ta vừa đi là cả người cô đều rũ xuống, cô ngơ ngác mà nhìn bàn tay của mình.
Cô thật sự là một con bạch nhãn lang báo đáp lại ân nhân của mình bằng cách cắn ngược lai ân nhân sao? Cô phản cung như vậy trước toà anh sẽ oán cô hận cô sao? Chắc là sẽ. Dù sao cũng là bị người thân nhất của mình phản bội nhưng ánh mắt của anh khi nhìn cô chỉ có kinh ngạc cũng có khó hiểu mà không có một chút oán trách nào.
Anh ơi, trong lòng Nhiếp Tử Huyên khẽ gọi thầm tên anh, cô rút cuốn album lớn ra nhìn những tấm ảnh chụp phía trên lại vuốt ve đến mặt của Diệp Đình Viễn nhưng vẫn ohari nhẫn tâm khép lại. Cô nhất định phải tìm ra một chỗ an toàn để giấu nó đi, không thể để cho tên tiểu ác ma kia phát hiện ra được.
Tuy rằng anh ta đã trưởng thành nhưng lại chẳng thay đổi một chút nào, anh ta vẫn chanh chua như lúc xưa, miệng lưỡi lúc nào cũng nói ra những lời hèn hạ.
Buổi tối Đặng Văn trở về, một nhà ba người tổ chức tiệc chiêu đãi cho Nhiếp Tử Huyên.
Nhiếp Tử Huyên vẫn cảm thấy không được tự nhiên giống như khi còn nhỏ, cảm giác bản thân mình chính là người ngoài.
Một bữa cơm này mọi người đều ăn không tập trung lắm, dáng vẻ đều tỏ ra rất qua loa. Ngoại trừ Đặng Tùng Tiều rất có hứng thú nhìn chằm chằm cô thì dường như có thêm cô hay thiếu đi cô cũng chẳng có gì khác biệt.
Nhiếp Tử Huyên cơm nước xong xuôi thì nhanh chóng trở lại phòng.
Nhiếp Nguyên đi tới xem cô hỏi: “Sao rồi đều đã quen hết chưa? Còn thiếu thứ gì nữa không? Nếu như còn thiếu thứ gì thì cứ nói cho ba nghe, ba sẽ đi mua cho con. Nếu như ba không có ở đây thì gọi điện thoại cho ba…”
Ông ta lải nhải vẻ mặt đầy chân thành giống như đang cố gắng đóng vai một người ba yêu thường con.
Nhiếp Tử Huyên nghe cũng chỉ nói một câu: “Ba, chỗ này cái gì cũng có, con không thiếu.”
“Vậy thì tốt rồi, thế thì tốt.” Nhiếp Nguyên thật sự rất vui, cuối cùng thì con gái cũng đã nói chuyện với ông ta. Ông ta lại nói: “Huyên Nhi, ba thừa nhận trước kia là ba đối với con không tốt nhưng mà giờ con cứ yên tâm. Hiện tại ba sẽ không như vậy nữa, ba sẽ đối xử tốt với con. Con xem chỗ này không phải tốt hơn rất nhiều so với căn phòng tồi tàn rách nát kia hay sao? Chỗ này là của ba cũng chính là của con, Tùng Tiều có thì con cũng không thể không có được…”
Nhiếp Tử Huyên chỉ im lặng nghe, chờ đến khi Nhiếp Nguyên lải nhải đủ rồi lại bảo cô mau đi nghi ngơi ngày mai còn đi đến trường học mới, ông ta đã chuẩn bị xong hết rồi.
Nhiếp Tử Huyên gật đầu, nhìn thấy ông ta rời đi cô lại nắm chặt vạt áo nói bản thân mình phải nhịn xuống, hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên nên không thể chọc cho ông ta không vui được. Nhưng cô vẫn không nhịn xuống được nên mở miệng hỏi: “Ba, khi nào thì con có thể được gặp anh ấy?”
Ý cười trên mặt Nhiếp Nguyên đình trệ, troong mắt ông ta rất nhanh hiện lên vẻ không vui, một lúc lâu ông ta mới nói: “Chờ khi nào sự việc này chìm xuống đã.”
“Còn cả…” Nhiếp Tử Huyên lại nhỏ giọng mở miệng, cô muốn nói đến việc giảm án phạt cho anh.
“Về chuyện giảm án phạt ba cũng sẽ sắp xếp cho người đi làm.” Nhiếp Nguyên rất không kiên nhẫn bất mãn nói: “Về sau nhắc đến thằng nhóc thối này con đừng có mở miệng ngậm miệng là lại gọi anh nữa. Nếu như để cho người khác nghe được thì người ta sẽ nghĩ thế nào?”
Nhưng anh chính là anh của cô, Nhiếp Tử Huyên muốn biện giải thay cho Diệp Đình Viễn nhưng cô vẫn phải nhịn xuống. Sau khi im lặng một lúc cô mới nói: “Được.”
“Con cũng quá không hiểu chuyện rồi.” Sau khi Nhiếp Nguyên nói xong câu này, vẻ mặt ông ta lại không vui rồi rời khỏi phòng.
Nhiếp Tử Huyên đi đóng cửa lại, lúc trở lại giường cô lấy cuốn sổ nhật ký ra đánh một dấu x lên đó, cô có hơi vui vẻ vì chuyện giảm án phạt ít nhất cũng đã được đồng ý nhưng mà cô lại càng cảm thấy đau lòng hơn. Hôm nay mới là ngày đầu tiên, một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày còn phải chờ rất lâu rất lâu, làm thế nào để có thể chịu đựng được đến ngày đó đây…
Một năm ba trăm sáu mươi ngày có sương có gió có nắng có mưa. Trong lòng Nhiếp Tử Huyên lại thở dài, cô tắt đèn đi lăn qua lộn lại làm thế nào cũng không thể ngủ được.
Rõ ràng giấc ngủ của cô vẫn luôn rất tốt, có lẽ là do không có anh ở bên cạnh rồi. Nhiếp Tử Huyên đặt tay ở trước ngực nắm chặt lấy bùa bình an của mình. Bùa này là do anh cầu được, anh cũng có một cái hy vọng rằng bùa cũng có thể bảo vệ cho anh bình an.
Cũng không biết giờ anh thế nào rồi? Anh sẽ bị nhốt trong ngục giam nào? Trong ngục giam không biết có người xấu nào đánh anh không? Nhiếp Tử Huyên nhớ tới trong phim điện ảnh rất hay có kiểu mấy tên phạm nhân đầu đàn chuyên gia bắt nạn phạm nhân mới, thậm chí đến cả cai ngục nhìn thấy cũng chẳng thèm kêu, trong lòng cô lại cực kỳ sợ hãi. Liệu có trường hợp như vậy không, người tốt luôn bị bắt nạt sao, anh là người tốt như vậy…
Suốt một đêm cô không ngủ được đợi tới khi gần sáng cô mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi trong chốc lát, không bao lâu lại phải tỉnh dậy.
Lúc cô tỉnh dậy mở to mắt ra nhìn, ánh mắt đầu tiên nhìn tới chính là chiếc đèn pha lê lộng lẫy xa hoa gắn trên trần nhà, thật xa lạ, chẳng có một chút quen thuộc thân thiết nào.
Cô nghĩ có lẽ ở đây cũng giống như đang ngồi tù, không được tự do, không được vui đùa còn chạy không thoát được.
Anh đang ở tù cô cũng giống như đang sống trong một nhà tù tối tăm.
_Hết chương 14_
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️