Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 74

4:02 sáng – 28/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 74 tại dua leo tr

Edit: M.O.N

Beta: Be Lười

Phó Minh Dư quay người, nhìn cửa phòng khách sạn, dường như có chút không tin.

“Em nói cái gì?”

“Xem ra bạn trai em không chỉ bị dọa, mà còn điếc.”

Đầu điện thoại bên kia, Nguyễn Tư Nhàn vừa dứt lời, tiếng chuông cửa vang lên ngay sau đó.

Tàn khói ở đầu ngón tay rơi xuống, tàn lửa nhỏ rớt xuống mu bàn tay.

Nguyễn Tư Nhàn đứng dựa vào cửa, chống vali mượn lực thả lỏng chân của mình.

Sớm biết anh ở khách sạn lớn như thế, từ cửa chính đi đến nơi này phải lên ba lần thang máy còn phải đi qua thật nhiều thật nhiều lối đi, cô sẽ không mang giày cao gót.

Hết lần này tới lần khác người ở bên trong còn chưa tới mở cửa.

“Là giấu phụ nữ sao?” Nguyễn Tư Nhàn giơ tay lên chuẩn bị trực tiếp gõ cửa, “Vậy em cho anh thời gian năm giây, một, hai, ba —— “

Cánh cửa trước mặt đột nhiên bị mở ra, tay Nguyễn Tư Nhàn lơ lửng giữa không trung, cùng Phó Minh Dư bốn mắt nhìn nhau.

Hả?

Trong tưởng tượng mừng rỡ như điên đâu?

Trong dự đoán không kìm được vui mừng đâu?

Sao lại không có chút cảm xúc nào vậy?

Không vui sao?

Không bất ngờ sao?

Phó Minh Dư cứ như vậy nhìn cô, ánh mắt ảm đạm không rõ, khóe miệng mím lại căng chặt.

Nguyễn Tư Nhàn nhíu nhíu mày, đang muốn mở miệng, cánh tay lại đột nhiên bị anh nắm lấy, kéo vào trong phòng, một cái tay khác của cô nắm chặt lấy vali, đụng vào vách tường, “Phanh phanh” vài tiếng, nương theo cửa phòng dùng sức đóng lại một tiếng lớn, hết thảy cũng phát sinh trong chớt mắt, cô còn chưa đứng vững, liền bị Phó Minh Dư đặt lên trên cửa phòng, dùng sức hôn tới.

Hôm nay anh không có chút ôn nhu nào, cường thế lại bá đạo, ngay cả bàn tay nắm eo của cô cũng giống như muốn cắt đứt eo của cô vậy.

Hô hấp từng chút một bị cuốn đi, tứ chi không được buông lỏng, ngược lại càng ngày càng khẩn trương căng thẳng.

Hai tay Nguyễn Tư Nhàn nắm vuốt áo sơ mi của anh, mỗi một lần thở dốc cũng bị nuốt đi, chỉ có trong mũi tiếng rên rỉ đang đi khắp bốn phía, mập mờ mà ướt át nặng nề.

“Ừm…” Đầu ngón tay của cô bóp lấy bả vai Phó Minh Dư, dùng chút sức lực, thanh âm truyền tới từ giữa răng môi tinh tế của hai người, “Chân em đau.”

Nói xong, cả người cô đột nhiên bay lên không, bị Phó Minh Dư vịn eo ôm lấy, quay người đặt lên trên bàn.

Còn chưa kịp thở một ngụm khí, hai tay của anh chống bàn, lần nữa cúi người đè lên trên.

Điều hòa trong phòng mở rất thấp, cái bàn lạnh buốt, hơi lạnh dán lên bẹn đùi Nguyễn Tư Nhàn cuộn tất cả lên, cùng hơi thở nóng bỏng triền miên của Phó Minh Dư đan vào một chỗ, rất nhanh rút đi sức lực của Nguyễn Tư Nhàn.

Mặt trời lặn ánh sáng của cái bóng vụng trộm từ trong phòng chạy đi, ý thức của Nguyễn Tư Nhàn sắp trầm luân lúc này đột nhiên tranh thủ thời gian Phó Minh Dư thuận tay hướng xuống bắp chân của cô, lấy giày của cô xuống.

Một đôi giày cao gót tinh xảo tùy ý ném lên trên mặt thảm, làm không khí kiều diễm cả phòng phát ra một chút hương vị tình dục.

Không biết qua bao lâu, ánh nắng đều đã biến mất, ánh sáng mờ nhạt nửa ẩn nửa giấu rọi vào trong phòng, rốt cục có một chút an ổn tĩnh mịch.

Cuối cùng Phó Minh Dư ngậm môi Nguyễn Tư Nhàn, cánh tay xuyên qua đầu gối cô, ôm cô ngồi vào trên ghế sa lon.

Mà Nguyễn Tư Nhàn lại muốn mắng người.

Cô nửa nằm trong ngực Phó Minh Dư, chân trần, váy lộn xộn trải ra, trước khi vào cửa đặc biệt xử lí qua tóc đã rũ hết ra, ngay cả son môi cô vừa mua cũng bị ăn đến không còn một mảnh.

Mà Phó Minh Dư thong thả dùng ngón cái lòng bàn tay lau đi son môi dính ngoài miệng.

Dáng vẻ này, biết rõ ràng là cô đến thăm bạn trai mình, không biết còn tưởng rằng cô vừa tha hương nơi đất khách quê người bị người ta chà đạp.

Cô ngước mắt nhìn Phó Minh Dư, trong con ngươi vẫn còn một tầng sương mù mông lung hơi nước.

“Này.”

Phó Minh Dư đưa tay xoa mắt cá chân cô, “Ừ” một tiếng.

Nguyễn Tư Nhàn duỗi chân ra đạp, “Đây chính là cách anh nghênh đón em sao?”

“Ừm?” Phó Minh Dư rủ nhìn thấy cô, “Anh thấy em cũng rất hưởng thụ.”

Hưởng thụ…

Loading…

Cái rắm.

Nguyễn Tư Nhàn không lên tiếng.

Trong tưởng tượng của cô lúc ngàn dặm xa xôi đột nhiên xuất hiện, hẳn là anh giang hai cánh tay chạy như bay đến ôm lấy cô, ở dưới ánh tà dương ôm nhau, váy bay lên giống như cánh bướm.

—— Đây là phim điện ảnh nghệ thuật tình cảm.

Vẫn sống sờ sờ bị anh không nói hai lời ấn vào cửa diễn ra một bộ film tình ái quốc đảo.

—— khúc nhạc dạo.

“Sao lại đột nhiên tới?”

Phó Minh Dư một bên xoa mắt cá chân cô, một bên thấp giọng hỏi.

Nhớ anh chứ sao.

Câu nói này lúc đầu muốn thốt ra, thế nhưng là nghĩ lại, cô quay đầu ra, khều tóc của mình, hững hờ nói: “Em đi ngang qua.”

“Đi ngang qua?”

Phó Minh Dư nghiêng đầu, cúi người nhìn cô, bàn tay lại thuận mắt cá chân trượt lên, “Vậy có muốn lưu lại chút gì không?”

“Anh ——” Nguyễn Tư Nhàn toàn thân giật mình, duỗi thẳng chân đá anh, “Anh vẫn là người sao anh?!”

Phó Minh Dư ôm chặt lấy cô, giữ cô lộn xộn, vùi đầu nhẹ giọng cười, “Ăn cơm chưa?”

Nguyễn Tư Nhàn tức giận: “Anh nói thử xem? Em vừa xuống máy bay.”

“Vậy anh dẫn em ra ngoài ăn?”

“Không muốn, không muốn động.”

“Ừm.” Phó Minh Dư đưa tay từ trên bàn cầm điện thoại di động lên, “Anh gọi người đưa đồ ăn.”

“Vậy em đi tắm rửa.” Nguyễn Tư Nhàn giãy dụa muốn đứng dậy, “Singapore nóng quá đi, lúc xuống máy bay ra một thân mồ hôi.”

“Đừng nhúc nhích.” Phó Minh Dư đem cô một lần nữa ấn vào trong ngực, “Để anh ôm một lúc nữa.”

Chùm sáng của đèn đường mang theo ráng chiều rực rỡ trong phòng lẳng lặng chảy xuôi, chiếu rọi lên mặt Nguyễn Tư Nhàn, lúc sáng lúc tối, giống như ảo ảnh.

Phó Minh Dư không nói chuyện, cái cằm chống lên trán cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng Nguyễn Tư Nhàn.

Bao nhiêu lần muốn ôm cô vào lòng như thế này, lại chỉ có thể thông qua điện thoại nghe được thanh âm của cô, tựa hồ người gần ở trước mắt, mà trong ngực lại vắng vẻ.

Cũng là ở thời điểm này, Nguyễn Tư Nhàn mới từ khí tức quanh người anh, chân thực mà nồng đậm cảm giác được anh không muốn rời xa.

“Anh có phải…” Nguyễn Tư Nhàn đưa tay sờ cái cằm anh, “Rất nhớ em sao?”

Giọng nói của cô nhẹ nhàng, giống như là thuận miệng hỏi một chút.

Mà Phó Minh Dư không có phủ nhận, “Ừm.”

“Nhớ nhiều thế nào?”

Phó Minh Dư rủ mắt xuống thấy lông mi của cô, dày đến mức ở dưới mí mắt tạo ra một chiếc bóng.

Người trong ngực bây giờ tồn tại rất chân thực.

“Hồn khiên mộng nhiễu.”(1)

(1) 魂牵梦绕: nhớ mong đến mức ngày đêm không yên, luôn nghĩ về nó, ngay cả trong mơ cũng nhớ đến.

Nguyễn Tư Nhàn đột nhiên cắn răng, ngón tay dùng sức nắm cái cằm của anh.

“Em nghi là mộng xuân.”

Phó Minh Dư sửng sốt một chút, cười ra tiếng.

“Em muốn hiểu như vậy cũng có thể.”

Anh nắm chặt cánh tay, “Dù sao ở trong mơ, cái gì đều không cần kìm chế.”

“…”

Lúc này chuông cửa vang lên, Nguyễn Tư Nhàn tránh thoát anh, ngồi vào một bên khác, dùng chân đá anh.

“Đi lấy cơm.”

Phó Minh Dư lườm cô một chút, nhấc chân lên, dùng điều khiển từ xa mở cửa.

Quản gia khách sạn mang theo nhân viên phục vụ, đem xe đẩy đi tới, dọn từng món của bữa tối lên bàn xong.

Sau đó người lui ra ngoài, Phó Minh Dư đứng dậy, ngoắc ngoắc tay về phía Nguyễn Tư Nhàn.

“Ăn cơm.”

Nguyễn Tư Nhàn chân trần nhảy xuống ghế sô pha, nghe được mùi thơm của đồ ăn, toàn thân đột nhiên tràn đầy sức lực, nhảy nhảy nhót đi qua.

Lúc đi qua bàn đọc sách cô nhìn thấy cái gì đó, quay đầu liếc một cái, bước chân dừng lại.

“Đây là cái gì vậy?” Nguyễn Tư Nhàn cầm lấy lọ thuốc, “Anh bệnh?”

Phía trên đều là từ tiếng Anh chuyên ngành, cô một cái cũng xem không hiểu.

“Ừm.” Phó Minh Dư ở trước bàn ăn ngồi xuống, “Bị cảm.”

Nguyễn Tư Nhàn đi qua, mu bàn tay thăm dò trán của anh, “Khó trách em cảm thấy hôm nay anh rất nóng, phát sốt sao?”

Phó Minh Dư nắm lấy tay của cô, kéo cô ngồi xuống, “Không nghiêm trọng như vậy, chuyện nhỏ.”

Chỉ là có chút không muốn ăn và đau đầu mà thôi.

Đến mức thân thể nóng.

Tên đàn ông nào lúc hôn bạn gái mình có thể không nóng?

Phó Minh Dư đưa cơm đã xới cho Nguyễn Tư Nhàn, “Bao giờ em về?”

“Chuyến bay trưa mai.”

Nguyễn Tư Nhàn cắn đũa, liếc anh một cái, “Đúng rồi, hôm nay ảnh chụp kia ai gởi cho anh?”

Phó Minh Dư đưa di động cho cô.

“Yến An?” Nguyễn Tư Nhàn nháy nháy mắt, “Anh ta vẫn rất có tình thú nha, sáng sớm đi xem phim.”

“Em không phải cũng rất có tình thú sao?” Phó Minh Dư cười lạnh.

Nguyễn Tư Nhàn bĩu môi, rất bất đắc dĩ nói: “Em đây không phải… Mua vé máy bay buổi trưa, buổi sáng nhàm chán, mới nghĩ đến đi xem một chút phim giết thời gian nha.”

“Ừm.” Phó Minh Dư chỉ múc một chén canh, sau khi lên tiếng, không nói thêm gì nữa.

Nguyễn Tư Nhàn nhìn anh ngay cả đũa cũng không cầm, hỏi: “Anh không ăn cơm sao?”

“Uống canh là được.” Phó Minh Dư nói, “Không đói bụng.”

Nguyễn Tư Nhàn run lên, “Dạ dày anh lại không thoải mái?”

“Một chút.”

Nguyễn Tư Nhàn để đũa xuống, nhìn chằm chằm những thức ăn này, suy nghĩ một hồi, nói: “Nếu không cho người đổi thành cháo?”

Phó Minh Dư buông chén canh xuống, bình tĩnh nói: “Không cần, anh ăn không vào, em đừng nói chuyện, ăn cơm thật ngon.”

Khuôn mặt trầm tĩnh của anh, lòng bàn tay nâng cái cằm, nhìn tựa như là có một ít bệnh trạng.

Nguyễn Tư Nhàn đứng dậy đi rót một chén nước nóng, “Vậy anh lấy thuốc uống.”

Giống như là hoàn thành nhiệm vụ, Phó Minh Dư uống thuốc, còn hướng cô nhướng nhướng mày.

Sau khi cơm nước xong, Nguyễn Tư Nhàn để đũa xuống, ưu nhã lau miệng, sau đó nói ra: “Em có chút no.”

Phó Minh Dư đứng dậy, sửa sang ống tay áo, “Anh đem em ra ngoài tản bộ.”

“Em không mang giày đế bằng.” chân Nguyễn Tư Nhàn ở dưới mặt bàn đung đưa, “Đau.”

Phó Minh Dư không nói gì, trực tiếp gọi điện thoại.

Chỉ chốc lát sau, có người đưa tới một đôi giày nữ đế bằng mới tinh.

Nguyễn Tư Nhàn nhìn đôi giày này, thở dài.

“Có tiền thật tốt.”

Cô mang đôi giày này đi trên đường, cảm giác mình mỗi một bước cũng giống như bị mấy người cung nữ đỡ lấy.

Chạng vạng tối sau khi khí nóng mất đi, ngẫu nhiên có mấy cỗ gió lạnh thổi qua.

Chỗ khách sạn Phó Minh Dư ở là trung tâm khu thương mại, bốn phía đều là nhà chọc trời, cốt thép xi măng thời buổi này nhìn cũng không có ý nghĩa, bọn họ đến công viên sư tử đuôi cá đi dạo một vòng.

Nguyễn Tư Nhàn kéo Phó Minh Dư, bước chân kéo đến cực chậm, ý đồ muốn dùng cách này đem thời gian kéo dài.

“Cuối tuần sau khi thi xong F3, em muốn kiểm tra cao nguyên đường hàng không tư cách.” Bên cạnh có trẻ con chạy qua, kém chút trượt chân, Nguyễn Tư Nhàn tiện tay kéo một cái, “Em nghĩ bay càng dài đường hàng không.”

Chỉ là muốn lấy được cao nguyên đường hàng không tư cách, nhất định phải tiến hành huấn luyện lý thuyết, máy mô phỏng kiểm tra vẫn còn đường hàng không kiểm tra, không thể so với đẳng cấp khảo sát nhẹ nhõm.

“Anh vẫn rất bận.” Phó Minh Dư nói, “Không có một ngày nhàn rỗi.”

“Dù sao muốn tăng lương nha.”

“Lần trước đưa cho em tiền thưởng đã dùng hết rồi?”

“Làm sao có thể, tiết kiệm đó.” Nguyễn Tư Nhàn hầu như không thể tra nhíu mày, “Số trong thẻ càng dài, em càng có cảm giác an toàn.”

Phó Minh Dư khẽ hừ một tiếng.

Gió đêm công viên mặc dù dễ chịu, nhưng cũng là mùa hè, Nguyễn Tư Nhàn vẫn là cảm giác toàn thân dính nhơm nhớp.

Sau khi trở lại khách sạn, cô chuẩn bị tắm rửa, trước tiên cần phải tháo trang sức.

“Nếu không thì anh đi tắm trước đi?” Nguyễn Tư Nhàn từ trong vali móc ra bình bình lọ lọ của mình, cũng không quay đầu lại nói, “Đợi chút nữa em tháo trang sức xong cũng phải tắm.”

Phó Minh Dư đáp ứng đi.

Nửa giờ sau, anh từ trong phòng tắm ra, thấy Nguyễn Tư Nhàn ngồi ở trên ghế sa lon, vốn mặt hướng lên trời, biểu cảm lại không tốt lắm.

“Làm sao vậy?”

Nguyễn Tư Nhàn ngượng ngùng ho một tiếng, “Em quên mang áo ngủ.”

Phó Minh Dư đuôi lông mày vừa nhấc, “Cho nên?”

Cho nên?

Cho nên??

Nguyễn Tư Nhàn trầm giọng lần nữa cường điệu: “Em quên mang áo ngủ!”

Đối phương quăng ra một câu không mặn không nhạt: “Vậy liền không mặc.”

“Phó Minh Dư, anh nghe một chút anh nói là tiếng người sao?”

Nguyễn Tư Nhàn ôm cánh tay, “Vậy em không ngủ được, anh liền nhìn em buồn ngủ chết ở chỗ này đi.”

Đi đến trước sô pha Phó Minh Dư đột nhiên nhớ ra cái gì đó, quay người phòng nghỉ ở giữa đi đến, “Vậy anh tìm một cái cho em.”

Sao?

Nguyễn Tư Nhàn quay người, ghé vào chỗ dựa lên trên ghế sô pha nhìn anh.

“Nơi này của anh có áo ngủ của phụ nữ? Phó Minh Dư, anh có phải làm việc gì có lỗi với em hay không? Bây giờ anh nói rõ cho em em để cho anh một mạng toàn thây, bằng không thì ngày mai anh lên báo Singapore, người đàn ông Trung Quốc nào đó bị mưu sát tại khách sạn, tử trạng thảm liệt, thất khiếu chảy —— “

Nói còn chưa dứt lời, một kiện quần áo trắng noãn đưa đến trước mặt cô.

“Mặc đi.”

“…”

Nguyễn Tư Nhàn kinh ngạc nhìn Phó Minh Dư, trong ánh mắt tất cả đều là không thể tin.

“Phó Minh Dư, em cảm thấy anh thật có chút biến thái.”

“Sao anh lại biến thái?” Phó Minh Dư cảm thấy buồn cười, “Bộ đồ này cho em có thể mặc trực tiếp khi mặc váy, rộng lớn dễ chịu, làm sao không thể làm áo ngủ?”

“Em không mặc.”

“Không có cái khác.”

“Anh gọi điện thoại để cho người đưa một bộ đến cho em, tựa như vừa nãy.”

“Em gái, em xem một chút mấy giờ rồi, người ta không nghỉ sao?”

“Anh —— “

Phó Minh Dư đi đến trước bàn, mắt nhìn đồng hồ, dựa theo lời dặn của bác sĩ lần nữa uống thuốc.

Sau khi uống nước uống và, anh ngửa đầu nhắm mắt lại, vuốt vuốt lông mày.

Nguyễn Tư Nhàn nhìn bộ dạng ốm yếu kia của anh, đột nhiên che tiếng cười ở khóe môi.

Cẩu nam nhân, thân thể không được, sức lực không có, tâm địa gian giảo vẫn rất nhiều.

“Đi chứ sao.”

Cô cầm quần áo lên đi vào phòng tắm.

Chờ bên trong truyền đến tiếng nước, Phó Minh Dư quay đầu nhìn thoáng qua, kính mờ chiếu ra thân hình yểu điệu mơ mơ hồ hồ.

Anh rủ mắt xuống, trước mặt thả phần dự án cơ mật về đường hàng không của phòng kinh doanh ở Singapore.

Chờ anh xem xong dự án, Nguyễn Tư Nhàn vừa vặn từ trong phòng tắm ra.

Áo sơ mi trắng rộng lớn, che đậy ở trên người cô, trống rỗng, nửa người trên đường cong như ẩn như hiện, một đôi chân dài khó khăn lắm bẹn đùi mới bị che khuất.

Cô chắp tay, rón rén đi đến trước bàn Phó Minh Dư, xoay người, khuỷu tay chống cằm.

“Tổng giám đốc Phó.”

Phó Minh Dư liếc nhìn cô một cái, ánh mắt nhàn nhạt, không để ý tới.

“Anh trai.” Nguyễn Tư Nhàn đưa tay ngoắc ngoắc tay áo của hắn, “Có ngủ hay không nha?”

Phó Minh Dư lật ra một tờ văn kiện, vẫn không để ý tới.

Nguyễn Tư Nhàn cười híp mắt nhìn anh, nghiêng nghiêng đầu, “Vẫn làm việc sao?”

“Em muốn làm gì?” Phó Minh Dư nhẹ nhàng liếc cô một chút.

“Em thấy anh chưa ăn cơm, lại không nghỉ ngơi như thế, vẫn còn uống thuốc, muốn gọi anh ngủ sớm một chút nha.”

Trên mặt cười mỉm, dưới bàn chân lại nhẹ nhàng cọ lấy bắp chân của anh.

Thế nhưng mà Phó Minh Dư như không có phản ứng, chỉ là quay đầu nhìn cô đứng bên bàn đèn đặt dưới đất bên cạnh, ánh mắt anh u ám.

Nguyễn Tư Nhàn trong lòng hừ lạnh một tiếng.

Cho nên rõ ràng hữu tâm vô lực, vẫn còn cợt nhã cái quái gì.

Cô lui hai bước, dựa lưng vào ghế sô pha, một cái chân duỗi thẳng, một cái khác chân nửa cong lên.

“Thật vất vả, đã trễ thế như vậy còn phải làm việc.”

Nói xong, cô vén áo trêu chọc, làm bộ tư thế xoay người đi đến giữa phòng nghỉ, “Vậy em ngủ trước.”

“Chờ một chút.”

Sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói khàn khàn.

Nguyễn Tư Nhàn nghe thấy giọng nói này, trong lòng đột nhiên nặng nề.

Còn chưa quay đầu, liền bị anh ôm ngang lên, đặt ở trên bàn làm việc.Trên bàn bút, giấy bị quét xuống, ở trên thảm phát ra một tiếng trầm thấp.

Thấy ánh mắt nóng bỏng của anh, Nguyễn Tư Nhàn vô ý thức ngửa ra sau.

Mà Phó Minh Dư hai tay đang chống cô trên bàn, thuận thế nghiêng người.

Nguyễn Tư Nhàn nuốt một ngụm nước bọt, lỗ tai bắt đầu đỏ lên.

Đáy mắt Phó Minh Dư tĩnh mịch, chăm chú nhìn Nguyễn Tư Nhàn, yết hầu lăn lăn.

Hô hấp Nguyễn Tư Nhàn dần dần bất ổn, tay thật chặt chụp lấy bàn bên cạnh.

Trời má!!!

Không phải không được sao!!!

Một buổi tối này, Nguyễn Tư Nhàn rõ ràng cái gì gọi là lấy đá đập chân mình.

Tuyệt đối đừng dùng bệnh tình để phán đoán sức lực của một người đàn ông khi t*ng trùng lên não.

Dưới bàn làm việc văn kiện rơi lả tả, trên ghế sa lon xốc xếch quần áo, dấu vân tay trên gương phòng tắm…

Cuối cùng, Nguyễn Tư Nhàn nằm ở trên giường, co thành hình con tôm.

Tóc cô bị mồ hôi ướt nhẹp, dán vào gương mặt, nhìn rất không thoải mái, người lại không động.

Phó Minh Dư muốn ôm cô đi tắm rửa, phòng tắm cúi người, vén chăn lên, nhưng vừa đụng phải bả vai Nguyễn Tư Nhàn, liền nghe cô cau mày nói ra: “Cút!”

“…”

“Em có chuyện gì vậy?”

Phó Minh Dư dừng tay lại, vẫn đè lại bờ vai của cô, trong thanh âm mang ý cười, “Trước đó phong túng cực kì, sau đó để cho người ta cút?”