Chương 20: Chân tướng hiện lộ
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 20: Chân tướng hiện lộ tại dua leo tr
Sau cùng, y thở dài, thuật :
– Ba tháng trước đây, vào một đêm tối, lối giờ tý, thuộc hạ từ một tiệc rượu xã giao trở về, đi qua con đường vắng vẻ, bỗng một bóng người xuất hiện tại ngã tư, phía trước mặt thuộc hạ. Bóng đó có ý chận đường thuộc hạ rõ rệt, y cất tiếng trước, ngỏ ý muốn đàm đạo với thuộc hạ về một vài câu chuyện quan trọng.
Thuộc hạ nhận thấy, y có thân vóc cực giống thuộc hạ, cao thấp ốm mập tương đồng, mặt lại vuông, mày cũng rậm, mắt không to lắm. Thuộc hạ đáp là đêm đã khuya, thuộc hạ cần về nhà nghỉ ngơi, không thể dừng tại đó lâu, giả như y có muốn thảo luận điều gì, thì cứ đến phân cuộc mà gặp thuộc hạ, trong ngày sau, tùy tiện lúc nào cũng được. Rồi thuộc hạ lách mình qua một bên, bước đi. Y không bỏ đi, y lẻo đẻo theo sau thuộc hạ. Thuộc hạ gắt thì y cười nhẹ, hỏi một câu… Câu hỏi của y có động lực biến thuộc hạ từ một nhân viên trung thành, thành kẻ phản động…
Đồ Trương Mục hỏi :
– Câu gì?
Châu Thiếu Phàm đáp :
– Y hỏi: “Châu lão huynh! Lão huynh có muốn vụ thâm lạm công quỹ đó được tuyên bố công khai chăng? Nếu vụ ấy được loan truyền ra, thì toàn thể huynh đệ trong Thanh Long xã sẽ nghĩ như thế nào về lão huynh? Vị Khôi Thủ của lão huynh sẽ có thái độ gì dành cho lão huynh?” Xong… Một câu hỏi chấm dứt cuộc đời của thuộc hạ!
Vận mạng của thuộc hạ thế là xong… Thuộc hạ sững sờ, đứng đờ tại chỗ.
Yến Thiên Y cau mày?
– Ngươi đã lạm tiêu dụng công qũy?
Công quỹ, là tiền của Thanh Long xã, tiền tích thu tại địa phương, do phân cuộc đảm trách, đợi đến một ngày nào đó, chuyển về Tổng đường số quy định, còn lại thì phân cuộc giữ, để trang trải mọi phí khoản, như trả lương, mua vật thực cho nhân viên phân cuộc, thù tạc thưởng tứ, quan hôn tang tế…
Châu Thiếu Phàm gật đầu :
– Công quỹ bị lạm tiêu, song chẳng phải do thuộc hạ vung phí… Thuộc hạ có…
Âm Phụ Cửu chận lời :
– Thêm một tội nữa nhé! Quán thông với địch, lạm thủ công quỹ để tư dụng, trong hai tội, tội nào cũng lớn cả!
Châu Thiếu Phàm thở dài :
– Tất cả đều do đứa con trai ngỗ nghịch của thuộc hạ mà ra!
Âm Phụ Cửu chận lời :
– Bất cứ do ai làm, ngươi vẫn chịu trách nhiệm!
Yến Thiên Y khoát tay :
– Hãy để cho Thiếu Phàm nói hết!
Châu Thiếu Phàm tiếp :
– Đứa con trai của thuộc hạ, say mê cuộc đỏ đen, lại thích ca hát, ngày đêm miệt mài tại các sòng bạc, các ca kỹ viện, có thể bảo hắn là một đổ quỷ, kiêm tửu quỷ, kiêm luôn sắc quỷ, tiêu tiền như nước. Quanh mình hắn lại có một lũ gia nô chuyên xu phụng hắn, tâng bốc hắn, lợi dụng hắn. Như thế đó, tiền trong tay, có bao nhiêu cũng chẳng còn. Tiền hết, thì phải xoay, không thể xin nơi thuộc hạ nữa, thì có kẻ xúi hắn làm nhiều trò…
Ngừng một chút, y kể tiếp :
– Hắn dùng ấn tín của thuộc hạ, lần thứ nhất, rút hai vạn năm ngàn lượng tại ngân khố, lần thứ hai, hắn trộm số bạc dành dụm của thuộc hạ độ ba vạn lượng, lần thứ ba, hắn đến các cơ sở doanh nghiệp thuộc bổn phân cuộc, thu nhặt bảy ngàn lượng, cuối cùng thì hắn nhân danh thuộc hạ, đi vay hỏi nơi này, nơi nọ, tổng số nợ lên đến vạn lượng!
Ai ai cũng lộ vẻ căm hận thiếu niên đó.
Châu Thiếu Phàm lại tiếp :
– Tổng kết, bao nhiêu tiền của bổn phân cuộc, đều bị hắn vơ vét, sạch sành sanh!
Cả tiền riêng của gia đinh thuộc hạ.
Dừng lại một lúc khá lâu, Châu Thiếu Phàm tiếp :
– Khi thuộc hạ phác giác sự tình, thì muộn mất rồi. Thuộc hạ tức uất, tức không tưởng nổi, lắm phen thuộc hạ định tự tử, bởi làm sao mà thuộc hạ tìm đủ tiền lấp khoảng trống trong ngân khố? Nhưng tự tử rồi, mình thì thoát, mà vợ và hai đứa con gái thì sao? Chứ cái gã vô lương kia dù hắn có chết mười thây, thuộc hạ cũng không hề luyến tiếc xót thương!
Yến Thiên Y hỏi :
– Hắn trốn biệt rồi?
Châu Thiếu Phàm gật đầu :
– Nếu không thì, hắn đã chết với thuộc hạ!
Yến Thiên Y lại hỏi :
– Hung thủ dùng vụ đó làm lợi khí uy hiếp ngươi?
Châu Thiếu Phàm gật đầu :
– Y buộc thuộc hạ cúi đầu tuân lệnh, y phân phó điều chi, là thuộc hạ phải làm, bằng không thì y sẽ tuyên bố nội vụ đến Tổng đường. Mãi về sau này, thuộc hạ truy cứu ra chính hung thủ khuyến dụ dẫn dắt đứa con trai thuộc hạ vào vòng trụy lạc, khích lệ hắn ăn trộm tiền nhà, đoạt của công…
Yến Thiên Y hỏi :
– Hung thủ là ai?
Châu Thiếu Phàm đáp :
– Công Tôn Hoang Mộc, ngoại hiệu Đại Ảo Tài Tử.
Yến Thiên Y và các thuộc hạ giật mình.
Đại Ảo Tài Tử là một nhân vật lừng danh từ mười năm trước, võ công cực cao, thuật cãi sửa dung mạo cực kỳ tinh vi, sau một thời gian tung hoành trên giang hồ, bỗng một hôm y biệt tung tích.
Từ mười năm qua, chẳng ai biết y đã chết hay còn sống, và hạ lạc tại phương trời nào.
Ngày trước, giữa y và Thanh Long xã, không hề có mảy may ân oán tình cừu.
Bây giờ, đột nhiên y xuất hiện, và chuyên đối phó với Thanh Long xã!
Cái đó mới kỳ! Bọn Yến Thiên Y không tài nào truy ra nguyên do!
Yến Thiên Y trầm giọng :
– Thảo nào hôm đó, đại hán bị rắn độc cắn chết, trước khi tắt thở, có nói lên hai tiếng Công Mộc! Thì ra là Công Tôn Hoang Mộc, hai tiếng giữa hắn thốt không ra hơi, thành thử mình chẳng hiểu gì hết.
Rồi chàng hướng qua Châu Thiếu Phàm hỏi :
– Bị hung thủ uy hiếp như vậy, sao ngay từ lúc đầu, ngươi không báo cáo về Tổng đường cho ta biết để định đoạt? Có phải ngươi nhẹ tội hơn chăng? Xưa nay, ngươi từng tỏ ra là người thận trọng, sáng suốt, cớ sao đối với việc này, ngươi lại ngu xuẫn không tưởng nổi? Đối phương có ma lực gì làm cho ngươi mê hoặc đến độ đó?
Châu Thiếu Phàm thở dài :
– Sợ liên can vì tội con làm, chưa hết, lại sợ đối phương, rồi còn sợ Khôi Thủ hay ra, bao nhiêu cái sợ dồn dập, làm cho thuộc hạ mất hết tự chủ, tâm thần bấn loạn, còn nghĩ xa lo gần gì được nữa, Khôi Thủ?
Yến Thiên Y hỏi :
– Công Tôn Hoang Mộc có hận thù gì với Thanh Long xã, mà luôn luôn bám sát, quấy nhiễu chúng ta như thế?
Châu Thiếu Phàm đáp :
– Y cho biết, y có người bào đệ là Công Tôn Đại Khí, Đại Khí có nhiều cơ sở kinh doanh tại Mã Hà Ba, thuộc đất Yên. Lúc trước, công cuộc kinh doanh của Đại Khí rất thịnh vượng. Nhưng từ khi chúng ta đặt phân cuộc tại Đại Danh Thủ, khai thác các nguồn lợi trong vùng, chúng ta ngày càng phát đạt mà Công Tôn Đại Khí thì ngày càng thất bại. Cuối cùng, Đại Khí dùng võ lực tranh giành quyền lợi với chúng ta, song chung cuộc y cũng thất bại luôn. Uất ức, lâu ngày Đại Khí sanh bịnh, bịnh tình càng lúc càng trầm trọng, cuối cùng y chết vì chứng bịnh đó, sự việc này, xảy ra từ tám chín năm về trước, hẳn Khôi Thủ chưa quên.
Yến Thiên Y gật đầu :
– Ta còn nhớ. Nhưng, Công Tôn Đại Khí chết vì bịnh, chớ đâu có phải do Thanh Long xã sát hại, tại sao Công Tôn Hoang Mộc lại oán hận chúng ta?
Châu Thiếu Phàm đáp :
– Sở dĩ y quy oán về chúng ta, là vì y cho rằng tâm bịnh của bào đệ y, do chính chúng ta gây ra, nếu chúng ta không tranh giành quyền lợi, làm cho cuộc sinh hoạt của Đại Khí càng ngày càng sa sút, thì Đại Khí đâu có tức uất đến nỗi tâm bịnh phát sinh!
Yến Thiên Y mỉm cười :
– Phàm sinh ý, một phần do mình khéo chiều hàng đãi khách, lợi dụng thời cơ, phần khác do vận số, chúng ta có uy hiếp Đại Khí, phá hoại sinh kế của Đại Khí đâu mà Hoang Mộc lại oán hận chứ? Thương trường là chỗ cạnh tranh, khéo thì tồn tại, vụng thì bị loại trừ, thành hay bại là do cái tình thế xử nhân, sao lại đi oán hận chúng ta?
Chàng thở dài, tiếp :
– Đúng là vô tình, chúng ta lại chuốc lấy thị phi! Thị phi phát sanh từ chín năm trước, mãi đến chín năm sau mới phát động!
Chàng lại hỏi :
– Công Tôn Hoang Mộc hiện ở đâu?
Châu Thiếu Phàm lắc đầu :
– Y không hề cho thuộc hạ biết nơi cư trú. Chẳng bao giờ y tiết lộ hành động, kế hoạch với thuộc hạ. Khi có việc cần nhờ thuộc hạ, thì y đến, xong việc rồi, là bỏ ra đi. Y để cho thuộc hạ tự do điều hành sự vụ trong phân cuộc, lúc bình thường song phương không liên quan chi với nhau cả.
Âm Phụ Cửu hừ một tiếng :
– Chừng như ngươi che giấu hành tung của hắn đó, Thiếu Phàm!
Châu Thiếu Phàm lộ vẻ khổ sở :
– Oan cho thuộc hạ quá, đại chấp pháp! Che giấu cho y, thuộc hạ được lợi lộc gì? Đến nỗi này rồi, thuộc hạ còn dám man trá Khôi Thủ nữa sao?
Âm Phụ Cửu đòi dùng nghiêm hình tra tấn Châu Thiếu Phàm.
Yến Thiên Y ngăn chận :
– Đừng quá bức bách y, Phụ Cửu.
Chàng bảo Châu Thiếu Phàm :
– Ngươi bình tâm tịnh ý, cố nhớ lại xem, có quên chi tiết nào chăng? Giả như, trong ngôn từ, trong cử động, y có để lộ cái chi khả nghi chăng? Phải biết, một chi tiết nhỏ nhặt, có thể giúp chúng ta truy ra manh mối như thường.
Châu Thiếu Phàm suy nghĩ một lúc, chợt sáng mắt lên, thốt :
– Có điểm này, khả dĩ cho là đặc biệt, Khôi Thủ!
Yến Thiên Y chớp mắt :
– Nói đi, Thiếu Phàm!
Châu Thiếu Phàm tiếp :
– Có một hôm, Công Tôn Hoang Mộc hỏi thuộc hạ, vào thời kỳ nào thì công ngân từ các phân cuộc ở địa phương chuyển giải về Tổng đường? Thuộc hạ có cho y biết, những định kỳ của sự chuyển giải đó. Định kỳ gần nhất, là ngày mai, từ các nơi, có những đoàn hộ tống giải bạc về Tổng đường, đi ngang qua Tấn Thành, nhưng không vào thành, mà chỉ mượn con đường xuyên Tùng Phong Lâm, rồi từ Tùng Phong Lâm, về thẳng Sở Giác Lãnh. Nếu quả thật Công Tôn Hoang Mộc có ý cướp công ngân, thì chắc chắn là ngày mai y sẽ nấp quanh vùng phụ cận Tùng Phong Lâm, chờ các chuyến tải bạc.
Yến Thiên Y sáng mắt lên, gật gù :
– Tốt! Ngươi cứ nhớ lại nữa đi, còn điểm chi khác nữa chăng?
Châu Thiếu Phàm lắc đầu :
– Không còn điểm gì đặc biệt khác, Khôi Thủ!
Yến Thiên Y trầm ngâm nghĩ ngợi, lâu lắm chẳng nói thêm một tiếng nào.
Đồ Trương Mục hiểu ngay, vị Khôi Thủ Thanh Long xã đang vận trù quyết sách, đối phó với Công Tôn Hoang Mộc.
Cuộc điều tra tạm ngưng tại đó.
Tùng Phong Lâm tựa vào vách núi, tọa lạc trên một cái gò, mặt gò lài lài.
Tùng mọc rất dầy, tàn dùng liên kết che khuất ánh dương quang, bên dưới âm u lạnh lùng, từ xa xa nhìn vào, người ta có cảm tưởng khu rừng luôn luôn che giấu một cái gì vừa bí mật, vừa kinh rợn…
Chỉ có mỗi một con đường xuyên ngang khu rừng đó.
Hiện tại, là giờ ngọ. Tuy giữa trưa, nhưng trong khu rừng vẫn không được sáng lắm.
Có tiếng bánh xe lăn lọc cọc trên con đường duy nhất đó. Tiếng bánh xe từ phía tả vọng đến, không lâu lắm, một cỗ xe màu đen xuất hiện.
Đường xuyên rừng, chỉ có một, nhưng đầu đường trước rừng, đầu đường sau rừng, đều có nhiều con lộ khác quy tụ lại, tạo thành ngã năm, ngã bảy. Từ các nơi, khách lữ hành tùy địa điểm phát khởi, do nhiều con lộ khác nhau đi đến đó, nhưng đến ngã năm, ngã bảy rồi, là tất cả phải do con đường duy nhất đó, xuyên rừng.
Cho nên, dù muốn dù không, khách từ các nơi hoặc xuôi hoặc ngược, đều phải gặp nhau trên con đường duy nhất.
Rừng vắng vẻ, âm u, không khí nặng nề.
Chưa vào rừng, đoàn người theo xe đều có vẻ lo ngại ít nhiều, khi vào rừng rồi, người ta có cảm tưởng nhẹ nhàng, thư thái hơn.
Thì ra, từ xa trông, khu rừng có vẻ đáng sợ, vào trong rồi, mới thấy an tịnh vô cùng.
Cỗ xe này, phát xuất từ phân cuộc Thanh Long xã tại đất Dự, đáo định kỳ vận, tải bạc về Tổng đường.
Theo xe, có đoàn kỵ sĩ gồm tám người, bốn trước xe, bốn sau.
Bỗng một người cỡi ngựa hồng xuất hiện phía trước, cách đoàn hộ tống hai trượng.
Vừa xuất hiện, người đó cao giọng thốt :
– Thanh Long tại thiên!
Từ trong đoàn hộ tống, một đại hán vận y phục màu tím vọt ngựa lên, đáp :
– Tường thụy núi kiến!
Song phương trao đổi khẩu hiệu.
Người cỡi ngựa hồng hỏi :
– Các người nhận ra ta chăng?
Đại hán áo tím lập tức vòng tay, nghiêng mình đáp :
– Châu đại thủ não! Bao Tử Thành đại thủ lãnh cấp Thiết Thủ tại phủ Khai Phong xin kính chào ra mắt!
Người cỡi ngựa hồng, đúng là đại thủ não Châu Thiếu Phàm tại Tấn Thành.
Châu Thiếu Phàm hừ một tiếng, buông giọng kẻ cả trách :
– Các ngươi sơ ý quá! Đi đường mà không hề có một điểm cảnh giác nhỏ thì lạ thật! Tai họa sắp giáng xuống đầu mà vẫn còn ung dung được, cười nói được, thì bảo sao đừng có việc chết người, mất của?
Bao Tử Thành bất giác sững sờ, trố mắt hỏi :
– Có phải đại thủ não…
Châu Thiếu Phàm cao giọng chận lời :
– Đêm qua, bổn tòa tiếp được mật tin, có một số cường đạo lục lâm định đón đường các ngươi, cướp số công ngân này, đối phương đã an bài mọi việc, chỉ còn chờ các ngươi lọt vào vùng chúng mai phục là chúng hạ thủ liền. Chúng quyết tâm tận diệt các ngươi, chẳng chừa một mạng sống sót. Bổn tòa hết sức lo ngại cho các ngươi, nên hấp tấp đến đây, thông tri cho các ngươi rõ, để chuẩn bị đối phó.
Đoạn, y trầm giọng quở :
– Chuyển vận bạc về Tổng đường, là một công việc quan trọng, thế mà các ngươi lại khinh thường, dọc đường chẳng những không mảy may phòng bị, lại còn nhởn nhơ như khách du nhàn! Bao Tử Thành! Ngươi quả thực không xứng đáng với sự tín nhiệm của Thanh Long xã chút nào!
Bao Tử Thành biến sắc mặt :
– Có việc như vậy sao, Châu đại thủ não?
Châu Thiếu Phàm hừ mạnh :
– Bổn tòa bịa chuyện dọa khiếp ngươi à?
Bao Tử Thành tặc lưỡi :
– Bằng hữu giang hồ nào lại to gan, dám đón đường cướp giật?
Châu Thiếu Phàm bĩu môi :
– Chúng sợ ngươi à?
Bao Tử Thành đáp :
– Bổn nhân thì chẳng đáng kể gì, song ít nhất họ cũng hiểu số bạc này thuộc về Thanh Long xã, mà bổn Xã thì trên giang hồ còn ai dám trêu vào? Chẳng phải bổn nhân khinh thường không phòng bị, mà là vì bổn nhân nghĩ rằng không làm gì có vụ đánh cướp được.
Châu Thiếu Phàm lắc đầu :
– Đành là ngươi có lý, song bọn cướp đã quyết tâm cướp đoạt công ngân, thì hẳn chúng cũng có tính toán kỹ, cướp được số bạc rồi, chúng giết chết các ngươi, thì còn ai đâu mà đi báo cáo để trừng trị bọn chúng?
Lấy lại bình tĩnh từ lâu, Bao Tử Thành cười lớn :
– Vậy, ý tứ của đại thủ não như thế nào? Hẳn là muốn chỉ giáo bổn nhân sao đó mới chịu khó đến đây, thông tin cho bổn nhân biết chứ?
Châu Thiếu Phàm thốt :
– Dừng xe lại tại đây, cho bốn nhân viên đến phía trước dọ thám tình hình, xem có gì chăng. Phần bổn tòa, bổn tòa sẽ lưu lại một bên ngươi, sẵn sàng tiếp trợ ngươi nếu có biến. Bổn tòa đã dự phòng một số nhân thủ, họ sẽ đến kịp lúc, tăng cường lực lượng của chúng ta.
Bao Tử Thành lắc đầu :
– Tính như vậy, không ổn đâu, đại thủ não. Nhân thủ đã ít, nếu phân tán ra thì lực lượng yếu lắm, nếu có biến thì nguy.
Rồi y tiếp luôn :
– Nói thì nói vậy, chứ bổn nhân không tin là có biến được.
Châu Thiếu Phàm nạt :
– Ta có hảo ý, lo liệu cho ngươi như vậy, ngươi lại bất tuân lệnh ta phải không?
Bao Tử Thành suy nghĩ một chút, đoạn gật đầu :
– Bổn nhân đâu dám chẳng tuân.
Hướng về phía sau, y gọi :
– Bốn đệ huynh hãy tiến lên, quan sát tình hình phía trước, có gì lạ thì lập tức trở về đây, thông báo cho bổn nhân biết.
Châu Thiếu Phàm tiếp :
– Còn lại bốn đệ huynh, ngươi bảo họ cho xe quay đầu, trở xuống chân gò, chờ tại đó.
Bao Tử Thành do dự một chút, lại ra lệnh :
– Các đệ huynh hãy làm theo lời của Châu đại thủ não đi!
Người đi, xe đi rồi, chỉ còn Châu và Bao tại cục trường thôi.
Châu Thiếu Phàm lấy trong mình ra một vật gì nho nhỏ, đoạn từ từ tiến đến gần Bao Tử Thành.
Liệu khoảng cách vừa tầm rồi, Châu Thiếu Phàm vờ đưa tay lên gãi vành tai.
Bàn tay của y chưa chạm vành tai, vật nhỏ tròn tròn màu xanh từ bàn tay bỗng bay vút đến Bao Tử Thành.
Y chưa kịp làm gì kế tiếp, bốn đệ huynh được sai phái đến phía trước quan sát tình hình, đã quày ngựa trở về, đứng thành hàng chữ nhất, chận đường.
Rồi bốn đệ huynh có phận sự dời xe xuống chân gò, cũng quày xe, trở lại vị trí cũ.
Châu Thiếu Phàm kinh ngạc, quát :
– Các ngươi trở lại hết đây để làm gì?
Rèm xe vẹt qua một bên, một người thò đầu ra, cười cười.
Người đó, là vị Khôi Thủ trong Thanh Long xã, là Yến Thiên Y!
Bốn đệ huynh phía trước cùng gỡ mặt nạ ra, hiện lộ chân tướng. Họ là Đồ Trương Mục, Âm Phụ Cửu, Hùng Đạo Nguyên và Thôi Hậu Đức.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️