Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Kiếm Hiệp Hắc Bạch Long Kiếm Chương 27: Mây giăng sấm chớp

Chương 27: Mây giăng sấm chớp

4:20 sáng – 20/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 27: Mây giăng sấm chớp tại dua leo tr 

Một giọng nói sâu sắc, vang lên :

– Tư huynh nghĩ sao, thời hạn kỳ lại như vậy, có hại chi cho chúng ta chăng?

Thì ra, người nói trước chính là Đường chủ Tiền đường Tư Diên Tông. Trong Đại Sum phủ, có ba Đường: Tiền, Trung và Hậu, mỗi đường do một người chuyên trách.

Tư Diên Tông đáp :

– Hiện tình cho chúng ta thấy không có gì đáng lo cả. Dù Thanh Long xã có bắt được tin tức chi đi nữa, những tin tức đó vẫn chưa đủ chứng cứ xác thực, tại hạ nghĩ, họ vẫn chưa dám liều lĩnh tấn công đột ngột chúng ta. Tuy nhiên, tiếng là dời hạn kỳ, nhưng cũng không nên để quá lâu, bởi đêm dài lắm mộng, nếu dần dà mãi, tình thế chuyển biến đi, thì bất lợi cho chúng ta đó.

Một người khác cất giọng rắn rỏi xen vào :

– Chúng ta có thể tóm lược tình hình như thế này: Hiện tại, Thanh Long xã chuẩn bị nghiêm mật, phòng thủ chặt chẽ, tại các Phân cuộc thì họ cho tản mát hầu hết nhân thủ cao cường, mai phục rải rác khắp nơi, chỉ chừa lại những tay tầm thường, sinh hoạt cầm chừng vậy thôi. Nếu chúng ta có tấn công, thì bất quá chỉ thu thập bọn vô dụng, chứ không làm sao gặp được đối tượng quan trọng chân chánh. Ngoài ra, Hồng Trù bang thì ngày càng lơ lửng, không còn hăng hái như lúc đầu nữa. Mà Hắc Hạp phái thì do dự thấy rõ, ý chừng họ muốn rút khỏi liên minh hơn là tham gia. Cũng tại cái lão quái vật Tề Như Hận ở Bạch Dương sơn nói ra nói vào với hai bang phái ấy sao đó, cho nên họ mất sự kiên định lúc đầu. Có điều, chúng ta chưa hiểu bọn Thanh Long xã đã biết rõ hành động của chúng ta hay biết một cách mơ hồ, và toan tính như thế nào để đối phó với chúng ta. Do đó, chúng ta phải tạm thời dời hạn kỳ lại, để có thì giờ dọ thám địch tình một cách tường tận. Bất quá chúng ta không nên dời ngày quá xa thôi, bởi dời quá xa thì đối phương lại có rộng thời giờ cũng cố lực lượng, giả như họ tập kích bất thần, thì mình phải mất ưu thế của một tiên cơ chế tài, đối phương dành phần chủ động, còn chúng ta thì bị dồn vào thế bị động.

Nhiều người cùng bàn nghị lăng xăng, cuối cùng một người thốt :

– Phải! Phủ Tòng luận thế rất phải!

Người đó tiếp :

– Bằng mọi cách, chúng ta phải giành được tiên cơ, chiếm ưu thế, muốn được như vậy thì phải xuất thủ trước, đành là hiện tại đối phương có phòng bị nghiêm mật, nhưng chắc gì lòng người ổn định với cái tin sét đánh này? Chúng ta tấn công ngay khi địch còn hoang mang thì có nhiều hy vọng thủ thắng hơn!

Một người tán :

– Phủ Tòng luận xét rất hợp lý. Mình không nên trì hoãn lâu ngày…

Một người hỏi :

– Dời hạn kỳ hay không dời, cũng thế thôi, song nếu chủ trương dời hạn kỳ thì phải có lý dó gì khác hơn là việc địch đã giới bị. Chẳng lẽ mình dời hạn kỳ, rồi địch hết phòng bị hay sao? Tại hạ muốn nói, dời hạn kỳ để làm gì? Chờ đợi cái gì mà chưa chịu cử đại binh tấn công như đã dự định?

Người có giọng rắn rõi đáp :

– Phải có lý do quan trọng hơn chứ!

Người mà các đồng bọn gọi là Phủ Tòng chính là Trung Châu Tể Lạc Mộ Hàn.

Lão ta tiếp :

– Có hai lý do bắt buộc chúng ta phải dời hạn kỳ. Thứ nhất, mình phải dọ thám lại thật kỹ tình hình. Phối kiểm những tin tức từ trước với những tin tức mà mình sẽ thu nhặt trong nay mai, xem có phù hợp hay không. Điều quan trọng là mình cần phải hiểu mọi toan tính của đối phương, biết được điều này, mình mới có thể tu chỉnh được chương trình hành động cho đúng với thực tế.

Lão dừng lại một chút, đoạn tiếp :

– Muốn chiến thắng, chúng ta cần phải áp dụng một chiến lược phủ đầu địch về mọi phương diện, chiến lược đó chỉ được trù hoạch toàn thiện khi nào chúng ta thấu đáo triệt để địch tình, do đó phải chờ. Thứ hai, chúng ta phải chờ luôn Hồng Trù bang và Hắc Hạp phái cho biết dứt khoát. Khi nào nắm được giải pháp của bao vấn đề này, chúng ta sẽ khởi sự. Điều cần yếu, là không nên để cho cuộc tranh chấp giữa chúng ta và Thanh Long xã dây dưa qua nhiều ngày tháng, mà phải làm sao với một lần xuất quân duy nhất, chúng ta tiêu trừ địch hoàn toàn, tiêu trừ trong một lần mà thôi.

Một âm thanh thô bạo vang lên :

– Đại ca! Nếu Hồng Trù bang và Hắc Hạp phái trở quẻ, chúng ta sẽ nhân dịp nầy trừ diệt luôn, có thế mới hả cho!

Yến Thiên Y thầm nghĩ :

– “Nhân vật vừa phát biểu ý kiến, hẳn là Hội chủ Kim Cương hội Bát Tý Vi Đà Bồ Hòa Kính!”

Chàng đoán đúng.

Lạc Mộ Hàn đáp :

– Đương nhiên là vậy rồi, Hòa Kính hiền đệ! Nếu hai bang phái đó mà từ khước tham gia chiến dịch, thì chúng ta gôm luôn họ trong mục tiêu xung kích, họ không muốn uống thứ rượu mời đàng hoàng, thì chúng ta sẽ dành rượu phạt cho họ!

Một người khác cất tiếng :

– Này Phủ Tòng! Tại hạ hết sức lấy làm lạ, chẳng hiểu tại sao Thanh Long xã lại biết được hành động của chúng ta!

Lạc Mộ Hàn căm hờn gằn giọng :

– Chớ ai biết tại sao? Tất cả chúng ta đây cũng như nhau, làm gì biết được? Có thể, người trong trận tuyến của chúng ta hớ hênh sao đó, để bại lộ sự tình, mà cũng có thể người của chúng ta phản bội liên minh, tiết lộ hành động với địch. Bổn phủ đã cho mở cuộc điều tra kín đáo để tìm hiểm nguyên nhân, chắc chắn là trong một ngày rất gần đây, chúng ta sẽ hiểu rõ lý do.

Một người cao giọng thốt :

– Nếu truy ra được kẻ phản bội, thì chúng ta phải lột da, phải lóc thịt kẻ đó ra từng mảnh, cho hắn từ từ thấm thía ý nghĩa của sự phản bộ.

Một người hỏi :

– Dù thái độ của Hồng Trù bang và Hắc Hạp phái như thế nào, chúng ta cũng phải xuất quân. Giả như ngày xuất quân của chúng ta mà để địch nhân hiểu được, và bố phòng chặt chẽ, thì chúng ta làm sao?

Lạc Mộ Hàn cười lớn :

– Hoàng lão đệ hỏi như vậy là biết lo xa đó!

Yến Thiên Y hiểu ra, người vừa nêu vấn đề chính là vị Phó hội chủ Kim Cương hội, tên là Hoàng Đơn, ngoại hiệu Thiết Quân Tử, một nhân vật nổi tiếng bạo tàn nhất trên giang hồ.

Lạc Mộ Hàn đáp :

– Hiện tại, địch phân tán mỏng lực lượng tại các Phân cuộc, thì mình không cần tấn công các Phân cuộc, mình cứ dồn chủ lực càn quét Sở Giác Lãnh, khi căn cứ chánh của Thanh Long xã bị hủy diệt rồi, thì các Phân cuộc như rắn không đầu, mình không đánh, tự các Phân cuộc đó cũng tan rã.

Dừng một chút, lão lại tiếp :

– Tuy nhiên, bổn phủ không hy vọng dư đảng của Thanh Long xã tan rã, bởi vì trong trường hợp đó, chúng sẽ là những mối hậu họa của mình trong tương lai. Cho nên bổn phủ quyết định như thế này, sau khi hủy diệt xong cao thủ chánh của Thanh Long xã tại Sở Giác Lãnh, mình phải lập tức chia lực lượng ra thành nhiều toán nhỏ, đi thu thập các Phân cuộc địch, giết hết, các Xã viên hạ cấp cũng không chừa. Tuy cực nhọc một lần, mà mình được yên ổn vĩnh viễn.

Bồ Hòa Kính tán đồng :

– Ý kiến đó rất hay!

Lạc Mộ Hàn tiếp :

– Hiện diện tại đây, trong Thiên Nhân đường thì có Bồ huynh, Doãn lão đệ, trong Phác Hoa bang thì có Câu và Phù nhị vị lão đệ, trong Lực Tự giáo trường thì có Tiêu huynh, ngoài ra còn có các vị Chương lão ca, Mạnh lão đệ. Tào huynh, Công Tôn đại nương, không phụ lòng bổn phủ từ ngàn dặm xa xôi, lặn lội đến đây cam kết sẵn sàng tham dự chiến dịch do bổn phủ phát động. Bổn phủ xin chư vị cho biết cao kiến như thế nào về dự tính của bổn phủ?

Quần hùng bàn hội nghị một lúc rồi đồng thanh tán đồng.

Trong số những nhân vật đó có một người cất giọng cao vút, thốt :

– Này Lạc đại ca, đại ca còn quên một điều, không cho bọn huynh đệ biết, là đại ca sai ai đi dọ thám Thanh Long xã? Đại ca phải có tiếp xúc với Hồng Trù bang và Hắc Hạp phái, để tiếp nhận sự phúc đáp của họ?

Mường tượng, rất xem trọng người vừa cất tiếng, Lạc Mộ Hàn bật cười ha hả, đáp bằng ngôn từ khách sáo :

– Công Tôn đại nương! Đại nương không hỏi, bổn phủ quên mất tường trình cùng toàn thể quý vị. Công tác dò thám Thanh Long xã thì được giao cho Kim Xuyên tam quỷ, ba người này là sư điệt của Đường chủ bổn phủ, họ rất tinh linh, đáng tín nhiệm. Còn công tác tiếp xúc với Hồng Trù bang và Hắc Hạp phái thì đương nhiên là cũng phải chọn người đáng tín nhiệm mà ủy thác. Bổn phủ đã nhờ đến Liễu Hòa Trúc, một trong các vị chấp pháp của Kim Cương hội.

Công Tôn đại nương kêu lên :

– Liễu Hòa Trúc! Con người có ngoại hiệu Ôn Sát, tánh tình tàn bạo, cương trực, vô tư. Khi hành sự dù người thân phạm tội cũng không vì tình riêng mà phế bỏ qui cũ, chọn lão ấy là đúng người đúng việc rồi! Hồng Trù bang và Hắc Hạp phái sẽ biết tay lão ta phen này.

Bồ Hòa Kính tiếp nối :

– Sai Liễu Hòa Trúc đi, là gián tiếp làm áp lực với hai bang phái đó.

Hội nghị bàn qua việc phân phối người và chọn lộ trình Bắc tiến cho mỗi toán người.

Sau đó bên dưới im lặng.

Yến Thiên Y nghĩ rằng họ đã bế mạc hội nghị, và giải tán rồi, chàng không còn việc gì để nghe nữa, nên âm thầm rời chỗ nấp.

Ý định tìm gặp Tùng Triệu, chàng không còn thực hiện được nữa, bởi công cuộc phòng thủ trong phủ cực kỳ nghiêm mật, vả lại Tùng Triệu thì không rỗi rảnh được phút giây nào.

Chàng về phòng luôn.

Thế là sự dọ thám của chàng trôi chảy một cách êm thắm, không hề gặp một sự trở ngại nào.

Nhưng, có chắc như thế không?

Bởi, lắm khi cái rủi không xảy ra ở đầu công việc, mà chỉ xảy ra trong khi mọi việc cầm như xong cả rồi. Rủi xảy ra sau việc, cũng có ảnh hưởng lớn lao như nó xảy ra trước sự việc, hoặc giữa việc…

Về đến phòng, toan đưa tay xô cửa, bỗng chàng nghe tiếng gọi từ một khúc quanh của hàng lang ở phía trước mặt :

– Ủa! Tiểu Lang! Ngươi…

Yến Thiên Y thầm kêu khổ.

Không sớm, không muộn, dù là một giây thôi. Lạc Chí Ngang lại bất chợt đến tìm. Tìm đúng cái lúc mà chàng không muốn cho ai trông thấy chàng!

Huống chi, lúc thường, vị công tử đó có khi nào chịu khó cất chân đến tận chỗ ngủ của chàng đâu!

Xui thật!

Chàng không đáp, lách mình qua cửa, vào trong, đóng cửa lại, cài then kỹ.

Vô ích, Lạc Chí Ngang đã dùng thuật khinh công bay mình tới. Chừng như hắn có ý nghi ngờ sao đó. Hắn thấy cái dáng đi thì đúng là dáng của Tiểu Lang, song y phục thì đen, từ đầu đến chân toàn một màu đen, chứ không phải màu xanh.

Hơn nữa, nếu là Tiểu Lang, thì nghe tiếng hắn gọi, tất phải đáp chứ? Cớ sao lại nín thinh?

Cửa sổ đóng kín, Yến Thiên Y định mở cửa sổ, vọt mình ra ngoài.

Chàng vừa đến bên cửa sổ, Lạc Chí Ngang đã đẩy cửa vào phòng.

Yến Thiên Y quay mình lại.

Lạc Chí Ngang đứng chận tại cửa.

Song phương trố mắt nhìn nhau.

Một lúc lâu, Lạc Chí Ngang cất tiếng cười ròn, thốt :

– Khá lắm! Ta muốn biết ngươi là ai?

Yến Thiên Y không đáp.

Lạc Chí Ngang vẫn cười ròn tiếp :

– Ta lập được công đầu! Cái công này không nhỏ. Nhất định mọi người sẽ phục lăn là cái chắc! Ngươi là ai? Gian tế? Gián điệp? Nói đi, nói cho ta biết!

Yến Thiên Y không đáp.

Lạc Chí Ngang tiếp :

– Ngươi không mở miệng? Tại sao? Ngươi sợ ta nhận được âm thinh của ngươi? Tại sao ngươi sợ? Chắc chắn ngươi không phải là kẻ lạ? Chắc chắn là ta có biết ngươi!

Yến Thiên Y than thầm :

– Nhị thiếu gia! Kể chuốc khổ, là nhị thiếu gia, chứ chẳng phải tại hạ đâu!

Chàng vẫn không đáp.

Lạc Chí Ngang lại tiếp :

– Ngươi muốn ta đoán? Ta làm sao đoán được? Ta chỉ biết ngươi là Tiểu Lang thôi!

Mường tượng Yến Thiên Y đã quyết định phải đối phó như thế nào.

Lạc Chí Ngang tiếp :

– Khá lắm đó, Tiểu Lang! Ngươi đóng kịch khéo quá, thuần hậu, chất phác, vừa mẫn cản, siêng năng, giỏi nhẫn nhục, trông bộ pháp, thân pháp của ngươi vừa rồi, lúc lách mình vào phòng, ta biết ngay ngươi có luyện võ, và đạt mức thành tựu khá cao! Con người như thế đó, mà chịu đựng nổi cảnh tôi đòi, thật ngươi đáng cho ta khâm phục! Nhưng, vì một sứ mạng, không biết làm sao hơn, phải không? Tiểu Lang? Một kịch sĩ lành nghề cũng không hơn ngươi nổi!

Yến Thiên Y không đáp.

Lạc Chí Ngang cứ tiếp :

– Nói đi, Tiểu Lang? Ngươi là gian tế, vào đây để làm nội tuyến? Ngươi từ Thanh Long xã đến? Hay từ Bạch Dương sơn? Hãy thuộc một tổ chức nào khác?

Yến Thiên Y buông chiếc áo choàng bên ngoài, rơi xuống nền.

Lạc Chí Ngang cười nhẹ :

– Vội gì, Tiểu Lang? Ngươi muốn giết gấp ta để diệt khẩu? Chạy không thoát đâu! Hôm nay, cao thủ hội về đây, đông như mây, ngươi có cánh cũng khó bay khỏi bổn phủ!

Yến Thiên Y nhìn hắn, ánh mắt bỗng trở nên hòa dịu, chừng như chàng thương tiếc cho hắn.

Thương tiếc một người chết oan, bất đắc dĩ phải bị giết oan!

Lạc Chí Ngang hỏi :

– Ngươi không chịu nói gì trước khi ta mang ngươi đến cho gia gia ta? Ít nhất, ngươi cũng muốn nhắn gởi ta một vài lời gì đó, để ta chuyển đến cái vị đại thơ ngu khờ của ta chứ? Nói đi, Tiểu Lang, có gì cần nhắn gởi cứ nói!

Yến Thiên Y lắc đầu.

Miệng cười, nhưng bị mảnh vải che mặt bao khuất, nụ cười không hiện lộ, chỉ có ánh mắt là tươi hơn trước.

Lạc Chí Ngang lại tiếp :

– Ngươi lỗi quá, ngươi lừa cả đại thơ ta, đại thơ ta đối xử với ngươi rất đẹp, luôn luôn sẵn sàng che chở ngươi, nếu hay được việc này, thì đại thơ ta đau lòng biết mấy!

Rồi hắn tự tán :

– Nam dù sao, cũng hữu ích cho gia đình hơn nữ! Đại thơ ta luôn luôn ủng hộ ngoại nhân, còn ta thì chuyên dò xét nam nhân, nhất là thứ nam nhân gian xảo! Ta lập được kỳ công đó nhé, Tiểu Lang ơi!

Yến Thiên Y vẫn nín lặng.

Lạc Chí Ngang tiếp :

– Ta đến đây, do đại thơ ta sai đến đó, đến để xem thương thế của ngươi ra sao, và bảo ngươi tối nay, đến cho đại thơ ta nhờ ngươi ra phố mua đồ…

Hắn lại dừng, cười đắc ý, nói tiếp :

– Ngươi phải biết, với kỳ công này, ta sẽ trở thành một nhân vật lớn, giang hồ sẽ trọng vọng ta, bỗng chốc mà ta có một thế đứng cao, thiết tưởng cũng là một cái may hy hữu! May cho ta, nhưng lại rủi cho ngươi!

Bây giờ, Yến Thiên Y mới cất tiếng, lần đầu tiên chàng cất tiếng :

– May đến thế à, nhị thiếu gia?

Lạc Chí Ngang gật đầu :

– Đúng vậy, Tiểu Lang! Đi theo ta, Tiểu lang, đi ngay bây giờ với ta, ta sẽ không làm khó chi ngươi đâu.

Yến Thiên Y tháo chiếc khăn bao đầu và mặt xuống.

Lạc Chí Ngang vẫn nhìn chàng cười hì hì tiếp :

– Gương mặt của ngươi hiền hậu quá, ta trông thấy còn phải mến ngay, huống hồ là đại thơ ta!

Yến Thiên Y buông giọng thản nhiên :

– Đa tạ nhị thiếu gia!

Lạc Chí Ngang hỏi :

– Tình nguyện đi theo ta, hay bắt buộc ta phải cưỡng bách, hở Tiểu Lang? Ta hiểu, hôm nay ngươi không phải là một Tiểu Lang của hôm đó, hôm mà ta đã quăng ngươi xuống hồ!

Yến Thiên Y đáp :

– Tiểu nhân ca bốn câu cho nhị thiếu gia nghe? Nghe rồi, nhị thiếu gia sẽ hiểu cái ý bốn câu như thế nào?

Chàng ca! Trong bốn câu có hai câu Thiết Y, hai tiếng Thanh Long.

Lạc Chí Ngang lẩm bẩm :

– Thanh Long, Thiết Y!

Bỗng hắn trợn tròn đôi mắt, há hốc mồm, một lúc sau kêu lên :

– Ngươi! Ngươi là Yến Thiên Y?

Yến Thiên Y gật đầu :

– Chính tại hạ!

Lạc Chí Ngang kêu lên :

– Ngươi là Yến Thiên Y? Thật vậy?

Thân phận đã bại lộ rồi, Yến Thiên Y tưởng không cần giữ lối xưng hô như trước nữa, nên gật đầu đáp :

– Phải, ta là Yến Thiên Y thật sự, Lạc Chí Ngang! Ta lừa dối ngươi làm gì? Bởi điều đó đâu cần thiết.

Lạc Chí Ngang lắc đầu :

– Không! Không thể được! Không thể có chuyện như vậy được! Ta không tin, bởi khó tin lắm! Yến Thiên Y không bao gìờ liều lĩnh mạo hiểm, không bao giờ chịu nhẫn nhục, chịu khuất mình làm một tên gia nô, hầu hạ người, để mặc người sai khiến nặng nhẹ.

Yến Thiên Y bước đến giường, ngồi xuống cạnh, trầm lặng nhìn Lạc Chí Ngang.

Lạc Chí Ngang vừa kinh hãi, vừa bối rối, cố trấn định tâm thần, nhìn trả Yến Thiên Y một lúc, đoạn lắc đầu thốt :

– Ta không tin! Tuyệt đối ngươi không phải là Yến Thiên Y!

Yến Thiên Y nhếch mép cười :

– Tại sao không phải? Bằng vào đâu ngươi kết luận như vậy, Lạc Chí Ngang?

Lạc Chí Ngang đáp :

– Thân danh là Khôi Thủ Thanh Long xã, bổn phận là quản trị từ căn cứ trung ương đến các Phân cuộc rải rác tại cách địa phương, sự vụ phiền toái, Yến Thiên Y đâu có thời giờ để đến đây, lưu lại qua nhiều ngày? Giả như muốn làm một cuộc dọ thám thì dưới tay y, có biết bao nhiêu nhân tài, sao y không sai phái họ, lại tự mình làm cái việc cực nguy? Yến Thiên Y không hề ngu như ngươi.

Yến Thiên Y đáp :

– Ngươi nói phải đấy, song ta thì thích làm theo ý muốn, ngoài ra, ta tin chắc là chỉ có ta mới thành công trong sự việc này, ngoài ta ra, chẳng một thủ hạ nào làm nổi.

Lạc Chí Ngang vẫn lắc đầu :

– Ngươi nói sao thì nói, còn ta thì nhất định là không tin được!