Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Kiếm Hiệp Hắc Bạch Phong Vân Chương 19: Mất tích vì đâu?

Chương 19: Mất tích vì đâu?

12:16 sáng – 20/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 19: Mất tích vì đâu? tại dua leo tr 

Lục Văn Phi nhìn thấy những thức ăn trên bàn tuy đơn sơ nhưng tinh mỹ dị thường cho nên không khách khí ăn ngấu nghiến rồi đứng dậy nói :

– Tiểu đệ phải đi rồi, về sau sẽ thường đến đây.

Lời dứt, vòng tay thủ lễ, bước ra khỏi am. Chàng vốn nghi ngờ Mang Tẩu là một vị được Tấn vương phó thác gìn giữ mật đồ. Mắt nhìn thấy đêm qua Mang Tẩu mất đi kim bài, chàng biết không có cách gì lấy đi bảo vật được, nhưng Tuyết Sơn Mang Tẩu chính là người giữ mật đồ, có cùng kẻ thù địch với mình, bất luận thế nào cũng phải giúp lão một tay. Nhưng chàng cũng thừa biết đây là vô đầu công án, trong nhất thời không có cách nào tìm được chỉ còn cách từ từ tìm ra biện pháp mà thôi.

Lòng đang lưỡng lự thì thấy lão nhân tóc trắng chậm chậm đi đến nên buông tiếng kêu lớn :

– Bạch Hồ đại thúc đã lâu không gặp, đại thúc vẫn bình an chứ?

Lão râu trắng cười ha hả :

– Nhờ trời bình an vô sự.

Lục Văn Phi đột nhiên nghĩ đến chuyện sư phụ nên hỏi :

– Đại thúc có biết gia sư chăng?

Lão râu trắng cười nói :

– Lệnh sư danh vang bốn bể sao lại không biết?

Lục Văn Phi thở dài một hơi cảm thán. Bạch Hồ Tử dường như biết tâm sự của chàng nên vịn vai chàng mà nói :

– Trời đất xoay vần, sớm tối qua nhanh, đời người ngắn ngủi ví như trăng thu, hoa xuân chớp mắt không còn, đó là lẽ tự nhiên, công tử cũng không nên buồn bã.

Lục Văn Phi mở to mắt, kinh ngạc nói :

– Nói như vậy việc của gia sư, đại thúc thập phần hiểu rõ?

Bạch Hồ Tử gật đầu nói :

– Đừng nên đa nghi, chủ tớ lão hủ lần này đến Thái Hành hữu lợi vô hại.

Lục Văn Phi nghĩ đến tấm tình của nghĩa huynh ưu ái mình, chàng gật đầu :

– Điều này tại hạ thật tâm hiểu rõ.

Bạch Hồ Tử cười khanh khách nói :

– Nhị gia hiểu như vậy là tốt rồi. Hiện tình thế Thái Hành trước mắt thật rối rắm, nhị gia phải hết sức cẩn trọng.

Lục Văn Phi cũng biết tính trạng hiện nay quả nguy hiểm, dựa vào sức lực một mình báo phụ thù, hoàn thành di mệnh, thật khó khăn nan giải. Bạch Hồ Tử dường như có việc gấp bèn nói vài câu thủ lễ, cáo biệt. Lục Văn Phi tâm sự trùng trùng, men theo đường đá đi dần về phía trước thì thấy Trương Nam đang đi ngược lại phía mình, chàng giật mình nghĩ thầm :

“Lão dường như bị nội thương trầm trọng, việc này do kẻ nào gây nên?”

Trong lúc nghĩ ngợi, Trương Nam đã đến trước mặt. Chàng là người đường đường chính chính, tuy trước kia Trương Nam có điều không phải nhưng lúc này lão bị trọng thương nên sinh lòng thương cảm đưa tay đỡ Trương Nam nói :

– Có lẽ tiền bối đã bị thương?

Trương Nam đứng thẳng người, dừng chân cười ha hả nói :

– Một chút thương thế này không lấy được mạng ngu gia đâu.

Lục Văn Phi lại hỏi :

– Tập kích tiền bối là người ở phương nào?

Trương Nam hừ một tiếng :

– Còn phải hỏi, đương nhiên là người của Bích Trần trang.

Lục Văn Phi giận dữ nói :

– Bích Trần trang này không biết là nhân vật gì, quả thực không coi đồng đạo võ lâm ra gì.

Trương Nam cười nhạt :

– Lần này lão trở về Xuyên Tây Trương môn, bọn ta không dễ dàng buông tha việc này đâu.

Lục Văn Phi nghĩ đến Ngọc Phong nên hỏi :

– Ngọc Phong cô nương phải chăng cũng bị rơi vào tay bọn họ?

Trương Nam chấn động trong lòng, lão nhất thời không nghĩ đến chuyện chàng thiếu niên trước mắt tuy bản lãnh bình thường nhưng có Kiếm Chủ hậu thuẫn phía sau, thật ra lão không nên làm mất một cánh tay hỗ trợ đắc lực của Văn Phi, chỉ nghe lão phẫn nộ nói :

– Lão phu phải trở về phi báo việc này với Môn chủ chắc rằng bọn họ cũng chưa dám hạ thủ với Ngọc Phong.

Lục Văn Phi không tiện hỏi nhiều, trầm ngâm không nói, Trương Nam lại tiếp lời :

– Nơi này không tiện chuyện trò, nếu tiểu ca rảnh rỗi, xin mời theo lão.

Lục Văn Phi vốn không định kế hoạch đi đâu nên thuận miệng nói :

– Xin tiền bối đi trước dẫn đường.

Nơi tọa lạc của Xuyên Tây Trương môn là một căn nhà tranh, lão tạm thời đặt làm một phân đà cách cổ lăng không xa. Trong phòng ước có mười người đều là thuộc hạ của Trương Nam. Thấy Trương Nam bị thương trở về, mọi người lo lắng kinh sợ.

Trương Nam ngồi xuống uống hai viên dược hoàn rồi mở miệng nói :

– Mời tiểu ca ngồi, tại hạ cần phải vận công một lát.

Lục Văn Phi vội đáp lời :

– Tiền bối xin tự tiện.

Trương Nam quay người vào trong, Tạ Nhất Phi từ bên ngoài khẩn trương bước vào, bất ngờ nhìn thấy Lục Văn Phi liền hống hách hỏi :

– Xuyên Tây Ngũ gia đâu?

Lục Văn Phi thấy người của Xuyên Tây Trương môn đều châu đầu mật đàm nên miễn cưỡng đáp lời :

– Trương ngũ gia vừa gặp phục kích, hiện giờ ở nội thất vận tức. Đại gia xin chờ một lát.

Mặt Tạ Nhất Phi lộ vẻ khẩn trương nói :

– Ngọc Phong cô nương có về được chăng?

Lục Văn Phi lắc đầu :

– Ắt hẳn chưa về.

Tạ Nhất Phi hừ một tiếng nói :

– Bảo Thụ nhà ta cũng mất tích rồi. Nhất định là Bích Trần trang làm ra.

Lục Văn Phi biết Bảo Thụ là lão nói chính là ngọc diện thiếu niên đã động thủ với mình trước cổ lăng, chàng nghĩ thầm :

“Hay lắm, đã có nhiệt náo để xem rồi”.

Tạ Nhất Phi thấy Văn Phi không nói gì nên lại hỏi :

– Ngũ gia vận tức đã lâu chưa?

Văn Phi đáp :

– Trước lúc đại gia đến đây không quá một khắc.

Tạ Nhất Phi nóng nảy bước tới bước lui mấy bước, hiển nhiên trong lòng vô cùng phức tạp. Cũng ngay lúc này, Trương Nam từ nội thất bước ra vòng tay cười nói :

– Tiểu đệ ngẫu nhiên không phòng bị nên bị bọn ăn đêm ám toán.

Tạ Nhất Phi dừng chân hỏi :

– Trương huynh có nhìn ra nhân vật nào không?

Trương Nam nói :

– Toàn là đồ đen nên tiểu đệ không nhận ra người nào, nghĩ rằng đấy là Bích Trần trang.

Tạ Nhất Phi hừ một tiếng nói :

– Chúng ta không đi Bích Trần trang một chuyến là không xong.

Trương Nam biết Tạ Nhất Phi chỉ vì Tạ Bảo Thụ nhưng cố ý ra vẻ không biết nói :

– Thế thì không cần, đệ đã phi báo Môn chủ, chờ Môn chủ đến sẽ bàn định.

Tạ Nhất Phi lắc đầu nói :

– Cứu nhân như cứu hỏa, Xuyên Tây cách xa ngàn dặm sao chờ được?

Trương Nam cười lạnh nói :

– Tại hạ không tin bọn họ dám làm gì Ngọc Phong.

Tạ Nhất Phi nói :

– Trương huynh có điều không biết, Bảo Thụ là mệnh căn của đại ca đệ, nếu xảy ra chuyện gì thất thố, đệ biết nói sao với đại ca?

Trương Nam làm ra vẻ bừng tỉnh nói :

– Thì ra là như vậy, ý của Tạ huynh là muốn đến Bích Trần trang?

Tạ Nhất Phi thở một hơi dài nói :

– Ngoài cách này ra, đệ chẳng còn cách nào nữa.

Trương Nam suy nghĩ một lát rồi nói :

– Chỉ vì người của chúng ta quá ít.

Lục Văn Phi chen lời nói :

– Nhị vị nếu không hiềm khích nghi ngại thì có thể tính thêm tại hạ một phần.

Tạ Nhất Phi nhìn chàng nói :

– Lục huynh nguyện ý đi cùng đương nhiên là tốt rồi nhưng cũng chỉ có ba người.

Lục Văn Phi lại nói :

– Bích Trần trang làm càn như vậy, người nào cũng khó mà nhẫn nhịn được, chúng ta nên báo Hắc Long bang một tiếng.

Trương Nam như tìm được chỗ dựa vững chắc nên mừng rỡ :

– Đúng rồi, nếu có Hắc Long bang tương trợ, lực lượng chúng ta sẽ mạnh hơn.

Tạ Nhất Phi cười lạnh nói :

– Chúng ta cùng Hắc Long bang xung đột nhiều lần, Hạ Long Tường sẽ lấy làm thích thú đứng bàng quan mà xem lửa cháy, lão chẳng đi đâu.

Lục Văn Phi nói :

– Hạ bang chủ có thể lo liệu toàn cục. Tại hạ bảo đảm rằng Hạ bang chủ sẽ không chối từ.

Tạ Nhất Phi suy nghĩ một hồi cảm thấy Bích Trần trang thực lực hùng hậu, mình và Trương Nam tuy danh nghĩa là đại võ học thế gia thực tế chỉ có hai người, chỉ còn cách mượn sự trợ giúp của Hắc Long bang nên gật đầu nói :

– Tình thế khẩn bách đành phải thử xem.

Thế rồi ba người một lượt ra khỏi Phân đàn của Xuyên Tây Trương môn, vội vã đi đến Hắc Long bang diện kiến Hạ Long Tường.

Giờ này đang là giờ thìn, khí trời trong xanh, thoáng đãng. Ba người đi ước khoảng năm, sáu dặm đã đến trước Hiên Viên Miếu. Tạ Nhất Phi tranh bước lên trên nói với bang đồ đứng trước miếu :

– Phiền ngươi thông báo một tiếng nói rằng có Tạ mỗ cùng Trương ngũ gia với Lục thiếu hiệp đồ đệ của Kiếm Chủ đại hiệp xin cầu kiến Bang chủ.

Trương, Tạ hai nhà danh tiếng lừng lẫy còn tên tuổi của Lục Văn Phi người của Hắc Long bang cũng không xa lạ, bang đồ đang trấn cửa vừa nghe thấy lập tức vào trong thông báo. Không lâu Hạ Long Tường cười ha hả bước ra ngoài nói :

– Hôm nay ngọn gió nào đưa các vị tới đây?

Trương Nam cười nói :

– Vô sự bất đăng tam bảo điện, nếu chẳng có việc gì thì đâu dám đến phiền Bang chủ. Hôm nay có đại sự cần đến thỉnh giáo Bang chủ.

Hạ Long Tường nghiêng người nói :

– Xin mời vào trong đàm đạo.

Ba người vào khách đình ngồi xuống rồi Hạ Long Tường hỏi :

– Hai vị đến đây phải chăng vì việc Ngọc Phong cô nương và Tạ gia Bảo Thụ mất tích?

Trương Nam giật mình nghĩ thầm :

“Tin tức của bọn họ thật lợi hại vô cùng”.

Tạ Nhất Phi tranh lời nói trước :

– Hắc Long bang danh bất hư truyền, tin tức thực nhanh chóng, việc gì cũng đều biết trước.

Hạ Long Tường cười nói :

– Thái Hành sơn là nơi nhỏ hẹp, chuyện thế này sao mà không rõ được.

Rồi nghiêm sắc mặt nói :

– Có một tin tức khác không biết nhị vị đã hay chưa?

Tạ Nhất Phi nói :

– Là việc của Bích Trần trang?

Hạ Long Tường cười nói :

– Vẫn là việc liên quan đến mật đồ.

Trương Nam vội hỏi :

– Lẽ nào Bang chủ đã biết mật đồ ở đâu?

Hạ Long Tường nói :

– Tuyết Sơn Mang Tẩu tự nhận mình thông minh, chỉ vì sai một nước cờ nên lỡ cả đại sự.

Tạ Nhất Phi nói :

– Người này thần cơ diệu toán, trên giang hồ nổi tiếng là lão hồ ly, không ngờ lần này cũng bị thất cơ.

Hạ Long Tường tiếp lời :

– Nói đúng ra lão cũng đáng thương, thân nhận sự ký thác của Tấn vương, lão không thể đem sự tình ra bộc bạch, không ngờ rằng có người thổ lộ tin tức này ra, đến ngày nay lão không chỉ không có cách lấy được bảo tàng mà ngay cả mật đồ cũng bị mất.

Dứt lời, đem chuyện Mang Tẩu bị cướp mật đồ kể ra một lượt. Trương Nam và Tạ Nhất Phi cả đời tham lam, nghe nói đã động tâm, bốn mắt nhìn nhau. Hạ Long Tường lại nói :

– Thực không nói dối, lần này tại hạ đem toàn bộ tinh nhuệ của Hắc Long bang cùng đến Thái Hành có ý muốn lấy được bảo tàng của Tấn vương nhưng tình thế trước mắt đã khiến tại hạ mất đi hùng tâm không còn muốn tranh đoạt bảo tàng.

Tạ Nhất Phi âm thầm mừng vui nói :

– Đã vào bảo sơn không thể về không. Bang chủ không nên thoái chí.

Hạ Long Tường nói :

– Từ khi tại hạ thống lĩnh Hắc Long bang đến nay phàm việc gì cũng tiến không lùi nhưng lần này có thể nói là không còn hứng thú tranh đoạt bảo ngọc nhưng chẳng phải là bỏ cuộc mà còn có việc trọng yếu hơn bảo tàng.

Trương Nam thấy lời có nhiều ẩn ý không nhịn được chen vào :

– Không biết có việc gì quan trọng hơn bảo tàng?

Hạ Long Tường nói :

– Mấy ngày gần đây, tại hạ nhận ra những người võ lâm đem lực lượng đến không phải để yên cho chúng ta tranh đoạt mà chẳng qua chờ cho chúng ta tự tàn sát lẫn nhau.

Tạ Nhất Phi nghe đến đây cười thầm trong lòng :

“Tên này nói khoác không biết ngượng mồm, đem việc tranh đoạt thiên hạ của võ lâm làm trách nhiệm của mình thực không biết lượng sức”.

Nhưng ngoài mặt thản nhiên nói :

– Bang chủ vì cái lo của thiên hạ gánh làm cái lo của mình thật khiến cho đệ bái phục vô cùng nhưng không biết những lời nói đó ám chỉ việc gì?

Hạ Long Tường lắc đầu nói :

– Những lời nói này không phải chỉ vào lúc này, về sau sợ rằng phải cần mượn sức của Trương môn, Tạ gia hai vị cùng chống cường địch.

Tạ Nhất Phi vội nói :

– Việc này có ẩn tình gì xin nói mau.

Hạ Long Tường cười cười nói qua việc khác :

– Tại hạ vô tình cứ lo nói quên cả hỏi ba vị đến đây, không biết có việc gì mà khẩn trương bái kiến bổn Bang chủ?

Tạ Nhất Phi ho khan hai tiếng nói :

– Tại hạ cùng Trương huynh với Lục thiếu hiệp nhận thấy các việc làm gần đây của Bích Trần trang như một thế lực đen tối ngày càng bao trùm khắp nơi khiến người muốn nhịn cũng không nhịn được. Ý muốn mời các môn phái đến Bích Trần trang vấn tội. Người lãnh đạo toàn cục chỉ có Bang chủ là thích hợp nhất.

Hạ Long Tường cười ha hả nói :

– Các vị đã quá đề cao Hạ mỗ rồi. Hắc Long bang sao bì kịp Trương, Tạ hai nhà?

Trương Nam nói :

– Bang chủ sao lại nói vậy? Trương, Tạ hai nhà tuy có chút danh tiếng trên giang hồ nhưng mà Môn chủ phiêu bạt giang hồ vị tất đã đến đây. Chúng tôi sao dám mạo xưng danh nghĩa đó?

Hạ Long Tường nói :

– Đi Bích Trần trang không phải không được nhưng chúng ta ra đi một cách vô lý, đến đó phải nói ra sao?

Tạ Nhất Phi nói :

– Bắt người, đốt quán, cướp đoạt bảo vật người khác, bao nhiêu hành vi đó đều là hành động vô nghĩa bất nhân, đương nhiên chúng ta có thể nói công luân với bọn chúng.

Hạ Long Tường nói :

– Thiêu hủy Bất Túy cư là việc nội bộ của họ không chạm đến kẻ lân cận, đến như việc bắt người nhược bằng bọn họ không nhận biết phải tính sao? Hay chúng ta từ từ nghĩ kế?

Trương Nam nói :

– Bắt đi Ngọc Phong là người của bản Môn chính mắt nhìn thấy, chúng chối được chăng?

Hạ Long Tường cười lạnh nói :

– Mấy ngày nay Thái Hành sơn ngư long hỗn tạp, người nào cũng có, lẽ nào không do người khác làm được sao?

Tạ Nhất Phi nói :

– Theo ý của Bang chủ, chúng ta phải nên làm gì?

Hạ Long Tường nói :

– Chúng ta không biết người nào bắt đi Ngọc Phong và Bảo Thụ thì cứu cách nào?

Hạ Long Tường trầm ngâm một lát nói :

– Hai người họ bị bắt trước, mật đồ bị cướp sau theo lý không thể đoán định là do một bang phái nào làm nhưng theo việc trước mắt mà nói, dường như lại do một bang phái làm nên.

Lục Văn Phi chen lời :

– Cướp đi mật đồ về lý có thể nói là được, vì đó là đồ vật mà mọi người mong ước, còn bắt đi Trương cô nương và Tạ thiếu hiệp, dụng ý ở đâu? Phải chăng khiến người ta hoang mang mất thời gian suy nghĩ?

Hạ Long Tường nói :

– Đúng rồi, ai không biết uy danh của Xuyên Tây Trương môn và Kim Lăng Tạ gia, nếu như có dụng tâm khác, bọn họ không thể làm như vậy.

Trương Nam hừ một tiếng nói :

– Tại hạ đã rõ rồi. Chắc vì bổn Môn đã lấy đi của họ một nắm bạch bích minh châu nên mới ôm hận trong lòng.

Tạ Nhất Phi cũng nói :

– Những lời này thật hữu lý, nếu quả như vậy sao chúng ta không đưa ra điều kiện trao đổi?

Hạ Long Tường đưa mắt nhìn Lục Văn Phi hỏi :

– Lệnh sư quả đã đến Thái Hành rồi chăng?

Lục Văn Phi đáp :

– Tại hạ từng gặp gia sư hai lần nhưng nói thật là lão nhân gia có chuyện khó nói.

Trương Nam cười lạnh :

– Nói như thế là ý gì?

Hạ Long Tường tin tưởng lời của Văn Phi nên nói :

– Lúc đó tại hạ có thể xác định người đoạt mật đồ của Mang Tẩu không phải Bích Trần trang mà là một vị kỳ nhân khác.

Tạ Nhất Phi là người linh mẫn tâm cơ, lập tức hiểu rõ nói :

– Bang chủ nói đó phải chăng là Kiếm Chủ Hồ Văn Chiêu?

Trương Nam hừ một tiếng nói :

– Các vị có thể chứng minh lão không phải là Hồ Văn Chiêu?

Hạ Long Tường liếc nhìn Lục Văn Phi rồi nói :

– Hồ đại hiệp tính tình khoáng đạt, chí hướng thanh cao nếu có tâm đoạt bảo vật cũng không sử dụng thủ đoạn đê hèn.

Dừng một chút, lão lại nói :

– Sư đồ tình thâm như phụ tử, lẽ nào không để Lục thiếu hiệp đi cùng với lão?

Trương Nam nửa tin nửa ngờ khó quyết nên mắt nhìn Lục Văn Phi hỏi :

– Việc này Lục huynh đệ có gì giải thích?

Lục Văn Phi lắc đầu nói :

– Vô khả phụng cáo, thật tình tại hạ không có gì để nói.

Trương Nam không nén được nên lại nói :

– Ngươi thật không biết hay có ý giả khờ?

Lục Văn Phi cũng giận nói :

– Tại hạ không muốn nói gì cả.

Trương Nam cười lạnh :

– Nói như vậy, mặc nhiên ngươi đã thừa nhận?

Hạ Long Tường khoát tay chen lời :

– Trương huynh không nên nói như vậy. Lục huynh đệ có thể chưa đoán định được việc này.

Lúc này một bang đồ Hắc Long bang vội vã đi vào khom người nói :

– Ngoài cửa có người tự xưng Bích Trần trang xin cầu kiến Bang chủ.

Hạ Long Tường nói :

– Mời vào.

Bang đồ đi ra không lâu, đưa vào một người trung niên thân mặc áo bào, cung tay thi lễ với Hạ Long Tường rồi nói :

– Tại hạ là Tư Mã Ôn là Tổng quản của Bích Trần trang thừa lệnh Trang chủ đến bái kiến Bang chủ.

Hạ Long Tường đứng dậy cười ha hả nói :

– Thì ra là quý khách giá lâm, xin thứ tại hạ thất nghinh.

Tư Mã Ôn cười ha hả tiếp lời :

– Không dám, Bang chủ quá khách sáo.

Hạ Long Tường đưa tay chỉ Trương, Tạ hai người :

– Tại hạ xin giới thiệu với Tư Mã huynh, hai vị này là…

Tư Mã Ôn ngắt lời :

– Không dám nhọc Bang chủ, nhị vị này tại hạ biết từ lâu.

Hạ Long Tường chỉ Lục Văn Phi nói :

– Đây là cao đồ của Kiếm Tổ Hồ Văn Chiêu, họ Lục tên Văn Phi.

Tư Mã Ôn nói :

– Tại hạ cùng Lục huynh đệ vốn cũng đã biết nhau.

Hạ Long Tường cười ha hả nói :

– Xin thứ cho tính vô tâm của tại hạ, việc này mà cũng quên.

Tư Mã Ôn ôm quyền nói :

– Các vị từ xa đến đây thì tệ Trang chủ mang danh là người nơi đây, thực là quá thất lễ.

Hạ Long Tường nói :

– Lão phu đến Thái Hành cũng vì muốn bái kiến quý Trang chủ xin thỉnh Tổng quản đảm đương.

Trương Nam nói :

– Tư Mã huynh đến thật đúng lúc, tại hạ có một việc cần phải thỉnh giáo Tư Mã huynh.

Tư Mã Ôn nói :

– Trương đại hiệp có việc gì xin cứ nói :

Trương Nam nói :

– Đệ có một điệt nữ tên gọi Ngọc Phong, trên đường gặp phục kích nên bị người bắt đi, không biết có phải người của quý Bang không?

Tạ Nhất Phi cũng chen lời :

– Còn điệt nhi của tại hạ bị người trong bóng tối bắt đi. Bích Trần trang là chủ của đất này không thể không biết.

Tư Mã Ôn trên mặt thoáng nét cười nham hiểm, kinh ngạc nói :

– Vậy thì lạ lắm. Trương môn, Tạ gia uy danh lừng lẫy, người nào dám to gan như vậy, sao dám chạm đến Bắc đẩu?

Tạ Nhất Phi mặt mày nhăn nhó đáp :

– Huynh đài biết hay không biết, sao lại dùng lời châm chọc mỉa mai như vậy?

Tư Mã Ôn vội đáp :

– Tạ huynh hiểu nhầm rồi. Lời tại hạ nói là sự thật tuyệt không có ý mai mỉa.

Trương Nam hỏi :

– Nếu nói như vậy, Bích Trần trang quả thật không biết sao?

Tư Mã Ôn nói :

– Bích Trần trang không can dự đến việc này. Tại hạ đến đây vì phụng mệnh tệ Trang chủ kính thỉnh các vị đến tệ Trang tụ hội, xin đừng từ chối.

Hạ Long Tường nói :

– Gần đây sự tình cực nhiều chỉ sợ không thể vâng mệnh theo các hạ, hay là đổi lại ngày khác?

Tạ Nhất Phi cũng nói :

– Tệ điệt còn chưa tìm được, lòng nào đi dự yến, xin cảm tạ.

Tư Mã Ôn đứng dậy nói :

– Các vị đều có việc, tại hạ đành trở về phục mệnh, xin cáo biệt.

Dứt lời cất bước ra đi, Hạ Long Tường cũng đứng dậy vội vàng nói :

– Xin phiền Tư Mã huynh báo lại sự việc, khi đã lo toan xong xin sẽ đến quý Trang bái kiến.

Sau khi Tư Mã Ôn cáo từ đi ra, Tạ Nhất Phi hừ một tiếng nói :

– Ai biết được họ có dã tâm gì, Bang chủ từ chối thật đúng lắm.

Hạ Long Tường trầm ngâm một lát nói :

– Bích Trần trang công khai ước hẹn các phái vào trong trang, dụng tâm không ngoài hai việc. Thứ nhất thế lực bọn họ đã từ từ bành trướng, giang hồ đồng đạo không ai không biết, ý muốn mượn dịp này để khoe khoang. Thứ ha ý muốn xem thế lực các phái đến Thái Hành như thế nào có thể cũng có dụng tâm khác, điều này thật khó nói.

Trương Nam nói :

– Bất luận như thế nào, không đi là tốt nhất.

Lục Văn Phi nói :

– Thấy thần thái Tư Mã Ôn vừa rồi nói chuyện, sợ rằng y đến đây không chỉ vì mời các vị dự yến.

Hạ Long Tường gật đầu nói :

– Lão hủ cũng nghĩ như vậy nên mới không nhận lời.

Rồi lại nói với Trương, Tạ hai người :

– Việc của quý Môn, tại hạ quyết không buông tay, tại hạ sẽ dẫn người giúp đỡ cùng nhau truy tìm.

Tạ Nhất Phi cũng biết việc này chưa có chứng cớ rõ ràng, trong giây lát muốn điều tra cho sáng tỏ không phải là chuyện dễ dàng nên sau khi nghe lời nói đứng dậy cảm tạ :

– Quý Bang chủ vui lòng tương trợ, tại hạ xin cảm tạ trước. Cáo từ.

Nói dứt lời, lão cùng Trương Nam đi khỏi, Lục Văn Phi cũng vì việc này mà đến nên cũng cáo biệt ra về. Hạ Long Tường không lưu lại, tiễn khách đến bậc tam cấp rồi quay người vào trong.