Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Kiếm Hiệp Hắc Bạch Phong Vân Chương 49: Di bút Tấn vương

Chương 49: Di bút Tấn vương

12:19 sáng – 20/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 49: Di bút Tấn vương tại dua leo tr 

Phương Thế Trần trầm ngâm một lát nói :

– Bổn tòa tin tưởng tứ vị có tài năng. Giờ này, hãy đi bốn phía tuần tra có việc bẩm báo cho ta biết.

Tứ vị hộ pháp đồng thanh nói :

– Vâng.

Thanh âm chưa dứt bốn bóng người cất lên, chớp mắt đã mất hút vào bóng đêm.

Lục Văn Phi quan sát bốn người này không những thân thể cường tráng, hành động nhanh nhẹn mà niên kỷ chưa cao, trong lòng ngầm kinh hãi, chàng đưa mắt nhìn thấy Bạch Hồ Tử vẻ mặt nhăn nhó vô cùng khó coi. Chàng không nhịn được dùng truyền âm hỏi :

– Đại thúc, họ là người của Châu Y môn sao?

Bạch Hồ Tử lắc đầu nói :

– Còn khó nói lắm.

Lục Văn Phi nhìn Bạch Hồ Tử lại hỏi tiếp :

– Xem ra như vầy. Yên Sơn công chúa đã gặp phải bất lợi.

Bạch Hồ Tử “Hừ” nhẹ một tiếng nhìn Yên Sơn công chúa đứng trước cổ lăng nói :

– Nhị gia đừng xem thường nàng ta.

Lục Văn Phi lại hỏi :

– Phải chăng, nàng là người thuộc nhóm người có thế lực hùng hậu còn đang giấu mặt.

Bạch Hồ Tử gật gật đầu nói :

– Nếu không nàng sao dám mạo nhận Công chúa, đi trước một bước đến cổ lăng đoạt lấy di bảo của Tấn vương.

Hai người trầm ngâm một hồi. Phía trước cổ lăng cũng một màn yên tĩnh. Một lát Bạch Hồ Tử cất tiếng nói :

– Hãy chờ xem diễn biến sự tình ra sao?

Lục Văn Phi chậm rãi gật đầu. Không gian xung quanh cổ lăng vẫn lặng lẽ như tờ.

Điền Uy là một dũng phu không nhìn ra tâm ý của Phương Thế Trần như thế nào nên bọn Châu Y kiếm sĩ mà gã lãnh xuất vẫn nghiêm cẩn đứng bảo hộ phía sau Yên Sơn công chúa.

Song phương mỗi người có tính toán riêng của mình không ai lên tiếng.

Đêm nay sương mù dày đặc. Bầu trời một màu đen tối, từng cơn gió lạnh buốt thông thốc thổi càng khiến không gian nơi cổ lăng tăng thêm mấy phần âm u, lạnh lẽo.

Trong tình thế yên tĩnh bên ngoài mà ẩn chứa bão táp phong ba khiến thời gian từng phút chậm chạp nặng nề trôi qua.

Lục Văn Phi cùng Bạch Hồ Tử ẩn núp sau tảng đá cũng hơn nửa canh giờ. Chợt nghe mấy tiếng gió phất tà áo phần phật, Tứ vị hoàng bào hộ pháp mà Phương Thế Trần đã phái đi, lần lượt phi thân trở về. Trong lúc này có một Hộ pháp khẩu âm phương Nam cất cao giọng nói :

– Bẩm cáo Tổng hộ pháp, phía sau lăng có một đám giang hồ nhân sĩ cùng kéo đến cổ lăng, có cần khiến bọn chúng trở lại không?

Phương Thế Trần đang định đáp lời.

Chợt nghe một Hộ pháp cao to nói :

– Bẩm cáo Tổng hộ pháp, trong rừng bên ngoài cổ lăng có mấy tên hắc đạo tiểu bối lén lút nhìn ngó cổ lăng có cần đuổi chúng đi không?

Phương Thế Trần nhìn sắc mặt của Yên Sơn công chúa rồi nói :

– Không cần đâu. Chỉ cần bọn chúng không nhúng tay vào việc của chúng ta, các ngươi không cần phải quan tâm đến những chuyện này.

Lục Văn Phi biết đám giang hồ nhân sĩ mà bọn họ nhắc đến nhất định là Bích Trần trang, Hắc Long bang cùng các môn phái, chàng bất giác nhíu mày nghĩ thầm :

“Xem ra trường hung sát đêm nay không cách gì tránh khỏi”.

Trong lúc chàng đang trầm tư thì bên trong cổ lăng vang ra mấy tiếng chân người. Bàn hương án thình lình bị đẩy qua một bên, hai bóng người đi ra khỏi cổ lăng. Đi phía trước là một lão già, thân mặc áo bông, tóc bạc dài quá vai, đôi mày trắng rậm rạp che gần khuất cả mặt, mặt mày cổ quái, tay chống Long đầu trúc trượng, chậm rãi bước đi. Đi phía sau lão là một thanh y lão gia, thân hình tráng kiện vạm vỡ nhưng lưng bị gù niên kỷ trạc năm sáu mươi tuổi, trong tay bưng một hộp gấm. Hai người bước đi rất khoan thai nhưng trong chớp mắt đã đến trước mặt Yên Sơn công chúa.

Những người ở hiện trường đều thuộc hàng võ lâm cao thủ, họ đều hiểu biết sâu rộng về võ học, vừa thấy thân pháp của hai lão giả này chính là loại khinh công cực kỳ hiếm thấy gọi là “Thúc Địa pháp”, chân không chạm đất, nhẹ nhàng bay là là trên mặt đất không ai là không kinh hãi.

Lão giả mặc áo bông mỉm cười nói với Yên Sơn :

– Lão hủ Cốc Thiên Vân nhận lãnh ký thác của Tiên vương trấn thủ cổ lăng đã mười năm nay.

Yên Sơn công chúa vừa nghe lão tự báo tính danh hơi biến sắc mặt nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường, đoan trang đứng dậy thấp đầu nghiêng người nói :

– Vãn bối mạo muội thay mặt Tiên vương đa tạ tiền bối.

Cốc Thiên Vân mỉm cười nói :

– Đây là nhiệm vụ của lão hủ, hà tất đa tạ.

Lão quay người chỉ vào hộp gấm mà lão giả gù lưng đang bưng trong tay, nói :

Đây là vật gia truyền duy nhất mà Tấn vương để lại, lão hủ đã cố gắng gìn giữ cẩn thận nên vẫn chưa hư hại chút nào.

Giọng lão có vẻ nghiêm trang nói :

– Mời Công chúa sang xem.

Yên Sơn công chúa cười ngọt ngào nói :

– Không cần xem đâu. Đồ vật trong tay tiền bối bảo trì sao có thể hư hao được?

Cốc Thiên Vân mỉm cười nói :

– Công chúa tán dương như vậy thật lão không dám nhận lãnh.

Lão nhìn Yên Sơn công chúa rồi nói :

A Phúc, đem đồ vật giao lại Công chúa, chúng ta mới cảm thấy yên tâm.

Lão giả lưng gù A Phúc vâng lời, hai tay kính cẩn giao hộp gấm cho Yên Sơn công chúa.

Yên Sơn công chúa bước lên tiếp nhận hộp gấm, cẩn thận nhìn xung quanh hộp gấm một lượt, sắc mặt hơi biến đổi nhưng lập tức hồi phục lại diện dung, trong lòng nàng quá hưng phấn, mười ngón tay búp măng hơi run rẩy.

Cốc Thiên Vân nhìn thấy tất cả nhưng tỏ vẻ như không thấy gì. Yên Sơn công chúa vốn là người thông minh tuyệt đỉnh, tiếp lấy hộp gấm mà trong lòng không ngớt tính toán, nàng cất giọng dịu dàng nói :

– Phương tổng quản xin mời sang đây một lát.

Lần này Phương Thế Trần mang tâm trạng trọng đại, thấy Cốc Thiên Vân dễ dàng trao võ lâm bảo điển cho Yên Sơn công chúa, trong lòng vô cùng chấn động. Chỉ vì, uy danh lừng lẫy của Cốc Thiên Vân mười năm trước nên không dám khinh suất cuồng động.

Chợt nghe Yên Sơn công chúa gọi đến, lão vội vàng bước đến khom người nói :

– Thuộc hạ đến ngay.

Dứt lời, lão sải bước đi đến, Yên Sơn công chúa đưa hộp gấm cho Phương Thế Trần rồi nói :

– Hộp này giao cho lão bảo hộ.

Phương Thế Trần kinh ngạc, vội vã xòe tay tiếp nhận. Yên Sơn công chúa khoát tay nghiêm khắc dặn dò :

– Đây là bút tích duy nhất của Tiên vương, quyết không thể xảy ra đều sơ thất. Lão thân là Tổng hộ pháp của bổn Môn, trách nhiệm nặng nề do lão gánh vác, lão nên tự hỏi có khả năng bảo quản được chăng?

Phương Thế Trần khẳng khái nói :

– Thuộc hạ nguyện tận tâm, tận lực bảo hộ, vật còn, người còn, vật mất người mất.

Yên Sơn công chúa gật gật đầu nói :

– Hay lắm, bổn cung phó thác việc này cho lão.

Phương Thế Trần khom người, từ từ lui về sau hai bước. Lúc này, Tứ vị hộ pháp, Loan đao tuốt trần lập tức nơi hiện trường ánh hàn quang lấp lóe, đồng loạt phân ra bốn phía bảo hộ Phương Thế Trần vào giữa.

Yên Sơn công chúa nhẹ nhàng thở phào, sắc mặt lộ vẻ tươi cười, khiêm nhường nói với Cốc Thiên Vân :

– Tiểu nữ vừa ra chốn giang hồ, kinh nghiệm còn non kém, hy vọng tiền bối niệm tình chỉ điểm.

Cốc Thiên Vân ha hả cười nói :

– Công chúa cơ trí tuyệt luân, lão hủ thật khó bì nhưng không biết lệnh sư là ai?

Yên Sơn công chúa giật mình ra vẻ khó xử nói :

– Tiền bối đã hỏi đến, lý ra phải phụng cáo.

Nàng ngập ngừng một chút rồi nói :

– Nhưng gia sư đã từng dặn dò, không đến chuyện vạn bất đắc dĩ thì không được thổ lộ danh hiệu của lão nhân gia.

Cốc Thiên Vân mỉm cười nói :

– Đã thế thì không cần phải nói.

Yên Sơn công chúa nói :

– Trong cổ lăng có hai lão tiền bối thôi sao?

Cốc Thiên Vân gật gật đầu nói :

– Không sai vì lão hủ trước đây có tham gia cải sửa cổ lăng nên Tiên vương mới uỷ thác lão hủ trấn thủ nơi này.

Lão thở dài cảm thán nói tiếp :

– Thời gian thấm thoát thoi đưa, thoáng chốc đã mười năm rồi.

Yên Sơn công chúa mắt lộ vẻ thân thiết nói :

– Năm đó, Tiên vương uỷ thác tiền bối đến đây có di mệnh gì chăng?

Cốc Thiên Vân lắc đầu :

– Tiên vương thừa hiểu lão hủ tính tình bất cẩn, hời hợt nên mới phái lão hủ làm những việc dễ dàng chẳng phải phí tâm cơ, còn những chuyện đại sự của bổn Môn, lão hủ chưa từng biết qua.

Yên Sơn công chúa vô cùng thất vọng nói :

– Thì ra như vậy.

Trầm ngâm một lát, nàng lại nói :

– Vãn bối có thể vào nội lăng chiêm ngưỡng được không?

Cốc Thiên Vân lắc đầu nói :

– Việc này không phải không được nhưng còn chưa đúng lúc. Chờ Công chúa chấp chưởng đại vị mới được đi vào.

Yên Sơn công chúa nghĩ thầm :

– Lão hồ ly này quả thật quá giảo hoạt.

Nhưng ngoài mặt không đổi sắc, nàng thong thả nói :

– Tiền bối có điều bất tiện, thế thì bất tất miễn cưỡng.

Nàng xòe tay vén mái tóc mây ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi ngoảnh mặt nói :

– Phương tổng quản, lão có thể mang vật này đi trước một bước.

Phương Thế Trần ngẩn người, nghiêm mặt lạnh lùng nói :

– Công chúa bảo thuộc hạ đi sao?

Yên Sơn công chúa cũng sầm mặt hỏi :

– Những lời này lão cần phải hỏi sao?

Phương Thế Trần thần sắc đột nhiên ngạo mạn, ngước cao mặt nói :

– Vật gia truyền của Tiên vương dự liệu di lưu lại cho Môn chủ đời thứ hai của bổn Môn để làm bảo vật trấn môn.

Sự việc trọng yếu như vậy….

Giọng lão chợt gay gắt nói :

– …. Mà giờ này Cốc Thiên Vân lại dễ dàng giao cho một người thân phận chưa rõ ràng, không nghĩ rằng hành động này là quá hồ đồ sao?

Mục quang lão chăm chú nhìn trên mặt của Cốc Thiên Vân rồi nói tiếp :

– Cốc lão tiên sinh xin thứ cho tại hạ hỏi vài câu.

Cốc Thiên Vân lãnh đạm gật đầu nói :

– Không cần phải hỏi. Những câu mà lòng ngươi muốn hỏi thì lão phu đã rõ rồi.

Phương Thế Trần cười lớn nói :

– Tâm ý của chúng ta không thông đồng với nhau đâu.

Cốc Thiên Vân lắc đầu nói :

– Không hẳn như vậy.

Phương Thế Trần trầm tư một lát, đột nhiên tỉnh ngộ ngoảnh mặt nói với Yên Sơn công chúa :

– Bẩm báo Công chúa trong hộp này có phải là di vật của tiên Môn chủ không? Kính mong Công chúa nhìn qua một lần để tránh bị người lường gạt.

Yên Sơn công chúa lạnh lùng nói :

– Lão một lát tôn xưng ta là Công chúa, một lát lại xem ta như kẻ thù địch, tráo trở như vậy là có ý gì?

Phương Thế Trần hai tay trịnh trọng đưa hộp gấm lên trước mặt Yên Sơn công chúa :

– Sự việc quan hệ trọng đại, thuộc hạ không thể không thận trọng.

Yên Sơn công chúa tỏ vẻ không tiếp nhận hộp gấm, lạnh lùng nói :

– Lúc này, thân phận bổn cung còn chưa rõ ràng, nếu lão muốn kiểm tra cứ tự mình kiểm tra.

Phương Thế Trần không khách khí, thu hộp gấm về, mở hộp nói :

– Công chúa đã sai bảo như vậy, thuộc hạ không dám trái mệnh.

Hộp gấm vừa mở, bên trong là miếng lụa màu vàng, màu mực đen bóng viết rõ tám chữ “Vật Đọa Ngộ Chi, Vật Bại Ngộ Tiết” bên dưới ghi hai chữ “Huyền Hư”.

Phương Thế Trần nhìn thấy trong hộp không có vật gì khác, tức giận cầm miếng lụa vàng lên giũ giũ, rồi nói :

– Quả nhiên không ngoài dự liệu của lão phu, lão tặc đã dùng thủ đoạn để lừa gạt chúng ta.

Yên Sơn công chúa ngửng nhìn tấm lụa vàng phất phơ trước mặt, vội vàng sụp xuống bái lễ, mặt đầy vẻ bi thương.

Phương Thế Trần chỉ về phía Cốc Thiên Vân đang định phát tác thì thấy thái độ Yên Sơn công chúa như vậy bất giác ngẩn người ra.

Cốc Thiên Vân thất sắc, trầm giọng nói :

– Phương Thế Trần, ngươi bất kính với Tiên vương như vậy thì định tội gì?

Phương Thế Trần nhất tâm hướng về “Võ Học Bảo Điển” nên coi khinh tấm lụa vàng dù trên đó có bút tích huấn từ của Tấn vương, nay bị Cốc Thiên Vân nghiêm khắc trách mắng, lúng túng không biết làm sao.

Cốc Thiên Vân thấy lão bất động lại nói tiếp :

– Ngươi thân là Tổng hộ pháp phải biết việc đại bất kính như vậy sẽ bị trọng tội gì.

Phương Thế Trần vẫn hoang mang, bất định.

Yên Sơn công chúa đứng lên tiếp lấy miếng lụa vàng đưa cho a hoàn đang đứng phía sau, trầm giọng nói :

– Phương Thế Trần, lão có mắt như không tròng, mạo phạm thủ bút Tiên vương, phải tự hủy đôi mắt của lão đồng thời cách chức Tổng hộ pháp.

Phương Thế Trần đột nhiên cười ha ha nói :

– Cô nương muốn dùng uy phong khiên phạt người là quá sớm. Lão còn chưa thừa nhận cô nương là Môn chủ.

Yên Sơn công chúa hơi chấn động rồi giơ cao Châu Y kiếm trong tay nói :

– Châu Y kiếm là tín vật Môn chủ. Tất cả các người dám cả gan kết bè phái theo Phương Thế Trần đều trị tội như nhau.

Phương Thế Trần lạnh người, nếu đối phương là thật thì tội lỗi sẽ tăng thêm một bậc, còn nếu giả thì làm cách nào để lột được mặt nạ đây, đầu óc lão tính toán điên cuồng ngẩn ngơ không lên tiếng.

Tuyết Sơn Mang Tẩu nãy giờ im lặng, chậm rãi đi đến bên Yên Sơn công chúa nói :

– Phương tổng quản lần đầu vô tâm thất tội, mong Công chúa nể mặt lão phu này mà giơ cao đánh khẽ phần nào.

Yên Sơn công chúa nhìn lão lạnh lùng “Hừ” một tiếng không tỏ thái độ gì. Cốc Thiên Vân vẫn lạnh nhạt bàng quang. Lão nhìn thấy tình thế đêm nay thập phần phức tạp. Lão vốn là người chẳng màng danh lợi rất ít lưu ý chuyện giang hồ, đã tĩnh cư ở cổ lăng mười năm để bảo quản di vật của Tấn vương đến nay hạn kỳ đã hết nhưng trong nhất thời không cách nào từ bỏ trách nhiệm.

Lão lắc đầu từ tốn nói :

– A Phúc, xem ra chúng ta còn phải ở trong cổ lăng này thêm một thời gian nữa.

Lão quét mắt nhìn quanh bất giác thở dài lắc đầu. Lão giả lưng gù tên A Phúc nhướng nhướng đôi mày nói :

– Chủ nhân tấm lòng bồ tát không dễ phát động sát giới hay là giao cho lão nô. Lũ ma quỷ này một tên lão không chừa cho sống sót.

Cốc Thiên Vân lại thở dài nói :

– Châu Y môn tự có người chủ sự, tự thanh lý môn hộ, lão phu là người ngoại cuộc không muốn vướng vào vòng phiền não.

A Phúc suy nghĩ rồi nói :

– Chủ nhân không muốn quản đến việc thế gian, vậy chúng ta mau sớm rời khỏi nơi này tránh nhiễm phải sương hàn lạnh lẽo.

Cốc Thiên Vân gật đầu, không từ biệt Yên Sơn công chúa, quay người vào cổ lăng.

Phương Thế Trần vừa thấy trong lòng khẩn trương, phi thân chận trước mặt lão giả trầm giọng nói :

– Cốc lão tiên sinh, xin chậm bước.

Cốc Thiên Vân nhướng đôi mày rậm lạnh lùng nhìn lão nói :

– Ngươi muốn làm gì?

Phương Thế Trần ôm quyền mỉm cười, nhìn lão nói :

– Lần này, tại hạ đến Thái Hành là phụng mệnh bảo vệ Công chúa vào bảo lăng lấy bảo vật. Hy vọng Cốc lão tiên sinh tạo cho cơ hội.

Cốc Thiên Vân ngưởng mặt lên trời cười ha hả nói :

– Việc này ngay lão phu cầu cũng không được.

Phương Thế Trần không hiểu ý lời nói của lão cười nói :

– Việc này rất dễ dàng, thỉnh Cốc lão tiên sinh mở cửa cổ lăng cho bọn lão vào lăng lấy bảo tàng.

Cốc Thiên Vân lại cười một trận lớn nói :

– Lão phu không ngăn cản các ngươi vào lăng.

Phương Thế Trần nói :

– Nhưng Cốc lão tiên sinh đã đóng chặt cổ lăng rồi.

Cốc Thiên Vân lại cười lớn nói :

– Bảo tàng tự có bản đồ hướng dẫn, đâu cần lão phu khai mở.

Phương Thế Trần giờ mới tỉnh ngộ nghĩ thầm :

– Thì ra như vậy.

Lão quay người đến bên Yên Sơn công chúa khom người nói :

– Bẩm báo Công chúa, Cốc lão tiên sinh thỉnh Công chúa tự hành nhập nội cổ lăng.

Yên Sơn công chúa nhíu đôi mày liễu, trong lòng đã có chủ ý, nhẹ nhàng nói :

– Việc này bất tất khẩn trương trong nhất thời. Hôm khác sẽ đến cổ lăng mà lấy bảo vật.

Phương Thế Trần ngạc nhiên hỏi :

– Công chúa sao phải đổi ngày khác?

Yên Sơn công chúa thong thả nói :

– Chỉ vì hôm nay ta quá mệt mỏi. Hơn nữa, vào cổ lăng lúc này thật quá mạo hiểm.

Phương Thế Trần hỏi :

– Phải Công chúa lo lắng về những bọn tiểu tặc ẩn núp chung quanh sẽ cướp đoạt.

Yên Sơn công chúa nói :

– Châu Y môn chúng ta, trước nay không tham dự vào việc hung sát trên giang hồ, việc gì tránh được thì phải tránh.

Phương Thế Trần không đồng ý nói :

– Công chúa bất tất phải lo lắng như vậy, nếu quả bọn chúng dám xuất thủ cướp đoạt bảo vật cổ lăng thì không thể oán trách chúng ta ra tay ác độc.

Yên Sơn công chúa trầm tư một lát nói :

– Lão thân là Tổng hộ pháp bổn Môn cứ ước lượng tình hình mà hành sự.

Nàng cao giọng tiếp :

– Bổn cung còn chưa tiếp chưởng đại vị, ta không thể vì bổn Môn mà tạo lập, khai mở bang phái.

Phương Thế Trần nghe lời nói ngửa mặt lên trời cười cuồng ngạo rồi nói :

– Châu Y môn có thể giương uy trên giang hồ hay không thì ngày nay tất cả trách nhiệm trọng đại đều do Phương mỗ ta nắm lấy.

Yên Sơn công chúa thoáng lộ sát cơ, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ nhu hòa nói :

– Bổn cung niên kỷ còn nhỏ, mọi việc đều trông cậy vào Phương tổng hộ pháp. Lão đi truyền mệnh cho Cốc lão tiên sinh đêm nay bổn cung vào lăng.

Phương Thế Trần có dụng tâm khác trông mong có câu nói này nên vội khom người nói :

– Thuộc hạ tuân mệnh.

Dứt lời, lão vội vã phi thân về phía Cốc Thiên Vân vừa bỏ đi. Yên Sơn công chúa chờ Phương Thế Trần đi rồi vội vã lấy trong người ra một phong thư, dặn dò tỳ nữ đứng phía sau :

Mau cho Ngọc nô đưa thư.

Nữ tỳ vội vã mở lồng chim đang treo trên lưng đem ra con Bạch Anh Vũ rồi cột lá thư vào chân, thả lên trời, Anh Vũ xòe cánh lướt gió mà bay, chỉ đập cánh mấy cái đã mất hút vào bóng đêm.

Lục Văn Phi đang ẩn nấp phía sau tảng đá, truyền âm nói :

– Nàng ta đang truyền tin cho lực lượng hậu thuẫn của mình.

Bạch Hồ Tử lộ vẻ phẫn nộ nói :

– Nàng này tâm địa như lang sói, ý muốn tạo thành một trận phong ba bão táp ở Thái Hành.

Lục Văn Phi giơ tay chỉ về phía lão giả áo bông, thấp giọng nói :

– Lão này là ai?

Bạch Hồ Tử “Hừ” một tiếng nói :

– Lão này vốn là nhất đại quái kiệt trên chốn giang hồ, ngoại hiệu “Huyết Ảnh Tử” người này thiện ác bất phân võ công khôn lường, e rằng còn cao hơn Tang Tử Bật mấy phần.

Lục Văn Phi đoán hỏi :

– Phải chăng lão chiếm cứ cổ lăng để đoạt bảo tàng?

Bạch Hồ Tử nói :

– Việc này lão phu không biết. Sự đời rất khó mà dự liệu, chúng ta cứ ẩn nhẫn đợi xem tình hình diễn tiến ra sao.

Lục Văn Phi thấy Bạch Hồ Tử không muốn nói thêm nữa nên cũng không tiện hỏi cho rõ ràng.

Trong nội cốc, Phương Thế Trần đang đối đáp với Cốc Thiên Vân. Cốc Thiên Vân nói :

– Muốn đi vào cũng được, nhưng phải chờ có đủ ba tín vật thì vào.

Phương Thế Trần vừa nghe lời này, ngẩn người nói :

– Nhưng mà….

Cốc Thiên Vân nói :

– Nhưng mà cái gì? Nhưng mà cái gì, theo ta Tổng hộ pháp thừa lúc còn sớm xin mau quay về.

Phương Thế Trần nói :

– Tại hạ chỉ là bảo hộ Công chúa nhập lăng lấy bảo, những việc khác thật không muốn hỏi đến.

Cốc Thiên Vân cười nhạt nói :

– Quả thật là như vậy sao?

Phương Thế Trần mắt lộ hung quang nói :

– Lẽ nào là giả à?

Cốc Thiên Vân phẫn nộ, sắc mặt biến đổi nhưng lão là người dày công tu dưỡng nên nhanh chóng trở lại thần thái bình thản, thở dài nói :

– Nếu mười năm trước đây những câu nói của ngươi không thể nào thoát khỏi cái chết nhưng ngày nay ta đã già rồi, sát tính đã nguội.

Phương Thế Trần nhẫn nại, hỏi :

– Cuối cùng lão nhường đường hay không nhường đường?

Cốc Thiên Vân mặt lộ vẻ nghiêm túc, chỉ Yên Sơn công chúa nói :

– Ngươi đi nói với nàng ta chỉ cần có ba tín vật là được, còn người có đến hay không đến ta cũng không cần.

Phương Thế Trần tính cũng nhẫn nại, bèn đi về phía Yên Sơn công chúa nhưng âm thầm nhếch mép ra hiệu với bốn Hộ pháp. Tứ vị võ sĩ hộ pháp đều là tâm phúc của lão dĩ nhiên là hiểu rõ được thâm ý của lão, nhanh nhẹn đi lên vây Cốc Thiên Vân vào giữa.

Lão gù áo xanh A Phúc mặt lộ vẻ phẫn nộ bước lên hai bước. Trước đây nhìn dáng vẻ lão gù trông thật cổ quái lại đáng thương nhưng lúc này khi lão giận dữ trông thật khác hẳn, thần thái lão vừa hiên ngang vừa uy mãnh.

Cốc Thiên Vân lắc đầu tỏ ý không bằng lòng nói :

– Không có việc của ngươi, mau lui ra.

A Phúc dường như đối với lão thập phần kính phục, một tiếng cũng không dám kháng cự vội vã lui ra.

Phương Thế Trần sãi bước đến bên Yên Sơn công chúa khom người bẩm báo :

– Cốc lão tiên sinh khiến thuộc hạ bẩm báo với Công chúa muốn vào được cổ lăng phải đưa ra ba tín vật để làm tin.

Yên Sơn công chúa gật đầu nói :

– Biết rồi.

Rồi quay đầu lại nói :

– Đông Hương, ngươi đưa ba sứ giả vào đây.

Đông Hương từ phía sau vâng lời chạy đi, hành động này khiến cho Phương Thế Trần cảm thấy hồ đồ. Không lâu Đông Hương dẫn đến ba người, đi đầu là Bích Trần trang chủ Tang Tử Bật, Tư Mã tổng quản Tư Mã Ôn, còn người kia là Bách Thảo Ông Lạc Dương Tiên.

Phương Thế Trần vô cùng kinh ngạc hỏi :

– Các ngươi là sứ giả sao?

Yên Sơn công chúa lấy từ trong người ra ba miếng kim bài nói :

– Đây chính là tín vật của bọn họ bổn nương đã xem qua.

Rồi nàng đưa kim bài cho Tang Tử Bật nói :

– Tín vật trả cho các ngươi.

Thật ra việc này ngoài ý nghĩ của Tang Tử Bật khiến lão ngẩn người nhưng không dám nhiều lời vội đưa tay tiếp lấy kim bài.

Thực ra, ba người này không phải là sứ giả mà là do Yên Sơn công chúa âm thầm liên kết với họ, sắp bày sẵn đêm nay cùng nhau đoạt bảo vật Tấn vương.