Chương 64: Cùng một chuyến đi
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 64: Cùng một chuyến đi tại dua leo tr
Tử Vi đàn chủ điềm nhiên :
– Có! Bổn tòa trông thấy nàng có vẻ hấp tấp lắm, đi ngang qua Đàn sở Tử Vi mà nàng không dừng lại, tức nhiên nàng phải đến đây, chứ còn đi nơi nào khác nữa, trong lúc đêm khuya canh vắng.
Bạch Thiếu Huy nghĩ rằng Tử Vi đàn chủ dù không sợ bội phản sư đảng, giải thoát bọn Vương Lập Văn như vậy chứng tỏ nàng thành thật, nên không cần giấu diếm nàng, đem việc trá hình Thu Vân kể cho nàng nghe.
Đàn chủ kinh ngạc vô cùng, lẩm nhẩm :
– Chị em họ Hoa là ai? Họ làm sao có thể qua mắt được Cốc Cô Bà mà lọt vào trong cốc?
Không đợi Bạch Thiếu Huy nói gì, nàng cau may nói tiếp :
– Như vậy là trong Bách Hoa cốc đã có người của địch trà trộn vào rồi! Hừ! Dù là bổn tòa có biết đi nữa, nhưng thiếu hiệp liên quan với chúng, bổn tòa làm sao dám báo cáo với phu nhân? Bổn tòa thật thấy thẹn với phu nhân quá!
Nàng thốt xong đưa ánh mắt ấm dịu nhìn chàng.
Chàng không dám tiếp nhận ánh mắt đó, cũng không nói một tiếng nào.
Cả hai im lặng một lúc Đàn chủ hỏi :
– Hoa đại cô nương bảo là sẽ giao hoàn Bách Hoa lệnh trước khi trời sáng, mà hiện giờ đã hết canh tư rồi, biết nàng có gặp trở ngại gì chăng?
Bạch Thiếu Huy cũng thấy đáng lo ngại cho chị em Hoa Tiểu Ngọc hết sức.
Đàn chủ trầm ngâm một chút rồi tiếp :
– Có Bách Hoa lệnh trong tay, nàng ấy đưa bọn Vương Lập Văn ra khỏi cốc cũng như nàng trở vào cốc trả lại chiếc lệnh phù cho thiếu hiệp, việc đó rất dễ dàng. Nhưng trao trả chiếc lệnh phù rồi, nàng làm sao thoát đi khỏi cốc?
Bạch Thiếu Huy nhìn sững nàng “
– Tại đây muốn ra cũng như muốn vào, đều phải có Bách Hoa lệnh làm bằng?
Tử Vi đàn chủ giải thích :
– Bách Hoa lệnh là tín phù tối thượng trong Hoán Hoa cung, chỉ có những người quan trọng trong cốc thi hành những sứ mạng quan trọng mới được phu nhân cấp cho ra thì những người khác có tín vật khác.
Bạch Thiếu Huy lại hỏi :
– Bên ngoài cốc có đặt hệ thống kiểm soát nữa sao?
Tử Vi đàn chủ gật đầu :
– Có, hệ thống đó đặt dưới quyền quản trị của Cốc Cô Bà.
Nàng dẫn giải rành hơn :
– Phu nhân có tất cả bốn cô bà dưới quyền điều khiển trong bốn vị đó, Cốc Cô Bà là tay cao cường nhất.
Bạch Thiếu Huy chú ý :
– Bốn vị cô bà có thân phận và trách vụ như thế nào?
Đàn chủ liếc xéo chàng một thoáng cười nhẹ :
– Cần gì thiếu hiệp phải hỏi, tự nhiên bổn tòa phải nói cho thiếu hiệp hiểu, bốn vị cô bà đó, trước kia là những sử nữ tùy hầu của phu nhân rất được tín nhiệm. Từ khi phu nhân chấp chưởng quyền Hoán Hoa cung chủ, bốn vị đó được vượt dụng và mỗi vị đó giữ một trọng trách trong cốc. Sài Cô Bà chuyên quản thủ các loại độc dược, mê dược như Vô Ưu tán mà thiếu hiệp đã trông thấy rồi. Cốc Cô Bà có vụ tuần tra kiểm soát tất cả các hệ thống giao thông quanh cốc từ ngoài vào trong, từ trong ra ngoài. Còn một vị nữa là Thiết Cô Bà, hành sự bên ngoài cốc có nhiệm vụ tra cứu hành vi của các nhân viên trong cốc, ai làm nên công ai gây nên tội và tội nặng nhẹ như thế nào, do nguyên nhân nào. Lần này thiếu hiệp xuất cốc, nếu gặp vị cô bà cầm kiếm nơi tay tả phải lưu tâm cho lắm, tránh làm phật ý bà ta.
Bạch Thiếu Huy gật đầu rồi hỏi tiếp :
– Còn vị sư cô cô bên Thanh Tâm am là ai?
Đàn chủ đáp :
– Sư cô cô là sư muội của phu nhân. Tu Phật ăn chay trường, không can thiệp đến việc đời, không màng đến việc trong cốc.
Bỗng có tiếng sanh khắc lên vang dội. Tiếng sanh nổi lên giữa đêm trường tịch mịch, làm chấn động toàn cốc.
Tử Vi đàn chủ biến sắc hấp tấp thốt :
– Tiếng sanh báo động của Kim Ưng đàn chủ! Tứ sư muội đã tỉnh lại rồi, có lẽ đã phát giác sự tình, nên báo động cho mọi người trong cốc phải chuẩn bị sẵn sàng theo vị trí phân phó. Bổn tòa phải trở về đàn sở ngay, nếu không thì bại lộ mất. Thiếu hiệp không nên ra khỏi phòng nhé!
Nàng đứng lên phóng vút mình qua cửa, biến trong đêm tối.
Tiếng sanh liên tục nổi lên chuyền từ nơi này đến nơi khác, thoạt đầu thì tại Kim Ưng đàn sở, khoảnh khắc sau vang lên khắp bốn phía.
Nơi những gian phòng tiếp cận hai đầu với phòng chàng có tiếng động lao xao một lúc rồi im bặt. Chàng biết rõ bọn hoa nữ đã rời khỏi phòng, đi tập hợp tại đàn sở thuộc.
Bạch Thiếu Huy lo sợ vô cùng. Nếu có báo động là có khám xét, mà Bách Hoa lệnh thì giờ đó lại chưa giao hoàn cho chàng. Nếu phu nhân hỏi đến thì sao?
Hơn nữa đêm sắp tàn, qua cuộc khám xét này, thì trời sáng rõ, vị Hoa cô nương nào đó làm thế nào mà lọt vào cốc mà trao trả lệnh phù cho chàng.
Nếu không có lệnh phù chàng làm sao ra khỏi cốc thi hành sứ mạng của phu nhân?
Chàng cảm thấy viễn ảnh nguy cơ, vội soát lại chiếc Trúc tiêu bên mình, tự lẩm nhẩm :
– “Có lẽ đã đến lúc ta phải dùng đến vật này rồi đây!”
Tuy nhiên chàng cũng được an ủi phần lớn. Nhẩm tính thời gian chàng tin chắc chị em họ Hoa đã đưa bọn Vương Lập Văn khỏi cốc khá xa rồi. Hiện tại dù chàng có lâm vào nguy cảnh mà bọn kia đã thoát nạn được là chàng đã làm tròn lời hứa với Táng Hoa phu nhân. Chàng lại nhẹ lo hơn là chính chàng được tự do còn năm người kia vẫn kẹt mãi tại Kim Ưng đàn.
Và biết đâu nếu xảy ra cuộc chiến, chàng không đột phá nổi vòng vây mà đi?
Chàng quyết ứng phó với tình hình, dù phải chết cũng không hề nao núng.
Thực ra đó là một giải pháp duy nhất, chàng không thể nào hành động khác hơn, nếu chàng không muốn bó tay chịu trói.
Với lại phần việc giải cứu bọn Vương Lập Văn đã giải quyết xong, chàng không có lý do gì lưu lại Bách Hoa cốc lâu hơn, dù hiện tại có bị bại lộ hành tung cũng không phải là điều quan trọng lắm.
Tiếng sanh đã ngưng bặt.
Bên ngoài bầu không khí trở lại tĩnh mịch trầm trầm. Chính cái tịch tịch trầm trầm đó làm cho Bạch Thiếu Huy thêm băn khoăn hơn. Không khí càng tịch mịch chàng càng lo ngại. Mồ hôi đã khởi rịn lấm chấm khắp người chàng.
Giờ khắc trôi qua chậm chạp nặng nề, Bạch Thiếu Huy nghe rõ tiếng đập của con tim, chàng nghe rõ cả tiếng thở của chàng dồn dập gấp gáp.
Không lâu lắm chàng nghe có tiếng chân người bên ngoài, đầu nhỏ dần dần lớn, tiếng chân của nhiều người hướng về phía chàng.
Như cái máy chàng đưa tay sờ chiếc Trúc tiêu, nắm chặt một đầu mắt đăm đăm nhìn ra cửa.
Tiếng chân người đã đến cửa dừng chân lại.
Chàng nhủ thầm :
– “Bình tĩnh! Hãy bình tĩnh! Để xem kẻ nào đến đây!”
Có tiếng Tử Vi đàn chủ vang lên :
– Nguyệt Tiên! Gọi cửa Bạch hộ pháp đi!
Nguyệt Tiên vâng lệnh gọi liền.
Chàng vờ ngủ say để cho Nguyệt Tiên gọi mấy lượt mới giật mình tỉnh giấc, ú ớ mấy tiếng ngái ngủ, đoạn lấy mồi lửa đốt đèn rồi bước đến mở cửa.
Ngoài Tử Vi đàn chủ và hai nàng sử nữ thân tín, chàng còn nhận ra Kim Ưng đàn chủ, và Tường Vân cô nương. Tất cả đều có tỳ nữ theo sát, tất cả đều giắt kiếm bên mình, chứng tỏ tình hình cực kỳ nghiêm trọng.
Xa xa còn có độ mười tên vệ sĩ Kim Ưng những tên còn lại sau khi bọn Vương Lập Văn trốn thoát.
Bọn này cũng lăm lăm vũ khí trong tay, gương mặt lạnh lùng bốc đầy sát khí.
Bạch Thiếu Huy cười thầm, vận công đề khí chuẩn bị ứng phó mọi bất ngờ.
Chàng nghiêng mình chào Tử Vi đàn chủ :
– Thuộc hạ tham kiến Đàn chủ.
Tử Vi đàn chủ đưa ánh mắt đầy ý nghĩa thầm kín sang chàng vòng tay đáp lễ.
Rồi nàng day qua một bên hướng về Tường Vân :
– Xin mời sứ giả tiến vào!
Tường Vân khiêm nhượng, vẫy tay cho Tử Vi đàn chủ vào trước. Đôi bên nhường nhau mấy lượt, sau cùng có Kim Ưng đàn chủ can thiệp, Tường Vân mới chịu vào trước.
Bất ngờ một ngọn gió lạ thổi qua, ngọn đèn nơi tay Bạch Thiếu Huy vụt tắt, đồng thời chàng nghe giọng nói của Tử Vi đàn chủ theo phép truyền âm nhập mật bên tai chàng :
– Thiếu hiệp phải hết sức nhẫn nại, tuyệt đối không nên vọng động, nếu không đến nỗi quan ngại tính mạng.
Nàng chỉ sợ Bạch Thiếu Huy sẽ phẫn nộ nếu Tường Vân có làm điều gì chạm đến tự ái chàng rồi vọng động mà sanh rắc rối.
Dặn dò như vậy là nàng có chủ ý rồi, nàng ngầm tỏ cho chàng hiểu là nàng có nghĩ đến cách giải cứu cho chàng nếu vạn nhất có sự bất lợi xảy ra với chàng.
Một ngọn đèn trong tay Bạch Thiếu Huy không đủ soi sáng khắp gian phòng, dù có thêm đôi ngọn cung đăng trong tay hai sử nữ, cũng không phá tan bóng tối dày đặc.
Bạch Thiếu Huy đi trước, Tường Vân bám sát bên chàng, sử nữ mang cung đăng đi kèm, số người còn lại nối đuổi cá theo sau.
Vừa vào phòng, Tường Vân đảo bộ đối diện với chàng điểm một nụ cười :
– Bạch hộ pháp có biết tôi đến đây có mục đích gì chăng?
Bạch Thiếu Huy lắc đầu :
– Thuộc hạ làm sao biết được! Nhưng đã có kim bài nơi tay chắc sứ giả mang chỉ thị của phu nhân đến cho thuộc hạ.
Tường Vân lại hỏi :
– Phu nhân có trao một giản thiếp bí mật cho hộ pháp, không rõ Hộ pháp đã mở ra xem chưa?
Bạch Thiếu Huy gật đầu :
– Thuộc hạ đã xem rồi!
Nàng nghiêm giọng :
– Cùng với giản thiếp, phu nhân có cấp cho Hộ pháp một chiếc Bách Hoa lệnh phù, để Hộ pháp tùy nghi sử dụng hành sự, Bạch hộ pháp có biết chiếc phù lệnh đó phải được sử dụng như thế nào chăng?
Bạch Thiếu Huy lắc đầu :
– Dĩ nhiên thuộc hạ không thể nào hiểu được, bởi đây là lần đầu tiên thuộc hạ tiếp nhận nó!
Tường Vân hừ lạnh một tiếng trầm giọng thốt :
– Bách Hoa lệnh phù là một tín vật tối thượng trong Hoán Hoa cung nó có giá trị vô cùng to lớn, phàm những người được ủy thác những trách vụ trọng yếu mới được cấp, thế tại sao Hộ pháp lại xem thường nó mà bạ đâu bỏ đó như vậy?
Nếu mất lệnh phù là xử tử ngay.
Bạ đâu bỏ đó?
Bạch Thiếu Huy không hiểu nàng muốn nói gì. Chị em họ Hoa chưa trả lại lệnh phù cho chàng, thì chàng có nó đâu mà vứt bỏ bừa bãi.
Hay là Tường Vân đã nghi ngờ điều gì chăng, nên tìm đến đây hạch hỏi chàng dưới một hình thức khác hơn là sự hỏi cung?
Tường Vân lại đưa tay chỉ lên mặt bàn, nơi đó chiếc Bách Hoa lệnh phù nằm lồ lộ.
Thế này là nghĩa gì? Bách Hoa lệnh phù tại đó tức nhiên là phải có người trao trả. Mà từ lúc rời Kim Ưng đàn về đây, chàng có thấy ai đến đâu ngoài Tử Vi đàn chủ, chàng phân vân quá, đưa mắt liếc nhanh Đàn chủ nhưng Đàn chủ đã nhìn nơi khác.
Chàng thầm nghĩ :
– “Hay là…”
Tường Vân day qua Tử Vi đàn chủ và Kim Ưng đàn chủ từ từ thốt :
– Theo ý tôi Bạch hộ pháp còn chưa rành quy luật của bổn cốc nên mới sơ suất như vậy. Chúng ta có thể rộng lượng một lần, hai vị nghĩ sao?
Tử Vi đàn chủ lạnh lùng :
– Bổn tòa không có ý kiến gì cả, sứ giả tùy tiện xử trí.
Tường Vân lại day qua Bạch Thiếu Huy :
– Bạch hộ pháp hãy cất chiếc lệnh phù đi, nên nhớ là từ nay về sau đừng sơ suất như thế nữa, mà phạm quy luật tội nặng lắm đó.
Rồi nàng trở lại Tử Vi đàn chủ và Kim Ưng đàn chủ :
– Mình đi thôi hai vị ạ!
Tất cả đều kéo ra ngoài, tiếng chân của họ dần dần xa sau cùng thì im bặt, bầu không khí trở nên tĩnh mịch như cũ.
Bạch Thiếu Huy thở phào, đóng cửa lại cởi áo lên giường nằm ngủ yên một giấc cho đến sáng.
Không rõ chàng ngủ được bao lâu, có tiếng gọi cửa bên ngoài, làm chàng bừng tỉnh dậy. Chàng xuống giường bước ra mở cửa trông thấy Lục Châu.
Nàng nghiêng mình thốt :
– Cô nương tôi đã chuẩn bị thuyền xong, sai tôi đến đây bảo Hộ pháp hãy xắp sếp hành lý lên đường.
Bạch Thiếu Huy hỏi :
– Sứ giả cũng xuất ngoại hôm nay?
Lục Châu mỉm cười :
– Vì có sẵn thuyền, nên cô nương tôi thỉnh hộ pháp cùng đi một lượt!
Bạch Thiếu Huy thầm nghĩ :
– “Tường Vân vâng lệnh phu nhân xuất cốc hành sự, tại sao lại còn muốn ta cùng đi? Nàng có dụng ý gì? Bách Hoa cốc luôn luôn nghi ngờ ta sao, nên cứ cho người bám sát bên ta để dò dẫm hành động?”
Chàng điềm nhiên điểm một nụ cười :
– Tại hạ chỉ có mỗi một bộ y phục nơi mình, có hành lý gì đâu mà phải sắp xếp? Mình có thể đi ngay bây giờ!
Lục Châu chuyển mình :
– Vậy tôi xin đi trước dẫn đường.
Bạch Thiếu Huy rời phòng theo nàng ngay.
Không bao lâu cả hai đi đến chỗ thuyền đậu.
Lục Châu lên tiếng :
– Trình cô nương, Bạch hộ pháp đã đến!
Dưới thuyền Lục Ngọc thốt vọng lên :
– Cô nương thỉnh Bạch hộ pháp xuống thuyền.
Bạch Thiếu Huy không do dự xuống ngay khoang thuyền.
Tường Vân điểm một nụ cười :
– Bạch tướng công ngồi. Ngồi rồi mình sẽ đàm đạo!
Tường Vân ra lệnh cho trạo phu khởi hành.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️