Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 5: 5: Phỏng Vấn

10:30 sáng – 31/08/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 5: 5: Phỏng Vấn tại dualeotruyen. 

Tịnh Kỳ hơi cúi đầu nhắm chặt mắt, Ngụy Trạch Hải này muốn gì đây? Tịnh Kỳ lại tự tin nhìn vào mặt anh ta:– Không, tôi còn có việc xin buông ra.Trạch Hải lại giở trò trêu đùa còn có phần thách thức:– Nếu không thì sao?Tịnh Kỳ cũng chẳng dè dặt nhanh chóng đáp trả:– Nếu như thế là chủ tịch đang có hành vi quấy rối tôiTrạch Hải bỗng kề sát vào tai Tịnh Kỳ khẽ nói:– Biết tôi là ai mà dám cư xử như thế đúng là người không đơn giảnTịnh Kỳ liền phản ứng lại đẩy Trạch Hải ra, rất khó chịu lên tiếng:– Xin giữ tự trọng.

Tôi đi đây.Tịnh Kỳ kéo nhanh vali vào trong.

Bên trong thật rộng và sang trọng nhiều người tất bật qua lại làm việc, Tịnh Kỳ rất hài lòng, đúng là nơi mình cần.

Tịnh Kỳ đem gửi đồ đạc nhanh chóng mang balo vào thang máy, đây là lần tuyển nhân viên vào bộ phận cấp cao của tập đoàn, một năm mới có một lần, buổi sáng không ai được nhận hết cho thấy họ tuyển nhân sự rất hà khắc.

Tịnh Kỳ bước ra khỏi thang máy chính là lầu 20, Tịnh Kỳ không khỏi than trách tuyển nhân viên mà lại lên tới trên này.

Tịnh Kỳ bước qua chỗ đông người trước mặt, Tịnh Kỳ vừa đi vừa lấy hồ sơ ra, tới chưa kịp ngồi xuống đã bị kêu vào phòng.

Tất cả hết thẩy chỉ có bảy người đang đứng trong phòng để ứng tuyển.

Mỗi năm có khi tuyển ba người, có khi lại năm, lại có năm chẳng ai được nhận đúng là không dễ dàng mà nhưng mình thích.

Có một người phụ nữ đang trên ngồi trước mặt có một chiếc bàn dài bảo:– Liễu Ngọc là người phỏng vấn các bạn.

Mọi người ngồi xuống cả đi Bà ấy thì ngồi chính giữa còn bảy người này thì ngồi một hàng ngang dài trước mặt bà, người phụ nữ rất có khí chất nói năng rõ ràng:– Cứ để hồ sơ trên bàn ở trước mặtMọi người đều nghe theo để hồ sơ của mình lên trên bàn.

Liễu Ngọc lại nói:– Nếu đạt đủ hai yêu cầu hôm nay tập đoàn đặt ra thì sẽ được nhận.

Đầu tiên mọi người phải trải qua một bài test IQ, thứ hai là trả lời một câu hỏi nếu phù hợp với yêu cầu thì sẽ được vào đây làm việc ở bộ phận cấp cao.

Để có sự công bằng thì mời mọi người để đồ mang bên người lại đây rồi qua một căn phòng khác để làm bài tes IQ.Mọi người nghe thấy đều bàng hoàng bởi năm nay rất khác với những năm trước còn Tịnh Kỳ cảm thấy chuyện này rất mới lạ.

Bảy người đều để lại đồ đạc tại chỗ ngồi rồi đi theo sau người phụ nữ kia.

Đứng trước một căn phòng rồi bà ấy mở cửa ra bên trong là những chỗ ngồi đều được ngăn cách.Cứ thế bảy người đi vào từng chỗ ngồi được chỉ định, khi trên bàn đều có những tờ giấy úp xuống và cây bút mực kế bên.

Khi tất cả đều đã ổn định chỗ ngồi:– 60 phút bắt đầuBà ấy đóng cửa lại, đi ra chỗ khác.

Trước mặt mọi người trong phòng là một cái đồng hồ và camera kế bên.

Những người ứng tuyển đều hướng mắt lên nhìn đồng hồ rồi cầm bút làm cặm cụi, vận óc suy nghĩ cố gắng hết sức.Tịnh Kỳ lại thư thả mà làm, mà đọc từng yêu cầu rồi bắt đầu.

Chỉ mới 45 phút Tịnh Kỳ đã hoàn thành, cứ thế mà lật qua lật lại xem cho hết thời gian rãnh rỗi này.

60 phút làm bài test IQ kết thúc.Mọi người lại quay lại chỗ cũ lấy đồ đạc rồi ngồi ở ngoài chờ.

Một cô gái lại gần hỏi Tịnh Kỳ:– Chị tên gì thế?– Trần Tịnh Kỳ, còn em?– Em là Thuần Ái LiênTịnh Kỳ nghe cái tên khá quen, liền lục lại trí nhớ, Thuần Ái Liên 16 tuổi là em gái của Thuần Hoàng Phong, con gái út của một tập đoàn lớn, thế mà lại vào đây xin việc.

Ái Liên vừa nói tên họ thì người khác đều chú ý đến cô.

Tịnh Kỳ lại không nói về gia thế của cô nhóc:– Chúng ta từng học chung một lớp rồi– Em cũng không biết nữa, chị đừng buồn em nha!– Một lớp đông như thế làm sao biết hết được, chị cũng đâu biết mặt em, chị cũng tình cờ thấy tên em nên biết thôi!Ái Liên cười vui vẻ với Tịnh Kỳ, hai người họ cứ thế mà đã nói chuyện được nữa tiếng đồng hồ.

Bên trong lại có người kêu vào, thế là cắt ngang cuộc nói chuyện của họ.

Mọi người lại bắt đầu vào phòng ngồi vào vị trí cũ, người phụ nữ ấy lại đứng ra đặt câu hỏi:– Mọi người ở đây nghĩ bài test vừa rồi mình được IQ bao nhiêu? Từ bên trái qua.– Tôi nghĩ là tầm 115- Người đầu tiên nóiNgười phụ nữ ấy trả lại bài test:– Chỉ 98 tự đề cao mình quá.

Loại.

Cô có thể vềNgười đầu tiên chỉ có thể buồn bã đi ra.

Đến người đàn ông tiếp theo phỏng đoán:– Tôi nghĩ khoảng 105 Bà ấy lại trả bài test, vẻ mặt không chút gì biến sắc– Con số chính là 115 đừng quá tự ti– Tôi nghĩ là 120– 117 khá tốt đấy– Tôi chắc khoảng 110– Chỉ có 100.

Loại.

Anh có thể ra vềĐôi chân trĩu nặng mà bước ra, đến lượt con gái nhà họ Thuần– Tôi nghĩ là 118– 120 tốt lắmTịnh Kỳ vẫn rất bình tĩnh nhưng trong lòng đã đưa ra nhận định, tuy vẻ ngoài đơn thuần nhưng có vẻ thông minh.

Ái Liên rất vui mừng với kết quả này của bản thân – Tôi nghĩ là 110– 112.

Loại.

Cô có thể ra vềLại thêm một người bị loại.

Người cuối cùng chẳng ai khác là Tịnh Kỳ, cô gái này rất bình thản:– Bài test IQ của tôi là 165Mọi người lại bắt đầu nhìn Tịnh Kỳ chằm chằm.

Người phụ nữ hài lòng đưa bài test cho Tịnh Kỳ rồi đứng lên:– 165 chính là chỉ số IQ của người này, thật sự là không thể tin được khi biết kết quả.

Tôi có phần ngạc nhiên đấy cô gái.Mọi người đều hết mức kinh ngạc với Tịnh Kỳ.

Xem đây chính là một đối thủ đáng coi trọng và để tâm– Trước khi bắt đầu câu hỏi mọi người cứ ngồi gần lại trước mặt tôiBốn người ngồi gần lại nhau.

Liễu Ngọc cúi người lấy ra một cái laptop rồi nói:– Trong phòng này cũng camera, câu trả lời của mọi người sẽ được trực tiếp chủ tịch nghe rồi cho biết ai được nhận và nhận vào vị trí nào của tập đoàn bằng cách gửi vào hộp thư trên laptop này Tịnh Kỳ phát hiện ra camera nhìn vào nó mà tỏ khó chịu, Ngụy Trạch Hải sao? Cái con người này hơi khó đối phó.

Những người còn lại khá lúng túng khi nghe đến vị chủ tịch Ngụy này.– Câu hỏi chính là hãy nhận xét về tập đoàn Nikây và vì sao lại xin vào đây làm việc.

Đây là câu hỏi ban đầu nhưng đã có sự thay đổi, câu hỏi chính thức là hãy nói suy nghĩ của các bạn về chủ tịch Ngụy Trạch Hải.Người đầu tiên bên trái có phần không tán thành và đưa ra quan điểm của mình:– Nếu là người cuối thì biết nói gì bây giờ, sẽ có trùng lặp ý với người trước.

Người phụ nữ ngồi tựa vào ghế chỉ vào người vừa nói: – Bắt đầu trước đi.Người đầu tiên kia hớn hở có phần rất đắt ý mà diễn đạt suy nghĩ của mình:– Chủ tịch là một người trẻ tuổi nhưng tài năng không thiếu, đã xây dựng nên một tập đoàn Nikây vững mạnh như hôm nay thì đúng thật là một người khiến mọi người phải nể phục và kính trọng.

Từ đó cũng có thể nhìn thấy chủ tịch là một người mưu lược, có đầu óc kinh doanh, khả năng lãnh đạo rất tài giỏi.

Đây là tấm gương cần học hỏi, chủ tịch Ngụy là người không có ai sánh ngang được Ái Liên bên cạnh khẽ nói nhỏ với Tịnh Kỳ:– Chị là người cuối cùng đã chuẩn bị chưa?– Tới thì tính, em phải cố lên.Người phụ nữ ấy chẳng nói gì nên người tiếp theo đã nói:– Chủ tịch Ngụy Trạch Hải là người rất gần gũi với mọi người, tạo cho nhân viên cảm giác thoả mái trong công việc.

Chủ tịch cũng đặt ra những chính sách cho nhân viên rất tốt, điều đó càng cho thấy chủ tịch là người biết quan tâm đến người khác, người tốt bụng, đức và tài đều vẹn toàn.

Đều chủ tịch Ngụy Trạch Hải làm được khó có vị lãnh đạo nào theo kịpĐến Ái Liên có vẻ hồi hợp, Tịnh Kỳ thấy thế thì trấn an, vỗ nhẹ lên tay Ái Liên nói nhỏ:– Bình tĩnh thôi chẳng có gì cả cứ nói hết những gì mình nghĩ là được rồi.

Cố lên!– Được.

Cố lên!- Ái Liên khẽ đápÁi Liên nhắm chặt mắt, hít một hơi thật sâu nói ra suy nghĩ của mình:– Nói đến tập đoàn Nikây chắc chắn ai cũng sẽ nhớ đến vị chủ tịch Ngụy Trạch Hải tài giỏi, trẻ tuổi, đẹp trai.

Chủ tịch giống như một người đại diện cho tập đoàn, là bộ mặt của tập đoàn.

Vì vậy khi tập đoàn đứng được trên đài danh vọng này chứng tỏ chủ tịch cũng đang là người đứng trên đỉnh cao đó.

Tuy là người có phần khó gần nhưng đều đó không phủ nhận được chủ tịch có rất nhiều người yêu mến.

Chủ tịch hội tụ đủ đức, tài và cả sắc.Ngụy Trạch Hải đang quan sát máy tính, vẻ mặt có phần tán thưởng.

Đúng là biết nhìn, có thể thấy được vẻ đẹp trời ban này của mình..