Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Cổ Đại Hai Hoàng Đế Yêu Nhau Thế Nào? Chương 8: Bởi vì ngươi trông khác với tưởng tượng của ta, rất đẹp

Chương 8: Bởi vì ngươi trông khác với tưởng tượng của ta, rất đẹp

3:29 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 8: Bởi vì ngươi trông khác với tưởng tượng của ta, rất đẹp tại dưa leo tr. 

Triệu Miên tắm rửa hơn nửa canh giờ, tắm đến khi Chu Hoài Nhượng cho rằng hắn xảy ra chuyện gì, không để ý đến sự ngăn cản của Thẩm Bất Từ suýt nữa phá cửa vào, hắn mới miễn cưỡng từ bỏ.

Sáng sớm hôm sau, Triệu Miên đêm hôm qua chỉ ngủ được hai canh giờ hạ lệnh tiếp tục đi về phía Kinh Đô của Đông Lăng.

Cách ngày Thư hùng song cổ phát độc không tới nửa tháng, thời gian để hắn có thể dựa vào chính mình lấy được giải dược không nhiều lắm.

Nhưng hắn biết, có người chắc chắn càng sốt ruột hơn hắn.

Trước khi lên xe ngựa, Triệu Miên chú ý tới trong thôn hình như náo nhiệt quá mức.

Dân làng tụ tập tụm năm tụm ba, phía sau mỗi người đều mang theo sọt tre, bên trong chứa đủ loại ngũ cốc trái cây. Có người còn hoặc dắt trâu dê nhà mình nuôi, hoặc mang theo lồng chứa gà vịt, nhìn tư thế là muốn đi chợ.

Thôn dân nhìn thấy Triệu Miên, người nào người nấy trốn ra xa, muốn nhìn thêm vài lần quý công tử hiếm gặp, nhưng bị khí tràng của hắn ép đến nỗi không dám liếc mắt. Còn dáng vẻ của Chu Hoài Nhượng lại khiến người ta yêu thích, trên người không có chút kiêu ngạo nào, thôn dân rất vui vẻ nói chuyện phiếm với hắn.

Ở Đông Lăng, ngày dân làng đi chợ thường là mùng một và mười lăm hàng tháng, hôm nay không phải là ngày đi chợ định kỳ.

Triệu Miên ngồi ở trong xe ngựa hơi suy nghĩ, không sốt ruột xuất phát, mà ra lệnh cho Chu Hoài Nhượng đi hỏi thăm tình hình một chút.

Không bao lâu sau, Chu Hoài Nhượng trở về báo cáo nhiệm vụ: “Điện hạ, Trần gia thôn ban đầu đúng là đi chợ ngày mùng một và mười lăm hàng tháng. Lần trước bọn họ lên huyện thành đi chợ, gặp phải mấy người mua số lượng lớn, đồ mang theo rất nhanh đã bán hết không nói, mà giá bán còn cao hơn bình thường nhiều, kết quả lại còn cung không đủ cầu. Dân làng sau đó hẹn với người mua, vài ngày sau sẽ đi một chuyến khác, mang cho họ những thứ còn lại trong nhà.”

Triệu Miên trong lòng sinh ra nghi ngờ: “Mấy ngày nay lại không có lễ hội gì, tại sao xuất hiện tình hình không đủ nguyên liệu thực phẩm.”

Chu Hoài Nhượng nói: “Có lẽ nhà nào đó sắp đãi tiệc?”

“Cho dù là đãi tiệc, cũng không cần phải bỏ ra giá cao mua những thứ này. Trừ khi họ cần rất gấp, hơn nữa không thiếu chút tiền này.” Triệu Miên trầm tư một lát, nhìn về phía Chu Hoài Nhượng, “Ngươi nói xem, kiểu người nào sẽ làm như vậy?”

Chu Hoài Nhượng “ậm ừ” nửa ngày, nói: “Gia đình giàu có muốn tổ chức ma chay cưới hỏi gấp chăng?”

Triệu Miên lập tức im lặng, bình tâm tĩnh khí nói: “Hôm qua ngươi rất dũng cảm, Cô không mắng ngươi ngốc.”

Thẩm Bất Từ hỏi: “Điện hạ là đang hoài nghi chuyện này có liên quan đến chuyện người nhà Lưu phủ mất tích?”

Trước đó Triệu Miên biết được chuyện toàn bộ Lưu phủ mất tích sau khi Lưu cô nương treo cổ tự tử liền phái người đi điều tra, đáng tiếc tạm thời chưa tra được manh mối hữu dụng.

Mọi người đều nói đây là hành động của Vạn Hoa Mộng, nhằm nói cho dân chúng Đông Lăng biết hậu quả của việc không nghe lời gã, Triệu Miên đối với việc này không thể tuỳ tiện đồng ý. Với địa vị và uy thế của Vạn Hoa Mộng ở Đông Lăng, hoàn toàn không cần phải làm như vậy, một khi sự việc ầm ĩ lên, đối với bản thân gã, đối với Đông Lăng cũng không có bất kỳ chỗ tốt nào.

Huống hồ trên dưới hơn trăm người Lưu phủ biến mất lặng yên không một tiếng động, không giống bị người ta cưỡng ép bắt đi sau khi phản kháng, mà giống như tự nguyện rời đi.

Bọn họ mất tích chưa được mấy ngày, kéo cả gia đình không thể đi xa lắm, rất có thể còn ở trong lãnh thổ Đông Lăng. Trên đường đi lượng tiêu thụ thực phẩm và quần áo của cả gia đình tất nhiên không ít, với tài sản của Lưu phủ cũng có thể đủ khả năng.

“Bất Từ, ngươi phái người đi mấy thôn gần đây điều tra kỹ càng một chút.” Triệu Miên tạm thời thay đổi ý định, “Không, ngươi tự mình đi điều tra.”

“Lão Thẩm tự mình đi á?” Chu Hoài Nhượng lo lắng nói, “Nhỡ đâu Lý Nhị kia lại tới hành thích, thì an nguy của Điện hạ làm sao đây.”

“Lý Nhị bây giờ đầy đầu chắc toàn là nghĩ cách làm sao dựa vào chính mình lấy được thuốc giải của Thư hùng song cổ, tạm thời không rảnh tới gây phiền toái cho chúng ta, có ảnh vệ là đủ rồi.” Triệu Miên quay sang Thẩm Bất Từ, “Ngươi lập tức xuất phát, Cô ở Kinh Đô chờ ngươi.”

Sau khi Triệu Miên rời khỏi Trần gia thôn, đi thêm nửa ngày, cuối cùng cũng đến Kinh Đô của Đông Lăng.

Nam Tĩnh, Bắc Uyên, Đông Lăng, còn có Tây Hạ trước đây, mấy trăm năm trước cũng từng có tổ tiên chung, sau hết lần này đến lần khác tranh đấu và chiến loạn đã chia làm ba, dần dần có văn hóa và di sản của riêng mình, nhưng chữ viết và ngôn ngữ gốc vẫn là dùng chung.

Thủ đô của ba nước, xét về diện tích đất đai, Thịnh Kinh của Bắc Uyên lớn nhất, Thượng Kinh của Nam Tĩnh thứ hai, Kinh Đô của Đông Lăng nhỏ nhất. Nhưng dù nhỏ đến đâu, Kinh Đô cũng là dưới chân thiên tử, ngựa xe rong ruổi, người trên đường như dệt cửi, tiếng rao của những người bán hàng rong nối liền không dứt.

Triệu Miên và Chu Hoài Nhượng đều là lần đầu tiên đến Kinh Đô, hai người đi trên đường phố nhộn nhịp, vừa đi dạo vừa nói xấu Đông Lăng.

Chu Hoài Nhượng: “Đường xá ở Kinh Đô cũng quá hẹp đi, mới có mấy chiếc xe ngựa đã kẹt rồi.”

Triệu Miên: “Đúng thật, khác với Thượng Kinh như mây và bùn.”

Triệu Miên: “Đi đường nãy giờ, Cô nhìn thấy ít nhất mười tên ăn mày lưu lạc trên đường phố.”

Chu Hoài Nhượng: “Thật, người dân Kinh Đô chắc chắn đang sống trong nước sôi lửa bỏng.”

Chu Hoài Nhượng: “Công tử công tử, ngài mau xem, giữa ban ngày ban mặt, ở đó lại có người tụ tập đánh nhau!”

Triệu Miên: “Ờ, chuyện thương phong bại tục thế này tuyệt đối sẽ không xảy ra ở Thượng Kinh.”

……

Hai người đặt chân lên Kinh Đô đồng thời cũng không quên thuận tiện khen ngợi Thượng Kinh, một xướng một họa, vui vẻ không biết mệt.

Quân thần hai người đã lâu không nói chuyện hợp ý như vậy.

Sau đó, hai người đến ở tại một toà nhà riêng ở phía tây kinh thành.

Toà nhà này thuộc sở hữu của một thương gia tên là Chu Quảng Thâm. Bề ngoài, Chu Quảng Thâm là một người sinh ra và lớn lên ở Đông Lăng, làm ăn buôn bán dược liệu ở Kinh Đô, trên thực tế y là người Nam Tĩnh hàng thật giá thật, một chút dòng máu của nước khác cũng không có.

Mười lăm năm trước, Thừa tướng có ý định mở rộng mạng lưới tình báo của Nam Tĩnh, tự mình chọn một nhóm gián điệp từ Thiên Cơ Viện đưa đến Đông Lăng, Tây Hạ, Chu Quảng Thâm là một trong số đó.

Người do Thừa tướng chọn Triệu Miên tất nhiên tin tưởng, sáng sớm đã sai người thông báo cho y chuyện hắn muốn đến ở tạm tại Kinh Đô. Chu Quảng Thâm không dám chậm trễ, sau khi nhận được tin tức vẫn luôn chuẩn bị sẵn sàng để tiếp giá.

Triệu Miên nhận đại lễ của Chu Quảng Thâm, đi thẳng vào vấn đề nói: “Miễn hết các nghi lễ khác. Cô hỏi ngươi, Bạch Du đang ở đâu, vì sao không đến tiếp giá. Ngoài ra, gần đây có gì khác thường ở Kinh Đô.”

Gián điệp đi ra từ Thiên Cơ Viện mỗi người đều có sở trường riêng, tài trí không nói đỉnh cao, thì ít nhất cũng sẽ không phải ở cấp độ của Chu Hoài Nhượng. Đối mặt với câu hỏi của Thái tử Điện hạ, Chu Quảng Thâm không hoảng không gấp, nói năng rành mạch: “Bạch thần y nói nàng vẫn chưa tìm được thứ Điện hạ muốn, nhưng nàng đã có chút manh mối, phải ở lại Nam Cung thêm mấy ngày, tạm thời không thể cùng Điện hạ gặp mặt, mong Điện hạ thứ tội.”

“Không có gì,” Triệu Miên nói, “Có manh mối là được.”

Dựa vào một mình Bạch Du lấy được giải dược của Thư hùng song cổ, đồng thời không kinh động các thế lực khác là kết quả tốt nhất, kiên nhẫn chờ mấy ngày hắn vẫn có.

“Tạ ơn Điện hạ.” Chu Quảng Thâm thay Bạch Du tạ ơn, “Về phần Điện hạ hỏi chuyện Kinh Đô….. Không biết Điện hạ có biết vụ mất tích cả nhà Lưu phủ ở Sùng Châu hay không?”

Triệu Miên gập đầu: “Cô biết.”

Toàn bộ chuyện này nói ra cũng không phức tạp.

Ở Đông Lăng, Quốc sư Vạn Hoa Mộng lấn lướt vương triều, dưới một người, trên vạn người. Gã ỷ vào mình là sư đệ đồng môn của Thái hậu mà tùy ý làm bậy, coi văn võ khắp triều chẳng ra gì, đã sớm khiến cho không ít gia đình quyền quý ở Đông Lăng sinh lòng oán hận, nhưng ngại quyền thế có giận mà không dám nói.

Vụ án Lưu phủ chẳng qua chỉ là một ngòi nổ. Sợ thích kỳ quái thích làm mai cho người ta của Quốc sư đã ép một vị tiểu thư của gia đình thư hương phải treo cổ tự tử, sau đó lại vì vậy mà giận chó đánh mèo cả Lưu phủ, diệt cả nhà Lưu thị.

Cho dù Lưu cô nương “chống lại mệnh lệnh”, cũng không có tội đến mức này. Hành vi của Quốc sư chính là vì việc tư coi thường phép công, bỏ qua luân lý. Thái hậu nếu lại khoanh tay đứng nhìn, để mặc muốn làm gì thì làm, với bản tính độc ác khó lường của Vạn Hoa Mộng, sẽ làm ra chuyện gì gây nguy hiểm cho giang sơn xã tắc cũng không biết.

“Sau khi thảm án Lưu phủ xảy ra, phủ Ngự sử Đông Lăng cùng nhau dâng tấu buộc tội Vạn Hoa Mộng, khẩn cầu Thái hậu xem xét vụ án này, áp dụng trừng phạt nghiêm khắc đối với Quốc sư, để xoa dịu nỗi oán hận của vạn dân, sự tức giận của bách quan.” Chu Quảng Thâm nói, “Thuộc hạ nghe nói, không chỉ những Ngự sử này, mấy vị lão tướng như Anh Quốc Công cũng có nhiều bất mãn với Vạn Hoa Mộng, nổi giận trước mặt Thái hậu, có một lần thậm chí còn la hét đòi mang binh bao vây tiêu diệt Nam Cung, bị Thái hậu răn dạy dữ dội một phen mới thôi.”

Triệu Miên cười lạnh một tiếng, quả nhiên giống như dự đoán: “Nói như vậy, hiện giờ Kinh Đô chướng khí mù mịt một mảnh hỗn loạn, đây chẳng phải là đúng ý của một số người sao.”

Chu Hoài Nhượng nhịn không được hỏi: “Thái hậu Đông Lăng rốt cuộc không quản chuyện này à?”

Chu Quảng Thâm nói: “Thuộc hạ chỉ biết Thái hậu từng triệu Quốc sư đến mật đàm, nội dung cuộc mật đàm thuộc hạ quan tâm cũng không tra ra được. Nhưng cho đến giờ, Quốc sư và Nam Cung vẫn tốt đẹp như trước, không ai dám thẩm vấn gã, cũng không ai dám làm gì Nam Cung, tháng sau hai người được Quốc sư lựa chọn vẫn phải theo ý chỉ của gã mà thành thân ở Tụ Viên…..”

Nghe đến đây, Chu Hoài Nhượng kịch liệt ho khan vài tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu cho Chu Quảng Thâm: Được rồi được rồi, ngươi có thể không cần phải nói.

Chu Quảng Thâm có chút không rõ, nhưng vẫn thức thời ngậm miệng lại.

Triệu Miên, nạn nhân của sở thích đặc biệt của Vạn Hoa Mộng, làm như không có việc gì nhấp một ngụm trà, hỏi sang chuyện khác: “Lại nói tiếp, tình hình của Bạch Du ở Nam Cung thế nào. Nàng là người Nam Tĩnh, Vạn Hoa Mộng chưa chắc đã tin tưởng nàng ấy.”

“Điện hạ anh minh.” Chu Quảng Thâm cười khổ nói, “Thuộc hạ nghe Bạch thần y nói qua, Vạn Hoa Mộng người này, nhìn chúng sinh một cách vô tình. Bất kể thân thế thân phận như thế nào, ở trong mắt gã đều là con kiến hôi. Ngược lại Thái hậu Đông Lăng, đã từng nhắc nhở gã mấy lần phải cẩn thận người bên cạnh, cũng không biết Vạn Hoa Mộng có để lời nói của Thái hậu vào trong lòng hay không.”

Triệu Miên chơi đùa với chén trà trong tay, trầm tư hồi lâu, nói: “Phái người thay Cô truyền lời cho Bạch Du. Gần đây có lẽ sẽ có người tìm cách lẻn vào Nam Cung, tìm cùng một thứ giống nàng, kêu nàng để ý đề phòng, có thể bắt được người là tốt nhất, rồi thẩm vấn cẩn thận một phen, nói không chừng sẽ có chuyện vui bất ngờ —— Coi như nàng tặng cho Vạn Hoa Mộng một phần đại lễ biểu thị lòng trung thành.”

Triệu Miên một đường từ Sùng Châu đến Kinh Đô thuyền xe mệt nhọc, hai ngày kế tiếp không đi đâu cả, chỉ ở Chu phủ nghỉ ngơi hồi phục. Hắn cũng không nhàn rỗi, nhân cơ hội này mang theo Chu Hoài Nhượng sắp xếp lại mạng lưới tình báo của Nam Tĩnh ở Đông Lăng một lượt, kết quả đạt được rất tốt.

Trong đó, trọng điểm tham khảo của hai người là quyển sách bí mật liên quan đến Vạn Hoa Mộng của Nam Cung, Triệu Miên có thêm hiểu biết đối với vị Quốc sư của nước láng giềng này.

Ví như, Vạn Hoa Mộng là một người lùn, bình sinh ghét nhất là người khác nói về vấn đề chiều cao. Nếu ngươi không cẩn thận nói một từ “lùn” trước mặt gã, lại đúng lúc tâm trạng gã không tốt, thì một năm sau người nhà của ngươi nên đi đến phần mộ của ngươi để dọn cỏ.

Lại ví như, thuật chế cổ luyện dược của Vạn Hoa Mộng. Từ độc cổ hại người bình thường và phương thuốc tốt để trị bệnh, đến bí dược sinh con và thuật dịch dung, đến Thư hùng song cổ và cổ trùng gây ra dịch bệnh khiến người ta tức giận… và vô số “kiệt tác” khác.

Ánh mắt Triệu Miên dừng lại thật lâu trên bốn chữ “Bí dược sinh con”, trong lòng có một loại cảm giác quái dị khó diễn tả thành lời.

Nhìn từ một góc độ nào đó, nếu không có Vạn Hoa Mộng, hắn cũng sẽ không được sinh ra trên đời này.

Triệu Miên lắc đầu, tự nhủ đừng suy nghĩ nhiều. Hắn gọi Chu Quảng Thâm tới, hỏi: “Thuật dịch dung này, có cách để xoá bỏ không?”

Chu Quảng Thâm ở Kinh Đô làm nghề buôn bán dược liệu, đối với những bí thuật của Nam Cung này vừa vặn có nghiên cứu: “Bẩm Điện hạ, thuật dịch dung khác nhau sẽ có cách xoá bỏ khác nhau, mấy loại thuộc hạ thường dùng đều có thể làm ra nước thuốc để xoá bỏ.” (Kiểu nước tẩy trang)

“Vậy ngươi chuẩn bị trước,” Triệu Miên nói, “Sau này có lẽ sẽ dùng.”

Chu Quảng Thâm nói: “Vâng. Điện hạ, ngài nên dùng bữa rồi.”

Chu Quảng Thâm lo lắng Điện hạ ăn không quen ăn đồ ăn của Đông Lăng, mỗi ngày đều kêu đầu bếp Nam Tĩnh chuẩn bị đồ ăn quê hương chính thống, bất kể là thành phẩm hay hương vị, đều gần như giống hệt ở thành Thượng Kinh.

Chu Hoài Nhượng sau khi ăn mấy bữa, nói với Điện hạ: “Điện hạ, chúng ta có cần tìm cơ hội nhận xét một chút về món ăn của Kinh Đô hay không?”

Triệu Miên ngẫm lại cũng đã lâu không nói xấu Đông Lăng, mất tự nhiên nói: “Được.”

Vì thế, hai người dưới sự bảo vệ âm thầm của ảnh vệ đi đến một tửu lâu nổi danh ở Kinh Đô.

Chu Hoài Nhượng đòi một căn nhã gian thượng hạng, đặt hết một lượt tất cả những món ăn đặc trưng của tửu lâu.

Đông Lăng gần biển, ăn nhiều hải sản. Đối mặt với một bàn toàn hải sản, Triệu Miên nhíu mày, trước tiên nếm thử một miếng cá biển hấp.

Vừa vào miệng, Triệu Miên chợt cảm thấy không ổn.

Hương vị và cảm quan của món cá biển này không tồi, hắn dường như không thể soi ra bất kỳ khuyết điểm gì.

…… Đáng ghét.

Chu Hoài Nhượng quan sát phản ứng của Điện hạ, hỏi: “Điện hạ, thế nào?”

Triệu Miên phản ứng bình thường: “Còn có thể nuốt, ngươi thử xem.”

Chu Hoài Nhượng cũng gắp một miếng cá biển nhỏ bỏ vào miệng chậm rãi nhai, càng nhai biểu tình càng vi diệu. Ăn xong một miếng, hắn hoàn toàn không biết nên đánh giá như thế nào, đành phải nói theo Điện hạ: “Điện hạ nói đúng, còn có thể nuốt.”

Sau đó quân thần hai người ngầm hiểu không nói gì nữa, yên lặng dùng bữa.

Bữa cơm ăn được nửa chừng, bên ngoài nhã gian bất thình lình vang lên âm thanh kiếm ra khỏi vỏ. Động tác trên tay Triệu Miên dừng một chút, nhìn ra ngoài cửa.

Chu Hoài Nhượng hoảng sợ —— hắn thật sự nhảy dựng lên: “Ai!”

Lúc này ngoài cửa lại không có động tĩnh gì, yên tĩnh đến bất thường.

Triệu Miên nheo mắt, nhìn thấy hai bóng người trên cửa sổ, trong đó một người cầm trường đao, đang kề vào cổ người kia.

Người cầm trường đao là một trong những ảnh vệ của Triệu Miên: “Công tử, là Lý Nhị.”

Tay đang cầm thìa của Triệu Miên đột nhiên siết chặt. Hắn cố gắng giữ nguyên dáng vẻ, thu hồi ánh mắt, không nhanh không chậm tiếp tục uống canh của mình.

“Lý Nhị?!” Chu Hoài Nhượng khó có thể tin, ánh mắt mở to như chuông đồng, “Y còn dám quay lại?!”

Giọng nói của Lý Nhị từ ngoài cửa truyền đến: “Ta dám nha.” Đã bị ảnh vệ cầm đao kề vào cổ, thế mà trong giọng nói của y vẫn mang theo ý cười, “Tiểu huynh đệ phiền toái truyền lời, nói cho công tử nhà ngươi biết người giết cá xin gặp hắn.”

Chu Hoài Nhượng nói với Triệu Miên: “Công tử, tên giết cá muốn gặp ngài.”

Triệu Miên lạnh nhạt nói: “Ta có thể nghe thấy.”

“Ngài nói, chúng ta có cần….. hay không” Chu Hoài Nhượng làm một động tác cứa cổ.

Triệu Miên nhìn như bình tĩnh, thực ra đầu ngón tay đều đã trắng bệch do dùng sức quá mức: “Vậy không khỏi quá có lợi cho y.”

Lý Nhị lại nói: “Yên tâm, lần này ta tuyệt đối không nói nhảm.”

Chu Hoài Nhượng quay đầu sang thuật lại: “Công tử, y còn nói lần này tuyệt đối không nói nhảm.”

Triệu Miên: “….. Đã nói ta có thể nghe được.”

“Nhưng Điện hạ, Lý Nhị làm sao biết chúng ta ở đây.” Chu Hoài Nhượng cẩn thận suy nghĩ một chút, sống lưng lạnh toát, “Chẳng lẽ y đang theo dõi chúng ta?”

“Thẩm Bất Từ không nói gì nên chắc là không có. Lý Nhị biết chúng ta sẽ đến Kinh Đô, đây lại là tửu lâu đắt nhất Kinh Đô, y dự đoán ta sẽ đến nơi này không có gì kỳ lạ.” Triệu Miên dùng khăn lau khóe miệng, “Nếu y đã có lá gan tới tìm ta, ta gặp y một chút thì có sao —— Cho y vào.”

Ảnh vệ sau khi nhận được lệnh, áp giải Lý Nhị đi vào nhã gian.

Mấy ngày không gặp, Lý Nhị rốt cục không mặc quần áo chuyên dành cho người bán cá nữa. Y thay một bộ trang phục mạnh mẽ nai nịt thuận tiện cho hành động, vừa sạch sẽ vừa gọn gàng, làm nổi bật vai rộng chân dài, thân hình cao ngất.

Triệu Miên có chút vui mừng phát hiện, vết rách da ở khóe miệng Lý Nhị còn chưa khỏi hẳn.

Nếu không nhìn mặt, Lý Nhị cũng coi như có chút ưu điểm. Nhưng vừa nhìn khuôn mặt, thì cái gì cũng bị phá hủy hết.

Triệu Miên lạnh lùng nhìn qua: “Quỳ xuống nói chuyện.”

Lý Nhị nhướng mày: “Lại nữa?”

Đao của ảnh vệ cách cổ Lý Nhị một thốn (khoảng 2,5cm): “Công tử biểu ngươi quỳ xuống.”

Cái mạng nhỏ bị người ta nắm lấy, Lý Nhị phản kháng không được, cũng lười phản kháng. Y thở dài, vén vạt áo lên, ở trước mặt Triệu Miên lại quỳ xuống một lần nữa.

Lửa giận trong ngực Triệu Miên mấy ngày nay rốt cục cũng giảm đi một chút, nhưng vẫn rất tức giận.

Nói Lý Nhị có ngạo cốt, y lại có thể quỳ một cách sảng khoái như vậy, trên mặt nhìn không ra nửa điểm khuất nhục. Nói y không có ngạo cốt, lúc có cơ hội báo thù lại không hề nương tay một chút nào.

Triệu Miên đứng trước mặt Lý Nhị, từ trên cao nhìn xuống nói: “Ngươi còn sống.”

“Còn sống.” Lý Nhị nói, “Nhưng Vân Ủng Hoa Tụ bị thương không nhẹ, cần tĩnh dưỡng một thời gian. Hai cô nương ngốc này gạt ta tự mình hành động, chịu chút giáo huấn cũng tốt.”

Cho nên chỉ có hai cô nương kia bị thương, tên da đen vẫn đang yên đang lành nói chuyện với hắn.

Thật đáng tiếc.

Triệu Miên lạnh nhạt hỏi: “Ồ? Họ đã làm gì mà bị thương.”

Lý Nhị cười hắn: “Đừng giả vờ nữa, biết ta muốn làm gì ngoại trừ người của ta thì chỉ có ngươi. Vân Ủng nói cho ta biết, Nam Cung sớm đã có chuẩn bị, giống như đang chờ các nàng tự đâm đầu vào lưới. Không nghĩ tới nha, tay của ngươi thế mà còn có thể thò vào tận Nam Cung.”

Triệu Miên chế giễu: “Kẻ thua ăn tro, ngươi không có gì để oán giận.”

“Ta lại không phải tới để oán giận, ta tới để cầu hòa.” Lý Nhị thẳng lưng, giọng điệu cũng đứng đắn hơn vài phần, “Vạn Hoa Mộng là kẻ địch chung của chúng ta, muốn cướp được thuốc giải từ trong tay gã, ta và ngươi liên minh mới có cơ hội chiến thắng lớn nhất. Vẫn là câu nói kia, ngươi giết ta rồi, nếu như tìm không được thuốc giải, cũng chỉ có một con đường chết. Đừng đấu với ta nữa công tử, chúng ta cùng nhau suy nghĩ cho toàn cục có được không.”

Triệu Miên chỉ cảm thấy buồn cười: “Ngươi làm nhục ta như thế nào ngươi đã quên rồi à, vậy mà còn có lá gan đề nghị cùng ta liên minh. Thái hậu nếu biết ngươi không sợ chết như vậy, chắc là phải phong cho ngươi làm Hầu gia siêu dũng nhất đẳng.”

Cũng không biết câu nào đâm trúng huyệt cười của Lý Nhị, y nén một tiếng cười, chợt nhận ra hiện tại không phải là lúc cười. Y bày ra bộ dáng thành khẩn, nói: “Ngươi và ta mặc dù không phải bạn, cũng chưa chắc là địch, không bằng công tử nói chuyện thẳng thắn cởi mở với ta một chút đi.”

“Thẳng thắn cởi mở? Với ngươi?” Triệu Miên không chút che dấu vẻ khinh thường giễu cợt của mình. Toàn thân Lý Nhị tràn đầy bí ẩn, ngay cả lông mày cũng là giả, nói chuyện thẳng thắn cởi mở với loại người này không thể nghi ngờ là tự tìm đường chết. “Không dám, không nói, không tốt.”

Lý Nhị quỳ trên mặt đất, vừa bất đắc dĩ vừa mất kiên nhẫn: “Lúc ngoan ngoãn ngươi chẳng thèm ngó tới, ngay cả một ánh mắt đàng hoàng cũng lười cho ta, lúc ngoan độc ngươi lại cảm thấy là đang làm nhục ngươi… Khó hầu hạ.”

Triệu Miên cười nhạt: “Ngươi gọi đây là “ngoan ngoãn” á? Sợ là ngươi có hiểu lầm nào đó về hai từ này đấy nhỉ.”

Cứ tiếp tục ồn ào như vậy cũng không phải là biện pháp. Lý Nhị hoàn toàn mất kiên nhẫn, dứt khoát nói: “Cho một lời chuẩn xác đi, có thể nói chuyện thì nói, không thể nói thì dẹp. Chúng ta dựa vào bản lĩnh riêng đi tìmthuốc giải, đừng ai làm phiền ai.”

Triệu Miên làm sao không hiểu những lời này của Lý Nhị. Hắn thừa nhận Vạn Hoa Mộng lợi hại, chỉ dựa vào một mình Bạch Du chưa chắc có thể tìm được thuốc giải ở Nam Cung. Mà Lý Nhị, đích xác có bản lĩnh không kém hắn.

Đối mặt với kẻ địch mạnh, biến địch thành bạn, mới là thượng sách.

Nhưng làm sao hắn có thể nuốt trôi cơn tức này.

Triệu Miên nhìn chằm chằm Lý Nhị, muốn từ trong mắt Lý Nhị tìm ra sơ hở: “Ngươi vừa rồi nói, muốn cùng ta nói chuyện thẳng thắn cởi mở.”

“Phải.”

“Được.” Triệu Miên ngồi trở lại bàn, tư thái nghiễm nhiên là thẩm vấn phạm nhân, “Ta hỏi ngươi, có phải trước kia chúng ta từng gặp nhau hay không.”

Lý Nhị không nghĩ tới Triệu Miên lại nói với y vấn đề này trước. Y ngẩn người trong chớp mắt, chậm rì rì nói: “Chắc là không có.”

Triệu Miên không tin: “Nếu như không có, lúc ngươi nhìn thấy ta, tại sao lại thất thần lâu như vậy?”

Lý Nhị nói: “Bởi vì ngươi trông khác với trí tưởng tượng của ta, rất đẹp.”

Triệu Miên hơi sững sờ, không hiểu sao bị nghẹn lại.

Lý Nhị trả lời một cách không cần suy nghĩ, lý lẽ đương nhiên như vậy, còn là đang khen hắn, trong đây… tất có gian trá.

Triệu Miên nhanh chóng phản ứng lại, ổn định khí thế: “Nói nhảm! Ta cũng không đẹp đến mức độ đó.”

Lý Nhị ngập ngừng nói: “Chuyện này…”

Chu Hoài Nhượng ngập ngừng theo: “Công tử à…” Có phải ngài không có nhận thức rõ ràng về vẻ ngoài của mình hay không?

Triệu Miên lại nói: “Còn nữa, nếu như ngươi không biết ta, tại sao hiện giờ đột nhiên bằng lòng ngoan ngoãn cầu hòa, trước đó ngươi làm gì?”

Lý Nhị nói: “Ta không biết ngươi mang theo nhiều cao thủ như vậy từ sớm, bây giờ biết rồi, đương nhiên muốn tận dụng tối đa.”

Lý Nhị đưa ra câu trả lời tuy nói là hợp tình hợp lý, nhưng Triệu Miên vẫn là không tin được nửa chữ: “Ngươi muốn tiếp tục liên minh với ta, có thể, nhưng sau này ngươi nhất định phải nghe lời ta.”

Lý Nhị không đồng ý ngay: “Vậy phải xem ngươi muốn ta làm cái gì.”

Triệu Miên nói, “Ngươi rửa mặt trước.”

Lý Nhị khó hiểu: “Hai chuyện này có liên quan gì sao?”

“Có,” Triệu Miên vênh váo nói, “Ta nhìn thấy da đen là ăn cơm không nổi.”

Nước thuốc xoá thuật dịch dung do Chu Quảng Thâm điều chế cho Triệu Miên cứ thế có tác dụng.

– —————————-

Tác giả có điều muốn nói:

Lý Nhị: Chân thành vĩnh viễn là kỹ năng giết người chắc chắn.