Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 31: Thoát hiểm

7:04 sáng – 20/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 31: Thoát hiểm tại dua leo tr 

Đâu còn gì khiếp đảm hơn cho kẻ tử tù sắp bị hành quyết lại còn nghe bọn đao phủ thủ bàn bạc việc chuyện khai đao mổ bụng moi lấy tim gan mình.

Bình sinh Phùng Phá Thạch vốn là một trang thiếu niên cang trường, khí phách, không sợ bất cứ sự nguy hiểm nào, nhưng khi nghe hai tên cao thủ nói chuyện khai đao cũng phải rùng mình ghê rợn, nhất là chàng lại là tên tử tội sắp bị hành quyết.

Thời gian đi nhanh như chớp.

Giờ hành quyết đã đến.

Chợt một tên môn đồ từ trong chạy ra hô to.

– Bang chủ ra lệnh hành quyết.

Truyền lệnh xong, tên môn đồ chạy biến trở vào trong mất dạng.

Hai tên đao phủ đứng dậy, bước tới gần Phùng Phá Thạch.

Một tên cầm thanh đại đao sáng ngời, tên kia tay bưng chiếc mâm đồng chờ đợi.

Tên đao phủ họ Hầu dõng dạc :

– Châu đệ chuẩn bị xong chưa.

Tên đao phủ họ Châu gật đầu :

– Đệ xong rồi, đại ca hãy khai đao.

Tên đao phủ họ Hầu múa thanh đao một vòng, sắp rọc vào bụng Phùng Phá Thạch.

Phùng Phá Thạch kêu thầm :

– Mạng ta hỏng thật rồi.

Chàng trợn hai mắt trừng trừng nhìn cây đại đao trong tay tên đao phủ họ Hầu chờ chết.

Tên đao phủ họ Hầu hét một tiếng, vung thanh đại đao nửa vòng đâm thẳng vào bụng Phùng Phá Thạch.

Khi mũi thanh đại đao còn cách Phùng Phá Thạch chừng ba tấc, đột nhiên tên đao phủ họ Hầu rú thảm, liền ngã lăn đùng xuống đất.

Hắn giãy mấy cái đành đạch rồi im đi.

Tên đại hán họ Châu kinh hoàng quát :

– Ai…

Tiếng “ai” vừa thoát ra nửa miệng, chợt nghe tiếng bịch bịch, khiến cho tên đao phủ họ Châu tắt nghẹn, từ từ ngã quỵ xuống đất.

Diễn biến xảy ra trong chớp mắt.

Nhân vật thần bí nào vừa xuất thủ giết hai tên đao phủ một cách dễ dàng như vậy.

Kẻ đó giết hai tên đao phủ với dụng tâm gì.

Phùng Phá Thạch đảo mắt nhìn quanh tìm bóng thủ phạm giết hai tên đao phủ.

Chợt thấy từ phía sau ngôi mộ gần đó có một chiếc bóng nhỏ thó xuất hiện.

Nhìn lại chiếc bóng nhỏ thó kia là một nữ nhân áo đen che trên mặt một vuông lụa đen.

Ả tiến nhanh tới gần Phùng Phá Thạch.

Phùng Phá Thạch hỏi :

– Cô nương là ai?

Nữ nhân áo đen bịt mặt chưa kịp trả lời bỗng nghe có tiếng quát từ phía trong vọng ra :

– Bắt tên gian tặc.

– Bắt hắn đừng cho chạy thoát.

Nữ nhân bịt mặt kinh hãi, nhanh như chớp sử dụng chỉ lực bứt sợi dây trói Phùng Phá Thạch.

Ả vương tay giải huyệt cho chàng và nói thật mau :

– Chạy mau.

Ả nắm tay Phùng Phá Thạch phóng vào bãi tha ma chạy về phía trước Tổng đàn Kỳ Môn bang.

Phùng Phá Thạch ngạc nhiên không hiểu tại sao nữ nhân bịt mặt không dẫn chàng chạy ra phía sau Tổng đàn mà lại chạy về phía trước có những trạm canh gác.

Nhiều tiếng quát tháo chấn động :

– Bắt tên gian tặc, nó chạy kia.

Lập tức, hàng trăm cây đuốc sáng lòa khắp cả một vùng, hàng trăm tên môn đồ phóng ào ào ra bãi tha ma.

Bọn chúng bao vây khắp mọi nơi chỉ chừa phía trước cánh cửa Tổng đàn.

Gần tới cánh cổng Tổng đàn, nữ nhân bịt mặt chợt chuyển hướng, dắt tay Phùng Phá Thạch chạy vào cánh rừng già bên phải.

Tiếng quát tháo la hét và ánh đuốc sáng lòa đuổi theo hai người thật gấp.

Nữ nhân bịt mặt dắt Phùng Phá Thạch chạy sâu vào cánh rừng. Phùng Phá Thạch thầm nghĩ không biết chàng và nữ nhân bịt mặt có chạy thoát khỏi hàng trăm tên môn đồ đuổi theo hay không, nhưng phải đánh liều với số mạng.

Chàng cảm thấy mình bất lực trong cảnh ngộ này.

Thường nhật chàng cứu người, bây giờ chàng lại được người khác cứu nạn.

Nhưng nữ nhân bịt mặt này là ai? Tại sao biết chàng lâm nạn mà tới đây cứu chàng.

Chạy một lúc vào rừng già không còn nghe tiếng quát tháo, nữ nhân bịt mặt buông thỏng cánh tay Phùng Phá Thạch đi chậm lại.

Nàng nói :

– Nơi đây vẫn còn nguy hiểm, hãy chạy sang ngả này ít có bọn tuần phòng.

Nàng lại dắt tay Phùng Phá Thạch chạy trở ra ngoài.

Phùng Phá Thạch vô cùng kinh ngạc, không hiểu tại sao nữ nhân bịt mặt đã dắt chàng chạy vào rừng sâu, bây giờ lại trở ra.

Hình như đoán hiểu tâm trạng của Phùng Phá Thạch, nữ nhân nói :

– Phía trong kia có mấy toán mai phục sử dụng ám khí độc từ trong bóng tối phóng ra, khó lòng tránh né. Hãy chạy ra ngoài vượt các trạm canh bỏ trống là an toàn.

Phùng Phá Thạch không nói gì. Hai người chạy trở ra ngoài con đường mòn vào Tổng đàn Kỳ Môn bang.

Tới một thân cây cổ thụ thình lình nghe có tiếng quát to :

– Các ngươi chạy đi đâu.

Liền đó hai tên môn đồ Kỳ Môn bang từ trong đám cây rườm rà, tay cầm giới đao phóng ra ngoài ngăn chận nữ nhân bịt mặt và Phùng Phá Thạch lại.

Vèo vèo vèo…

Nữ nhân bịt mặt vươn ngọc chưởng xòe ra bắn loạt chỉ lực xé gió.

Hự hự…

Hai tên môn đồ Kỳ Môn bang kêu lên hai tiếng, cùng ngã lăn xuống đất im đi.

Bỗng từ phía trái cánh rừng có tiếng quát :

– Các ngươi chạy đi đâu?

Nữ nhân bịt mặt quay lại nhìn Phùng Phá Thạch :

– Nguy rồi, chạy cho mau!

Phùng Phá Thạch bị tra tấn mấy ngày, mang nội thương rất nặng, không thể nào sử dụng khinh công chạy nhanh được.

Nữ nhân kẹp chàng vào lòng thi triển khinh công chạy nhanh hơn trước.

Tới một trạm canh gác chợt nghe tiếng quát :

– Đứng lại!

Hai tên môn đồ Kỳ Môn bang trong kẹt đá phóng ra cản ngay trước mặt.

Không nói một lời, nữ nhân vẫy bàn tay ngọc nhắm hai tên môn đồ Kỳ Môn bang.

Bịch bịch…

Hự hự…

Hai tên môn đồ kêu lên hai tiếng té lăn xuống đất bất động.

Nữ nhân vẫn kẹp Phùng Phá Thạch vào lòng, chạy nhanh như biến.

Tới cánh rừng già, nàng lại phóng vào đó tiếp tục chạy nhanh. Ra khỏi cánh rừng già đến dãy đồi thấp, nữ nhân phóng lên các ngọn đồi lại tới một cánh rừng khác.

Bây giờ không còn nghe tiếng quát tháo, hét la của bọn người đuổi theo nữa.

Nữ nhân đi chậm lại, tiến sâu vào cánh rừng, đến một bờ suối thì dừng lại.

Nàng buông Phùng Phá Thạch ra nói :

– Tới đây đã thoát nạn rồi.

Vành trăng khuyết từ đằng đông vừa lên soi ánh sáng mơ màng trên bờ suối.

Phùng Phá Thạch nhìn vào vuông lụa đen trên mặt nữ nhân xem nàng chính là ai.

Nữ nhân rút thanh trường kiếm bên lưng và túi hành trang trên vai trao cho Phùng Phá Thạch.

Nàng cất giọng oanh :

– Phùng ca ca hãy nhận thanh Tàn Hồn huyết kiếm và túi hành trang này.

Phùng Phá Thạch sửng sốt :

– Tiểu thư lấy thanh Tàn Hồn huyết kiếm và túi hành trang của tại hạ ở đâu vậy?

Nữ nhân đáp :

– Ở trong phòng Bang chủ Kỳ Môn bang.

Phùng Phá Thạch càng thêm kinh ngạc, nhận lấy thanh Tàn Hồn huyết kiếm và túi hành trang đặt xuống đất.

Chàng chắp tay trước ngực :

– Tại hạ xin đa tạ công ơn cứu tử của tiểu thư, nguyện ghi khắc vào tâm đến trọn đời.

Nữ nhân cười khúc khíc :

– Phùng ca ca lẩn thẩn rồi, mãi đến bây giờ ca ca vẫn chưa nhận ra muội ư?

Phùng Phá Thạch nghe giọng nói quen thuộc, trố mắt ra nhìn nữ nhân nhưng chưa nhận được ra nàng chính là ai.

Chàng ấp úng :

– Tiểu thư là…

Nữ nhân bịt mặt đưa bàn tay lên tháo bỏ vuông lụa đen.

Tức thì một gương mặt tuyệt thế mỹ nhân xuất hiện trước mắt Phùng Phá Thạch.

Phùng Phá Thạch mừng rỡ kêu lên :

– Lâm muội đấy sao?

Nữ nhân chính là Lâm Phùng Chân.

Nàng xúc động, vòng hai cánh tay ngọc qua lưng Phùng Phá Thạch, ôm chặt lấy chàng.

Giọt lệ thương tâm của nàng trào ra thánh thót, thấm ướt tận trái tim chàng.

Phùng Phá Thạch cũng ôm lấy Lâm Phùng Chân mà trong lòng bồi hồi, chua xót.

Thật lâu, Phùng Phá Thạch và Lâm Phùng Chân mới chịu buông nhau ra.

Lâm Phùng Chân nhìn Phùng Phá Thạch qua hai màn lệ :

– Phùng ca ca, nội thương của ca ca rất trầm trọng. Ca ca hãy uống linh đan, vận chân khí điều trị rồi chúng ta sẽ nói chuyện sau.

Nàng lấy một viên linh đan trong áo nhét vào miệng Phùng Phá Thạch.

Phùng Phá Thạch nuốt viên linh đan, ngồi xuống bờ suối, nhắm mắt vận chân khí chữa trị nội thương.

Một thời gian trôi quan, Phùng Phá Thạch đã chữa trị được nửa phần nội thương.

Chàng đứng lên nhìn Lâm Phùng Chân cất giọng buồn buồn :

– Lâm muội, tình cảnh này thật là khó xử cho huynh. Huynh không ngờ muội lại là con gái của kẻ huyết thù.

Lâm Phùng Chân đưa tay lau giọt lệ :

– Phùng ca ca vẫn nhất quyết phải giết gia gia của muội ư?

Phùng Phá Thạch buồn rầu :

– Phụ thù phải trả, đó là đạo lý làm con. Huynh không thể làm khác hơn được. Lâm muội hãy hiểu cho cảnh ngộ khắc khe của huynh mà tha thứ cho huynh.

Lâm Phùng Chân chớp mắt :

– Nhưng nếu trong trường hợp Phùng ca ca sắp giết gia gia, muội ngăn cản thì sao?

Phùng Phá Thạch ngập ngừng :

– Huynh sẽ…

Nhưng chàng ngưng lại không biết phải ứng đáp thế nào với Lâm Phùng Chân.

Giọng nói của Lâm Phùng Chân chân thành tha thiết :

– Phùng ca ca, muội vì ca ca tình nghĩa như phu thê, tất nhiên dù muốn dù không ca ca cũng phải gọi gia gia là nhạc phụ. Lẽ nào ca ca lại giết nhạc phụ của mình để mang lấy tiếng đàm tiếu của giang hồ. Ca ca hãy xét lại xem có được không?

Bất giác Phùng Phá Thạch bật thốt :

– Thế này thì thật là khổ.

Thấy Phùng Phá Thạch đã xiêu lòng, Lâm Phùng Chân nói tiếp :

– Muội khuyên Phùng ca ca hãy nên bình tâm suy nghĩ cho thật tường tận trước khi báo thù tiết hận. Gia gia của muội đâu phải là kẻ thù chính trong trận tàn sát Phùng Sơn bảo và giết Phùng đại nhân. Ca ca có biết gia gia của muội đã bị lão Xích Phát Đại Ma Tôn bắt buộc Kỳ Môn bang phải gia nhập vào liên minh “diệt ma đầu” của lão không? Lão dọa nếu gia gia muội chống lại mệnh lệnh, lão sẽ tiêu diệt Kỳ Môn bang.

Gia gia vì sự an toàn của mẫu thân và muội nên đành phải tuân theo lời lão. Còn về chuyện sát hại Phùng Sơn bảo, gia gia không hề nhúng tay vào máu như lời đồn đãi của bọn giang hồ.

Phùng Phá Thạch cau mày :

– Lâm muội nói thật không?

Lâm Phùng Chân quả quyết :

– Muội đã xem Phùng ca ca là vị hôn phu, làm sao muội dám nói dối với ca ca.

Phùng Phá Thạch gật đầu :

– Huynh tin Lâm muội rồi, nhưng còn một chuyện huynh chưa rõ nguyên nhân, muốn hỏi muội.

– Phùng ca ca cứ hỏi, muội sẽ thành thật trả lời.

– Huynh muốn biết tại sao Bang chủ Kỳ Môn bang ra lệnh cho hai tên đao phủ thủ mổ bụng huynh moi lấy tim gan ăn? Chuyện này sự thực thế nào?

Lâm Phùng Chân đáp ngay :

– Muội vừa hỏi gia gia chuyện này. Gia gia nói lão Xích Phát Đại Ma Tôn biết trước ca ca sẽ tới Kỳ Môn bang nên lão ra lệnh cho gia gia phải bắt cho bằng được ca ca mổ bụng moi tim gan dâng nộp cho lão ăn để tăng cường nội lực và luyện một lối thần công vô địch.

Phùng Phá Thạch nhướng cao cặp lông mày lưỡi kiếm :

– Lão Xích Phát Đại Ma Tôn ăn tim gan người để luyện thần công gì?

Lâm Phùng Chân lắc đầu :

– Gia gia của muội không nói tên môn thần công đó, chỉ nói nếu lão Xích Phát Đại Ma Tôn luyện được môn thần công đó sẽ không còn ai là đối thủ của lão nữa. Lão sẽ tiêu diệt các môn phái, bang hội kể luôn cả ngũ đại môn phái để lên ngôi bá chủ võ lâm, mà kẻ đầu tiên lão tiêu diệt là ca ca, bởi ca ca có pho bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục. Hai chiêu trong pho bí kíp này là trở ngại lớn lao cho mưu đồ của lão. Vì vậy lão nhất định chiếm cho bằng được pho bí kíp của ca ca.

Nhớ lại những lời của Ngọc Địch tiên nga Hoa Thương Thương, Phùng Phá Thạch khẽ gật :

– Chuyện này huynh đã được nghe một lần rồi. Lão Xích Phát Đại Ma Tôn muốn giết huynh để chiếm pho bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục. Còn chuyện…

Phùng Phá Thạch ngưng lại.

Chàng muốn hỏi Lâm Phùng Chân về chuyện Lâm Kiến Chương tra tấn chàng chết đi sống lại nhiều lần trong ngục thất vì pho bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục là tại làm sao? Có phải vì tham vọng pho bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục hay không? Nhưng chàng khó nói với nàng vì nàng đã giết hai tên đao phủ thủ cứu mạng chàng vừa rồi.

Dù thù Bang chủ Lâm Kiến Chương nhưng đối với nàng chàng vẫn có ân tình.

Như đoán được tâm trạng của Phùng Phá Thạch, Lâm Phùng Chân nói :

– Phùng ca ca muốn biết chuyện gia gia muội tra tấn ca ca trong ngục, bắt buộc ca ca phải khai nơi cất giấu bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục phải không?

Nàng đáp thay chàng :

– Chính lão Xích Phát Đại Ma Tôn đã ra lệnh cho gia gia muội phải tra tấn Phùng ca ca. Bắt ca ca phải khai nơi cất giấu kho bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục. Trong khi ca ca và gia gia muội ngồi trong tòa đại điện ăn uống với nhau, lão đã phái một số sứ giả Thần Đạo giáo tới giám sát gia gia muội xem có làm đúng theo mệnh lệnh của lão hay không. Gia gia muội bị khống chế của tên sứ giả đó bắt buộc phải phục rượu cho ca ca say mèm và dùng những lời tệ bạc với ca ca.

Phùng Phá Thạch sửng sốt :

– Lão quỷ Xích Phát Đại Ma Tôn sai tên giáo đồ Thần Đạo giáo nào tới Kỳ Môn bang giám sát Bang chủ?

Lâm Phùng Chân đáp :

– Lão Xích Phát Đại Ma Tôn sai lão Diêm Vương Tôn Giả tới tệ bang. Chính lão này đã bày kế cho gia gia muội và truyền lệnh cho gia gia nhốt Phùng ca ca vào trong ngục thất tra tấn.

Phùng Phá Thạch tròn xoe đôi mắt :

– Lâm muội, thế ra buổi chiều đó có lão quỷ Diêm Vương Tôn Giả ngồi trong đại điện nữa sao?

Lâm Phùng Chân gật đầu :

– Đúng vậy. Lão Diêm Vương Tôn Giả ngồi trong bức màn nhung phía sau lưng gia gia của muội, lắng nghe những lời đối đáp giữa ca ca và gia gia. Nhiều lần muội ra ám hiệu cho ca ca biết có người đang theo dõi, nhưng vì ca ca mãi chú tâm đến gia gia nên không nhìn thấy.

Phùng Phá Thạch bật ồ lên một tiếng kinh ngạc.

Nhớ lại Diêm Vương Tôn Giả đã sát hại sư bá Tạ Chử Giang, chận đánh mẫu thân Triệu Phi Tần và chàng trên ngọn núi, cưỡng hiếp mẹ chàng, không biết hiện nay sống chết lẽ nào, chỉ còn chiếc áo rách đẫm máu của mẹ cất trong túi hành trang, bất giác máu hận thù trong tim Phùng Phá Thạch sôi lên sùng sục.

Chàng nghiến răng :

– Lâm muội, lão quỷ Diêm Vương Tôn Giả còn ở trong Tổng đàn Kỳ Môn bang hay không?

Lâm Phùng Chân lắc đầu :

– Sau khi ra lệnh cho gia gia muội hành quyết Phùng ca ca, lão Diêm Vương Tôn Giả đã trở về Thần Đạo giáo. Muội theo dõi hai ngày mới biết rõ giờ hành quyết. Muội giả nữ nhân bịt mặt ẩn mình phía sau ngôi mộ giết hai tên đao phủ cứu ca ca đó.

Nàng tiếp :

– Phùng ca ca định gặp lão Diêm Vương Tôn Giả hay sao? Nội thương của ca ca chỉ mới chừa được vài phần, chưa khỏi hẳn, ca ca không nên gặp lão làm chi rất tai hại.

Lâm Phùng Chân lại nói thêm :

– Còn về chuyện ân oán giữa Phùng ca ca và gia gia muội, muội khẩn cầu ca ca hãy tạm đình hoãn lại một thời gian. Không hiểu ca ca có khứng chịu hay không.

Trước ẩn tình của Lâm Phùng Chân và lời khẩn cầu tha thiết của nàng, Phùng Phá Thạch không còn cách nào chối từ được. Chàng gật đầu :

– Được rồi, huynh vì Lâm muội tạm gác chuyện huyết thù trong một thời gian, sau này tùy theo cảnh ngộ, huynh sẽ quyết định sau cùng.

Lâm Phùng Chân vẫn lo ngại :

– Phùng ca ca, nếu sau này ca ca nhất quyết giết gia gia, kể như tình nghĩa giữa ca ca và muội sẽ đoạn tuyệt. Muội sẽ tự quyết trước mặt ca ca để khỏi phải khổ đau trọn kiếp.

Phùng Phá Thạch xúc động cả tâm thần trước tấm chân tình của Lâm Phùng Chân.

Chàng trấn an nàng :

– Lâm muội hãy an tâm. Huynh sẽ tìm hiểu cho thật rõ ràng về những lời muội vừa nói với huynh. Trước khi huynh có hành động nào, huynh sẽ gặp lại muội cho muội biết ý định của huynh, có lẽ không đến nổi bi quan lắm đâu.

Đôi mắt to của Lâm Phùng Chân long lanh ngấn lệ.

– Muội xin tạ ơn Phùng ca ca. Xin ca ca hiểu cho tấm lòng của muội.

Nhìn vầng trăng khuyết đã lên cao, Phùng Phá Thạch nói :

– Lâm muội, bây giờ trời sắp sáng rồi, huynh tạm biệt muội, sau này sẽ gặp lại.

Lâm Phùng Chân rơi lệ :

– Bây giờ Phùng ca ca đi đâu?

Phùng Phá Thạch đáp :

– Bây giờ huynh phải rời xa nơi này, tránh trước hiểm họa có thể xảy ra. Huynh sẽ tìm nơi vắng vẻ kín đáo chữa trị nội thương cho lành hẳn, rồi sau đó mới liệu toan mọi việc.

Lâm Phùng Chân nhìn Phùng Phá Thạch qua hai màn thương lệ :

– Phùng ca ca hãy bảo trọng!

Giọt lệ thánh thót rơi xuống hai má nàng.

Chàng an ủi :

– Lâm muội đừng quá thương tâm. Huynh xa cách muội một thời gian rồi sẽ gặp lại.

Sau đó chàng nhặt thanh Tàn Hồn huyết kiếm cài vào lưng, mang túi hành trang lên vai, nhìn Lâm Phùng Chân :

– Lâm muội, tạm biệt…

Chàng đi nhanh về hướng Tây.

Nhìn theo chiếc bóng Phùng Phá Thạch đã khuất hẳn sau vòm cây lá rậm, Lâm Phùng Chân rơi lệ, thở than :

– Phùng ca ca, nếu sau này nghịch cảnh xảy ra, muội tự tử.

Nàng quay trở về Kỳ Môn bang…