Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 18

11:50 chiều – 08/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 18 tại dưa leo tr. 

Edit: Tắc

Beta: Linh Lăng

Đối mặt với vẻ mặt “không phải cậu ngáo rồi đấy chứ” của Cao Sướng, Lương Trác Dụ càng thêm kích động: “Thật đấy, vừa rồi tôi đang hát, nhưng khi không nhìn thấy Vân Kiều tôi mới muốn ra ngoài tìm, kết quả tìm thấy người trên tầng hai… Ai ngờ… ai ngờ lại nhìn thấy anh Nghiên và Vân Kiều. Tôi thấy bọn họ ôm nhau, bọn họ còn, còn hôn nhau nữa!”

Cao Sướng có chút bối rối: “Cậu chắc không?”

“Sao lại không chắc!”

Cao Sướng: “Chẳng lẽ… hai người đó đều uống quá nhiều?”

“Tôi không biết Vân Kiều có uống nhiều hay không, nhưng… anh Nghiên chắc hẳn không uống nhiều.”

Bởi vì, anh ta nhớ rất rõ ánh mắt của Lý Nghiên.

Khi anh ta đến gần Lý Nghiên đã nhìn thấy, ánh mắt trong suốt, chẳng có nửa phần say. Và chính trong hoàn cảnh như vậy, anh đã cúi đầu hôn Nguyễn Vân Kiều!

Cao Sướng nhất thời không thể tiêu hóa được việc này, nhưng khi nghĩ lại, những hình ảnh mà anh ta cho là khá kỳ lạ trước đây lại hiện lên trong đầu.

Chẳng hạn như khi Lý Nghiên vừa trở về, anh đã đưa Nguyễn Vân Kiều say xỉn trở về phòng sau bữa tiệc của câu lạc bộ… Lại ví dụ như, Lý Nghiên sẽ ngồi cạnh cô ấy trong giảng đường, rồi Lý Nghiên lén lút dạy riêng cho Đồ Khuynh và cô ấy… Xem ra, Đồ Khuynh chỉ là hàng tặng kèm, còn dạy cho Nguyễn Vân Kiều là chính.

Hai người nhìn nhau, lúc này, tay nắm cửa lại chuyển động, có người đi vào.

Hơi thở hai người trở nên căng thẳng.

Chính vì vậy nên khi vừa bước vào, Lý Nghiên đã nhìn thấy hai người ngơ ngác ngồi bên cạnh giường, anh đến là bởi vì bên dưới có người nói trong phòng này có một sạc dự phòng.

“Anh Nghiên.” Lương Trác Dụ nuốt nước bọt, ánh mắt né tránh.

Lý Nghiên liếc qua hai người, cầm lấy sạc dự phòng trên bàn: “Cái này mang đi được không?”

Lương Trác Dụ: “Có, có thể. Cái đó, cậu phải đi rồi à?”

Lý Nghiên gật đầu.

Cao Sướng sờ sờ mũi: “Cậu vừa mới uống rượu, không được lái xe.”

“Không sao, gọi xe.”

Lý Nghiên không quen ở chung phòng với người khác, nhưng nếu để anh ở một mình một phòng thì những người còn lại sẽ không ngủ chỗ ngủ, cho nên buổi tối anh cũng không định nghỉ ngơi ở đây.

Anh cắm sạc điện thoại, trong giây phút ngắn ngủi này, ánh mắt hai người khác trong phòng đều đặt trên người anh.

Nhìn thấy Lý Nghiên định cầm sạc đi ra ngoài, hai người kia nhìn thấy sự giãy giụa trong mắt đối phương: Cậu hỏi đi! Tôi không hỏi! Hỏi nhanh lên!

“Nguyễn Vân Kiều uống nhiều rồi, nói một tiếng với Đồ Khuynh để buổi tối chăm sóc cô ấy kỹ một chút.” Trong lúc hai người còn đang đưa đẩy lẫn nhau thì Lý Nghiên nhẹ giọng nói.

Sự bình tĩnh bị phá vỡ, Cao Sướng lập tức nhìn anh: “Lý Nghiên, tôi muốn hỏi cậu một chuyện! Nếu cậu không muốn nói thì có thể không nói. Ừm… chuyện giữa cậu và Vân Kiều, hai người —”

“Ở bên nhau.”

“Hả?”

Trái tim Cao Sướng và Lương Trác Dụ đều run lên, nghi ngờ là một chuyện, nhưng nghe được lời xác nhận của anh lại là một chuyện khác.

Điều này quá kỳ quái!

Nhưng Lý Nghiên dường như không để ý đến sự chấn động của bọn họ, chỉ nói: “Cô ấy không thích người khác biết nên chưa nói.”

Cao Sướng dừng vài giây mới ngây ngốc gật đầu: “Đừng lo lắng, tôi sẽ không nói.”

Hai mắt Lương Trác Dụ trợn tròn, lập tức làm một động tác ngậm miệng: “Tôi cũng sẽ không nói!”

Lý Nghiên không quan tâm lắm, anh tùy tiện “à” một tiếng rồi bước ra khỏi phòng.

Một lúc lâu sau khi anh rời đi, trong căn phòng im ắng chợt phát ra tiếng kêu rên: “Ở bên nhau thật à á á á, chủ nhiệm, có khi nào anh Nghiên sẽ ám sát tôi không!!!”

“Chắc có đấy, ai bảo cậu hiến dâng nhiệt tình như thế.”

“Á á á tôi cũng biết hai người đó ở bên nhau đâu! Nếu biết thì cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám á á á.”

Cao Sướng: “Cũng không biết hai người ở bên nhau từ khi nào, nhưng tôi luôn cảm thấy… họ đã ở bên nhau từ rất lâu rồi.”

“Rất lâu? Á! Kỳ nghỉ hè năm nhất!”

“Vậy đối tượng của đêm đầu tiên kia, là Nguyễn Vân Kiều???”

Sau khi ra khỏi biệt thự, mưa tuyết lâm râm bay.

Lý Nghiên đi tới bên đường, xe đã chờ sẵn ở đây, tài xế đi ra mở cửa cho anh.

Suốt quãng đường về phía Nam, lúc về đến nhà, tuyết đã rải một lớp mỏng trên mặt đất.

Lý Nghiên xuống xe, bước vào nhà, trong nhà đèn đuốc sáng choang, dì giúp việc thấy anh trở về thì đi tới cầm áo khoác, ra hiệu ba mẹ anh đang ngồi ở phòng khách đợi anh.

Lý Nghiên bước tới, ngồi xuống sofa bên trái.

“Sao chưa ai đi ngủ thế?” Anh hỏi một cách bình tĩnh, nhưng Quách Mẫn Nhàn thì không.

“Lý Nghiên, con đã đi đâu?” Quách Mẫn Nhàn cau mày hỏi anh.

Lý Nghiên nói: “Có việc.”

Quách Mẫn Nhàn: “Hôm nay còn gì quan trọng hơn sinh nhật bác Quý của con chứ? Mẹ đã sớm nói với con hôm nay cả nhà ta cùng đi, nửa đường con lại chạy đi đâu?”

Lý Nghiên rót cho mình một ly nước, chậm rãi nói: “Quà cho bác Quý đã tặng xong, con còn không thể đi sao?”

Quách Mẫn Nhàn có hơi nóng giận: “Ai đã dạy con là tặng quà xong thì có thể đi hả, ngay cả tiệc tối cũng không tham gia. Rất nhiều khách khứa hỏi mẹ sao con không có mặt, cả nhà bác Quý con cũng hỏi mẹ, con làm cho mẹ với bố con mất mặt lắm đấy.”

“Mẹ, gia đình họ là bạn của hai người, hai người có mặt là đủ rồi, con có ở đó hay không quan trọng lắm sao?”

“Thằng nhóc này—” Quách Mẫn Nhàn lườm anh, sau một lúc im lặng mới hỏi: “Con nói đi, có phải vì đi tìm Vân Kiều không.”

Lý Nghiên uống một ngụm nước, không phủ nhận.

Quách Mẫn Nhàn nhíu mày: “Lý Nghiên, hiện tại con yêu đương với Vân Kiều mẹ không phản đối, bởi vì con vẫn còn trẻ, sau này con sẽ biết ai phù hợp với mình hơn. Nhưng mẹ hy vọng con biết chuyện gì quan trọng hơn, tiệc sinh nhật của bác Quý không chỉ là tiệc mừng sinh nhật bình thường, hai nhà chúng ta đang có vài dự án hợp tác cùng nhau, sao con có thể vì một chút tình cảm cá nhân là phá hỏng chuyện quan trọng như vậy chứ.”

“Nếu không có nhà họ, toàn bộ hoạt động kinh doanh của Tập đoàn Thịnh Thời sẽ không thể tiếp tục, phải không?”

Quách Mẫn Nhàn sững người: “Con đang nói cái gì thế hả!”

“Nếu không thì tại sao phải cuống lên.”

“Lý Nghiên—”

“Mẹ, nếu không còn việc gì thì con lên lầu trước, con hơi mệt.”

“Haiz…”

“Được rồi, được rồi, bây giờ nó thế này em nói nhiều như vậy có ích lợi gì.” Lý Kỳ An ở bên giữ bà lại, nói: “Về sau tự nó sẽ hiểu.”

Quách Mẫn Nhàn bất mãn nói: “Về sau về sau, làm gì còn nhiều về sau như thế chứ… Ông cũng chẳng bao giờ nói chuyện với nó, lần nào cũng đều là tôi nói.”

Lý Kỳ An bất lực: “Được rồi, được rồi, sau này để tôi nói được chưa, bà đừng nóng giận.”

Lý Nghiên trở về phòng, sau khi nằm xuống giường, anh nghĩ đến Nguyễn Vân Kiều khi ở trên sàn đấu hôm nay.

Thật ra anh biết bữa tiệc sinh nhật hôm nay nên đi, không chỉ là nhân tình, mà còn là công việc kinh doanh. Nhưng khi anh nghe thấy giọng nói của cô trên điện thoại, anh đột nhiên không muốn ở lại nữa, anh muốn xem cô thi đấu, muốn tận mắt xem cô thắng hay thua.

Còn chuyện người khác nói “bọn họ không phù hợp”…

Thật ra bắt đầu từ cấp ba, anh đã biết mình và cô không cùng một loại người. Cô thẳng thắn, tùy tiện, liều lĩnh, sự xuất hiện của cô đã xé rách cuộc sống quy củ cứng nhắc của anh.

Cô đã dùng cách của mình để đưa anh vào một cuộc sống xa lạ.

Anh một bên bài xích, một bên lại đắm chìm. Rồi trong sự giằng co và vướng mắc này, anh dần yêu con người này. Kết quả, anh bắt đầu bỏ qua những thứ được gọi là “phù hợp” đó.

Nhưng anh cũng biết rằng cô không thích anh.

Nhưng nó không quan trọng. Bởi vì có không thích thì hai người cũng vẫn dây dưa không dứt.

– – –

Sau cuộc thi đấu kiếm cấp trường, bức ảnh của Nguyễn Vân Kiều đã gây xôn xao ở nhiều trường cao đẳng và đại học.

Trước đây danh tiếng của cô trong trường đã không nhỏ, nhưng sau cuộc thi đấu kiếm này, gương mặt anh khí lại xinh đẹp, cộng thêm vóc dáng vượt trội đã nâng chất lượng ảnh lên mấy phần, không chỉ nam sinh mà nữ sinh cũng mê mẩn.

Sau đó có người đã đăng lên Weibo, được một blogger share lại, và nó đã trở thành một vụ nổ nhỏ trên mạng.

[Hoa khôi trường Đại học Bắc Kinh quả là danh xứng với thực, mỹ nhân hệ mặt đẹp, đẹp quá đi.]

[Mặc đồ đấu kiếm cũng ra dáng phết nhỉ, vóc dáng này là thật à hahahaha.]

[Nghe nói cô ấy đang học Vũ đạo, vóc dáng đương nhiên chuẩn rồi. Chị gái xinh đẹp có muốn vào làng giải trí không, em là người đầu tiên thành fan hâm mộ.]

[Quảng cáo cô ấy nhận cũng nhiều đấy, còn từng đóng phim nữa! Nhưng tất cả đều vai nhỏ, rất ít cảnh (kèm ảnh chụp màn hình).]

[Á á á tôi biết bộ phim này, thời điểm đó tôi xem còn nghĩ tiểu tỳ nữ thật đẹp thật! Các đạo diễn tuyển diễn viên đều mù tịt cả rồi à! Đây rõ ràng là dung nhan của nữ chính đấy!]

[Chắc còn đang đi học nên không có điều kiện đóng phim dài tập đó, dù sao cũng không phải diễn viên chuyên nghiệp.]

Sau khi trở nên nổi tiếng, rất nhiều cư dân mạng đã tìm kiếm Weibo của Nguyễn Vân Kiều, đáng tiếc là Nguyễn Vân Kiều hoàn toàn không đăng ký Weibo.

Hơn nữa sắp tới kỳ thi cuối kỳ, cô cũng không có tâm tư dành cho chuyện này. Trong khoảng thời gian này, hoặc là cô ở trong phòng tập múa, hoặc vùi đầu ở trong thư viện cuống cuồng bổ sung kiến thức, cho nên sức nóng cũng dần giảm xuống.

Hôm nay bài thi cuối kỳ của lớp Vũ đạo đã kết thúc, cô mang theo sách tiếng Anh đi đến thư viện.

Ngày kia là kỳ thi tiếng Anh, tiếng Anh của cô rất bình thường, vì thế cô phải học bù trước khi thi.

Cô ngồi từ hơn một giờ chiều cho đến khi bầu trời tối mịt mới khép lại sách, đang định đi ăn cơm tối thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Lý Nghiên: [Ở đâu thế?]

Nguyễn Vân Kiều một tay chống cằm trả lời anh: [Tôi đang ở trong thư viện, ngày kia thi tiếng Anh cũng là mẹ cậu trông đấy! U sầu quá! Cho nên tôi đang ôn bài, đừng làm phiền!]

Lý Nghiên: [Ra ngoài đi, cổng trường.]

Sau tiệc mừng công lần trước, đã gần một tuần hai người không gặp nhau. Lý Nghiên lại đột nhiên đến tìm cô, lòng muông dạ thú này còn lạ gì nữa.

Thực ra Nguyễn Vân Kiều cũng có hơi nhớ. Nhưng kì thi gần kề, cô cảm thấy không thể để đàn ông làm rối loạn suy nghĩ của mình được, dù sao bài vở quan trọng hơn!

Nguyễn Vân Kiều: [Tôi vẫn đang ôn tập đấy, một đống từ vựng còn chưa thuộc, bận lắm]

Lý Nghiên: [Bận đến không cần ăn à?]

Nguyễn Vân Kiều: [Cơm thì phải ăn chứ.]

Lý Nghiên: [Vậy thì ra ngoài đi.]

Nguyễn Vân Kiều: [Ra ngoài ăn phiền lắm, tôi đến căn-tin ăn là được rồi.]

Lý Nghiên: [Ra ngoài.]

Người này rất cố chấp, dường như chỉ cần cô từ chối thêm một lần nữa, anh sẽ xông đến bắt người.

Nguyễn Vân Kiều chỉ còn cách thu dọn sách vở, đi ra cổng trường.

Xe của Lý Nghiên vẫn đậu ở vị trí quen thuộc, cô mở cửa xe ra rồi ngồi vào, có chút bất mãn: “Cậu phiền chết đi được, ra ngoài ra ngoài ra ngoài, ra đâu ăn hả.”

“Về rồi ăn.”

Nguyễn Vân Kiều liếc anh một cái, nói: “Hả? Bạn học Lý vội vàng như vậy sao, gọi tôi ra ngoài ăn cơm hóa ra là lừa tôi về nhà à, không phải đã nói với cậu rồi sao, tối nay tôi phải ôn tập.”

Lý Nghiên: “Đã đặt ở Tư Vị Trai rồi rồi, nửa tiếng nữa shipper sẽ giao đến, cậu không muốn sao?”

Tư Vị Trai, một nhà hàng tư nhân kiểu Trung Hoa vô cùng cao cấp, vô cùng ngon miệng, vào kỳ nghỉ hè trước ở nhà Lý Nghiên Nguyễn Vân Kiều đã được ăn mấy lần, mỗi lần ăn cô đều muốn khóc.

Chẳng qua đắt quá, một mình cô không thể gọi về ăn được.

“Tư Vị Trai? Ăn! Nhất định phải ăn!” Nguyễn Vân Kiều đổi mặt rất nhanh, thư viện gì đó, phiền phức gì đó bay biến như chưa từng tồn tại.

Cô lập tức thắt dây an toàn: “Đi, tài xế Lý! Về nhà thôi, ăn xong tôi ôn luôn ở chỗ cậu là được!”

Lý Nghiên sớm tính được kết quả này, khóe miệng hơi cong lên, trực tiếp đạp ga.

Sau khi kì thi Vũ đạo kết thúc, Nguyễn Vân Kiều đã không còn lo lắng chuyện ăn uống nữa.

Sau khi ngồi vào bàn ăn, cô không chỉ ăn hết một bát cơm, ngay cả thịt kho tàu cũng ăn đến chạm đáy.

“Thật tội lỗi quá…” Khi đã ăn no và đặt đũa xuống, cảm xúc hối hận cũng trào dâng trong cô.

Lý Nghiên không để ý đến lời ai oán của cô, anh đứng dậy bỏ đồ ăn thừa vào thùng rác, sau đó lấy một ly trà sữa ra khỏi tủ lạnh, đặt trước mặt cô.

Lục trà trân châu kem cheese, đại diện của calorie.

Nguyễn Vân Kiều hơi sững người, sau đó ngơ ngác nhìn anh: “Lý Nghiên, cậu muốn kế sinh nhai của tôi chấm dứt tại đây thì cứ việc nói thẳng.”

Lý Nghiên: “Ồ, tôi còn tưởng cậu muốn uống chứ.”

“Tôi… muốn uống, nhưng tôi có thể uống được sao, có thể uống được chắc?!”

Lý Nghiên cầm ống hút cắm vào, cầm lên uống hai ngụm: “Không uống được thì quên đi, tôi uống.”

Nguyễn Vân Kiều nghiến răng: “Cậu mua lúc nào thế, sao tôi không biết.”

“Nửa tiếng trước đã giao rồi, cậu cắm mặt ăn không để ý.”

Nguyễn Vân Kiều mím môi khịt mũi, trà sữa… Thật ra cô rất thích, nhưng vì cân nặng nên cô rất hạn chế, gần một tháng nay chưa đụng đến.

Lý Nghiên chết tiệt, cố ý mua để dụ cô!

Nguyễn Vân Kiều bất lực nhìn anh uống thêm mấy ngụm, ly trà sữa kia cũng giảm xuống mấy centimet.

“Này, không phải cậu đang khống chế cân nặng sao, không phải cậu không thể tùy tiện ăn đồ ăn bên ngoài sao, uống cái gì hả?” Nguyễn Vân Kiều nói.

Lý Nghiên nhếch khóe môi, bình tĩnh nói: “Không phải trong thời gian thi đấu, không sao.”

“… Ờ.” Không có gì để nói.

Nguyễn Vân Kiều liếc mắt nhìn anh: “Uống ngon không?”

Ánh mắt Lý Nghiên bình tĩnh: “Tạm được.”

“Cậu thêm gì bên trong thế, còn trân châu không?”

“Có.”

Đờ mờ! Sầu não! Muốn uống quá!

Nguyễn Vân Kiều nhìn một chút, rốt cục không chịu nổi nữa, dứt khoát đứng lên: “Tôi uống một ngụm!”

Lý Nghiên tức thì dời trà sữa sang một bên: “Không phải là không muốn uống à?”

Nguyễn Vân Kiều: “Cậu mua cũng mua rồi!”

“Tôi chỉ mua một cốc, tôi có thể tự uống.”

Nguyễn Vân Kiều sắp bị anh làm cho tức chết, đồng thời cũng nghĩ thầm, thi xong rồi, uống vài ngụm trà sữa thì sao chứ! Có thể mập lên bao nhiêu chứ! Hôm nay đã ăn nhiều như thế rồi, mấy ngụm trà sữa cũng không nhiều!

Nghĩ như vậy, cô níu tay Lý Nghiên, hút một ngụm.

Hmm… trân châu, hạt thủy tinh, còn có cả hương sữa.

Hây, đúng là mỹ vị nhân gian.

Cổ tay Lý Nghiên bị cô nắm chắc, từ góc độ này, anh có thể nhìn thấy gò má phồng lên cùng hàng mi cong vút của cô, sau đó là đôi môi nhạt màu mang theo chút ẩm ướt.

Anh hơi nhướng mày, dùng sức kéo ly trà sữa ra, lợi dụng ưu thế tay dài để tránh khỏi phạm vi của cô.

“Làm gì thế? Đưa cho tôi.”

Một tay Lý Nghiên kéo cô, nói: “Nguyễn Vân Kiều, cậu có tiền đồ chút đi.”

Nguyễn Vân Kiều mặc kệ anh: “Tôi có tiền đồ lắm.”

Cô còn muốn lấy, nhưng tay còn chưa chạm vào đã bị Lý Nghiên kéo vào trong ngực, chặn miệng cô lại.

“Ưm……”

Lý Nghiên đặt ly trà sữa xuống bàn, ôm cô chặt hơn: “Tối uống tiếp.”

Nguyễn Vân Kiều liều mạng ngửa đầu ra sau: “Tối uống không ngon nữa đâu!!!”

“Vậy thì tôi sẽ mua cho cậu cốc khác, bây giờ, làm việc khác đi.”