Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 5

11:50 chiều – 08/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 5 tại dưa leo tr. 

Edit: Tắc

Beta: Linh Lăng

Hôm nay là thứ Sáu, mọi người đều phóng khoáng hơn bình thường, cũng không định trở về trường học, sau khi uống xong thì chuyển địa điểm đến KTV.

Tuy vóc dáng Đồ Khuynh nhỏ nhưng khi uống rất khí thế, uống quá chén thì lôi Nguyễn Vân Kiều đi hát, gào khóc thảm thiết, Nguyễn Vân Kiều nghe đến đau cả tai.

Được nửa đường, cô chớp lấy cơ hội, chạy ra khỏi phòng xả hơi.

Nhưng chưa đứng được mấy phút thì điện thoại reo, Nguyễn Vân Kiều liếc nhìn ID người gọi, cô đi về phía cuối hành lang rồi mới nhấc máy.

“Này.”

“Tiếng gì thế, Vân Kiều, sao chỗ con ồn ào thế, con không ở trường à?” Giọng nói quen thuộc phát ra từ chiếc điện thoại, người này là mẹ cô, Nguyễn Thanh Mạn.

Nguyễn Vân Kiều nói: “Đi ăn với bạn cùng lớp, có chuyện gì.”

“Không có việc thì không thể gọi cho con à?”

Cửa sổ cuối hành lang mở ra, làn gió mát rượi từ từ lướt qua bên tai, mang theo cảm giác man mát.

Nguyễn Vân Kiều nhìn phong cảnh mờ ảo bên ngoài cửa sổ, không nói gì.

Có lẽ Nguyễn Thanh Mạn cảm thấy thái độ vừa rồi của mình có chút cứng rắn, nhẹ giọng nói: “Đã bao lâu con không về nhà rồi, còn không tìm một hôm cuối tuần về nhà ăn cơm.”

“Bình thường cuối tuần con có việc.”

“Lại làm việc, không phải mẹ đã nói rồi sao, bây giờ con chỉ cần chăm chỉ học múa, đừng nghĩ lung tung nữa.”

Nguyễn Vân Kiều: “Con có những kế hoạch của riêng mình.”

Nguyễn Thanh Mạn không khỏi cao giọng: “Con thì có tính toán cái gì? Ở tuổi này con làm việc kiếm tiền cái gì chứ! Vân Kiều, chú con nói thẻ phụ đưa cho con con không hề dùng tới, con có ý gì hả, rốt cuộc con muốn thế nào chứ? Con –”

“Tiền của chú Phan là tiền của chú Phan.” Nguyễn Vân Kiều ngắt lời bà, nói: “Bản thân con bây giờ cũng có tiền”.

“Con đang nói cái gì thế, ông ấy là chồng mẹ, cũng là người ba trên danh nghĩa của con, người một nhà phân chia rạch ròi như vậy để làm gì?”

“Không phải con muốn phân chia…” Nguyễn Vân Kiều mất kiên nhẫn, nói: “Nói tóm lại, từng giờ từng phút mẹ nhớ chú ấy là chồng mẹ là được rồi. Không phải cách đây không lâu chú Phan bị cảm sao, sức khỏe chú ấy không tốt, mẹ chăm sóc chú ấy kĩ vào.”

Nguyễn Thanh Mạn: “Đương nhiên mẹ sẽ chăm sóc ông ấy thật tốt. Khoảng thời gian trước ông ấy đi công tác mẹ cũng đi theo đấy. Không phải, đang nói đến chuyện công việc của con, con đừng đánh trống lảng, cuối cùng vẫn tự mình chuốc khổ.”

“Con nói con tự có tính toán.”

“Con thật là… Phan Khải Minh ở nước ngoài tiêu tiền phung phí, con thì ở đây tiết kiệm đến mù quáng.”

Phan Khải Minh là con riêng của Phan Thuần Bân, hơn cô hai tuổi, vừa lên đại học đã ra nước ngoài du học.

Nguyễn Vân Kiều nói: “Thế thì anh ta cũng phung phí tiền của ba anh ta, liên quan gì đến việc con tiết kiệm hay không.”

“Bây giờ con cũng là con gái của Phan Thuần Bân!”

“…”

Nguyễn Vân Kiều cúp máy khi Nguyễn Thanh Mạn định tiếp tục lảm nhảm. Cô biết, chuyện này có nói với Nguyễn Thanh Mạn thì cũng không thông.

Kể từ năm nhất, cô đã cố gắng tự trang trải cuộc sống của mình, cho nên cô nhận việc làm thêm để lấp đầy thời gian rảnh của mình.

Không phải cô muốn chống lại Nguyễn Thanh Mạn, cũng không phải cô không coi chú Phan là ba mình.

Chỉ là ba ruột cô mất rất sớm, Nguyễn Thanh Mạn cũng đã từng gặp những người đàn ông khác trước khi gặp Phan Thuần Bân, nhưng đều không đi được đến bước cuối cùng.

Vì thế, những thăng trầm từ thuở ấu thơ đến khi trưởng thành khiến cô luôn cảm thấy bất an về mọi thứ. Cô không muốn đặt cược tất cả lên người người khác, cũng không muốn ký sinh lên người người khác như Nguyễn Thanh Mạn.

Cô cũng yêu tiền như Nguyễn Thanh Mạn, nhưng Nguyễn Thanh Mạn yêu tiền của người khác, còn cô yêu tiền của chính mình.

Đồ Khuynh đã uống quá nhiều, lúc này cũng chẳng hát được nữa, chỉ ngồi trên sofa lắc xí ngầu với Lương Trác Dụ.

Thấy Nguyễn Vân Kiều trở lại, cô ấy nghiêng đầu dựa vào vai cô: “Cậu đi đâu thế, tôi đã thua mấy lần rồi, cậu tới thay tôi đi…”

Con ngươi Nguyễn Vân Kiều hơi rũ xuống, nhưng khóe miệng vẫn còn ý cười: “Tôi không biết chơi cái này.”

“Cái này đơn giản lắm!”

“Nhưng tôi thực sự không biết, như vậy đi, cậu chơi đi, thua tôi uống giúp cậu.”

“Ừm… cậu được không đó?”

“Được.”

Sau đó Nguyễn Vân Kiều uống rượu liên tục, đôi khi là bởi vì Đồ Khuynh thua, đôi khi chỉ đơn giản là uống vì mình.

Trong lòng cô có chút khó chịu không nói nên lời, dường như uống nhiều rượu một chút, say một chút sẽ khiến cô dễ chịu hơn.

Nhưng chưa kịp tận hứng thì Cao Sướng đã bảo mọi người giải tán rồi.

Đồ Khuynh là người đầu tiên từ chối: “Ây… Chủ nhiệm! Chúng tôi vẫn chưa chơi đủ mà!”

Cao Sướng đi tới, kéo người ta: “Lý Nghiên nói các cậu uống nhiều rồi, tiếp tục nữa thì chẳng ai đi nổi đâu. Tôi cũng nghĩ như vậy, đưa các cậu đi chơi không thể để các cậu gặp chuyện không may chứ. Được rồi được rồi, nhanh nhẹn tí đi, đến khách sạn nghỉ ngơi.”

Nguyễn Vân Kiều rót chai rượu trong tay, ngước mắt liếc người cách đó không xa.

Trong phòng là một mớ hỗn độn, mọi người ngã trái ngã phải, tùy ý nói cười.

Chỉ có người nọ đứng thẳng người, mặt mày lạnh nhạt, chẳng hề phù hợp với hoàn cảnh lạ kỳ hiện tại.

Cuối cùng, mọi người vẫn ngoan ngoãn giải tán.

Gần KTV có một khách sạn, Cao Sướng sắp xếp từng người uống quá chén vào trong phòng.

Nguyễn Vân Kiều vẫn có thể đi lại được, vì vậy sau khi thu xếp cẩn thận cho Đồ Khuynh, cô mới chuẩn bị nghỉ ngơi.

Nhưng ngay khi cửa đóng lại, cả người cô choáng váng lùi về phía sau, may mà có người nắm lấy cánh tay của cô.

Nguyễn Vân Kiều quay đầu lại, chỉ thấy Lý Nghiên hơi nhíu mày cúi đầu nhìn cô.

Đôi khi cô ghét cái người như anh muốn chết, nhưng đôi khi cô lại cảm thấy thoải mái khi nhìn thấy anh.

Bởi vì theo một nghĩa nào đó, hai người là những con châu chấu trên cùng một sợi dây.

“Sao vậy?” Lý Nghiên hỏi.

Nguyễn Vân Kiều: “Không có gì đâu… à đúng rồi, mới vừa gọi cho mẹ tôi… Cậu đừng lo, bà ấy và chú Phan bây giờ ổn lắm, đi công tác cũng đi cùng nhau… Dù sao cũng hoàn toàn không mập mờ với ba cậu đâu…”

Rõ ràng cô đã say.

Lý Nghiên: “Biết rồi.”

“Cậu thì biết cái gì, cậu xa nhà đã hai tháng. Cậu, cậu phải về nhiều một chút mà xem, cũng phải quản ba cậu cho tốt vào.”

Lý Nghiên để cho cô nói: “Vừa rồi tôi đã nói với cậu, không được uống nhiều như thế.”

Nguyễn Vân Kiều: “Bây giờ có thể đừng nhắc tới chuyện này không, hơn nữa tôi có uống nhiều đâu.”

Lý Nghiên không tin, anh đỡ lấy nửa người cô, hỏi: “Phòng ở đâu.”

Nguyễn Vân Kiều: “Phòng à… 902.”

Lý Nghiên không nói gì, dìu cô đi tới.

Dọc đường tình cờ gặp Cao Sướng đã tiễn xong người cuối cùng, Cao Sướng nhìn thấy Lý Nghiên đỡ Nguyễn Vân Kiều, sửng sốt rồi mới nói: “Vân Kiều uống nhiều rồi à?”

Lý Nghiên gật đầu: “Tôi đưa cô ấy về phòng.”

Cao Sướng ậm ừ: “Vậy thì tôi…”

Lý Nghiên: “Cậu đi nghỉ trước đi.”

“Ơ, OK.”

Hai người đi ngược chiều nhau, Cao Sướng đi vài bước liền nhìn lại.

Anh ta nhất thời cảm thấy kỳ quái, bởi vì Lý Nghiên rất ít khi tiếp xúc với con gái. Nhưng giây tiếp theo, anh ta lại cảm thấy đó là điều nên làm. Lý Nghiên người này lạnh lùng thì lạnh lùng, nhưng lễ độ và phong thái nên có vẫn phải có.

Đưa con gái say về phòng an toàn là điều nên làm.

Phòng 902 ở gần cuối cùng, Lý Nghiên dìu cả đường, cuối cùng cũng đưa Nguyễn Vân Kiều tới phòng.

Ngay khi cánh cửa đóng lại, Nguyễn Vân Kiều không chút kiêng dè, cả người dựa vào người anh như không xương.

Lý Nghiên đập vào gáy cô: “Đi ngủ.”

“Không đi, khó chịu quá.”

Lý Nghiên cũng mặc kệ cô, một tay đè phía sau eo cô, tránh cho cô đột ngột ngã về phía sau.

“Sao cậu lại đưa tôi về phòng!” Một lúc sau, giọng nói tức giận của Nguyễn Vân Kiều đột nhiên vang lên từ trong lồng ngực anh.

“Không phải vừa rồi cậu dựa vào tôi à?”

Nguyễn Vân Kiều nghe vậy thì ngẩng đầu lên: “Đó là vì cậu đột nhiên chặn trước cửa phòng Đồ Khuynh, tôi đứng không vững.”

Cằm Lý Nghiên suýt chút nữa bị cô đập vào, quay đầu nói: “… Nói chuyện tử tế!”

“Tôi nói tử tế mà, cậu cứ nói tại sao phải đưa tôi đến đây đi, bên ngoài có nhiều bạn học như vậy… Không phải nói trước mặt bạn học phải giữ khoảng cách sao, không sợ người khác nhìn thấy à. “

“Cậu yên tâm, chẳng có ai rảnh để nhìn đâu.”

“Sao lại không có ai! Vừa rồi chủ nhiệm có ở đó, mấy người Lương Trác Dụ hẳn vẫn còn ở đó.”

“Lương Trác Dụ? Cậu sợ cậu ta nhìn thấy sao?”

Nguyễn Vân Kiều qua quýt gật đầu: “Đúng vậy, nhìn thấy thì phải làm sao bây giờ.”

“…”

Lý Nghiên không nói gì, Nguyễn Vân Kiều ngẩng đầu nhìn anh, trong tầm mắt là xương hàm tinh xảo cùng đôi mắt lạnh lùng của anh.

Bộ dáng này của anh, là dấu hiệu khi tức giận.

Nguyễn Vân Kiều nheo mắt, trong lúc mông lung lại đột nhiên nhớ tới năm lớp Mười.

Đó là năm kết hôn thứ ba của mẹ cô và chú Phan, cả gia đình họ chuyển đến nơi ở mới, cô cũng chuyển đến một trường trung học gần đó.

Cũng chính năm đó, cô và Lý Nghiên trở thành bạn học và cũng là hàng xóm của nhau.

Gia đình Lý Nghiên và chú Phan có hợp tác làm ăn nên khi đó chú Phan còn nhờ Lý Nghiên chăm sóc cô khi ở trường.

Nhưng người này ấy mà, con cưng của trời, tính tình khá lạnh lùng, ngoài việc khi đi học sẽ chặn trước cửa nhà đợi cô ra thì ở trường anh chẳng mấy khi nói chuyện với cô.

Lúc đó tính cách cô cũng nổi loạn, anh càng như thế cô lại càng thích trêu chọc anh. Thời gian đó Lý Nghiên thường xuyên bị cô làm cho khó chịu.

Bộ dáng tức giận của anh khi đó cũng giống như hiện tại, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, như muốn đâm chết cô vậy.

Tiếp đó chính là vào năm kết thúc kì thi đại học, sau khi cô phát hiện ra một số đoạn ghi âm mập mờ giữa mẹ mình và ba anh, cô rất bối rối, cũng rất xấu hổ.

Một mặt, cô khó chịu vì sự vượt quá giới hạn của mẹ mình. Mặt khác, cô lại tham lam sự tốt đẹp mà chú Phanh dành cho cô.

Từ nhỏ đã không có nhà, không có người quan tâm, cảm giác khi đi theo Nguyễn Thanh Mạn khắp nơi quá tệ. Chính chú Phan là người khiến cô có cảm giác có nhà, có ba, cô thực sự coi ông như ba của mình.

Lúc đó cô rối tung lên, vì thế đã tìm gặp Lý Nghiên, cô muốn anh phối hợp, muốn anh cùng với cô cắt đứt sự mập mờ giữa hai người kia.

Cô ấu trĩ, bởi cô rất muốn lấy giữ mái ấm gia đình vất vả lắm mới có được.

Mà Lý Nghiên lại dễ dàng đồng ý, bởi vì mẹ anh có một số vấn đề về tim, anh không muốn mẹ mình phải chịu cú sốc như vậy.

Nói chung vào năm mười tám tuổi, cô và Lý Nghiên cùng hội cùng thuyền, nhưng lại bài xích lẫn nhau.

Cô nghĩ, khi đó từ sâu trong lòng cả hai đều có ít nhiều ý nghĩ trút giận lên người đối phương, bởi vì ba mẹ đối phương phá hoại gia đình của mình.

Vì vậy sau khi lên đại học, cô cũng trực tiếp vạch rõ ranh giới, ngoại trừ giả vờ trước mặt ba mẹ cả hai để họ còn bất kì ý nghĩ tái hợp nào, thì ở trong trường hoặc trước mặt bạn bè đều coi như không quen biết.

Khi đó Lý Nghiên cũng đồng ý. Chỉ là… không ngờ vài tháng trước giữa họ lại xảy ra tai nạn ngoài ý muốn.

Rời khỏi ký ức, Nguyễn Vân Kiều chậm rãi rời khỏi lồng ngực anh, lẩm bẩm: “Biểu cảm của cậu là gì thế? Tức giận à? Cậu tức cái gì chứ, tôi còn chưa tức giận đây này…”

Cô xoay người, vui vẻ loạng chà loạng choạng đi tới bên giường.

Nhưng còn chưa gục lên giường đã bị Lý Nghiên nhấc lên từ phía sau rồi ném xuống giường.

Nguyễn Vân Kiều sững sờ nằm ​​trong chăn bông, mắt hơi híp lại.

Cô rất buồn ngủ, nhưng trong cơn mê man, cô nhìn thấy người bên giường đang c0i quAn áo, thế là cô cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, gọi tên anh: “Lý Nghiên.”

Anh quay đầu lại, Nguyễn Vân Kiều chỉ vào anh, nói: “Sao cậu lại c0i quan áo.”

“Ngủ.”

“… Bây giờ tôi buồn ngủ lắm, không làm được đâu.”

Động tác Lý Nghiên hơi ngừng lại, lạnh lùng nói: “Tôi nói tôi muốn làm à?”

“Sao tôi biết được.”

“Đừng nghĩ nhiều.”

“?”