Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 56

11:51 chiều – 08/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 56 tại dưa leo tr. 

Edit: Sơ Ri

Beta: Linh Lăng

Không thể phủ nhận, lúc nghe Lý Nghiên nói sẽ làm theo, Nguyễn Vân Kiều có thể nghe được tiếng máu mình chảy cuồn cuộn.

Ở một mức độ nào đó mà nói, người này còn cáo già hơn cả cáo già nữa!

Cô phải cố gắng lắm mới không bị anh mê hoặc ngay tại bãi đỗ xe này.

“Vân Kiều, đến rồi à.” Rời khỏi bãi đỗ xe, vừa bước vào phòng trang điểm, cô đã nhận ngay sự chú ý đến từ bốn phương tám hướng.

Đương nhiên Nguyễn Vân Kiều biết là do chuyện trên hotsearch, một đêm trôi qua, người của đoàn phim cũng hóng được kha khá drama.

“Ừm.” Nguyễn Vân Kiều cũng không quan tâm cho lắm, cô bình tĩnh ngồi xuống ghế trang điểm của mình, sau đó lại bình tĩnh hỏi người bên cạnh: “Ăn sáng chưa.”

Người bên cạnh là Dương Án, mặt anh ta đầy u sầu, khẽ nói: “Ăn rồi. À mà, hôm nay Lý Nghiên có đến không.”

Vẻ mặt bình tĩnh của Nguyễn Vân Kiều có dấu hiệu sụp đổ: “… Sao tôi biết cậu ta có đến hay không được.”

Dương Án: “Thế à…”

Nguyễn Vân Kiều nhìn anh ta: “Anh sao thế, vẻ mặt gì đây? Cảm thấy không khỏe à?”

Dương Án muốn nói rồi lại thôi, Nguyễn Vân Kiều cũng lười nói chuyện với anh ta, dứt khoát không thèm nghe luôn. Dương Án thấy thế càng khó chịu hơn, lập tức kéo tay cô, nói: “Vân Kiều, anh Nghiên đâu có nói riêng với cô là anh ấy ghét tôi đâu đúng không?”

Nguyễn Vân Kiều cảm thấy khó hiểu: “Cậu ta nói chuyện này với tôi làm gì.”

“Bởi vì… Hôm qua tôi mới biết người yêu cũ mà năm năm trước chia tay với anh ấy là cô, vả lại anh ấy vẫn còn thích cô, đột nhiên tôi chợt nhớ lần trước lúc chúng ta quay cảnh hôn, lúc đó sắc mặt anh ấy cũng không ổn lắm.”

Nguyễn Vân Kiều cạn lời: “Sau đó thì sao.”

“Sau đó không phải bởi vì chuyện đó mà anh ấy ghét tôi chứ? Không thể nào đâu nhỉ?!”

Mặt Nguyễn Vân Kiều không chút thay đổi, đẩy mặt anh ta trở về: “Không đâu, cậu ta thích anh chết đi được.”

“Anh ấy nói vậy sao?! Thật hay giả đấy? Tốt quá tốt quá, tôi còn tưởng vì hôn cô mà tôi mất đi anh em tốt đó! Làm tôi sợ muốn chết!!!”

“…”

Lâm Thiên Thiên vừa trang điểm xong cũng đến ngồi cạnh cô: “Chị Vân Kiều, hôm qua em hỏi anh Nghiên chuyện của hai người, vậy mà anh ấy chẳng trả lời, chỉ bảo là hỏi chị là được, chị nói sao thì là vậy!”

Ánh mắt Lâm Thiên Thiên như là ngộ ra, “Bảo sao… Lúc trước em cứ nghĩ sao anh ấy lại đồng ý đảm đương vai trò chỉ đạo kỹ thuật, hóa ra là vì chị.”

Nguyễn Vân Kiều đưa tay ra hiệu ngừng lại: “Đó là bởi vì lúc đó bọn họ không ai tiếp nhận công việc của Hàn Tuấn Hạo cho nên cậu ta mới phải nhận đó được chưa.”

Lâm Thiên Thiên: ” Woa, anh ấy dám nói, chị cũng dám tin.”

Nguyễn Vân Kiều ngậm miệng, được rồi, bây giờ ngẫm lại thì chuyện này quả thật không hợp lý cho lắm!

Cả ngày hôm nay, không chỉ có người của đoàn phim đến hỏi cô, mà ngay giờ nghỉ ngơi giữa trưa, Nguyễn Vân Kiều còn nhận được điện thoại của Phan Thuần Bân nữa.

Từ lúc cô vào đoàn phim đến giờ, cô vẫn chưa về nhà lần nào, Phan Thuần Bân và Nguyễn Thanh Mạn vẫn luôn gọi điện cho cô, hỏi khi nào thì cô về, nhưng đương nhiên lần này ông ấy không hỏi vấn đề đó.

Nguyễn Vân Kiều ngồi trên ghế trước tủ đựng đồ, nghe thấy Phan Thuần Bân cứ ấp a ấp úng ở đầu dây bên kia là biết ngay ông ấy muốn nói gì.

“Chú Phan, không phải là chú muốn hỏi chuyện trên tin tức đấy chứ.”

Phan Thuần Bân bị nói trúng tim đen, “Hầy… Hôm nay mẹ cháu nhìn thấy tin tức nên bảo chú gọi điện thoại hỏi một chút. Vân Kiều, cháu và đứa nhỏ Lý Nghiên kia đang yêu nhau sao —”

Nguyễn Vân Kiều: “Không yêu nhau ạ, chỉ là gần đây… trùng hợp gặp lại cậu ấy thôi.”

Phan Thuần Bân im lặng một chút, thở dài: “Lúc trước, chú tưởng hai vì mọi người nên mới diễn, chú không biết hai đứa thích nhau thật lòng cho nên lúc đó mới khuyên hai đứa chia tay. Nhưng bây giờ xem ra lúc đó chú đã sai lầm rồi.”

“Không đâu chú Phan, cho dù lúc đó chú không nói gì thì cháu và cậu ấy cũng phải chia tay thôi.” Nguyễn Vân Kiều nói, “Tình hình lúc đó của mẹ cậu ấy, ba cậu ấy và nhà chúng ta nữa… Dù sao thì lúc ấy bọn cháu vốn cũng không hẳn là yêu nhau.”

Phan Thuần Bân: “Tình hình lúc đó có hơi phức tạp, cho nên mới tách hai đứa ra lâu như vậy… Chú thấy đứa nhỏ Lý Nghiên kia vẫn còn tình cảm với con, nó dám nói trực tiếp như vậy, chứng tỏ chuyện người nhà nó cũng đã xử lý xong rồi. Vân Kiều, thời gian trôi qua lâu như vậy rồi, nếu cháu thật sự muốn ở bên nó thì cứ thế mà làm, chỉ cần cháu vui là được.”

Khi xưa bọn họ không thể bên nhau là vì trong nhà có nhiều chuyện cản trở, nhưng bây giờ không còn mấy chuyện đó nữa, bọn họ có thể bên nhau không? Hoặc nói cách khác, còn muốn ở bên nhau không?

Thật ra trong lòng Nguyễn Vân Kiều đã có đáp án.

Cô im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Nếu cháu và cậu ấy bên nhau… Mẹ cháu cũng cảm thấy không có vấn đề gì sao.”

Phan Thuần Bân khẽ cười: “Bây giờ chú và mẹ con xem việc con vui vẻ là việc quan trọng nhất.”

——

Lý Nghiên có thể nói như thế, chứng tỏ anh đã xử lý xong chuyện gia đình anh rồi. Chuyện đó, Nguyễn Vân Kiều cũng rất tin tưởng.

Thật ra đối với anh, cô luôn có sẵn đáp án rồi, chỉ là trong lòng cô vẫn còn khúc mắc, cô cảm thấy trước kia anh không đi tìm cô, không liên lạc với cô nhanh hơn, cho nên bây giờ cô mới cố tình làm thế.

Hơn nữa, còn một nguyên nhân khác mà cô không dám thừa nhận.

Là cô còn muốn xem dáng vẻ Lý Nghiên theo đuổi cô nữa, khi trước anh lạnh như băng, bây giờ anh nói anh thích cô, cô đương nhiên là không muốn bỏ lỡ rồi, muốn xem nhiều hơn nữa…

Một thời gian sau, thời gian của đoàn phim gấp rút, Nguyễn Vân Kiều làm diễn viên chính, đương nhiên cô sẽ phải có một lượng lớn kịch bản để đọc.

Còn Lý Nghiên thì sao, anh không hề xuất hiện ở phim trường vì lý do thuận tiện về mặt địa lý như mấy người trong đoàn phim tưởng tượng. Ngược lại, sau khi lên hotsearch, anh rất ít khi xuất hiện.

Mọi người thầm đoán già đoán non riêng với nhau rằng, anh không muốn theo đuổi nữa.

Nhưng Nguyễn Vân Kiều biết, anh không xuất hiện ở đây là vì muốn giảm bớt ảnh hưởng cho cô lúc quay phim. Bởi vì mấy ngày nay, mỗi lần cô về nhà, cô đều có thể nhìn thấy anh ở cổng tiểu khu hoặc là bãi đỗ xe.

Anh đến cũng không làm gì khác, đôi lúc mang chút thức ăn, hoặc thậm chí đôi lúc chỉ nói vài câu.

Ngoài mặt thì Nguyễn Vân Kiều kiêu ngạo, nhưng thật ra trong lòng cô rất thích. Lần nào cũng ra vẻ ghét bỏ đồ ăn mà Lý Nghiên mang đến, nhưng về đến nhà, cô vẫn mở ra ăn sạch sẽ.

Vốn Nguyễn Vân Kiều nghĩ rằng, cả hai người họ bận rộn như vậy, có lẽ chỉ có thể gặp gỡ nhau một chút như vậy thôi. Cho đến một ngày thứ Sáu nào đó, đột nhiên Dư Lạc thông báo với cô rằng, thời gian xin nghỉ phép ở đoàn phim đã tới rồi, giờ phải đi quảng cáo cho Phi Tước thôi.

Đột nhiên cô mới nhớ ra, chẳng phải người phát ngôn nam cho Phi Tước là Lý Nghiên sao.

Lúc Nguyễn Vân Kiều bước vào phòng trang điểm của thương hiệu kia, Lý Nghiên đã có mặt ở đó.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lý Nghiên trang điểm, có lẽ nói đúng hơn là, cũng không hẳn gọi là trang điểm, có thể là nhân viên trang điểm chỉ tô lại lông mày, rồi dặm một lớp phấn mỏng lên mặt anh mà thôi…

Nhưng khi nhìn thấy anh ngồi đó, cô thật sự cảm thấy người này phải làm nghệ sĩ mới đúng, góc nghiêng của anh quá tinh xảo, Dư Lạc nói không sai mà, gương mặt này mà giấu đi thì đúng là phí của trời.

Phòng trang điểm người đến người đi, nhưng lúc Nguyễn Vân Kiều ngồi xuống chiếc ghế trang điểm bên cạnh Lý Nghiên, đột nhiên tất cả mọi người đều trở nên im lặng, ánh mắt ít nhiều gì cũng dời sang nhìn.

“Cầm lấy.” Vừa mới ngồi xuống, một bàn tay từ bên cạnh đưa qua.

Nguyễn Vân Kiều đưa mắt nhìn thì thấy trong tay Lý Nghiên là một túi giấy to, anh đưa túi giấy to này về phía cô.

Mấy ngày nay, cô có thói quen được anh chăm lo ăn uống rồi: “Này lại là cái gì đây.”

“Bữa sáng, sandwich bò và sữa.”

Vốn Nguyễn Vân Kiều định cầm lấy, nhưng phát hiện ánh mắt của Dư Lạc và mọi người đều lặng lẽ nhìn về đây, cô đành kiềm lại: “Không ăn.”

Sắc mặt Lý Nghiên không hề thay đổi, hỏi: “Không thích à?”

“Ừ.”

“Vậy muốn ăn gì.”

Nguyễn Vân Kiều thuận miệng nói: “Sandwich gà… Trợ lý của tôi đi mua rồi.”

Vừa dứt lời, đột nhiên cô thấy Lý Nghiên ra hiệu cho người tạo mẫu tóc cho anh ngừng tay. Sau khi ngừng lại một vài giây, anh khom người về phía trước lấy một túi to khác lên.

“Cầm lấy.”

Nguyễn Vân Kiều: “… Gì thế.”

Lý Nghiên nói: “Sandwich gà, cũng may mua mỗi loại một phần, cậu muốn ăn thì ăn phần này đi.”

Nguyễn Vân Kiều ngây ngẩn cả người, không ngờ người này lại chuẩn bị trước như thế.

Nguyễn Vân Kiều cảm giác được Dư Lạc đang nhìn cô chằm chằm, cô khẽ sờ sờ mũi, nhịn không được mà than thở: “Đã bảo là trợ lý của tôi mua rồi… Hơn nữa tôi không muốn uống sữa, đợi lát nữa tôi uống cà phê.”

Lý Nghiên nhíu mày, “Bớt uống cà phê lại, không muốn ngủ à?”

“Sáng sớm uống cũng không ảnh hưởng gì.”

Lý Nghiên: “Vậy hồi đó ai uống cà phê đen vào buổi sáng, xong đêm hôm đó lại ngủ không được.”

Nguyễn Vân Kiều bất mãn: “Cái đó chỉ là thỉnh thoảng thôi được chưa.”

“Thỉnh thoảng cũng là có.” Lý Nghiên nói xong thì lập tức lấy chai sữa ra.

Cạch —

Một tiếng nho nhỏ vang lên, anh mở sữa ra đưa đến trước mặt cô.

Nguyễn Vân Kiều trừng mắt với anh một cái, muốn mắng một câu ai cần cậu lo, kết quả vừa ngẩng lên thì thấy trong mắt thợ trang điểm phía sau chứa ý cười sâu xa.

Đột nhiên lời nói ban đầu định nói giờ đây bị cô nuốt hết vào, cô hắng giọng, có chút xấu hổ mà hỏi bọn họ: “… Mọi người có muốn ăn không?”

Thợ trang điểm vội lắc đầu, đôi mắc sáng rực, nói: “Ăn rồi ăn rồi, cô cứ ăn bữa sáng của anh Nghiên đi là được!”

Nguyễn Vân Kiều: “…”

Được rồi.

Một giờ sau, Nguyễn Vân Kiều đã trang điểm xong.

Lý Nghiên chỉ trang điểm đơn giản, nhanh hơn cô nhiều. Lúc cô được nhân viên công tác dẫn đến set chụp ảnh, Lý Nghiên đã chụp được hai bộ ảnh cá nhân rồi, bây giờ anh đang mặc bộ đồ thể thao cùng dòng với Nguyễn Vân Kiều, chờ cô để cùng chụp chung.

“Vân Kiều, đến rồi à.” Nhiếp ảnh gia này đã từng hợp tác với Nguyễn Vân Kiều, cười cười chào hỏi cô.

Nguyễn Vân Kiều chào anh ta rồi đi đến dưới ngọn đèn, đứng bên cạnh Lý Nghiên.

Gần đây cả hai người cùng lên hotsearch, đúng là quá hot, vài hôm trước rất nhiều nhân viên công tác hóng hớt drama cực kỳ vui vẻ, giờ thấy hai người đứng cùng nhau, bọn họ chỉ hận không thể rao lên cho cả thế giới rằng, fan CP có đường để gặm rồi!!

“Mặc dù bộ ảnh này không theo hướng cặp đôi, nhưng quảng cáo sẽ đi theo hướng đó. Hy vọng sẽ có nhiều cặp đôi cùng nhau tập thể dục, khơi dậy được h4m muốn mua sắm của bọn họ, cho nên set chụp này chúng ta chụp gần gũi một tí nhé.” Nhiếp ảnh gia nói.

Nguyễn Vân Kiều có vài năm kinh nghiệm rồi, đối với cô mà nói mấy chuyện chụp ảnh này quá là đơn giản rồi, chụp ảnh cùng với diễn viên nam cũng là chuyện thường xuyên như cơm bữa. Nhưng lúc này, người bên cạnh cô là Lý Nghiên, đột nhiên cô có hơi mờ mịt đối với hai chữ “gần gũi” này.

“Nào, chúng ta bắt đầu thôi, đến thử một chút trước nào, Vân Kiều, cô hơi tựa người vào bên cạnh Lý Nghiên đi, Lý Nghiên thì khoát một tay lên vai cô ấy đi, cảm giác lười nhác một tí.”

Nguyễn Vân Kiều quay đầu nhìn sang Lý Nghiên, đột nhiên cô không biết nên dựa như thế nào.

Tìm góc chụp cả buổi trời vậy mà vẫn cứng đờ.

Nhiếp ảnh gia dừng một chút, nói: “Vân Kiều, gần một chút nữa, biểu cảm… vui vẻ lên một chút.”

Nguyễn Vân Kiều: “Ừm.”

“Gần hơn chút nữa đi ~”

Nguyễn Vân Kiều: “…”

Nhiếp ảnh gia: “Tới gần một chút, hai người cứ tưởng tượng là mình đang chụp ảnh tình nhân đi.”

Nguyễn Vân Kiều: “…”

Quần áo thể thao mà tại sao lại phải chụp như tình nhân!!

“Dựa lên người tôi.” Nguyễn Vân Kiều vừa định đứng gần Lý Nghiên hơn một chút, đột nhiên cánh tay trên vai cô kéo cô vào trong lòng, thế là cả lưng cô dán lên người anh.

Hơi nóng đột ngột bao trùm lấy, Nguyễn Vân Kiều bất ngờ không kịp đề phòng, tai cô thoáng cái đỏ bừng.

“Cậu đang sợ tôi sao.”

Giọng nói trầm thấp vang lên sát bên tai, là anh đang nói, anh nói rất nhỏ, người khác không thể nghe thấy, chỉ cảm thấy hai người dựa vào nhau gần qua, trông rất đẹp mắt.

Nhiếp ảnh gia hài lòng ngay, bấm máy chụp không ngừng.

Lưng Nguyễn Vân Kiều cứng đờ nhưng lại cô cười rạng rỡ trước ống kính, lúc thay đổi dáng thì lại liếc anh một cái, trong mắt mang theo chút tức giận, nói: “Sao tôi lại sợ cậu chứ?”

“Hôm nay chụp ảnh không dám đến gần tôi, chẳng phải là sợ tiếp xúc với tôi à?” Lý Nghiên giữ lấy eo cô, vừa mê hoặc lại vừa mang theo cảm giác thăm dò, “Cậu sợ gì?”

Thế là lập tức Nguyễn Vân Kiều bị kích động, đối với cô mà nói đây là công việc cực kỳ bình thường, cô đã từng chụp qua những tư thế kích thích, nóng bỏng với các nghệ sĩ khác rồi, ôm một cái có là gì!

Đừng có cái suy nghĩ vì anh nên cô bị ảnh hưởng đấy nhé?

Nguyễn Vân Kiều bị chọc giận đến mức tức muốn chết, đột nhiên cô ôm lấy cổ anh, kéo mạnh anh về phía mình.

Hai người cách nhau rất gần, khoảng cách giữa hai đôi môi chỉ còn hai, ba centimet.

Nguyễn Vân Kiều nghe được tiếng kêu lên nho nhỏ của nhân viên công tác cách đó không xa, cũng nhìn thấy rất rõ sắc mặt của Lý Nghiên hơi đơ lại.

Cô cười quyến rũ với anh, nói: “Tôi không sợ cậu, cậu có chiêu gì thì cứ việc ra hết đi.”

– ——————-