Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 26

8:07 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 26 tại dưa leo tr. 

Hiện giờ đang là ban ngày, trên đường còn có vài cảnh sát đi tuần, cho nên cậu cũng không lo lắng việc cướp bóc. Sau khi đưa Thẩm Tinh về nhà, Khưu Thành liền đi về hướng trung tâm thành phố. Giấy chứng nhận sở hữu phòng 1506 cùng chìa khóa đều đã lấy đến tay, hiện tại cậu đã có thể dựa vào ý tưởng của mình trước đó, tiến hành khởi công.

Khưu Thành cưỡi xe ba bánh đi đến quảng trường mua sắm lớn nhất trung tâm thành phố. Lúc trước khi Khưu Thành còn đi học, cậu đã từng cầm bảng giới thiệu đến nơi này tìm việc làm thêm. Nhớ rõ lúc ấy còn có không ít người cầm bảng tìm việc giống như cậu, có sinh viên tìm những việc nhẹ nhàng như dạy kèm tại nhà để kiếm tiền, cũng có một ít người nhận làm việc nặng nhọc, chuyên giúp người khác dọn nhà dỡ hàng các kiểu.

(Nguyên văn: “举牌”. Đây là một hình thức khá phổ biến tại TQ, các DN có thể sử dụng phương thức thuê người nâng bảng “quảng cáo” như thế này để quảng bá cho DN, cửa hàng của họ. Còn đối với các sinh viên, người thất nghiệp họ sử dụng phương thức này để kiếm việc làm.)

Ngay hiện tại, khi cậu cưỡi xe ba bánh đi ngang qua khu này quan sát một vòng, quả nhiên vẫn còn có không ít người nâng bảng tìm việc ở đằng kia, đội ngũ còn lớn mạnh vô cùng. Chẳng qua nếu như vào lúc trước, quảng trường mua sắm luôn tấp nập người đến người đi náo nhiệt phi thường, còn hiện tại thì tất cả các cánh cổng đều đóng chặt.

Khưu Thành đưa mắt nhìn, liền trông thấy hai người trẻ tuổi đang ngồi trên bậc thang ở trước quảng trường mua sắm. Trong đó, trên tay một người còn cầm tấm bảng đề mấy chữ: “Trát vữa xi măng, trang hoàng, sửa chữa phòng ốc.” Bộ dạng của hai người đều không cao, thoạt nhìn cũng có chút trung thực.

“Hai anh có trát vữa xi măng à?” Khưu Thành đi qua hỏi bọn họ.

“Có có.” Hai người kia chẳng nói lời gì khác, chỉ liên tiếp gật đầu nói có.

“Tôi có một căn phòng thô, vách tường hơi ghồ ghề, mấy anh có cách nào làm nó láng hơn chút không?” Khưu Thành hỏi.

“Tường xi măng hay là tường gạch?” Một người thoạt nhìn gầy hơn lên tiếng đáp.

“Tường xi măng.” Khưu Thành trả lời.

“Vậy phải xem anh tính quét vôi trắng hay là dán giấy dán tường, quét sơn hay là lót gạch?”

“Không cần làm tỉ mỉ, chỉ cần bằng phẳng một chút là được.” Khưu Thành dự định sẽ dán gương lên trên tường cùng trần nhà.

“Vậy thì quét hai lớp sơn lót đi!” Đối phương nói.

Sau đó Khưu Thành liền nói sơ tình huống căn phòng 1506 cho bọn họ, để bọn họ báo giá. Hai anh em này cũng coi như chân thật, tiền công tổng cộng mười cái bánh ngô, vật liệu thì Khưu Thành tự mua. Hai người bọn họ sẽ quét sơn lót cho căn phòng trước sau tổng cộng hai lần. Hôm nay bọn họ sẽ quét trước một lần, đợi đến ngày mai khi làm tiếp, bọn họ sẽ mài nhẵn mặt tường qua một lượt, sau đó sẽ tiến hành quét sơn lần hai.

Bàn xong tiền công, Khưu Thành lại hỏi thăm bọn họ nơi nào có bán bột sơn lót. Hai người hướng cậu giới thiệu một chỗ, sau đó cả hai quay về nhà lấy công cụ, rồi trực tiếp đi đến tiểu khu Gia Viên. Khưu Thành mua bột sơn lót xong cũng trực tiếp trở về.

Trước mắt thành phố Tân Nam cũng không phải chỉ có mỗi chợ sáng cùng chợ đêm. Vào ban ngày, cũng có không ít cửa tiệm mở cửa buôn bán. Phần lớn các tiệm này đều bán hàng tồn trữ từ trước, cũng có một ít thu góp được sau khi căn cứ lâm thời giải tán. Bất quá việc buôn bán phần lớn đều thập phần ảm đạm, bởi vì trước mắt tại thành phố Tân Nam này, tuyệt đại đa số dân cư đều không có đủ năng lực để tiêu xài hoang phí.

Nói một cách tương đối, những thương nhân buôn bán vật liệu xây dựng này vẫn sống được qua ngày, cho dù bọn họ không giống Ngải Văn Hải một đường phát tài sau khi virus X bùng nổ. Nhưng vào thời điểm trước mắt khi khắp nơi đều đang thực hiện việc trùng kiến, dù nhiều ít bọn họ cũng có chút thu nhập, tốt xấu vẫn nuôi sống được cả nhà.

Mua mấy túi bột sơn lót, số bánh ngô Khưu Thành mang theo hôm nay cũng sắp xài hết. May mà tối hôm qua cậu bán được đống khoai tây kia, kiếm về không ít bánh ngô, với lại trong nhà cậu vẫn còn có một ít.

Khưu Thành cưỡi xe ba bánh chở mấy túi bột sơn lót trở về. Hai thợ xây vừa nãy đã đứng chờ dưới chung cư được một lúc, thấy Khưu Thành kéo túi bột sơn lót trở về, liền đi tới giúp đỡ.

“Nơi cần sửa nằm ở tầng 15, thang máy đã ngừng, hai người mang công cụ lên đi, thứ này để tôi đem lên.” Khưu Thành nói rồi giơ chìa khóa 1506 qua, ý bảo bọn họ đi lên trước.

Hai người nhìn nhau, tầng 15 quả thật có hơi áp lực, vì thế cả hai cũng không khách khí, cầm lấy công cụ liền đi trèo thang bộ.

Khưu Thành mở cửa cuốn gara, trước đem xe ba bánh đẩy vào, sau đó từ trong thùng xe xách ra mấy túi bột sơn lót, một tay xách hai túi, theo hai người kia lên lầu.

Khưu Thành nhớ rõ khi cậu đang học đại học năm nhất, ký túc xá nằm ở tầng 7. Khi đó cậu dù tay không cuốc bộ, nhưng đôi khi vẫn cảm giác rất mệt, mười phần mười chính là một con “gà giò”. Sau này virus X bạo phát, cậu cũng bị bức thành dạng này, hiện tại lại bắt đầu tu hành, tố chất thân thể của cậu càng tốt hơn trước gấp nhiều lần.

Thế nhưng dù tố chất thân thể của cậu có tốt, cũng không đại biểu cậu sẽ không cảm thấy mệt mỏi. Một túi bột sơn lót gần 10 kg, thành ra Khưu Thành phải mang phụ trọng lên đến 40 kg. Lúc này cậu chỉ biết vùi đầu leo cầu thang.

Bò bò lết lết một hồi, trên bậc thang phía trước đột nhiên vô thanh vô tức xuất hiện hai bàn chân, cũng không biết xuất hiện từ lúc nào. Kỳ thật, dáng vẻ của đôi bàn chân này rất đẹp, thon dài dễ nhìn, gần nhất còn được Khưu Thành trợ giúp cắt sửa móng chân.

“Anh dậy rồi à?” Khưu Thành hỏi hắn.

“Ừ.” A Thường cong cong khóe miệng nheo nheo hai mắt, tươi cười so với ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào còn xán lạn hơn.

“Giúp tôi cầm hai gói này đi!” Khưu Thành nói rồi kéo hai túi bột sơn lót máng bên cánh tay trái xuống, đưa tới trước mặt hắn quơ quơ, ý bảo hắn mau tiếp nhận. Cậu cũng không hề lo lắng đối phương sẽ cự tuyệt yêu cầu của mình. Nghĩ đến điều này, Khưu Thành càng cảm thấy đặc biệt kiên định.

“Đưa tôi.” A Thường tiếp nhận hai túi bột sơn lót, lại vỗ vỗ cánh tay phải Khưu Thành, ý bảo cậu đưa hai túi còn lại cho hắn luôn.

Cứ như vậy, A Thường mang theo bốn túi bột sơn lót đi ở phía trước, Khưu Thành hai tay trống trơn theo đằng sau. Cả người cậu đều cảm thấy đặc biệt nhẹ nhàng, tâm tình cũng trở nên khoái trá không ít.

Bọn họ đi đến phòng 1506, hai thợ xây kia đã dùng dao cạo bằng inox mài nhẵn lại mặt tường, gặp Khưu Thành vào tới, liền hỏi cậu: “Có đồ đựng không?”

“Có.” Khưu Thành lên tiếng đáp lời, rồi xuống lầu lấy đồ. A Thường đem mấy túi bột sơn lót thả xuống đất, cũng đi theo cậu xuống dưới. Hai người họ cầm lên vài cái khuông gỗ đã đóng xong từ vài hôm trước mà còn chưa dùng tới ở trong nhà, đem lên làm đồ đựng cho hai thợ xây, rồi lại lôi cái thang hình chữ 人dưới giường đã nhiều năm chưa sử dụng ra.

Làm xong mọi việc, thời gian cũng đến mười một giờ, Khưu Thành bận việc cả buổi sáng, bụng đã đói meo. A Thường mỗi ngày rời giường giờ này cũng đều phải ăn cơm trước.

Nhà bọn họ còn có một ít bột ngô và bánh ngô, mấy bó bắp cải trắng ở ban công trên cơ bản cũng đã chín muồi. Cậu liền lấy dao ra cắt một bó mang vào phòng, ngắt xuống bảy tám lá cải bỏ vào nồi nấu, bỏ vào bên trong chút ớt khô băm vụn cùng ít muối ăn.

Đợi đến khi bắp cải đã được nấu nhừ, cậu lại bẻ nát ít ba bánh ngô bỏ vào nấu cùng, cuối cùng múc canh ra bốn cái chén, còn rắc lên mỗi chén một ít hành thái. Khưu Thành cùng A Thường mỗi người ăn một chén, còn lại hai chén thì đưa lên tầng 15.

Canh bắp cải nấu cùng bánh ngô, món này nếu đặt vào thời gian trước thật sự là xuống tay không nổi, nhưng ở thời buổi này đã được xem như mỹ vị. Nào đỏ nào xanh còn có màu vàng của bánh và máu trắng của bắp cải. Cầm chén canh nóng hầm hập trong tay, hai thợ xây ngồi ở trên khuông gỗ úp ngược ăn hừng hực. Chỉ cảm thấy trong bụng vừa được ăn no ấm áp vô cùng, tinh thần cũng sung túc phấn chấn hơn, làm việc càng thêm ra sức.

“Khưu Thành! Khưu Thành!” Buổi chiều khoảng hơn một giờ, ở dưới lầu có người gọi to tên của Khưu Thành.

“Đây! Đến ngay đây!” Khưu Thành chạy đến ban công đáp một tiếng, sau đó liền nhanh chóng xuống lầu. Đây đích xác là anh cả của Vương Thành Lương đưa gỗ đến cho cậu.

Anh cả của Vương Thành Lương thoạt nhìn hơi lớn tuổi, bộ dáng khoảng chừng 40, 50. Tóc đã có chút hoa râm, chiều cao so với em trai Vương Thành Lương của hắn thấp hơn rất nhiều, ước chừng 1m7, nhưng cũng đồng dạng rất gầy, có lẽ do nguyên nhân mệt nhọc thường niên gây nên, thậm chí phần lưng đã hơi còng xuống.

Đi cùng hắn còn có một ông lão lớn tuổi, thân hình cũng đồng dạng rất gầy gò, lưng gù, đầu đầy tóc bạc. Bên cạnh bọn họ còn có hai thanh niên cao lớn khoảng trên dưới hai mươi, thoạt nhìn rất khỏe mạnh.

Bốn người đẩy hai chiếc xe kéo lớn chứa đầy phế liệu. Số vật liệu kia coi như cũng chỉnh tề, Khưu Thành vừa thấy, liền biết bọn họ đã cố ý lựa những thứ tốt mang đến cho cậu.

“Dỡ xuống đặt ở bên cạnh là được rồi.” Khưu Thành có chút ngượng ngùng gãi đầu. Cậu không biết bản thân hiện tại nếu kết giao tình với bọn họ, có bị coi là kẻ nịnh nợ không, nhưng nếu biểu hiện quá lãnh đạm, có khi sẽ bị kêu là đồ bạc bẽo lạnh lùng.

“Để chúng tôi giúp chú em chuyển lên ha?” Anh cả của Vương Thành hỏi cậu. Hắn nghe em trai nhà mình nói rằng nhà Khưu Thành ở tuốt tầng 14, mà thang máy của chung cư đã ngừng chạy. Bọn họ hiện tại nhiều người, vài người vất vả một ít, đi mấy chuyến là có thể chuyển xong đồ rồi. Nếu thật sự dỡ đống gỗ này đặt dưới lầu, một mình cậu ta phải chuyển đến bao giờ mới xong?

Còn nếu như cứ đặt ở bên ngoài như vậy, nói không chừng chỉ qua một buổi tối, còn chưa tới ngày mai liền một mảnh gỗ cũng không còn. Vừa nãy lúc hắn kéo xe tới đây đã nhìn thấy có rất nhiều người trên lầu thò đầu ra xem.

“Không cần không cần, số gỗ này cũng không cần dùng gấp. Mọi người trước dỡ để ở đây là được.” Khưu Thành liên tục xua tay, trong nhóm họ còn có một ông lão, cậu thật sự rất ngượng ngùng.

“Không có việc gì. Cha, người ở dưới trông đồ, con mang theo A Phong, A Lỗi đi lên là được.”Anh cả Vương nhanh chóng phân công.

“Đi đi!” Cha Vương khoát tay. Ông tự biết chính mình, lúc này cũng không cậy mạnh, liền đi đến bên bồn hoa cách đó không xa ngồi xuống, tháo chiếc bình dắt trên thắt lưng, mở nắp chầm chập uống một ngụm nước.

Thấy bọn họ nhiệt tình như vậy, Khưu Thành cũng không kiên trì nữa, dẫn đầu nhấc mấy khối gỗ lên, đi trước dẫn đường. Ba cha con anh cả Vương cũng mỗi người vác một ít gỗ đi theo sau.

Thể lực của Khưu Thành vốn tốt, tuy cũng cảm thấy vất vả, nhưng coi như vẫn chịu nổi. Anh cả của Vương Thành Lương cũng là người rất có khí lực trong đám, nhưng hai cậu con trai của hắn thì hơi non nớt. Lúc leo mấy lâu trước còn tàm tạm, càng về sau hai cậu nhỏ dần dần thở gấp liên tục.

“Hai đứa nếu mệt thì cứ tìm một chỗ bỏ gỗ xuống, rồi chậm rãi đi xuống lầu đi! Nghỉ ngơi lấy sức, lát nữa lấy lại khí lực thì vác lên tiếp, có thể vác được mấy lầu thì vác bấy nhiêu, chuyển không được nữa thì trước hết đặt xuống.” Khưu Thành lo lắng hai anh em bọn họ sắp mệt chết, liền lên tiếng nói.

“Không có việc gì!” Thiếu niên gọi là Vương Phong cắn răng kiên trì.

“Mau nghe lời của chú!”Anh cả Vương cũng đau lòng con trai. Lại nói, hắn cũng hiểu được lời của Khưu Thành rất có đạo lý. Nếu hai thằng con của hắn có thể đem đống gỗ dưới lầu tùy tiện vác lên mấy tầng lầu, hắn bên này liền có thể lết ít được mấy tầng, như vậy cũng thoải mái không ít.

Lại nói tiếp, Khưu Thành so với hai anh em họ cũng không lớn hơn bao nhiêu, bất quá cậu lại là bạn học của Vương Thành Lương, Vương Thành Lương lại là chú út của tụi nhỏ. Cho nên hai anh em kêu cậu là chú cũng không sai.

Vương Phong, Vương Lỗi nghe cha của mình nói vậy, liền đem số gỗ trên vai buông xuống, nghiêng người dựa vào phần sàn bằng phẳng ở khúc quanh giữa lầu tám và lầu chín, sau đó hai anh em liền một trước một sau xuống lầu.

Khưu Thành cùng anh cả Vương tiếp tục trèo thang bộ. Lúc này, A Thường đã đi ra ngoài bắt se sẻ, cho nên hiện giờ mới không có hắn đến hỗ trợ.

Đợi đến khi trèo lên tầng 15, Khưu Thành liền đem số gỗ phế liễu ném tới chân tường trong phòng 1506. Anh cả Vương thấy cậu đặt gỗ nơi đó, cũng đem đống gỗ trên vai hạ xuống.

“Vác gỗ lên à? Dưới lầu còn có không?” Trong phòng, một thợ xây nghe được động tĩnh liền đi ra.

“Không có việc gì, làm phiền các anh rồi.” Khưu Thành khoát tay.

“Ôi chao, quét sơn lót thật sự rất nhanh, căn phòng này lại nhỏ, hôm nay khẳng định sẽ làm xong thôi.” Thợ xây kia nói rồi quay đầu hướng vào phòng hô một tiếng: “Hoàng An, bọn họ muốn chuyển mấy thứ, chúng ta cũng đi xuống giúp một tay đi!”

“Đến liền đây!” Thợ xây còn lại hô lên một tiếng, rất nhanh cũng đem việc trong tay buông xuống.

Bọn họ sáu người vác một đống gỗ, tốc độ ngược lại cũng không chậm. Qua chẳng bao lâu, cả bọn liền đem số gỗ phế liệu trên cả hai chiếc xe chuyển đến hành lang tầng 15. Trước cửa nhà đã chất đống không ít gỗ, nên cậu mới trước đem số còn lại để ở bên cạnh, dù sao tầng 15 hiện tại cũng không có người ở, hơn nữa số gỗ này cũng không để ở nơi này lâu.

Lúc vác một chuyến gỗ cuối cùng, Khưu Thành không đi xuống mà về nhà dùng một cái túi vải sạch đựng mười hai cái bánh ngô, nghĩ nghĩ, lại cầm bốn quả cà chua mới hái xuống hôm nay bỏ vào.

Tiền công hiện tại ở thành phố Tân Nam chính là như vậy. Thời điểm Khưu Thành làm thợ điện trước đó, mỗi ngày cũng chỉ có bốn cái bánh ngô, đây là đãi ngộ của sức lao động bậc hai. Tại căn cứ lâm thời lúc vừa giải tán trước kia, thành phố vì cổ vũ lòng dân, đã bỏ một lượng lớn khí lực triển khai công trác trùng kiến sau tai họa, đưa ra đãi ngô tương đối ưu đãi. Hiện nay, mọi người muốn tìm một công việc tốt như vậy, thật sự rất khó khăn.

Mấy người nhà họ Vương, trừ anh cả của Vương Thành Lương, ba người còn lại đều không dùng quá nhiều sức, Khưu Thành đưa cho mỗi người họ ba cái bánh ngô đã là phúc hậu rồi. Nếu nhiều hơn nữa, liền có chút coi tiền như rác, về phần bốn quả cà chua, đây là vì phần giao tình bạn học của cậu cùng Vương Thành Lương mới cho thêm.

Buổi chiều hơn ba giờ, ánh nắng ấm áp chiếu vào tòa nhà tiêu điều phủ đầy tro bụi nhưng vừa tràn đầy sinh cơ sau thảm họa, nghênh tiếp hơi thở của gió xuân mang theo bùn đất ẩm ướt xông đến.

Bốn người nhà họ Vương kéo hai chiếc xe đẩy, đi dọc theo đường cái phía trước đại học Tân Nam hướng về phía tây. Đi ước chừng hơn hai mươi phút, bọn họ lại rẽ vào một con đường bên tay trái được tráng bằng ximăng, băng qua một vòm cầu. Phía bên kia là từng mẫu ruộng rộng lớn, hiện tại đã có vài mẫu bị người dân lật tung lên, còn có ít mẫu vẫn mọc đầy cỏ dại.

“Ba, chúng ta xem coi chú ấy đưa gì?” Cậu trai kêu Vương Lỗi so với anh của mình còn cao hơn không ít, thấy chung quanh đã không còn bóng người, liền phóng vài bước đến gần cha mình.

“Con xem đi!”Anh cả Vương sắc mặt chẳng chút biến đổi, đem túi vải đưa cho đứa con nhỏ của mình. Mà bên trong đáy mắt của hắn, rõ ràng mang theo ý cười. Vừa nãy hắn đã mở ra xem một lượt, bạn học của em trai hắn, cho bọn họ không ít đồ đâu.

“Anh xem, anh xem nữa!” Vương Phong kéo xe đẩy tay, chạy vài bước đến bên người em trai.

“Oa! Nhiều bánh ngô như vậy! Còn có cà chua nữa!” Lúc này, Vương Lỗi đã đem túi vải mở ra, nhìn thấy mấy thứ bên trong, liền hô to không ngừng.

“Xuỵt! Kêu cái gì mà kêu?”Ông Vương mắng cháu trai một câu. Thế đạo hiện giờ không tốt, nơi nơi đều chẳng thái bình. Chỉ vì một miếng ăn, có vài người ngay cả chuyện thiếu đạo đức đều có thể làm ra được.

“Ba, chúng ta ăn cà chua đi?” Tuy rằng bốn quả cà chua này là ấn theo đầu người mà bỏ vào, bất quá hai anh em bọn họ lại không có người nào muốn ăn một mình.

“Về nhà trước rồi nói.”Anh cả Vương không muốn nói nhiều.

“Ăn một trái thôi mà!” Đứa con nhỏ của hắn luôn thích làm nũng, tuy tuổi tác của thằng nhóc đã không còn nhỏ, khổ người so với anh trai còn bự hơn mấy lần.

“Cho tụi nhỏ ăn một trái cũng được.”Ông Vương cũng lên tiếng. Tuy rằng nhân khẩu trong nhà không ít, nhưng lão đầu ông vẫn cho rằng, người làm được nhiều thì phải ăn được nhiều. Mà hôm nay, hai đứa cháu ngoan của ông quả thật đã phí không ít công sức.

Cuối cùng, anh cả Vương cầm một trái cà chua ra bổ đôi, cho hai đứa con của hắn mỗi đứa một nửa, ông Vương cũng nhận lấy chiếc xe đẩy trong tay thằng cháu lớn. Hai anh em nhường qua nhường lại, nhưng cha cùng ông nội đều nói không ăn, bọn họ liền cắn cà chua, kề vai sát cánh đi đến đằng trước, vừa đi còn cười hi hi ha ha nói chuyện.

Anh cả Vương cùng ông Vương mỗi người kéo một chiếc xe đẩy trống không đi phía sau, khuôn mặt cũng tràn đầy ý cười. Mười hai cái bánh ngô, nấu cùng với rau dại, cũng đủ cho cả nhà bọn họ có được vài ngày no bụng. Còn có mấy trái cà chua đỏ rực, mấy đứa nhỏ cùng hội chị em phụ nữ trong nhà mà nhìn thấy khẳng định sẽ rất vui vẻ.