Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 31: Mua điện

8:08 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 31: Mua điện tại dưa leo tr. 

Khưu Thành cũng chỉ nghe nói về món bột quấy này từ một người bạn học quê ở Thiểm Bắc. Chỉ biết, người dân ở vùng này rất thích dùng bột kiều mạch hoặc là bột ngô để làm bột quấy, bột quấy làm xong có thể ăn kèm với nước canh chua chua, vừa mềm dẻo vừa ăn phi thường ngon miệng.

Nếu không phải vì nguyên liệu nấu ăn hạn chế, Khưu Thành cũng sẽ không nghĩ đến việc làm món này. Bất quá cho dù có làm, cậu cũng không thể làm ra món bột quấy có hương vị chính tông, trước tiên là vì nguyên vật liệu không có đủ.

A Thường làm việc vừa chuyên chú lại cẩn thận, một nồi bột quấy này ngược lại làm rất ra dáng. Đợi cho đến khi bột quấy đã thành hình, Khưu Thành liền bắt nồi xuống, đặt vào trong một chậu nước lạnh để hạ nhiệt.

Kế đến, cậu lại gọt vài củ khoai tây, vặt vài lá bắp cải, rửa sạch cắt miếng bỏ vào trong nồi. Lúc nấu cậu còn bỏ thêm vào chút muối ăn cùng xì dầu, công với ít tỏi ớt băm nhuyển trộn cùng. Đợi đến khi khoai tây được nấu chín nhừ, nước canh đã có hơi đặc sệt lại. Khưu Thành cắt một khối lớn bột quấy đã được để nguội, bỏ vào chưng cùng khoai tây và bắp cải.

A Thường mở to hai mắt đứng ở một bên quan sát. Bột quấy mềm mềm mịn mịn bị cắt thành từng khối lớn nhỏ như quân bài mạt chược, biến đổi theo động tác lên xuống của cái xẻng lật trong tay Khưu Thành. Chúng được chậm rãi bao phủ lên một lớp canh khoai tây đậm đặc, xen kẽ với những miếng ớt băm được rắc thêm, làm cho bộ dáng của bột quấy càng trở nên thập phần ngon miệng.

Khưu Thành vốn còn muốn bỏ thêm ít dấm chua, nhưng tiếc rằng dù dấm chua ngon miệng có sẵn, cậu lại chẳng dám dùng. Lần trước, chuyện cậu cùng A Thường ăn phải dầu ăn quá thời hạn, làm cho hai người hơn nửa đêm phải ôm bụng chạy vội vẫn còn y như mới trong ký ức của cậu đến tận bây giờ. Có lẽ cậu về sau có thể làm ít dưa chua thử xem, chỉ cần có muối có rau, muốn làm ra thành phẩm cũng không phải quá phức tạp.

Đợi bột quấy chưng vừa đủ, Khưu Thành liền múc cho A Thường một chén lớn trước tiên.

“Ăn ngon không?” Khưu Thành hỏi hắn. p2haehyuk.wordpress.com

“Ngon.” A Thường cao hứng gật đầu. Trong trí nhớ của hắn, đồ ăn luôn luôn rất đơn điệu, cũng chưa từng được làm đa dạng như vậy.

Theo thường lệ, sau khi mang cho hai người thợ xây trên lầu mỗi người một chén, Khưu Thành lúc này mới phủng chén bột quấy trong tay, ngồi trên sô pha cùng ăn với A Thường.

Bột quấy này tuy không được làm theo phương thức chính tông, mùi vị cũng không thể nói là quá ngon, nhưng hai người bọn họ đều ăn rất vui vẻ. Bột ngô quấy bỏ vào miệng vừa mềm nhuyễn, còn mang theo một ít hương thơm ngát của bắp, chấm cùng nước canh ăn vào đặc biệt có tư vị. Chỉ tiếc không thể một bên xem TV một bên vừa ăn, phòng khách bên trong quá im ắng, có hơi chút quạnh quẽ.

Cơm nước xong nghỉ ngơi trong chốc lát, Khưu Thành liền bắt tay vào gỡ quần áo. Phòng 1506 cùng 1507 trên lầu đều có một ban công nhỏ và một ban công lớn, cậu định sẽ làm thêm nhiều khuông gỗ, mở rộng diện tích gieo trồng. 

Các phòng 1502,1503,1504,1505 còn lại cũng đều hướng về phía nam, tuy rằng không có ban công lớn, thế nhưng mỗi gian phòng đều có một ban công nhỏ hướng về nam. Phòng 1508,1509,1510,1511 đều hướng về phía bắc, hơn nữa không có ban công lớn, ánh nắng mặt trời lại không thể chiếu đến ban công nhỏ, rất khó phát triển gieo trồng.

Sáng nay, chủ phòng 1510 không đến sở địa chính, kế tiếp còn phải nhờ Thẩm Tinh tiếp tục làm công tác tư tưởng. Căn hộ 1512 ngược lại là một căn phòng loại lớn, có một ban công khá bự hướng về phía đông cùng một ban công nhỏ hướng bắc. Chỉ tiếc, căn hộ này lại thuộc danh nghĩa của Ngải Văn Hải, Khưu Thành tạm thời cũng không có cách nào. Lần trước, cậu đưa khoai tây qua, ngay cả mặt của Ngải Văn Hải cậu còn chưa nhìn thấy, Thẩm Tinh đại khái cũng bó tay rồi.

Phân loại quần áo là một công việc đòi hỏi sự cẩn thận, tuy hao tổn thời gian thế nhưng lại không hao phí thể lực. Khưu Thành ngồi ở trên sô pha, cầm một cây kéo, dùng cây kéo rạch dọc theo đường chỉ may của một cái quần jean để tách mảnh vải ra. Cây kéo trượt thoăn thoắt, mỗi lần cắt đứt chỉ lại phát ra âm thanh “xoạch xoạch” nho nhỏ.

Gỡ được một mảnh vải, Khưu Thành liền thuận tay đưa cho A Thường. A Thường ngồi ở trên sàn, đem miếng vải dệt đặt ở trước mặt, nhặt lên từng cộng chỉ thừa ném vào thùng rác bên cạnh. Đến khi chỉ thừa đã được nhặt hết, anh chàng liền đem khối vải xếp lại, chất cùng mấy miếng vải khác đã được chỉnh sửa. Tiếp đó, A Thường lại quay đầu nhìn chằm chằm Khưu Thành, xem xem động tác trên tay cậu, chờ đợi tấm vải kế tiếp được đưa đến.

Buổi chiều hơn 4 giờ, bột sơn lót xi măng Portland cùng nhũ tương Lục Đinh Khưu Thành đặt hàng đã được đưa đến. Hai người đưa hàng đến cộng với hai thợ xây trên lầu cùng Khưu Thành A Thường, tổng cộng tất thảy có sáu người. Mười lăm tầng lầu, bọn họ chia thành ba nhóm, mỗi nhóm sẽ khiêng năm tầng. Chỉ nữa giờ sau, bọn họ đã khiêng hết đống đồ lên lầu. haehyuk8693

Cuối cùng Khưu Thành thanh toán tiền hàng, lại ứng thêm một ít phí khuân vác làm cho hai người đưa hàng đều thật cao hứng. Trong hai người có một người là em rễ của ông chủ tiệm vật liệu xây dựng, lúc trước cũng là một thành phần lao động tri thức rất sĩ diện. Bất đắc dĩ, sau khi virus X bùng nổ, cuộc sống của hắn liền trôi qua chẳng mấy dễ chịu. Lúc này phải đi giao hàng, trong chốc lát trở về, tiền hàng thu được khẳng định đều phải giao hết cho lão bà của anh vợ, một điểm cũng không thừa lại. Đối với tiền boa thêm lúc giao hàng cho những người mua khác, bọn họ ngược lại có thể giữ lấy, bất quá chuyện tốt như vậy hắn rất ít đụng phải.

Tối hôm nay khi hai người Khưu Thành đi chợ đêm, liền nghe được có người rao to bán dế nhũi: “Dế nhũi nướng dế nhũi nướng đây! Một xâu mười con! Chỉ cần một khối bánh ngô thôi!”

Một khối bánh ngô, chính là một phần tư cái bánh. Lão Phùng sạp bên cạnh nghe được động tĩnh liền đi qua xem náo nhiệt, xem xong còn trở về nói với Khưu Thành: “Chỉ có mấy con trùng tí tẹo mà muốn đổi tới một khối bánh ngô.”

“Bốn xâu mới đổi được một cái bánh ngô, bốn mươi con dế nhũi cũng không dễ bắt đâu.” Đêm nay, sạp hàng của bọn họ không có khoai tây cũng không có chim sẻ nướng, ngay cả chuột đồng cũng tuyệt tích, vì vậy nên tương đối vắng khách, Khưu Thành cũng có thời gian nhàn thoại với đối phương.

“Có gì khó bắt chứ, ngồi đợi một lúc là bò ra cả đống thôi.” Lão Phùng nhận định mỗi xiêng dế nhũi nướng kia không hề đáng giá một khối bánh ngô: “Lại nói mấy con dế nhũi kia ăn có ngon lành gì đâu, muốn thịt lại không có thịt, muốn chất béo cũng chẳng có.”

“Nhưng được cái bổ sung protein mà.” Lúc này, sạp hàng của Khưu Thành lại có một vị khách bước tới. Người nọ khoảng chừng hai mươi tuổi, trong tay còn nắm hai xiên dế nhũi, vừa ăn vừa hỏi Khưu Thành: “Ông chủ, quán mấy người lúc nào mới bán chim sẻ nướng lại?”

“Không bán nữa, bắt không được.” Khưu Thành trả lời. 

“Ai nha, thật tiếc quá đi!” Vô luận ở thời đại nào, vẫn luôn có những người vô ưu vô lo, ít nhất người trước mặt này không phải lo lắng việc ăn chẳng no bụng.

“Món này có vị thế nào?” Lão Phùng nhịn không được hỏi hắn.

“Cũng có chút hương vị, bỏ thêm ít muối tiêu, ăn cũng tàm tạm.” Người nọ nói rồi cầm lên hai quả cà chua từ sạp của Khưu Thành bỏ vào trong túi, lưu lại một cái bánh ngô, bỏ đi.

“Đúng là kẻ tốt số.” Nhìn bóng dáng của hắn, lão Phùng nhịn không được cảm thán.

“Anh có muốn ăn không?” Khưu Thành hỏi A Thường. Dù sao cái này cũng chẳng quý giá, mua một xiên nếm thử cũng được.

“Không cần.” A Thường lắc đầu, hắn mới không thèm ăn sâu đâu.

Ai nha, tên này cũng là một kẻ tốt số đây. Lão Phùng lắc đầu thở dài, quay trở về sạp. Con của hắn lúc này vẫn đang cầm một quyển sách, nổ lực học tập dưới ánh đèn đường như mọi khi. Hiện giờ còn chưa biết việc thi đại học năm nay có thật sự khôi phục lại hay không, vì đến bây giờ vẫn chưa có một thông báo chắc chắn nào được đưa ra cả. haehyuk8693

Đến sáng hôm sau, cửa phòng trộm của Khưu Thành đặt trước đó rốt cuộc đã được đưa tới. Khưu Thành mang theo A Thường đi xuống đón người, tính thuận tiện hỗ trợ khiêng hai cánh cửa lên, rất nhanh cậu liền nhìn thấy mấy người thợ đem máy khoan tới.

“Muốn dùng máy khoan à?” Khưu Thành hỏi. p2haehyuk.wordpress.com

“Đúng vậy.” Một người thợ hơi lớn tuổi nghe cậu hỏi như vậy, lập tức phản ứng lại: “Chỗ này của cậu không có điện à?”

“Không có việc gì, để tôi nghĩ cách.” Khưu Thành gật gật đầu, ý bảo bọn họ chuyển cửa chống trộm lên trước.

Nhà bọn họ không có điện, bất quá vấn đề này không tính là nghiêm trọng. Khưu Thành ngẩng đầu quan sát, rất nhanh liền nhìn thấy trên lầu hai có một bác gái đang ôm đứa nhỏ đứng ở bên cửa sổ nhìn xuống bọn họ.

“Nhà bác có điện không?” Khưu Thành lớn tiếng hỏi.

“Phanh!” Bác gái kia không nói một tiếng, ôm cháu nội rụt cổ vào trong, còn đem cửa sổ kéo lại.

“Một kw điện đổi nửa cái bánh ngô.” Khưu Thành còn nói thêm.

“Thật sao?” Cửa sổ lại mở ra. p2haehyuk.wordpress.com

Cuối cùng, mấy người Khưu Thành tìm một cuộn dây điện, ở mặt trên lắp một cái công tơ điện, bỏ trong rổ thả xuống dưới, để cho bác gái kia có thể nhận lấy từ cửa sổ nhà mình, cắm phích vào ổ điện.

Nhà của bác gái này là căn hộ 0201, cũng là một nhà dư giả điển hình. Trong nhà lớn nhỏ tổng cộng có bảy người, mỗi tháng có thể được phân đến ba mươi lăm kw điện. Điện nhiều như vậy, nhà họ dù dùng thế nào cũng sẽ cạn hết, bất quá Khưu Thành nguyện ý lấy bánh ngô ra đổi, lão thái thái vẫn vui vẻ đáp ứng.

Muốn lắp đặt mười cánh cửa phòng trộm cần phí chút thời gian, một buổi sáng khẳng định làm không hết. Chỉ khuân vác vài cánh cửa, đã tốn không ít thời gian. Trong quá trình lắp đặt, Khưu Thành cùng A Thường vẫn đứng bên cạnh quan sát. Thẳng đến giữa trưa mười một giờ, Khưu Thành mới mang theo A Thường đi xuống nấu cơm. Làm xong hai người bọn họ ăn trước, no bụng rồi mới bưng lên lầu trên.

Cơm trưa của mỗi người là một chén bột quấy chưng khoai tây bắp cải, cộng thêm nửa cái bánh ngô mới hấp mềm nhuyễn cùng một trái cà chua tươi mới. Có thức ăn như vậy, cho dù phải nâng cửa phòng trộm bò lếch đến mười bốn mười lăm tầng cũng không tính là lớn lao. Mấy người họ mỗi người ôm một cái khuông gỗ úp ngược đặt lên sàn rồi ngồi xuống, ăn cơm trưa ngay trong phòng 1507. Vừa nãy lúc Khưu Thành đưa cơm tới, bọn họ còn đang bận rộn lắp đặt cửa chống trộm cho căn hộ này. Hai người thợ xây phụ trách quét sơn lót cũng lại đây cùng ăn với bọn họ, người đông đến náo nhiệt.

“Mọi người cứ ăn từ từ, tôi đến phòng 1501 xem một chút.” Khưu Thành nói rồi theo chân bọn họ nhận lấy máy khoan cùng vài công cụ khác.

“Chú ý an toàn đấy.” Người thợ lớn tuổi nhất chỉ nói như vậy, liền để cho bọn cậu mượn công cụ đi. Thời buổi này, đến lắp cửa mà còn có thể được cho cơm miễn phí, vậy khẳng định là có chút phương pháp. Hắn suy đoán Khưu Thành khẳng định là cất giấu thứ tốt ở căn phòng 1501. haehyuk8693

Khưu Thành tính sẽ tự lắp đặt cửa phòng trộm của hai căn hộ 1501 cùng 1506. Đối với một người đàn ông trẻ tuổi mạnh mẽ thân thể lại cường tráng một khi đã bắt tay vào làm việc thì cho dù có phải lắp cửa phòng trộm cũng không xem là chuyện khó khăn, với lại cậu còn có một sự trợ giúp rất đắc lực.

A Thường học việc rất nhanh, mới cùng Khưu Thành sống chung không bao lâu, hắn đã có thể tiến hành đối thoại vài câu đơn giản. Hôm nay hắn đã quan sát quá trình lắp cửa phòng trộm cả một buổi sáng, lúc này tự vận động chân tay, chàng ta cũng làm việc rất ra khuông ra dạng.

Mà mấy người đến lắp cửa cho họ cũng thực thức thời, thấy hai người Khưu Thành không trở về, bọn họ ăn xong cơm cũng không đi ra ngoài, cứ thể ở trong phòng 1507 nói chuyện phiếm nghỉ ngơi. Dù sao nhiệm vụ hôm nay của bọn họ chính là giao mười cánh cửa này, sớm hay trễ chút đều không sao, chỉ cần hoàn thành công việc là được.

“Chẹp, thật thơm quá đê, em đã lâu lém chưa được ngửi mùi xì dầu rồi.” Một người thợ khoảng chừng hai mươi dùng một khối bánh ngô nho nhỏ quẹt một vòng trong bát, nhét vào miệng nhai nuốt, còn phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.

“Sớm biết vậy đã mang theo cà men rồi.” Người thợ lớn tuổi tiếc nuối một câu.

“Sớm biết vậy cũng kêu em trai của tôi tới.” Một người thợ khác cũng chen vào.

“Cái đồ lười, vừa nghe đến tầng mười bốn chân đều nhuyễn cả ra. Tối hôm nay trở về, anh sẽ kể chuyện này với nó, cho nó thèm chết luôn. Chú còn mang cà chua về cho nó nữa, mang cái rắm ấy.” Người thợ lớn tuổi đáp lại.

“Đó là vì thân thể của nó không tốt đấy chứ, lại nói, anh không mang thì tôi mang về.” Người thợ kia cũng không chịu yếu thế.

“Con của tôi mới bây lớn thôi.” Nói đến con trai nhà mình, anh thợ liền tủm tỉm nở nụ cười.

“Xem cái bộ dạng người cha ngốc của chú này.” Mấy người thợ khác hùa nhau cười trêu hắn, người thợ lớn tuổi cũng không giận, cười ha ha đến vui vẻ.

Không bao lâu sau, Khưu Thành cùng A Thường liền mang công cụ trở lại, mấy người bọn họ cũng vỗ vỗ mông đứng lên tiếp tục làm việc, đem mấy cánh cửa còn lại lắp đặt cho xong, rồi nhận số tiền hàng còn lại từ Khưu Thành, lúc này mới dẹp đường hồi phủ.

Quay về chỗ Khưu Thành, sau khi tiễn bước mấy người thợ, cậu liền chạy xuống lầu tính tiền điện với người ta, kết quả lại bị bác gái nọ lôi kéo hỏi này hỏi kia.

“Cậu mua nhiều cửa phòng trộm như vậy, đều gắn vào hết rồi à?” Bác gái kia hỏi hắn.

“Dạ.” Khưu Thành gật gật đầu, nhìn con số trên công tơ điện, ấn theo lấy vài cái bánh ngô trong túi vải đeo trên tay đưa cho bà ta.

“Nhiều cửa như vậy, cậu định mua hết mấy căn hộ ở tầng mười lăm à?” Bác gái tiếp nhận bánh ngô, kiểm tra số lượng, trên mặt lộ ra thần sắc vừa lòng. Về phần công tơ điện, bà cũng chưa xem qua, vừa nãy lúc nhóm người Khưu Thành lắp cửa ở trên lầu, bà vẫn luôn nhìn nó chằm chằm, giờ cũng chằng cần nhìn lại.

“Còn thiếu vài căn.” Khưu Thành nghĩ nghĩ còn nói thêm: “Cũng không phải đều là của cháu hết, còn có mấy gian là của bạn của cháu.”

“Bạn của cậu? Bạn gì?” p2haehyuk.wordpress.com

“Bạn cùng nhau làm ăn, chạy xe.” Khưu Thành nói.

“Sau tôi chưa thấy mặt bao giờ?”

“Cậu ta không muốn để người khác nhìn thấy, sợ bị mất việc.” haehyuk8693

“Ai nha, cũng đúng cũng đúng.” Ở thời buổi khó khăn này, muốn tìm một công việc tốt cũng không dễ, lại còn nương theo công tác làm chút chuyện vụng trộm quả thật càng không thể để cho ai biết được. Tiếp đó bà ta lại hỏi: “Người sống cùng cậu là ai vậy? Hình như hồi trước chưa từng chạm mặt?”

“Là em họ của cháu, người trong nhà đều mất hết, nên cậu ấy tới đây sống cùng cháu.”

“À, là như thề à.” Nghe nói người nhà bọn họ đều không còn, bác gái cũng nổi lên chút thương xót trong lòng. Nhớ đến một màn hỗn loạn năm đó, không biết đã có biết bao nhiêu người chết, chồng của bà cũng mất vào lúc ấy. Nói như vậy cũng rất hợp lý, A Thường trong mắt bọn họ là một người có vấn đề về thần kinh, thoạt nhìn hơi dọa người, khẳng định là vì chuyện lúc trước để đã lại kích thích quá lớn trong lòng hắn.

Đánh thái cực vài câu, Khưu Thành liền vươn tay rút phích điện, tính thu hồi dây điện cùng công tợ điện.

“Mai mốt muốn dùng điện thì cứ nói bác một tiếng.” Bác gái cầm mấy cái bánh ngô, nhiệt tình dặn dò Khưu Thành.

Trước giờ, chỉ thấy hai người Khưu Thành khiêng từng cái bao tải to tướng vào trong nhà lúc trời tối muốn, cũng không ai biết bọn họ làm cái gì. Cả hai lại là đàn ông trẻ tuổi thân cường thể tráng, trong nhà không có người thân không có trẻ còn cũng chẳng có phụ nữ, tự nhiên liền khiến người khác có chút kiêng kị. Hôm nay qua lại một hồi như vậy, bả cảm giác chính mình trước đó đã suy nghĩ quá nhiều. Người ta còn có thể đem em trai đầu óc không bình thường mang theo bên người nuôi dưỡng, đây làm sao có thể là người xấu được?

Khưu Thành nghe bà nói như vậy, động tác trên tay liền dừng lại, nghĩ nghĩ, lại hỏi bà: “Số điện phân phối của mọi người vào tháng này còn đủ dùng không?”

“Đủ dùng.” Bác gái đầu tiên là có chút nghi hoặc, sau đó rất nhanh liền nở nụ cười tươi như hoa: “Nhà mấy đứa hết điện rồi phải không? Không sao, khỏi cần nhổ phích cấm, cứ để như vậy dùng đi.”

“Vậy phí điện thì sao?” 

“Cuối tháng tính chung là được. Tháng này cũng chỉ còn một hai ngày, coi như đợi cuối tháng sau lại tính luôn một thể.” Có thể thu thêm chút tiền cho gia đình, bác gái thật cao hứng.

Con trai, con dâu, con gái cùng con rể của bà mỗi ngày đều mệt sống mệt chết ở bên ngoài, cũng không dễ dàng gì sống qua ngày. Mà điện lại là thứ cho không, nhà bọn họ tiết kiệm chút là được. Qua hai hôm nữa bà sẽ bảo con trai mua cái bếp lò về, sau này nồi cơm điện mấy sưởi điện bình nấu nước bằng điện đều không cần dùng.