Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 45

12:18 sáng – 21/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 45 tại dưa leo tr.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Men theo mùi, lần đến tầng lầu của mấy người đã làm cho Khưu Thành mất hứng hôm nay, sau khi đập bể cửa sổ nhà họ, rồi nhìn cả đám hô to gọi nhỏ vừa sợ vừa giận, A Thường ngồi xổm trong chỗ tối nhếch miệng cười, cũng không quay đầu lại nhìn mà rời đi.

Trở lại nhà của mình, anh chàng lẳng lặng canh giữ bên cạnh Khưu Thành đang đả toạ tu hành. Người thanh niên vẫn như trước bất động như núi, cả người trầm tĩnh đến mức tựa như một tảng đá hoặc như một thân cây vậy. Thế nhưng A Thường biết cậu hiện đang chẳng dễ chịu chút nào, bởi vì trên trán của cậu đang có một giọt mồ hôi rất nhỏ chảy dọc xuống, trên cổ, trên lưng, cũng đều dần dần ẩm ướt mồ hôi. HaeHyuk8693

A Thường cũng không biết vì sao cậu lại kiên trì đến như vậy mặc dù biết rõ sẽ rất vất vả. Mà hắn cũng giúp không được gì nhiều, chỉ có thể lẳng lặng trông giữ ở một bên, sau đó canh đến thời điểm cậu sắp xuất định, hắn sẽ chạy đi nhóm bếp nấu một bình nước ấm cho cậu.

Và vào lúc Khưu Thành xuất định, điều đầu tiên cậu nhìn thấy chính là anh chàng A Thường đang vùi trong cái đệm sô pha nằm bên cạnh mình khò khè ngáy ngủ, sau đó lại nhìn đến bếp lò sắp tắt cách đó không xa, cùng với ấm nước đang tỏa hơi nóng trên lò.

Tướng nằm của bạn Thường mỗi lần chờ bạn Thành xuất định:3

“Sao không đi ngủ?” Khi đả toạ vào buổi tuối, Khưu Thành bình thường sẽ ngồi từ chín giờ đêm đến khoảng hơn mười hai giờ, có đôi khi còn có thể đả toạ thêm một lát.

“Không mệt.” A Thường ngáp một cái, hàm hồ lên tiếng.

Khưu Thành bất đắc dĩ, đành phải vỗ nhẹ hắn vài cái, để hắn mau chóng về phòng ngủ ngủ một giấc, còn cậu thì đứng dậy xách ấm nước nóng vào phòng tắm. Dạo gần đây, trong khi đả tọa cậu thường xuyên ra rất nhiều mồ hôi, cuối cùng chỉ có thể đợi đến khi xuất định đi tắm nước ấm, mới có thể thoải mái một chút, nhất là vào lúc trước khi ngủ.

Chờ cậu vệ sinh xong rồi đi ra từ phòng tắm, A Thường còn đang làm ổ ở trên nệm sô pha. Ngay khi thấy người ta đi ra, anh chàng liền nghiêng đầu nhìn nhìn đối phương, khóe miệng mang theo nét mỉm cười, như là có chút ngượng ngùng, mà dường như lại có chút đắc ý.

“Nhanh đi ngủ thôi!” Khưu Thành trông thấy biểu tình của đối phương như vậy, cũng nhịn không được khẽ cười lên. HaeHyuk8693

“Ừ.” A Thường lúc này rất nghe lời. Anh chàng trở mình một cái bật dậy khỏi nệm sô pha, nhắm mắt theo đuôi Khưu Thành vào phòng ngủ.

Bên trong phòng hiện tại, Khưu Thành đang trải chăn, hai người một trái một phải bò lên trên giường, sau đó Khưu Thành vươn tay đi tắt đèn, bóng đêm lập tức ập đến, làm cho toàn bộ không gian nhất thời liền có vẻ yên tĩnh hơn.

“Khưu Thành.” A Thường ở trong chăn chui chui về phía Khưu Thành.

“Ừ.” Khưu Thành lên tiếng.

“Tên ngốc là cái gì vậy?” Hồi sáng lúc cảm thấy tâm tình của Khưu Thành không tốt, A Thường vẫn luôn nhịn xuống không dám hỏi đến.

“Là chửi người khác.” Khưu Thành trả lời.

“……” A Thường nghe thế bỗng lặng im chốc lát. Quả nhiên là như vậy, hắn tuy đã sớm đoán được, nhưng trong lòng vẫn có điểm mất hứng, nhịn không được lại hỏi Khưu Thành: “Bọn họ ghét A Thường sao?”

“Đại khái là vậy.” Khưu Thành xoay người, nằm nghiêng đối mặt với A Thường, vươn tay vuốt vuốt tóc cho anh chàng.

“Vì cái gì?” A Thường lẩm bẩm hỏi. Hắn thích Khưu Thành sờ tóc của hắn, ngón tay cậu nhẹ nhàng xuyên qua từng sợi tóc, chầm chậm nhưng cực thoải mái.

“Ai biết được, có lẽ là bởi vì anh đẹp trai quá không chừng?” Khưu Thành hạ giọng thất thấp, ngữ điệu còn mang theo tiếu ý.

“Thiệt vậy sao?” Trong bóng đêm, đôi mắt của A Thường chợt lóe loé sáng.

Hắn nghiêm túc nghĩ nghĩ, điều này quả thật rất có khả năng à. Thời điểm bọn họ bày sạp ở trong chợ đêm, nếu đụng phải mấy người đàn ông hay phụ nữ có bộ dạng dễ nhìn, A Thường luôn muốn bọn họ tránh xa khỏi mình. Nói như vậy, những người đó cũng không tính là quá xấu tính đâu nhỉ?

Vừa tưởng tượng như vậy, A Thường nhịn không được liền có điểm hối hận. Anh chàng vụng trộm nhìn nhìn sắc mặt của Khưu Thành, vẻ mặt mang theo xấu hổ nói: “Tôi lỡ đập bể cửa sổ nhà bọn họ rồi.”

Khưu Thành đang chầm chậm chải vuốt từng lọn tóc của A Thường bỗng dừng lại, nhìn đối phương hỏi: “Có làm mình bị thương không?”

“Không có.” A Thường trả lời vô cùng nhanh. HaeHyuk8693

“Vậy là tốt rồi.” Khưu Thành nở nụ cười. Hôm nay những người đó quả thật rất đáng ghét, chỉ cần không làm bị thương người khác, đập mấy khối thủy tinh thì có làm sao? Bất quá Khưu Thành vẫn hơi lo cho A Thường sẽ vì chuyện này mà bại lộ hành tung.

Cậu quyết định chờ thêm vài hôm nữa lúc ra chợ đêm, sẽ giúp hắn tìm vài bộ phim điện ảnh về mấy đề tài đại loại như gián điệp chiến tranh hay bảo vệ chủ quyền quốc gia, để cho hắn có thể hiểu biết rõ hơn về mấy kỹ thuật công nghệ cao hiện nay, về sau còn biết đề cao cảnh giới.

“Khưu Thành.” Trong bóng đêm, A Thường lại khẽ kêu tên cậu.

“Ừ.” Khưu Thành đáp.

“Khưu Thành.” A Thường lại kêu cậu thêm tiếng nữa.

“……” Lần này Khưu Thành còn chưa kịp lên tiếng, đôi môi đã bị A Thường ngăn chặn.

Hàng lông mi vừa dày vừa dài của hắn khẽ run rẩy, đảo qua cánh mũi cùng hai gò má của Khưu Thành. Lúc mới bắt đầu hắn chỉ biết nín thở, thật cẩn thận chạm vào rồi nghiền ép. Thẳng đến khi đã không thể kiểm soát được dục vọng nơi đáy lòng, hắn mới lật người đặt Khưu Thành dưới thân, dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng của cậu, một đường tiến quân thần tốc, thẳng tiến công đến nơi ngọt ngào sâu thẳm nhất……

(~ Lại tối lữa tắt đèn nữa  T^T~~~ hiu hiu)

Sáng sớm hôm sau, thời điểm Khưu Thành bị ánh nắng ban mai lay tỉnh, cậu chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân giống như đều đã bị người nào đó nhấm nuốt qua. Tuy tên đầu đất A Thường kia còn chưa biết làm thế nào để đi đến bước cuối cùng, thế nhưng bị tên nào đó lăn qua lộn lại, hết xoa bóp rồi gặm cắn suốt một đêm như vậy, cái thử thách này đúng là không phải người bình thường nào cũng có thể chịu nổi đâu.

“Nước đã gánh về rồi.” A Thường ngồi xổm trên đầu giường, tựa một chú mèo bự với thần thái sáng láng.

“Ui……” Khưu Thành xoay người không thèm nhìn hắn ta. Cậu tối hôm qua đã nói mình mệt mỏi muốn chết, vậy mà cái người này lại vẫn ỷ vào một thân man lực, cũng chẳng thèm nói gì mà đem cậu ăn hết lần này đến lần khác. Hiện tại, cậu thật có chút sinh khí rồi.

“Sâu cũng bắt rồi nha.” A Thường lại bò đến giường bên kia, nói với Khưu Thành.

“……” Khưu Thành lại trở mình, đem mặt chôn vào trong gối đầu.

“Khưu Thành đói bụng hả?” Nhìn từng chuỗi hồng đậu trên vai Khưu Thành, ánh mắt A Thường lập tức dao động. Hắn một bên cảm khái thật dễ nhìn, một bên lại tự cảm thấy chính mình không nên làm như vậy, rất là không nên đó nha!

“……” Khưu Thành chẳng thèm ừ hử một tiếng. HaeHyuk8693

A Thường vụng trộm nhìn nhìn, cẩn thận phân biệt tần suất hô hấp của cậu, cảm giác Khưu Thành giống như lại sắp ngủ nữa rồi. Vì thế hắn liền hưởng ứng lời triệu hồi của ác ma từ trong tâm tưởng, nhích nhích lại gần, tận tình hấp thu mùi hương thuộc về Khưu Thành, lại liếm láp rồi cắn cắn lên từng chuỗi dấu hôn đỏ sẫm trên da thịt, làm cho nơi đó càng lưu lại nhiều dấu vết hơn.

“Lăn.” Khưu Thành bỗng xoay người, một tay vung cái gối lên, chợt hướng hắn đập qua.

“Ô!!!!!” A Thường cái gì đều chưa kịp nghĩ, ô ô kêu to, tựa như một con thú nhỏ hoảng sợ không còn biết chạy đường nào, đành nhào đại ra cửa số tẩu thoát.

Sợ hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Khưu Thành vội vàng chạy đến cửa sổ nhìn, một bên vừa lếch đi vừa quan sát. Thấy hắn không bị té lăn ra đất, cậu lúc này mới rốt cuộc yên lòng.

Sau khi rời giường, Khưu Thành rửa mặt chải đầu sơ qua, liền bắt đầu thời gian đả tọa vào buổi sáng của mình. Đến khi cậu xuất định, còn chưa thấy được thân ảnh của A Thường, cậu mới lên trên lầu hái một ít lá cỏ linh lăng non, cắt vụn trộn với bột ngô, làm một nồi thái đoàn, sau đó lại nấu một nồi bột bắp(dạng như bột dinh dưỡng mà tụi nhỏ hay ăn í) cùng một đĩa kim chi cắt khúc.

(Thái đoàn: 菜团, thái là rau cải, đoàn là vò thành viên, mình không biết món này tiếng việt là gì, nên đã nguyên văn tiếng hán)

Tới khi điểm tâm đã được làm đâu vào đấy, A Thường rốt cuộc mới ló đầu từ ngoài ban công cọ cọ đi vào.

“Ăn sáng đi!” Khưu Thành cầm một chén bột bắp đưa cho hắn.

“!” Thấy Khưu Thành không tức giận, A Thường nhất thời cao hứng bừng bừng, nhe răng tiếp nhận chén bột bắp, ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, lại cầm điều khiển từ xa mở TV lên, hắn biết Khưu Thành rất thích vừa ăn cơm vừa xem TV.

Khưu Thành cũng múc cho mình một chén, rồi lấy một cái tô lớn đựng mấy viên thái đoàn đã được hấp chín trong nồi, để lên bàn trà. Quan sát trong chốc lát, cậu lại dùng một cái đĩa nhỏ dựng ít hành muối ăn kèm.

Hai người uống cháo bắp ăn thái đoàn cùng với kim chi và hành muối, trên TV thì đang phát lại mục tin tức tối hôm qua, nói về tiến độ thực hiện công tác diệt trừ sâu hại chống thiên tai ở các nơi. Trong bản tin còn đề cập đến vài loại côn trùng có hại thông thường, giới thiệu về tập tính sinh trưởng của chúng nó cùng với biện pháp phòng chống.

Ăn xong cơm, hai người vẫn như trước đi lên tầng thượng làm việc. Vài ngày kế tiếp, Khưu Thành đều không đi ra ngoài, cậu cùng với A Thường trồng đậu phộng và đậu nành ở phòng 1504, lại đóng thêm không ít máng gỗ trên nóc nhà. Từ cửa cầu thang vừa ra tới, là có thể nhìn thấy từng hàng máng gỗ chỉnh tề, nhìn tựa như là ruộng bậc thang vậy.

Mấy máng gỗ được đóng đinh chắc chắn đều đã được đổ đầy đất vào trong, dùng để trồng khoai lang. Bên cạnh còn có không ít đất trống, đôi chút gỗ thừa cùng vài cái rãnh gỗ không có chỗ dùng. Mười cân khoai lang mà Khưu Thành mua về từ lần trước vẫn chưa điền đầy hết toàn bộ nóc nhà. HaeHyuk8693

Còn mấy chỗ trống còn lại cậu tính sẽ dùng để trồng bắp cùng đậu nành, một hàng bắp sẽ trồng xen kẽ một hàng đậu nành. Ánh nắng trên nóc nhà vốn sung túc, chỉ cần không gặp phải mưa kéo dài, chẳc hẳn dáng dấp của mấy cây ngô trồng trong vụ này sẽ rất đẹp mắt.

Lô khoai tây trồng ở phòng 1506 đều phát triển rất nhanh chóng, chỉ trong một gian phòng nho nhỏ, mà còn có thể đào ra được một bao khoai tây to tròn như vậy.

Dựa theo ước định lúc trước, Khưu Thành sẽ để lại năm trăm cân cho Chu Càn Hưng, còn lại sẽ đưa mấy trăm cân qua cho Ngải Văn Hải. Ngải Văn Hải quả nhiên là một người giữ chứ tín, khi đó sau khi đưa hàng đến hắn liền đi cùng cậu tới sở địa chính, đem phòng 1512 chuyển nhượng sang tên của Khưu Thành.

Trên đường về nhà, Khưu Thành lại quẹo đến chợ cũ, tìm Đại Hà mua mấy bao hạt giống đậu nành. Khoai tây không thể trồng liền vụ, cà chua ớt bắp cải trắng đợi thu hoạch xong cũng không thể luân canh, vì vậy Khưu Thành đã dự định trồng đậu nành trong phòng 1506 vào thời gian tới. Đậu nành có thể đem ép dầu, cũng có thể làm đậu hủ hay làm giá đỗ, phơi khô còn có thể để thật lâu, dù trồng nhiều cũng chẳng sợ không có chỗ dùng.

Đại Hà thấy Khưu Thành tới, nét mặt có chút quái dị. Mấy ngày trước, khu dân cư của bọn họ có mấy hộ gia đình bị người ta đập vỡ cửa sổ. Người khác không hiểu là chuyện gì, những Đại Hà lại biết rõ, mấy cái người bị đập cửa sổ chính là mấy kẻ đã nói nhảm trước cửa tiệm hắn ngay buổi trưa hôm đó, không thừa không thiếu một tên. Nếu nói chuyện này không có liên quan đến bọn Khưu Thành, Đại Hà khó mà tin nổi. Có thể nói hai chuyện này ắt hẳn có dính dáng với nhau, nếu không thì thật sự có hơi quá không bình thường.

“Có chuyện gì sao?” Khưu Thành cột túi bột ngô của mình lại rồi ngẩng đầu nhìn hướng Đại Hà.

“Hả, không có, tôi đang nghĩ anh mua nhiều hạt giống đậu nành như vậy để làm gì thôi mà?” Đại Hà thuận miệng hỏi.

“Là họ hàng ở nông thôn nhờ tôi mua dùm. Mấy mầm hoa màu trên ruộng đều đã bị sâu hại cắn nát, nên giờ họ muốn gieo trồng lại.” Khưu Thành nói xong, thả túi vải đựng bột ngô xuống, lại cầm lấy túi hạt giống đậu nành, hướng Đại Hà gật  đầu, liền xoay người đi ra ngoài.

“Mai mốt laị đến nữa nha.” Đại Hà chào hỏi một tiếng. p2haehyuk.wordpress.com

Khưu Thành đem đồ đạc để lên xe ba bánh, mở khoá đạp xe đi, cậu cũng tính về sau sẽ không ghé đây mua hàng nữa.

Ông chủ cửa hàng Đại Hà kia, rõ ràng đã có chút nghi ngờ về họ, mai mốt tốt nhất là càng ít lui tới chỗ hắn, đỡ phải gặp thêm phiền phức.

Kế tiếp, Khưu Thành cùng A Thường vẫn là ở nhà làm việc suốt cả ngày. Vào một buổi sáng vài ngày sau, Khưu Thành nhớ tới giao hẹn của mình và Chu Càn Hưng trước đó, buổi tối còn phải tới quảng trường ở nhà ga để tiến hành giao dịch với đối phương.

Nhưng vào khoảng hơn mười giờ sáng, dưới lầu đột nhiên có người hô một tiếng: “Ôi chao! Nước chảy ra rồi!”

Sau đó toàn bộ tiểu khu nhất thời đã biến thành đàn ong vỡ tổ như bọn trẻ con trước kia mỗi lần nghe thấy tiếng chuông tan học reo vang. Không gian yên tĩnh đột nhiên ồn ào náo động náo nhiệt hẳn, nơi nơi đều có thể nghe được có người đang lớn tiếng nói nước chảy nước chảy ra rồi.

Khưu Thành mở vòi nước ở nhà mình ra, sau đó liền có một dòng nước ào ào chảy xuống. Đầu tiên màu nước có pha một ít màu nâu và gỉ vàng, đợi đến khi nước bẩn chảy hết, chính là dòng nước máy trong suốt lóe sáng.

Cậu không nỡ tắt đi vòi nước, lại không nỡ để cho dòng nước tinh khiết kia chảy đi hết, vì thế cậu liền vội lấy một cái bồn lớn đặt ở dưới vòi, để cho nước tiếp tục chảy thẳng đến khi đầy xô thì thôi.

“Còn có nữa này.” Mắt thấy cái chậu kia sắp chứa đầy, A Thường vội vàng đưa thêm một cái thùng khác cho cậu.

Đổ đầy hết thùng nước, bọn họ lại lên trên lầu tìm một cuộn ống ước, tính đỗ nước vào mấy chiếc thùng chứa ở tầng mười lăm. Một người tiếp một người ra sức chế nước vào, một bên đỗ nước, Khưu Thành còn một bên cao hứng nói với A Thường: “Đây chính là nước máy, chúng ta trước đổ đủ số nước cần tưới cho hoa màu trong hai ngày tới đã.”

Trong tiếng nước chảy ào ạt, tâm tình của mỗi người đều trở nên khoái trá vô cùng.

A Thường cùng Khưu Thành đã đỗ rất nhiều nước vào thùng trên tầng mười lăm, làm cho tay chân trên người đều ướt nhèm nhẹp. Thế nhưng anh chàng vẫn cảm giác chưa đã nghiền chút nào, nơi nơi đi tìm thùng không bình không. Dép lê dưới chân đã bị anh chàng dẫm đến ướt đẫm, lẹp bẹp lẹp lẹp chạy tới chạy lui ở trong hành lang, thậm chí còn quên mất việc ẩn giấu tiếng bước chân của mình như mọi lần.