Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 72

8:09 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 72 tại dưa leo tr. 

Sau khi về đến nhà, Khưu Thành liền lên mạng tìm kiếm tin tức về vấn đề đang xảy ra ở miền Nam. Lướt qua rất nhiều diễn đàn cùng trang web, cậu mới rốt cuộc tìm được một bài post về chuyện này. p2haehyuk.wordpress.com

Chủ post nói hắn có thân thích là người làm vận chuyển, chuyên chở hàng xuống miền Nam. Gần nhất mấy vùng trên trục đường ở phía Nam đều thiếp lập trạm kiểm soát, khống chế việc vận chuyển, không để cho lương thực lưu thông đến miền Bắc. Nghe nói là do loại virus mới phát hiện trước đó vẫn cần được tiếp tục nghiên cứu, đợi sau khi hoàn toàn bài trừ nguy hiểm mới có thể giải trừ phương diện quản chế này.

Bất quá trên có chính sách dưới có đối sách, hiện tại rất nhiều địa phương ở miền bắc còn chưa tới thời điểm thu hoạch. Gía lương thực ở bên kia so với miền nam còn cao hơn mấy lần, dĩ nhiên phía trung gian đã khoắn được một khoảng lợi nhuận cực đại. Thấy đường chính không thể đi, có vài người liền lén lút đi đường tắt, còn có một vài kẻ thì mướn người làm khuân vác, đem từng gánh từng gánh một mang đến phía bắc…

Phần đông cư dân mạng bình luận bên dưới đều phân phân tỏ vẻ khiếp sợ cùng lo lắng đối với chuyện này, đương nhiên cũng có người dội nước lã ngắt lời.

Đối với vài người đọc nghiêm túc gửi phản hồi hỏi một vài vấn đề, chủ post cũng đưa ra một số giải đáp ở bên dưới. Khưu Thành lướt qua từng bình luận một, đợi đến khi bấm tới trang thứ bảy, mới nhảy ra dòng chữ “Bài viết này đã không còn tồn tại”, sau đó rất nhanh tài khoản post bài vừa nãy cũng bị khoá nick.

Khưu Thành ngồi ở trước bàn máy tính, tâm tình vô cùng trầm trọng. Cậu cũng muốn làm giống như chủ bài post vừa nãy lên mạng nói chút gì đó, nhắc nhở mọi người chú ý phòng bị. Thế nhưng cậu có thể nói gì chứ? Chẳng lẽ nói chính mình dùng linh lực phát hiện ra mấy cái hạt giống kia có vấn đề?

Trên weibo có một bộ phận netizen đang đăng lại một tin tức, nội dung chỉ có ngắn ngủi một hàng chữ: “Phía Nam có một lượng lớn lương thực cùng hạt giống đang đổ đến miền bắc, MỌI NGƯỜI NHỚ CHÚ Ý ĐỀ PHÒNG!”

Khưu Thành đem bài đăng này chuyển tiếp lại năm lần, còn tag vào những nhân vật của công chúng thường hay chú ý đến vấn đề dân sinh, hơn nữa còn có lực ảnh hướng nhất định trên xã hội, rồi trực tiếp tắt máy. p2haehyuk.wordpress.com

Sau khi thoát mạng, Khưu Thành lại mang theo A Thường đi một chuyến đến Vương gia.

Do nhà họ Vương phải thức dậy vào rạng sáng để làm đậu hủ, nên lúc này cả gia đình đều đã đi ngủ. Lúc cửa viện bị người vỗ vang, Vương lão đại cùng Vương lão nhị đều bị doạ cho hết cả hồn. Hai người thoáng cái bật dậy khỏi giường, cũng bất chấp việc mặc quần áo, để trần nửa người trên gọi tỉnh mọi người đến trong viện tập hợp.

“Ai vậy?” Thanh âm anh cả nhà họ Vương vang lên đầu tiên.

“Là em, Khưu Thành.” Khưu Thành hồi đáp. haehyuk8693

“À, là Khưu Thành hả, em đợi anh một chút!” Vương lão đại buông khúc côn đang cầm, vươn tay nhấc thanh chèn lên, mở rộng cửa cho bọn Khưu Thành vào.

“Mọi người đã ngủ rồi à?” Cửa vừa mở ra, Khưu Thành liền mang theo A Thường đi vào.

“Ừ, mà không sao. Hai đứa muộn như vậy còn qua đây có chuyện gì?” Vương lão đại biết Khưu Thành không phải người lỗ mãng bộp chộp, đêm nay cậu ta nếu đã tìm đến đây, khẳng định là có chuyện quan trọng.

“Vừa này em có thấy một bài viết ở trên mạng, trong lòng cảm thấy không yên, nên ngày mai em tính sẽ đi tỉnh lị một chuyến.” Khưu Thành nói.

“Bài viết gì?” Anh hai nhà họ Vương lên tiếng nghi vấn.

“Trên đó đăng, hiện có không ít lương thực cùng hạt giống từ phía Nam đang được vận chuyển đến chổ chúng ta.” Khưu Thành trả lời.

“Trên tin tức không phải nói……” Vương lão nhị nói tới đây, liền dừng lại. Lúc trước khi hắn xem tin tức, trong lòng kỳ thật cũng đã có chút nửa tin nửa ngờ. Nhưng con người đều có tâm lý theo đám đông, mắt thấy mọi người đều không xem chuyện này là việc lớn, hắn dần dần cũng buông tay. Cũng phải thôi, cuộc sống trước mắt chỉ mới khá lên một chút, ai cũng không hi vọng lại xảy ra chuyện gì thêm nữa.

“Em là tới lấy chao à?” Tính ra, tốc độ vận chuyển thông tin của Vương lão đại luôn so với hai thằng em trai của mình nhanh hơn mấy lần.

“Số chao chúng ta làm từ trước, có bao nhiêu hủ đã có thể bán?” Khưu Thành hỏi.

Trước đó, Khưu Thành đã nghe hai anh em Vương gia nói qua, nhóm chao đầu tiên hiện tại đã lên men hoàn tất, còn hỏi cậu tính khi nào sẽ đem bán ra. Vì nghĩ mấy thứ này có thể để được lâu, nên Khưu Thành cũng không sốt ruột, bảo là phải đợi cho mấy mẻ chao phía sau cùng chín muồi thì sẽ chở đến tỉnh thành bán một lượt.

Lúc trước, sau khi Khưu Thành mang nhóm đậu nành đầu tiên đến cho bọn họ làm đậu hủ, thì không lâu sau đó cậu lại từ tỉnh thành vận chuyển về một mớ đậu nành mới. Bên Vương gia trước sau lại làm thêm mấy mẻ chao, khoảng cách thời gian giữa các mẻ cũng không phải quá lớn.

“Nhóm thứ hai cũng được rồi, nhóm thứ ba còn đang lên men.” Vương lão đại nói.

“Còn chưa được sao? Ăn vào như thế nào?” Khưu Thành hỏi.

“Cũng được, nếu không kén ăn, kỳ thật cũng có thể chấp nhận được.” Người Vương gia luôn đề cao chữ tìn, lúc làm chao đều nghiêm khắc dựa theo tiêu chuẩn cao nhất để thực hiện. Nhưng nếu Khưu Thành muốn đem đi, thì đây cũng không phải là chuyện không được.

“Vậy em sẽ chở cả ba mẻ chao đầu tiên đi. Sáng ngày mai đại khái khoảng sáu giờ em sẽ lái xe đến.” Khưu Thành nói.

“Được, anh đều để chao trong viện này, khi nào em lại đây lấy đều được.” Nhà cũ của Vương gia ở thôn ngoại thành, hiện tại cũng chỉ còn lại lão đầu lão thái thái cùng vài đứa nhỏ. Nếu để chao ở bên đó, sợ có người sẽ sinh ra tâm tư méo mó. Ngay cả số chao được làm ở nhà cũ, cũng đều đã bị hai huynh đệ Vương gia chạy đi vài chuyến, chuyển hết đến nơi này.

“Em tính sẽ mang theo một ít đậu hủ nữa, hiện tại nếu ngâm đậu làm đậu hủ còn kịp không anh?” Khưu Thành lại nói. EditNhuY

“Em muốn bao nhiêu?” Vương lão nhị hỏi. Những chuyện khác trong nhà, giữa hai huynh đệ bọn họ, đều sẽ để cho Vương lão đại đưa ra quyết định cuối cùng, thế nhưng chuyện làm đậu hủ đều do Vương lão nhị định đoạt tất cả.

“Có thể làm bao nhiêu liền lấy bao nhiêu.” Khưu Thành nói.

“Vậy ngày mai em nhớ chạy xe tải đến đây lấy.” Vương lão nhị nói xong liền đi vào phòng khiêng đậu ra.

“Vất vả cho mọi người rồi. Số đậu hủ được làm ra ngày mai em sẽ kí sổ trước, đổi về bột ngô, do bên em đang có chuyện cần dùng gấp. Nên từ tháng này, lúc chia hoa hồng sẽ trừ vào luôn, nên không đủ thì tháng sau sẽ trừ tiếp.” Khưu Thành nói với Vương lão đại.

“Được.” Hai người gật đầu đáp ứng.

“Còn nữa, mọi người hẳn là còn tồn trữ bột ngô trước đó phải không? Sau này trước hết cứ ăn cái kia. Số bột ngô thu hồi vào mấy ngày kế tiếp, trước cứ cất giữ, để em xem tình hình phát triển như thế nào rồi nói tiếp.” Khưu Thành cuối cùng lại nhắc nhở người Vương gia lần nữa.

“Anh biết rồi, em cứ yên tâm đi, trong lòng anh đều biết rõ.” Vương lão đại biết Khưu Thành không phải kẻ chỉ nghe được một tiếng gió thổi cỏ lay liền phát run cả người. Cậu lần này nếu làm ra phản ứng lớn như vậy, khẳng định là vì có nguyên do gì đó, bọn họ cũng cần cẩn thận một ít, tuyệt đối sẽ không dư thừa.

Đem những điều cần dặn dò đều nói ra, Khưu Thành còn có chuyện khác cần làm, nên liền mang theo A Thường về nhà.

Bọn họ đêm nay phải đem toàn bộ số khoai tây ở tầng mười lăm đào lên hết. Nguyên bản số khoai tây này Khưu Thành tính toán sẽ để đến buổi chiều ngày kia đào lên rồi chở ra chợ bán. Việc đào sớm như thế này, đối sản lượng vẫn có chút ảnh hưởng, nhưng Khưu Thành lại chẳng thể quan tâm nhiều như vậy.

Lúc hai người từ chợ đêm trở về thời gian cũng đã không còn sớm. Khưu Thành lại lên mạng trong chốc lát, sau đó lại đi đến Vương gia một chuyến, đợi trở về nhà đem khoai tây đào xong, thời gian đã là rạng sáng 1h.

“Anh ngủ một chút đi, chờ lát nữa chúng ta phải đi ra ngoài nữa.” Đem một đám khoai tây cuối cùng bỏ vào bao tải, Khưu Thành cùng A Thường trực tiếp từ căn hộ 1506 trở lại phòng 1406.

Bởi vì lối thông trên sàn nhà quá nhỏ, lại không có chổ có thể dùng lực, nên lúc lên xuống có hơi bất tiện. Vào mấy ngày trước, Khưu Thành đã đống mấy cái đinh sắt to chắc ở trên vách tường bên cạnh, từ lối thông, treo một sợi dây thừng thả xuống dưới. Thân thủ của cả Khưu Thành cùng A Thường đều thực nhanh nhẹn, sau khi có sợi dây thừng này, lúc lên lầu xuống lầu liền trở nên rất dễ dàng.

“Óap……” A Thường ngáp một cái, thấy Khưu Thành không có dự định đi ngủ một giấc, mà ngồi ở cửa ban công khoanh chân đả tọa, anh chàng cũng không đi vào phòng mà tha cái đệm đến rúc vào bên người Khưu Thành, sau đó không quá vài phút liền ngủ say.

Rạng sáng bốn giờ, Khưu Thành xuất định. Một đêm không ngủ, tuy rằng thân thể còn có chút mỏi mệt, nhưng tinh thần cậu lại vẫn thập phần thanh tỉnh.

Nhìn đến A Thường bên cạnh còn đang ngủ say, Khưu Thành liền không muốn đánh thức hắn. Lấy một ít bột ngô, nghĩ nghĩ, cậu cũng học theo A Thường, lặng yên không một tiếng động từ ban công nhà mình xoay người xuống lầu. Đến tầng mười ba phía dưới, cậu lại nhảy qua lan can vào phòng, sau đó từ căn hộ 1306 đi ra ngoài.

Hồi trước, cậu căn bản chẳng dám nghĩ đến loại chuyện hoang đường này. Bất quá từ khi thành công lên đến Trúc Cơ, mặc kệ là tốc độ phản ứng hay tốc độ phản xạ của thân thể, đều tăng lên một mức cao hơn trước đây rất nhiều lần. Những hành động lúc trước cậu xem là cực kì nguy hiểm, nay đối với cậu chỉ như trò chơi của trẻ con.

Thời điểm xuống cầu thang, trực giác Khưu Thành cho biết phía sau có người đang theo mình. Tuy rằng không có nghe thấy tiếng bước chân, nhưng cậu vẫn cảm thấy được mà quay đầu lại.

“Hihi!” A Thường đứng ở trên bậc thang phía sau Khưu Thành, nhe răng hướng cậu cười toe toét, bên trong đáy mắt rõ ràng còn mang theo vài phần giảo hoạt cùng đắc ý.

“Sao không ngủ thêm chút nữa?” Khưu Thành đi qua kéo tay hắn nắm lấy, hai người cùng nhau xuống lầu.

“Hông ngủ.” A Thường hàm hồ lên tiếng. ChiduocposttainhaNYhaihach8693

Lòng bàn tay Khưu Thành mang theo một tia ấm áp, đối lập với nhiệt độ cơ thể của A Thường luôn mang theo chút lành lạnh. Nhưng hắn không biết vì cái gì, lại cảm giác trong lòng nóng hầm hập, trong óc giống như chẳng thể suy nghĩ được gì nữa, ngay cả bước chân xuống cầu thang đều là do Khưu Thành dìu dắt.

Rạng sáng hơn bốn giờ, tiểu khu Gia Viên trông có vẻ cực kì đìu hiu, nhưng dù vậy đã có mấy hộ gia đình bật sáng ngọn đèn sau song cửa.

Bởi vì vùng họ gần đây bay đến khá nhiều côn trùng, rất nhiều người trong tiểu khu Gia Viên đều tới mấy mẩu ruộng ở phụ cận bắt trùng cả đêm. Không giống như đám Ô Quy Hoàng, có thể mướn người bắt trùng, một vài chủ ruộng nghèo túng thì chẳng thể làm gì khác, trừ việc tận lực bắt được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Trong tiểu khu Gia Viên còn có một vài người trẻ tuổi, từ bốn năm giờ sáng đã rời giường, đến phụ cận bắt chút côn trùng kiếm thêm thu nhập, đợi đến thời gian bắt đầu làm việc, lại vội vàng rời đi.

Cho nên vào thời gian rạng sáng này cũng sẽ có vài người ra vào tiểu khu, nhưng chung quy rất ít. Hai người Khưu Thành một đường đi tới, ngay cả một người cũng chưa chạm mặt, chờ bọn họ cưỡi xe ba bánh rời khỏi tiểu khu Gia Viên, chạy đến đường cái, mới có thể nhìn thấy nhóm người bận rộn trên ruộng.

Đi đến chổ cho thuê xe, Khưu Thành vỗ vang cửa cuốn. Bọn họ lúc trước đã đến đây vài lần, đối với hãng cho thuê xe này đã tương đối quen thuộc, cũng biết ông chủ cùng nhân viên của nơi này đều qua đêm luôn trong tiệm.

“Ai vậy?” Bên trong truyền đến một giọng nam có vẻ không kiên nhẫn cho lắm.

“Thuê xe.” Khưu Thành đáp lời.

“Anh đợi một chút.” Ông chủ cửa hàng cho thuê xe vểnh tai vừa nghe, nhận ra là giọng khách quen, thái độ lập tức chuyển biến tốt đẹp. Đầu năm nay không tốt để lăn lộn khắp nơi, sinh ý tới cửa nào có thể bỏ ngang bao giờ.

“Vẫn là chiếc bán tải như cũ à?” Ông chủ kéo cửa cuốn lên, nhìn thấy Khưu Thành cùng A Thường đứng ở bên ngoài, liền hỏi.

“Không, lần này tôi muốn mướn một chiếc xe tải, không cần quá lớn, cỡ trung bình là được.” Khưu Thành xách bột ngô đi vào, A Thường liền đi theo phía sau cậu.

“Có cần thùng xe không? Cậu xem mấy chiếc bên kia thế nào?” Ông chủ đánh cái ngáp, mang Khưu Thành bọn họ đi một vòng xem các loại xe vận tải.

“Chiếc này chạy tốt không anh, sẽ không nửa đường xảy ra vấn đề chứ?” Khưu Thành ngắm chuẩn một chiếc xe trước mắt, vì có kích cỡ phù hợp, chính là thoạt nhìn có vẻ cũ, nên hơi lo lắng lúc đi trên đường sẽ có vấn đề.

“Yên tâm đi, không đào hố hại cậu đâu. Anh còn muốn tiếp tục hợp tác mà. Chiếc này thoạt nhìn không còn mới, nhưng bộ lòng bên trong khá vững vàng, so với chiếc bán tải có còn chạy đường dài tốt hơn nữa.”

Ông chủ dốc hết sức đẩy mạnh tiêu thụ, tiền thuê chiếc xe này còn đắt hơn chiếc bán tải bọn Khưu Thành hay thuê lần trước tới mấy lần, tốc độ ăn dầu cũng càng lợi hại hơn.

“Vậy, chọn nó đi.” Khưu Thành cũng không trì hoãn thêm thời gian. Cậu đã xem hết một vòng, mấy chiếc xe còn lại cũng không có chiếc nào phù hợp hơn, vì thế mới đưa ra quyết định như vậy.

Bởi vì là khách quen, việc đăng ký thân phận cũng không cần làm. Sau khi ký hợp đồng, giao tiền thuê lại mua chút dầu ma-dút, bọn họ mới khiêng xe ba bánh để lên trên thùng xe, rồi lái chiếc xe tải trở về nhà. haehyuk8693

Trở lại tiểu khu Gia Viên, Khưu Thành cùng A Thường trước đem khoai tây mới thu hoạch hôm qua chuyển lên xe, sau đó lại khiêng tới vài cái giá tương đối nhẹ nhàng, đem mấy cây ớt trên ban công tầng mười lăm đều mang xuống dưới, xếp từng khuông lên giá đỡ.

Tiếp qua một hai ngày nữa, đợt ớt non kế tiếp cũng vừa đến giai đoạn bắt đầu kết quả. Sau khi suy nghĩ, Khưu Thành quyết định đem luôn cả bụi ớt bán đi, trước kiếm một vố bột ngô rồi tính.

Sắp xếp xong mọi thứ, chuyện tiếp theo phải làm là chạy đến sân viện nhà Vương gia đang sinh sống, lấy chao cùng đậu hủ vừa mới ra lò.

Bởi vì trời lúc này còn khá tối, nên Khưu Thành không dám mạo hiểm đi đường nhỏ gần bờ sông, mà chọn đi đường cái bên ngoài. Đảo hết một vòng lớn, bọn họ mới chạy đến tiểu khu nhà Vương gia.

Thời điểm xe tải chạy qua đầu hẻm nhà Thẩm Tinh, Khưu Thành dừng xe, để A Thường chờ mình, còn cậu thì một mình xuống xe chạy vào ngõ nhỏ, vỗ vang cửa nhà Thẩm Tinh. Kết quả vỗ một hồi lâu, bên trong vẫn không có động tĩnh.

“Thẩm Tinh, là tôi.” Khưu Thành cao giọng hô.

“Chuyện gì?” Qua một hồi lâu, Thẩm Tinh mới chạy ra ngoài sân, thật cẩn thận mở cửa.

“Cô hôm nay liền dứt điểm chuyện nhà xưởng bên kia đi! Buổi tối tôi sẽ đem bột ngô đưa qua cho cô, ngày mai liền sang tên.” Khưu Thành nói.

“Sao vậy? Tôi còn tính toán ép giá thêm chút đỉnh, hiện tại hắn ta còn cắn chặt sáu trăm tám mươi cân bột ngô không chịu nhả.” Thẩm Tinh có điểm không bằng lòng, theo kế hoạch của cô, cho hắn năm trăm năm mươi cân bột ngô đã là quá giới hạn của cô rồi.

“Đừng chậm trễ nữa, nghe tôi, nhanh chóng đem nhà máy mua vào tay, sau đó lập tức lo chuyện nhập máy móc kỹ thuật mới và cá con. Nếu còn trì hoãn nữa, kế hoạch ngư trường này có thể sẽ phải dẹp bỏ.”

Chuyện lương thực hạt giống có vấn đề được vận chuyển đến nơi họ là một tình huống rất nghiêm trọng, mà điều này Khưu Thành cũng đã tự mình xác nhận qua. Quốc gia không chỉ không có biện pháp ngăn chặn lương thực cùng mầm hạt giống có vấn đề lưu thông đến phương bắc, mà lại cố tình nhấn chìm tin tức xuống. Kiểu này sớm hay muộn cũng có chuyện lớn, đến thời điểm ấy nếu muốn đi đến khu phía đông, nhất định sẽ khó khăn chồng chất.

“……” Thẩm Tinh trầm mặc một hồi, cuối cùng mới đáp: “Được rồi, tôi nghe theo anh.”