Chương 1: Từ xưa đến nay, Âm tào Địa phủ có tha ai bao giờ?
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 1: Từ xưa đến nay, Âm tào Địa phủ có tha ai bao giờ? tại dưa leo tr.
Trời đất âm u, bốn phía mờ mịt, âm khí quẩn quanh khắp Địa phủ.
Tô Doãn Sâm mặc một thân áo trắng, bị một vị quỷ sai dắt vào quỷ môn quan. Vừa bước chân qua quỷ môn quan, một luồng quỷ khí dày đặc ập tới, hồn phách hắn lại suy yếu nên suýt nữa đã bị quỷ khí thổi tan.
“Hừ!” Quỷ sai kia hừ nhẹ một tiếng, trên người lập tức tỏa ra thứ sức mạnh diệu kỳ nào đó chắn ngang trước mặt Tô Doãn Sâm, giúp hắn chống lại làn gió âm tà này.
“Yếu vậy rồi mà còn dám một đêm bảy lần hả?” Quỷ sai hỏi.
“Một đêm bảy lần?” Tô Doãn Sâm chẳng hiểu gì cả: “Má nó, nhận sai người rồi, đó không phải là tôi!”
“Không phải ngươi? Ngươi tên Tô Doãn Sâm đúng không?” Quỷ sai hỏi tiếp.
“Đúng! Nhưng tôi bị xe đụng chết cơ mà!” Tô Doãn Sâm nhỏ giọng đáp lại, hơi ngước mắt lên nhìn quỷ sai kia, rồi nhanh chóng cúi đầu xuống.
Gương mặt của tên quỷ sai kia thật quá kh ủng bố, trông dữ tợn vô cùng, khiến hắn không dám nói thêm gì nữa.
“Bớt nói nhảm lại, đi nhanh chút coi!” Quỷ sai hét lớn, còn quất roi vào người Tô Doãn Sâm.
“Mẹ kiếp, tốt nhất là mày đừng có rơi vào tay tao đấy.” Tô Doãn Sâm mắng thầm trong lòng, nhưng lại không dám dừng chân, vì chiếc roi kia được đặc chế chuyên dùng cho linh hồn nên nếu bị quất trúng sẽ rất đau.
Tô Doãn Sâm vừa đi vừa liếc mắt nhìn quanh, con đường này cực kỳ dài, xung quanh còn có âm khí lượn lờ, hai bên đường nở rộ vô số đóa hoa đỏ rực như lửa, hẳn là hoa bỉ ngạn trong truyền thuyết nhỉ?
Trên đường còn có rất nhiều quỷ hồn giống như hắn, hầu như người nào cũng bị xua đi như đuổi tà cả.
“Đồ chó chết, ông đây là hoàng tử Đại Lý đấy, các ngươi ăn trúng gan hùm mật gấu hay gì mà dám câu hồn ta? Đợi khi nào ta gặp được Diêm Vương, nhất định ta sẽ bảo hắn trừng trị cho ra trò.”
“Câm miệng, ngươi chết rồi, giờ không còn là cái đinh gì nữa đâu!”
“Chát!” Ngay sau đó, quỷ kia quất thẳng roi lên người tên hoàng tử không thương tiếc.
“Đau! Đừng đánh!”
Khắp bốn phía toàn là tiếng mắng tiếng chửi, có vài người vẫn chưa nhận thức rõ tình hình nên cứ giữ nguyên thái độ ngang ngược với quỷ sai, dẫn tới bị quất roi liên tục.
Sau khi ăn vài roi, ai cũng ngoan ngoãn hơn hẳn.
“Sao phải khổ như vậy chứ?” Tô Doãn Sâm thở dài, cuộc sống như một vụ hi3p d@m vậy, nếu không phản kháng nổi thì phải học cách hưởng thụ thôi.
Nhưng đến tận lúc này Tô Doãn Sâm vẫn chưa thể hiểu nổi là rốt cuộc mình đã chết hay đã chuyển kiếp?
Những quỷ hồn đi bên cạnh toàn mặc đồ cổ trang, chính hắn cũng diện một bộ trường bào từ lụa trắng kiểu xưa.
“Đằng trước chính là thành Phong Đô, nếu không muốn hồn phi phách tán, không còn cơ hội đầu thai thì sau khi vào thành nhớ cư xử đàng hoàng một chút!” Đúng lúc này, một vị quỷ sai chợt quát lớn, âm khí dày đặc bao quanh người hắn ta tạo cho người khác cảm giác áp lực nặng nề.
Có lẽ đây chính là uy nghiêm của quan mà quỷ sai dưới Địa phủ tự mang theo nhỉ?
“Thành Phong Đô!” Tô Doãn Sâm ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt là một tòa thành trì đen tuyền đứng sừng sững ở cuối đường Hoàng Tuyền.
Tòa thành này rộng vô cùng, nhưng cũng rất âm u, kh ủng bố, mỗi lần nhìn thấy tòa thành này lại có cảm giác như đang bị một bức tượng Quỷ đế khổng lồ nhìn chằm chằm, khiến con người ta không rét mà run.
Tô Doãn Sâm không dám nhìn thẳng vào tòa thành trì kia quá lâu. Hắn vội vàng cúi đầu xuống, cắm mặt chạy về phía trước.
“Sau khi vào thành Phong Đô, các ngươi sẽ bị đưa tới ty xét xử để nhận xét xử, sau đó nhận một loạt nghiêm hình ở ty trừng trị như bị chiên trong chảo dầu, tắm trong biển lửa… thì mới có thể rửa sạch mọi tội lỗi, cuối cùng sẽ dựa theo công đức và tội nghiệp trên công văn luân hồi để quyết định xem ngươi sẽ được đầu thai ở cửa nào.”
“Chiên, chiên trong chảo dầu á?” Nghe tới đây, hầu hết các quỷ hồn đều run lẩy bẩy, có không ít kẻ còn sợ tới mức quay đầu bỏ chạy.
“Hừ! Cả cuộc đời sống ở trần thế, làm thiện hay làm ác đều là quyết định của các ngươi, từ xưa đến nay, Âm tào Địa phủ có tha cho ai bao giờ. Đã tới Âm tào Địa phủ này rồi mà còn muốn trốn ư?” Quỷ sai kia hét lớn, đồng thời rút roi ra, quật liền tù tì mấy cái, những tên quỷ hồn kia lập tức hét lên thảm thiết, hồn phách cũng hoàn toàn biến mất.
Thật sự đã hồn phi phách tán rồi!
Cảnh tượng trước mắt khiến không một tên quỷ hồn nào dám chạy trốn nữa.
Tô Doãn Sâm kiểm điểm lại từ đầu đến cuối cuộc đời mình một lượt, chắc là hắn không phạm phải tội nghiệt gì lớn đâu ha?
Chuyện nhìn lén con gái tắm rửa hồi tiểu học thì có tính không nhỉ?
“Giờ ta nói cho các ngươi biết trước là để tránh cho sau khi vào thành, vì không hiểu quy củ mà làm xằng làm bậy, chọc Phán Quan tức giận, rồi lại quay sang trách ta làm việc không đến nơi đến chốn.” Quỷ sai kia trầm giọng nói.
Hắn ta vừa dứt lời, đoàn quỷ hồn cũng đã tới trước cổng thành Phong Đô, một vị quỷ sai đứng ra, đưa công văn cho các vị quỷ binh canh giữ ngoài thành, sau đó dẫn nhóm quỷ hồn tiến vào thành Phong Đô.
Thành Phong Đô cực kỳ lớn, chẳng biết rộng bao nhiêu dặm nữa. Bên trong chỉ toàn cung điện đen thùi lùi, còn liên tục tỏa âm khí dày đặc, trông uy nghiêm vô cùng, khiến người khác không kiềm được mà sợ hãi.
“Ty xét xử thứ nhất, ty xét xử thứ hai… Ty xét xử thứ mười ba… ty xét xử thứ ba trăm sáu mươi…”
Từ lúc tiến vào thành Phong Đô, Tô Doãn Sâm luôn ngấm ngầm quan sát các cung điện ở bốn phía, cách cổng thành không xa chính là cung điện của ty xét xử, nhưng giờ đã đi được một lúc lâu rồi nhưng hai bên đường vẫn là ty xét xử.
Mà cũng phải thôi, mỗi ngày trên thế giới có nhiều người chết như vậy, nếu chỉ có một hai ty xét xử thì làm sao xuể chứ?
Liếc nhìn cung điện ty xét xử ở bốn phía, nếu nói không sợ thì chắc chắn là đang nói dối, vì chỉ cần bước vào đó một lần, soi mình trước gương soi nghiệp, là mọi tội lỗi sẽ bị phơi bày.
“Mẹ nó, hóa ra những gì truyền thuyết nói đều là thật hả?” Tô Doãn Sâm thấy lo lo, lỡ đâu tên Phán Quan xét xử mình làm việc qua loa, tắc trách, phán mình đầu thai vào cửa súc sanh thì phải làm sao bây giờ?
Đi một hồi, Tô Doãn Sâm bỗng thấy hoa mắt, hình như có gì đó xuất hiện trong tầm nhìn. Đồng thời, một giọng nói lạ vang lên trong đầu.
“Kiểm tra thấy ký chủ đã vào tới Địa phủ, lập tức kích hoạt hệ thống!”
Nghe vậy, Tô Doãn Sâm vui như mở cờ trong bụng, bàn tay vàng hả?
Mình chuyển kiếp thật sao?
Nhiệm vụ chính: Trở thành quỷ sai câu hồn, nâng cao tính tích cực của quỷ sai, duy trì cân bằng âm dương trong trời đất.
Phần thưởng: Thân xác bất tử (linh hồn bất diệt).
[Tên: Tô Doãn Sâm
Cảnh giới: U hồn (1/ 10)
Công pháp: Không
Thuật pháp: Không
Điểm tiến hóa: 10
Nhắc nhở: Câu hồn thành công sẽ nhận được điểm Tiến hóa.]
“Có thể giải thích đơn giản nhưng rõ ràng chút được không? Không có tờ hướng dẫn sử dụng gì hết hả?”
Tô Doãn Sâm nói thầm trong lòng, nhưng không có ai phản ứng lại hắn.
Trở thành quỷ sai câu hồn, giữ gìn sự cân bằng của đất trời, ý bảo mình phải ở lại Địa phủ làm quỷ sai á hả?
Còn phần thưởng thân xác bất tử kia nữa, chẳng lẽ là đang ám chỉ mình sẽ không bị tiêu tán?
Tuy hệ thống đã giới thiệu như vậy, Tô Doãn Sâm không dám thử.
Chỗ cảnh giới ghi là u hồn, cũng chính là quỷ hồn cấp thấp nhất, con số phía sau có lẽ chỉ khả năng thăng cấp, nhưng phải cần tới điểm tiến hóa mới được.
Có điều, vấn đề quan trọng nhất trước mắt là làm thế nào mới trở thành quỷ sai được đây?
Ở Địa phủ này hắn chẳng quen biết ai cả, dù có ông cố ông tổ thì giờ chỉ sợ là đi đầu thai hết rồi, hắn biết tìm ai giúp đỡ đây?
Cùng được, Tô Doãn Sâm chỉ đành hướng mắt về phía vị quỷ sai đi đằng trước, nói: “Thưa quỷ sai đại nhân, ta thấy ngài vừa đẹp trai lại uy phong, còn có tài năng xuất chúng, chắc hẳn hồi còn sống cũng là một người hùng đầu đội trời chân đạp đất!”
Không thể phủ nhận một điều, mấy câu này của Tô Doãn Sâm đúng là gãi đúng chỗ ngứa, bằng chứng là tên quỷ sai kia lập tức nhếch miệng cười, thở ra một ngụm quỷ khí, hếch cái mặt phẳng lì chẳng phân biệt nổi đâu là mắt đâu là mũi về phía Tô Doãn Sâm, nói: “Tiểu quỷ nhà ngươi giỏi ăn nói đấy, quả thật năm ấy, bản sai chính là một nhân vật rất có tầm cỡ, tiếc là trong cuộc đại chiến Phong Thần, tọa kỵ của một đệ tử Xiển giáo bị ai đó che mắt nên vô tình đá ta một cước chết ngắc.”
Tô Doãn Sâm:…
“Nhưng dù vậy thì sao chứ? Sau khi đặt chân tới Âm tào Địa phủ này, ông đây vẫn leo lên được cái chức quỷ sai đó thôi.”
“Xin hỏi năm đó trên dương thế, đại nhân đảm nhiệm chức vụ gì ạ?”
“Trại chủ trại Hắc Phong!” Quỷ sai trả lời, sau đó, hắn ta trợn trừng hai mắt, âm trầm nói: “Đi nhanh đi, hỏi thăm nhiều vậy làm gì? Ngươi sắp bị xét xử rồi, không chừng sẽ bị tống tới cửa súc sinh đó, lảm nhảm hoài có ích gì chứ?”
“Mẹ kiếp mày mới vào cửa súc sinh, cả nhà mày đều vào cửa súc sinh.” Tô Doãn Sâm mắng thầm trong lòng.
Nhưng cũng nhờ vậy mà đầu óc hắn đã bình tĩnh lại, ban nãy lúc nghe quỷ sai kia nhắc tới đại chiến Phong Thần, hắn đã bị dọa sợ hết hồn.
Sau Phong Thần? Hồng Hoang?
Nhưng theo tuyến thời gian thì sau lượng kiếp Phong Thần không phải là lượng kiếp Tây Du sao?
Chẳng lẽ đây chính là thế giới kế cận Tây Du?
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️