Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Đam Mỹ Hệ Thống Dưỡng Thành Nam Chủ Chương 7: Âm Dương Sư Đệ Nhất (6)

Chương 7: Âm Dương Sư Đệ Nhất (6)

4:53 sáng – 28/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 7: Âm Dương Sư Đệ Nhất (6) tại dua leo tr

Yue gắt gao bấu chặt lấy quần áo của Thẩm Manh, cứ như chỉ cần buông ra một giây thì hắn liền biến mất vĩnh viễn khỏi cõi đời này. Thẩm Manh cũng cảm nhận được nỗi sợ hãi của Yue mà cũng ôm y vào lòng an ủi. “Xin lỗi.” “Ta nên nói trước cho ngươi.” Không ai có thể hiểu được cảm giác của y lúc ấy. Khủng hoảng, sợ hãi, lo lắng chưa từng có đan xen hỗn tạp. Vùi đầu vào trong lòng Thẩm Manh không nói gì, tham lam hít lấy mùi cơ thể của hắn để tìm kiếm sự an toàn duy nhất. Từng giọt nước mắt chậm rãi chảy ra thấm lên áo Thẩm Manh. Khung cảnh đáng lẽ ra rất ấm áp nhưng trong lòng Thẩm Manh ngoài đau lòng cho nam chính còn có ý nghĩ rất sát phong cảnh. May mà nách nguyên chủ đéo hôi. Hệ thống BingBong: [… Nếu ngài có nhu cầu, hệ thống sẵn sàng vì ngài phục vụ.] Thẩm Manh “… Thôi khỏi, tao không cần nách thơm ngào ngạt đâu” Nam chính dù trong tương lai có bá khí trắc lậu thế nào, ngầu lòi đến đâu thì y bây giờ cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi. Y đã hoàn toàn ỷ lại cùng tin tưởng hắn, mất đi hắn có lẽ thật sự khiến y rất sốc. Dỗ cho Yue khóc chán chê liền bắt đầu mệt mỏi, ở trong lòng Thẩm Manh mà ngủ ngon lành. Hắn thở dài, đắp kín chăn cho cả hai, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho ngày mai. Nước đến đất ngăn, binh đến tướng chặn. Ngủ ngon mới là đạo lý. —————————————————— Khí tức của Yue và con quỷ cái ngày hôm qua quá mức nồng nặc, phát tán ra tất cả mọi ngóc ngách phủ. Qua một đêm đã phiêu tán bớt nhưng không khó để tìm ra chủ nhân nó. Thẩm Manh dắt tay Yue đi theo sau một đệ tử của phủ Địch Đế. Mái tóc xanh nhạt buộc gọn gàng bởi sợi dây trắng, đầu đội mũ cao màu đen, mặc đồ sokutai quy củ màu trắng xanh có thêu chỉ đỏ ở cánh tay trông rất phiêu dật, cảm giác tiên khí đầy mình. Thẩm Manh không khỏi cảm thán một phen, tuỳ tiện một đệ tử cũng đã có dung mạo không tồi. Lòng vòng qua vô số hành lang gấp khúc như mê cung cùng nhiều toà viện vừa cao vừa to, đi gần 30 phút mới đến chủ viện. Đê mờ, giàu vê lờ. Thẩm Manh há hốc mồm nhìn toà nhà chủ viện cao ngất ngưởng 5 tầng lầu cùng cái chiều ngang dài như một nửa của một nửa vạn lý trường thành, sơn son thiếp vàng cùng hàng dài tỳ nữ gia nô đứng khom người nghênh đón. Rốt cuộc cái phủ này giàu đến mức nào, cứ mang cho hắn hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Không như Thẩm Manh có tâm tình ngắm nghía mọi thứ, Yue lòng tràn đầy bất an cùng lo lắng mãnh liệt, y là dị chủng, y biết, y sợ … chỉ liên luỵ đến người này. Mặc cho trong lòng sóng cuộn biển gào, khuôn mặt Yue vẫn không biến đổi, nghiêm túc cùng đề phòng hiện hữu trên độ tuổi hoàn toàn không đối xứng. Đệ tử đưa hắn qua 69 bậc thang dài, tiến vào bên trong phủ viện nguy nga có chờ sẵn một đám người đứng xếp thành hình chữ V ngược. Sắp xếp thành cấp bậc vô cùng rõ ràng. “Gia chủ, đệ tử đã đưa người đến.” Ngồi trên sạp cao nhất là một nam nhân trung niên mặc sokutai màu tím đen, đại diện cho chức vị cao nhất của Địch Đế gia – gia chủ. Địch Đế Nguyên Hạ làm người nghiêm túc, hết sức công bằng, mọi bước đi đều vô cùng cẩn thận và khôn khéo, đối nhân xử thế lại khéo đưa khéo đẩy. Khó trách, Địch Đế gia phủ lại phát triển thịnh vượng nhất bắt đầu từ thời của hắn. Mà cũng chính vì điểm này làm Thẩm Manh hoàn toàn không hề lo lắng. Đối với Địch Đế Nguyên Hạ, dị chủng hay con người đều như nhau, có tốt có ác. Chỉ cần uốn nắn đúng chỗ, có thiên phú tài năng liền có thể phát triển. Địch Đế Nguyên Hạ nhìn Yue thầm đánh giá, càng nhìn càng vừa lòng. Đôi mắt âm dương của hắn nói cho hắn biết, nếu đứa trẻ này được dạy dỗ tử tế, tương lai chắc chắn không phải vật trong ao. “Ngươi tên gì?” Yue ngẩng đầu nhìn Địch Đế Nguyên Hạ, trong con mắt ngân bạc chỉ có duy nhất sự đề phòng, cả người tản ra gai góc như một con nhím nhỏ.  Y đã trở về nguyên dạng là một dị chủng, bởi vì chỉ có dị chủng mới có màu mắt và màu tóc không phải là hai màu xanh đen. “Yue – Hajime No Yue.” Địch Đế Nguyên Hạ nhíu mày, lẩm bẩm tên của Yue, có vẻ rất hiếu kỳ. “Ngươi chính là kẻ hôm qua gặp Ao Nyobo?” Yue: “Phải.” Địch Đế Nguyên Hạ: “Phụ thân của ngươi là ai? Hay nói là, yêu quái gì?” Yue hơi hơi trầm lặng, y không quá thích nhắc đến thân sinh của mình. Nhưng trước mắt, y hoàn toàn không thể phản kháng. “Không biết.” Địch Đế Nguyên Hạ nhìn sang Thẩm Manh bên cạnh, pháp lực của ông cao hơn nhiều lắm, sớm nhìn thấu bản chất hấp huyết quỷ của hắn. Nhưng mà con quỷ này cũng thật có ý tứ. “Vậy vị bên cạnh ngươi hẳn là biết đi.” Yue ngơ ngác nhìn sang bên cạnh, Thẩm Manh tay hơi siết, hắn đã đoán được thân phận của Yue. Hắn cũng rất muốn nói mà tại hôm qua y khóc dữ dội như vậy khiến hắn chỉ lo dỗ y mà quên béng. Bất đắc dĩ thở dài, Thẩm Manh nhìn thẳng vào Địch Đế Nguyên Hạ, mỉm cười: “Chuyện này nói ở đây có vẻ không thích hợp lắm đâu, Địch Đế gia chủ.” Địch Đế Nguyên Hạ híp mắt, đứng dậy. Phất phất tay khiến cho mấy vị đệ tử cấp cao mặc áo sokutai màu lam cùng mấy vị đệ tử cấp thấp hơn lui ra ngoài. Bản thân thì vén tấm mành hoạ hoa đằng sau ra đi vào, liếc hai người: “Đi theo ta.” Thẩm Manh dắt tay Yue, đi vòng theo đường dưới đi tới thiên phòng, phòng tiếp khách riêng biệt của Địch Đế Nguyên Hạ. Căn phòng kiểu nhật chuẩn mực khác biệt với mọi căn phòng khác. Giản dị bất ngờ, nhưng tuỳ ý một đồ vật cũng là xa hoa khó tìm. Địch Đế Nguyên Hạ ngồi trên nệm nhung, ra hiệu cho hai người ngồi xuống, cầm lấy chiếc ấm cổ hoạ hoa lê trắng rót ra nước trà thơm ngát. Nhìn thư thái vô cùng Thật con mẹ nó biết hưởng thụ. Thẩm Manh khiến Yue cùng mình ngồi xuống, đối diện với Địch Đế Nguyên Hạ. Ông đẩy tới hai chén trà đã rót sẵn nước trà toả hơi nóng, chậm rãi nói: “Giờ nói được rồi chứ ?” Thẩm Manh xác định Yue cũng tò mò, không có gì phản cảm liền nói ra thân phận thật sự của y. “Phụ thân của y… chính là Thương Phong.” Thương Phong là ai? Yue hoàn toàn mù mịt. Một đứa trẻ ăn xin sống ở xó xỉnh làm sao được đi học mà nghe kể những câu chuyện về vị thần. Địch Đế Nguyên Hạ sửng sốt, khó có thể tin được nhìn Yue, cảm thán một phen. “Thương Phong a…. ta đã lâu lắm không nghe thấy bất kỳ một câu chuyện nào của ngài. Thật không ngờ… có thể nhìn thấy hậu duệ của ngài ở đây.” Trong mắt Địch Đế Nguyên Hạ không khỏi toát lên vẻ sùng bái, tôn kính không thể che dấu. Một vị thần dù sa ngã thành quỷ vẫn cao thượng hơn bất kỳ ai. Bây giờ, Thương Phong lại chỉ còn là một truyền thuyết về một vị thần mạnh mẽ cùng một mối tình tuyệt đẹp. Mọi người ai cũng biết, nhưng Yue thì không, ký ức của y chỉ có kỹ nữ kia là mẫu thân mà thôi: “Thương Phong là ai?” Địch Đế Nguyên Hạ trầm ngâm, nhìn lá trà nổi trong chén, cảm thụ hơi ấm từ chén trà truyền vào bàn tay, từ từ kể lại câu chuyện của Thương Phong. Sức mạnh của Thương Phong là riêng biệt, ngoài hắn ra, không ai có thể sử dụng nó. Đến bây giờ xuất hiện một người sử dụng sức mạnh như thế, ngoài hậu duệ của hắn thì còn có ai. Hệ thống:[ Đinh, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn giấu Thân Thế Của Nam Chính. Nhiệm vụ ẩn thưởng phong phú, giá trị nhan sắc +2 (68) giá trị vũ lực +2 (32) giá trị IQ +1 (74), nhận một kỹ năng của hấp huyết quỷ: Mị Dược, có thể quyến rũ đối phương bất kể nam nữ đến ba ba ba.