Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Hài Hước Hệ Thống Kẻ Phản Diện Chương 16: Đại nhân, xin được nói chuyện một chút

Chương 16: Đại nhân, xin được nói chuyện một chút

2:53 sáng – 28/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 16: Đại nhân, xin được nói chuyện một chút tại dua leo tr

Nhìn dáng vẻ nhất mực cung kính của đối phương, La Hồng cũng mất luôn hứng hối lộ, chép chép miệng, buông lỏng tấm ngân phiếu trên tay ra, lòng thấy vô cùng tiếc nuối.

Nhưng cũng không hề gì, mấy sai dịch này chỉ là tôm nhỏ thôi, con cá lớn thực sự còn ở nha môn kìa.

“Ngươi học võ?”

La Hồng quay đầu nhìn lão Triệu đầy kinh ngạc, đây là chuyện trước đó hắn cũng không biết.

Trong trí nhớ của chủ nhân thân thể này, ấn tượng đối với lão Triệu không nhiều, ngoại trừ dáng vẻ hung dữ ra thì bình thường cũng không có gì kì lạ.

Triệu Đông Hán lập tức thu liễm, yên lặng không đáp.

Hắn ta vốn là thủ vệ đi theo Trần quản gia, cũng đã đồng ý với ông vài chuyện, bây giờ… lại gây họa.

Có điều, Triệu Đông Hán nghĩ tới những đối xử bất công mà vị công tử nho nhã hiền hòa kia sắp phải chịu, hắn ta lại không hối hận.

La Hồng nhìn Triệu Đông Hán chăm chú nhưng không nói gì.

Hắn đi theo bọn sai dịch rời khỏi La phủ, đi đến huyện nha An Bình.

Trước cửa La phủ lại trở về với sự yên tĩnh.

Các nha hoàn và người làm trong phủ đều lo lắng bất an, chụm đều ghé tai.

Mà trên nóc nhà của La phủ.

Đêm đen như mực, sao khuya mọc đầy trời.

Cơn gió đêm lành lạnh thổi qua.

Trần quản gia vẫn thân áo xanh đứng yên lặng trên đó như tiên giáng trần, y phục trên thân tung bay, tay ông chắp sau lưng nhìn về nơi La Hồng bị bắt giam, trong đôi mắt sâu là sự lạnh băng.

Vù…

Rạo rực như dòng nước, sóng cuộn lên từng đợt.

Tấm áo xanh phát tiếng nổ vang còn lưu lại dấu tích nhưng bóng người sớm đã biến mất không còn nhìn thấy.

Huyện nha An Bình, hậu đường.

Huyện lệnh lão gia của huyện An Bình họ Lưu, là một người gầy gò nghiêm nghị, mắt như chim ưng.

Giờ khắc này, Lưu huyện lệnh đang đứng một bên, còn ngồi ngay ngắn ở chủ vị là một người đàn ông trung niên mặc áo cẩm bào, trên lớp áo có thêu hình ngư long, bên ngoài khoác chiếc áo đen đỏ, người này chính là sứ giả Đại Lí Tự đến từ kinh thành.

Bên cạnh ông ta còn có bóng một đôi nam nữ, trang phục của họ đơn giản và thấp kém hơn nhiều, có thể dễ dàng nhìn ra địa vị cao thấp của bọn họ.

Chủ bộ Vương Long đứng phía xa với nét mặt rạng rỡ, ánh mắt như có như không nhìn về La Hồng bị dẫn tới.

La Hồng nhìn liếc qua Vương Long, lão già này chắc là chủ bộ huyện nha cũng chính là người mà Cổ Tư Đạo đã giao thiệp rồi.

Hắn chẳng để tâm đến lão già này.

La Hồng nhìn vào huyện lệnh lão gia, cuối cùng ánh mắt rơi xuống vị sứ giả mặc áo khoác ngoài ở chủ vị, mắt sáng lên.

Tay hắn đút vào ngực, nắm chắc sấp ngân phiếu cực dày, nhất thời nở nụ cười.

“Đại nhân, nói chuyện chút được không?”

Nói chuyện một chút?

Ai cũng không ngờ La Hồng vừa vào hậu đường nha môn đã không khóc lóc, không cầu xin tha thứ mà còn nói ra được một câu như vậy.

Chủ bộ Vương Long đứng một bên thay đổi sắc mặt, quát to: “To gan!”

“Vào huyện nha thấy sứ giả đại nhân của Đại Lý Tự còn không mau quỳ xuống!”

Tiếng quát chói tai của chủ bộ dường như đã lan ra khắp hậu đường huyện nha.

Gương mặt La Hồng lạnh như băng, nhìn lão già che chở Cổ Tư Đạo kia thấy cũng chẳng phải thứ tốt lành gì!

Lưu huyện lệnh không lên tiếng chỉ liếc mắt nhìn qua Vương Long, cũng coi như là người cùng làm việc với nhau, Vương Long đang suy nghĩ gì, Lưu huyện lệnh cũng phần nào đoán ra được.

Nhưng vị sứ giả Đại Lý Tự ở chủ vị lại nhìn La Hồng có phần hứng thú.

“La phủ huyện An Bình, Lạc Hồng công tử?”

“Cái danh chính nghĩa của Lạc Hồng công tử đã vang khắp mười dặm quanh huyện An Bình, là người lương thiện, nho nhã hiền thành, hay làm việc thiện…”

Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế bành chủ vị, nhịp nhịp tay trên thành ghế, tựa tiếu phi tiếu, cất lên giọng nói khàn khàn.

La Hồng nghe vậy, thay đổi sắc mặt, vội vàng xua tay: “Không không… Đại nhân quá lời rồi, thảo dân không phải người chính nghĩa gì hết.”

Ai bảo hắn chính nghĩa, La Hồng sẽ liều mạng với người đó!

Phản ứng của La Hồng khiến người đàn ông kia ngẩn ra.

Sau đó ông ta lại vui vẻ nở nụ cười.

Đôi nam nữ đứng sau ông ta cũng hiếu kì nhìn La Hồng.

“Lưu huyện lệnh, các ngươi ra ngoài trước đi, bổn quan muốn nói chuyện với vị Lạc Hồng công tử đây một chút.”

Ông ta nhìn sang Lưu huyện lệnh, người có đôi mắt sắc bén như chim ưng và nói.

Lưu huyện lệnh không đáp lại chỉ gật đầu, đi ngang qua người La Hồng, muốn rời khỏi hậu đường.

“Lưu đại nhân.”

Mắt La Hồng sáng rực lên, hắn rút một tấm ngân phiếu từ trong ngực ra rón rén đặt vào tay Lưu huyện lệnh, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ.

Đôi mắt bén như ưng của Lưu huyện lệnh mở tròn xoe, nhìn La Hồng bằng bộ dạng khó tin.

Hắn đang làm gì thế này?!

Trông ông ta rất giống loại ăn hối lộ hay sao?!

Có điều, ông ta cảm nhận được độ dày ngân phiếu mà La Hồng nhét vào người, nheo mắt, bình tĩnh cất ống tay áo rộng lớn của mình đi, rời khỏi hậu đường.

Chủ bộ Vương Long đứng từ xa nhìn không rõ chỉ thấy bóng của tờ ngân phiếu.

Tên La Hồng này… chẳng lẽ lại trực tiếp hối lộ ngay giữa ban mày ban mặt sao?!

Còn có liêm sỉ hay không?

Lưu huyện lệnh đi thẳng ra khỏi hậu đường, chủ bộ Vương Long cũng bị đưa ra ngoài.

Rời khỏi hậu đường, Vương Long hoảng đến râu cũng rung lên. Ông nhìn Lưu huyện lệnh, vội vàng mở miệng nói: “Đại nhân! Có phải ông vừa nhận ngân phiếu của La Hồng hay không? Nhưng ông đã nhận của ta trước rồi mà!”

Lưu huyện lệnh nghe đến câu này, sắc mặt đột ngột biến đổi, đôi mắt bén như ưng lóe lên.

“Im miệng!”

“Ai nhận tiền? Bổn quan nhận tiền hồi nào?!”

“Mắt ngươi mù hay sao mà dám to gan bêu xấu bổn quan? Bổn quan là tiến sĩ tam giáp chẳng lẽ lại làm ra cái chuyện bôi nhọ bậc thánh hiền như vậy!”

Chủ bộ Vương Long há hốc mồm, không biết nên nói sao cho đúng.

Lưu huyện lệnh hừ một cái: “Đừng tưởng rằng bổn quan không biết ngươi đang tính toán chuyện gì?”

“Lạc Hồng công tử là người hiền hòa, là tấm gương chính nghĩa của cả huyện An Bình, còn cái tên Cổ Tư Đạo kia đã làm gì trong lòng ngươi cũng rõ, không nói lí thì đừng gây chuyện, cẩn thận không gánh nổi hậu quả.”

Nói rồi, Lưu huyện lệnh không nói thêm tiếng nào, nhắm mắt lại, tay vuốt ve, cảm nhận độ dày tấm ngân phiếu mà La Hồng nhét vào.

Vương Long đứng bên cạnh, cũng không dám vạch trần.