Chương 45: Bốn con a đầu chảnh chọe
Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 45: Bốn con a đầu chảnh chọe tại dua leo tr
Chương này 5.000 chữ bù cho hai ngày nay mình phải đi làm kiếm chút tiền nên rất mệt không ra chương được. Rất mong mọi người thông cảm cho mình.. Chân Thành Tạ Lỗi mọi người nhiều nhiều lắm…
– —————— Giờ Thì Đọc Thôi Nhé ——————–
Kinh Sư Đông Thành: Phủ Ngự Sử
Ở trong căn phòng có một lão nhân gương mặt tinh anh, tóc vài chỗ điểm bạc, bộ râu trắng có chút dài. Đang nhìn Thái Ti nói.
“Thú vị.. thú vị…”
Sau khi nói ra vài lần thú vị, lão liền quay sang nhìn lão Thái Ti nói tiếp. “Giờ lão chuẩn bị xe ngựa đi, ta cũng muốn đến đó xem thử một chút cái tên đông gia tửu lâu Song Ngư này có bản lĩnh gì hơn người.”
“Vâng.! Lão sẽ lập tức đi chuẩn bị.” Nói xong Thái Ti liền nhận lệnh sắp xếp.
– ———…———-
Khu Kinh Thương: Mộng Hồng Lâu.
La Thần hắn lúc này đang ngồi nhàm chán nên hắn đã giao lưu với tiểu hệ thống, giờ hắn đang cùng hệ thống tìm hiểu về cái gọi là Phong Hoa Tuyết Nguyệt.
Công Pháp: Phong Hoa Tuyết Nguyệt
Chi tiết: Chia làm hai phần.
Phong Hoa: Phong Hạ Hoa Bay.
Tuyết Nguyệt: Tuyết Huyết Ngập Trời.
Miêu tả
….Cánh Hoa Đào Tuyết…
….Nguyệt Ảnh Rơi Đầy…
….Cuồng Phong Bão Nổi…
….Hoàng Hà Huyết Nguyệt…
Xem qua một lượt La Thần cũng chẳng hiểu được gì, liền dùng thần thức hỏi hệ thống. “Hệ Thống.! Có thể giải thích cho ta có thể hiểu được không a. Chứ cái gì mà phong phong tuyết tuyết ta xem quả thật không hiểu gì hết cả.”
Tiểu hệ thống hơi mệt mỏi trả lời. “Nói chung là nó là một loại công pháp để tu luyện. Người tu luyện đại thành có thể hô phong hoán vũ, tuyết đỏ rơi ngập trời. Địch nhân bị vây hãm trong phạm vi thi triển công pháp sẽ rất khó để trốn thoát ra ngoài được.”
Vẫn chỗ hiểu chỗ không La Thần nói tiếp. “Vậy sao chia làm hai phần, chẳng lẽ phải có hai người thì mới tu luyện được sao.?”
Hệ Thống lại nói. “Có thể nói như vậy, vì hai phần này tuy chung công pháp nhưng vẫn cần có hai người phối hợp tâm ý liên thông thì mới có thể thi triển hết uy lực của nó được.”
Nghe thế La Thần liền nói. “Nhưng ta chỉ có một mình, tiểu gian thương hệ thống ngươi cho công pháp tu luyện hai người để làm gì nha. Ngươi có đầu óc suy nghĩ không vậy hả.”
Hệ Thống liền phản bác nói. “Thưởng nhiệm vụ hoàn toàn là ngẫu nhiên mà, hệ thống cũng không có làm gì được đâu.”
“Mà kí chủ cũng đừng có làm quá lên như thế mà, không phải kí chủ có thể cho người bên cạnh mình tu luyện cái này là được sao. Như vậy họ có thể bảo vệ tốt được cho kí chủ, cũng rất tốt cho họ nữa.”
Ta cực cực khổ khổ làm nhiệm vụ cho tiểu hệ thống ngươi, vậy mà ngươi lại thưởng cho ta như thế này sao.
Thật là làm ăn với hệ thống ngươi khiến ta luôn muốn tức chết mà. Ta làm việc như trâu như ngựa hệ thống ngươi nghĩ ta dễ dàng lắm sao, ta thật sự rất không dễ dàng a.. a… Hic…
“Ồ… ô.. ồ.. Hoan hô… Tứ sắc giai nhân.. tứ sắc giai nhân.. hoan hô…”
La Thần đau lòng khổ tâm còn định hỏi tiếp thì đúng lúc này hắn liền nghe mọi người bỗng hô vang lên Tứ sắc giai nhân. Khiến hắn cũng phải đành bỏ qua chuyện hệ thống, liền nhìn xuống dưới xem có chuyện gì.
Lúc này sân khấu phía dưới xuất hiện một vị tú bà đang ngoe ngẩy cái quạt hình tròn trong tay, cười tươi hướng mọi người. Xong nói.
“Đã khiến các vị đã chờ lâu, tú bà ta giờ sẽ liền mời các vị hãy cùng chào đón sự xuất hiện của Tứ Sắc Giai Nhân.”
“Ô… Hoan hô… hoan nghênh… Tứ sắc giai nhân.” Các con chiên liền không kìm được hô to gọi lớn.
Lúc này phía trên rèm che trên lầu hai được vén lên, liền thấy ở đấy xuất hiện bốn vị cô nương xinh đẹp tuyệt trần. Cả bốn người đều có vẻ đẹp riêng, ngươi thì nhìn trong sáng thoát tục, người thì sắc nước hương trời, người thì đáng yêu vô cùng, còn có một người gương mặt sắc xảo.
Cả bốn người cùng ngồi trên nhìn xuống chúng nhân gương mặt không cười, hơi hửng hờ chả mấy quan tâm đến thế nhân.
Tuy tứ sắc giai nhân không ai có biểu hiện quan tâm, nhưng những người ở phía dưới thì đối lập hoàn toàn. Các công tử ca, thư sinh, hiệp khách thì hô to gọi lớn mong tứ sắc giai nhân có thể liếc mắt nhìn hắn dù chỉ một chút.
La Thần cũng có chút thất thần với nhan sắc của tứ sắc giai nhân. nhưng rất nhanh hắn liền nhíu mày khó chịu nghĩ.
Chảnh chó như vậy… Nhìn ánh mắt coi thường của bốn bọn họ kìa… Cho dù có đẹp hơn nữa thì cũng không nên như vậy nha… Còn các công tử ca, thư sinh, hiệp khách, lão già kia nữa, sao các người lại có thể thích thể loại chảnh chó, chanh chua như vậy a.
Càng nhìn La Thần thấy việc ủng hộ bốn con chảnh chẹ kia là một sỉ nhục cho bản thân mình. Nên hắn liền không muốn nhìn nữa, liền quay lại hỏi Hồng thẩm mỹ nhân.
“Hồng thẩm mỹ nhân.! Người cũng là mỹ nhân bọn họ cũng là mỹ nhân, nhưng sao cả bốn bọn họ và người lại khác xa như vậy nha.”
Mỹ…mỹ nhân.. bá thúc, Diệp Thanh, Hồng thẩm nghe La Thần nói Hồng thẩm là mỹ nhân thì liền ngây người nhìn qua La Thần.
Thấy thái độ ba người như vậy La Thần hắn liền có chút khó hiểu nói.
“Mặt ta bộ có dính gì sao.?”
Trong lúc La Thần còn đang khó hiểu vì sao ba người lại nhìn hắn như thế thì lúc này phía dưới vị tú bà bất đầu ngoe ngẩy nói tiếp.
“Hôm nay tại đây không uổng công các vị đến đây một chuyến. Cũng như thông tin mà các vị đã được biết, hôm nay một trong bốn cô nương tứ sắc giai nhân sẽ biểu diễn một tiết mục cho mọi người cùng thưởng thức.”
Ngưng một hơi tú bà nói tiếp. “Sẽ không để các vị phải đợi lâu nữa. Ngay bây giờ sẽ là một khúc cầm mà sẽ do chính Mộng Cầm giai nhân sẽ biểu diễn
“Hoan hô… Hay… hay… Ta chờ đợi ngày hôm nay lâu rồi…. Còn ta thì rất mong chờ tứ sắc giai nhân a…. Mộng Cầm cô nương ta ở đây…. Mộng Cầm cô nương…. Nhìn ta một lần được không a… Mộng Cầm… Mộng Cầm….”
Trong lúc phía dưới đang rối loạn hô hào khí thế mỗi người mỗi kiểu thì lúc này một vị tứ sắc giai nhân đứng lên nhìn mọi người cười nhẹ đáp lễ xong nói.
“Hôm nay Mộng Cầm xin được bêu xấu biểu diễn một khúc cầm mong sẽ không khiến các vị chê cười.”
Một vị công tử liền đứng lên nói. “Mộng Cầm cô nương quá khiêm tốn rồi. Kinh Sư thành ai mà không biết có thể nghe được Mộng Cầm cô nương biểu diễn thì phải nói là duyên phận không thể cầu.”
“Đúng thế… Đúng thế…” Mọi người đều hô hào đồng ý với ý kiến của vị công tử vừa nói.
Một công tử khác lên tiếng nói. “Cho dù Mộng Cầm cô nương đánh đàn không hay thì cũng không sao, vì chỉ cần cô nương có mặt thôi thì ta cũng thấy đủ rồi.”
Nói xong hắn liền làm ra vẻ mặt lão chư, thấy vậy một vị công tử khác liền tiếp lời nói. “Nhìn cái mặt lão chư của ngươi là biết không phải hạng tốt lành gì rồi. Cái gì mà đánh đàn không hay, ta thấy nhà ngươi tai điếc rồi mới nói Mộng Cầm đánh đàn không hay.”
“Đúng vậy… Đúng thế… Công tử ngươi nên nhìn lại mình đi a…” Đám đông liền ùa theo dè biểu tên công tử phát biểu linh tinh kia.
“Phụt… Ha.. ha.. ha…” La Thần nhìn thấy cả đám ùa ùa vì cái cô nương Mộng Cầm kia thì hắn không kìm được lòng liền cười ha hả.
Người ta chỉ giả trang khiêm tốn có một chút xíu mà các ngươi đã vội vã lấy lòng người ta như thế này rồi. Đúng thật là khiến cho La Thần ta được mở mang tầm mắt cái gì gọi là mỹ nhân làm mù mắt anh hùng nha.
Tuy không khí ở dưới bây giờ có chút hỗn loạn nhưng ngay lúc này tiếng đàn du dương của cổ cầm bỗng vang lên, làm tất cả mọi người đều liền lại tập trung nhìn lên lắng nghe Mộng Cầm đánh đàn.
Một khúc du dương vẻ khúc chiết đau thương vang vọng cả Mộng Hồng lâu, mọi người thì ai cũng đấm chìm vào trong khúc nhạc.
La Thần hắn thì cũng có chút bất ngờ về khúc cầm vì hắn giờ cũng đang chìm vào trong đó, nhưng rất nhanh khi hơn nữa bài thì hắn có chút nhíu mày khi nhìn thấy hai ánh mắt coi thường của hai người tứ sắc giai nhân còn lại.
Khi một khúc cầm được tấu xong bên dưới mọi người dường như vẫn còn chìm mình chưa thoát ra được. Lúc này Mộng Cầm đứng lên hướng mọi người nói.
“Khúc Tương Tư đã được đàn xong. Mong mọi người sẽ không chê cười Mộng Cầm.”
Lúc này khi nghe Mộng Cầm nói thế thì mọi người mới dường như bừng tỉnh lại, liền cả khán phòng ngập tràn tiếng vỗ tay khen hay.
Một vị công tử mặc hắc y sau khi tràn vỗ tay thì liền nói. “Một khúc này của Mộng Cầm cô nương thật hay đến nỗi khiến cho Kim Ngọc Hữu ta không thể dùng từ gì để tả về độ hay của nó cả.”
Một vị công tử khác lại tiếp lời. “Ngọc Hữu huynh nói rất đúng a. Có thể nói một khúc này là tiên khúc huyền diệu nhân giang khó cầu.”
Ngừng một hơi hắn lại nói tiếp. “Kỳ Hứa Thanh ta hôm nay phải nói hữu duyên mới nghe được tiên khúc này… Nhưng Hứa Thanh ta còn có một số chỗ trong khúc Tương Tư còn chưa hiểu rõ, không biết Mộng Cầm cô nương có thể cho tại hạ phúc phận đêm nay được ngồi cùng cô nương để hiểu thêm khúc nhạc này hơn không.”
“Ồ….” Mọi người xung quanh nghe Hứa Thanh nói thế thì liền đồng loạt ồ lên nhìn hắn.
Lúc này lại một công tử khác liền đứng lên nhìn Hứa Thanh nói. “Báo Nguyên ta thì thấy với thực lực tài sơ học thiển của Hứa Thanh ngươi thì không có tư cách cùng đàm luận về vũ khúc với tứ sắc giai nhân đâu. Ngươi tốt nhất nên về chăm chỉ ngày đêm học nghệ thêm mới được à nha.”
Kim Ngọc Hữu cũng nói thêm. “Báo Nguyên nói rất đúng, Hứa Thanh ngươi đã quá đề cao mình rồi.”
Kỳ Hứa Thanh liền bốc hỏa nói. “Hai tên gia hỏa ngươi nói gì hả. Có muốn đánh nhau không hả.?”
Báo Nguyên liền khoanh tay nhìn sang khiu khích nói. “Ngươi chỉ là một tên tài sơ học thiển mà thôi. Ngươi nghĩ Công tử ta sẽ sợ nhà ngươi sao.?”
Kim Ngọc Hữu cũng không sợ nói. “Muốn đánh thì cứ đánh, Hứa Thanh ngươi nghĩ ông đây sẽ sợ ngươi sao.?”
“Được lắm… Được lắm… Vậy thì hẹn một trận tử chiến ở tuyển chọn lần này đi.” Nói xong Kỳ Hứa Thanh liền hướng tứ sắc giai nhân nói tiếp.
“Hứa Thanh ta hôm nay không thể ở lại thêm, mong lần sau sẽ có cơ hội hữu duyên cùng Tứ Sắc Giai Nhân.”
Chấp tay cáo từ xong liền quay đầu huênh hoang rời đi không nể nang gì ai. Thấy sự việc căng thẳng giữa các công tử gia tộc lớn như thế nhưng tứ sắc giai nhân cũng rất bình tĩnh không loạn, điềm đạm nhìn lại mọi người nói.
“Hôm nay mọi người cứ ở lại thêm để vui vẻ, Mộng Cầm và ba tỷ muội xin cáo lui trước hẹn hạnh ngộ cùng các vị lần khác.”
Màn che tầng hai liền được buông xuống chắn đi tầm nhìn của mọi người. Đến nhanh mà đi cũng nhanh đây thật đúng là phong cách của tứ sắc giai nhân từ trước đến nay. Không kiên kị một ai, hay có thể nói những người ở đây không đáng để lọt vào tầm mắt của bọn họ.
Mọi người bởi vì cuộc tranh cãi của ba vị công tử làm không còn cơ hội nói thêm với tứ sắc giai nhân thêm câu nào nữa, liền có chút bất mãn hậm hực liếc xéo bọn họ. Ở một góc khuất gần đó Mộc Tích và Kim Hồng Trị thì chỉ khẽ thở dài lắc đầu.
La Thần ở trên thấy cả đám nam nhân chỉ vì mấy cô nương khinh thường bọn họ mà tranh cãi rồi đỏ mặt tía tai liếc xéo khiu khích lẫn nhau như thế thì càng cười lớn vì chuyện đời quái lạ này.
Chỉ là bốn con a đầu chảnh chọe coi thường chúng nhân vậy mà các người có cần phải như thế không vậy, thật làm ta có chút thất vọng về đám nam nhân các người mà.
Bá thúc, Diệp Thanh, Hồng thẩm ở bên thì chẳng hiểu sao La Thần hắn lại cứ liên tục cười vui vẻ như thế.
Một hồi cười đã đời La Thần hắn quay sang Hồng thẩm nói. “Hồng thẩm mỹ nhân, không biết nếu ta cho thẩm một nhóm người thì thẩm có thể đào tạo họ thành như nhóm tứ sắc giai nhân được không.?”
Bá thúc ngồi cạnh nghe thế liền nghĩ đến chuyện gì đó, Hồng thẩm thì hơi không hiểu sao La Thần lại hỏi bà như thế, nhưng Hồng thẩm vẫn trả lời nói.
“Thật ra muốn được như tứ sắc giai nhân ngoài nhan sắc xinh đẹp ra thì còn phải có khiếu về vũ khúc thi ca nữa, được như thế thì mới có thể đào tạo ra chút giống được.”
“Còn về tứ sắc giai nhân có được như ngày hôm nay thì họ cũng phải trả giá rất nhiều. Nhớ lúc trước khi ta vẫn còn cầm tay chỉ dẫn bọn họ thì giờ thấm thoát cũng qua bảy năm rồi.”
Cái gì… tứ sắc giai nhân là do thẩm đào tạo chỉ dạy mà ra… Lúc đầu ta nói cần thẩm chỉ đơn giản muốn một người có thể dạy ra một ít mỹ nhân được việc chút thôi. Không ngờ thẩm cũng quá ngưu bức như vậy nha. Xem ra ta phải nghĩ cách giành lấy Hồng thẩm mới được.
Nghĩ xong La Thần hắn nhìn Hồng thẩm nói. “Hồng thẩm mỹ nhân, nếu như Mộng Hồng lâu cho phép thẩm theo ta thì thẩm nghĩ như thế nào.?”
Tuy không biết La Thần lấy đâu ra tự tin mà nói như thế nhưng Hồng thẩm vẫn điềm đạm cộng thêm chút ưu thương đáp.
“Thân phận của ta giờ không có gì đáng để bận tâm cả, cho nên đi theo ai làm việc cho ai nó cũng chẳng khác là bao.”
Thấy vẻ ưu thương trên mặt Hồng thẩm La Thần liền biết cuộc đời của thẩm ấy chắc cũng không quá tốt lành.
“Tuy ta không biết lúc trước thẩm như thế nào nhưng nếu thẩm bằng lòng theo La Thần ta thì ta hứa với thẩm, những người những vật hay cuộc đời đã từng không xem trọng thẩm sẽ phải hối hận vì thẩm của sau này.”
Nghe La Thần nói thế thì ngoài bá thúc ra còn lại Diệp Thanh và Hồng thẩm thì đều có chút bất ngờ vì sao La Thần lại dám hùng hổ tuyên bố như vậy.
Hồng thẩm, Diệp Thanh còn chưa hết bất ngờ thì đúng lúc này cửa phòng bỗng được mở ra. Có hai người liền bước vào, một là vị lão tú bà còn lại là Thái Ti lão chuột.
Bước vào chào hỏi xong Thái Ti liền nói. “Bây giờ đông gia đang ở hoa viên hậu viện đợi gặp công tử. Công tử giờ có thể theo lão qua đó.”
“Được.! Vậy giờ phiền lão dẫn đường.” Nói xong La Thần cùng bá thúc, Diệp Thanh, Hồng thẩm liền cùng Thái Ti rời đi.
– ———…———-
Đi theo Thái Ti không bao lâu thì La Thần tới được hậu hoa viên phía sau Mộng Hồng lâu.
Ở đây xung quanh hoa tươi vạn trạng cùng tranh nhau khoe sắc, ở giữa có một hòn non bộ cao, bên dưới có ngạch nước nhỏ nuôi những con cá to tổ trảng.
Kế bên là một ngôi đình mát có một lão nhân đang ngồi ở đó, phía sau có hai người tùy tùng gương mặt lãnh huyết đứng đó bảo vệ lão.
Khi bước vào đình mát Thái Ti liền ngăn bá thúc, Diệp Thanh, Hồng thẩm lại, chỉ cho họ đứng bên ngoài đình mát có thể nhìn vào nhưng không được đến gần cũng như bước vào cùng La Thần.
La Thần thấy thế cũng không chút nao núng liền một mình bước vào không chào hỏi liền ngồi xuống đối diện lão nhân nói.
“Lão nhân ngài đây là đông gia Mộng Hồng lâu.?”
Thấy vẻ điềm tĩnh không sợ hãi của La Thần lão nhân nhẹ vuốt râu hùm màu trắng bạch của mình nói.
“Xem ra sự việc tin tức linh thông của công tử cũng không phải là ngẫu nhiên a…”
Ngừng một chút lão nhân liền thẳng vào vấn đề nói. “Lão phu Cẩn Đình Ba, đông gia của Mộng Hồng lâu. Không biết công tử nói là muốn hợp tác với lão như thế nào đây.?”
La Thần liền nói. “Thương trường nói chuyện làm ăn cần phải nói rõ ràng và hơn hết là phải chọn được người đáng tin cậy mới được a…”
Cũng ngừng lại một chút rồi La Thần mới nói tiếp. “Không biết Ngự Sử đại nhân lão có thể cho La Thần ta tin tưởng được không đây.?”
“Ha… ha.. ha.. Tốt.. tốt.. Xem ra tiểu tử cậu cũng không phải hạng người bình thường, vậy lão phu cũng rất muốn nghe rõ ràng yêu cầu hợp tác của công tử thế nào.” Cười lớn ba tiếng xong lão liền mời La Thần nói.
La Thần không trả lời liền mà đưa tay bắt lấy tách trà trước mặt lên thổi nhẹ rồi uống một hơi, xong nói. “Trà ngon.. trà ngon.. Đúng là tuyệt phẩm nhân gian. Nhưng…”
Lại ngừng một chút bỏ tách trà xuống La Thần nói. “Nhưng dù trà có ngon thì cũng rất dễ tìm mua, cho dù có chút quý nhưng các cửa hàng lớn vẫn có bán nha.”
Thái Ti và hai tên bảo tiêu thấy hai người đông gia này cứ nói những điều đâu đâu khiến cả ba liền rơi vào sương mù chẳng hiểu thế nhân gì cả. Liền chút biết thân biết phận im lặng một bên lắng nghe.
Nghe La Thần nói thế lão nhân liền có chút buồn cười nói. “Công tử quả là có mắt hơn người, nhìn xa trông rộng. Nhưng những yêu cầu của công tử hình như cũng có chút cao quá rồi đi.”
“Có một số việc nhất định phải cần đến duyên phận sắp xếp của ông trời, dù cho có cầu cũng không thể có được… Không biết Ngự Sử đại nhân lão có thể cho La Thần ta cơ hội thử một lần.” La Thần bình đạm đáp.
Cẩn Đình Ba nghe thế liền cười nói. “Ha.. ha.. ha.. Xem ra lão phu cần cấp cho công tử một ân tình nhỏ vậy, vậy công tử cũng phải cấp lại cho lão phu một ít sự tin tưởng.”
Nói xong Cẩn Đình Ba lão liền nhìn sang Thái Ti nói. “Lão Thái.! Giờ lão đi thông truyền tứ sắc giai nhân đến đây.”
Thái Ti vẫn chưa hiểu trời trăng mây gió gì liền lập tức nhận lệnh đi truyền lời gọi tứ sắc giai nhân đến.
Thấy Thái Ti đã rời đi, Cẩn Đình Ba cùng liền đứng lên nói. “Xem ra lão phu phải tạm tránh để cho công tử một chút thời gian vậy. Lão phu giờ có chút việc lát sau sẽ quay lại tiếp tục tiếp chuyện công tử.”
Nói xong liền cùng hai tùy tùng rời đi. Bên này thì bá thúc, Diệp Thanh, Hồng thẩm tuy ở ngoài đình nhưng cũng nghe được khá rõ những lời nói của hai người bên trong. Ba người họ cũng chẳng khác với lão Thái Ti là mấy, khi nghe cuộc nói chuyện cũng lọt vào sương mù.
Nghe hai người nói chuyện cứ ngỡ hai người không phải là gặp nhau lần đầu, nghe cứ như bọn họ là chỗ khá thân quen, cứ như bằng hữu thân thích lâu năm. Còn nội dung dụng ý của hai người thì những người như bọn họ thật lòng mà nói, họ chẳng hiểu hai người nói gì cả.
– ———…———-
Một lúc sau, Thái Ti liền dẫn tứ sắc giai nhân đến trước mặt La Thần. Cả bốn người cũng không hiểu tại sao Thái Ti bảo bọn họ đến gặp La Thần làm gì. Nhưng cũng không cãi lệnh liền tiến lên chào hỏi La Thần xong giới thiệu tên mình.
“Tứ sắc giai nhân tham kiến công tử…. Tiểu nữ Mộng Cầm… Tiểu nữ Mộng Kỳ… Tiểu nữ Như Thi… Còn tiểu nữ là Như Họa.”
La Thần nhìn một lượt bốn mỹ nhân bọn họ xong hắn nghĩ.
Ta lúc đầu có chút mong chờ khi còn chưa thấy mặt các cô. Nhưng lúc nãy và bây giờ đây thì ta đã không còn mong muốn quá nhiều để có được các cô nữa rồi.
Haizz… Thật không thể để thể loại này đi theo mình được nha.. Trừ khi bọn họ chịu thay đổi thì may ra… nhưng điều đó dễ dàng thay đổi được sao..
Chìm xong suy nghĩ một chút rồi La Thần hắn cũng không quá mong đợi nói thẳng. “Trong các cô có ai nguyện ý sau này sẽ đi theo ta không.?”
Nghe thế cả bốn cô nương liền có chút bất ngờ nhìn chằm chằm vào vị công tử trước mặt, xong lên tiếng nói.
Mộng Cầm liền ra dáng đại tỷ lên tiếng nói. “Sao công tử lại hỏi như thế. Không lẽ công tử không biết đông gia bọn ta là người có thế lực như thế nào sao.?”
Mộng Kỳ cũng theo sau nói. “Nếu công tử đã nói thẳng ra như thế vậy Mộng Kỳ ta cũng xin được nói thẳng. Vậy không biết công tử có thế lực như thế nào, thuộc gia tộc quyền quý ra sao.?”
Như Thi cũng gật đầu đồng ý với câu hỏi của hai tỷ muội rồi cùng nhìn qua đợi La Thần trả lời. Như Họa thì vẫn gương mặt dễ thương không nói gì chỉ hơi bất ngờ nhìn sang.
La Thần nghe thế liền nhìn sang Thái Ti nhìn lão lên tiếng. “Ta thì cũng không có thế lực gì đáng nói cả, chỉ là một đông gia tửu lâu nho nhỏ tên Song Ngư ở thành tây mà thôi.”
“Chỉ vậy thôi, vậy không biết các cô có thể trả lời câu hỏi của ta được chưa.!”
Thái Ti thấy La Thần nhìn hắn nói thế thì liền không cho là đúng liền gụt đầu không dám nhìn thẳng mặt La Thần nghĩ.
Công tử ngài mà chỉ là người bình thường thôi á… Có quỷ mới tin ngài đi.. Có ai bình thường mà được ngồi cùng bàn chuyện với đông gia nhà ta không.. Công tử ngài là đang lừa gạt tiểu hài đồng sao..
Trái ngược với suy nghĩ của lão chuột Thái Ti, bốn cô nương bên này liền có chút ngượng ngùng cười nói.
Mộng Kỳ nhìn La Thần như sinh vật lạ cười lớn nói. “Ha.. ha. ha.. Công tử ngài thật biết nói đùa. Ngài chỉ nhỏ nhoi một cái đông gia mà cũng muốn có được bọn ta sao.”
“Ngài cũng đừng có kể chuyện tiếu lâm như vậy có được không nha. ha… ha…”
Như Thi thì ra vẻ mình ở trên cao nói. “Thật không dám dấu. Nếu ta theo ngài vậy thì ngài có bán hết gia nghiệp cũng chưa chắc mua nổi trang sức cho ta đâu.”
Mộng Cầm thì có chút nhỏ nhẹ hơn nói. “Nhìn công tử gương mặt cũng có chút tinh anh. Nhưng thật không ngờ đầu óc ngài quả thật có chút không bình thường nha. Ngài thật sự có biết bọn ta là ai không nha.”
Ngừng một hơi Mộng Cầm, Mộng Kỳ, Như Thi cùng lên tiếng. “Bọn ta là Tứ Sắc Giai Nhân.!”
Như Thi sợ La Thần còn chưa hiểu nên nói tiếp. “Công tử ngài cũng thấy rồi đó, nên thật ngại quá, bọn tỷ muội ta không có một chút ý định gì sẽ theo công tử ngài cả.”
Nói xong cả ba liền cười khúc khích động lòng người, ba tuyệt sắc mỹ nhân nở nụ cười nghiêng nước nghiêng thành, ai bây giờ có thể nhìn thấy thì cũng khó mà không động tâm.
Còn Như Họa thì vẫn như cũ không lên tiếng, không hùa theo ba nữ tử kia mà chỉ im lặng một bên không ý kiến gì.
Nhìn ba vị mỹ nhân xinh đẹp cười La Thần cũng có chút thất thần nhưng liền nhanh lạnh đi cong môi cười lớn. “Ha.. ha.. ha.. Tốt.. tốt.. tốt…”
Tứ sắc giai nhân hơi khó hiểu không biết vị công tử trước mắt bị đã kích gì mà lại cười như điên như dại như vậy.
Cười một hơi xong La Thần hắn nói tiếp. “Bây giờ các đại mỹ nhân đây có thể lui xuống rồi. Các cô cứ xem như là ta nói đùa với các cô đi..”
Nói xong La Thần liền quay sang lão chuột Thái Ti như ra lệnh nói. “Lão có thể dẫn họ xuống rồi đó.”
Thái Ti thì có chút không hiểu được La Thần hơi bất ngờ nhìn hắn, vì theo lão nghĩ thì La Thần phải bằng mọi cách mời chào được tứ sắc giai nhân mới đúng. Chứ đâu phải chỉ một hai câu đơn giản rồi đuổi người đi rồi.
Tuy hơi bất ngờ nhưng nhìn thấy vẻ mặt không có vẻ gì là quan tâm đến tứ sắc giai nhân của La Thần, thì lão đã cũng chút xíu hiểu được gì đó liền mời tứ sắc giai nhân rời đi.
Tứ sắc giai nhân vừa quay lưng đi thì họ cũng không còn kìm được lòng mình liền cười nói.
Như Thi hơi cợt nhả hỏi. “Mộng Cầm tỷ, theo tỷ thì vị công tử kia có bệnh không nha.”
Mộng Cầm liền trả lời. “Người kì lạ trên đời này có rất nhiều, muội cũng không cần để ý nhiều để làm gì.”
Mộng kỳ không cố kị liền nói. “Xứ… Theo ta thấy thì mê mẩn sắc đẹp của chúng ta đến phát điên rồi.”
Như Thi liền cười lớn nói. “Ha… ha… ha.. Đúng nha. Đúng nha. Mộng Kỳ tỷ quả thật nói rất đúng nha… Chỉ là cóc ghẻ mà cũng dám mơ ước phượng hoàng.”
Cả ba lại liền một chàng cười lớn, Như Họa thì đi bên cạnh không nói gì chỉ hơi tò mò vài lần lén nhìn lại La Thần đang ngồi một mình ở đó.
Thấy La Thần chỉ lẳng lặng ngồi đó, nhưng Như Họa lại thấy vị công tử đó cứ như một mình đứng giữa thế nhân vậy, như thần long chúa tể muôn loài đang ngồi đó, rất bàn quan không bận tâm gì đến tứ sắc giai nhân bọn cô cả.
Cô cũng không giải thích được vì sao lại có thể nhìn ra được như thế, nhưng lúc này ba vị tỷ tỷ thấy Như Họa cô đi có chút chậm thì liền gọi hối thúc cô. Như Họa liền tỉnh khỏi suy nghĩ của mình bước nhanh cùng các tỷ tỷ rời đi.
– ———!!!———-
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️