Chương 7: Chương 13-14
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 7: Chương 13-14 tại dua leo tr
Máy bay hạ cánh, An Tuyết Thần lập tức đến bệnh viện thăm cha mẹ, còn Phàm Ngự trở lại công ty.
Trong bệnh viện ——
Đến phòng bệnh, nhìn thấy các y tá đang giúp cha mẹ thay thuốc, An Tuyết Thần đứng ngoài cửa, sửa sang lại mình một chút, miễn cưỡng cười cười, sau đó mới đẩy cửa đi vào.
“Cha mẹ, con tới thăm hai người đây, mấy ngày nay trường học có chút chuyện, con không đến được, cha mẹ có khỏe không?” An Tuyết Thần để trái cây xuống, đi tới bên giường ngồi, lấy quả táo ra gọt vỏ.
“Tuyết Thần, nếu trường học có chuyện, con cũng không cần chạy tới chạy lui nữa, cha mẹ cũng đã khôi phục rồi.” Người nói chuyện là mẹ của An Tuyết Thần, Lưu Quyên rất từ ái.
“Đúng vậy, không cần chạy tới chạy lui, dì Hách rãnh rỗi sẽ tới, con đừng làm trễ nãi việc học nha, Tuyết Thần.” Vị này là cha của cô, An Trung, từ nhỏ ông giáo dục cô rất nghiêm khắc.
An Tuyết Thần gọt hết vỏ, đối với cha mẹ nói: “Không sao, con cũng tranh thủ thời gian rãnh mới tới được.”
“Ừ, vậy thì tốt, Tuyết Thần, cha mẹ xảy ra tai nạn xe, tiền thuốc thang không phải là con số nhỏ.” An Trung nhìn con gái hỏi.
“A, tiền thuốc thang là một người bạn của con cho mượn, hắn là một đại phú thương, quan hệ của chúng con rất tốt, nghe nói cha mẹ gặp tai nạn liền đem tiền cho con mượn, nhưng mà vẫn phải trả.” An Tuyết Thần cười híp mắt nói, nhưng trái tim cô thì đập liên hồi, cô rất sợ.
Nghe con gái nói vậy, An Trung cũng không hỏi nhiều, bởi vì ông hiểu rõ con gái của mình, số tiền kia khẳng định không thành vấn đề. Nhưng ông nào biết số tiền đó lại dùng chính thân thể của con gái mình đổi lấy.
Cứ như vậy, An Tuyết Thần ở lại trò chuyện cùng cha mẹ hết một ngày, buổi tối mới trở về. Nhưng cô nên trở về nơi nào đây. Nhà của cô sao? Nhưng lúc gần đi, Phàm Ngự đã dặn cô phải về biệt thự. Chắc sẽ về biệt thự, cô không muốn chọc giận đến hắn, người thua thiệt cuối cùng cũng chỉ là cô thôi.
An Tuyết Thần rời khỏi bệnh viện, đón taxi hướng biệt thự của Phàm Ngự chạy tới. Nhưng cô nào biết cảnh tượng sau đó sẽ làm cô kinh tâm động phách.
Vào cửa chính đã nhìn thấy Trương mụ đi tới. “Tiểu thư, cô đã về, thiếu gia đang ở thư phòng. Cô nghỉ ngơi trước đi.” Trương mụ, nghe Phàm Ngự nói là quản gia trong nhà, nên cô cũng không xem bà ấy như người làm.
“Ừ, tôi biết rồi, cám ơn Trương mụ.” Nói xong cũng hướng biệt thự đi tới.
Đi ngang qua thư phòng, cô nghe được tiếng Phàm Ngự đang cùng người nào đó nói chuyện. Cô nghĩ nếu đã trở về thì nên chào hỏi một tiếng rồi đi ngủ. Vì thế cô tắm gội đơn giản, đổi quần áo ngủ, đến phòng bếp rót hai tách cà phê, chuẩn bị đến thư phòng.
Bởi vì hai tay cầm hai tách cà phê, cô không thể gõ cửa, đành trực tiếp mở cửa đi vào, nhưng hình ảnh bên trong làm cô sợ tới mức làm rớt tách cà phê trong tay.
Phàm Ngự đang cầm súng hướng về người đàn ông đang quỳ dưới sàn, ôm cánh tay đang chảy máu, là Phàm Ngự nổ súng bắn hắn ta. Nghe tiếng động, Phàm Ngự nhìn ra cửa, thấy người mới đi vào giống như giật mình không nhỏ. Hắn thu hồi súng, nhìn người đàn ông đang quỳ: “Đi, để chuyện như vậy phát sinh đây chính là sự trừng phạt, hiểu không?” Trước mắt hắn chính là Mị Ảnh.
Hắn ta đứng lên, đi ngang qua An Tuyết Thần không quên liếc mắt một cái rồi đi ra ngoài. Phàm Ngự cất súng vào ngăn tủ. Nhìn thân hình bất động của An Tuyết Thần, hai tay cô vẫn giữ tư thế bưng cà phê, nhưng cà phê đã không còn.
Phàm Ngự nhìn cô, nhíu nhíu mày, đi tới trước mặt cô. “Lần sau có vào thư phòng của tôi, nhớ gõ cửa.” Phàm Ngự thấy cô vẫn không có phản ứng, chạm vào cô một cái. An Tuyết Thần phục hồi lại tinh thần, nhìn Phàm Ngự với ánh mắt vừa sợ hãi vừa nghi ngờ.
“A, súng, anh nổ súng bắn hắn.” An Tuyết Thần che miệng. Ngón tay chỉ thẳng vào hắn.
Phàm Ngự nhìn thấy phản ứng của cô nói đơn giản: “Đúng vậy, bởi vì hắn làm việc bất thành, nên phải chịu phạt.” Vừa nói vừa ngồi trên ghế sofa hút thuốc.
“Dù vậy anh cũng không nên dùng súng bắn hắn, đây là phạm pháp.” An Tuyết Thần kích động nói, Phàm Ngự nghe cô nói như vậy, hắn nhìn cô.
“Pháp? Là cái gì, tôi không biết, tôi chính là pháp.” Lời nói thật nhẹ nhàng.
An Tuyết Thần nhìn hắn, cô biết hắn không phải là một người đơn giản, người bình thường tại sao có thể có súng. Người bị hắn nổ súng bắn vẫn cung kính phục tùng. An Tuyết Thần tự trấn an: “Ngủ ngon, tôi ngủ trước.” Nói xong cô xoay người, cô muốn ra ngoài ngay lập tức.
Tuy nhiên, cô lại bị Phàm Ngự kéo ngã ngồi trên người hắn. “Cô đi cái gì, ăn mặc như vậy, không phải là muốn câu dẫn tôi sao?” Phàm Ngự vùi đầu hắn vào cổ cô, ngửi mùi hương trên tóc cô, đều là mùi sữa tắm thơm ngát.
“Không có, tôi chỉ muốn nói ngủ ngon với anh thôi.” Cô nói rất nhạt.
Phàm Ngự nhẹ nhàng vuốt v3 gương mặt An Tuyết Thần. “Đang suy nghĩ gì, nghĩ xem tôi là hạng người gì sao?” Hắn nhẹ vuốt vuốt tóc cô.
An Tuyết Thần nhìn hắn. “Không có, anh đã nói không cho tôi nghĩ, cho nên tôi sẽ không nghĩ.”
Phàm Ngự nghe câu trả lời của cô, bàn tay không ngừng di chuyển trên người cô. Theo bắp đùi trượt lên trên, hướng vào nơi nhạy cảm của cô, vuốt v3 cô.
Chọc cho An Tuyết Thần rên lên một tiếng yêu kiều, một tiếng này, đủ để cho hắn không nhịn được, đè cô nằm dưới thân thể hắn, xé nát quần áo ngủ, nâng hai chân cô lên tiến vào trong nơi ấm ấp, nhạy cảm ấy.
“A.”
“Hừ.” Phàm Ngự gầm nhẹ một tiếng.
“Bảo bối, cô thật đúng là một tiểu yêu tinh chuyên câu dẫn đàn ông phạm tội.” Phàm Ngự cử động, trong mắt hiện tại chỉ có d*c vọng. Hai người rất nhanh đạt tới đỉnh kh0ái cảm.
Phàm gia——
Phàm Ngự ngồi trên ghế salon, ngón tay giữa gắp một điếu thuốc, đối diện là Mị Ảnh.
“Phàm thiếu, hàng của chúng ta phải làm thế nào?” Mị Ảnh đã băng bó kỹ vết thương, trên mặt cũng khôi phục huyết sắc. Hắn ta đang đứng đối mặt với Phàm Ngự, chờ đợi Phàm Ngự phân phó.
Phàm Ngự không nói gì, hít điếu thuốc một hơi thật sâu, nặng nề phun ra, đứng dậy, tới bên cửa sổ. Bóng đêm dần dần buông xuống, chân trời đã bắt đầu dâng lên một mảnh màu hồng, giống như dự đoán tối nay sẽ có máu tanh.
Hút xong một điếu thuốc, Phàm Ngự mở miệng nói: “Mị Ảnh, ta không hy vọng tối nay Dạ Sắc chạy thoát, ta muốn đem bang Bạch Lang của hắn dẹp yên.” Khóe miệng phát ra một nụ cười âm trầm.
“Dạ, thuộc hạ đi làm ngay.” Nói xong liền rời đi, Phàm Ngự đột nhiên mở miệng.
“Chờ đã, ngươi hãy chuẩn bị, ta muốn tự mình gặp hắn xem hắn đến cùng có bao nhiêu khả năng mà dám đụng đến hàng của ta.”
“Dạ, tôi sẽ chuẩn bị.” Hướng Phàm Ngự cúi đầu một cái liền đi ra ngoài.
Phàm Ngự lấy điện thoại ra, bấm ngay tên của An Tuyết Thần. Mà hiện tại An Tuyết Thần đang ở bệnh viện chăm sóc cho cha mẹ cô.
“Tôi… Tôi cầu xin anh lần cuối… Cầu xin anh hãy trở lại bên cạnh tôi…
Tôi tin tâm nguyện của tôi, nguyện vọng của tôi, sẽ đưa anh trở lại tìm tôi ngay bây giờ…
Biết rõ tất cả không cách nào cứu vãn nhưng tôi vẫn đợi (tôi thật sự là một đứa ngốc)”
Tiếng chuông điện thoại vang lên, nhìn cái tên trên màn hình, An Tuyết Thần vội ra khỏi phòng bệnh, nhận điện thoại.
“Này, có chuyện gì?”
“Bảo bối, tối nay tôi có việc sẽ không về, cô muốn ở bệnh viện chăm sóc bọn họ hay về nhà đều được.” Phàm Ngự nhìn bầu trời chiều.
“A, được.” An Tuyết Thần cúp máy, nhìn điện thoại trong tay mình, thế nào, hắn có việc sao?
Ban đêm—— nhà nhà đều đốt đèn—— nhưng lại có người rơi vào hoàn cảnh tai hoạ ngập đầu.
Một chiếc Ferrari màu đen từ từ lăn bánh vào Đế Vương Chi Gia, cửa kính xe chậm rãi trượt xuống, Phàm Ngự một tay kẹp chặt điếu thuốc, nhìn một chiếc Benz dừng bên cạnh, một gã trung niên mập mạp hơn 40 tuổi ôm một cô gái bước xuống xe đi vào Đế Vương Chi Gia.
Phàm Ngự cầm điện thoại lên. “Bắt đầu đi.” Để điện thoại xuống, nhìn hướng bọn họ biến mất, một nụ cười chợt hiện lên trên gương mặt hắn, đó là một nụ cười chiến thắng.
Giờ phút này, An Tuyết Thần đang từ bệnh viện đi ra ngoài, cô muốn qua Đế Vương Chi Gia thăm người bạn cũ. Rồi cô sẽ trở về biệt thự, bởi vì hắn không có ở đấy nên cô không có gì phải lo lắng.
Bên trong phòng 444, một gã đàn ông béo ú đang ôm một cô gái được người khác kính rượu. Người đàn ông cầm ly rượu nói: “Ai nha, Vương tổng thật là lợi hại, ngài tóm được một món hàng lớn, đồ vật bên trong ít nhất phải trị giá 100 triệu, hơn nữa còn có súng hạng nặng.”
Nghe những lời nói nịnh nọt, gã đàn ông béo ú đứng lên nhận lấy ly rượu uống một hơi. Hiện tại, trong căn phòng này có một người mà An Tuyết Thần quen biết, đó chính là cô gái đã cứu cô khi cô té xỉu trước cửa Đế Vương Chi Gia. Vốn là do An Tuyết Thần gọi điện nói muốn đến thăm cô ấy một chút.
Ngoài cửa Đế Vương Chi Gia——
Đang tựa vào ghế ngồi, ánh mắt Phàm Ngự chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Phàm Ngự lập tức nhổm dậy, nhìn theo bóng dáng An Tuyết Thần, lông mày nhíu chặt, thật lâu không buông ra.
Phanh—— Cửa phòng 444 bị một đám người đá văng,Mị Ảnh dẫn đầu mang theo một đám hắc y nhân xông vào, một loạt tiếng súng vang lên. Những người đàn ông bên trong túa chạy như ong vỡ tổ, còn các cô gái thì hoảng sợ lớn tiếng la hét.
“Không được la, người nào la, tôi liền giết người đó.” Mị Ảnh lạnh lùng nói. Gã đàn ông béo ú thấy vậy vội vàng nói: “Đại ca, tôi thật không nhớ đã trêu chọc gì đến các người.” Ông ta đắc đắc tác tác nói. Sắc mặt đã sớm trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Mị Ảnh nhìn ông ta nói: “Nói, hàng giấu ở đâu. Nếu không tao đánh bể đầu mày.”
Đã hết chap rồi. Mời các tình yêu đọc sang chap tiếp theo của truyện nào.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️