Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Kiếm Hiệp Hóa Huyết Thần Công Chương 37: Diệu kế ác ma lừa thiếu hiệp

Chương 37: Diệu kế ác ma lừa thiếu hiệp

3:21 sáng – 20/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 37: Diệu kế ác ma lừa thiếu hiệp tại dua leo tr 

A Liệt ngẫm nghỉ một lúc chợt tỉnh ngộ, chàng lẩm bẩm:

– Phải rồi! Bọn chúng nói vậy là có dụng ý về hai điểm. Một là dụ ta lập tức trở lại cung Ất Mộc. Hai là nếu ta không tin chúng cũng vào trong thôn xóm nằm vùng để do thám. Dĩ nhiên bọn Cực Lạc giáo đã bố trí cạm bẫy ở hai nơi này để ta tự chui đầu vào.

Chàng lại cười thầm trong bụng rồi tự hỏi:

– Ta vừa trốn ra khỏi cung Ất Mộc. Nơi đó có đáng kể là đầm rồng hang cọp không?

Chàng đã ra chiều khinh thị Cực Lạc giáo. Nhưng rồi chàng lại xao xuyến trong lòng, nghĩ bụng:

– Không phải! Giả tỷ lần này ta trở vào cung Ất Mộc thì nhất định mò tới chỗ bí mật để kiếm A Tinh và như vậy tình thế sẽ nguy hiểm hơn nhiều.

Hiện giờ chàng chỉ có hai đường, một là mạo hiểm v ào cứu Âu Dương Tinh, hai là trốn khỏi nơi đây.

Muốn cứu Âu Dương Tinh thì A Liệt cần phải võ công tinh thâm, nhưng chàng chỉ có sức mạnh và thân thể nhẹ nhàng cùng mục lực hơn người mà thôi. Chỗ sở trường của chàng không thể tác dụng để đối phó với những tay cao thủ.

Bỏ mặc Âu Dương Tinh, chẳng quản đến sự yên nguy của nàng hòng thoát thân lấy mình là hành động hèn nhát không thể làm được, huống chi chàng cảm thấy Âu Dương Tinh có tình ý với mình và chàng cũng phát sinh lòng quyến luyến. Trước tình trạng này, chẳng khi nào chàng tìm cách để tự yên thân lấy một mình.

Trên nguyên tắc, A Liệt nhất định đến cứu Âu Dương Tinh, vấn đề là ở chỗ dùng biện pháp gì mới có thể thành công được?

Chàng không muốn rút giây động rừng, nên lén lén lùi lại ẩn mình trên cành cây rậm rạp.

A Liệt vừa ngẫm nghĩ vừa đưa mắt nhìn bốn phía, đột nhiên thấy một bóng người lướt nhanh thư điện chớp, hạ xuống chỗ bụi cây chúng ẩn trước.

A Liệt lầm bầm:

– May qúa! Vừa rồi nếu mình không sớm rời khỏi chỗ đó thì đã bị người kia phát giác ra rồi.

Bóng người ra vào bụi cây chàng không nhìn rõ mặt và y phục. Trng lòng rất lấy làm kỳ, chàng nghĩ thầm:

– Lạ thiệt! Mình đã tưởng người này cũng là một tay cao thủ trong Cực Lạc giáo, vì mình liệng hai viên đá phát ra tiếng động tưởng họ đến xục tìm nhưng bây giờ coi ra thì lại không phải người Cực Lạc giáo.

Nhưng trong đầu óc chàng đã có một ấn tượng là người đó lúc nhảy vào lùm cây bằng một tư thế hung mãng tựa chim ưng vồ thỏ.

Người kia ẩn vào bụi cây một lát rồi cũng lượm một viên đá liệng tới trước mặt bọn Trần Tam như A Liệt lúc nãy.

Trên Tam và Lý Tôn ngơ ngác ngó quanh, đồng thời đối đáp với nhau mấy câu, nội dung cũng tương tự như lúc trước, tỏ ra chúng đã học lại những câu này của chủ nhân chúng.

Bóng người trong lùm cây nhẹ nhàng và mau lẹ vọt tới, chẳng khác người lướt trên ngọn cỏ không phát ra một tiếng động.

Chỉ trong chớp mắt người đó đã lướt tới phía sau Lý Tôn rồi nhẩy vọt lên trên cây chỗ Trần Tam nhanh như điện chớp. Tiếp theo người đó chụp được Trần Tam nhẩy xuống.

Lạ Ở chỗ Trần Tam không động tĩnh gì mà cả Lý Tôn ở dưới đất cũng chưa kêu la.

A Liệt tuy bị cành lá che lấp thị tuyến không nhìn được rõ lắm, nhưng cũng có thể ý hội người kia lúc phát động thế công để kiềm chế Lý Tôn. Thân thủ người đó khiến cho A Liệt phải trợn mắt há miệng. Chàng khâm phục vô cùng nghĩ thầm:

– Võ công người nầy có lẽ còn cao thâm hơn cả Trình Chân Nhân.

Bỗng thấy người kia lôi Trần Tam lui về bụi cây vừa ẩn nấp khẽ quát hỏi:

– Người muốn sống hay là muốn chết?

Trần Tam cất tiếng run run đáp:

– Dĩ nhiên⬦ tiểu nhân muốn sống.

Người kia lạnh lùng nói:

– Như vậy ngươi biết chuyện gì phải nói cho hết. Đầu tiên là câu chuyện có liên quan đến con nhỏ ở trong thôn xóm.

Trần Tam lắp bắp đáp:

– Tiểu nhân nhất định…, cứ thực cung khai…

Gã ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

– Cô này đang nằm trên giường bệnh, nên người tệ cung tới nơi là bắt được ngay chẳng khó khăn gì.

Người kia hăng dặng một tiếng rồi hỏi:

– Bọn ngươi chuyên khinh khi kẻ yếu ớt. Ta hãy hỏi ngươi họ tên cô bé đó đã điều tra chưa?

Trần Tam đầp:

– Nghe nói cô là người họ Âu Dương gì đó. Tệ cung đã có người nhận ra cô, không cần tra hỏi nhiều.

Người kia lại hỏi:

– Ủa! té ra là người nhà Âu Dương ở Ký Bắc. Nếu vậy y là Âu Dương Tinh rồi. Lạ thiệt!

Sao y lại tới đây? Y mắc bệnh thế nào?

Trần Tam ngạc nhiên hỏi lại:

– Lão gia cũng cùng đường lối với vị cô nương kia chăng?

Người kia lạnh lùng xằng giọng:

– Phải rồi! Ta hãy hỏi ngươi:

Hiện giờ Âu Dương cô nương ở đâu?

Trần Tam đáp:.

– Y⬦còn ở trong thôn kia.

Người kia hỏi:

– Nói láo. Sao y lại còn ở trong thôn?

Trần Tam vội đáp:

– Tiểu nhân xin thề là đúng như vậy. Đó là mệnh lệnh của tệ chủ nhân. Người nhận thấy trong cung bố trí nghiêm mật quá chừng địch nhân không dám mạo hiểm, nên để cô ta ở lại trong thôn khiến cho cá dễ mắc câu.

Người kia hỏi:

– Ngươi nói vậy có lý. Ngươi có biết ta muốn làm gì không?

Trần Tam kinh hãi đáp:

– Tiểu nhân… không biết.

Người kia nói:

– Nếu ngươi chịu giúp ta thì ta không làm khó dễ gì ngươi hết.

Trần Tam nòi ngay:

– Xin lão gia cứ sai bảo.

Người kia hỏi:

– Ta muốn phái ngươi đem tin này đến báo cho nhà Âu Dương ở Ký Bắc. Còn ta hết sức giải cứu Âu Dương Tinh. Như vậy nếu ta không may bị hại, trên đời còn người khác biết.

Phải vậy không?

Trần Tam vội đáp:

– Dạ, đúng thế!

Người kia cười lạt, tiếng cười chứa đầy sát khí rùng rợn, khiến ai nghe cũng bở vía.

Người lại cất giọng hung dữ nói:

– Nhưng ta không tin ngươi được. Chỉ có cách cho ngươi cùng đồng bạn đưa nhau xuống chầu Diêm Vương.

Trần Tam chỉ kịp la lên một tiếng xin tha mạng thì chưởng thế của người kia đã đánh xuống sau lưng gã. Thế là gã im bặt.

Người kia đứng lên. Bây giờ A Liệt mới trông rõ y mặc áo dạ hành nai nịt rất gọn gàng, lưng đeo trường kiếm, tuổi ngoài tứ tuần, mặt mũi thanh tú.

Thử đoạn của người kia cực kỳ tàn độc khiến A Liệt không hiểu nên bội phục hay là nên chê trách?

Có điều chàng đã biết người đó không phải cùng phe Cực Lạc giáo và có lòng muốn cứu Âu Dương Tinh. Đó là mấy điều rát trọng yếu.

A Liệt nhẩy xuống đất nói:

– Xin tiền bối đừng hiểu lầm mà động thủ.

Người kia hơi chấn động, quay đầu lại nhìn A Liệt. Vì thị tuyến tối quá nên y phải dương to cặp mắt mà tựa hồ chỉ nhìn thấy lờ mờ.

A Liệt nói:

– Thấy lời nói và hành động của tiền bối hiển nhiên đối đầu với cung Ất Mộc, tại hạ mới dám lộ diện.

Người kia tiến gần thêm mấy bước ngó chầm chập vào mặt A Liệt lạnh lùng hỏi:

– Ngươi là ai? Sao ngươi biết ta không phải ở Cực Lạc giáo?

A Liệt đáp:

– Tại hạ là Bạch Phi Khanh. Chính là nhân vật mà bọn Cực Lạc giáo đang bố trí cuộc vây bắt. Vì cô nương trong thôn xóm kia là người cùng đi với tại hạ.

Người kia trầm ngâm một lúc rồi nói:

– Gỉa tỷ ngươi là người Cực Lạc giáo mà mạo xưng kẻ khác cũng có thể được. Tình thực mà nói thì ta chưa được yên tâm. Nhưng thái độ ngươi khiến cho ta tin được đôi phần.. A Liệt nói:

– Tiền bối tin cũng phải mà không tin cũng phải. Chúng ta không đi một đường thì chẳng có điều gì đáng ngại. Giả tỷ tại hạ không chịu xuất hiện thì tiền bối cũng chẳng thể nào phát giác được. Có đúng thế không?

Ngưu kia đáp:

– Đó chính là điểm ta vừa nghĩ tới. Nếu không thế thì khi nào ta có thể tin người được một phần. Ngươi đã lộ diện tất là có điều muốn nói với. Ta đoán có đúng không?

A Liệt đáp:

– Đúng thế! Về điểm thứ nhất, tại hạ xin thỉnh giáo cách xưng hô tiền bối.

Người kia ngần ngừ một chút rồi nói:

– Ta họ Hạ tên Vĩ. Ngươi đã nghe thấy danh tính của ta bao giờ chưa?

A Liệt gượng cười đáp:

– Thực ra tại hạ chưa phải là người trong võ lâm, kiến văn rất hũ lậu nên chưa được nghe danh Hạ tiền bối.

Hạ Vĩ nói:

– Cái đó cũng có chi là lạ. Tuy ta là người phái Thiếu Lâm, nhưng chứa đáng kể là nhân vật nổi danh trên trốn giang hồ.

A Liệt sinh lòng kính cẩn đáp:

– Té ra Hạ tiền bối ở phái Thiếu Lâm. Thảo nào hai tên thủ vệ không chịu nổi một đòn của tiền bối.

Hạ Vĩ nở nụ cười ngạo nghễ nói:

– Bọn chúng bất quá là lũ chuột nhắt. Việc thu thập chúng phỏng có chi đáng kể?

Tuy miệng y nói vậy, nhưng A Liệt cũng cảm thấy trong lòng y lộ vẻ vui mừng.

Hiện nay A Liệt đã khác ngày trước xa lắm. Về sự quan sát hình sắc và nhân tâm người đời chàng hiểu khá nhiều. Vì thế chàng coi giá trị tay cao thủ phái Thiếu Lâm này kém đi mấy phần. Chàng nghĩ bụng:

– Gỉa tỷ ta hỏi câu này với Trình Chân Nhân thì nhất định Chân Nhân không giở giọng lưỡi kêu ngạo như vậy.

Bỗng nghe Hạ Vĩ hỏi:

– Bạch Phi Khanh! Ngươi có tính toán gì về vụ cô bé kia không?

A Liệt đáp:

– Đó chính là điểm thứ hai mà tại hạ muốn thỉnh giáo tiền bối. Tại hạ ra khỏi nhà chưa được bao lâu, ít hiểu việc giang hồ. Vì vậy mà không sao đoán được bọn Cực Lạc giáo sẽ đối phó với cô thế nào!

Hạ Vĩ hỏi:

– Ngươi có biết tên họ y không?

A Liệt đáp:

– Dĩ nhiên tại hạ biết lắm. Y là Âu Dương Tinh.

Hạ Vĩ bỏi:

– Sao các ngươi lại đi đôi với nhau? Phải chăng là bạn hữu?

A Liệt lắc đầu đáp:

– Tại hạ ngẫu nhiên gặp cô ở dọc đường, vì lúc đó có một người kêu bằng ” Ma chê quỉ hờn ” toan gia hại cô. Tại hạ ngấm ngầm giúp cô ẩn lánh, nhưng sau vẫn bị Tăng Lão Tam tìm ra được. Thế rồi cả hai người cùng bị thương, theo đuổi nhau, bất giác lạc vào địa phương khủng khiếp này.

Hạ Vĩ hỏi:

– Ủa! Té ra là thế. Nếu vậy thì võ công ngươi nhất định rất tinh thâm. Ai đã truyền thụ tuyệt nghệ cho ngươi?

A Liệt đáp:

– Tại hạ không hiểu võ công. Tiền bối tin như vậy chăng?

Dĩ nhiên Hạ Vĩ không tin. A Liệt liền nói tiếp:

– Kể ra tại hạ có sức mạch và tấm thân nhẹ nhàng hơn người thường, nhãn lực cũng khá lắm, nên chạy trốn mà kẻ khác không đuổi kịp.

Bây giờ Hạ Vĩ mới hơi tin nói:

– Nếu quả đúng thế thì thật là một kỳ văn hiếm có.

Y ngẩm nghĩ một chút rồi nói tiếp:

– Ta tưởng bây giờ địch nhân chưa phát giác mấy tên này đã chết ngoẻo, nên vào thôn xóm ngay. Nếu cứu được Âu Dương Tinh thì lập tức phải xa chạy cao bay.

A Liệt nói:

– Biện pháp này đấy! Nhưng…

Chàng muốn hỏi Hạ Vĩ chàng có nhiệm vụ gì khác nữa không? Theo lẽ ra thì y xuất hiện nơi đây nhất định phải có nguyên nhân, nên chàng sợ lỡ công việc của y.

Hạ Vĩ ngắt lời:

– Phải chăng ngươi sợ gặp nguy hiểm? Cái đó ngươi khỏi lo, ta không coi bọn Cực Lạc giáo vào đâu.

Y ngạo nghễ sờ thanh trường đao ở sau lưng nói tiếp:

– Thanh thần đao của ta có tuyệt nghệ vô địch. Cho đến nay ta chưa gặp một địch thủ nào. Nếu bọn họ có nhân vật chiến đẩu được với ta thì cũng là một điều ta rất mong mỏi.

Trong lòng A Liệt nổi lên cảm giác khó tin tưởng. Chàng tự nghĩ:

– Đến Trình Chân nhân lừng lẫy tiếng tăm là thế mà còn sợ bọn Cực Lạc giáo, cẩn thận từng bước. Chẳng lẽ lão này lại giỏi hơn Trình Chân nhân:

Dĩ nhiên chàng chỉ nghĩ vậy trang lòng, chứ không tiết lộ ra ngoài mặt. Chàng đáp:

– Nếu được Hạ tiền bối giúp đỡ thì còn gì hay hơn nửa.

Hai người liền nhằm phía thôn xóm chạy tới. Ban đầu A Liệt đi trước. Chàng vừa đi vừa nhìn tả ngó hữu chỉ sợ đụng phải cạm bẫy địch nhân. Nhưng sau Hạ Vĩ vọt lên trước, y cất bước chạy rất mau lẹ chẳng sợ sệt gì hết.

Chỉ trong khoảnh khắc, hai người đã vào đến thôn xóm. Bây giờ Hạ Vĩ mới cảnh giới lún thấp người xuống mà đi vào. Lão chỉ nhô lên hụp xuống mấy cái đã tới phía ngoài căn nhà Âu Dương Tinh ở đậu.

Y quay lại chờ A Liệt tới gần khẽ hỏi:

– Có phải thị Ở trong phòng kia tại tòa nhà này không?

A Liệt gật đầu đáp:

-Phải rồi! Sao tiền bối lại biết được?

Hạ Vĩ cười nói:

– Những người giang hồ kinh nghiệm phong phú, nhiều việc chỉ ngó qua là biết. Cái đó có chi là lạ?

A Liệt nói:

– Nếu tại hạ có bản lãnh như vậy thì hay biết chừng nào! Chàng tiến lại đẩy cửa. Hạ Vĩ xua tay ngăn lại rồi vọt lên nóc nhà như một giây khói.

A Liệt cũng nhẩy lên một cách dễ dàng. Chàng theo sát Hạ Vĩ.

Hạ Vĩ ở trong bóng tối chau mày trợn mắt lên nhìn chàng một cái rồi mới nhẹ nhàng nhẩy xuống.

Thái độ của Hạ Vĩ đã lọt vào mắt A Liệt.

Hai người nhẩy xuống rồi, A Liệt chuyển đến cửa phòng. Lòng chàng vừa phấn khởi lại vừa khẩn trương. Chàng đưa tay đẩy cửa thị cửa phòng lập tức mở ra không một tiếng động.

Trong phòng có thấp đèn dầu sáng sủa. Một người đàn bà nằm trên giường mặt hướng ra ngoài.

A Liệt vâ Âu Dương Tinh vừa nhìn thấy nhau chàng nhẩy xổ vào đứng trước đầu giường mừng rỡ khôn xiết, đưa tay ra sờ má nàng hỏi:

– A Tinh! Cô còn ở đây ư? Thương thế cô đã khá chưa?

Âu Dương Tinh trố mắt ra nhìn tựa hồ không thể tin được A Liệt lai. tới đây. Nàng đưa bàn tay ngọc nắm lầy cổ tay chàng nói:

– Ái chà! Ngươi làm ta nóng ruột muốn chết. Ta tưởng ngươi⬦ Đột nhiên nàng dừng lại tựa hồ bị người bịt lấy miệng.

A Liệt trông vẻ mặt nàng biết ngay là vì nàng đã ngó thấy Hạ Vĩ theo sau mình.

Chàng liền nói:

– Cô nương đừng sợ. Đây là Hạ Vĩ tiền bối ở phái Thiếu Lâm. Hạ tiền bối đã giúp tại hạ đến đây cứu cô.

Mục quang cuả Âu Dương Tinh chuyển qua ngó Hạ Vĩ. Nàng vẫn lộ vẻ khiếp sợ.

A Liệt vươn tay ôm nàng dậy. Chàng đã nhiều kinh nghiệm về chuyện này nên đưa chuyển nàng lên lưng một cách rất mau lẹ.

A Liệt cử động rất thần tốc cho khỏi mất thì giờ nên chàng chưa quay lại lần nào. Bây giờ chàng cõng Âu Dương Tinh lên rồi xoay mình lại dương mắt lên mới hiểu vì lẽ gì mà Âu Dương Tinh khiếp sợ đến thế. Nguyên Hạ Vĩ cầm ngay thanh đao đứng đó tựa hồ có ý ngăn cản, vẻ mặt lại tỏ ra chẳng tử tế gì. Hơn nửa phía ngoài cửa sổ, cửa phòng, dường như đều có bóng người.. A Liệt kinh ngạc hỏi:

– Hạ tiền bối! Tiền bối làm sao vậy?

Hạ Vĩ cười đáp:

– Ta vẫn mạnh giỏi, không sao cả.

A Liệt hỏi:

– Nếu vậy chúng ta đi thôi chứ?

Âu Dương Tinh bây giờ mới la lên:

– Hắn là người ở Cực Lạc giáo. Vừa rồi ta đã thấy hắn tới đây.

A Liệt sửng sốt:

– Không phải đâu? Chính mắt tại hạ đã trông thấy Hạ tiền bối ra tay giết chết người Cực Lạc giáo kia mà?

Âu Dương Tinh hỏi:

– Ngươi đã kiểm điểm chắc chưa?

A Liệt đáp:

– Dĩ nhiên tại hạ không kiểm điểm, vì mắt tại đã ngó thấy.

Âu Dương Tinh la lên:

– Trời ơi! Sao mà ngươi ngốc thế! Đáng lẽ ngươi đừng tới đây nữa, mới phải. Bọn chúng hóa trang cả đấy.

A Liệt lộ vẻ tức giận nhìn Hạ Vĩ bỏi:

– Y nói vậy có thật không?

Hạ Vĩ hỏi lại:

– Thật thì sao mà giả thì sao?

 Liệt không trả lời, vẫn đầy vẻ tức giận lại hỏi:

– Vậy tiền bối có phải là người phái Thiếu Lâm thật không?

Hạ Vĩ đáp:

– Thật thật, giả giả, khó mà biết được.

A Liệt hỏi Âu Dương Tinh:

– A Tinh! Cô có biết phải chăng hắn là người phái Thiếu Lâm?

Âu Dương Tinh đáp:

– Coi kiểu cách cầm đao của hắn thì tựa hồ là một tay cao thủ phái thiếu Lâm.

A Liệt quay lại ngó rồi hỏi:

– Nếu vậy thì Cực Lạc giáo chủ cũng đến đây rồi. Có đúng thế không?

Hạ Vĩ cười lạt đáp:

– Ngươi hỏi nhiều quá. Nhưng ta nói cho ngươi hay cũng chẳng hề chi. Giáo chủ còn có việc trọng đại khác, ngài chưa tới. Nhưng nơi đây chẳng thiếu gì cao thủ. Đừng nói bọn trẻ nít các ngươi mà ngay những nhân vật vào cỡ Trình Huyền Đạo đến thì được nhưng đi thì không xong.

A Liệt trợn mắt lên thoá mạ:

– Cái đó chưa chắc! Trình Chân nhân là một nhân vật rất cao minh ở phái Võ Đương.

Bụng dạ quảng bác, đâu có ti tiện vô liêm sĩ như ngươi?

Chàng mở đầu bằng câu này rồi tiếp tục thóa mạ liên hồi mười mấy câu mới dừng lại.

Hạ Vĩ hững hờ đáp:

– Ngươi bất quá là đứa con nít vô tri. Bây giờ ngươi tha hồ thóa mạ cho sướng miệng lát nữa đại giá giáo chủ tới đây, ngươi sẽ hiểu bản giáo lợi hại thế nào.

Hắn chưa dứt lời, đột nhiên A Liệt nhẩy xồ lại vung quyền đánh tới nhanh như điện chớp.

Động tác của chàng đã vô cùng mau lẹ lại đột ngột phi thường. Đồng thời chàng chẳng để ý gì đến sự an nguy của thân mình, đem toàn lực đánh một đòn khủng khiếp.

Đòn đánh trên đời hiếm có này, nay Hạ Vĩ mới gặp là lần thứ nhất. Hạ Vĩ vung đao chém vào cắnh tay đối phương. Ngực hắn trúng quyền của A Liệt mà thoi quyền này lại ở cánh tay kia phóng.

Hạ Vĩ tuy võ công tinh thâm đến trình độ người thường cầm thiết trùy giáng xuống hắn cũng chịu được, người vẫn đứng trơ như đá, vững như đồng. Nhưng lần này thật là quái lạ! A Liệt đánh một quyền làm cho cả người hắn bị hất tung lên khỏi mặt đất, đập vào tường đánh ” binh ” một tiếng rồi mới té huỵch xuống đất.

Cánh tay A Liệt vẫn không việc gì. Chàng tung mình xông ra ngoài cửa.

Bỗng một lưỡi dao nhằm bổ xuống đầu chàng. Mé bên lại có một cây thương đâm xéo tới. Tiếng gió rít lên vù vù nhằm đâm vào bụng dưới A Liệt.

Cả hai cây khí giới đánh tới rất nguy hiểm. Đừng nói A Liệt à người không hiểu võ công, mà cả nhân vật bản lãnh phi thường cũng phải ghê cho đối phương đều là cao thủ hạng nhất.

Người chàng đang xông thẳng về phía trưởc thì đồng thời một đao một thương nhằm đánh vào mình.

Gỉa tỷ hai cây binh khí này phát huy toàn lực và không bị A Liệt vươn tay cướp khí giới cứ để đánh trúng thực sự vào người chàng thì luồng chân khí trong mình có chống được hay không cũng chưa biết. Nhưng hiện giờ không ai ngờ chàng xông ra cửa một cách đột ngột. Địch nhân ra chiêu trong lúc thảng thốt, lại thấy chàng vươn hai tay đoạt đao thương, khiến cho chiêu thức phải trệch đi. Biến thế này dĩ nhiên làm cho đòn đánh giảm sức khá nhiều.

Đầu A Liệt chịu đựng một đao, bụng chàng chịu đựng một thương, mà chàng chẳng những không té xuống, lại còn tăng gia tốc độ chạy nhanh hơn. Đồng thời chàng tiện tay đoạt được thanh trường đao rồi vọt ra khỏi nhà.

Lúc này A Liệt không ẩn mình nữa mà ra sức chạy cho mau. Trong đêm tối bóng chàng như một cơn gió thoảng, chớp mắt đã không thấy tông tích đâu nữa.

Trong nhà lại thêm năm, sáu bóng người ào ạt nhảy ra rượt theo.Nhưng chàng bao lâu một hồi còi lanh lảnh thét lên từ trong xóm vọng ra miền khoáng.

Lát sau trong gian nhà kia đèn lửa sáng chưng. Người đến tụ tập rất đông đảo. Trừ hai mỹ nữ áo xanh và hai hán tử xấu xa là để lộ chân tướng, còn ngoài ra mọi người đều mặc áo trường bào chùng đến gót chân và che cả đầu lẫn mặt.

Một người che mặt đảo mắt nhìn quanh, cất tiếng lạnh lùng hỏi:

– Được lắm! Các ngươi về hết cả rồi. Chuyện này là thế nào?

Một người che mặt khác tiến lên một bước khom lưng đáp:

– Vụ này nói ra e rằng giáo chủ khó mà tin được. Thằng lỏi đó cõng Âu Dương Tinh xông ra khỏi căn nhà này còn đả thương cung phụng, lại đoạt mất trường đao của Lương cung phụng.

Cực Lạo giáo chủ tay trái nâng bông mai vàng trước ngực, khịt mũi cười lạt.

Mọi người không ai dám hở miệng. Sau một lúc, Liễu Phiêu Hương đứng bên giáo chủ cất tiếng hỏi:

– Nghiêm cung phụng! gã ở gia phái nào? Có bị thương không?

Nghiêm cung phụng đáp:

– Thủ pháp gã không vào chương pháp nào hết, thật không thể hiểu rõ gia phái gã.

Điều đáng sợ nhất là dường như gã đã luyện tấm thân sắt thép chém không vào.