Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 34

5:38 sáng – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 34 tại dưa leo tr. 

Nếu tôi là mưa, có thể vĩnh viễn cùng trời cao rơi xuống, có thể chạm đến tâm người nào đó chứ…..

Xuống xe buýt, Lôi Dĩnh chậm rãi cất bước về nhà, nơi nàng đang ở hiện tại rất tiện lợi đi đi về về, hơn nữa nàng cùng hắn cũng sống ở một khu khá náo nhiệt, bởi vì khu này cách công ty nàng cũng ko bao xa, nên giao thông cũng rất thuận tiện

Vài ngày nữa hắn sẽ trở về chứ!!?

Ngẩng đầu lên nhìn khoảng không trên bầu trời, hay quá , vừa xuống xe cũng là lúc mưa muốn ngưng lại, nếu ko giờ này phút này, nhất định nàng sẽ bị ướt sũng

Bầu trời vẫn âm u, giông như một đứa bé nín khóc, chỉ cần một sự cố nhỏ, mưa to sẽ lại tầm tã rơi xuống

Nàng còn phải đi siêu thị mua chút đồ ăn và hoa quả, tủ lạnh trong nhà đều rỗng ko, xem ra nên đi nhanh 1 chút, nói ko chừng mưa lại muốn trút xuống

“Tiểu Dĩnh? Em là Lôi Dĩnh phải ko?”

Đang ở quầy lựa chọn sản phẩm thịt, Lôi Dĩnh đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình, quay đầu lại, thấy rõ người trước mặt, nàng mới kinh ngạc, mở mắt thật to

“học tỉ” là Cao Di Tĩnh , lúc nàng còn học đại học, người này đối xử với nàng rất tốt

“Đúng là em a, Tiểu Dĩnh, lâu ko gặp” Cao Di Tĩnh vui vẻ giữ chặt nàng

“Đúng vậy, từ sau khi học tỉ tốt nghiệp chúng ta cũng chưa gặp mặt ” Lôi Dĩnh cũng hết sức vui

“Đúng vậy a! Ko ngờ lại có thể gặp em ở đây” Cao Dĩ Tĩnh cũng vui vẻ nói

“Ừ, học tỉ, chị cũng đến mua thức ăn sao?” Lôi Dĩnh cười hỏi

“Đúng, nhà của chị cũng gần đây, hôm nay lâu lắm mới gặp lại, có muốn đến nhà chị ngồi 1 chút ko? thuận tiện cùng nhau ăn bữa tối”

Hiện tại đã 7 giờ 10, Lôi Dĩnh gật đầu nói “Được!” Dù sao hiện tại về nhà nàng cũng phải làm cơm, chi bằng cùng học tỉ ôn chuyện cũ, vui vẻ tâm sự

“Thật tốt quá, em muốn ăn cái gi? Chị sẽ làm cho em” Cao Di Tĩnh hưng phấn nói

“Học tỉ ko cần khách sáo, chị mua cái gì em ăn cái đó” Lôi Dĩnh nói

“Tốt lắm”

Mua đồ lặt vặt xong, hai người xách theo hai cái bao, đi ra khỏi siêu thị, màn đêm đã lờ mờ buống xuống,1 buổi tối của thành phố lại bắt đầu, đèn rực rỡ phát ra ánh kì dị

“Chúng ta đi nhanh 1 chút đi, em sợ một lát trời lại đổ mưa” Lôi Dĩnh nói

“Ừ!”

Hai người vừa cười vừa nói đi đến nhà Cao Di Tĩnh, kỳ thật là cùng hướng với nhà nàng

“Đến rồi, vào thôi!” Cao Di Tĩnh quay đầu hướng Lôi Dĩnh nói

“Học tỉ, chị cũng ở đây?” Lôi Dĩnh có chút giật mình hỏi, nàng ở đây đã 3 tháng, sạo lạo chưa từng gặp mặt “nàng” (*Cao Di Tĩnh)

“Sao vậy?? Chị cũng ở nơi này a!” Cao Di Tĩnh có chút kì quái khi thấy phản ứng của nàng

“Ách……………kỳ thật em cũng ở trong tòa nhà này, nhưng em ở lầu 9, chị ở lầu 3″ Lôi Dĩnh giải thích nói

“Thật vậy a!! Trùng hợp quá, sao chị lại ko chạm mặt em ta!!?” Cao Di Tĩnh cười nói

“Đúng vậy a!!”

“Tiểu Dĩnh, em ngồi xuống trước, có muốn uống gì ko? Cà phê hay nước trái cây” Cao Di Tĩnh buông đồ trong tay, đóng cửa lại, hỏi

“Nước trái cây đi” Lôi DĨnh trả lời

“Vậy em ngồi đợi chút” Cao Di tĩnh nói xong, liền lắc mình xuống bếp

Lôi Di Tĩnh ngồi xuống sofa, bắt đầu quan sát, tường giấy vàng nhạt, ghế sofa màu vàng, thảm vàng nhạt, cả căn phòng đều toát lên vẻ ấm áp, học tỉ đúng là ko khác trước, màu sắc yêu thích đều là màu nhạt, đặc biệt là vàng nhạt

“Học tỉ, tính cách của chị một chút cũng ko thay đổi” Lôi Dĩnh nhìn Cao di tĩnh ra khỏi bếp cười nói

Cao Di tĩnh đi lên, đem theo ly nước trái cây đặt trước mặt nàng, biết nàng muốn nói đến cái gì, liền trả lời “A…..chị thích cái màu này, vậy em ngồi xem ti vi trước , chị nấu cơm”

“Em giúp chị nha!?”

“Em là khách, làm gì có đạo lý để khách làm việc, em cứ ngồi xem TV” Cao Di Tĩnh đè Lôi Dĩnh đang muốn đứng dậy xuống

“Vậy em ở đây chờ thức ăn nha” Lôi DĨnh nói

Cao Di Tĩnh vừa lòng trổ về bếp, bắt đầu bắt tay làm bữa tối

30 phút sau, Cao Di Tĩnh làm xong 1 bàn đồ ăn hấp dẫn, hiện ra trước mắt Lôi DĨnh

“Học tỉ, em ko khách khí nha” Lôi Dĩnh cầm lấy chiếc đũa, mỗi một dĩa thức ăn đều ăn 1 ít “A, ăn ngon thật nha! học tỉ , chị nhất định là một hiền thê lương mẫu (*vợ hiền mẹ tốt)” Lôi Dĩnh rộng rãi tán dương, đồ ăn của học tỉ so với đồ ăn nàng làm ngon hơn rất nhiều, tuy rằng đồ ăn nàng làm có thể ăn được nhưng so với học tỉ thì còn rất kém

Bị nàng thổi phồng như vậy, Cao Di Tĩnh tươi cười càng thêm rõ “A….thích thì ăn nhiều 1 chút” Nàng cầm lấy đũa gắp đồ ăn cho Lôi Dĩnh

“Học tỉ, chị cũng ăn đi!! Ngày nào đó rảnh thì dạy em nấu cơm!!” Lôi Dĩnh vừa ăn vừa nói

“Được!! Dù sao em cũng ở đây, có rảnh em lại đến đây, sẵn tiện chị có thêm 1 người sai vặt để làm 1 nhàn thê lạnh mẫu a!” Cao Di Tĩnh cười nói

“Ừ, có rãnh em sẽ ghé, chị cũng có thế ghé nhà em một chút, dù sao hiện tại trong nhà, em chỉ có 1 mình, rất vắng vẻ” Lôi Dĩnh nói

“Hả!?” Cao Di Tĩnh kinh ngạc há hốc “EM kết hôn?”

“Ừ” Lôi Dĩnh yếu ớt cười, sau đó lẳng lặng nhìn đồ ăn trong bát

“Em khi nào đã kết hôn?”

“Ba tháng trước?”

“Tổng giám đốc tập đoàn Cung thị”

Là hắn!! Đại thiếu gia nổi danh hoa tâm, Cao DI tĩnh ko nghĩ ra, Lôi Dĩnh sao lại có thể lấy hắn, trước kia khi còn đi học, nàng đã nói nàng muốn có 1 cuộc sống bình thản, còn nữa, lúc ấy “nàng” cũng nhớ rõ Lôi Dĩnh nói thích Minh Thiên Mạch, nhưng chuyện trước mắt này, nàng biết mình ko nên hỏi nhiều

“Ừ! thanh danh chồng em ko được tốt lắm ” Cao Di tỉnh uyển chuyển, bộc trực nói

“Học tỉ, chị hẳn đã kết hôn rồi?” Lôi DĨnh buông bát đũa xuống

“Đúng!”

“Hai người là vì yêu nhau mà kết hôn sao?”

Cao Di tĩnh có chút ko hiểu ý tứ câu hỏi của nàng, nhưng vẫn gật đầu

“Em với hắn là hôn nhân hợp đồng, cho nên ngay từ đầu, hắn đã làm rõ em ko được yêu hắn, cũng ko được can thiệp cuộc sống riêng của hắn, nhưng vừa kết hôn 3 tháng, mỗi ngày sáng chiều ở chung, em đã yêu hắn, hắn cũng có năng lực khiến cho phụ nữ yêu, ở chung lâu ngày, hắn ngoại trừ phong lưu một chút, thì có tật xấu gì, có thể nói là rất hoàn mỹ” Lôi Dĩnh chậm rãi tự thuật

“ý của em là, em đã yêu hắn? nhưng mà yêu hắn, em sẽ bị tổn thương” Giương mắt nhìn, Cao di tĩnh thấy “nàng” tựa hồ ko muốn nói nhiều, nên nàng cũng ko muốn hỏi, có 1 số việc cứ để nó thuận theo tự nhiên phát triển sẽ tốt hơn “Ừ……ăn cơm đi!”

Lôi DĨnh hiểu được ý nghĩa lời nói của nàng, nhưng yêu cũng đã yêu rồi, tim đã đặt lên người hắn thì ko cách nào thu hồi trở lại, cho dù kết cục bị tổn thương, nàng cũng cam tâm tình nguyện

Ăn xong bữa cơm chiều, 2 người nói chuyện phiếm với nhau 1 hồi

“Thời gian ko còn sớm nữa, em đi về trước” Lôi Dĩnh đứng thẳng nói

Cao Di Tĩnh giương mắt nhìn đồng hồ, đã chín giờ hơn, cũng ko còn sớm để giữ lãi “Ừ, chị tiễn em đi”

“Học tỉ, em chỉ việc lên lầu, hơn nữa em ko phải con nít, ko sợ bị lạc” Lôi Dĩnh buồn cười nói

“A….đúng rồi,” Nói xong, Cao di tĩnh liền từ quầy tủ lấy ra một tấm danh thiếp đặt trong ngăn kéo, đưa ra “Tấm danh thiếp này có số di động của chị, tuy rằng chị ko còn làm việc”

Lôi Dĩnh nhận tấm danh thiếp, lấy từ trong túi tờ giấy ghi chép, viết số điện thoại cùng số nhà của mình rồi đưa cho Cao Di tĩnh “A…..đây là số của em, có rảnh thì gọi cho em”

Mới vừa đi ra ngoài cửa, di động của Cao Di tĩnh vang lên, nàng xem màn hình điện thoại rồi nhìn Lôi Dĩnh cười, sau đó đi đến một góc nghe điện thoại

Lôi DĨnh hiểu ý cười, biểu hiện như vậy có lẽ người gọi đến là chồng của học tỉ đi!

Lôi DĨnh đối với nàng hiểu ý, miệng phun ra 3 chữ “em đi trước” rồi hướng nàng cười, sau đó đáp thang máy lên lầu trên