Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 15

12:04 chiều – 20/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 15 tại dua leo tr 

Tường Linh biến sắc se lòng nhìn em rồi như khổ tâm lắm:

– Tường Vân đừng oán chị, hãy qua đây chị cho em xem cái này, em sẽ biết tại sao chị khuyên em khoan tiến tới hôn nhân với Phi Diệp.

Tường Vân đứng bật lên, nàng theo Tường Linh qua phòng, thấy Tường Linh lấy tập hồ sơ ra, Tường Vân hồi hộp nhìn chị đăm đăm. Tường Linh lấy tấm hình tên cướp bịt mặt đưa cho em gái:

– Em nhìn coi hình này giống Phi Diệp không?

Tường Vân nhìn chị biến sắc:

– Chị nói gì kỳ quá? Chị nghi ảnh là tên cướp sao? Tường Linh đáp:

– Chị chưa chắc, nhưng tiến hành cuộc điều tra này chị thấy có nhiều điểm nghi ngờ cho hắn lắm.

Tường Linh dịu đi, nàng suy nghĩ kỹ rồi lắc đầu:

– Em không thể tin như thế chị cho em biết nhận xét của chị đã.

Tường Linh nói:

– Chị biết em không tin nhưng mà chị vẫn phải ngăn cản. Nếu em không tin thì sau có chuyện gì em ráng mà chịu, chị không ngăn cản làm gì nữa.

Tường Vân nghe chị nói đứng đắn như thế mời hoài nghi nhìn chị.

– Em xin lỗi…

Nhưng ngay lúc đó thì lòng Tường Vân đau đớn xót xa và tình yêu lại xua đuổi ý nghĩ hoài nghi, nàng buồn đứng lên về phòng. Tường Linh đã lấy xe đi, nàng đến nhà hàng La Pagode ngồi uống nước vì nàng đã biết mỗi chiều Kim Anh ngồi đấu láo ở đây.

Tường Linh muốn theo dõi bọn này để hiểu sự liên lạc của Phi Diệp với Kim Anh. Ở nhà Tường Vân thấy chị mới đi thì vội sửa soạn để qua nhà Phi Diệp vì sự nhớ nhung làm nàng không tự chủ được mặc dầu nàng không muốn qua bên ấy nữa. Tường Vân không muốn tin chị mà cũng phải tin vì nàng chợt nhớ đến việc Phi Diệp xúi nàng chụp hình tập hồ sơ vụ cướp.

Tường Vân sang nhà Phi Diệp với vẻ hoang mang buồn bực. Nàng làm Phi Diệp mới thấy mặt nàng đã lo âu, chàng ôm lấy người yêu nồng nàn vồn vã:

– Tường Vân anh mong em lắm.

Tường Vân tránh cái hôn, nhìn vào mắt chàng rồi ứa nước mắt khóc nghẹn ngào, lát sau nàng cố thều thào hỏi:

– Anh.. anh có yêu em thật tình không?

Phi Diệp gật đầu:

– Anh đã hứa và chứng minh rồi.. Anh yêu em lắm.

Tường Vân chớp mắt, rồi nhìn thẳng vào mặt Phi Diệp:

– Vậy anh có điều gì dấu em không?

Phi Diệp đổ mồ hôi trán thầm nghĩ:

– Ờ đúng là có chuyện gì bất lợi cho mình rồi. Và chàng hỏi Tường Vân:

– Tại sao em lại hỏi anh câu đó sau khi chúng mình đã là của nhau? Tường Vân đau xót gật đầu:

– Ờ, vì chỗ chúng ta đã là của nhau, em muốn anh nói thật với em.. anh hãy trả lời em đi đã.

Phi Diệp lắc đầu:

– Anh không dấu giếm em sự gì hết. Anh yêu em và muốn cưới em vậy thôi. Tường Vân nắm lấy tay chàng:

– Anh có biết rằng chị Tường Linh đã ngăn cản hôn nhân của chúng ta không? Tường Vân vừa dứt lời Phi Diệp đã hiểu nửa chuyện, nên chàng dùng kế ly gián gật đầu nói:

– Anh đã đoán trước thế nào cũng có sự đó..

– Tại sao vậy?

– Tại Tường Linh cũng yêu anh, nghe anh hỏi cưới em Tường Linh sẽ ghen mà ngăn cản.

Tường Vân thở dài:

– Em cũng nghĩ như anh, nhưng chị ấy có đưa ra lý do ngăn cản của chỉ. Phi Diệp nghiêm giọng:

– Chỉ đưa lý do gì?

Tường Vân ôm chàng gục đầu vào ngực như để an ủi:

– Lý do… ấy là… chỉ..

Giọng Tường Vân ngập ngừng, Phi Diệp hỏi dồn:

– Chỉ làm sao nói anh nghe đi.

Tường Vân hắng giọng:

– Chỉ.. chỉ nghi anh là tên cướp lợi hại đang bị truy nã gắt gao. Sắc mặt Phi Diệp không biến đổi, chàng phá lên cười và nâng cằm Tường Vân nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy đáng yêu đó:

– Hừ.. vậy em tin lời chỉ sao?

Tường Vân cũng nhìn sâu vào đáy mắt Phi Diệp rồi vành mi chớp nhanh với cái lắc đầu. Phi Diệp ôm chầm lấy nàng hôn khắp mặt:

– Vậy em mới xứng đáng là người yêu của anh và anh hết còn ái ngại em buồn vì lời dèm pha khéo léo đó.. Ở đời không ăn thì họ đạp đổ em à.. Đó là lẽ thường tình thiên hạ, nếu họ phá mà chúng ta vẫn yêu nhau coi thường sự ngăn cản của họ thì chúng ta sẽ thắng em ạ.

Tường Vân ngó chàng gật đầu:

– Anh, em yêu anh, em thề sống chết với anh không ai ngăn cản được tình ta cả.. Phi Diệp sung sướng bồng Tường Vân lên, Tường Vân ôm cổ chàng nhắm mắt mê ly trong vòng tay khỏe mạnh đó.

Một trận yêu đương nồng nàn lôi cuốn cả hồn xác Tường Vân làm nàng rên rỉ và cảm thấy càng yêu Phi Diệp gấp bội lần. Còn Phi Diệp cũng quyết làm cho mình thắng cuộc với bất cứ giá nào.

Mặt trời đã ngả bóng, Tường Vân tỉnh giấc trong cánh tay chàng, nàng hôn lên mắt và đưa tay đập nhẹ vai chàng:

– Chết, em phải về anh ạ.

Phi Diệp gật đầu:

– Em đừng chống lại Tường Linh, nhưng em nài nỉ mẹ chấp nhận cho chúng ta cưới nhau sớm là xong.. Vì chúng ta đã yêu nhau quá mất rồi.. Nếu tháng tới mà chúng ta chưa thành hôn rủi em có thai thì sao?

Tường Vân chớp mắt:

– Em yêu anh quá anh ơi, gần anh em vui, sắp xa anh em lại buồn rồi, em không hiểu tên cướp kia là ai, ở đâu để cho chị Tường Linh đừng nghi anh. Phi Diệp mỉm cười và bình tĩnh:

– Khỏi lo điều đó, việc ấy là của Tường Linh chớ không phải của em, em cứ phớt tỉnh đi. Tường Linh nghi anh mà có chứng cớ chi cho em phải lo đâu, tại nàng ghét anh và ghen với em nên nghi bậy đó.

Tường Vân đã giao cho Phi Diệp cả tâm hồn lẫn thể xác nên chàng nói gì nàng cũng tin. Phi Diệp vừa dứt lời nàng cúi hôn chàng say đắm một phút sau nàng nói:

– Thôi em về, em cám ơn anh đã cất gánh lo cho em.

Trong giờ phút Tường Vân say tình bên kẻ nàng yêu thì Tường Linh đang ngồi nghe bọn Kim Anh đấu hót um xùm trong nhà hàng.

Tường Linh đã ngồi cả giờ mà không nghe bọn chúng nói đến tên Phi Diệp nhưng nàng kiên nhẫn theo dõi, chợt một tên hỏi Kim Anh:

– Nghe nói Kim Anh mới có bồ đẹp trai như ông hoàng phải không?

Đôi mắt Kim Anh sáng rực lên:

– Đúng là một ông hoàng đấy, nhưng là một ông hoàng khó tánh, hắn giàu lắm. Vài tiếng hút gió nổi lên rồi một tiếng nói:

– Vậy còn chờ gì mà Kim Anh chưa cho chàng ra mắt để bọn này tôn làm đại ca? Kim Anh cười:

– Khoan đã nào, sự giao thiệp chưa đi đến đâu cả làm sao dám giới thiệu cho bọn bây. Tao coi bộ hắn thành thạo và tao hơi si hắn rồi đó.

Tường Linh nghe vậy tự hỏi thầm:

– Ồ, chẳng lẽ Phi Diệp và Kim Anh mới chỉ là sơ giao? Nếu họ chỉ là sơ giao thì ta làm sao tìm ra manh mối những vụ cướp này? Tường Linh đã tưởng nắm được mối dây là Kim Anh thì sẽ phăng lần tới ai ngờ lại vuột mất vì xét qua chuyện này Phi Diệp chưa mật thiết với Kim Anh.

Tường Linh ráng ngồi một lát nữa nàng hiểu Kim Anh và Phi Diệp mới quen nhau thì chán nản bỏ về.

Tường Linh không ngờ em gái đã trao thân gởi phận cho Phi Diệp, nàng về tới nhà thấy Tường Vân nằm trong phòng thì tưởng em buồn bã chẳng đi đâu.

Tường Vân nghe biết chị về nhưng làm lơ không qua như mọi lần. Tường Vân có mặc cảm sợ chị sẽ khám phá được những nét thay đổi của mình, nên nàng xa lánh chị.

Tường Linh về phòng lo thay đồ để tắm xong mới ngồi sắp đặt lại công việc trong tâm trí, nàng tính:

– Phải gặp tận nhà mấy nạn nhân để hỏi cho rõ, không thể nào ta đoán sai, hình ảnh đó và cái giàu bộc phát không nguồn gốc của Phi Diệp đã tố cáo tất cả. Và đến vụ xin cưới Tường Vân ta cũng thấy có sự lợi dụng trong đó.

Tường Linh đau khổ vì lòng còn vương vấn tình yêu, nàng cố xua đuổi hình ảnh Phi Diệp cho tâm trí được thảnh thơi nên lấy hai viên thuốc an thần uống rồi lên giường ngủ.

Đến bữa ăn không thấy nàng xuống, Tường Vân ngạc nhiên trong khi bà Tường Linh nói:

– Con lên kêu chị xuống ăn cơm đi.

Tường Vân gõ cửa phòng, Tường Vân vẫn ngủ say, nàng phải xuống ngồi bên mẹ:

– Chị hai ngủ say quá mẹ à, con kêu không thấy chỉ rục rịch chi hết. Bà Tường Linh dặn lại bếp để phần cơm cho Tường Linh rồi cùng ngồi ăn với Tường Vân, Tường Vân nhân lúc mẹ con thân mật mới nói:

– Mẹ à, ngày mốt đã là chủ nhật, anh Phi Diệp sẽ đưa mẹ ảnh đến xin mẹ chờ tiếp. Bà Tường Linh gật đầu:

– Mẹ sẵn lòng tạo hạnh phúc cho con vậy mẹ cứ tiếp họ còn việc nhận lời thì xin họ để chậm một chút. Tường Vân nhìn mẹ:

– Mẹ còn nghi ngại điều gì mà không nhận lời được?

Bà Tường Linh nói:

– Mẹ phải chờ ý kiến của chị con vì chị con có hẹn sau một tuần lễ sẽ cho mẹ biết có nhận lời được hay không?

Tường Vân nhìn mẹ cương quyết:

– Mẹ à, con nhất định làm vợ anh Phi Diệp, bởi vậy bất cứ lý do nào con cũng xin mẹ phải quyết định ngày hôm ấy mẹ ạ.

Bà Tường Linh nhìn con với ánh mắt tò mò:

– Con đã hẹn hò với hắn dữ lắm sao? Và con có thể mê hắn đến thế sao?

Tường Vân cúi đầu ngập ngừng thú nhận:

– Con yêu ảnh lắm, nếu con không được làm vợ ảnh thì con thề ở vậy đến già. Bà Tường Linh thở dài:

– Thằng đó ra sao mà con thương dữ vậy? Con chỉ cho mẹ coi được không? Tường Vân gật đầu:

– Để con mời ảnh qua đây chơi cho mẹ thấy. Hôm trước chị Tường Linh có mời ảnh ăn cơm ở nhà mình một lần nhưng mẹ đi khỏi.

Bà Tường Linh chau mày:

– Chị con biết tức là chị con đã có sự nhận xét nó sao đó mời ngăn trở, con nên suy nghĩ kỹ đi.

Tường Vân nhìn mẹ đăm đăm:

– Con khó nói cho mẹ hiểu quá, nhưng con cũng biết chị hai cũng yêu ảnh. Bà Tường Linh đỏ mặt:

– Con nói vậy hoài, như vậy là con cho rằng chị con ghen à?

Tường Vân gật đầu:

– Đúng vậy đó mẹ.

Bà Tường Linh giận dữ:

– Con láo quá đi thôi, Tường Linh là chị con nó đứng đắn và tâm tánh cứng cỏi, mẹ không tin nó có thể ghen với con, mẹ cho rằng nếu nó yêu Phi Diệp mà thấy con cũng yêu thì nó sẽ thôi bởi tánh nết nó hào hùng không hèn đến nổi ghen thù hận với em đâu.

Bị mẹ rầy Tường Vân xụ mặt và ghen với chị, nàng ăn mau mau rồi đứng lên về phòng ôm mặt khóc.

– Rõ ràng là mẹ cưng chị Tường Linh hơn, đời mình cô đơn quá, mình cần tình yêu thương của Phi Diệp nếu ảnh bỏ thì mình bơ vơ biết sống với ai?

Tường Vân trách chị, trách mẹ và nàng nghĩ sự tự do kết hôn nếu bị gia đình ngăn cản. Tường Vân đang khóc bà Tường Linh lên phòng Tường Linh nghe tiếng nức nở của Tường Vân bà chau mày. Tường Linh mở cửa thấy mẹ thì ngạc nhiên bởi vì bà ít lên phòng riêng của hai con. Nàng nói:

– Me…

Bà Tường Linh gật đầu:

– Con mới ngủ dậy hay là bệnh mà không xuống ăn cơm?

Tường Linh lấy ghế:

– Mẹ ngồi chờ con rửa mặt một chút, tại con mệt trí nên nằm ngủ vùi đó thôi, bây giờ con khỏe rồi.

Bà Tường Linh nói trong lúc Tường Linh cúi rửa mặt trong phòng tắm:

– Con Tường Vân nó khăng khăng đòi mẹ chấp nhận thằng đó hỏi cưới, bây giờ tính sao đây?

Tường Linh trầm ngâm rồi nói:

– Mẹ có thể chấp nhận cho chúng nó làm bạn với nhau qua lại thân mật và bảo chờ sau vài tháng nếu vẫn yêu thương thì mẹ gả.

Bà Tường Linh tươi lên:

– Hay quá, con tính vậy hay lắm rồi, để mẹ bảo cho nó biết kẻo nó phiền con. Tường Linh cười buồn:

– Con lại sợ rằng nếu không ngăn cảm thì sau này nó lại còn phiền nhiều hơn kìa. Bà Tường Linh hỏi:

– Chuyện chi lạ vậy? Nó thấy con ưng thuận cho nó nên duyên thì phải cám ơn con chớ sao lại buồn?

Tường Linh làm thinh nàng chưa dám cho mẹ biết vì nàng sợ bà lo quá làm lộ chuyện.. Nàng chau mày:

– Tường Vân mê Phi Diệp đến mức này thì có khi nó học lại những lời ta nói về Phi Diệp nghe rồi cũng nên. Tường Linh vội bảo mẹ:

– Mẹ xuống nhà nghỉ để con qua nói chuyện với em một lát. Bà Tường Linh xuống nhà, tánh bà không thích bận tâm lo âu, Tường Linh sang phòng em gái kêu:

– Mở cửa cho chị, Tường Vân..

Tường Vân nói lớn giọng nức nở:

– Chị ghét em rồi còn gì mà nói?

Tường Linh nói vô:

– Chị tính với em vụ Phi Diệp, em mở cửa lẹ đi. Tường Vân nghe vậy mới mở chị vô rồi lại tới giường nằm, Tường Linh đến ngồi bên em:

– Chị nghe nói em nhất định xin mẹ gả cho Phi Diệp, chị không cản ngăn em nữa nhưng chị giao kết một điều nếu sau này chị cần bắt hắn em không được oán nghe chưa.

Tường Vân nghe gai gai sau lưng, nàng nhìn cặp mắt trong sáng của Tường Linh rồi rụt rè gật đầu:

– Không bao giờ em oán chị đâu, nhưng chị đã có tang chứng gì chưa? Tường Linh lắc đầu:

– Tại chưa có tang chứng gì rõ rệt nên chị mới để em qua lại với hắn. Em đã yêu hắn thì cứ yêu nhưng chị thấy không có quyền tha hắn nếu sau này chị đủ bằng chứng.

Tường Vân lịm đi, Tường Linh lui ra khép mau cánh cửa.