Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 24

12:05 chiều – 20/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 24 tại dua leo tr 

Không ai có thể tưởng Lâm Huê sẽ trốn, nàng khéo léo đi phía trong sân xuống nhà bếp rồi ra sau mở chốt cửa sau. Cửa này một năm chỉ mở một lần nên hơi rít, Lâm Huê quýnh lên ngó quanh.

Chợt một tiếng nói cất lên sau lưng làm cho nàng muốn xỉu, tên bồi hầu bên phòng ông Lâm Lý hỏi nàng:

– Cô tính mở cửa này?

Lâm Huê lịm đi một phút rồi bảo nó:

– Ờ, mở dùm tao rồi gài lại tử tế tao cho ngàn xài nè.

Và nàng mở bóp nhỏ lấy một ngàn cho nó trong khi nó mở chốt cửa dùm nàng. Lâm Huê ra khỏi là rảo bước vọt lẹ, nàng không kêu xe vì sợ họ điều tra ra cái người đã đưa nàng tới chỗ Phi Diệp đợi. Nàng chỉ quẹo chừng mười thước, Phi Diệp từ xa đang chăm chú soi ống viễn kính ngó lại thấy và vội lái xe chạy mau tới sớt nàng thiệt lẹ.

Đã lên được xe Phi Diệp rồi Lâm Huê gục vào ghế vừa run vừa khóc:

– Trời ơi, em lo quá anh à… Em chết mất..!

Phi Diệp thấy thương tâm nên an ủi:

– Thôi nằm im nghỉ đi thoát nạn rồi…

Lâm Huê vẫn khóc rấm rứt làm Phi Diệp hơi khó chịu:

– Anh không ngờ em yếu đến thế.. Phải chi em cứ bình tĩnh thì ai làm gì được em? Lâm Huê bệu bạo:

– Nhỏ lớn em có mạo hiểm như vầy bao giờ, giờ này chắc họ đang tìm bắt em đó… Phi Diệp nói:

– Chưa đâu, em tưởng chờ lấy được cái trát biện lý mau lắm sao? Vả lại họ không ngờ em dám bỏ trốn, tình thế này chỉ có trốn là thượng sách, em đồng ý thế không?

Lâm Huê gật đầu:

– Dĩ nhiên, bởi vì họ bắt em đi thì sẽ lòi ra anh.

Phi Diệp nhếch môi cười khó chịu, trong trí chàng đang nghĩ:

– Đúng vậy ai dè em ngây thơ quá, em đã hai mươi mấy tuổi đầu mà không có thủ đoạn gì cả, đem em đi trốn như thế này cũng đâu phải là thượng sách.. Vậy thì trong khi em mới đi người ta tưởng em đang còn trong phòng thì anh phải ra tay chôn em một chỗ chắc ăn nhứt là hơn.

Phi Diệp liền bảo Lâm Huê:

– Em đến cất va ly ở đây rồi chúng ta đi Cấp, anh nghĩ chúng ta nên tránh Sàigòn ít hôm.

Lâm Huê áp má vào cánh tay chàng:

– Anh làm sao thì làm miễn là thoát nạn rồi em sẽ tìm cách liên lạc với ba em. Phi Diệp gật đầu, xe đã đến nhà bà Lệ Hằng, Phi Diệp bảo Lâm Huê:

– Đưa những đồ quý giá anh cất chỉ đem theo ít tiền và một bộ đồ tắm thay thôi. Lâm Huê đáp:

– Em không có áo tắm.

Phi Diệp nói:

– Ngoài đó thiếu gì áo tắm đẹp, ra đó mình mua. Lâm Huê giao cái bóp lớn cho Phi Diệp:

– Em có đựng riêng tiền, vàng và kim cương trong này, anh cất cho gọn, em đem luôn valy quần áo đi.

Phi Diệp gật đầu:

– Phải đi lẹ lẹ keo họ phát giác ra em không có nhà.

Lâm Huê nói:

– Em có dặn thằng hầu của ba em đừng nói em đã đi rồi. Phi Diệp không bỏ lỡ một phút, chàng cất bóp châu báu vô tủ riêng rồi cùng Lâm Huê ra xe đi gấp.

Chiếc DS21 lướt với tốc độ tối đa hơn một giờ sau hai người đã có mặt tại Cấp. Phi Diệp nói:

– Mình ra tắm trước một lát cho sạch sẽ rồi hãy đi ăn, anh chưa đói em ạ. Lâm Huê mỉm cười gật đầu.. Cùng chàng ghé vào tiệm mua áo tắm và thẳng ra bãi sau.

Mấy phút trôi qua hai người chơi vơi trên bãi biển. Một lượn sóng đánh dạt họ vào bờ.

Vòng tay Lâm Huê ghì chặt lấy Phi Diệp trong nụ hôn nóng bỏng quên cả mây nước chung quanh.

Như một người nhái thiện nghệ, Phi Diệp vừa hôn Lâm Huê vừa dìu nàng chờ một luồng sóng mới trong lúc thủy triều lên.

Không lâu, chỉ năm phút sau khi xuống biển Phi Diệp đã trở vô giữa đám người thản nhiên vui đùa ven bờ cát, không ai để ý đến kẻ đi ra có cặp mà trở vô một mình.

Phi Diệp ung dung lên bãi ôm áo choàng của Lâm Huê ra xe. Giờ này chàng chỉ việc về Sàigòn càng sớm càng tốt, và rủ Tường Vân qua chơi là yên chuyện. Chàng tính đi dọc đường sẽ liệng áo choàng và giày của Lâm Huệ Mỗi đoạn đường dài chàng bỏ một cái cho phi tang. Còn cái bóp nhỏ, Phi Diệp lấy giấy tờ và tiền bạc qua túi mình để về đốt đi chỉ có phấn son và khăn thì chàng liệng luôn cả bóp và chắc chắn sẽ có người lượm cái bóp đẹp đó về xài.

Phi Diệp đã làm đúng ý định gọn bâng trong khoảng thời gian Tường Linh và Lê Đằng lên gõ cửa phòng Lâm Huê.

Thằng hầu của ông Lâm Lý im hơi làm cho mọi người cứ tưởng Lâm Huê còn trong nhà, hoặc trên lầu.

Tìm mãi không thấy Lâm Huê và đã qua sáu giờ chiều Lê Đằng bảo Tường Linh:

– Cô ta không chịu ra thì làm sao, hết giờ có quyền vô nhà tư nhân rồi? Tường Linh nói:

– Để giấy mời mai cổ lên Nha Đô Thành.

Lê Đằng nói nhỏ:

– Và phải cho người canh chừng, tôi e đêm nay cô ta trốn à. Ngay lúc ấy ông Lâm Lý về tới, Tường Linh chào, ông ngạc nhiên nhìn Lê Đằng:

– Hình như ông là thám tử làm trên nhà Đô Thành?

– Dạ thưa phải…

Ông Lâm Lý càng kinh ngạc:

– Vậy ông và cô có việc chi đến đây?

Lê Đằng đưa thẻ hành sự và trát bắt Lâm Huê cho ông Lâm Lý, ông xem xong hoảng hồn nói:

– Con gái tôi làm gì mà bị bắt?

Lê Đằng lựa lời nói:

– Thưa ông, cô Lâm Huê có nhiều cử chỉ để bị tình nghi là dính líu vào cái chết của bà chủ tiệm bán kim cương Diamond, chúng tôi mời cô lên nha cảnh sát để hỏi cung vậy tôi gởi ông giấy này vì tôi gọi nãy giờ cổ không mở cửa. Ông Lâm Lý hoảng hốt:

– Lạ không, tại sao con tôi lại dính líu đến một vụ chết chóc? Bà Diamond nào đó bị chết ra sao?

Tường Linh nói:

– Một khách hàng mua hột xoàn ám sát bả.. Mà chúng tôi đã tìm được những bằng chứng cô hai ở nhà là người đến mua kim cương trước khi bả chết. Ông Lâm Lý nóng nảy nói:

– Tôi không thể tin như thế, để tôi kêu con tôi ra hỏi xem đã. Ông nói xong lên lầu gõ cửa phòng kêu Lâm Huê:

– Lâm Huê mở cửa cho cha con… Có cha đây đừng sơ…

Trong phòng im lặng như tờ, ông Lâm Lý đập mạnh cửa kêu tiếp thì cánh cửa bật mở, Lâm Huê không có ở trong.

Ông Lâm Lý vội chạy xuống kêu người nhà hỏi.

– Cô hai đâu? Tụi bây có thấy cô hai đâu không?

Tường Linh và Lê Đằng ngạc nhiên nhìn nhau. Lê Đằng không còn giữ ý tứ gì nữa, chàng chạy lên lầu nhìn chung quanh rồi chạy lẹ xuống bảo Tường Linh:

– có lẽ cô ta trốn thoát khỏi đây rồi. Tường Linh chau mày:

– Trốn?? Vậy thì anh đi đâu trong khi chờ tôi?

Lê Đằng đã chạy ra sân xem xét cùng khắp trong khi ông Lâm Lý nghe thằng hầu nói thật:

– thưa ông, cô hai xách valy đi rồi…

Lê Đằng dừng chân nhìn thẳng vào mắt thằng hầu của ông Lâm Lý:

– Cổ đi cửa nào?

Nó chỉ ra phía sau bếp:

– Đi cửa sau…

Ông Lâm Lý xanh mặt nhìn thằng hầu:

– Tại sao nó phải trốn? Sao nó ngu quá vậy?

Lê Đằng đáp ngay:

– Thưa ông, tại cổ đã sát nhân đó, nếu không tại sao cổ trốn đỉ Bây giờ ông tin chưa.. Chúng tôi không sai lầm đâu thưa ông.

Ông Lâm Lý ngồi phịch xuống ghế rút khăn lau mồ hôi trán:

– Nhưng tại sao nó lại phải sát nhân?

Tường Linh đã nhìn thấy rõ bề trái hành động của Lâm Huệ. Lâm Huê đã giết bà Diamond chỉ vì nàng làm việc cho Phi Diệp.

Biết vậy nhưng lần này Tường Linh im lặng chỉ vì nàng sợ Tường Vân đã lỡ dại rủi ro có bầu thì không ai gánh cái bầu đó.. Như vậy là hại cho thanh danh gia đình, mẹ nàng sẽ buồn tủi.

Tường Linh nghĩ thầm:

– Danh dự gia đình là cần nhất… Mình đành làm lơ vậy. Tường Vân yêu Phi Diệp thật tình, mình không nên làm nó thất vọng nó sẽ thù oán mình và có nhiều việc không hay xảy ra.

Không ai trả lời cho ông Lâm Lý biết được tại sao con gái ông dính vào vụ giết người.. Làm ông điên đầu ngồi ủ rũ.

Lê Đằng và Tường Linh đành ra về vì trời đã chiều.. Tới nhà Tường Linh không thấy em gái thì nhìn qua nhà Phi Diệp, nàng thấy Phi Diệp và Tường Vân đem ghế bàn nhỏ ra ngồi uống trà ở hàng bạ Lúc đó là Phi Diệp ở Cấp về nửa giờ và lo kêu ngay Tường Vân qua ngồi như thế cố ý cho Tường Linh tưởng chàng ở nhà với Tường Vân suốt ngày nay.

Khi nhìn thấy Tường Linh đứng trên lầu ngó xuống Phi Diệp thỏa ý, chàng tươi cười với người yêu:

– Anh đói rồi, em về thay đồ rồi qua đây đi ăn với anh. Tường Vân nhìn chàng tình tứ:

– Em ăn rồi nhưng đi chơi với anh cho vui thôi. Phi Diệp gật đầu:

– Cũng được, anh ăn, em uống nước chờ anh có sao đâu?

Hai người nhìn nhau cười… Nụ cười của Phi Diệp nhẹ nhàng vì chàng tin hôm nay chàng đã trừ tuyệt căn tất cả những nhân chứng có thể tố cáo chàng. Tường Vân về nhà trang điểm để đi, Phi Diệp thay đồ rồi ra xe ngồi chờ… Thấy Ttường Vân về, Tường Linh bước qua phòng em:

– Em tính đi đâu đó? Tường Vân khoe:

– Em đi ăn cơm với anh Phi Diệp.

Tường Linh chau mày:

– Sao em coi như đã là vợ hắn vậy?

Tường Vân thản nhiên nhìn chị:

– Thì trước sau gì em cũng là vợ ảnh rồi…

Tường Linh khó chịu:

– Chị cho em hay vẫn còn chuyện rắc rối xảy ra cho hắn đó. Tường Vân nói tỉnh bơ:

– Vậy thì.. Vậy thì em nhờ chị che chở chu toàn cho hạnh phúc của em và Phi Diêp.. Em tin chị thừa sức làm việc đó… Nói xong Tường Vân ôm bóp bỏ đi.

Tường Linh đành về phòng nghỉ, nàng không thể làm khác hơn đành để mọi việc muốn ra làm sao thì ra… Nếu Lê Đằng có đủ tài năng thì cứ xúc tiến cuộc điều tra tìm thủ phạm…

Tường Linh nghĩ thầm khi đặt lưng nằm xuống giường:

– Đành là thây kệ họ, mình hơi đâu lo cho ho… Nếu bắt được Lâm Huê và Lâm Huê khai ra hắn thì hắn ráng lãnh đủ… Lúc đó Tường Vân cũng chẳng trách được mình.

Tường Linh đâu dè giờ đó Lâm Huê đã nằm một chỗ với bà Hoàng Yến và làm mồi cho cá biển rồi… Nàng suy tư rồi ngủ thiếp đi mệt mỏi.

Lâm Huê ra đi chỉ có thằng hầu của ông Lâm Lý biết và nàng mất tích luôn cho nên ông Lâm Lý như điên cuồng đi báo động cùng hết để kiếm con.

Hay tin Lâm Huê biến luôn Tường Linh hốt hoảng nhưng lần này làm sao nàng dám nghi cho Phi Diệp, bởi vì từ chiều hôm nàng và Lê Đằng đứng chờ Lâm Huê đó thì Tường Vân ở luôn bên nhà Phi Diệp như bóng với hình chỉ có trưa về ăn tối về ngủ thôi.

Ông Lâm Lý chợt nhớ ra Phi Diệp người bạn trai mới quen của Lâm Huê nên bảo Tường Linh:

– Gần đây con tôi có quen với Phi Diệp, cô biết nhà hắn ở đâu không? Tường Linh đáp:

– Tôi cũng biết điều đó.. Phi Diệp ở cạnh nhà tôi và là vị hôn phu của em gái tôi. Ông Lâm LÝ chau mày:

– Vậy thì tại sao con gái tôi còn hy vọng hắn hỏi cưới?

Tường Linh ngạc nhiên:

– Cô Lâm Huê nói với bác vậy sao?

Ông Lâm Lý nhìn Tường Linh gật đầu:

– Tôi thấy hai đứa quấn quít thân lắm nên tôi cũng chịu cho chúng thành hôn. Tường Linh chau mày hỏi:

– Hay tin Lâm Huê mất tích hắn đã đến hỏi thăm chưa bác?

Ông Lâm Lý lắc đầu:

– Chưa, có khi hắn không hay… À, cô nghĩ dùm có thể nào hắn đi xa với con tôi không?

Tường Linh nói đỡ:

– Mấy hôm nay Phi Diệp ở liền với em tôi, họ đang lo vụ đám cưới mà… Ông Lâm Lý nhìn Tường Linh:

– Tôi muốn gặp hắn hỏi ít điều, cô cho tôi cùng về nhà nhé?

Tường Linh vui vẻ ưng thuận.. Nàng đưa ông Lâm Lý về nhà và bảo em gái:

– Ông Lâm Lý muốn gặp Phi Diệp em đưa dùm qua đi. Tường Vân đang chờ chị về ăn cơm, nàng gật đầu:

– Mời bác theo tôi.

Ông Lâm Lý nhìn Tường Vân xinh đẹp dịu dàng thì nghĩ:

– Vị hôn thê của Phi Diệp xinh đẹp thế này thì tại sao hắn còn đeo theo con mình là một đứa kém sắc như thế…? Hay là nó vì tiền của?

Ông gật gù:

– Có thể lắm… Tại vì nó có vị hôn thê rồi không thể cưới con gái mình được nên nó rủ con bé bỏ nhà đi chăng?

Ông Lâm Lý đã coi biết tủ tiền của con trống rỗng nên mới có ý nghĩ đó. Khi Tường Vân đưa ông Lâm Lý qua tới Phi Diệp chột dạ nhưng làm tỉnh đón vồn vã:

– Kìa bác… Bác có việc gì quá bộ thăm cháu. Mời bác vô nhà.

Ông Lâm Lý nghiêm nghị nhìn Phi Diệp, thình lình hỏi:

– Lâm Huê đâu?

Phi Diệp bị hỏi bất chợt biến sắc nhưng làm bộ sửng sờ:

– Cháu chưa gặp lại Lâm Huê từ hôm ở nhà bác về… Tường Vân ngó chàng:

– Tại sao ổng lại hỏi anh con gái ổng đâu?

Phi Diệp điềm nhiên:

– Anh cũng lạ sự đó, anh đi với Lâm Huê từ hôm cổ đến đây mời anh về nhà có em ở đây chơi biết đó.

Tường Vân gật đầu quay bảo ông Lâm Lý:

– Thưa bác tụi cháu sắp thành hôn nên ở bên nhau không rời.. Có hôm cách đây đâu ba ngày thì phải, cổ có đến đây mời anh Phi Diệp về thăm nhà bác đó thôi. Nghe Tường Vân chứng nhận cho Phi Diệp, ông Lâm Lý thất vọng đôi mắt nhìn xa xôi… Lúc đó Phi Diệp quay bảo người yêu:

– Nói vậy đủ rồi em làm dùm anh ly nước cam mời bác coi.. Thưa bác vô chơi và cho cháu biết đầu đuôi về Lâm Huê. Ông Lâm Lý nói:

– Nó đi đâu suốt từ hôm qua, thiên hạ đổ cho nó tội sát nhân vô bằng cớ mà con bé nhát quá vội bỏ trốn… Phải chi nó chờ tôi về.. Đâu phải cứ tình nghi thì muốn bắt ai cũng được.

Phi Diệp đồng ý phụ họa với ông:

– Dạ đúng… Đâu phải tình nghi là bắt ngay người ta được? Phải có chứng cớ hẳn hòi chớ. Khổ quá tại mấy hôm nay cháu bận công việc với Tường Vân không thể đến thăm Lâm Huê nên chẳng biết em đi đâu mà tìm giúp bác.

Ông Lâm Lý không trông mong ở Phi Diệp thì buồn lắm nhưng đành ngồi im suy nghĩ.. Ý nghi ngờ Phi Diệp dụ con mình đi không còn nữa… Ông chỉ biết thở dài sườn sượt lo âu.

Phi Diệp lấy nước mời ông và nói:

– Bác chịu khó đi hỏi mấy nhà quen thử coi.

Ông Lâm Lý bảo chàng thân mật:

– Lòng bác rối bời, cháu lái xe đưa giúp bác đi được không?

Phi Diệp sốt sắng:

– Dạ được, bác đi xe cháu, còn xe bác để ở đây khi nào về thì lấy. Phi Diệp vô thay đồ, chàng bảo Tường Vân về nhà chiều gặp, rồi đi với ông Lâm Lý liền, Lâm Huê không còn trên đời này chỉ một mình chàng biết… Nhưng chàng sẵn sàng đưa ông tới bất cứ đâu ông muốn.

Tất cả mọi chỗ bà con và nhà bạn gái của Lâm Huê hai người đều tới nhưng không thấy nàng đâu làm ông Lâm Lý càng lo hơn, ông kêu:

– Trời ơi.. Con tôi đâu.. Biết tìm đâu bây giờ hả trời??

Phi Diệp trấn tỉnh ông Lâm Lý:

– Bác yên chí chờ vài bữa xem Lâm Huê có về không? Một cha một con chắc Lâm Huê không muốn đi luôn đâu.

Ông Lâm Ly đành về chớ biết làm sao bây giờ..!

Tường Linh thấy Phi Diệp đưa ông Lâm Lý đi thì lòng càng nghi vấn:

– Không hiểu sao ta cứ có ý nghi ngờ Phi Diệp, rõ ràng là hắn đóng kịch. Tường Vân cũng nghi người yêu có dính líu tới sự mất tích của Lâm Huê nữa, nên qua nhà nóng ruột đợi chàng. Thấy mặt Phi Diệp, Tường Vân hỏi ngay:

– Có tìm được cổ không?

Phi Diệp lắc đầu ôm vai người yêu vô nhà:

– Em bận tâm đến vụ này làm chi?

Tường Vân nhìn thẳng vào mặt Phi Dịêp:

– Em xem ý anh có việc gì dấu em?

Phi Diệp hỏi lại:

– Anh có gì dấu em đâu?

– Anh có vẻ lo âu lắm.. Tại sao vậy anh?

Phi Diệp cười lớn cho Tường Vân xóa bỏ ý nghĩ đó:

– Anh chẳng lo âu gì cả.. Tường Vân à, ông Lâm Lý đến đây tìm Lâm Huê chắc lại do Tường Linh xúi biểu đó… Anh buồn một chút vì không hiểu tại sao Tường Linh cứ muốn hại anh vậy?

Tường Vân cúi đầu buồn bực vì không thể nào cùng lên tiếng oán trách chị được. Chợt Tường Linh đẩy cửa bước vô thấy em gái ngồi đó nàng bảo:

– Em về cho chị nói riêng vài câu với Phi Diệp.

Tường Vân nhìn chị căm hờn:

– Chị cứ nói, em đủ can đảm để nghe chị buộc tội chồng em. Tường Linh thấy em gái cứng cỏi thì bực mình lắm, nhưng cười lạt nói:

– Được, nếu em muốn nghe thì ngồi đó mà nghe.

Phi Diệp thấy hai chị em gay gắt với nhau thì cười:

– Cô Tường Linh muốn nói chi thì cứ nói đị. Tôi với Tường Vân đã là vợ chồng thì không có điều chi dấu nhau nữa.

Phi Dịêp chí tâm nói như thế để cho Tường Linh đau khổ vì chàng dư biết nàng còn ấm ức về mối tình không vẹn với chàng.

Tường Linh nghe lòng tê tái vì lời nói của Phi Diệp, mắt nàng như đổ lửa căm hờn nhìn chàng:

– Anh đừng ăn to nói lớn với tôi vì tôi đã nắm hết đầu mối cả ba vụ cướp đó chính anh là thủ phạm.. Và anh còn can tội sát nhân nữa… Phi Diệp tái mặt, Tường Vân vội can:

– Lạ không? Chứng cớ không có tại sao chị lại nói xớn xác thế?

Phi Diệp toan nói Tường Linh dơ tay cản:

– Hôm nay tôi nói cho anh biết là để anh khỏi tưởng tôi ngu si không hiểu anh đã làm những gì. Nói để cho em gái tôi biết tôi đã vì hạnh phúc của nó mà tha anh. Rồi Tường Linh miên man nói tiếp: