Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 50

3:54 chiều – 20/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 50 tại dua leo tr 

Cạch…

Trước khi tên kia ý thức được câu nửa như hăm doạ, nửa như lời khuyên của một bậc tiền bối với kinh niệm lâu năm trên thương trường dành cho mình thì Tuyết y đã ra ngoài… qua đám nhân viên thường vụ khác, ai cũng ngước lên nhìn người đàn ông anh tuấn đấy…không thể nén sự bàn tán xì xầm.

Một vài nữa cảnh sát chưa chồng cũng như đã có, vẫn phải suýt xoa chắt lưỡi khen “Chưa thấy nghi phạm nào lại tuấn nhã như vậy…”.

Vẫn với nét quý nhã…mặt cầu hơi gẩng cao…ngũ quan sáng lạng từng bước chân toát lên khí chất cao quý…gương mặt nhìn nghiêng hay thẳng đều rất rất good~…Nếu cậu là phạm nhân chắc chắn sẽ có rất nhiều nữ cảnh sát xung phong được chăm sóc mất…

Tuyết Y kéo tay áo vest nhìn lên đồng hồ….đã 4h rồi, vậy là đứa bé đó sắp đi học về…bước chân có nhanh hơn vội ra ngoài lấy xe còn kịp giờ…

Không thừa không thiếu nửa phút.

Xe cậu vừa dừng bánh cửa trường đã mở ra…Tuyết Y bước xuống xe, khoanh hai tay dựa vào cửa mắt dõi vào đám đông tìm mục tiêu mình cần…

Thật không lẫn đi đâu được, tất cả các đứa trẻ đều cười đùa bên tay bố mẹ, riêng chỉ có một cậu bé, chầm chậm bước đi một mình ra ngoài, có hai đứa trẻ khác cũng đi cùng nhưng chúng nó tíu tít nói còn Ren thì im lặng lắng nghe không đáp…

Dáng dấp trẻ con cùng gương mặt lạnh như tiền của nó thật chẳng liên quan chút nào…đúng là ông cụ non.

Ren vừa nhìn thấy Tuyết Y, miệng cậu bé hơi cười tiến lại gần.

Tuyết Y ngồi xuống đón nó:

– Cháu muốn đi chơi không?

Ren nhìn quanh xem có mẹ mình đến đón không, nhìn mãi mà chả thấy, chắc lại bận nên đến muộn rồi.

Cậu suy nghĩ vài phút rồi mới gật đầu:

– Cũng được, nhưng cháu chỉ có 2 tiếng cho chú thôi.

Tuyết Y phì cười, không hiểu sao lúc bên thằng bé mọi áp lực trong cậu giường như giảm đi rất nhiều…rất thanh thảnh.

– Mà mẹ cháu không đến đón à.

– Chắc mẹ chỉ đến muộn thôi.À chú có số mẹ cháu không?

– Ừ có…- tuyết Y lấy địên thoại trong túi ra..

– Ren…- Tử Di từ xa chạy lại phía hai người. Cô nhíu mày nhìn xang Tuyết Y – Sao anh lại ở đây?

– Ừ, đi ngang qua thấy thằng bé chưa có ai đưa về nên định..

– Cảm ơn..- Tử Di chưa để Tuyết Y nói hết câu đã cắt ngang – Chào chú rồi về con.

Tuyết y quay xang nhìn Ren hất hất mặt kín đáo xang Tử Di, thằng bé hiểu ý rất nhanh nói:

– Mẹ, con muốn đi thư giãn.

Cố lắm Tuyết y mới nhịn được cách nói chuyện già khú của thằng bé này…đi chơi thì nói đi chơi đi lại còn “thư giãn”.

– Để lúc khác được không, mẹ có việc bận rồi – Tử Di ngồi xuống hứa hẹn với con.

– Lúc nào em trả bận.

Ren gật đầu đồng tình:

– Mẹ biết ngày nào mẹ cũng đón con muộn ít nhất là nửa tiếng còn lại toàn là 1 đến 1tiếng rưỡi không.,

Tử Di cứng họng nhìn hai người, đúng thật là vậy, tại cô mới về nên công việc tồn động của giám đốc cũ đều do cô đảm nhiệm hết vậy mới có tình trạng trạng trễ nại này.

Miệng dở khóc dở cười:

– Ồ…tại..

– Em nhịn làm một ngày có chết được đâu.

Cũng phải…Tử Di thở hắt ra, cười hiền nhìn con:

– Được rồi. Vậy con múôn đi đâu.

– Đến trung tâm giải trí đi mẹ.

– Ừ.

Tử Di cầm tay con đứng lên, thấy Tuyết Y cũng đứng dậy vẫn chưa chịu về, cô nhìn nhìn cậu như sinh vật lạ:

– Anh còn không về đi, đứng đây chờ đợi gì nữa.

– Ơ…- Tuyết Y lại quay xang nhìn Ren cầu cứu.

– Mẹ, cho chú ấy đi cùng đi, dù sao càng đông cũng càng vui mà.

Tử Di nhìn Ren chằm chằm…từ khi nào, con cô lại có thiện cảm ra mặt nói đỡ cho Tuyết Y vậy nữa không biết. Rõ ràng nó rất kị cậu cơ mà. Nghĩ nhưng cũng chẳng nói làm gì, Tử Di gật đầu bừa:

– Đi đi.

Ren quay xang đá lông nheo với Tuyết Y, miệng nói bằng khẩu hình không thành tiếng:

– Ôk.

Tuyết Y khẽ cười, cầm tay cậu dắt đi…

Lý do vì sao Ren lại thay đổi thái độ với Tuyết Y 180* như vậy là vì trẻ con ngây dại bị sói già lừa một cú ngọan mục…

“ Mặt Tuyết Y buôgn buồn, giọng nói có vẻ xúc động nhìn lên bia mộ trước mặt – Cháu thấy cô gái đó giống mẹ cháu chứ?

Ren đưa đôi mắt to tròn nhìn lên tấm ảnh, cậu bé ngỡ ngàng vô cùng khi nhìn hai người giống như hai giọt nước vậy, đầu cậu bé gật gật.

Tuyết Y khẽ cười tiếp – Cháu có muốn nghe chuyện về cô ấy không?

Ren ra vẻ người lớn am hiểu – Dù sao cháu cũng đang rảnh.

Gịong Tuyết Y chầm chậm kể đều – Chú và cô ấy gặp nhau ở một nơi rất đẹp…- Ánh mắt Tuyết Y đăm đắm buồn như thật – …Rồi một ngày cô ấy chợt bỏ đi, mọi thứ trong chú như sụp đổ hoàn toàn…chú đã đi tìm, đi tìm cô ấy rất lâu nhưng không được. và khi chú nghe tin cô ấy đã theo một người khác giàu có, đẹp trai hơn chú lúc đây tất cả hi vọng của chú đều tan biến…rồi đến khi gặp mẹ cháu, chú không thể kìm được nổi cảm xúc của mình…Tất cả quá khứ nh

Ren nhìn Tuyết Y đầy thương cảm. Không ngờ người đàn ông này olại có cuộc tình ** le như vậy, giọng cậu bé như an ủi – Vì vậy nên chú mới hận đàn bà phải không.

Câu hỏi ngô nghê của đứa trẻ làm Tuyết Y tí sặc cười, may là năm tháng tu luyện sắc mặt của cậu cũng đã đến đỉnh cao nên mới nhịn lại được, đầu hơi gật buồn bã:- Phải, chú muốn họ phải đau khổ như chú đã từng… rồi đến khi gặp mẹ cháu, chú không thể kìm được nổi cảm xúc của mình…Tất cả quá khứ như hiện về trước mắt chú …

– Cháu hiểu rồi…- Ren lên tiếng, cậu bé níu lấy tà quần của Tuyết Y nói – Xin lỗi, vì cháu đã hiểu lầm về chú và đã có những câu nói vô lễ.

Tuyết Y cúi xuống nhìn cậu bé kháu khỉnh, lắc đầu cười hiền như bụt (đang đóng vai bụt):

– Không sao.- Cậu xao đầu đứa trẻ rồi ngồi xuống khẽ cười – Vậy từ nay chú cháu mình coi như không có gì xảy ra hết nhé.

– Vâng- Ren cười cười gật đầu.

Đáy mắt Tuyết Y lộ lên vẻ đắc ý…Mọi chuyện vào tay cậu đều trở nên dễ dàng hết. Không có việc gì khó cả. Chỉ cần vài câu sứơt mướt đau thương là có thể lừa được người rồi nhất là với đứa trẻ chưa biết mùi đời này là gì lại càng dễ dàng hơn. Cậu cười cười hiền hậu mà ánh mắt đầy gian tà…”

– Mẹ lại kia đi.

Ren chỉ về phía tàu lượn siêu tốc với vẻ mặt hứng khởi nói:

– Con muốn chơi trò kia.

Đúng là trẻ con, cố tỏ vẻ người lớn đến đâu khi nhìn thấy trò chơi cũng đều trở về bản chất vốn có cả. Tử Di nói:

– Được rồi, đi từ từ thôi con.

– Nhanh lên mẹ, chú – Ren chạy trước, hai phụ huynh vội vàng theo sau.

Đến chỗ bán vé, Tuyết Y mua hai vé rồi đưa cho Tử Di. Ren mở tròn mắt hỏi:

– Chú không chơi à?

– Ừ không.- Tuyết Y cười như không.

Vừa nhìn lên cậu đã cảm thấy chóng mặt rồi…trèo lên nó rồi thả trôi xuống chắc cậu chết mất. Tuyết Y mắc chứng sợ độ cao nên mấy trò này với cậu không hề có hứng thú.

– Chú đang sợ à.- Ren cười cười nói.

– Sợ gì, chú lớn rồi nên không muốn chơi trò trẻ con thôi – Tuyết Y từ chối khéo.

Ren trề môi, cậu bé đưa bàn tay nhỏ xinh trắng nõn chỉ lên phía trên nói

– Mấy người kia cũng lớn rồi mà vân chơi thôi, chú sợ thì nói đại đi. Trò này không phải ai cũng chơi được đâu.

– Thôi, chú ấy không đi thì mẹ con mình vào thôi – Tử Di dục.

Ren cười cười nhìn Tuyết Y vẻ khinh khỉnh khiến Tuyết Y nóng mặt, chẳng nhẽ lại để thằng ranh con hỉ mũi chưa sạch này khinh mình sao. Tuyết Y tằng hắng nói:

– Được rồi, chú cũng chơi.

– Vậy chứ- Ren đá lông nheo nhìn Tuyết Y cười.

Mặt cậu méo xệch dở khóc dở cười mua thêm chiếc vé nữa…

Chân Tuyết Y run run bước vào ghế ngồi, mặt mày biến sắc trông thấy nếu không có những ánh đèn mập mờ chiếu vào chắc cậu đã lộ vẻ sợ sệt và trái tim yêu đuối của mình ra rồi.

Cài lại dây an toàn rồi…hai tay cậu còn níu chặt vào sườn quần mắt cố gắng mở to như không sợ miệng cố ép nở nụ cười.

Ren và Tử Di thì có vẻ thích thú với trò này…hai mẹ con ngồi cùng một xe còn Tuyết Y thì ngồi cùng người lạ nào đó.

Hết một lượt, Tuyết Y cười cười cũng chẳng có gì xi nhê mấy, chỉ hơi choáng một chút nhưng không sao vẫn trụ được, cậu định bwosc chân xuống thì Ren từ xe sau đã nói to:

– Thêm lượt nữa đi chú Y.

Tuyết Y cắn răng quay lại nở nụ cười:

– Tuỳ cháu.

Họ lại thêm lượt nữa, rồi lại đến lượt thứ 3 thứ 4…

Vừa bước xuống đấy liền, mặt Tuyết Y bạc phếch..chân vẫn còn run run bước ra ngoài…đầu tóc dựng loạn xạ hết cả lên do gió mạnh…lảo đảo bước xa chỗ đó ra…

Tử Di cùng Ren bước xuống, vẻ mặt thì tươi cười hớn hở cho đó là trò tiêu khiển rất thú vị thì phải…

Tử Di nhìn bộ dạng suy sụp trầm trọng của Tuyết Y, cô nheo mắt cười hỏi:

– Anh không sao chứ, Hàn thiếu.

Câu hỏi mang chút giọng giễu cợt. Ren lại còn bồi thêm:

– Chú vẫn ổn đấy chứ.

Đến lúc này cậu không còn cần thể diện nữa rồi…

Tuyết Y đưa tay bụm miệng…chạy ra một góc khuất..

Ù…oẹ…

Cả chiều chưa ăn được tý gì đã nôn ra hết…bụng cậu coi như trống rỗng lại còn bị đói hành nữa chứ.

Ren đứng gần nhìn, cười phá lên:

– Hâha…chú bị bệnh sĩ hành rồi.

Tuyết Y chống một tay vào tường, vẫn giữ hiện trạng như muốn nôn nửa, mắt lờ đờ vì chóng mặt quay lại lườm Ren, chiếc miệng mỏng dính cứ ụa ụa nhưng chẳng có gì để mà ra nữa cả…chắc chỉ do cảm giác buồn nôn thôi.

Tử Di lấy trong túi xách ra hộp khăn ướt bé nói:

– Lau mặt đi cho tỉnh.

Tuyết Y nhận lấy thấm thấm vào miệng rồi lau quanh mặt miệng không nói được lời nào vì quá mệt.

Ren trêu vào:

– Nữa không chú?

Gìơ chỉ cần bước lên nó nữa thôi chắc cậu ngất luôn mất… giờ thì mặc kệ ai cười thì cười nói mình nhát thì nhát cậu cũng chẳng quan tâm.

Tuyết Y lườm lườm Ren

– Cháu muồn thì chơi một mình đi.

Ren tỏ ra hứng thú nói:

– Cũng được, vậy mẹ chăm sóc chú nhé, con lên chơi vài vòng nữa.

– Ừ. Cũng được- Tử Di gật đầu chiều con.

Ren tung tăng hăng hái mua thêm vé vài vòng nữa chơi.

Bước chân Tuyết Y loạng quạng như đnag trên không…cái cảm giác tốc hết tóc gáy lên làm cậu muốn nôn mà không ra gì mới khó chịu chứ.

Tử Di vội đi lại gần đỡ cậu lại ghế đá ngồi:

– Không chơi được thì đừng có cố.

Tuyết Y thở hắt mệt nhọc…cậu có muốn đâu chứ, chẳng nhẽ lúc đó lại thua một đứa trẻ con. Mà công nhận thằng bé đấy thâm thật toàn nói kích vào tim đen của người khác.

– Anh mệt quá..- Tuyết Y ngả đầu vào vai Tử Di như trẻ con.

Tử Di phì cười, những giây phút này quả là hiếm thấy với một người khó chịu như Tuyết Y.

– Nghe nói anh sắp phải ra toà.

Trên lưng Tuyết Y cõng theo Ren đang ngủ, cậu gật đầu:

– Ừ.

Tử Di muốn hỏi một câu để khẳng định nhưng sợ lại làm Tuyết Y nổi giận, nếu không hỏi thì cô đang tự dày vò chính mình vì tò mò chết mất.

Miệng cô ngập ngừng:

– Sự thật…sự..

– Em muốn hỏi có phải anh hại Mĩ Chi không?

Tử Di quay xang nhìn sững Tuyết Y…quả nhiên cậu vẫn lợi hại như xưa, nhìn ngữ mịêng thôi mà đã đóan được tâm ý của người khác. Tử Di ngó ra chỗ khác không đáp nhưng tai vẫn hóng chờ câu hồi âm:

– Chuyện này em đừng hỏi nữa được không, thời gian sẽ trả lời tất cả thôi.

Tử Di lặng im đi bên cậu, cô chỉ là quá thắc mắc mà thôi chứ không có ý cố động chạm vào chuyện của Tuyết Y.

– Tử Di…- San Phong đưa tay vẫy vẫy cô ngoài cổng côngty.

Tử Di đưa mắt dáo dác nhìn xung quanh, miệng cô khẽ cười khi thấy cậu.

– Anh đến đây có việc gì à?

– Không có gì, đi ăn với anh nhé.

Tử Di nhìn lên đồng hồ, rồi lại nhìn cậu:

– Mới 4h hơn thôi mà, ăn gì.

– Không ăn thì đi chơi cũng được.

– Nhưng…- Tử Di nhăn nhó ngập ngừng.

– Em có vịêc à?

– Cũng không hẳn…à hay để em đón con đã rồi cùng đi cũng được.

– Con – San Phong trố mắt nhìn Tử Di, miệng cậu lắp bắp:- Em vừa nói gì cơ? Con, con ai?

– Con em- Tử Di ngây thơ nhìn cậu nói.

Sốc…Sốc nặng…

Tí nữa là cậu ngã ngửa ra sau khi nghe tin động trời này. Mặt cậu biến sắc tái hẳn đi nói:

– Em, lấy, chồng…rồi à?

Cậu nuốt nước bọt chờ đợi câu trả lời. Tử Di cười nhẹ lắc đầu:

– Không hẳn. Vậy anh có muốn đi nữa không?

Cái gì cũng không hẳn. Nhưng không sao, câu trả lời mập mờ đấy cũng có thể coi như là cô chưa có chồng đi…San Phong tự gạt bản thân, cậu mỉm cười. Đã là vậy thì cậu vẫn có cơ hội. Tất nhiên đứa bé sẽ là cầu nối giúp cậu…trong cái rủi cũng có cai may. Chỉ cần Tử Di ở bên cậu là đủ rồi, không cần quan tâm những chuyện khác nữa/

– San Phong…

Đang miên man theo kế hoạch, nghe Tử Di gọi mình, cậu giật mình cười hề hà:

– À vâng. Ừ, đi thôi.

– Ờ.

San Phong mở cửa cho Tử Di an vị rồi mới vào lại.

Xe hai người vừa mới lăn bánh thì xe Tuyết Y lại đi tới…mắt cậu tối kịt một màu đen khi nhìn thấy Tử Di lên xe họ…hai hàm răng cắn chặt lại, tay đập mạnh lên vô lăng thở hắt ra…đầu ngửa ra sau, tay vắt lên trán “Mẹ kiếp…sao em cứ làm tôi đau tim thế này”

Mỗi lần chỉ cần thấy Tử DI bên người đàn ông khác thì cậu lại không chịu nổi…có do bản tính độc tài nên mới vậy.

Mắt Tuýêt Y bỗng mở lớn khi nhớ còn một thứ giúp cậu tiến gần hơn với Tử Di…Cậu vội vàng bật dậy, lấy lại phong nhã thường ngày cho xe lăn bánh qua lối tắt để đến nơi đó nhanh hơn hai người kia…

San Phong thong dong cho xe từ từ chạy, còn một đằng Tuyết Y lại cho xe phóng với tốc độc ánh sáng đến nơi cho kịp.

Cậu thở phào nhẹ nhõm khi vừa kịp lúc thấy Ren ra khỏi cổng trường. Cậu ngồi xuống mìm cười, tay vẫy vẫy đứa trẻ.

Ren vẫn từ từ bình thản đi đến:

– Hôm trước chú làm mất điểm quá.

Lại nhắc đến chuyện đấy…không nhục gì bằng nhục này. Cậu lảng ngay xang chuyện khác bằng nụ cười mở đầu:

– Cháu có biết chơi P/S khôg?

Ren gật mạnh đầu:

– Chú muốn thử không?

Tuyết Y trố mắt nhìn đứa trẻ miệng mồm khôn lanh này, cậu cười thú vị:

– Được thôi. Vậy về nhà chú nhé.

– Vâng.- Rên gật đầu cười.

Cậu bé tự đưa bàn tay nho xinh mình nắm lấy tay Tuyết Y…chợt như có luồng địên chạy dọc sóng lưng Tuyết Y vậy. Một cảm giác như thân quen…như ruột thịt vậy. Nhìn đứa trẻ này cậu cứthấy nó quen quen làm sao ấy mà không nghĩ ra được là nó giống ai. Tử Di…chẳc chắn là chỉ giống mỗi cái làm da trắng hồng đó thôi. Cậu hơi khựng người…đây là lần đầu cậu có hứng thú chơi với trẻ con như vậy…bỗng nhiên miệng cậu nở nụ cười nhẹ nhàng đến thanh thản nắm chặt lấy tay đứa bé dắt ra xe.

– Ren…

Tử Di từ đâu gọi dật lại.

Cậu bé ngoảnh đầu lại thấy mẹ mình liền nói:

– Mẹ.

Lại là Tuyết Y…Tử DI chau mày khi Tuyết Y lại xuất hiện bên con mình, cô cùng San Phong đi lại.

– Anh đến làm gì vậy?

San Phong nhìn nhìn đứa trẻ…thật sửng sốt, mắt cậu mở lớn xang nhìn lại Tuyết Y. Đúng là giống thật… đúng là chỉ có người trong cuộc mới bị lu mờ thôi, còn người ngoài là sáng suốt nhất.

– Con định đến nhà chú ấy chơi. Mẹ cho con đi nhé.

Ren vẫn nắm tay Tuyết Y mà nói thay cho cậu.

Chú ấy…San Phong lại thật sự ngạc nhiên..Chẳng nhẽ họ không biết là cha con…hay, cậu nhìn xang Tử Di…chuyện 4 năm trước cô bỏ đi chẳng lẽ do nguyên nhân này. Rốt cuộc là như nào đây khó hiểu quá. Kệ để điều tra sau vậy, lúc này phải chiếm được cảm tình của thằng bé mới được…

San Phong ngồi xuống cho ngang bằng chiều cao của đứa trè, cậu khẽ nở nụ cười hiền lương trong sáng như thiên thần của mình gây kích thích mạnh cho người đối diện, giọng ấm áp nói:

– Cháu tên là Ren à.

Cậu bé đưa đôi mắt tròn xoe nhìn sâu vào mắt San Phong, đầu gật nhẹ:

– Vâng. Chú là ai?

San Phong hơi cười:

– Gọi là chu Phong được rồi.

San Phong ghé tai nói nhỏ với Ren gì đó mà sắc mặt nó có vẻ thích thú, San Phong cười nhướng mày nhìn nó:

– Được không?

Ren làm vẻ mặt tiếc rẻ nhìn lên Tuyết Y rồi nói:

– Tiếc quá, cháu có hẹn với chú ấy rồi. Để lần sau Phong thúc nhé.

Tuyết Y nén cười đắc ý…cậu không biết họ to nhỏ gì nhưng đứa trẻ này biết giữ lời là rất tốt. Người có nguyên tắc…giá trị của Ren ngày một nâng cao trong mắt Tuyết Y.

San Phong hơi ngạc nhiên trước lời lẽ của đứa bé này…cũng phải thôi, ai mà nghĩ cho được đứa bé mấy tuổi nói được những câu không ngoan như vậy.

San Phong cười gật đầu:

– Vậy à, để lần khác cũng được.

Ren quay xang nhìn mẹ:

– Mẹ với Phong thúc có hẹn với nhau thì đi đi. Tối mẹ nhớ qua đón con ở nhà chú Y nhé.

Tử Di lườm lườm con nhưng Ren đã nhanh quay xang nhìn chỗ khác bơ đi ánh mắt dăn đe đó của mẹ.

Tuyết Y nãy giờ mới lên tiếng, cậu ghé gần tai Tử Di:

– Nhớ đến sớm vào đấy đừng về muộn.

Mặt cậu quay xang Ren, thay đổi thái độ trog chớp nhoáng miệng cười hiền hậu:

– Đi thôi.

– Vâng – Ren cúi đầu chào San Phong và mẹ mình rồi mới đi qua họ theo sau Tuyết Y.

– Nhìn thằng bé xinh nhờ.- San Phong buột miệng khen.

– Ồ- Tử Di khẽ cười gật đầu.

– Nhìn nó giống Hàn thiếu thật đấy – San Phong cố tình nói bâng quơ.

Tử Di im ngay nét cười, cô đánh trống lảng ngay xang chuyện khác:

– À anh với chị Ngữ Yên sao rồi, sống tốt chứ?

– ừ…ừm.- Tử Di này – San Phong chợt nói.

– Sao ạ?

San Phong định hỏi về chuyện đứa bé là con ai nhưng cậu sợ sẽ làm không khí mất vui nên liền lảng ngay xang vấn đế khác:

– Tên thật cùa thằng bé là gì vậy?

– Lãnh Điệp.

– Tên cũng hay đấy. À, đúng rồi, anh có chỗ này muốn đưa em đến