Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Khác Hoàng Hôn Trong Cơn Mưa Chương 31: “Thật xứng đôi”

Chương 31: “Thật xứng đôi”

1:17 sáng – 30/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 31: “Thật xứng đôi” tại dua leo tr

“Ba mẹ và anh Quang Dao đâu rồi?” Nhược Vũ đánh tầm mắt ra phía xa xa không thấy ba mẹ Nhược đâu.

“Họ về rồi, tập đoàn có việc đột xuất còn chưa được một nửa đã về, anh Quang Dao muốn ở lại chụp hình nhưng mà ba mẹ kéo anh ấy theo mất” Nhược Trình Tranh chán nản gác tay lên vai Nhược Vũ

“Vậy sao…” còn chưa kịp buồn đã bị Nhược Trình Tranh và Phùng Vũ Hạ hai bên kéo đến giữa sân chụp ảnh, liên tục tạo ra mấy cái posing nhức mắt.

“Mấy con người này, đẹp mà không biết cách dùng” nam sinh cầm máy kia bực tức nhìn hai nam nhân phá hỏng cả khung hình

“Đùa chút thôi” rồi nghiêm túc đứng kế Nhược Vũ tương tác qua lại khiến bức ảnh càng thêm xinh đẹp

“Sao em cảm thấy Nhược Vũ đứng với ai cũng rất xứng đôi nhỉ” Lộ Khiết nghiêng đầu tay chống cằm nhăn mi khó hiểu

“Đơn giản là trong khung hình cả hai cùng đẹp thì càng xứng đôi, như chúng ta vậy” Mạc Long Vĩ xoa đầu cô nàng dịu dàng cười cười

Nhược Vũ đã đứng nắng gần cả tiếng rồi, thật sự không còn sức nữa liền lui ra phía sau nhường phần vui lại cho các bạn trẻ, cô phát hiện Nhược Trình Tranh hay Phùng Vũ Hạ hay là Mạc Long Vĩ đều rất được yêu mến, bọn họ cứ đứng đấy một phút thôi sẽ có vài nhóm nữ sinh tới để cùng xin một ảnh ảnh chung mà bọn họ cũng rất hợp tác, Lộ Khiết cũng thật thoải mái không quản Mạc Long Vĩ làm gì bản thân cô ấy cũng cùng vài ba nữ sinh thân quen nói chuyện.

Cứ ngồi im trên ghế đấy nhìn bọn người Nhược Trình Tranh cũng khiến Nhược Vũ phát mệt, còn định đứng lên đi xung quanh thì có mấy người nam sinh gương mặt ưa nhìn bước tới

Trong đám đó, một bạn nam chạc tuổi Nhược bước lên gần cô thẳng thắng nói

“Nhược Vũ, tớ đã yên mến cậu rất lâu từ trước, xin cậu cho tớ một cơ hội làm quen” nam sinh đó mặt không đỏ chân không run giọng nói lưu loát khiến Nhược Vũ có chút không tin

“Hoa này tớ nhận, nhưng mà xin lỗi tớ không thích cậu” Nhược Vũ đứng thẳng người nghiêm túc nhìn vào mắt cậu ta nói, mà nam sinh kia thở dài buồn bã, nhẹ nhàng đưa hoa cho Nhược Vũ còn lưu luyến nhìn cô hồi lâu mới cùng đám bạn rời đi

“Bị nữ thần từ chối có hương vị gì?” một nam sinh trong nhóm thấy bạn mình bị từ chối rõ ràng giở giọng trêu chọc

“Ít ra nữ thần nhận hoa của tớ coi như một phần chấp nhận”

“Một tên ngu ngục”

Còn chưa ngồi được bao lâu Nhược Vũ liền đi đi xung quanh học viện tham quan lần cuối, xem như là không nỡ đi dù sao nơi này cũng nhiều kỷ niệm như thế.

Nhược Vũ đứng trước hồ nước yên tĩnh, mái tóc dài xõa ra như thác, da trắng trong khung cảnh vắng vẻ này thật sự hòa hợp đến không tưởng.

Phía sau Nhược Vũ nghe tiếng bước chân cũng không lấy gì bất ngờ nơi này cũng đâu phải nhà của cô, làm sao cấm ai vào được

“Nhược Vũ, tớ là Vân Hi, tớ đã thích cậu còn lâu hơn cậu biết tớ, cậu có thể nào cho tớ một cơ hội không?”

Nhược Vũ quay người lại đối diện với nam sinh tên Vân Hi kia, vừa rồi cậu ta nói là Vân Hi?

“Cậu là Vân Hi?” Nhược Vũ như không tin vào tai hỏi lại nhận được một cái gật đầu chậm chạp khó hiểu, đánh giá nam sinh kia, cậu ta cao hơn cô cả một cái đầu, nhìn cực kỳ gọn gàng, trang phục theo style dark Academi khiến Nhược Vũ có chút thưởng thức

“Cậu bảo tôi biết cậu?”

“La Vân Hi, cậu còn nhớ chứ?” Vân Hi tay gãi gãi sau gáy ngại ngùng hỏi, chắc lâu quá nên Nhược Vũ không nhớ

“Cái tên nhóc La gia hồi ở tiểu học trang đồ ăn với tôi đấy à? Cậu còn dám tới đây?” khoan cậu ta họ La không phải người nhà La Thục Tâm đấy chứ?

“Khoan đã, cậu là người nhà La Thục Tâm?” La Vân Hi còn chưa trả lời câu trên đã bị Nhược Vũ hỏi thêm tới

“Phải mà cũng không phải” La Vân Hi ánh mắt xẹt qua tia chán ghét khi nghe tới La Thục Tâm khiến Nhược Vũ có chút tò mò

“Nhưng mà cậu còn chưa cho tôi cơ hội, Nhược Vũ tôi thật sự rất thích cậu, thích cậu 10 năm rồi!”

“A, thật xin lỗi Vân Hi, tôi…”

“Không cần nói gì hết, La Vân Hi sẽ chính thức theo đuổi cậu, cho dù thêm 10 năm nữa” La Vân Hi nghe tới mấy chữ xin lỗi kia đã đoán ra từ sớm kiên định nói lớn với Nhược Vũ khiến cô buồn cười

“Sẽ không có kết quả đâu La Vân Hi” nói rồi Nhược Vũ bỏ cậu lại ở hồ nước bản thân trở lại chỗ mấy tên nam nhân nghiện chụp ảnh kia, tâm trạng có chút thoải mái. Càng không trông chờ La Vân Hi kia có nghiêm túc hay không chỉ là người này có vẻ đẹp mắt thôi.

La Vân Hi lặng lẽ nhìn bóng lưng mảnh khảnh xinh đẹp, mái tóc đen dài xõa ngang, trái tim như bị bóp nghẹn, Nhược Vũ sớm thôi chúng ta sẽ bên nhau chứ không phải một mình La Vân Hi này mãi theo đuổi ánh sáng le lói trong đêm đen nữa.

————————

Hiện tại truyện đã được cập nhật 40 bản thảo rồi, sẽ đăng tải mỗi ngày 1 chương và dừng lại để mình sẽ viết truyện Trọng Sinh cuộc sống mới của tôi [np], sẽ nhanh nhất có thẻ để hoàn thành cả hai bộ truyện nếu lượt tương tác có vẻ tốt hơn, chân thành cảm ơn tất cả bạn đọc đã luôn theo dõi từ những ngày đầu bộ truyện, thật sự cảm ơn!