Chương 16: Hào kiệt dụ nhân yêu vào kỹ viện
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 16: Hào kiệt dụ nhân yêu vào kỹ viện tại dua leo tr
Thiềm Thế Quang ngơ ngác một chút chợt nghĩ ra “Ủa” một tiếng rồi gật đầu đồng ý:
– Phải rồi! Anh chàng Lệnh Hồ đại công tử đó lúc hứng lên chẳng e dè điều chi. Hôm ấy gã lánh mặt không ra tay thì hãy phụng hiến thanh Hàng Long kiếm đã. Biết đâu đây không phải là kế “Nhất Tiễn Xạ Song Điêu”. Một đằng giải vây được cho Thư cô nương, một mặt có thể gây mối bất hòa giữa Tam Nghiệt.
Phùng Giai Vận hạ thấp giọng xuống nói:
– Vì thế mà tiểu đệ phỏng đoán Lệnh Hồ công tử hiện giờ không còn ở tòa lầu này, nhưng biết đâu gã chẳng quanh quẩn đâu đây. Chúng ta vừa ăn uống vừa chờ đợi, không chừng còn được coi màn kịch rất hay.
Hai lão châu đầu ghé tai mãi vui câu chuyện, dè đâu sau lưng đã có người lén tới.
Thanh y tổng quản Thiềm Thế Quang gật đầu toan đáp thì đột nhiên nghe thanh âm lạnh lùng ở phía sau cất lên:
– Thật là hạnh hội! Mấy ngày vắng bóng lại gặp nhau ở đây. Vị đệ đài thổi địch hay lắm sao không đến?
Hai lão Phùng, Thiềm giật nảy mình lên, quay đầu nhìn lại thấy người phát thanh âm chẳng phải ai khác mà chính là Nhân Yêu.
Bữa nay Nhân Yêu ăn mặc cũng như hôm trước, chỉ có khoác thêm tấm áo choàng, đại khái là để che lấp chỗ kiếm thương ở vai bên trái.
Hai lão Phùng, Thiềm là tay lịch duyệt giang hồ, liền đưa mắt ra hiệu cho nhau.
Lam y tổng quản Phùng Giai Vận lập tức khẽ hắng dặng một tiếng, chuyển động cặp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thanh y tổng quản Thiềm Thế Quang từ từ quay lại, ung dung ngửng đầu lên hỏi:
– Quý tính bằng hữu là gì?
Nhân Yêu cười khệch một tiếng đáp:
– Tại hạ không tin rằng hai vị chưa biết Kim mỗ là ai?
Thiềm Thế Quang hững hờ đáp:
– Té ra là Kim bằng hữu. Tại hạ thất kính mất rồi.
Nhân Yêu thấy lão kiêu ngạo không đủ lễ, khóe mắt liền nổi sát khí.
Thiềm Thế Quang lờ đi như không ngó thấy lạnh lùng hỏi tiếp:
– Không hiểu Kim bằng hữu có điều chi dạy bảo?
Nhân Yêu trầm giọng đáp:
– Kim mỗ đã nói rồi: Muốn gặp ngay ông bạn thổi sáo của các vị.
Hắn chỉ biết hôm ấy hai lão đã ngồi cùng một xe với người thổi sáo tức Lệnh Hồ Bình. Còn thân phận hai lão thế nào hắn không hiểu rõ.
Nhân Yêu lại thấy hai lão đã ngoài năm mươi thì vụ đó gõ vào đầu hai lão này càng dễ thu được kết quả, nên hắn chưa nổi nóng ngay.
Hai lão Phùng, Thiềm tâm ý như nhau đều biết Tam Nghiệt là hạng khó chơi.
Phùng Giai Vận ngoảnh mặt đi để phòng ngừa vạn nhất một trong hai người bị trúng tà thì còn người nữa có thể tùy thời động thủ.
Tuy hai lão không muốn đối nghịch với Nhân Yêu, nhưng e ngại Lệnh Hồ Bình có thể ở quanh đây. Hai lão tin rằng nếu phải động thủ chiến đấu mà lưỡng quái gia nhập cuộc chiến thì nhất định Lệnh Hồ Bình chẳng thể tự thủ bàng quang, nên hai lão không chịu tỏ ra khiếp nhược.
Thiềm Thế Quang nghe giọng nói của Nhân Yêu ra vẻ thâm thù Lệnh Hồ Bình, lão động tâm tự nhủ:
– Hiển nhiên thằng cha này chưa hiểu người hắn muốn kiếm lại là sát tinh số một trong võ lâm hiện nay nên mới ngang bướng như vậy. Sao ta không đưa danh hiệu của gã tiểu tử kia ra để hắn biết chừng khó chơi mà tự ý rút lui? Há chẳng đỡ cho mình một phen tranh luận thị phi?
Lão nghĩ vậy bất giác trên mặt lộ ra một tia cười lạt hỏi:
– Kim bằng hữu có muốn biết vị đệ đài của bọn tại hạ là người như thế nào không?
Nhân Yêu lạnh lùng đáp:
– Kim mỗ đang muốn thỉnh giáo.
Thiềm Thế Quang cười nửa miệng hỏi:
– Tháng trước ở Tương Dương có chuyện đả lôi đài, chắc Kim bằng hữu đã từng nghe người ta nhắc tới?
Nhân Yêu sửng sốt hỏi:
– Các hạ muốn nói…
Thiềm Thế Quang hắng dặng ngắt lời, nói dằn từng tiếng:
– Hai người bọn tại hạ đây thì một ở họ Phùng, một ở họ Thiềm và đều là tổng quản thủ đài hôm đó. Các hạ muốn điều tra tệ lão đệ thì y chính là một người đã thông qua tam quan, tức Lệnh Hồ công tử. Nếu Kim bằng hữu quả có lời muốn chuyển đến y, tại hạ vui lòng giúp dùm. Nhưng chưa hiểu Kim bằng hữu muốn hỏi y điều gì?
Nhân Yêu nghe nói biến sắc.
Thiềm Thế Quang ngấm ngầm thở dài tự nhủ:
– Người có tên, cây có bóng. Dù gã tiểu tử kia kiệt ngạo bất thuần, nhưng trong vòng hai năm ngắn ngủi đã nổi uy danh trên chốn giang hồ, thật là nhân vật khó kiếm.
Nhân Yêu biến đổi sắc mặt mấy lần rồi chắp tay gắng gượng gằn giọng:
– Hay lắm! Cảm tình rất tốt. Ha ha…
Hắn xoay mình rảo bước tới bàn lưỡng quái.
Lam y tổng quản Phùng Giai Vận dùng phép truyền âm nói:
– Thằng cha này đến rồi mà lưỡng quái vẫn cười nói tự do, thủy chung không lý gì đến hắn, đủ tỏ giữa Tam Nghiệt đã xảy ra chuyện xích mích trầm trọng.
Thiềm Thế Quang cũng dùng phép truyền âm cười đáp:
– Để tiêu giải sự nguy cấp trước mắt, tiểu đệ không thể úy kỵ nhiều được.
Lát sau rượu thịt đưa lên. Hai người bắt đầu ăn uống thỏa thích mà quả nhiên không bị quấy rầy.
Bên kia Nhân Yêu và lưỡng quái cùng chén chú chén anh, thân nhiệt dị thường, mặn mà như trước.
Hai lão Phùng, Thiềm cơm rượu no say trả tiền rồi xuống lầu. Hai lão vừa đi vừa nói chuyện và đều lấy làm kỳ là không thấy Lệnh Hồ Bình xuất hiện.
Hai lão đi được một quãng, Phùng Giai Vận ngẫu nhiên quay đầu nhìn lại bất giác khẽ kêu lên một tiếng:
– Ô hay!
Thiềm Thế Quang khẽ hỏi:
– Phải chăng có người theo dõi?
Phùng Giai Vận đáp:
– Đúng thế. Mà là một chú nhỏ ở Sơn Hải Lâu. Chúng ta tiếp tục tiến về phía trước đừng quay đầu lại để gã khỏi phát giác chúng ta đã nhìn thấy gã.
Thiềm Thế Quang hỏi:
– Thằng lỏi ở Sơn Hải Lâu mà Phùng huynh nói đó là ai?
Phùng Giai Vận đáp:
– Chính là thằng nhỏ ghẻ lở chuyên môn thu dọn chén bát trên lầu.
Thiềm Thế Quang nói:
– Chúng ta hãy đi quanh đến chỗ vắng người rồi cho gã một bài học.
Phùng Giai Vận đáp:
– Hà tất phải thế? Bất quá gã được Tam Nghiệt cho chút tiền cơm. Vậy ta cũng dùng cách này là có thể sai khiến gã.
Thiềm Thế Quang hỏi:
– Để gã biết chỗ tạm trú của chúng ta có điều gì không ổn chăng?
Phùng Giai Vận đáp:
– Chẳng có gì quan hệ. Bọn chúng muốn kiếm tên tiểu tử Lệnh Hồ Bình, chứ chẳng để ý gì đến bọn ta. Gã tiểu tử không ở đây là phước cho chúng, nếu không chúng ta nhất định được coi một phen náo nhiệt.
Hai lão về tới khách điếm thì trong thượng phòng ở hậu viện cũng có hai người đang uống rượu.
Ban đầu hai lão Phùng, Thiềm tưởng là Thượng Nguyên Dương ngồi đối diện với Dương Phúc, khi lại gần coi rõ mới phát giác ra một người chính là Lệnh Hồ Bình.
Lệnh Hồ Bình quay ra ngó thấy hai lão, nâng chung rượu lên cười nói:
– Lại cùng nhau uống mấy chung nữa được chăng?
Phùng, Thiềm chắp tay tạ ơn.
Thượng Nguyên Dương cười hỏi:
– Ở trên lầu Sơn Hải hai vị đã phải một phen hú vía, có đúng thế không?
Phùng, Thiềm nghe hỏi đến trợn mắt há miệng.
Thượng Nguyên Dương cười khanh khách hỏi tiếp:
– Thế nào? Tú tài không ra khỏi cửa mà biết việc thiên hạ. Hai vị đã chịu phục chưa?
Phùng, Thiềm đảo mắt nhìn quanh rồi hiểu ra ngay.
Phùng Giai Vận khẽ nói:
– Đêm nay xin công tử coi chừng…
Thượng Nguyên Dương bật tiếng cười khanh khách rồi dùng phép truyền âm hỏi:
– Phải chăng một tên tiểu nhị ở Sơn Hải Lâu đã theo dõi hai vị tới đây?
Phùng Giai Vận và Thiềm Thế Quang nghe nói lại càng ngơ ngác.
Hai lão nhìn bàn rượu đã gần hết biết là hai người ăn uống lâu rồi mà họ ở trên lầu Sơn Hải xuống là về đây ngay chỉ mất khoảng thời gian chừng uống cạn chung trà, nhưng không lấy làm lạ tự nhủ:
– Phải rồi, chắc Lệnh Hồ Bình ngó thấy Nhân Yêu lên lầu rồi tới đây, nên Thượng Nguyên Dương mới hiểu hai lão ta bị một phen bở vía. Chuyện đó chẳng có chi quái lạ. Nhưng họ Thượng lại nói rõ kẻ theo dõi hành tung là một tên tiểu nhị ở Sơn Hải Lâu thì thật là kỳ!
Hai lão đang ngơ ngác bỗng Lệnh Hồ Bình lớn tiếng hô hoán:
– Dương Phúc! Ngươi làm gì trong đó?
Dương Phúc ở trong phòng giáp vách lớn tiếng đáp:
– Công tử có điều chi dạy bảo? Tiểu nhân sẽ ra ngay.
Lệnh Hồ Bình lại lớn tiếng nói:
– Bất tất phải ra nữa. Hễ rảnh thì đến Kim Hoa viện ở hẻm Dương Thụ bảo họ đêm nay bản công tử mời khách.
Dương Phúc cũng lớn tiếng đáp:
– Dạ! Tiểu nhân xin đi ngay bây giờ.
Phùng Giai Vận dùng phép truyền âm hỏi:
– Phải chăng Lệnh Hồ công tử muốn cho tên tiểu nhị bên ngoài nghe tiếng?
Thượng Nguyên Dương dùng phép truyền âm đáp:
– Đại khái không sai mấy.
Phùng Giai Vận lại hỏi:
– Nếu vậy đêm nay đến đó thật ư?
Thượng Nguyên Dương cười đáp:
– Hẳn thế.
Phùng Giai Vận hỏi:
– Ở đây ôm cây đợi thỏ chẳng hay hơn ư? Tại sao phải tìm nơi đó để động thủ?
Thượng Nguyên Dương đáp:
– Đây là quyết định của Lệnh Hồ lão đệ. Phùng huynh hãy hỏi y.
Phùng Giai Vận lại hỏi:
– Sao Thượng huynh biết tên tiểu nhị theo dõi tới đây?
Thượng Nguyên Dương cười đáp:
– Khi nói ra rồi cái đó không đáng một đồng. Lệnh Hồ lão đệ tiên liệu hai vị bị Nhân Yêu ngó thấy, nhất định hắn hỏi hai vị về hành tung của y. Khi đó hai vị đành phải đưa danh hiệu của y ra để tiêu giải mối nguy trước mắt. Thằng cha họ Kim đối với y, tất phải chọn một trong hai đường. Một là phế bỏ ý niệm báo thù, một là ngấm ngầm hạ thủ. Nhưng chẳng khi nào hắn không rửa nhục và nhất định khi hai vị xuống lầu sẽ dùng tiền để mua tên tiểu nhị theo hút hai vị cho biết chỗ trú ngụ.
Phùng, Thiềm hai lão nghe xong khâm phục vô cùng.
Trời tối rồi, Lệnh Hồ Bình sai Dương Phúc thắp đèn để trong xe rồi bốn vị đại tổng quản thay đổi y phục kéo đến Kim Hoa viện.
Trước khi lên xe, Huỳnh y tổng quản Thượng Nguyên Dương để nghị mỗi người đem theo cây Thiết Xích để phòng thân, nhưng Lệnh Hồ Bình xua tay bảo không cần.
Thanh y tổng quản Thiềm Thế Quang hỏi:
– Phải chăng công tử chưa chắc bọn Tam Nghiệt có tới đó không?
Lệnh Hồ Bình mỉm cười đáp:
– Nếu họ không đến thì chúng ta lao sư động chúng làm chi?
Thiềm Thế Quang hỏi:
– Thế thì…
Lệnh Hồ Bình xua tay, cười ngắt lời:
– Bây giờ bất tất phải hỏi nhiều, đến lúc đó các vị sẽ biết.
Lên xe rồi Phùng Giai Vận lại hỏi:
– Hôm ấy công tử rượt theo đến đâu thì mất hút thằng cha đó?
Lệnh Hồ Bình dường như không để ý đến câu hỏi của Phùng Giai Vận. Chàng đảo mắt nhìn ba người, hắng dặng một tiếng nghiêm nghị nói:
– Có một điều tiểu đệ tưởng nên nói trước…
Thượng, Phùng, Thiềm ba lão nghe xong trong lòng khẩn trương, Thiềm Thế Quang tương đối cơ cảnh hơn vội đáp:
– Nơi đây chẳng có ai người ngoài. Bất cứ việc gì công tử cứ nói thẳng ra đừng
ngại.
Lệnh Hồ Bình cười nói:
– Nói ra có lẽ ba vị không tin. Chuyến này đến Đồng Quan để cầu thân tuy là tình thực, nhưng tiểu đệ chưa nhận thức được Thư cô nương.
Thượng, Phùng, Thiềm ba người nghe nói rất đỗi ngạc nhiên.
Lệnh Hồ Bình nhẹ buông tiếng thở dài nói tiếp:
– Tiểu đệ tuy mang tiếng là kẻ hành động bừa bãi nhưng vụ này nói cho đúng không thể trách tiểu đệ được. Chắc ba vị chưa hiểu Quan gia huynh đệ ở Thái Nguyên hôm ấy không phải chết về tay Lệnh Hồ mỗ?
Thượng, Phùng, Thiềm ba lão nghe nói quả nhiên lại một phen kinh ngạc.
Lệnh Hồ Bình thở dài gượng cười nói tiếp:
– Mọi người kể cả ba vị chẳng ai tin. Thư cô nương cũng không có ý đổ vạ cho người, nhưng tiểu đệ đã mắc tiếng oan. Vì thế mà hôm ấy sau khi thượng đài tiểu đệ ngó thấy Thư cô nương ở giữa đám đông, trong lúc nhất thời không nơi trút hận, đã nói người câu đó. Sau tiểu đệ nghĩ lại thấy có điều quá đáng, nên phải có chủ động cầu thân để chuộc lại câu thất ngôn hôm ấy. Lúc này tiểu đệ còn hối hận đã dấu ba vị việc đó qua một thời gian quá lâu.
Thượng, Phùng, Thiềm đều thở phào một cái. Ba lão biết chàng nói những câu này là sự thực và nhận ra cái lo của lão chủ nhân là thừa. Lệnh Hồ Bình chưa phát giác ba lão đang dẫn chàng vào bẫy.
Lam y tổng quản Phùng Giai Vận khẽ thúc khuỷu tay vào Thượng Nguyên Dương ra điều bảo lão: “Bình thuốc tán đó bây giờ nên bỏ đi thôi.”
Cỗ xe ngựa từ từ dừng lại ở đầu hẻm Dương Liễu.
Dương Phúc vén rèm xe thò đầu vào nhắc:
– Tới Kim Hoa viện rồi.
Thiềm Thế Quang nhìn Lệnh Hồ Bình hỏi:
– Trước đây công tử đến viện này lần nào chưa?
Lệnh Hồ Bình gật đầu đáp:
– Đã tới một lần.
Phùng Giai Vận cao hứng hỏi:
– Có quen ai không?
Lệnh Hồ Bình cười khanh khách đáp:
– Chỉ cần có bạc là ai cũng thân được. Phùng huynh đến đây một lần là các cô nhớ tên ngay.
Mọi người xuống xe tiến vào hẻm đến trước Kim Hoa viện.
Hai lão già nước da vàng ửng chờ ở cửa. Một lão khom lưng chào khách. Một lão quay vào kêu gọi rối rít. Cả tòa Kim Hoa viện trở nên nhiệt náo.
Qua cổng vào tới sân, trước mặt hiện ra một tòa hoa sảnh.
Trong sảnh đường tiếng oanh giọng yến pha lẫn với tiếng tơ tiếng trúc rất du dương. Chưa lại gần, mùi hương đã theo gió bay ra từng cơn.
Lệnh Hồ Bình đi trước, khi qua tòa nhà đại sảnh, chàng không nhìn một cái nào đi thẳng vào hậu viện.
Trong hậu viện có hai dãy sương phòng thấp thoáng ánh đèn. Tiếng cười nói từ trong phòng không ngớt vọng ra.
Căn phòng hướng nam ở trước mặt, rèm the rủ thấp, nến đỏ treo cao. Một bàn tiệc đã bày ra rất chỉnh tề. Bốn người vào ngồi rồi, một ả di nương tiến lại niềm nở hỏi:
– Lần trước công tử tới đây kêu cô nào nhỉ?
Lệnh Hồ Bình đáp:
– Tái Tây Thi!
Di nương ngơ ngác hỏi:
– Tái Tây Thi ư? Trong tiểu viện không có cô nào danh tự như vậy. Công tử là bậc quý nhân thường mau quên. Thử nhớ lại coi!
Lệnh Hồ Bình đáp:
– Chắc là bản công tử nhớ lộn. Vậy kêu Chiêu Quân cũng được.
Di nương lại ấp úng:
– Cái này…
Lệnh Hồ Bình hỏi:
– Ngọc Hoàn và Phi Yến đâu? Sao? Hai tên này cũng không có ư? À phải rồi? Bản công tử quên mất đây là Kim Hoa viện. Có ai là Kim Bảo cô nương không?
Di nương đáp:
– Có, có. Tất cả bốn cô. Chưa hiểu công tử vừa ý cô nào.
Lệnh Hồ Bình đáp:
– Kể tên cả bốn cô để bản công tử nghe.
Di nương đáp:
– Một là Đại Kim Bảo, một cô tên là Tiểu Kim Bảo. Một cô là Tân Kim Bảo. Một cô là Hoạt Kim Bảo.
Lệnh Hồ Bình vỗ tay nói:
– Hay lắm! Tây Thi, Chiêu Quân, Ngọc Hoàn và Phi Yến không có cô nào, nhưng Kim Bảo có những bốn cô là đại cát đại lợi. Hãy kêu cả ra đây. Lẹ lên! Lẹ lên!
Sau một lát, bốn cô Kim Bảo được bốn tên tiểu tỳ nâng đỡ thoăn thoắt gót sen tiến
vào.
Lệnh Hồ Bình ngắm nghía bốn cô một lúc rồi bảo Đại Kim Bảo ngồi bên Thượng Nguyên Dương, Tiểu Kim Bảo ngồi bên Phùng Giai Vận, Tân Kim Bảo ngồi bên Thiềm Thế Quang. Chàng tự lưu lại Hoạt Kim Bảo là một cô rất phong tình.
Chàng nhìn di nương dặn:
– Ra kêu người đánh xe của bọn ta vào đây.
Chỉ trong chớp mắt Dương Phúc tiến vào.
Lệnh Hồ Bình nghiêm nghị dặn:
– Dương Phúc! Đây là lần đầu tiên ngươi được đi theo bản công tử uống rượu. Lúc say rồi có cái mà ngươi chưa rõ. Bây giờ ngươi hãy nghe cho kỹ. Một là, lúc bản công tử uống rượu, bất cứ ai cũng không cho vào gần toàn nhà này. Hai là trong nhà cười nói dứt lác, cả ngươi cũng không được dòm trộm. Ba là ngoài đường gió to, ngươi có thể vào hiên ngồi. Nếu cao hứng thì gọi lấy rượu thịt và kiếm một cô bồi tiếp. Ngươi đã nghe rõ chưa?
Dương Phúc gật đầu vâng dạ, nhưng nghe tới câu sau cùng không nhịn được bật cười đáp:
– Tiểu nhân không dám càn rỡ.
Lệnh Hồ Bình xua tay nói:
– Được rồi! Ngươi đi đi!
Dương Phúc khom lưng lui ra rồi, trong nhà liền trở nên náo nhiệt.
Thượng, Phùng, Thiềm ba lão trong lòng hồi hộp. Lúc nào cũng lo Hàm Đan Tam Nghiệt đột nhiên kéo đến. Còn Lệnh Hồ Bình rất cao hứng. Chàng uống ba chung rồi cười nói huyên thuyên, thả sức phóng lãng, cơ hồ quên cả mục đích chân chính tới đây đêm nay.
Hoạt Kim Bảo ngồi bên chàng lại là một cô gái rất xinh đẹp, lúc hờn mát lúc cười nhẹ. Mỗi cái cất tay, cái nhấc chân đều khiến người ta thương mến.
Ba lão Thượng, Phùng, Thiềm ban đầu còn miễn cưỡng trợ hứng cho Lãng Đãng công tử. Sau rượu đã ngà ngà lại được giai nhân ân cần mời mọc quên cả phòng bị. Các cô cũng cười như nắc nẻ.
Lệnh Hồ Bình không ngớt mời ba lão cạn chén. Đồng thời nâng bộ mặt trái xoan của Hoạt Kim Bảo lên ngắm nghía, tấm tắc khen ngợi.
Tình trạng này kéo dài gần một giờ, ba lão Thượng, Phùng, Thiềm mặt đã đỏ bừng, hai mắt lim dim dường như không chống nổi nữa.
Lệnh Hồ Bình đảo mắt ngó trộm ba người rồi cầm tay Hoạt Kim Bảo mỉm cười gật đầu tự nói một mình:
– Đến lúc kết thúc rồi.
Hoạt Kim Bảo nhìn chàng nhõng nhẹo:
– Công tử muốn đi ư? Nô gia không chịu đâu.
Lệnh Hồ Bình cười hỏi:
– Không chịu thì sao?
Hoạt Kim Bảo ngồi trong lòng chàng ngập ngừng:
– Nô gia… muốn… công tử…
Lệnh Hồ Bình nổi lên tràng cười hô hố. Thượng, Phùng, Thiềm nghe tiếng cười đột ngột, khác lạ không khỏi giật mình kinh hãi. Cả ba cô ở bên ba lão cũng trố mắt nhìn ra chiều kinh dị.
Thượng Nguyên Dương sửng sốt hỏi:
– Lão đệ cười gì vậy?
Lệnh Hồ Bình cười lớn đáp:
– Ta cười ba vị ngày thường rất đạo mạo, không ngờ cũng đều là giống đa tình.
Thượng, Phùng, Thiềm rất đỗi bẽ bàng. Ba khuôn mặt đỏ ra đến mang tai rồi tím lại như gan heo, rõ thật đáng thương lại đáng tức cười.
Phùng Giai Vận gượng gạo hỏi:
– Đêm khuya rồi! Chúng ta về thôi chứ?
Thiềm Thế Quang nói tiếp:
– Phải rồi. Ba ông bạn kia bây giờ cũng chưa xuất hiện chắc là không tới rồi. Chúng ta trở về khách điếm chờ đợi cũng thế.
Lệnh Hồ Bình mỉm cười hỏi:
– Về khách điếm đợi ai?
Thượng Nguyên Dương đáp:
– Hay lắm! Hay lắm! Nơi đây chẳng phải là nơi rỡn. Chúng ta về khách điếm đùa cợt cũng chưa muộn.
Lệnh Hồ Bình thủng thẳng hỏi:
– Cùng ai đùa cợt?
Hoạt Kim Bảo đột nhiên rụt tay về khẽ la:
– Úi chao! Đau chết nô gia rồi. Công tử buông tay ra được không?
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️