Chương 26: Môn chủ thiên môn
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 26: Môn chủ thiên môn tại dua leo tr
Ngày đầu tiên Trương Quảng lưu lại Thiên Môn, chàng được Môn chủ cho ngụ trong một tòa biệt lầu, tọa lạc bên bờ Hoàng Hà. Đây có lẽ là tòa biệt lầu đệp nhất ở trong khu vực tổng đàn Thiên Môn.
Sự trọng thị của môn chủ khiến Trương Quảng cũng phải tự nhủ thầm với mình:
“Thiên Môn môn chủ cần gì nơi mình?”
Mặc dù được đối xử rất chu đáo nhưng tuyệt nhiên Trương Quảng lại chưa được môn chủ Thiên Môn Đoàn Bất Quân cho diện kiến. Chính điều đó càng khiến cho chàng thắc mắc hơn.
Một đoàn nô nữ xuất hiện khi Trương Quảng vừa thả chân xuống tràng kỹ. Từng người một xếp hàng dọc chờ đến phiên mình thực hiện chức nghiệp của một nô nữ đối với Trương Quảng.
Người thứ nhất bưng chậu nước ấm có pha sẵn hương thơm đến đặt dưới chân Trương Quảng. Nàng ta cẩn thận rửa chân và rửa tay cho chàng.
Trương Quảng hỏi:
– Ai sai cô nương hầu hạ tại hạ?
– Môn chủ Nàng ta cẩn thận rửa tay chân cho Trương Quảng rồi lẳng lặng bưng thâu nước lui ra.
Đến người thứ hai đem đến một chiếc gương đồng đặt trước mặt Trương Quảng. Nàng ta cầm chiếc lược ngà cẩn trọng chải tóc rồi búi lại cho chàng. Gần như Trương Quảng chẳng động đến một ngón tay.
Đến người thứ ba thì đem đến một bộ trang phục đặt trên chiếc mâm đồng sáng ngời.
Lần này Trương Quảng phải hỏi:
– Cô nương có định thay y phục dùm tại hạ không?
– Đó là chức phận của nô nữ.
– Cô nương không để tại hạ tự thay cho mình chứ?
– Dạ không.
Trương Quảng gượng cười nói:
– Tại hạ không ngờ Môn chủ Thiên Môn lại xem trọng tại hạ như vậy. Môn chủ quá chu đáo với Trương Quảng nhưng không biết Trương Quảng có đáng hưởng những đặt ân như thế này không?
– Môn chủ lịnh bất cứ ai không chu toàn phận sự hầu hạ công tử đều bị gia hình.
– Có chuyện đó ư?
Nàng nô nữ gật đầu.
Nàng từ từ cởi bỏ tất cả trang phục cho Trương Quảng mà chẳng một chút thẹn thùng hay e dè. Thậm chí thao tác của nàng thật chuyên mực không thừa cũng không thiếu.
Sau đó nàng cẩn thận vận lại cho Trương Quảng một bộ trang phục mới tinh, được may bằng gấm Hàn Châu, thứ gấm nổi tiếng nhất Trung Nguyên.
Vận xong trang phục cho Trương Quảng, nàng lấy tấm gương đồng để chàng tự ngắm mình.
– Công tử có vừa ý không?
– Không có chỗ nào để chê trách được. Tại hạ chỉ muốn biết một điều.
– Công tử cứ nói.
– Lúc nàng thay đồ cho tại hạ, hẳn nàng có thẹn thùng chứ?
Nàng nhìn Trương Quảng, từ tốn nói:
– Nô nữ hành xử theo chức phận của mình. Không có gì thẹn cả. Chỉ sợ công tử không vừa ý với sự hầu hạ của nô nữ thôi.
Trương Quảng mỉm cười nói:
– Tại hạ lại nghĩ khác.
– Công tử nghĩ gì?
– Cô nương chăm sóc chu đáo với tại hạ như thế này. Mai mốt đây tại hạ rời Thiên Môn trở lại Kim Tiền Bang, thì chẳng biết còn ai chăm sóc cho tại hạ nữa.
Nàng nhỏ nhẹ nói:
– Công tử ở Thiên Môn, nô nữ phải có chức phận hầu hạ công tử. Đó là lịnh của môn chủ.
Trương Quảng đặt tay lên vai nàng:
– Hẳn cô nương đã từng hầu hạ những môn khách như tại hạ?
Nàng nô nữ lắc đầu:
– Dạ không, bình nhật nô nữ chỉ hầu hạ môn chủ thôi. Công tử là người thứ hai nô nữ hầu hạ.
– Môn chủ phái những nàng hầu của môn chủ đến hầu hạ tại hạ à?
Nàng gật đầu.
Trương Quảng nheo mày mỉm cười nói:
– Chuyện này đúng là khó tin đối với tại hạ đấy.
– Miễn công tử vừa ý là nô nữ mãn nguyện rồi.
– Tại hạ chẳng biết rồi đây sẽ tìm đâu ra những nàng hầu như cô nương.
Nàng im lặng không đáp lời chàng, mà chỉ hơi nghiêng người rồi nói:
– Nô nữ xin cáo lui.
Trương Quảng cản nàng lại:
– Khoan…
– Công tử có điều chi chỉ huấn nô nữ.
– Tại hạ muốn biết chừng nào gặp được môn chủ?
Nàng nhỏ nhẻ đáp lời bằng chất giọng thật ôn nhu, thật từ tốn và nhún nhường.
– Công tử miễn thứ. Chuyện đó ngoài chức phận của nô nữ. Nô nữ không được biết.
Trương Quảng khẽ gật đầu:
– Thôi được. Chừng nào môn chủ muốn gặp tại hạ tất sẽ cho gọi tại hạ thôi.
– Dạ! Nô nữ xin lui gót.
– Nàng cứ đi Ả nô nữ lui bước rồi thì một a hoàn khác lại xuất hiện bước vào. Nàng nghiêng người nhã nhặn nói:
– Thuyền du lãm đã chuẩn bị xong, A Châu cung thỉnh Trương công tử.
– Hôm nay tại hạ được du lãm trên sông ư?
– Dạ! Mời công tử theo chân A Châu.
A Châu dẫn đường đi trước, Trương Quảng theo sau nàng. Chàng vừa đi vừa nghĩ thầm:
“Thật ra môn chủ Thiên Môn cần gì nơi mình mà lại trọng lễ như vậy? Chắc chắn môn chủ Thiên Môn cần gì đó nơi mình rồi. Phàm lễ trọng chừng nào thì đòi hỏi ở chủ nhân càng lớn.” A Châu đưa Trương Quảng đến cầu thuyền. Ngoài cầu thuyền là chiếc lầu thuyền đồ sộ, với những hàng hoa đăng rực rỡ như thể đón một nhân vật tối quan trọng đối với Thiên Môn.
Trương Quảng hỏi A Châu:
– A Châu cô nương! Hẳn môn chủ đang chờ tại hạ trên lầu thuyền.
– A Châu chỉ có phận sự đưa công tử đến đây…
Nàng nói rồi đứng nép qua bên.
Trương Quảng chắp tay sau lưng ung dung bước lại cầu thuyền. Khi chàng bước lên mạn thuyền lại càng ngạc nhiên hơn nữa. Đại yến bày sẵn. Đứng bên bàn đại yến là sáu nàng cung nữ vận trang phục thêu hoa. Cả sáu nàng đều có nhan sắc mặn mà. Trương Quảng đã gặp Uyên Uyên, mặc dù sáu nàng cung nữ này không thể so sánh với Uyên Uyên về nhan sắc, nhưng họ vẫn có nét quyến rũ hơn người.
Một nàng cung nữ bước đến đón Trương Quảng.
– A Di mời công tử.
Chàng bước theo nàng đến bên bàn đại yến được dọn ngay trên mạn lâu thuyền.
Khi Trương Quảng yên vị thì chiếc lâu thuyền cũng từ từ tách khỏi cầu thuyền. Chiếc lâu thuyền từ từ thả theo dòng nước Hoàng Hà xuôi về hạ nguồn.
Trên mạn thuyền, A Di chuốc rượu ra chén.
Năm người còn lại, mỗi người cầm một cây đàn tỳ bà. Họ bắt đầu khảy nhạc để hầu phục Trương Quảng. Tiếng đàn của năm người cùng cất lên một lúc tạo nên một tấu khúc hợp âm nghe thật réo rắt và du dương.
Trương Quảng vừa uống rượu vừa ngắm cảnh trí trôi qua hai bên mạn thuyền, vừa nghe tấu khúc do năm nàng nô nữ hợp khúc. Chàng có cảm tưởng mình đã thoát hẳn khỏi cõi trần gian mà lạc bước vào chốn bồng lai tiên cảnh.
A Di đứng bên cạnh Trương Quảng. Nàng chỉ có việc chờ chàng đặt chén xuống thì chuốc rượu vào chén chàng.
Bưng chén rượu, Trương Quảng nhìn A Di.
– A Di cô nương uống với tại hạ một chén chứ.
Nàng nhã nhặn đáp lời chàng:
– Cung kính không bằng tuân lịnh.
Nàng đón lấy chén rượu từ tốn đưa vào miệng. Lối uống rượu của nàng rất tao nhã, tạo cho người đối ẩm một cảm giác thật thanh nhàn và thích thú.
Nàng đặt chén rượu xuống trước mặt Trương Quảng rồi châm rượu vào.
Trương Quảng nói:
– Cô nương biết vì sao tại hạ được môn chủ ưu ái như thế này không?
Nàng đặt bầu rượu xuống bên:
– Công tử miễn thử, những câu hỏi như thế này A Di không thể trả lời được vì nó đã vượt ngoài chức phận của A Di.
– Thế những câu hỏi nào cô nương mới trả lời tại hạ?
– Bất cứ câu hỏi nào thuộc chức phận của A Di.
Trương Quảng mỉm cười bưng chén rượu:
– Cái thú chơi trên sông này cũng thú vị đấy chứ. Tại hạ mạn pháp hỏi cô nương. Tại hạ có phải là chủ nhân của lâu thuyền này không?
A Di khẽ gật đầu:
– Hiện thì Trương công tử đang là chủ nhân của chiếc lâu thuyền này.
– Là chủ nhân của chiếc lâu thuyền này, tại hạ muốn gì cũng được ư?
A Di gật đầu nhún nhường đáp lời Trương Quảng.
– Đúng như vậy ạ.
Bưng chén rượu dốc vào miệng, đặt chén rượu xuống trước mặt, chàng nói:
– Kể cả làm chủ nhân của cô nương?
– Thưa vâng.
– Thế thì tốt quá. Nếu tại hạ muốn cô nương đưa thẳng lâu thuyền này về Trường An.
Cô nương có đồng ý không?
Nàng thoáng lộ vẻ sửng sốt với câu hỏi này của Trương Quảng.
A Di miễn cưỡng hỏi lại chàng:
– Trương công tử không muốn diện kiến môn chủ sao?
– Y.. tại hạ quên mất chuyện này. Nếu vậy chúng ta sẽ không xuôi thuyền về Trường An nữa.
Trương Quảng đứng lên, bước lại mạn thuyền, dõi mắt nhìn vào bờ. Khung cảnh trôi qua trong tầm mắt của chàng.
A Di bước đến sau lưng Trương Quảng, nhỏ nhẻ nói:
– Trương công tử! Trên lâu thuyền có đủ tất cả những thú vui hoan lạc nhất. Nếu công tử thích…
Chàng nhìn lại nàng:
– Đó là những thú vui gì nào?
– Bất cứ lạc thú gì công tử muốn.
– Đây là ý của cô nương hay của môn chủ muốn bồi tiếp Trương Quảng?
– Đây là thịnh tâm của môn chủ muốn bồi tiếp Trương công tử.
Chàng mỉm cười:
– Nếu như tại hạ thích A Di cô nương, cô nương có bồi tiếp tại hạ không?
– A Di là một thành viên trên lâu thuyền, tất là nô nữ của Trương công tử. Một nô nữ thì không cản lại ý muốn của chủ nhân.
– Đến Thiên Môn, tại hạ hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Không biết mình còn hưởng đặc ân gì nữa đây.
Nàng nhỏ nhẻ nói:
– Trương công tử thích hưởng thụ lạc thú với A Di ngay tại mạn thuyền này hay vào trong khoang thuyền?
Chàng tròn mắt nhìn nàng:
– A Di cô nương không ngại ngùng sao?
– Phận nô nữ phải hầu phục chủ nhân, có gì mà ngại chứ.
– Dù sao tại hạ và A Di cũng là hai người xa lạ.
– Nhưng phận của A Di thuộc về Trương công tử.
Chàng lưỡng lự một lúc rồi nghiêm giọng nói:
– Thực ra A Di đang thực hiện mệnh lệnh của chủ nhân. Chủ nhân đích thực của cô nương không phải là Trương Quảng mà là môn chủ Thiên Môn. Tại hạ được sự ưu ái của môn chủ càng thắc mắc mình có gì khiến môn chủ ưu ái như vậy.
Nàng im lặng không đáp lời Trương Quảng.
Trương Quảng hỏi:
– Tại hạ nói có đúng không?
– A Di có chức phận hầu hạ công tử.
Trương Quảng quay trở lại bàn đại yến.
A Di liền bưng bầu rượu chuốc ra chén, rồi nhỏ nhẻ nói:
– A Di mời công tử.
Chàng bưng chén rượu dốc lên miệng. Đặt chén rượu xuống bàn, Trương Quảng nói với chàng:
– Chúng ta có thể quay về được rồi.
– Công tử muốn quay về ư?
Chàng gật đầu.
A Di bối rối nói:
– Công tử không có cao hứng với chuyện du lãm trên sông à?
– Tại hạ rất cao hứng đấy chứ, nhưng càng cao hứng bao nhiêu tại hạ càng áy náy bấy nhiêu. Bởi tại hạ chưa làm được chuyện gì cho Thiên Môn mà đã được hưởng quá nhiều đặc ân từ môn chủ. Nếu như môn chủ nói cho Trương Quảng biết người cần gì ở Trương Quảng thì có lẽ tại hạ càng cao hứng hơn.
Nàng nhỏ nhẻ nói:
– A Di sẽ giúp vui cho công tử để công tử cao hứng hơn trước khi gặp môn chủ. Mời công tử theo A Di.
Trương Quảng theo chân nàng vào khoang thuyền. A Di mở cửa khoang thuyền, từ trong khoang thuyền một mùi xạ hương phả ra xông vào mũi Trương Quảng. Ngửi mùi xạ hương đó thôi, Trương Quảng đã cảm thấy rạo rực. Một sự rạo rực rất kỳ lạ mà lần đầu tiên chàng cảm nhận được. Sự rạo rực từ trong chàng trỗi lên mà chàng không cưỡng lại được.
Chính cảm giác đó buộc Trương Quảng phải thốt ra lời.
– Lạ thật.
Mặc dù thốt ra lời nói đó nhưng Trương Quảng vẫn theo chân nàng bước vào trong khoang thuyền. A Di bất ngờ quay lại đối mặt với Trương Quảng.
– Công tử thích A Di đấy chứ?
– Nếu tại hạ thích thì sao?
Chàng vừa thốt dứt lời thì A Di đã từ từ trút bỏ ngoại y của mình. Chiếc ngoại y tợ vỏ kén rơi xuống gót chân nàng. Bằng một động tác cực kỳ quyến rũ, nàng toan cởi nốt những phần trang phục còn lại nhưng Trương Quảng ngăn lại:
– Ồ không…
Nàng nhìn chàng:
– Công tử đã đổi ý?
– Tại hạ đã có ý trung nhân rồi.
– A Di không quan tâm đến chuyện đó, chỉ muốn chu toàn chức phận hầu hạ công tử mà thôi.
– Cô nương tốt với tại hạ như vậy không sợ Trương Quảng chỉ là một kẻ hái hoa thoáng đi qua cuộc đời của cô nương và không bao giờ quay lại sao?
– A Di không quan tâm đến điều đó.
– Thế cô nương quan tâm điều gì nào?
– Chỉ cần công tử vui vẻ là A Di mãn nguyện rồi.
Đôi chân mày của Trương Quảng nhíu lại:
– Chỉ với mục đích đó thôi sao?
– Chỉ có mục đích đó thôi.
– Nàng làm tròn phận sự của mình hẳn sẽ được môn chủ ban thưởng và ngược lại… A Di im lặng không đáp lời Trương Quảng.
Trương Quảng quay bước trở ra ngoài mạn thuyền.
Năm nàng kia vẫn tiếp tục đàn. Họ cứ đàn bất kể có Trương Quảng hay không. Trương Quảng nhìn năm nàng đó nghĩ thầm: “Hẳn họ cũng đã được lịnh của môn chủ.” Chàng nheo mày: “Môn chủ Thiên Môn muốn gì nơi mình nhỉ?” Y nghĩ kia còn đọng trong đầu chàng thì bất thình lình có một người chắp tay sau lưng với dáng đi rất ung dung tự tại, bước trên sóng nước hướng về lâu thuyền.
Khinh công của người đó khiến Trương Quảng phải chú nhãn nhìn. Những lượn sóng của dòng Hoàng Hà nhấp nhô như thể đưa người đó hướng đến lâu thuyền. Y đi trên những sóng nước mà ngỡ như đi trên một tấm thảm nhung thì đúng hơn.
Người đó chỉ hơi lắc vai, lướt lên mạn thuyền. Y vận trường y bằng gấm, mặt chữ điền, phương phi với chòm râu đen nhánh, mắt sáng ngời.
Trương Quảng ôm quyền xá. Chàng vừa xá vừa nói:
– Tại hạ đang chờ môn chủ.
– Sao Trương huynh đệ biết bổn tọa là môn chủ Thiên Môn?
Môn chủ Thiên Môn vừa nói vừa khoát tay ra dấu có năm nàng nô nữ ngưng đàn.
Trương Quảng ôm quyền nói:
– Thuật đi trên nước của môn chủ có lẽ trên giang hồ không có ai ngoài môn chủ ra.
A Di bước đến quỳ hành lễ trông thật thành kính.
– Môn chủ quang lâm.
– Đứng lên đi.
Được lệnh A Di mới dám đứng lên.
Nhìn lại Trương Quảng, môn chủ Thiên Môn Đoàn Bất Quân nói:
– A Di phục vụ cho Trương huynh đệ chu đáo chứ?
Trương Quảng ôm quyền nói:
– Trương Quảng chưa bao giờ có được những khoảng thời gian hưởng thụ như thế này.
Nếu như tại hạ không có thần thức thì có lẽ nghĩ mình đang sống trong một giấc mộng không thật.
Môn chủ Thiên Môn ngửa mặt cười. Tiếng cười của môn chủ nghe thật sảng khoái và vô cùng hoan hỉ.
– Hay lắm! Bổn tọa chỉ sợ Trương huynh đệ không vừa ý với sự tiếp đãi của bổn tọa thôi.
Môn chủ Thiên Môn vừa nói vừa ra dấu cho những người kia lui ra sau lâu thuyền.
Chỉ bàn đại yến, môn chủ ra hiệu cho A Di rồi nói:
– Dọn đại yến khác cho bổn tọa.
Ngay lập tức một bàn đại tiệc khác được bày ra với những thức ăn còn nóng hổi.
Môn chủ Thiên Môn và Trương Quảng ngồi xuống bàn. Đoàn Bất Quân tự tay chuốc rượu ra chén rồi nói:
– Bổn tọa mời Trương huynh đệ.
– Đa tạ môn chủ.
Hai người cùng cạn chén.
Đặt chén xuống bàn, môn chủ Thiên Môn nhìn Trương Quảng ôn nhu nói:
– Mấy ngày qua, Trương lão đệ đến Thiên Môn của bổn tọa, có điều chi không vừa ý không?
Chàng mỉm cười:
– Không có cái gì khiến cho Trương Quảng phiền lòng cả. Thậm chí ngược lại, Trương Quảng rất áy náy. Tại hạ nghĩ một kẻ vô danh tiểu tốt như mình chỉ không đáng để hưởng những đặc ân của môn chủ.
Đoàn Bất Quân mỉm cười nhìn chàng. Y vuốt râu rồi từ tốn nói:
– Ngược lại bổn tọa chỉ sợ Trương lão đệ không vừa ý với sự chu toàn của bổn tọa mà thôi.
– Môn chủ đừng nói vậy. Trương Quảng áy náy vô cùng. Những ngày vừa qua, Trương Quảng chỉ có một điều đắn đo suy nghĩ. Chẳng biết mình làm được việc gì cho Thiên Môn mà môn chủ lại ưu ái Trương Quảng như vậy.
Trương Quảng ôm quyền hướng về Đoàn Bất Quân:
– Để Trương Quảng giải tỏa được những thắc mắc trong đầu, Trương Quảng thỉnh cầu chỉ giáo của môn chủ.
Vuốt râu mỉm cười nhìn sang Trương Quảng, Đoàn Bất Quân nói:
– Trương lão đệ rất khẳng khái. Sự khẳng khái của Trương lão đệ khiến cho bổn tọa không một chút hối tiếc với những việc mình đã làm cho Trương lão đệ.
Bưng chén rượu:
– Trương lão đệ uống chén rượu này với bổn tọa. Bổn tọa sẽ nói với Trương lão đệ mục đích của bổn tọa.
– Cung kính không bằng phụng mệnh.
Hai người cùng cạn chén.
Đặt chén xuống bàn, Đoàn Bất Quân nhìn Trương Quảng nghiêm giọng nói:
– Bổn tọa nghe thiên hạ đồn đãi Trương lão đệ có Thiên lôi tử.
Trương Quảng nhìn sửng Môn chủ Thiên Môn:
– Chuyện này là bí mật của Trương Quảng, sao Môn chủ lại biết?
Cười khẩy, Môn chủ Thiên Môn nói:
– Bất cứ chuyện gì xảy ra trên võ lâm, bổn tọa đều biết cả. Kể cả chuyện Trương lão đệ vừa làm một chuyến chu du qua các bang hội trong giang hồ. Phải chăng Trương lão đệ muốn giúp Kim Tiền bang chủ Thượng Quan Nghi trở thành đại bang chủ của võ lâm.
Trương Quảng lắc đầu khoát tay:
– Bang chủ biết tất cả những chuyện này thì đoán không đúng rồi. Thật ra Trương Quảng có chu du đến các bang hội thật nhưng mục đích không như Môn chủ nói, mà để thông báo với họ ngày Kim Tiền bang chủ rửa tay rời võ lâm.
Đôi chân mày của Môn chủ Thiên Môn nhíu lại:
– Có chuyện đó ư?
Nói dứt câu, Đoàn Bất Quân cười khẩy:
– Chuyện đó bổn tọa không quan tâm.
– Môn chủ quan tâm đến Thiên Lôi tử của Trương Quảng?
Môn chủ Thiên Môn gật đầu:
– Bổn tọa quan tâm đến Thiên lôi tử hơn.
Trương Quảng ôm quyền từ tốn nói:
– Võ công của Môn chủ đã đạt đến cảnh giới tối thượng lưu hỏa thuần thanh. Sao lại còn cần đến Thiên Lôi tử của Trương Quảng? Thiên lôi tử của Trương Quảng là vật bá đạo tà môn. Trương Quảng dùng nó để hộ thân bởi vì Trương Quảng không có võ công. Còn với Môn chủ, Trương Quảng nghĩ người hẳn không cần đến nó.
– Bổn tọa cần chứ. Nếu như không cần, bổn tọa đã không coi Trương lão đệ như môn khách của Thiên Môn.
– Bây giờ Trương Quảng đã biết mục đích của Môn chủ trong những ngày qua là muốn tại hạ trao Thiên Lôi tử.
– Nếu như bổn tọa thích Thiên Lôi tử, Trương lão đệ có đồng ý cho ta không?
Trương Quảng bưng chén rượu:
– Mời Môn chủ.
– Mời.
Hai người lại cạn chén. Đặt chén rượu không xuống bàn, Trương Quảng nhìn Đoàn Bất Quân ôn nhu nói:
– Môn chủ đã tiếp đãi Trương Quảng như thượng khách, thì sao Trương Quảng lại không bồi tiếp lại Môn chủ chứ?
Chàng vừa nói dứt lời thì Đoàn Bất Quân ngửa mặt cười khanh khách với vẻ đắc ý tột cùng. Cắt tràng tiếu ngạo đầy sự đắc ý đó, Môn chủ Thiên Môn nói:
– Bổn tọa đã không nhìn lầm người. Bổn tọa muốn hỏi Trương lão đệ.
Trương Quảng ôm quyền:
– Môn chủ chỉ giáo.
– Trương lão đệ cần gì ở Thiên Môn của bổn tọa?
Câu hỏi này của Đoàn Bất Quân bất giác khiến Trương Quảng phải lúng túng. Sự lúng túng của chàng không qua được con mắt tinh tường của Môn chủ Thiên Môn Đoàn Bất Quân.
Đoàn Bất Quân từ tốn nói:
– Trương lão đệ đừng ngại. Bổn Môn chủ xem lão đệ như môn khách trong nhà rồi, Trương lão đệ đã nhiệt tình với bổn tọa, tất bổn tọa sẽ bồi đáp lại lòng nhiệt thành của Trương lão đệ chứ.
– Môn chủ đặt ra câu hỏi naày khiến tTrương Quảng phải bối rối. Chỉ có mỗi một thứ hỏa pháp Thiên Lôi tử thôi mà Trương Quảng được sự ưu ái của Môn chủ như vậy. Trương Quảng áy náy vô cùng.
– Đừng áy náy. Cần gì cứ nói với bổn tọa.
Trương Quảng ôm quyền nói:
– Nếu như Môn chủ có lòng nhiệt thành như vậy, Trương Quảng không nhận sẽ biến thành kẻ thất lễ với Môn chủ.
Đoàn Bất Quân cao hứng nói:
– Hay! Rất khẳng khái, rất chí khí và thẳng thắn. Bổn tọa rất thích những con người đầy chí khí và khẳng khái như Trương lão đệ đây.
– Đa tạ Môn chủ đã banc ho Trương Quảng lời nói đó.
– Nào… Trương lão đệ uống với bổn tọa một chén nữa.
– Trương Quảng kín Môn chủ.
Hai người lại cạn chén.
Trương Quảng đặt chén xuống bàn rồi từ tốn nói:
– Không nói ra hẳn môn chủ cũng biết Trương Quảng là một người không có võ công.
Trương Quảng chỉ nhờ vào Thiên Lôi tử để giữ mạng trong những tình huống cực kỳ nguy hiểm.
Chàng nhìn Môn chủ Thiên Môn thuật lại chuyển Ẩn tướng ma tôn đã sát tử Thẩm Mộc Cương, và toan sát tử cả mình, nếu không có Thiên Lôi tử.
Nghe xong câu chuyện đó, Môn chủ Thiên Môn cau mày:
– Có chuyện này ư?
– Chuyện này hẳn Minh Thần cung chủ đã biết.
– Minh Thần cung chủ đã gặp Trương lão đệ nhưng không nói về chuyện này à?
Trương Quảng mỉm cười nói:
– Minh Thần cung chủ không nhắc chuyện này với Trương Quảng. Bởi cung chủ có nhắc lại cũng vô ích thôi. Bởi Trương Quảng chẳng làm gì được cả.
Thiên Môn môn chủ gật đầu:
– Thế Trương lão đệ xin gì ở bổn tọa nào?
– Nhắc đến chuyện Ẩn tướng ma tôn, Trương Quảng chỉ xin với Môn chủ chỉ điểm cho tại hạ một môn công phu có thể tự bảo vệ mình. Bởi Thiên Lôi tử khi đã giao cho Môn chủ rồi, Trương Quảng chẳng còn gì nữa.
Thiên Môn môn chủ vuốt râu mỉm cười:
– Được! Bổn tọa sẽ truyền cho Trương lão đệ thuật khinh công “Hành vân lưu thủy” Đoàn Bất Quân mỉm cười:
– Với thuật khinh công này, nếu gặp tình huống bất trắc, Trương lão đệ chỉ cần dụng chước.
Môn chủ Thiên Môn bỏ lửng câu nói giữa chừng. Trương Quảng liền tiếp lời Đoàn Bất Quân:
– Tẩu vi là thượng sách.
Đoàn Bất Quân gật đầu:
– Không sai, với thuật hành văn lưu thủy, Trương lão đệ sẽ có thể băng sông, vượt đồi, chẳng có ai đuổi kịp đâu. Được chứ?
– Trương Quảng chỉ cần có như vậy thôi.
– Tốt lắm.
Trương Quảng ôm quyền:
– Nhưng hiện thời Trương Quảng không đem theo Thiên Lôi tử. Nếu Môn chủ không ngại, tại hạ sẽ giao nộp Thiên Lôi tử tại Kim Tiền bang.
– Bổn tọa tin vào Trương lão đệ mà.
– Đa tạ Môn chủ đã tin Trương Quảng.
Môn chủ Thiên Môn bưng chén rượu từ từ đứng lên. Lão trầm giọng nói:
– Ngay bây giờ bổn tọa sẽ truyền thuật Hành vân lưu thủy để Trương lão đệ thụ nạp, đáp lại thịnh tình của Trương lão đệ.
– Đa tạ Môn chủ.
Thiên Môn môn chủ uống cạn chén rượu, đặt xuống bàn rồi đọc khẩu quyết thuật Hành Vân lưu thủy. Y đọc xong nắm tay Trương Quảng.
– Theo bổn tọa.
Nói dứt câu, Thiên Môn môn chủ chỉ hơi lắc vai, kéo theo Trương Quảng băng xuống dòng Hoàng Hà. Trương Quảng thét lên:
– Ồ…
Lão nhìn Trương Quảng nói:
– Đừng sợ! Cứ theo khẩu quyết của bổn tọa mà vận hành chân khí. Mặc dù Trương lão đệ không có nội lực nhưng với thuật khinh công này cũng chẳng cần người có nội lực cao thâm. Bổn tọa dìu ngươi đi trên sóng nước, dần hồi ngươi sẽ quen thôi.
Trương Quảng gật đầu.
Chàng để cho Môn chủ Thiên Môn dìu chàng đi trên sóng nước Hoàng Hà. Đi một lúc thì Môn chủ Thiên Môn từ từ nới lỏng tay. Môn chủ Thiên Môn nói:
– Trương lào đệ quả là thông minh cực kỳ. Bổn tọa phải khâm phục ngươi đó.
Lão nói rồi buông tay khỏi Trương Quảng. Chàng đi nhanh về phía lâu thuyền.
Môn chủ Thiên Môn nhìn Trương Quảng.
Bất thình lình Trương Quảng như người hụt chân, chìm luôn xuống nước, nhưng tay chàng đã kịp chộp vào dây neo.
Đoàn Bất Quân cười khành khạch. Lão lướt đến chộp lấy tay Trương Quảng, điểm nhẹ mũi giày xuống mặt nước đã lướt lên mạn thuyền. Trang phục Trương Quảng ướt sũng.
Thiên Môn môn chủ nhìn Trương Quảng khẽ gật đầu:
– Luyện được thuật hành vân lưu thủy như Trương lão đệ trong ngày hôm nay đã vượt sự mong đợi của bổn tọa rồi.
Chàng ôm quyền xá từ tốn nói:
– Không có Môn chủ, tại hạ không sao luyện thành.
– Thế nào cũng thành công thôi. Bổn tọa tin như vậy.
Lão nhìn lại Trương Quảng một lúc lâu rồi nói:
– Bổn tọa có chuyện phải đi. Trương lão đệ cứ ở lại đây. Cảm thấy thích thì cứ lưu lại Thiên Môn, bằng không thích nữa thì quay về Kim Tiền bang.
– Đa tạ Môn chủ đã ưu ái đối với Trương Quảng.
– Đừng khách sáo, Ta chỉ cần sự nhiệt tâm của Trương lão đệ.
Lão nói rồi băng mình xuống dòng Hoàng Hà thi triển thuật Hành vân lưu thủy băng đi.
Trương Quảng nhìn theo Môn chủ Thiên Môn nghĩ thầm:
“Y cần Thiên Lôi tử để làm gì. Y có quan hệ thế nào với Ẩn tướng ma tôn mà biết mình có Thiên Lôi tử? Hay y chính là Ẩn tướng ma tôn, sự thật mà mình đang đi tìm.” Trương Quảng bất giác buông một tiếng thở dài cùng với ý niệm đó đang trôi qua đầu chàng. Trương Quảng suy tư một lúc rồi quay vào trong khoang thuyền.
Thấy trang phục chàng ướt sũng, A Di lo lắng hỏi:
– Công tử rớt xuống sông à?
Chàng mỉm cười gật đầu:
– Môn chủ đã truyền lại cho tại hạ công phu Hành vân lưu thủy. Nhưng tại hạ chẳng thể nào so sánh được với Môn chủ nên mới giống con chuột mắc nước như thế này.
Để A Di thay trang phục cho công tử.
Chàng mỉm cười nói:
– Bây giờ thì tại hạ rất cao hứng và sảng khoái hưỏng thụ những đặc ân của Thiên Môn, bởi tại hạ đã biết mục đích của Môn chủ.
Nàng nhìn chàng bằng ánh mắt vừa ướt tình vừa cam phận.
A Di bước đến tự tay cởi bỏ trang phục Trương Quảng.
Chàng để cho nàng thay phục trang cho mình mà chẳng có chút gì bối rối.
Chàng nhìn A Di nói:
– Cô nương có thích tập thuật Hành vân lưu thủy cùng với tại hạ không?
A Di mỉm cười nói:
– Để A Di biểu diễn cho công tử xem.
Nàng nói rồi bước ra ngoài mạn thuyền đề khí băng mình xuống dòng Hoàng Hà. Thân pháp của nàng phiêu bồng lướt trên sóng nước trông thật đẹp và uyển chuyển.
Nàng lướt ra xa thuyền rồi quay trở lại.
Lướt lên mạn thuyền, A Di nhìn Trương Quảng:
– Công tử thấy thế nào?
Trương Quảng cứ trố mắt nhìn nàng:
– Quá ư… ngạc nhiên… Tại hạ không ngờ A Di cô nương cũng thi triển được thuật Hành vân lưu thủy.
– Dưới trướng của Môn chủ, ai cũng có thể thi triển được thuật Hành vân lưu thủy – Thế mà tại hạ những tưởng đâu Môn chủ chỉ truyền riêng cho tại hạ mà thôi.
– Nếu công tử là người của Thiên Môn sẽ còn được rất nhiều đặc lợi từ Môn chủ.
Trương Quảng lắc đầu:
– Tại hạ không thích đánh nhau, mà chỉ thích đào tẩu thôi.
– Chúng ta vào bờ chứ?
Trương Quảng gật đầu.
A Di nắm tay chàng. Nàng kéo Trương Quảng băng xuống dòng Hoàng Hà, dìu chàng lướt vào bờ. Mặc dù dìu Trương Quảng nhưng thân ảnh của A Di thật phiêu bồng, nhẹ nhàng lướt trên mặt nước chẳng khó khăn gì.
Vào đến bờ, A Di nói:
– Công tử đã có được khinh công của Thiên Môn rồi đó.
– Nhờ có Môn chủ.
Nàng mỉm cười nói:
– A Di sẽ đi cùng với công tử.
Trương Quảng nheo mày hỏi:
– Cô nương sẽ đi cùng vớith đến lấy Thiên Lôi tử.
Nàng thản nhiên gật đầu.
Trương Quảng sa sầm mặt nhìn nàng.
– Ngay từ đầu cô nương đã biết mục đích của Môn chủ nhưng không nói với tại hạ.
Trương Quảng vừa nói vừa xăm xăm bước đi. Chàng vừa đi vừa nói:
– A Di cô nương không thành thật với tại hạ.
– A Di phải làm theo lịnh của Môn chủ.
Chàng dừng bước nhìn lại nàng mỉm cười, từ tốn hỏi:
– Thiên Môn môn chủ cần Thiên Lôi tử của tại hạ để làm gì?
A Di lắc đầu:
– Điều đó A Di hoàn toàn không biết.
– Cô nương nói thật đấy chứ?
Nàng khẳng khái gật đầu.
– Hy vọng cô nương thành thật với Trương Quảng.
– Lần này A Di rất thành thật với huynh.
Chàng mỉm cười.
– Biết đến bao giờ Trương Quảng mới có được một nô nữ như nàng.
A Di đỏ mặt nhưng không đáp lời Trương Quảng. Chàng nói tiếp:
– Đã rời khỏi lâu thuyền rồi. Cô nương có còn là nô nữ của tại hạ không?
Nàng lưỡng lự một lúc rồi nói:
– Chưa có Thiên Lôi tử, A Di vẫng mang chức phận hầu hạ Trương huynh.
– Khi có Thiên Lôi tử, nàng chẳng còn là nô nữ của Trương Quảng.
A Di ngập ngừng rồi nói:
– A Di sẽ quay về Thiên Môn với chức nghiệp của mình.
– Mãi mãi là người hầu của Môn chủ.
Nàng gật đầu:
– Mãi mãi.
Thốt xong câu nói đó, A Di sải bước đi nhanh hơn cứ như nàng muốn tránh né những câu hỏi của Trương Quảng.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️