Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 42: Tổ hợp ma pháp

3:42 sáng – 29/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 42: Tổ hợp ma pháp tại dua leo tr

Editor: Madknight95

Từng có kinh nghiệm làm giáo viên, hoàn cảnh bị mấy chục người nhìn chăm chú kiểu này, đối với Trần Lạc tới nói căn bản không là gì cả.

Hắn một bên hưởng thụ tắm rửa dưới ánh mắt của mọi người, một bên suy nghĩ vấn đề về ma pháp.

Có quan hệ song hệ ma pháp, hôm qua Trần Lạc đã nghĩ đến một loại khả năng nào đó, tác dụng lớn nhất của song hệ ma pháp cũng không phải tay trái Hỏa Cầu Thuật, tay phải Thủy Cầu Thuật dùng để khoe mẽ, nó hẳn là có ứng dụng tinh diệu hơn nhiều.

Tỉ như, nếu trước khi phóng thích Thủy Cầu Thuật, đầu tiên dùng Hỏa hệ ma pháp đun nóng thủy cầu khiến nó đạt tới điểm sôi thì sẽ phóng ra một Khai Thủy Cầu(thủy cầu đun sôi), trong chớp nhoáng này liền khiến cho uy lực của Thủy Cầu Thuật tăng lên gấp mấy chục lần.

Là Thủy hệ ma pháp học đồ, từ trước tới nay Thủy Cầu Thuật đều bị cho là gân gà, không học thì tiếc, ma pháp này có đôi khi hoàn toàn chính xác rất nhanh gọn, dùng để rửa mặt sạch sẽ quả thực là quá thuận tiện, nhưng học nó, tác dụng của nó cũng chỉ có rửa mặt sạch sẽ, hoàn toàn không thể dùng để chiến đấu.

Xem như bị Thủy Cầu Thuật đánh thẳng vào mặt, cũng sẽ không sinh ra thương tổn gì quá lớn, đương nhiên, ngoại trừ Ma Pháp sư cao cấp, ma pháp cấp thấp do Ma Pháp sư cao cấp thi triển ra sẽ có hiệu quả hoàn toàn khác biệt, nhưng nếu là Ma Pháp sư cao cấp, trực tiếp thi triển Băng Tiễn Thuật tốt hơn nhiều, đối với Ma Pháp sư tới nói, đương nhiên là ma pháp càng cao cấp thì uy lực càng mạnh mẽ.

Tuy nhiên, nếu như Ma Pháp sư phóng ra là một Khai Thủy Cầu, chỉ sợ uy lực của nó không thể so với Hỏa Cầu Thuật kém bao nhiêu.

Ngoài ra, Phong hệ ma pháp kết hợp Thổ hệ ma pháp có thể chế tạo ra một trận bão cát, cái này nghe có vẻ không có tác dụng lớn gì, nhưng nếu như dùng cho quần chiến, lại là một phụ trợ không tệ, có thể đối với tầm mắt của kẻ địch tạo thành ảnh hưởng rất lớn.

Mà Hỏa hệ ma pháp kết hợp Thổ hệ ma pháp có thể biến Hỏa Vũ Thuật và Vẫn Thạch Thuật thành Hỏa Vẫn Thạch, uy lực gần như tăng gấp bội…

Ngoài ra, Thủy hệ và Thổ hệ ma pháp kết hợp có thể tạo ra đầm lầy, Thổ hệ và Phong hệ có thể đồng thời tạo ra phòng ngự kiên cố nhất và công kích mạnh mẽ nhất…

Hỏa cầu màu lam của Trần Lạc, nghiêm khắc mà nói cũng là tổ hợp ma pháp, chẳng qua không phải ma pháp nguyên tố tổ hợp với nhau, mà là tổ hợp của Hỏa nguyên tố và nguyên tố tạp chất.

Thay một góc độ khác suy nghĩ, nếu như đốt cháy Hỏa nguyên tố cần khí ô-xy, như vậy chỉ cần rút ra khí ô-xy có thể tụ tập được khí nitơ, khí CO2 và các chất khí không thể đốt cháy, như vậy có thể hạn chế cực lớn, thậm chí khắc chế Hỏa hệ ma pháp sư…

Trừ việc đó ra, bằng vào người trên thế giới này đối với không khí nhận biết không đầy đủ, trực tiếp rút hết khí ô-xy trong không khí, chẳng phải có thể trực tiếp để đối thủ ngạt thở mà chết sao?

Theo Trần Lạc biết, ma pháp không phải là một loại đồ vật cứng nhắc, chính hắn đã thực hiện được tổ hợp ma pháp, đáng tiếc điểm này các Ma Pháp sư ở đại lục Thần Ân còn chưa ý thức được.

Có lẽ đã từng có người có ý nghĩ này giống như hắn, nhưng người có thể khống chế song hệ ma pháp nguyên tố quá ít, đây đối với tinh thần lực yêu cầu cực cao, căn bản chính là trò chơi của thiên tài, xem như công bố nguyên lý trong đó cũng không có khả năng phổ cập trong phạm vi lớn.

Liên quan tới khống chế nguyên tố tạp chất, trước mắt Trần Lạc còn ở giai đoạn tìm tòi, hiện tại hắn chỉ có thể khống chế chất ở thể khí, ngoại trừ Thủy nguyên tố, tạm thời hắn còn chưa thể khống chế thể lỏng hoặc thể rắn, hắn lật khắp các sách sử về ma pháp cũng không thấy đề cập đến Ma Pháp sư có thể điều khiển vật dụng, xem ra hắn không cách nào khống chế vật thể khác, cũng không phải là bởi vì tinh thần lực của hắn quá yếu.

Chuyện Trần Lạc làm từ xưa tới nay trong lịch sử ma pháp chưa từng có ai làm qua, hắn không có bất kỳ ví dụ nào để tham khảo, chỉ có thể một người “mò đá quá sông”, nguyên tố nào hắn có thể khống chế, nguyên tố nào hắn không thể khống chế cũng cần từng bước thí nghiệm…

“Thưa thầy Hanks, em đến tìm Blair ạ.”

Trần Lạc đang nghĩ ngợi chuyện về ma pháp kiểu mới, cửa phòng học bỗng nhiên truyền đến một tiếng nói.

Trần Lạc nhìn về phía Fitch đang đứng tại cửa lớp học, ánh mắt lại quay sang thầy Hanks: “Thưa thầy, em có thể ra ngoài sao?”

Thái độ của Hanks hơi khác thường, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, hắn nói: “Đương nhiên có thể.”

Trần Lạc nhìn Fitch một chút, từ trên chỗ ngồi đứng lên đi về phía cửa lớp học.

Lúc nhìn thấy Fitch đứng tại cửa lớp học, sắc mặt của Toby cũng biến đổi, gia tộc Howard bởi vì Blair gặp tổn thất rất lớn, Fitch chẳng lẽ tới để trả thù sao?

Trên mặt hắn hiện ra một tia do dự, sau một khắc liền đứng dậy, đi theo Trần Lạc đi ra phòng học.

Trước cửa lớp ban 5 năm thứ hai, Fitch cúi đầu đứng sau lưng một bóng người, sắc mặt trắng bệch đến cực điểm.

Đêm qua, hắn đã trải qua thời khắc tăm tối nhất trong cuộc đời mình.

Gần như tất cả thành thành viên của phái Số đều rời đi, hai vị học giả vinh dự của gia tộc rời khỏi hiệp hội Toán Học, thề sau này không tiếp tục nghiên cứu toán học nữa, đối mặt với con số ma quỷ để cho người ta tuyệt vọng kia, hắn nghe được phụ thân thở dài thườn thượt, thấy được trưởng bối của gia tộc khủng hoảng và bất đắc dĩ…

Phái Số xong, gia tộc Howard cũng xong rồi, hết thảy đều là vì vụ đánh cược của hắn và Blair…

Giờ khắc này, trong mắt hắn, Blair tựa như ma quỷ.

Trần Lạc đi ra phòng học, thấy Fitch đang cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, hắn cũng thấy một người thanh niên đứng bên cạnh Fitch.

Thanh niên có vóc dáng không cao, gương mặt tương tự Fitch, màu da cũng trắng bệch như mắc bệnh, duy chỉ đôi mắt thanh tịnh và có thần.

Hắn nhìn về phía Trần Lạc, trên mặt lộ ra vệt cười mỉm: “Tôi tên là Abell Howard, rất hân hạnh được biết cậu, cậu rất trẻ nhưng lại không tầm thường.”

Sau khi xảy ra chuyện đêm qua, người trong nhà Howard mang theo Fitch tới gặp hắn, Trần Lạc không biết trong hồ lồ của đối phương bán thuốc gì.

Abell lên tiếng chào hỏi với Blair xong, hắn hướng ánh mắt trở lại Fitch, nói: “Fitch.”

Thân thể của Fitch hơi run nhẹ, hắn nhìn Trần Lạc, lí nhí: “Niên đệ, thật xin lỗi, ta sai rồi…”

Trần Lạc không biết tâm tư của bọn hắn, nhìn hắn một cái rồi nói: “Việc đã đến nước này, ta cũng cứu không được phái Số, cứu không được gia tộc Howard.”

Đừng nói Trần Lạc cứu không được, coi như hắn thật sự có thể cứu cũng sẽ không ra tay, đây là cái giá Fitch nhất định phải trả.

Người tuổi trẻ kia nhìn hắn, lắc đầu cười nói: “Người trẻ tuổi tìm ra chân lý, cậu hiểu lầm, có thể cứu phái Số và nhà Howard chỉ có chính chúng ta, tôi chỉ muốn gặp cậu một chút, thuận tiện để Fitch xin lỗi cậu.”

Trần Lạc nhìn Fitch, nói: “Về sau đừng quấn lấy Isabella, bằng không, chỗ này của ta còn mấy cái vấn đề không hiểu…”

Fitch run lên cầm cập, vội vàng nói: “Niên đệ, chuyện trước kia đều là lỗi của ta, về sau ta sẽ tránh xa Isabella…”

Hắn thật sự sợ sệt, một vấn đề thiếu chút nữa hủy diệt phái Số, nếu hắn hỏi lại thêm mấy cái, gia tộc Howard coi như xong đời…

Trần Lạc nhàn nhạt nhìn hắn một cái, quay người trở về lớp học, Abell nhìn bóng lưng của hắn, trên mặt lộ vẻ tươi cười, thấp giọng nói: “Cám ơn cậu, học giả tuổi trẻ…”

Trần Lạc đi đến cửa phòng học, phát hiện Toby đứng ở nơi đó, ánh mắt đăm đăm nhìn phương hướng hai người Fitch vừa rời khỏi..

Trên mặt hắn tràn đầy biểu lộ khó tin, hắn hỏi: “Đó là Abell Howard hả?”

Trần Lạc quay đầu nhìn một chút, hỏi: “Thế nào, cậu biết hắn sao?”

“Đương nhiên!” Toby bỗng nhiên nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Trước cậu, hắn là người được công nhận có khả năng nhất trở thành đại học giả kế tiếp, đáng tiếc sau này hắn mất tích, mọi người đều cho rằng hắn đã chết rồi…, đúng, hắn tìm cậu làm gì?”

“Ai biết được…” Trần Lạc lắc đầu, Abell đối với hắn không có ác ý, điểm này Trần Lạc có thể cảm nhận được, về phần mục đích thật sự hắn mang Fitch tới cũng chỉ có chính hắn biết.

Hắn vỗ bồm bộp vào bả vai Toby: “Về sau mỗi ngày giữa trưa cậu đến sớm nửa tiếng đi.”

Toby nghi ngờ nói: “Vì sao?”

“Cậu đến sớm một chút cùng tớ luyện tập ma pháp.” Trần Lạc liếc mắt nhìn hắn, hỏi: “Bộ cậu muốn sang năm lúc tốt nghiệp, còn không phóng ra được Hỏa Cầu Thuật à?”

Toby sửng sốt một chút, trên mặt lộ ra vẻ kích động, hỏi: “Blair, cậu dự định dạy cho tớ bí quyết học tập ma pháp của cậu sao?”

Dưới tình huống vừa rồi mà Toby cũng không do dự đi theo hắn ra ngoài. Lúc đó, Trần Lạc chân chính nhận định Toby, người bạn này

Cũng không phải là bạn của Blair, mà là bạn của Trần Lạc.

Blair là Blair, Trần Lạc là Trần Lạc, Blair là ma pháp củi mục của học viện Thánh Donas, Trần Lạc là người lạc đường tha hương.

Mặc dù người bạn này hơi…, không, hết sức hèn mọn, nhưng thời điểm mấu chốt, hắn rất đáng tin cậy.

Mơ ước lớn nhất của Toby chính là trở thành một đại Ma Pháp sư vĩ đại, trong lòng hắn, Blair có thể trong thời gian ngắn như vậy từ hạng một đếm ngược trong lớp, từ một phế vật ngay cả nửa đốm lửa cũng triệu hồi không ra, bỗng chốc biến thành người đàn ông mạnh mẽ nhất, nhanh nhất của toàn bộ năm thứ hai, ắt hẳn là có bí quyết học tập ma pháp nào đó.

Nếu như hắn đi theo Blair học tập ma pháp, nói không chừng có khả năng biến thành người mạnh thứ hai, nhanh thứ hai trong lớp, loại chuyện này, ngẫm lại cũng làm người ta kích động run rẩy.

Trên mặt Toby lộ ra vẻ chờ mong, hắn nói: “Vậy giữa trưa tớ dứt khoát không về nhà, sáng mai tớ sẽ đem thêm hai ổ bánh mì, giữa trưa tới phòng cậu nghỉ ngơi một hồi, sau đó chúng ta bắt đầu luyện tập…”

Trần Lạc lắc đầu, nói: “Việc này chỉ sợ không được…”

Toby giật mình, hỏi: “Vì sao?”

Trần Lạc nói: “Bởi vì hiện tại tớ đang ở chung với cô Britney.”

Toby tức thì tròn xoe hai mắt, chòng chọc nhìn Trần Lạc, hắn nói bằng giọng khó tin: “Cậu và cô Britney đã phát triển đến bước này rồi sao?”

“Đừng hiểu lầm.” Trần Lạc lạnh nhạt đáp: “Chỉ là ở cùng mà thôi, tớ là vì học tập.”

Toby nhìn hắn, nghiêm túc hỏi: “Blair, cậu sờ lấy lương tâm của cậu, cậu thật sự là vì học tập sao?”

Trần Lạc liếc mắt nhìn hắn, hỏi: “Nếu không thì sao nào?”