Chương 5: Đi chơi!!!!
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 5: Đi chơi!!!! tại dưa leo tr.
Bầu trời buổi sáng ở đây thật đẹp, những ngọn gió buổi sáng nhè nhẹ luồn qua cửa sổ, lướt nhẹ trên tóc tôi.
-Vân Du à!!! Dậy đi!!!!!!!!!!!!
Tôi vừa lay người vừa gọi con bạn ham ngủ của tôi. Mặt Trời thì đã lên từ bao giờ mà cậu ấy vẫn lăn nằm trên giường.
-Nấm…..Lùnnnnn!
Tôi nói to vào tai của cậu ấy. Vân Du mở bừng mắt, quay sang nhìn tôi, khuôn mặt nhăn nhó.
-Cậu vừa gọi cái gì? Nói lại xem! – Giọng Vân Du hằm hằm. Tôi biết mình đã lỡ nói điều không nên, đầu lắc lia lịa rồi cười trừ.
Nhưng, tôi thấy cái tên Nấm Lùn đó hợp chứ bộ, hjhj.
Vân Du dùng dằn bước xuống giường rồi đi tắm.
———————–
Cốc…cốc…cốc..
Có ai đó đang gõ cửa phòng, tôi vội chạy ra mở cửa.
Là………….Thái Ny. Hôm nay cậu ấy mặc váy….không thể tin được. Một cô gái tomboy như thế mà khi mặc váy lại xinh như thế.
-Good Morning Girls~ – Thái Ny nháy mắt, hàng long mi cong dài và dày kia thật cuốn hút.
-Chào cậu! Bộ váy…..
-Sao? Nhìn không đẹp à. Đây là bộ tôi mới mua đấy.
-Không phải, nhìn xinh mà! Vì, mọi khi thấy cậu mặc đồ rất là bụi, tomboy, hôm nay lại mặc váy nên hơi ngạc nhiên!!! Nhìn rất cute đó!!!
-À! Sau này cũng sẽ thường thôi! Đồng phục trường này năm nay cho nữ là váy mà! – Thái Ny cười mỉm.
Tôi cũng cười.
-Sao sáng sớm mà đến làm ồn ào vậy! – Vân Du chống nạnh, chề môi. Cái giọng đó phá tan đi cái gương mặt hạnh phúc khi được khen kia của Thái Ny.
-Ai phiền ai đây! Haizzz, đáng lẽ, hôm nay là ngày cuối của kỳ nghỉ, tôi phải được nghỉ ngơi, tự dưng Hiệu trưởng gọi tôi, bảo dẫn hai người ra ngoài chơi! Oáp…. – Thái Ny nói xong thì ngáp một cái thật to, để lộ cả hàm răng trắng sáng.
-Đi chơi? – Tôi hỏi.
-Ừ! Cô bảo hôm nay ngày cuối cho nên dẫn hai người đi chơi, dù sao, khi bắt đầu khóa học, sẽ không học viên nào được bước ra khỏi cổng khi không có lệnh mà! Giờ có đi không, không đi thì tôi về!! – Thái Ny quay gót, vờ bỏ đi.
-Đi thì đi, chơi cho đã hôm nay, không vui không về! – Vân Du lôi tay tôi đi. Không kịp phản khán thì tôi đã bị lôi ra khỏi phòng.
——————
Đi một hồi thì chùng tôi đã đến một khu thương mại gần đó.
Chúng tôi đi hết quầy này đến quầy khác trong khu thương mại. Vân Du và Thái Ny mua rất nhiều thứ cho tôi. Quần áo phòng khi đi dã ngoại cùng trường, giày và cả sách nữa….
-Ai cha! Hôm nay mua nhiều nhỉ! – Vân Du cười.
-Cám ơn hai cậu nhiều! – Tôi rưng rưng.
-Gì mà khóc, việc này có gì to lớn đâu mà cám ơn!!! – Vân Du lau nước mắt của tôi.
-Ừ hjhj… hic!!! – Tôi không biết vì sao tôi không thể kiềm được nước mắt của mình, nó cứ trực trào rời. Có lẽ là vì lúc nhỏ, tôi chưa bao giờ được vui như thế này, chưa bao giờ được ái đó mua quần áo cho ngoài những bộ quần áo được ai đó tặng cho cô nhi viện, những bộ đẹp nhất thì cũng bị bọn trẻ kia giành lấy, tôi lúc nào cũng là kẻ thiệt thòi, quần áo rách rưới vì bị tranh giành, giày dép tì cũng không khá gì hơn. Tôi chưa từng một lần bước ra khỏi cô nhi viện vì không một gia đình nào dám nhận nuôi tôi cả.
-Mắt xanh??? Lúc nãy mắt cậu ta màu nâu mà! Cậu ta dùng năng lực sao? – Thái Ny nhìn chằm chằm vào hai con mắt của tôi.
-Mắt tôi nó như vậy đó, thay đổi màu như vậy, cứ theo cảm xúc của tôi thôi! Vì thế…………chưa ai dám đến gần tôi cả! – Tôi ôm mặt, khóc nức nở.
-Tôi xin lỗi! Tôi không biết nên….- Thái Ny lúng túng.
-Không sao! – Tôi ngước mặt lên, miệng nhoẻn cười. – Đi ăn gì đó nha! Tôi khao!! – Tôi khoác vai hai cô bạn của tôi.
Chúng tôi đi ăn lẩu Nhật rồi lại đi ăn pizza, sau đó là ăn kem và uống trà sữa. Chúng tôi tiếp tục đi dạo quanh những con đường trong thành phố, ngắm những ánh đèn sáng lung linh, những tiếng còi xe inh ỏi của những người dân vội vã về nhà đón bữa cơm tối.
Tôi bị hai cô bạn ham chơi rủ vào bar, tiếng nhạc ầm ĩ, chói tai, ánh sáng mờ ảo, không biết ai là ai, mùi rượu bia nồng nặc, hương nước hoa của phụ nữ và đàn ông pha lẫn nghe thật khó chịu. Vân Du và Thái Ny thì nhảy nhót theo tiếng nhạc, tôi chỉ biết ngồi đó nhìn. Vì thấy tôi có vẻ không thích, họ kéo tôi ra ngoài rồi đi lòng vòng các quán ăn nhanh trên vỉa hè, vừa ăn vừa nhìn dòng người qua lại. Cả ngày hôm đó, chúng tôi đã rất vui, tôi dường như lại được sinh ra thêm lần nữa.
————————
Trời thì chạng vạng tối, tôi, Thái Ny và Vân Du mới trở về trường.
-Ngủ ngon! – Thái Ny vẫy tay.
-Hôm nay thật sự cám ơn cậu! Tớ sẽ không quên ngày hôm nay đâu! – Tôi cười tươi, cúi đầu.
-Cám ơn nhé! – Vân Du cũng vẫy tay.
-Không gì! À……Lâm Vi! Mắt……màu tím rất đẹp! – Thái Ny nháy mắt rồi quay đi, bóng cậu ấy mất hút dần.
Hai chúng tôi về phòng rồi tắm rửa, sau đó nằm nói chuyện với nhau hồi lâu. Nói chuyện đến gần khuya thì chúng tôi nhắm mắt, chìm hẳn vào những giấc mơ của riêng chúng tôi.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️