Chương 10: Bắt cá
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 10: Bắt cá tại dưa leo tr.
– Chiều hướng dư luận thay đổi –
Vận động viên Vương Chấn đứng bên hồ, cố chìa tay về phía Tạ Điềm Điềm nhưng không nắm được. Đương lúc đau đầu không biết làm sao thì bị Dịch Vãn vỗ vai: “Anh Vương, để em.”
Dịch Vãn đưa cây gậy dài ra để Tạ Điềm Điềm nắm lấy. Nút thắt bằng dây thừng chắc chắn lạ thường. Sau khi Tạ Điềm Điềm lên bờ, cô bất chấp hình tượng la lối om sòm, vừa ôm Dịch Vãn vừa hú hét: “Vãn ơi, cảm ơn em!”
Làn đạn sợ hãi, thủy quân chưa kịp lên tiếng, các khán giả đã vội vàng bình luận.
Vừa nãy có vài người vội mắng chửi ghê, Dịch Vãn đi chuẩn bị dụng cụ thôi mà, ai nấy đều coi mình là thánh biết tuốt hay gì.
Cậu ấy cột dây nhuần nhuyễn quá ha, hình như từng luyện tập rồi.
Hơn nữa cậu ấy còn là người nhảy thứ hai. Mọi người xem Tưởng Trạch Phương gào mồm bảo mình đàn ông gì đó. Giờ vẫn còn đang đứng trên trực thăng kia kìa.
Lúc này, Trì Ký Hạ đang quay phim nhận được tin tức khiến người khác đau đớn.
“Dịch Vãn và Đinh Biệt Hàn tham gia show giải trí? Ừ… hình như vậy thật… Uầy, tôi không quan tâm lắm… cái gì?! Sinh tồn hoang dã?!”
Trì Ký Hạ như bị sét đánh ngang tai. Vừa quay phim xong là vội vàng chạy về phòng trang điểm tẩy trang, mở điện thoại xem livestream.
Nhìn rừng cây trong phòng livestream bên này và Bateman trong phòng livestream bên kia. Trì Ký Hạ chết đứng.
Thợ trang điểm và vai phụ tò mò không biết cậu ta xem cái gì nên tò mò thò đầu liếc ké.
Sau khi Tạ Điềm Điềm nhảy xuống, những người còn lại cũng lần lượt nhảy xuống. Khương Bắc là người thứ ba từ dưới đếm lên, lúc nhảy xuống chân run như cầy sấy.
Nhảy xuống rồi, leo lên bờ rồi, lại có chuyện bất ngờ xảy ra. Lớp trang điểm của Khúc Bình Thu và Diêu Duyệt trôi sạch, kẻ mắt lem nhem. Đến cả lớp che khuyết điểm trên mặt Khương Bắc cũng tèm nhem cả ra. Lúc bọn họ lau mặt, các khán giả mới ngã ngửa.
Trong tình cảnh ều là mặt mộc, làn da mịn màng của Dịch Vãn nổi bật hơn hết. Cậu gọn gàng sạch sẽ đứng giữa đám người mặt mày tèm nhem vì trôi phấn cứ như hạc giữa bầy gà.
Cái đám lưu lượng này quay show sinh tồn mà còn trang điểm, thiếu chuyên nghiệp.
Thế này lại thành ra Dịch Vãn là người sáng nhất.
Lúc này, Đinh Biệt Hàn cũng đã ra khỏi rừng nhập đội. Cậu ta không phát hiện thứ gì cần cảnh giác trong khu rừng. Lúc nhìn thấy cây gậy dài trong tay Dịch Vãn, thì lại làm ra vẻ mặt nghiền ngẫm. Như đang so sánh thực lực của mình và Dịch Vãn.
“Rất tốt, chúc mừng mọi người thoát thân thành công khỏi trực thăng sắp rơi. Tất cả thành viên đều sống sót. Nhiệm vụ tiếp theo là phân biệt phương hướng, tìm được địa điểm của doanh trại.”
Ekip đưa cho bọn họ phương hướng doanh trại ngày đầu tiên và một tấm bản đồ sơ lược. Lúc phát bản đồ, ekip còn giở trò, hỏi: “Ai biết cách xác định hướng Bắc ở đâu mà không dùng la bàn thì sẽ được cộng điểm.”
Mọi người lâm vào thế khó. Khúc Bình Thu nhìn Khương Bắc: “Tiểu Bắc, em biết làm thế nào không?”
“Ừm…” Khương Bắc ngại ngùng, bất đắc dĩ nói: “Sinh tồn hoang dã hiển nhiên phải dùng la bàn rồi, không có nó thì không thể xác định được phương hướng.”
“Không sao không sao.” Tạ Điềm Điềm an ủi: “Dù sao chúng ta cũng không phải dân chuyên nghiệp.”
Khúc Bình Thu và Diêu Duyệt chung phe với Khương Bắc an ủi hắn, cũng tiện thể than thở vài câu.
Đinh Biệt Hàn cũng cau mày suy tư. Cậu ta chỉ có thể chất siêu mạnh, giỏi thể thao mạo hiểm chứ cũng không phải chuyên gia sinh tồn hoang dã.
Giờ phút này, Trì Ký Hạ đang nghỉ ngơi trong phim trường đột nhiên lạnh sống lưng.
“Tại sao đồng hồ đeo tay có thể phân biệt phương hướng?”
Trong giấc mơ bàn tay vàng của mình, câu nói như ác mộng của Dịch Vãn lại xuất hiện trong đầu cậu ta… giây sau, cậu ta thấy Dịch Vãn lấy đồng hồ đeo tay ra.
Dịch Vãn để ngang đồng hồ sao cho kim giờ chỉ về phía mặt trời. Cậu chỉ vào hướng chính giữa của góc tạo nên bởi kim giờ và số 12 rồi nói: “Đây là hướng Nam.”
Nhìn thấy động tác thuần thục kia, Trì Ký Hạ tỏ vẻ “muốn chết đến nơi”.
Ekip chấp nhận đáp án của Dịch Vãn khiến khán giả xem livestream thán phục. Phần lớn người xem đều ngạc nhiên vì Dịch Vãn trông có vẻ vô dụng lại là người đầu tiên tìm được cách xác định phương hướng này. Vài người khác lại chống chế, bảo Baidu đầy ra đấy, search là ra.
Đầy ra đấy mà anh yêu Khương Bắc của mấy người có biết đâu. Có người thừa cơ chế giễu ngược lại: Hơn nữa nếu tôi nhớ không lần, trong Born Survival có chi tiết này đấy.
Có mà, phim có mà sao mọt phim không biết vậy?
Mấy minh tinh khác trố mắt nhìn nhau. Đinh Biệt Hàn lạnh lùng nhìn mọi người, nói một câu đầy ẩn ý: “Cậu lợi hại lắm Dịch Vãn. Bình-thường còn học cả cách phân biệt phương hướng.”
“Ừ.” Dịch Vãn không để ý: “Chúng ta đi nhanh lên, lát nữa còn phải tìm chỗ ăn trưa.”
“Ừ, hy vọng chúng ta không gặp nguy hiểm gì trong rừng.” Đinh Biệt Hàn cười.
Lúc này đoàn người mới ngắc ngứ tiến vào rừng cây, Khương Bắc vẫn chưa biết thiết lập của mình có nguy cơ sụp đến nơi. Hắn theo sau hai người, dọc đường đi, hắn phát hiện Đinh Biệt Hàn liên tục nhìn Dịch Vãn.
Camera man cũng chú ý đến chuyện này, còn đặc biệt quay cảnh tương tác của cả hai vài lần. Khương Bắc đi sau nhìn thấy tất cả, đột nhiên nhớ ra tấm hình đầy mờ ám kia.
Nếu cướp sự chú ý của Đinh Biệt Hàn trước mặt Dịch Vãn sẽ ra sao? Hắn chợt nghĩ.
Đinh Biệt Hàn đi đằng trước, nhìn chằm chằm sống lưng Dịch Vãn.
Tấm lưng nhìn như nhỏ yếu này đang che giấu bí mật nào đây? Đinh Biệt Hàn nheo mắt. Nếu đánh nhau với Dịch Vãn, ai thắng ai thua? Nếu mai hoặc mốt, cậu ta ra tay với Dịch Vãn ở thác nước, Dịch Vãn sẽ phản ứng thế nào?
Đến khi sau lưng cậu ồn ào hẳn lên. Khương Bắc nhanh chóng sôi nổi trò chuyện với đám Khúc Bình Thu, kéo bầu không khí lên. Bọn họ đi sau lưng Đinh Biệt Hàn, vừa đi vừa cười đùa.
Đinh Biệt Hàn:…Mạch suy nghĩ bị Khương Bắc cắt đứt rồi!
Khương Bắc phát hiện Đinh Biệt Hàn cuối cùng cũng dời mắt khỏi lưng Dịch Vãn, quay đầu liếc mình một cái thì đắc ý vô cùng.
Dịch Vãn đi đằng trước. Cậu lấy một chiếc túi ra khỏi balo, vừa đi vừa hái các loại cây cối khác nhau, không gia nhập cuộc trò chuyện của mọi người. Hành động này càng khiến Đinh Biệt Hàn nghi ngờ thêm.
Cuối cùng, tất cả mọi người đã đến được một nơi rộng rãi để nghỉ ngơi. Ekip thấy vậy bèn nói: “Mọi người đã đi hết cả buổi sáng. Xin mời mọi người tự chuẩn bị bữa trưa ở đây.”
Lúc này đám người cười cười nói nói mới nhớ đến chuyện ăn trưa, đau hết cả đầu. Ekip sẽ không cung cấp bữa trưa, cùng lắm chỉ cho bọn họ vài cái chén sạch. Muốn có đồ ăn thì phải tự lăn vào bếp.
“Không sao, chúng ta mang theo rất nhiều bánh quy nén, ăn tiết kiệm cũng được mấy hôm.” Khương Bắc an ủi mọi người.
Mặc dù trên đường đi ống kính luôn hướng về đám đông náo nhiệt của bọn họ, nhưng Khương Bắc đã hơi mỏi miệng khát khô. Hơn nữa 5kg trông có vẻ nhẹ nhưng qua quãng đường dài từ sáng đến giờ, nó đã trở thành cục tạ nặng nề. Hắn vừa ngồi xuống đã mở balo lấy nước suối ra uống ngay.
May mà làn đạn cảm thấy nhóm bọn họ có cảm giác quay show giải trí, cũng có cảm giác đội nhóm. Trong khi Dịch Vãn và Đinh Biệt Hàn lại trông vô cùng cô độc, không biết đang làm gì.
Bánh quy nén nhạt nhẽo dở ẹc. Khương Bắc gặm bánh quy, Diêu Duyệt bên cạnh lên tiếng: “Ý, bọn họ tính làm gì vậy?”
Cô thấy Dịch Vãn xin ekip cái chén, chia mấy loại cây cỏ hái được ven đường ra cất.
Dọc đường đi, cậu hái nào rau dại nào trái cây dại nhưng lại không có nấm. Tất cả rau cỏ được cậu chia phần rồi cho vào túi chống nước. Sau đó, cậu đi ra bờ sông.
Con sông nhỏ không sâu. Đinh Biệt Hàn đi theo Dịch Vãn, nhìn chằm chằm từng hành động của cậu. Thấy Dịch Vãn đi ra bờ sông, cậu ta khó hiểu hỏi: “Cậu tính bắt cá?”
Dịch Vãn gật đầu.
Tay không bắt cá?
Chời mé, mấy tên lưu lượng này nghĩ bắt cá đơn giản như trên tivi à ha ha ha?
Làn đạn mới có chút hảo cảm với Dịch Vãn vì chuyện cứu người đã ác ý trở lại. Nhưng không phải tất cả đều xuất phát từ căm ghét, đa số là khinh bỉ cậu không biết tự lượng sức mình.
Đinh Biệt Hàn híp mắt nhìn chân tay mảnh khảnh của Dịch Vãn. Cậu ta thấy Dịch Vãn nhìn chằm chằm chỗ nào đó gần con sông một hồi, sau đó đi về phía cách xa con sông như phát hiện ra gì đó.
Bỏ cuộc? Hay là… Có ý đồ khác?
Đinh Biệt Hàn càng hứng thú hơn, cậu lấy khúc gỗ đã tước nhọn một đầu mình tìm được trong rừng cây ra, xắn ống quần nhảy xuống sông.
Nước chảy khá siết, xiên cá trong dòng nước thế này cũng không dễ. Tư thế trèo đèo lội suối ra giữa con sông của Đinh Biệt Hàn cũng không được đẹp đẽ. Camera man vội vàng chỉa máy quay về phía Đinh Biệt Hàn, nhìn cậu ta đang giữ thăng bằng thì bỗng híp mắt, lóe lên sự nghiêm túc.
Cậu ta đâm gậy gỗ trên tay mình xuống nước nhanh như chớp, thành công xiên được một con cá!
Dĩ nhiên, Đinh Biệt Hàn cũng bị con cá giãy dụa làm ướt dầm dề, trông hơi nhếch nhác. Nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ so với thu hoạch.
Wow! Khán giả xem livestream bắt đầu hoan hô. Ngay cả nhà thám hiểm Bateman nổi tiếng hà khắc cũng mỉm cười.
“Đinh, giỏi.” Ông ta nói.
Đinh Biệt Hàn xiên cá về bờ, nửa người trên ướt sũng. Tuy nhiên, con cá mập mạp kia lại là huy chương danh dự của cậu ta.
Dịch Vãn đang làm gì vậy?
Phát hiện mình không làm được nên tính ăn ké à?
Đúng lúc ấy, Dịch Vãn quay lại. Các khán giả tò mò và mất kiên nhẫn thấy thứ trong tay cậu mà hết hồn.
Dịch Vãn lại… ôm một đống lá cây và một cái chén quay lại.
Hái lá cây làm gì?
Gậy đâu? Cậu ta xiên cá không cần gậy hả?
Có viên ngọc quý Đinh Biệt Hàn đi trước, Dịch Vãn có làm gì cũng không bằng cậu ta được. Lúc nãy khi leo núi ấy, Đinh Biệt Hàn như đi trên mặt đất, Dịch Vãn kém cậu ta nhiều lắm.
Dưới sự tò mò của tất cả mọi người, Dịch Vãn đến bờ sông. Cậu không dùng gậy gỗ như mọi người nghĩ mà để chén trước mặt, bóp nát lá cây cho nó ch ảy nước vào chén. Sau đó bưng chén đi về phía con sông.
???
Cậu ta tính dùng chén múc cá hả?
Trong một mảnh dấu chấm hỏi, Dịch Vãn ngồi bên bờ sông. Cậu rót chất lỏng vào sông, sau đó im lặng chờ.
Lát sau, tất cả mọi người choáng váng!
Có mấy con cá mất não lao từ dưới nước lên bờ!
Ba con cá nhanh chóng bị Dịch Vãn chộp lấy cho vào túi. Bọn nó như bị say rượu, cả đám cá mập mạp lao đầu vào tay Dịch Vãn.
Không cần làm gì, cũng không xuống nước chiến đấu với cá, không bị nước văng ướt người như Đinh Biệt Hàn…
Như ảo thuật gia trong truyện cổ tích vậy!
Mọi người xôn xao.
“Đây là lá cơi.” Trong livestream còn lại, Dụ Dung Thì nói. Người sở hữu gương mặt điển trai nhất mỉm cười: “Hồi bé lúc còn ở quê, tôi thường xuyên dùng lá này đánh cá với mấy đứa nhỏ khác.”
Trịnh Tử Long cũng cảm thán: “Cậu ấy cũng biết cái này à? Thanh niên bây giờ ít biết nó lắm.”
Đù mé, hàng tốt gì đây?
Thật ra lá cây mã tang và lá cây óc chó và cả lá bạch dương cũng làm được.
Tôi phát hiện Dịch Vãn vậy mà lại là người lợi hại nhất trong nhóm. Nhìn dáng vẻ thuần thục của cậu ta đi, tôi có cảm giác hồi nhỏ cậu ta cũng cực khổ không ít.
Mấy thứ cậu ấy hái dọc đường có ích không? Tôi sám hối cái đã, nãy tôi còn bảo cậu ấy không hợp với đội hình.
Tạ Điềm Điềm hồi nãy cũng do cậu ấy kéo lên thôi. Thật ra tôi có cảm giác nhân phẩm cậu ta không quá tệ.
Làn đạn hưng phấn thảo luận mấy kiến thức này thay vì chửi rủa các minh tinh. Vô tình, việc Dịch Vãn làm đã khiến chiều hướng dư luận trong livestream thay đổi.
So với mấy “người” trong giới giải trí, mọi người càng quan tâm đ ến kiến thức và những gì bọn họ làm hơn.
Thậm chí chính bọn họ cũng không nhận ra, bọn họ đang mong chờ về những thứ ngoài sức tưởng tượng Dịch Vãn sắp mang đến hơn.
Chỉ có Trì Ký Hạ xem livestream, tự đeo lên mình chiếc mặt nạ đau đớn mang tên “thì ra thằng hề dâng bàn tay vàng chính là mình”.
Nhất là khi nhìn thấy ánh mắt tán thưởng của Bateman.
Tất cả là tại ban đầu cậu ta kiêu ngạo dùng thân phận “anh Bate” biểu diễn cho Dịch Vãn xem!
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️