Chương 37: Đối đầu trên xe
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 37: Đối đầu trên xe tại dưa leo tr.
– Cậu giống như một điều bí ẩn –
“Làm phiền cuộc sống… Là có ý gì?”
Dịch Vãn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn đường vụt qua tầm mắt cậu như một con sông đang chảy xiết.
Trong khoảnh khắc đó, Dụ Dung Thời nhớ đến một câu nói: Chuyện gì tôi cũng biết, nhưng tôi không muốn làm gì cả. Chỉ thế mà thôi.
Ngay lúc đó, Dụ Dung Thời chợt cười thầm trong lòng.
***
Chạng vạng tối, nhà họ Bạc đèn đuốc sáng trưng, như thể đó là phim trường của một vị nam chính mới. Lúc đứng từ xa nhìn thấy ngôi nhà đó, Dụ Dung Thời chợt lên tiếng: “Nhà họ Bạc nổi tiếng là thư hương thế gia, tổ tiên xuất thân là Tể tướng, truy ngược dòng lịch sử thì tính đến ngày nay gia phả được gần bốn trăm năm. Thế nên đồ cổ tích lũy được cũng nhiều không đếm xuể. Người nhà họ Bạc cũng vô cùng tự hào với lịch sử của gia tộc, rất xem trọng quy tắc và nề nếp. Cho dù đã là thế kỷ 21 thì vẫn duy trì như thế. Ví dụ như… nhà họ nổi tiếng nhất là sự phân chia dòng họ.”
“Phân chia cái gì?” Dịch Vãn hỏi.
“Ở nhà họ Bạc, mỗi đời sẽ lấy con trai trưởng và con cháu của người đó để phân chia, bọn họ được gọi là dòng chính. Con trai thứ và con cháu đời sau sẽ tách ra để giúp đỡ cho nhà con trai trưởng. Tôn ti trật tự, đời đời đều như thế, cho dù là xã hội hiện đại cũng không thay đổi. Thế nên trong một bối cảnh như thế khó tránh khỏi sẽ diễn sinh ra một loạt đề tài…” Dụ Dung Thời đúng lúc dừng lại, rồi nói tiếp: “Ví dụ như tôi nhớ đồng đội Bạc Giáng của cậu là người đã tách ra khỏi nhà họ Bạc.”
Anh nhìn vào gương chiếu hậu, thấy Dịch Vãn đang lặng lẽ nhìn mình. Đương lúc Dụ Dung Thời muốn nói tiếp, Dịch Vãn nói: “Thầy Dụ có vẻ… biết rõ đồng đội của tôi ghê.”
Dụ Dung Thời nhìn vào màn đêm, lạnh nhạt nói: “Trên thực tế thì tôi có chút hiểu biết về mấy người đồng đội của cậu. Dù sao thì…”
“Biểu hiện của bọn họ cũng quá rõ ràng rồi, đúng không?”
Chiếc xe dừng lại trước đèn đỏ cuối cùng, nhưng không hề mở cửa. Không gian trong xe mờ tối, chỉ có khóa an toàn hai bên đang lóe lên ánh sáng màu đỏ.
Dụ Dung Thời dừng một chút, cuối cùng nói: “Được rồi, tôi thừa nhận là tôi vô cùng tò mò về cậu. Nếu đã thế thì chúng ta cũng thẳng thắn với nhau luôn nhé, cậu thấy sao?”
“Đinh Biệt Hàn cứ luôn bị ma quỷ đeo bám; Trì Ký Hạ lúc nào cũng chìm vào giấc ngủ, thức giấc là có thể diễn xuất trơn tru; Và cả An Dã Lâm chỉ trong một đêm lại bất chợt xích mích với người nhà, chạy đến A.T làm idol, các đối tượng mập mờ khác chỉ trong một đêm cũng hành động khác thường.” Ngón tay Dụ Dung Thời khẽ gõ lên bánh lái: “Rất mới lạ, nhưng cũng rất phổ biến. đoán được mở đầu, cũng đoán được kết thúc. Thế nhưng một đám người như thế hết lần này đến lần khác lại có quan hệ chằng chịt rắc rối với cậu, yêu thích cậu hoặc sợ hãi cậu. Mà cậu… thì lại trông như không hề bị bọn họ ảnh hưởng.”
Trong gương chiếu hậu, Dịch Vãn đặt hai tay trên đầu gối, vô tội rũ mắt: “Tôi cũng không rõ lắm. Bọn tôi chẳng qua cũng chỉ là đồng đội chung sống khá tốt mà thôi.”
“Ban đầu tôi thật sự rất tò mò cậu có năng lực gì, là kiểu ‘nam chính’ nào. Nhưng mà hiện tại, tôi lại càng tò mò cậu có mục đích gì hơn. Cậu vả mặt Khương Bắc nhưng lại không vì hắn mà suy sụp tinh thần. Đến nhà họ An quậy cho trời long đất lở nhưng cuối cùng lại giấu mình đi, không muốn tranh thủ thời cơ kiếm lợi.” Dụ Dung Thời nói: “Dịch Vãn, so với bọn họ thì cậu mới giống một điều bí ẩn hơn. Dường như cậu có rất nhiều khả năng đặc biệt, lại đường như… không có gì cả. Ngoại trừ việc cậu thông minh hơn người bình thường rất nhiều.”
Hàng mi của Dịch Vãn cuối cùng cũng khẽ lay động.
“… So với tôi thì không phải thầy Dụ càng bí ẩn hơn sao?” Cậu nói.
“Cái gì.” Dụ Dung Thời nói.
“Chín năm trước, anh đã từng vì đắc tội một tiền bối trong lễ trao giải mà bị cả ngành hợp lại phong sát. Tên tiền bối đó làm nhiều việc xấu, cả ngày hết đua xe lại quẩy bar, không chịu nghiêm túc luyện học bất kỳ kiến thức âm nhạc chuyên nghiệp gì nhưng luôn có thể lấy ra vô số bài hát ‘gốc’ đủ mọi phong cách khác nhau. Cũng vì tài năng đó mà được người trong ngành che chở.” Dịch Vãn từ tốn nói: “Sau đó, anh im lặng hai năm, ít biểu diễn hơn hẳn, chỉ ngồi trong hậu trường viết bài hát…”
“Có vẻ cậu tra được rất nhiều tài liệu nhỉ.” Dụ Dung Thời nói.
“Tên tiền bối đó phong sát được sự nghiệp của anh nhưng không phong sát được bài hát của anh. Hai năm sau, anh bắt được một cơ hội đóng phim. Dựa vào bộ phim đó mà anh hot lên. Ngay sau đó, anh bắt đầu phát triển trong giới phim ảnh, giới âm nhạc cũng dần mở rộng vòng tay với anh trở lại. Khoảng thời gian đó anh tham gia đóng phim, lên sân khấu, biểu diễn… rất nhiều. Đây đều là những thứ tôi đọc được trên baidu.”
Dụ Dung Thời “à” lên.
“Nhưng tôi cũng rất tò mò, rất nhiều đối tượng từng hợp tác với anh, bị anh ‘đè đầu’ đa phần đều là thiên tài ‘bỗng nhiên xuất hiện’ trong mắt mọi người. Tần suất xảy ra nhiều đến nỗi khiến người ta phải nghi ngờ là anh cố ý lựa chọn, hoặc nên nói là đi săn những đối tượng như thế.”
Đèn xanh sáng lên, hồi lâu sau Dụ Dung Thời mới cười nhạt.
“Có lẽ là vì trùng hợp, cũng có lẽ là vì… Trước đây tôi cảm thấy làm như thế rất thú vị? Dùng thực lực để đạp con cưng của trời xuống đất rất sung sướng. Nhưng tất nhiên, đó là những chuyện đã qua.” Ngón tay anh khẽ gõ lên bánh lái: “Lúc còn trẻ ai cũng có suy nghĩ phong phú mà. Cũng giống như hiện tại, tôi thấy tò mò về cậu hơn.”
Nhà họ Bạc đèn đuốc sáng trưng đã ở trước mặt, còn có cả paparazzi chạy theo đang ngồi xổm trước cửa. Dụ Dung Thời nhìn thấy xe của Tần Tuyết Tâm, biết cô ta đang đứng ngoài cửa đợi mình.
“Thế thì… vẫn có một điểm. Mà điểm này có lẽ rất nhiều người đều không phát hiện ra.”
Lúc xe sắp dừng hẳn, Dịch Vãn lên tiếng.
“Bốn năm trước, tên tiền bối kia sau khi bị điều tra và xét xử trong thời gian dài, phải vào tù thì anh mới dần giảm bớt hành động đi săn.” Dịch Vãn nói: “Tôi có thể lý giải là…”
Cậu không nói nửa câu còn lại mà chỉ bình tĩnh nhìn vào gương chiếu hậu.
Dụ Dung Thời cũng thông qua gương chiếu hậu để nhìn thẳng vào mắt cậu. Đôi mắt luôn ôn hòa hoặc đầy ý cười dịu dàng mơ hồ để lộ ra bóng tối từ nơi sâu nhất, đen ngòm, nặng nề, cứ như là những mảnh gương vỡ.
Ánh mắt là hai chiều. Anh nghĩ.
Vào lúc anh nhìn cậu thì cùng lúc đó cậu cũng đang nhìn anh.
“Đó là chuyện lúc trước rồi.”
Dịch Vãn: “Người nào cũng có bí mật cả.”
Dụ Dung Thời: “…”
Ngoài xe truyền đến âm thanh của phóng viên, nhà họ Bạc đã ngay trong tầm mắt. Ngay lúc đó, Dụ Dung Thời thu hồi tầm nhìn, khẽ thở dài một hơi rồi lắc đầu.
“Ai nấy đều có bí mật.” Anh nói: “Xuống xe thôi, à phải rồi, hôm nay Tần Tuyết Tâm cũng đến đấy. Nói đến đây thì tôi chợt nhớ ra một chuyện.”
“Trước đây cậu có một người quản lý nhỉ? Dưới trướng hắn ta có một nghệ sĩ tên là Tần Tinh, đó cũng là em trai của Tần Tuyết Tâm. Thù mới hận cũ, dạo gần đây cô ta lên mạng thuê người tung tin xấu của cậu. Ví dụ như diễn xuất kéo chân, hoàng tộc nhảy dù, quan hệ nội bộ của nhóm cầu vồng không tốt, hút máu…” Dụ Dung Thời nói: “Tiệc đấu giá lần này cô ta cũng đến. Dịch Vãn, đây là một cơ hội rất tốt, cậu dự định sẽ làm gì?”
“…”
Trong ánh đèn nhấp nháy của những chiếc xe chạy ngang qua, Dụ Dung Thời nói tiếp: “Tôi cũng không quá thích những chuyện này. Thế nhưng cậu có thể yên tâm, tôi sẽ không cản trở cậu đâu. Cô ta quả thật đã hại cậu. Cũng giống như Khương Bắc đã từng hại cậu, những chuyện này đều là quả báo mà họ đáng phải nhận… Chỉ cần có chừng mực.”
“… Thầy Dụ, chúng ta nhanh xuống xe đi.”
Đối với những gì Dụ Dung Thời nói, Dịch Vãn chỉ đáp lại một cách lạnh nhạt.
Cách đó không xa là Tần Tuyết Tâm đang ngồi trong xe chờ Dụ Dung Thời.
Dụ Dung Thời hồi lâu vẫn chưa đến, cô ta cứ một mực đậu xe trong góc khuất. Góc khuất đó không những thấy được toàn cảnh trước cửa nhà họ Bạc, mà còn thấy được từng nhân vật tiếng tăm bước vào cửa chính.
Trong số đó không thiếu tiểu hoa nổi tiếng dạo gần đây.
Tiểu hoa tốt biết bao, trẻ trung, collagen tràn đầy. Chỉ cần nhìn vào máy quay cười mấy cái là sẽ có người bằng lòng chi tiền. Tần Tuyết Tâm cứ suy nghĩ lung tung. Cô ta cúi đầu đọc tin nhắn mẹ mình gửi đến, trong mắt là vẻ ấm ức.
[Tuyết Tâm à, công ty đối xử với em trai con không tốt. Con có nhiều mối quan hệ trong giới, nghĩ cách giúp đỡ em trai một chút được không?]
Cô ta có thể giúp được gì chứ. Hiện tại cô ta cũng không còn trẻ nữa, đến cả danh tiếng của bản thân còn khó đảm bảo. Muốn có thứ gì cũng phải đặt cược, tranh giành.
Lăn lộn trong cái giới này quan trọng nhất là không biết xấu hổ. Tần Tuyết Tâm thầm nghĩ như thế.
“Chị Tần, chúng ta thật sự phải làm như vậy sao?” Trợ lý nhìn dòng người đi tới đi lui, nhỏ giọng hỏi: “Nếu như Dụ Dung Thời biết chúng ta lợi dụng mình tạo scandal, sau này đòi tính số thì sao?”
“Tính sổ thì coi như nợ đi. Nếu không làm như vậy thì em cho rằng độ bàn tán là từ trên trời rơi xuống hả. Chị cũng không phải Lâm Mộng, nếu không tự tranh giành thì làm gì có may mắn như thế.” Tần Tuyết Tâm nói đến đây lại thấy hâm mộ Lâm Mộng.
Nếu như ai cũng có chỗ dựa thì có ai không muốn sống trong sạch chứ.
Cô ta cũng từng có cơ hội tìm được ô dù kiểu khác, chỉ là không được may mắn như Lâm Mộng mà thôi. Thế nhưng cuối cùng cô ta cũng không muốn vấy bẩn bản thân.
Tần Tuyết Tâm nhìn thấy chiếc xe quen thuộc từ đằng xa chạy đến, nói với trợ lý: “Kêu paparazzi chụp nhanh lên.”
Cô ta bước xuống xe, mặc lễ phục, thong dong bước đến cửa nhà họ Bạc.Chiếc xe đậu ở cửa đúng lúc mở cửa ra như dự đoán của cô ta, Dụ Dung Thời bước ra khỏi ghế lái, giao chìa khóa xe cho người gác cửa, sau đó…
Anh bước ra ghế sau.
Cửa xe sau bị mở ra. Người bước xuống thế mà lại là Dịch Vãn.
Tần Tuyết Tâm trợn mắt há hốc.
Đã tính toán trước hai người họ sẽ chung khung hình rồi mà… Sao lại có thêm một người khác?
Ánh đèn flash lóe lên sáng rực, paparazzi cô ta thuê nay đã trở thành thợ may áo cưới giúp người khác rồi. Paparazzi thấy bên cạnh Dụ Dung Thời còn có thêm một gương mặt mới, lúc giơ máy lên chụp cũng thấy bối rối và tò mò.
“Anh Dụ đến rồi!” Một paparazzi có quen biết với Dụ Dung Thời bạo dạn lên tiếng: “Vị bên cạnh anh là ai đây? Sao lại đi cùng anh thế?”
“Dịch Vãn, cậu bạn nhỏ khá nghiêm túc trong đoàn phim, dẫn cậu ấy đi chơi một chút.” Dụ Dung Thời nói.
Lúc này anh mới phát hiện ra Tần Tuyết Tâm đang đứng bên cạnh, cười nói với cô ta: “Mới phát hiện ra cô cũng ở đây.”
Tần Tuyết Tâm:…
Dịch Vãn: “Chị Tuyết Tâm, chúng ta đi chung đi.”
Tần Tuyết Tâm chỉ có thể kiên trì đến cùng, theo hai người họ đi vào. Bóng lưng ba người bị paparazzi chụp lại. Hai tên paparazzi được Tần Tuyết Tâm thuê đến trố mắt nhìn nhau: “Chỉ có ảnh bóng lưng của ba người thôi, phải làm sao đây.”
Nhưng yêu cầu của Tần Tuyết Tâm là tạo scandal yêu đương của cô ta với Dụ Dung Thời. Một tên paparazzi nghĩ ngợi một lúc rồi vỗ tay, nói: “Hay là vậy đi, đăng lên bảo bầu không khí trong phim trường Ngày buồn quẩn quanh rất hài hòa, ba diễn viên hẹn nhau đến hội đấu giá! Bầu không khí phim trường hài hòa, rất dễ làm người ta liên tưởng đến việc diễn viên có mờ ám!”
Paparazzi nhìn nhau cười, vô cùng tự tin, đều cảm thấy tương lai xán lạn rực rỡ.
***
Phong cách trang trí của nhà họ Bạc khác xa nhà họ An, chủ yếu thiên về cổ kính. Dụ Dung Thời dẫn theo Dịch Vãn vào phòng đấu giá, chia nhau ra tìm một chỗ ngồi xuống. Anh vừa lật xem danh sách các món sưu tầm được đem ra đấu giá vào hôm nay, vừa cười nói với Dịch Vãn: “Cậu có cảm thấy hứng thú với món nào không?”
“Ví dụ như?”
“Ngọc bội có thể trích máu để nhận chủ, tranh cổ có thể xuyên vào, gương cổ có thể hiểu rõ xưa và nay, vâng vâng.” Dụ Dung Thời nói: “Nếu cậu thích thứ gì thì tôi sẽ mua cho.”
Dịch Vãn: “?”
“Cảm thấy chúng nó bị cậu mua vẫn tốt hơn là bị những người khác mua.”
Sau cuộc trò chuyện trên xe với Dịch Vãn, dường như anh đã hoàn toàn buông thả bản thân, không còn đeo khư khư chiếc mặt nạ kiềm chế như trước đây nữa.
“Tôi không quá hứng thú…” Dịch Vãn vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào một bức tranh trong số đó.
“Bức tranh này có vấn đề gì à?” Dụ Dung Thời cũng nhìn thử bức tranh.
Dịch Vãn nói: “Hình như tôi đã từng thấy nó trong một cái sổ tay nào đó…”
Dụ Dung Thời có hơi căng thẳng, nheo mắt lại, muốn nhìn ra sự kỳ bí trong đó. Ngay lúc đó, Dịch Vãn lại nói: “Hình như giá tới mấy triệu lận.”
Dụ Dung Thời:…
Dịch Vãn: “Haiz, đắt ghê á.”
Dụ Dung Thời đỡ trán, hồi lâu sau lại nói: “Trước khi buổi đấu giá diễn ra, đồ sưu tầm của nhà họ Bạc đều được cất giữ trong phòng trưng bày. Tôi cũng khá thân với người nhà họ Bạc, có thể dẫn cậu đi xem thử.”
Dịch Vãn nhìn anh, từ tốn nói: “Thầy Dụ, tôi cứ lo là anh muốn…”
“Muốn gì?”
“Thừa cơ làm chuyện gì đó.”
Dụ Dung Thời dở khóc dở cười: “Mấy thứ trong phòng trưng bày đều có giám sát, tôi sẽ không làm gì ở nơi có camera giám sát đâu. Hơn nữa…”
… Dụ Dung Thời là quái vật.
Tôi biết anh ta làm gì, nhưng không thể nào tin tưởng anh ta được.
Những âm thanh trong quá khứ lại vang lên trong đầu.
Dụ Dung Thời khẽ cụp mi mắt.
Dịch Vãn khép danh sách đấu giá lại, vẫn trầm tư. Có một người phục vụ tiến về hướng bọn họ đang ngồi, nói: “Xin hỏi có phải là cậu Dịch Vãn không ạ?”
“Đúng rồi.” Dịch Vãn nói.
“Cậu là đồng đội của cậu Bạc Giáng đúng không? Cậu Bạc Giáng mời ngài qua đó một chuyến.” Phục vụ nói xong thì nhìn Dụ Dung Thời một cái.
“Là Bạc Giáng à.” Dụ Dung Thời tự dưng trở nên quái gở: “Dịch Vãn, cậu qua đó đi.”
Dịch Vãn đi theo sự dẫn đường của người phục vụ qua phòng khách phía sau của nhà họ Bạc.
Nhà họ Bạc quả thật xa hoa lộng lẫy. Tòa dinh thự xa hoa đã hơi cũ kỹ… Nó thể hiện rằng nhà họ Bạc không phải là nhà giàu mới phất, tất cả công trình và đồ cổ đều đã trải qua sự bào mòn của thời gian.
Trong vườn hoa có hơi náo nhiệt. Hội đấu giá còn chưa bắt đầu nên những người trẻ đồng trang lứa đều tụ tập ở đây để tán gẫu. Dịch Vãn nghe có người nói: “Cậu em trai Bạc Giáng của anh cũng có một căn nhà ở đây à?”
“Nó không được sống ở sân chính mà ở sân khác.” Người đang được vây quanh nói.
“Ồ ~ Thiên tài của chúng ta không tức giận à?”
“Được ở trong sân nhà họ Bạc đã là phúc phận của người đã chia nhà như nó.”
Người phục vụ đi bên cạnh Dịch Vãn cứ làm như không nghe thấy. Rất khách sáo với Dịch Vãn nhưng cũng chẳng mấy ân cần. Dịch Vãn nhiều lần suýt không đuổi theo kịp.
Phục vụ cũng chẳng thèm dừng lại chờ cậu một chút.
Xem ra địa vị của Bạc Giáng ở nhà họ Bạc cũng không “tốt” như vậy.
Thay vì là người thân thì càng giống sản phẩm trưng bày triển lãm hơn. Mấy ông lão vì tài hoa của cậu ta mà thoạt trông “nâng niu trong lòng bàn tay” nhưng thực tế thì ai cũng có thể nhận ra sự nâng niu này đi kèm “điều kiện”. Toàn bộ nhà họ Bạc thật ra đều rất lạnh nhạt với Bạc Giáng.
Đến sân nhỏ. Dịch Vãn vừa bước vào đã nhìn thấy một bóng dáng gầy gò.
Bạc Giáng đang đưa lưng về phía cậu luyện chữ.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️