Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Ngôn Tình Hôn Nhân Giấy Chương 6: Không có tốt nhất, chỉ có thích hợpnhất

Chương 6: Không có tốt nhất, chỉ có thích hợpnhất

11:41 sáng – 20/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 6: Không có tốt nhất, chỉ có thích hợpnhất tại dua leo tr 

Cuối cùng bạn chọn cách cùng nhau đi tiếp, và hai người sẽ cùng chia sẻ,trợ giúp lẫn nhau một cách thực sự, để cùng nhau sống đến đầu bạc răng long.Trong quãng thời gian đồng hành đó, chưa chắc họ là người tốt nhất, giỏi giangnhất, nhưng chắc chắn sẽ là người thích hợp nhất với mình. Trong hôn nhân, luônluôn không có gì là tốt nhất, mà

(1) Một mình nơi đấtkhách quê người, Quản Đồng cũng rất nhớ vợ, nhất là vào những lúc anh rảnh rỗi.

Tuy thế, những lúcanh rảnh rỗi thực sự lại quá ít.

Ban ngày, hết hội nghịnày đến hội nghị khác, thực hiện lệnh của cấp trên, truyền đạt tinh thần của cấptrên… Vẫn chẳng có gì mới, nhưng trước đây anh là người chuẩn bị cho hội nghị,còn bây giờ là người ngồi ở ghế chủ tịch; đương nhiên cũng thường xuyên anh phảiđi lại, quan sát các đơn vị cấp dưới, chỉ đạo cấp dưới làm việc… Trước đây anhlà người đi sau lãnh đạo, còn bây giờ là người đi trước tất cả mọi người, cũngphải phê chuẩn các văn bản gửi cho cấp dưới, đánh giá kiến nghị của cấp dưới…Trước đây anh là chân loong toong, còn bây giờ là người ký tên phê chuẩn trênvăn bản.

Trước sự thay đổinày, không phải Quản Đồng không bỡ ngỡ, nhưng được cái bao nhiêu năm nay anh cũngđược chứng kiến nhiều nên bắt kịp rất nhanh. Có lẽ do anh đã quen làm chânloong toong cho người ta rồi, lại còn trẻ, vì vậy khi nói chuyện hay làm việc đềurất nghiêm túc, lại thường xuyên nhắc đến hai từ “học tập” nên cũng rất đượclòng các bậc tiền bối. Thực ra chẳng có ai ngốc cả, mà cũng chẳng có gì là tốtnếu lại đắc tội với một thành viên trong ban lãnh đạo, bởi mọi người từ Tỉnh ủyxuống, ai không biết cách hòa hợp, cũng có nghĩa là tự tạo mệt mỏi cho mình.Hơn nữa, mọi người cũng đều biết rõ: loại người này xuống đây là để luyện kimloại, đã sớm muộn gì rồi cũng đi, thì chi bằng để lại ấn tượng tốt trong lòngnhau. Vì thế, sự ra mắt của Quản Đồng cũng có thể coi là thuận lợi.

Anh chỉ rất khôngthích các cuộc chiêu đãi vào buổi tối. Từ ngày đến đây, huyện ủy, chính quyềnhuyện đều tiếp đón, các đơn vị nhỏ liên lạc mời riêng, thỉnh thoảng còn có mấymối quan hệ cũ, nhất định phải đi uống rượu để hồi tưởng lại chuyện xưa.

“Họp + uống rượu” dầnnhư đã trở thành hai nhiệm vụ chính trong thời gian Quản Đồng nhậm chức.

Quản Đồng trước đâylà một thư ký Tỉnh ủy, hơn một nửa thời gian của anh đều là ở trong văn phòng,bữa tối phần nhiều là ăn trong phòng ăn tự chọn của Trung tâm đào tạo Văn phòngTỉnh ủy, không phải không có lúc tiệc tùng, nhưng cũng không đến mức “mỗi ngàymột bữa rượu”; nhưng lần này xuống dưới cơ s, Quản Đồng đã thực sự được mở mắt.

Với lại, Quản Đồng cóthể coi là lớn lên ở vùng biển phía bắc, tửu lượng cũng tương đối, khoảng bảy lạngrượu trắng 38 độ hay nửa cân rượu trắng 52 độ, thỉnh thoảng lại thêm chút rượucốt sáu bảy mươi độ, uống khoảng hai lạng xong mới rời khỏi bàn tiệc. Tuy thế,dù tửu lượng có khá, thì vẫn làm sao chịu nổi tối nào cũng uống, mà độ rượu thìcàng ngày càng cao! Có lúc Quản Đồng quay về nhà khách chính quyền huyện đang tạmở, không kịp thay đồ đã gục đầu ngủ, sáng hôm sau tỉnh dậy mới vội vã tắm rửa,gột bỏ hơi rượu trên người.

Giờ đây, Quản Đồng đãhơi hiểu ra, cái kiểu làm việc ngày nào cũng làm thêm ở Tỉnh ủy vẫn còn là lànhmạnh.

Đồng thời với việcđó, những người nông dân vùng này cũng để lại trong lòng Quản Đồng những ấn tượngsâu sắc.

Vì thường xuyên xuốngkiểm tra chỉ đạo công tác, Quản Đồng càng có thêm cơ hội được đi sâu đi sát thựctế. Thực ra cơ hội kiểu này hoàn toàn không xa lạ với anh, vì năm nào về quê ăntết, anh chẳng đứng bên bờ ruộng trò chuyện với hàng xóm. Nhưng giờ thì khônggiống. Những cán bộ thôn xã, thư ký thôn, thậm chí có cả các phóng viên đàitruyền hình Huyện tiền hô hậu ủng quanh anh. Mỗi nụ cười của anh, mỗi cái bắttay của anh đều có ý nghĩ chính trị sâu sắc. Trong sự bao vây đó, thỉnh thoảng,anh thấy những người nông dân thu mình lại chẳng dám đứng lên trên, trong lònganh lại thấy xót xa.

Bất giác anh nghĩ,anh cũng xuất thân từ những mảnh đất như thế này. Nếu thi đại học không đỗ, thìbây giờ anh cũng đang đứng trong số họ, với nụ cười đôn hậu, rụt rè chờ đợi đượcbắt tay một nhân vật mà với họ là rất quan trọng. Thậm chí anh còn nghĩ, baonhiêu năm nay mình chỉ dành thời gian để đọc sách, không thể là một người nôngdân tốt.

Đối với anh và rấtnhiều con em nhà nông ở bên cạnh anh, dù đã thi đỗ đại học hay ra làm thêm, đồngruộng cũng đã rất xa lạ.

Anh chỉ thân quen vớinhững khuôn mặt đầy nếp hằn gió sương, những bàn tay thô ráp của họ đã nuôi sốngcả một đất nước rộng lớn và đông dân, tuy thế, họ lại bị xa lánh bởi thành phốđầy đủ các dịch vụ công cộng.

Anh thực sự muốn làmchút gì đó cho họ, nhưng, một phó chủ tịch huyện mới đến, chưa quen hết mặt cácnhân viên trong ủy ban, muốn thực sự đích thân làm, cũng rất khó.

Anh thừa nhận, anh chỉlà người tầm thường, và cũng có tư tưởng sáng suốt giữ lấy thân. Anh muốn quansát xem tình hình thế nào, tìm một vị trí an toàn cho mình, rồi mới tính tiếp.

Nội tâm anh cũng đấutranh dữ dội.

Anh biết, nếu chỉ dựavào mỗi sức của mình, thì chẳng thể thay đổi được điều gì.

Vì thế, trong nhữngngày lạ lẫm và tràn đầy áp lực này, Cố Tiểu Ảnh gần như là toàn bộ niềm hi vọngcủa anh.

Trong hai tháng, họ gặpnhau được ba lần. Tuy lần nào cũng vội vã chỉ có hai ngày, nhưng anh nhìn điệubộ nói chuyện hào hứng của cô mà cảm thấy thật ấm áp. Anh mỉm cười nhìn cô nhănmày nhíu trán để minh họa cho các câu chuyện cười xảy ra trong Học viện, chuyệncon gái Đoàn Phỉ đã biết bò, còn Hứa Tân thì được giới thiệu cho một anh chànglàm bên pháp y… Anh cảm thấy như ngày tháng trở nên êm đềm.

Nhìn nụ cười của cô,anh không muốn kể cho cô nghe những áp lực và cay đắng mà mình đang phải chịu.

Anh chẳng thể nào nóira, tuy những năm qua, anh luôn có ý chí phấn đấu, nhưng thực tế trong lòng anhluôn có một sự tự ti mà anh không muốn phải thừa nhận. Nhìn những người bạnkhông hề học giỏi bằng mình, cũng không có tố chất cao như mình lần lượt đượclàm ở những nơi rất tốt, lương cao, được phân nhà rộng, hơi tý là có thể kể rabố mình thân thiết với lãnh đạo nào đó, còn mình là bạn cũ cùng lớn lên từ nhỏvới con gái của một ai đó trong một cơ quan hay viện gì đó rất lớn. Họ thuộc tầnglớp con ông cháu cha, họ thể hiện thái độ khách khí và t trọng với Quản Đồng,nhưng chắc chắn không bao giờ coi anh là cùng hội cùng thuyền.

Anh cũng chẳng thểnào nói ra: mỗi lần nhìn thấy những cảnh bần cùng khốn khó của bà con nông dân,anh đều rất bực bội, nghĩ bụng: một thôn lớn như vậy tại sao lại không có thêmvài đứa trẻ được ăn học, thi đại học, ở lại thành phố, để thay đổi cuộc đời củachính nó và gia đình bố mẹ nó? Thế hệ nào không có học hành thì thế hệ đó sẽ sốngnghèo khổ, nên lại càng không đủ sức mà coi trọng việc học hành, vì thế mà đờiđời kiếp kiếp cứ nghèo mãi… Đây là một cái vòng luẩn quẩn quái ác, cũng giốngnhư một lời nguyền đen tối khiến người ta “thương người khác bất hạnh, nhưng lạibực vì họ không biết đấu tranh”.

Thậm chí anh sẽ khôngthể nào quên ánh mắt thương hại và khinh bỉ của mẹ Tưởng Mạn Ngọc. Ánh mắt đónhư một cái đinh, đóng chặt anh vào một cây cột sỉ nhục vô hình, khiến anh nhớrằng, mình cần phải tiến lên, từng bước thật vững, dù mất bao nhiêu thời gianvà sức lực, cũng phải càng bước càng vững!

Một miếng giữa làng bằngmột sàng xó bếp. Đây cũng là một trong những động lực mà anh không muốn thừa nhận.

Đương nhiên, là mộtngười đàn ông, anh cũng còn phải mang đến một cuộc sống tốt hơn cho vợ và conmình.

Vì thế, ở Bồ Âm, anhcàng không thể thua.

Anh phải tổ chứcthành công mỗi cuộc họp bình cũ rượu mới, anh phải uống tàn mỗii cuộc rượu cháyruột cháy gan, phải xử lý ổn thỏa quan hệ của từng cấp, và phải dốc sức làm tốtmọi công việc trong phận sự của mình… Tất nhiên, nếu may mắn, những thành tíchcủa anh sẽ được cấp trên nhìn ra, sự nghiệp của anh sẽ thuận lợi hơn. Từ khianh lựa chọn bước đi này, nếu nói anh không để ý đến tấm thảm đỏ trải đườngtrong tương lai, th́ rơ ràng là giả tạo.

Điều anh muốn, chỉ làcố hết sức bước từng bước thực tế, chắc chắn, bằng chính năng lực của mình, vớinhững điều kiện không hổ thẹn với lương tâm.

Những điều này, vợanh có hiểu được không?

Anh đoán, không đợianh nói hết, cô sẽ ngáp ngắn ngáp dài.

Không sai. Anh yêucô. Vì thế, tốt hơn là không nói cho cô biết.

Anh nghĩ rằng, Tiểu Ảnhcủa anh cần được sống dưới ánh mặt trời. Cuộc sống của cô không cần đến loại áplực này, anh càng không cần tự tạo thêm ra những áp lực như thế.

Vì thế, sau này chúngta mới biết, nếu nói Quản Đồng có chỗ nào sai, thì cái sai của anh là ở chỗ:anh luôn cố gắng giương ra cho vợ một chiếc ô che mưa che gió, mà không biết,chính vì anh không giỏi dự báo thời tiết, nên ngay từ đầu vợ anh cứ tưởng anhchỉ là một cây nấm nhỏ.

(2) Ở cửa rạp chiếu phimtrên phố đi bộ, Cố Tiểu Ảnh đang kể cho Trần Diệp ngồi bên vệ đường câu chuyệncười: “Anh có phải là cây nấm nhỏ không?”.

Cố Tiểu Ảnh cúi lưng,vẻ rất nghiêm nghị: “Chuyện kể rằng, trong một bệnh viện tâm thần nọ có một bàgià, ngày nào cũng mặc đồ đen, cầm một chiếc ô màu đen, ngồi ở cổng bệnh việntâm thần”.

Trần Diệp gật đầu hưởngứng.

“Có một vị bác sỹ mớinghĩ rằng: muốn chữa bệnh cho bà, thì nhất định phải hiểu bà. Thế là vị bác sỹđó cũng mặc áo đen, tay cầm chiếc ô đen, đứng ở cổng cùng với bà”.

Trần Diệp cúi đầunhìn dáng mình đang ngồi, lại nhấc nhấc cái áo phông đen đang mặc, nghĩ ngợi,không biết có nên tiếp tục ngồi thế này không.

Cố Tiểu Ảnh không nénnổi định cười, nhưng ghìm lại được, tiếp tục kể: “Thế là, hai người này cứ đứngim lặng như thế trong một tháng. Đến ngày cuối cùng, bà già đã mở miệng nói vớibác sỹ. Bà nói: Xin hỏi… a một cây nấm nhỏ phải không?”

“Hả…” – Trần Diệp vừauống một ngụm nước khoáng, liền phun ra, Cố Tiểu Ảnh nhìn bộ dạng của Trần Diệp,mà cười ha ha.

Trần Diệp bực bội: “CốTiểu Ảnh, mấy tháng rồi không gặp, cứ gặp anh là em lại đả kích anh”.

“Anh cũng hay thật đấy!”– Cố Tiểu Ảnh trề môi, “Dù gì thì anh cũng là một giáo viên nhân dân, ngồi bênvệ đường thế này thì ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố quá! Đây là phố đi bộ đấynhé, anh không sợ có ai đi qua đường lại ném cho anh một đồng xu hay sao?”

“Đây là tai họa do nhữngcô gái không đúng giờ như bọn em gây ra đấy!” – Trần Diệp ấm ức, “Đã nói là hẹngặp lúc ba giờ, rồi đến ba giờ lại bảo sẽ muộn 20 phút. Anh đợi đúng 40 phút mớinói sẽ lại muộn thêm 15 phút nữa. Anh lại đợi, đợi đến mức chân sắp rời ra rồiđây, lại nói đang có việc gấp tạm thời chưa đến được… anh nợ con gái các em cáigì mà phải khổ sở thế chứ!”

“Đúng là mới ở nướcngoài về”. Cố Tiểu Ảnh trợn mắt, “Anh học ở trường em đến bốn năm mà không biếtphàm cứ là gái đẹp đều có thói quen đến trễ sao? Đáng đời anh, thôi mặc kệ anh,em đi xem phim đây.”

“Này, chờ đã!” – TrầnDiệp chống tay vào đầu gối đứng dậy, nhìn Cố Tiểu Ảnh hỏi, “Sao em lại đi xemphim một mình vậy?”

“Chồng em đi công tácrồi!” – Cố Tiểu Ảnh cầm cốc trà sữa nhún nhún vai, “Một người thì cũng cần phảixem phim chứ, nếu không thì cuộc sống khô khan quá.”

“Thế thì anh không đợinữa, anh đi xem phim với em”, Trần Diệp sải bước đi vào rạp.

Cố Tiểu Ảnh ngạcnhiên: “Không phải anh còn phải đợi ai nữa sao? Em không quấy rầy anh nữa đâu,em xem một mình được rồi”.

“Không có gì cả”, TrầnDiệp nhíu mày, “Tại mẹ anh bắt anh đi xem mặt, cái kiểu thời gian này đã khiếnngười ta mất hết cả hứng th”.

“Xem mặt?” – Cố Tiểu Ảnhkinh ngạc há mồm, “Anh cũng phải đi xem mặt?”

“Việc đó thì có gì lạđâu?” – Trần Diệp vừa nói vừa bước vào rạp, vừa nhìn bảng giờ chiếu rồi nhìn CốTiểu Ảnh, “Sao anh lại không thể đi xem mặt nhỉ?”

“Xem ra những ngườicòn lại đều là sản phẩm chất lượng cao”, Cố Tiểu Ảnh thở dài, “Hứa Tân, GiangNhạc Dương, cả anh nữa… Mấy người thế mà đều phải đi xem mặt, thời thế đảo điênquá!”

“Em xem phim gì vậy?”– Trần Diệp bỏ ngoài tai lời than vãn của Cố Tiểu Ảnh, chỉ nhìn bảng giờ chiếuphim đang liên tục thay đổi.

“Nhẫn giả thần quy!”– Cố Tiểu Ảnh mắt sáng lên.

Trần Diệp gật đầu,móc tiền đi mua vé: “Anh mời em xem nhé!”

“Không cần đâu, em cóthẻ hội viên, em quẹt thẻ, mỗi người trả một nửa”, Cố Tiểu Ảnh vừa nói vừa giơthẻ ra.

“Cố Tiểu Ảnh, kháchsáo quá không hay đâu!” – Trần Diệp xịu mặt, giơ tay nhận lấy vé, chặn tay CốTiểu Ảnh lại, rồi trừng mắt nhìn cô.

Cố Tiểu Ảnh thấy thế,lập tức nhoẻn ra một nụ cười: “OK, xem như em nợ anh, khi nào có thời gian em mờianh ăn cơm”.

“Không vấn đề gì, emnhớ thực hiện giao kèo đấy!”, Trần Diệp lại thở dài, “Cố Tiểu Ảnh, em đúng làchẳng thay đổi gì cả”.

“Tất nhiên rồi”, CốTiểu Ảnh gật gật đầu, vẻ rất chân thành, “Lúc nào em cũng rất hoàn hảo, và cũngchẳng có cơ hội nào để phát triển”.

Trần Diệp cười “khì”,quay người đi về phía phòng chiếu, không để ý đến cô gái không cần ánh mặt trờimà vẫn rạng rỡ này

Cố Tiểu Ảnh theo sauTrần Diệp, thu lại vẻ mặt ranh mãnh, lòng buồn bã nghĩ thầm: Gần đây làm sao màđi đâu mình cũng đụng phải anh ta thế nhỉ?

Thực ra Trần Diệp rấtngây thơ. Lần này anh về nước chỉ là để làm thủ tục gia hạn visa, rồi bị mẹ đẩyvào một cuộc hẹn hò xem mặt mà bản thân anh thấy quả là không thực tế. May mà đốiphương không đúng giờ, giúp anh tránh được một cuộc gặp mặt, mà chắc chắn sẽ rấtbối rối, rồi vừa may lại gặp Cố Tiểu Ảnh.

Sự tình cờ hết lầnnày sang lần khác, nếu nói nó không có duyên phận, anh thấy khó tin quá.

Chỉ có điều, ông trờithật khéo trêu ngươi, duyên phận này có hoa mà không có quả.

Trong bóng tối, anhquay đầu nhìn Cố Tiểu Ảnh, thấy cô đang mở to mắt tập trung nhìn vào màn hình lớn,trên mặt cô lướt qua những hình bóng hắt ra từ màn hình khi cảnh tượng thay đổi,mắt cô sáng long lanh, sinh động vô cùng.

Trần Diệp khẽ thởdài.

Cố Tiểu Ảnh nghe thấytiếng thở dài của Trần Diệp, nhưng vờ như không biết.

Cô tập trung sự chú ývào màn hình, tay bốc bắp rang bơ, tay còn lại đặt hờ trên bụng, lòng thầm nghĩ:Con yêu của mẹ, con nhìn thấy chưa, đây chính là: “Nhẫn giả thần quy” mà mẹthích nhất. De Vinci, Raphael, Michelangelo và Donatello, toàn là những nhân vậtđáng yêu và mạnh mẽ! Chỉ ghét bố con, cái con người chả có chút kiến thức vănhóa nào, lại còn hỏi mẹ trong điện thoại là: Nhẫn giả thần quy có phải là rùaBrazil không, mẹ đúng là phát ngượng vì quen biết bố con…! Đợi con lớn lên, mẹsẽ đưa con đi xem thật nhiều phim hoạt hình, đưa cả bố con đi xem nữa, dù gìthì bố con là người không có tuổi thơ, đến nhân vật Bambi còn không biết, hai mẹcon mình cùng bổ sung kiến thức cho bố…

Thật là kỳ lạ, trong ánh đèn lờ mờ của rạp chiếu phim, Cố Tiểu Ảnh lần đầutiên nhận ra cái cảm giác nhẹ nhàng này. Dường như đây là lần đầu tiên cô cảmthấy, trên đời này có một sinh mệnh bé nhỏ, tuy bất ngờ xuất hiện, nhưng hoàntoàn phụ thuộc vào cô… Đó chính là con của cô, một điều kỳ diệu bé nhỏ mà cô vàngười cô yêu cùng tạo ra.

Thật là đẹp biết bao…

Kết quả là buổi tốikhi Quản Đồng gọi điện thoại, tâm trạng Cố Tiểu Ảnh rất tốt.

Cô nũng nịu rồi bày tỏhết sự nhớ thương của mình với Quản Đồng, khiến anh không chỉ muốn về nhà ngaylập tức, mà trong lòng còn trào lên cảm giác tội lỗi.

Đây quả là một buổi tốituyệt vời, cho đến khi Cố Tiểu Ảnh kể về chuyện mình tình cờ gặp Trần Diệp.

Quản Đồng có phầnkhông vui: “Bà xã, lần sau em đừng xem phim cùng anh ta nữa, như thế không hayđâu”.

“Có gì mà không haychứ?” – Cố Tiểu Ảnh vừa ăn bắp rang bơ vừa hỏi.

“Em đã lấy chồng rồi,em đã là người có gia đình, làm sao mà đi xem phim riêng với một người đàn ôngkhác được”, Quản Đồng thấy buồn quá, tại sao Cố Tiểu Ảnh lại có thể cho rằngnhư thế không sao cả nhỉ?

“Nhưng mà, trước đâyanh đã chẳng nói: “Con chó cắn người thì không sủa, con chó biết sủa thì khôngcắn người” hay sao?” – Cố Tiểu Ảnh trợn mắt.

Quản Đồng thở dài: “Đừngcó tự dẫm vào chân mình, lần sau em chú ý hơn một chút là được rồi”.

“Chú ý cái gì cơ?” –Cố Tiểu Ảnh hơi khó chịu, “Mấy ngày nữa là anh ta đi rồi, lần này đi chắc cũngphải vài năm không quay lại. Chẳng phải chỉ là tình cờ gặp mới đi xem phim cùngnhau sao? Chẳng có gì to tát cả”.

“Đúng, anh biết haingười tình cờ gặp. Tuy thế, nhỡ có người bắt gặp, sẽ có ảnh hưởng không tốt.” –Hình như Quản Đồng hơi bực mình.

“Chú ý? Nếu em chú ýsớm một chút, thì sẽ không để anh đến cái nơi xa lắc xa lơ như vậy đâu!” Cố TiểuẢnh cười nhạt.

“Chúng mình đang chuyệnnọ xọ chuyện kia đấy…”. Quản Đồng chưa nói xong đã bị Cố Tiểu Ảnh cướp lời.

“Chuyện nọ xọ chuyệnkia em cũng chẳng quan tâm! Chẳng phải chỉ là gặp rồi xem phim thôi sao? Em thấychẳng có gì phải hổ thẹn với lương tâm cả! Em vốn đã định đi xem: “Nhẫn giả thầnquy”, dù có không gặp Trần Diệp trước cửa, thì anh có thể chắc chắn, sau khi emđi vào, người ngồi bên em không phải là anh ta không? Quản Đồng anh thật là buồncười, sao lại cứ lôi những chuyện không dính dáng gì đến nhau vào vậy?” – Cố TiểuẢnh tức đến nỗi chỉ muốn ném ngay túi bắp rang bơ vào cái tivi.

“Bây giờ người thíchlôi những chuyện không dính dáng gì đến nhau vào rõ ràng là em đấy. Anh nói embình tĩnh một chút, anh cũng không có ý gì khác…” – kết quả là câu này cũngchưa nói xong đã bị chen ngang.

“Không có ý gì thì đừngnói nữa!” – Cố Tiểu Ảnh hét một tiếng rồi dập điện thoại.

Ở phía kia, Quản Đồngbuồn rầu nhìn ống nghe, nghĩ thầm: lúc đầu đang vui vẻ, rồi sao lại thành cãinhau thế này?

Nghĩ đi nghĩ lại, QuảnĐồng không thể không thừa nhận là mình đã hơi có ý ghen tuông. Thực ra anh cũngkhông muốn thế, cũng không phải anh chưa từng gặp Trần Diệp, tất nhiên anh cũngrất tin tưởng vợ mình. Tuy thế, tại sao lại có thể cãi nhau được nhỉ? Trước đâykhi ở thành phố G, anh cũng tự phục mình vì sự khoan dung, cũng phục mình là từtrước đến nay chưa bao giờ ghen bóng ghen gió. Thế mà, sao bây giờ lại như vậy?Có phải lượng đổi thì chất đổi, hay là vì cách xa nhau quá nên dễ dẫn đến suynghĩ lung tung?

Quản Đồng buồn rầu thởdài, nghĩ bụng, hóa ra: “Không gặp nhau thì lòng không thấy chán” không khoa họcchút nào, mà phải nói là: “Gặp được nhau thì không buồn chán, không gặp đượcnhau thì chán chết người” mới đúng.

Đầu bên này, Cố Tiểu Ảnhtức tốin mắt vào điện thoại, ăn đầy mồm bắp rang, xoa bụng tự nói với mình:“Con yêu của mẹ, con thấy chưa, bố con dám mắng mẹ đấy. Mẹ đưa con đi xem phim,thế mà bố còn mắng mẹ?”

Đúng lúc đang cơn tứcgiận, chuông điện thoại lại vang lên, Cố Tiểu Ảnh đùng đùng tức giận nhấc ốngnghe hét: “Quản Đồng, anh cút đến nơi nào thật xa cho em, đừng có làm phiền emnữa! Em không quen biết người như anh!”

“Cố Tiểu Ảnh, đầu cậulại có vấn đề gì hả!” – Không ngờ đầu dây bên kia lại có tiếng hét to hơn, “Tochuyện rồi, cậu cút nhanh đến đây cho mình nhờ!”

“Hứa Tân?” – Cố Tiểu Ảnhcứng họng, lại càng điên tiết, “Cậu định làm gì hả? Mình là bà bầu đấy nhé, cậukhông ăn nói tử tế với mình được à?”

“Tử tế cái con khỉ!”,tiếng hét của Hứa Tân có pha cả tiếng khóc, “Anh rể tớ đổ đốn, chị tớ sắp phátđiên rồi, Quả Quả khóc ngằn ngặt, mình đang bấn loạn lên đây, cậu nhanh đếngiúp mình…”

“Gì cơ?” – Cố Tiểu Ảnhtưởng tai mình có vấn đề. Hứa Tân nói gì? Mạnh Húc đổ đốn? Đoàn Phỉ sắp phátđiên?

Trời đất ơi! Chẳng hiểuchuyện gì với chuyện gì nữa?!

(3) Cố Tiểu Ảnh suốt trênđường đi suy nghĩ, chắc chắn là mình đã nghe nhầm!

Mạnh Húc… là Mạnh Húckhông phải như người ta, mà là một người đàn ông có tư tưởng mới rất tốt bụngsao! Mạnh Húc đáng mang ra làm tấm gương cho không ít đàn ông đó sao? Anh ấy vàĐoàn Phỉ đến với nhau từ tình yêu, giờ họ còn có thêm cô con gái đáng yêu như thế!Làm sao anh ấy lại đổ đốn được?

Tuy thế, cô bất giácnghĩ đến cô gái ngồi cùng Mạnh Húc trong quán Pizza Hut, trẻ trung, xinh đẹp, nụcười rạng ngời, cô gái đó liệu có phải là người thứ ba

Nếu nguyên nhân khiếnMạnh Húc đổ đốn chính là cô gái mà cô đã bắt gặp này, thì sự im lặng của mìnhlúc đó là thận trọng, hay là sự dung túng đây?

Tuy thế, dù là cô gáinào thì Cố Tiểu Ảnh cũng không thể mở miệng, vì chỉ cần cô mở miệng, thì dù làthận trọng hay dung túng, cũng chỉ là thêm dầu vào lửa cho cái bi kịch tuyệt vọngvà mâu thuẫn này; bởi vì dù một cô gái có thể chịu đựng sự trách móc giận hờnsau khi thú nhận sự việc, thì cũng không thể chịu đựng nổi sự thật trần trụikéo dài mãi mãi…

Cố Tiểu Ảnh đi rấtnhanh, nhưng những suy nghĩ trong đầu cô còn biến chuyển nhanh hơn. Đến cửa saucủa Học viện nghệ thuật, cô vội vã xuống taxi, chạy nhanh lên nhà Đoàn Phỉ. Tuythế, vừa đến cửa nhà Đoàn Phỉ, cô đã nghe thấy tiếng khóc của Quả Quả vọng ra.Cố Tiểu Ảnh lặng người: Chẳng nhẽ có chuyện thật sao?

Cố Tiểu Ảnh chẳng kịpnghĩ nhiều, vội vã gõ cửa. Vừa gõ mấy tiếng cửa đã mở, rồi thấy ngay đôi mắt đỏmọng của Hứa Tân. Lòng Cố Tiểu Ảnh trầm xuống, cô hối hả đi vào phòng.

Căn phòng đang rất lộnxộn.

Nói một cách nghiêmtúc, những thứ đáng lẽ ở trên bàn, như cốc, đĩa, bình hoa, thì đều đang ở dướiđất, còn những thứ đáng ra phải ở dưới đất, như dép lê, chổi, rổ, thì lại đang ởtrên ghế sofa hay trên bàn. Phòng trong, Quả Quả đang khóc ngằn ngặt, Hứa Tân vộivã lao vào đó, nhưng không có kết quả. Ở phòng ngoài, Đoàn Phỉ nằm bò ra trênbàn ăn, không động đậy, như không nghe thấy gì. Mạnh Húc thì đang ngồi trên nềnnhà, tựa vào góc tường, cúi đầu rít từng hơi thuốc!

Cố Tiểu Ảnh trợn trònmắt: Hình như đây là lần đầu tiên cô thấy Mạnh Húc hút thuốc! Hóa ra, Mạnh Húccũng biết hút thuốc sao?!

Có lẽ nghe thấy tiếngngười đến, Đoàn Phỉ ngẩng đầu lên, Cố Tiểu Ảnh nhìn thấy đôi mắt khóc sưng mọngcủa Đoàn Phỉ thì sững người. Rốt cục là sự tủi thân lớn đến mức nào mới khiến mộtngười phụ nữa khóc đến mức như vậy?

Thấy ước mắt Đoàn Phỉvừa ngưng lại trào ra. Cố Tiểu Ảnh vội vã đi lên mấy bước: “Sư tỷ, chị khôngsao chứ…”

“Em ơi, để em phảixem trò cười rồi”, Đoàn Phỉ cố gắng bình tĩnh lại, nhưng rất khó, nước mắt cô vẫngiàn giụa – “Đáng ra Tân Tân không nên gọi em đến, em đang có bầu mà”.

Cố Tiểu Ảnh nhìn màthấy lòng đau nhói, vội đến bên rồi ngồi xuống: “Chắc có hiểu lầm gì thôi, sư tỷ,nói rõ ra là ổn mà, chị phải cho anh rể cơ hội giải thích chứ…”

“Hiểu lầm?” – Không đợiCố Tiểu Ảnh nói hết, Đoàn Phỉ cười lạnh nhạt, “Em thử hỏi anh ta xem có phải làhiểu lầm không?”

Cố Tiểu Ảnh ngẩng đầunhìn Mạnh Húc, chỉ thấy Mạnh Húc vẫn cúi đầu hút thuốc, không nói một lời.

“Đầu óc chị đang rốibời, Tiểu Ảnh ạ!” – Nhìn thấy điệu bộ đó của Mạnh Húc, Đoàn Phỉ cuối cùng khôngcòn một chút hi vọng nên gục đầu xuống, giọng mệt mỏi và thê lương: “Mọi ngườivề đi, để tôi nghĩ một chút, nghĩ xem nên làm thế nào…”

Cố Tiểu Ảnh và HứaTân bị Đoàn Phỉ đuổi về.

Quả Quả vẫn đangkhóc, mà xem ra cũng khóc lạc cả tiếng rồi. Cố Tiểu Ảnh lòng đau như cắt, HứaTân chỉ muốn bế Quả Quả đi cùng, nhưng Đoàn Phỉ vẫn lạnh lùng đẩy hai người rakhỏi cửa.

Hứa Tân đứng ngoài cửanhà Đoàn Phỉ, nhìn cảnh cửa đã khép lại, nghe tiếng khóc của Quả Quả, thẫn thờngồi xuống, ôm lấy đầu, tuyệt vọng thấp giọng nói: “Ruồi nhép ơi, làm thế nàobây giờ, đến một người đàn ông như anh rể mà còn đổ đốn, thì chúng mình còn làmgì được…”

Cố Tiểu Ảnh nhìn cảnhcủa nhà Đoàn Phỉ, lại nhìn Hứa Tân đang co rúm lại, không biết phải nói gì.

Đêm nay có nhiềuthông tin quá, lần đầu tiên cô cảm thấy, với chỉ số IQ này, dường như cô khôngtiêu hóa nổi.

Theo lời Hứa Tân tườngthuật lại sau đó, thì sự tình là thế này:

Vì trường đại họcBách Khoa của Đoàn Phỉ thay công tơ điện cho các căn hộ tập thể của giáo viêntrong trường, cũng đúng vào lúc Đoàn Phỉ đang nghỉ sinh nên định đến kiểm tracăn nhà mình cho thuê, để trao đổi vấn đề làm thẻ thanh toán tiền điện vớikhách thuê nhà. Trước đó, do khách thuê là học trò của Mạnh Húc nên mọi liên lạcđều do Mạnh Húc đảm nhận, nhưng lần này, không biết tại sao, Đoàn Phỉ đột nhiênlại muốn đến xem nhà mình có bị khách thuê làm rối tung lên không, vì dù gì thìcũng phải thực hiện chút ít quyền của chủ nhà chứ, nên cô không thông báo trước,mà cầm chìa khóa dự trữ đến căn phòng nằm trong khu tập thể giáo viên trường đạihọc Bách Khoa.

Cũng chính tại đây,trong cái nóng như thiêu như đốt của tháng bảy, khi Đoàn Phỉ gõ cửa nhiều lầnmà không có ai mở cửa, cô đành lấy chìa khóa dự phòng tự mở khóa, thì… thì nhìnthấy hai tấm thân đang cuốn lấy nhau trên giường, một là người chồng thân yêu củacô, và một là cô gái kém anh ta ít nhất mười tuổi!

Đoàn Phỉ rụng rờichân tay!

Cũng vào lúc đó, cô mớibiết, hóa ra, người thuê phòng không phải là hai cô sinh viên, mà chỉ có mộtthôi. Đúng vậy, Đoàn Phỉ biết cô ta, cô ta tên là Ngũ Băng, 22 tuổi, sinh viênngành Lịch sử mỹ thuật, năm nay sẽ lên năm thứ tư. Thậm chí cô còn nhớ chính MạnhHúc từng nói: Ngũ Tiểu Băng tư chất thông minh, đang chuẩn bị thi vào làmnghiên cứu sinh của Mạnh Húc!

Vào giây phút đó,nhìn ánh mắt sợ hãi của đôi trai gái trên giường, Đoàn Phỉ chỉ hận không thểmóc đi hai con mắt mình, hận không thể coi tất cả cảnh tượng mà mình nhìn thấychỉ là ảo giác!

Hai kẻ ở trên giườngđã quay đầu lại khi Đoàn Phỉ đẩy cửa đi vào, nhìn rõ khuôn mặt của người mới đến,theo bản năng, người con gái vừa hét lên vừa sợ hãi chộp lấy tấm chăn mỏng, đểche thân. Nhưng không đợi cô ta kịp quấn chăn vào người, Đoàn Phỉ đã nhanh taygiật mạnh tấm chăn vứt xuống dưới nền nhà.

Trong giây lát, cơ thểngười đàn ông, cơ thể của người đàn ông mà cô thân thuộc nhất, cùng là trắng muốtcủa cô gái đập vào mắt Đoàn Phỉ, một cơ thể sao mà trẻ trung, bộ ngực nảy nởgiương ra kiêu ngạo, cái bụng phẳng lỳ, cái eo mảnh mai, đôi chân thon dài,sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời!

Thế mà, thật kỳ lạ,vào lúc đó, điều Đoàn Phỉ nghĩ đến không phải là những lời giận dữ, mà lại làcuộc đối thoại giữa cô và Mạnh Húc rất lâu trước đó.

Cô từng hỏi anh: “Anhcảm thấy cô gái như thế nào là đẹp nhất?”

Mạnh Húc dường như chẳngcần suy nghĩ đáp luôn: “Trẻ trung, trẻ trung chính là sắc đẹp”.

Đoàn Phỉ cười: “Rồicó một ngày em sẽ già đi”.

Anh nhẹ nhàng hôn lêntrán cô, thầm thì vào tai cô: “Không thể nào? Trong trái tim anh, em mãi mãi làngười đẹp nhất”.

Đoàn Phỉ chỉ muốn ngẩngmặt lên trời mà khóc to. Sự lừa dối sao mà trơ tráo, lời nói dối sao mà bóng bẩy.Nhưng tại sao, cô lại từng cảm thấy ngọt ngào như vậy, hạnh phúc như vậy, thậmchí cô còn muốn khoe với cả thế giới về sự viên mãn của mình!

Đúng vậy, cuộc sống củacô viên mãn đến thế: mới chưa đến 30 tuổi, tìm được công việc tốt, đã thi đỗnghiên cứu sinh, được phân nhà rồi, lấy chồng rồi, sinh con rồi, thì chồng lạiphản bội…

Những gì nhà ngườikhác có, cô cũng có, những gì nhà người khác không có, thì cô cũng có!

Tuy thế, còn những hiệnthực thê lương và tuyệt vọng đó – trong buổi chiều tháng bảy nóng nực đó, dướiánh mặt trời rực rỡ nhất; trời ơi, tại sao trời lại bắt con phải chứng kiến cáimàn kịch bẩn thỉu này?!

Đoàn Phỉ cuối cùng ômchặt lấy đầu, hét lên: “A a a a a!Hứa Tân nói đúng, Đoàn Phỉ sắp phát điên rồi.

Ở cái ranh giới đó,cô chỉ cần nhắm mắt là tưởng tượng ra ngay cơ thể đẹp đẽ của Ngũ Tiểu Băng, tưởngtượng ra cảnh họ đang cuốn vào nhau rồi, cũng vào giây phút cô đẩy cửa phòng ngủ,cái cách họ hốt hoảng đẩy nhau ra, sợ hãi, phẫn nộ, căm tức…

Cái thái độ hốt hoảngnày, tại sao lại là ở trên mặt người chồng ôn hòa văn chương nho nhã của cô chứ?

Không thể nào!

Đoàn Phỉ kiệt quệ… Côkhông biết, bây giờ, cô phải làm thế nào đây?

Bốn mươi tám tiếng đồnghồ sau đó là 48 tiếng đồng hồ khó khăn nhất trong cuộc đời của Đoàn Phỉ.

Cố Tiểu Ảnh và HứaTân đều đã bị cô đuổi ra ngoài, bà bảo mẫu thuê đến cũng được thông báo cho nghỉ.Nhà cô giống như một không gian đóng kín, cách biệt hoàn toàn với thế giới bênngoài. Ngoài tiếng khóc của Quả Quả, không có một âm thanh nào khác. Cô khôngăn không uống; ngoài việc cho Quả Quả uống sữa, thay bỉm, cô không làm một việcgì. Cô cứ im lặng như thế, thi gan với Mạnh Húc 48 tiếng đồng hồ.

Tuy thế, đã 48 tiếngđồng hồ cũng trôi qua rồi, Mạnh Húc vẫn không nói một câu nào.

Không giải thích,không xin lỗi, lại càng không tranh cãi.

Dường như anh đã hóađá, ngồi im lặng trong góc phòng, xung quanh mù mịt khói thuốc.

Sau 48 tiếng, đây làcuộc đối thoại mà Đoàn Phỉ đời này kiếp này không thể nào quên.

Đoàn Phỉ mở lời trước.

Cô nói: “Mạnh Húc,chúng ta không thể ly hôn”.

Mạnh Húc hơi choángváng, ngẩng đầu nhìn Đoàn Phỉ. Hai ngày không chải đầu, đầu tóc anh rối tung,râu mọc lởm chởm. Mắt anh đỏ ngầu, điếu thuốc vẫn còn kẹp giữa hai ngón tay,làn khói thuốc phất phơ bay lên.

Đoàn Phỉ thở một hơithật dài: “Quả Quả còn nhỏ, chúng ta không thể ly hôn, không thể để cho Quả Quảtừ khi hiểu chuyện đã không còn bố. Tất cả mọi chuyện trước đây, chúng ta sẽquên hết”.

Cô nói một cách khókhăn, nhưng nhìn thần thái có thể thấy là rất kiên quyết.

Đây là tất cả nhữnggì cô có thể làm được.

Đây là tất cả nhữnggì cô có thể làm cho con gái.

Cho dù, cứ nhìn thấyMạnh Húc là cô lại buồn nôn; cho dù từ nay về sau, cô không thể có quan hệ vợchồng bình thường với người đàn ông này, cô vẫn kiên quyết vì con mà nuốt hậnvào trong.

Vì thế, cô càng khôngthể ngờ rằng, Mạnh Húc lại trả lời cô như đinh đóng cột: “Không cần đâu, chúngta cứ ly hôn đi.”

Khoảnh khắc đó, đấtnhư sụp đổ dưới chân cô!

Cô sẽ mãi mãi, mãimãi không bao giờ quên, Mạnh Húc, sau khi bị chính vợ mình bắt quả tang tại giường,mà vẫn có thể nói ra những lời trách móc này.

Anh nói: “Phỉ Phỉ,không phải em không tốt, mà vì em quá tốt, em tốt đến mức anh không thể theo kịp.Em mãi mãi đứng trước anh, anh thấy em đều có chủ kiến của mình trước, bất cứviệc gì, nên nếu không nghe ý kiến của em, anh sẽ lo mình làm sai. Nhưng có lẽlàm sai cũng không phải điều đáng sợ nhất, mà là sau khi em biết anh làm sai,là sẽ lại có một bài lên lớp về tư tưởng chính trị, em sẽ lên lớp từ nguyên lýcho đến phương pháp luận, từ đào xới nguyên nhân anh làm sai, cho đến cách xửlý những chuyện kiểu như vậy trong tương lai… Phỉ Phỉ, mấy năm chúng mình lấynhau, nói anh yêu em không đúng bằng nói anh sợ

Anh còn nói: “Ngũ TiểuBăng, cô ấy không thông minh bằng em, cũng không giỏi bằng em, thậm chí cũngkhông đẹp bằng em. Tuy thế, cô ấy toàn tâm toàn ý tin anh, cô ấy tin tất cả nhữngđiều anh nói là đúng, thậm chí còn tin chắc chắn rằng anh sẽ mang đến cho cô ấymột tương lai hạnh phúc… Phỉ Phỉ, sự tin tưởng đó, anh không thể từ chối được”.

Cuối cùng, anh bình tĩnhvà kiên quyết nói: “Phỉ Phỉ, thực ra cả anh và em đều biết, nếu mình cứ cố ở vớinhau, thì cuộc sống sau này cũng nguội lạnh. Cuộc đời con người ta ngắn lắm, sosánh với cuộc sống ê chề và nhẫn nhịn, thì thà chia tay, tìm lại khoảng trờiriêng cho mình sẽ còn tốt hơn. Những năm vừa qua, anh rất cảm ơn những gì em đãgiúp đỡ anh. Nhưng, nói thực lòng, không ai có thể thay đổi người kia quá nhiều,không ai nên bắt ép người kia thay đổi quá nhiều”.

Anh nói: “Phỉ Phỉ, embảo trọng nhé”.

(4) Đoàn Phỉ đã ly hônnhư vậy.

Kể từ lúc Mạnh Húc bịphát hiện, cho đến khi Đoàn Phỉ tay trắng rời khỏi nhà, chỉ mất chưa đến một tuần.

Ngày ra đi, Đoàn Phỉđứng dưới khu tập thể của Học viện nghệ thuật, cúi đầu nhìn nhìn chiếc xe nôi,cố gắng lắm mới không trào nước mắt.

Cô đột nhiên nghĩ lại:năm 19 tuổi, khi cô bước vào Học viện nghệ thuật, chỉ mang theo có một valihành lý, còn bây giờ, vào năm 29 tuổi, cô rời khỏi đây, bên người cũng chỉ có mộtthứ hành lý, đó chính là Quả Quả.

Cô nhìn lại một lần nữakhu tập thể giáo viên mình đã sống ba năm, lại nhìn quanh khu ký túc xá sinhviên, nhà ăn, thư viện, sân bóng rổ… Cô không biết lần sau, lúc có dũng khí bướcvào sân trường này là khi nào.

Nhưng cô biết, đây lànơi bắt đầu tuổi xuân của cô, và cũng kết thúc tuổi xuân của cô.

Mười năm, cô đã chônvùi tất cả mọi hi vọng và tương lai tại đây.

Ngày hôm đó thật lànóng nực, nhưng Đoàn Phỉ chưa bao giờ thấy lạnh như cái ngày hôm đó.

Cô không quay về cănphòng ở trường Bách Khoa nữa. Chỉ cần đẩy cửa là cô lại nhớ đến đôi trai gáiđang cuốn lấy nhau, rồi khoảnh khắc chiếc chăn bị giật ra, hai cơ thể lõa lồkia nữa.

Cô không biết mìnhnên làm gì với căn phòng mà vĩnh viễn cô không bao giờ muốn bước chân vào đó nữa.Vì thế, căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách mà Hứa Tân thuê đã trở thành nơilánh nạn của mẹ con Đoàn Phỉ và Quả Quả.

Hứa Tân thu dọn ổn thỏaphòng khách trong thời gian nhanh nhất có thể, rồi xếp đặt các thứ đồ của QuảQuả lấy từ nhà Đoàn Phỉ về từ hôm trước. Cô hỏi xem cách phải pha sữa, thay bỉm,tắm rửa cho em bé thế nào, nhưng còn những chuyện về cuộc hôn nhân này thì, côkhông hề nhắc đến.

Cố Tiểu Ảnh không đếngiúp thu dọn đồ đạc, bởi sáng sớm ngày hôm đó, cô đã bị nôn một trận trời longđất lở. Cuối cng thì cô cũng bắt đầu hiểu nỗi khổ của ốm nghén, nằm co ro ở nhàmột mình.

Giữa lúc đó Hứa Tân gọiđiện thoại đến, nghe thấy tiếng Cố Tiểu Ảnh nói không ra hơi, cô rất lo lắng.Tuy thế, khi quay đầu nhìn người phụ nữa lúc nào cũng ngẩn ngơ cùng đứa trẻkhóc lóc trong nhà, cô không biết nếu mình đi ra thì có thể xảy ra chuyện gìkhông hay không?

Cân nhắc rất lâu, cuốicùng Hứa Tân vẫn gọi điện thoại cho Cố Tiểu Ảnh: “Con ruồi nhép, thu dọn đồ đạcnhanh lên, sang nhà mình”.

“Hả? Tại sao?” – CốTiểu Ảnh vừa nôn xong, đầu óc quay cuồng, “Không phải chị cậu đang ở nhà cậuhay sao?”

“Cả hai người đều khiếnmình không yên tâm”, Hứa Tân cầm di động, lo lắng đi đi lại lại ở ban công, “Cậunhanh tay nhanh chân lên, đến ở chung với mình, giúp mình trông nom chị mình.thế nào thì cậu cũng đang mang thai, chị ấy sẽ để ý đến tâm trạng của cậu màkhông có phản ứng gì bất thường. Hơn nữa tay nghề nấu ăn của chị mình, vừa haycó thể bồi dưỡng cho cậu…”

“Ối giời chị tha choem”, Cố Tiểu Ảnh than thở, “Mình đang chẳng muốn đi bất cứ đâu cả. Mình đang hốihận quá, thật là hối hận vì giữ nó lại! Mình đang khốn khổ vì đau ốm đây! HứaTân cậu không biết đấy, nhà mình lạnh lẽo tối tăm lắm, nhưng mình chẳng còn hơisức đâu mà ngồi dậy ấy chứ…”

“Nhà mình thì đèn đuốcsáng trưng, mùi thức ăn ngào ngạt”, Hứa Tân cố tình trêu ngươi, “Bây giờ mà cậuvẫn mệt đến mức không ra khỏi nhà được sao?”

“Ừ”. Cố Tiểu Ảnh thềuthào.

“Vậy được rồi, cậu đợimình, một lát nữa mình qua chỗ cậu.” – Hứa Tân tắt máy, quay người nhìn Đoàn Phỉđang thẫn thờ bế Quả Quả, đến gần hỏi: “Chị à, con ruồi nhép nôn kinh khủng lắm,chị có kinh nghiệm, thì đi cùng em đến xem nó thế nào được không?”

Đoàn Phỉ đang chìm đắmtrong suy tư bừng tỉnh lại, cố gắng lấy lại ý thức rồi trả lời: “Được”.

Hứa Tân thở phào, đưatay đón lấy Quả Quả: “Chị thay quần áo đi, rồi chị em mình đi”.

Hai người đi ra khỏinhà thì trời đã nhá nhem tối, hơi nóng đã giảm, nhưng nhiệt độ vẫn còn rất cao.Hứa Tân và Đoàn Phỉ ôm Quả Quả đi thẳng đến nhà Cố Tiểu Ảnh, vừa mở cửa, đã thấyhơi lạnh phả ra. Hứa Tân phát cáu: “Cố Tiểu Ảnh, cậu đang mang thai đấy, sao đểnhiệt độ điều hòa thấp thế, cậu muốn bị cảm hả?”

Đoàn Phỉ cũng nhíumày: “Sư muội à, hay em nói cho chồng em biết chuyện mang thai đi?”

Cố Tiểu Ảnh bò lên ghếsofa, thở dài: “Em chẳng muốn nói cho anh ấy.”

“Em không thể tùy tiệnđược, đứa bé này cũng có phải là con của riêng em đâu!” – Đoàn Phỉ nói câu nàymà lòng cũng đau xót, cô đónQuả Quả ngồi xuống bên cạnh Cố Tiểu Ảnh: “Hay em cứđến ở với bọn chị trước vậy”.

“Không cần đâu, sư tỷ!”– Cố Tiểu Ảnh cố cười, “Từ ngày mai là em lại bận đánh giá giảng dạy rồi, nên địnhở lại luôn phân viện mới. Nếu ở chỗ hai người, đi lại không thuận tiện lắm”.

“Cậu lại cái kiểu đórồi, còn bận cái gì mà đánh giá giảng dạy nữa?” – Hứa Tân rất phẫn nộ, “Cậukhông xin nghỉ được hay sao?”

“Tuy thế, mình cũngphải có thứ gì đó để chuyển hướng quan tâm”, Cố Tiểu Ảnh cuối cùng không nén nổi,cô bíu lấy cánh tay Hứa Tân, nước mắt giàn giụa, “Mình không cầm cự nổi nữa rồi,mình ăn gì là nôn đấy, liên tục từ sáng sớm tới bây giờ. Mấy ngày hôm trước chỉăn không ngon miệng, mình cứ tưởng là may mắn không bị nghén, nhưng giờ thìkhông chịu nổi nữa rồi, mình hối hận quá…”

“Vì thế cậu lại càngcần có người bên cạnh chăm sóc!” Hứa Tân mắt đỏ hoe, “Ít nhất cũng cần có ngườinấu cơm cho ăn, chứ cậu nôn đến mức này, không đủ dinh dưỡng, đứa bé sẽ thế nàođây?”

“Ngày mai mình sẽ gọiđiện cho Quản Đồng!” – Cố Tiểu Ảnh nghẹn ngào, đưa tay lau nước mắt, cố gắng điềuchỉnh giọng nói có vẻ thoải mái, “Hai người về trước đi, mình ngủ một chút”.

Không thể thuyết phụcđược, Hứa Tân thở dài: “Con ruồi nhép, cậu cứ thế này, chúng mình làm sao màyên tâm được?”

“Gạo để đâu, mình nấucho cậu bát cháo”.

“Trong cái tủ gần tủlạnh ấy!” – Cố Tiểu Ảnh dựa vào ghế sofa, mệt mỏi nắm lấy tay Hứa Tân, “Cảm ơnhai người”.

Hứa Tân thấy mũi caycay, không trả lời.

Cố Tiểu Ảnh cuối cùngcũng không theo Hứa Tân về nhà.

Không chỉ như vậy sáng sớm ngày hôm sau, cô còn nôn một trận kinh thiên độngđịa nhưng vẫn không quên ra bắt xe đưa đón của trường.

Trước khi lên xe cònbắt gặp Mạnh Húc, Cố Tiểu Ảnh chẳng buồn nhìn anh ta, cứ thế lách người đi qua,lên phía trước tìm chỗ ngồi. Mạnh Húc thấy phản ứng của Cố Tiểu Ảnh thì hơi bấtngờ, anh không ngờ cô lại có thể bình thản bỏ qua anh như vậy. Anh cứ tưởng CốTiểu Ảnh sẽ rất tức tối mà chửi anh một trận như tát nước vào mặt. Nhưng cuốicùng, nhìn dáng Cố Tiểu Ảnh tựa vào lưng ghế lơ mơ ngủ, dù Mạnh Húc là một ngườikhông quen biết đi qua, anh cũng có thể đoán ra: có lẽ không phải cô không muốnchửi, mà là không còn sức để chửi.

Mạnh Húc khẽ thởphào.

Nói thật tâm, MạnhHúc cũng cảm thấy hoang mang. Dù cuối cùng anh đã bước ra khỏi cuộc hôn nhân,nhưng thực sự việc này không hề nằm trong kế hoạch. Vì thế, bản thân anh có phầnchưa thể tĩnh trí lại.

Đêm qua, khi tỉnh mộng,thậm chí anh còn hơi buồn rầu: Đoàn Phỉ đang ở đâu? Nửa đêm rồi mà cô ấy khôngvề nhà, còn đi đâu nữa?

Phải một lúc lâu anhmới nhớ ra, họ đã ly hôn.

Có lẽ, đó chính là dichứng do việc ly hôn quá chóng vánh mang lại, cả hai bọn họ đều chưa thể thích ứng,thậm chí từ trước đến nay chưa bao giờ từng nghĩ cái ngày chia tay sẽ có hươngvị gì.

Anh cũng không yêu NgũTiểu Băng đến thế, nhưng anh cần cái cảm giác tự hài lòng.

Những năm qua, ở bêncạnh Đoàn Phỉ, có lẽ tự nhiên anh đã mất đi cái quyền phát ngôn của đàn ông từlúc nào.

Đoàn Phỉ quá tháovát, đối nội đối ngoại đâu ra đấy. Ban đầu anh còn đắc ý với cái vẻ chẳng phảilo lắng đến chuyện gì của mình. Nhưng, thời gian lâu dần, thậm chí anh hơi nghingờ, công hiệu của anh đối với cái gia đình này chỉ đơn giản là một căn hộ và mộtđứa bé hay sao?

Ngũ Tiểu Băng xuất hiệnvào thời điểm đó. Cô có sự trẻ trung phơi phới, xinh đẹp, dựa dẫm hoàn toàn,tin tưởng vô điều kiện… Mạnh Húc không thể cưỡng lại những thứ đó.

Thực ra, những ngàylén lút sao mà mệt mỏi, phải giấu giấu giếm giếm, phải giả bộ đóng kịch. Nhưngsự mê hoặc đó vẫn khiến anh chìm đắm, không thể thoát ra được.

Biết là thuốc độc, màvẫn uống cho qua cơn khát. Cũng không phải anh không nghĩ đến ngày bị bắt quảtang, nhưng chính mình còn không ngờ, khi ngày đó đến thật, anh lại dứt khoáthơn cả mình tưởng.

Trên chiếc xe lắc lư,Mạnh Húc mệt mỏi nhắm mắt, nghĩ: “Thôi vậy, cứ thế đi, dù sao thì cũng đã dámly hôn, cũng chẳng sợ người ngoài biết nữa. Dù là Cố Tiểu Ảnh hay Hứa Tân, hoặcngười nào khác… có muốn thêm mắm thêm muối thế nào thì cũng mặc kệ họ”.

Buổi sáng tháng bảy,nắng bắt đầu gay gắt, nhưng cả Cố Tiểu Ảnh lẫn Mạnh Húc đều chẳng hề cảm nhận lấyđược một tia ấm áp.

(5) Buổi sáng, Cố Tiểu Ảnhlại nôn hai lần.

Lần đầu tiên là vàolúc hơn chín giờ, mọi người đang cộng điểm bài thi, Cố Tiểu Ảnh đột nhiên laora ngoài, chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Giang Nhạc Dương nhìn thấy, lo lắng chạytheo, nghe thấy tiếng nôn ọe trong nhà vệ sinh mà hoảng hồn.

Tuy thế, anh không tiệnđến giúp, chỉ đành đi qua đi lại bên ngoài, đợi lúc hành lang không có người lạithò đầu vào hỏi: “Cố Tiểu Ảnh, cô không sao chứ?”

Tuy thế, trả lời anhchỉ là tiếng nôn khan càng lúc càng dữ dội. Cố Tiểu Ảnh quả thực không trả lờinổi nữa.

Cô gần như cúi đầuvào trong bồn rửa, hai tay bám chặt thành bồn. Cô cảmnhư có một luồng khí xôngra từ dạ dày nhưng lại không thể nôn ra, cổ họng đau rát, đầu óc căng ra, mắtnhư sắp nổ tung, chân cô mềm nhũn, toàn thân từ trên xuống dưới cứ run lên từngđợt, nước mắt cứ thế chảy giàn giụa, dường như đến lúc đó cô mới biết, nôn đếnmức phát khóc là thế nào…

Đợi đến khi lấy lạiđược chút sức lực, Cố Tiểu Ảnh cố gắng rửa mặt, từ từ đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Vừa ra khỏi cửa cô đãnhìn thấy Giang Nhạc Dương, anh cẩn thận đỡ Cố Tiểu Ảnh vừa rụt rè hỏi: “Cô… cóbầu phải không?”

“Anh nói gì vậy!” – CốTiểu Ảnh trợn mắt, cố gắng tươi cười, “Đừng có lo, em bị viêm đại tràng mãntính”.

Giang Nhạc Dương nhìnnụ cười đau khổ hơn cả khóc của Cố Tiểu Ảnh nghi ngờ nhìn cô: “Thật không đấy?”– “Thật mà!” – Cố Tiểu Ảnh gật gật đầu, thấy mình khỏe lên thêm một chút, “Emphải đi mua ít đồ ăn sáng, thầy về trước đi”.

“Đang nghỉ hè, cácsiêu thị trong trường đều đóng cửa”, Giang Nhạc Dương chán nản nhìn Cố Tiểu Ảnh,“Chỉ cần cô biết giữ gìn cái mồm mình thì trời yên bể lặng ngay thôi”.

“Vâng”, Cố Tiểu Ảnhngoan ngoãn gật đầu, “Thế thì em về văn phòng uống ít nước nóng.”

“Cố Tiểu Ảnh, cô thậtkhiến người khác không yên tâm!” – Giang Nhạc Dương thở dài, “Thực không biết tạisao sư huynh tôi lại yên tâm để cô lại một mình”.

Cố Tiểu Ảnh nghe thấycâu này, mắt cay cay, nhưng nước mắt bị ghìm lại, không trào ra.

Cô nghĩ thầm: Từ lúcmang thai, hình như mình hay khóc hơn thì phải.

Dường như, từ trước đếnnay chưa bao giờ như thế này, nên cô mới cảm thấy tủi thân.

Đến lần nôn thứ hai,Giang Nhạc Dương bắt đầu sợ: “Cố Tiểu Ảnh, đi bệnh viện đi, tiêm hai phát là ổn”.

“Em không đi đâu”, CốTiểu Ảnh thều thào nằm gục xuống bàn làm việc, “Nôn ra là ổn thôi”.

“Cô làm tôi sợ chết mất!”– Giang Nhạc Dương nhìn vẻ khổ sở của Cố Tiểu Ảnh cũng lo cuống cả lên, “Côkhông nên coi thường bệnh tật như thế”.

“Em về ký túc ngủ mộtgiấc”, Cố Tiểu Ảnh gắng gượng xua xua tay, “Ngủ dậy rồi làm việc tiếp.”

“Cô đừng làm việc nữa,cứ ngủ thoải mái đi rồi tính tiếp”, Giang Nhạc Dương đi phía sau nói thêm “Cóchuyện gì thì gọi điện cho tôi”.

“Vâng”, Cố Tiểu Ảnhnói ngắn gọn, rồi quay người đi ra khỏi cửa văn phòng.

Cố Tiểu Ảnh cứ đitrong tình trạng loạng choạng như vậy về tập thể giáo viên. Vì quá yếu nên côquên mất, cái hành lang hình chữ Z từ khu giảng đường thông sang tập thể giáoviên còn có hai bậc lên xuống.

Mọi việc xảy ra quánhanh, khi trời đất quay cuồng, Cố Tiểu Ảnh ngã rầm xuống bậc tam cấp!

Khoảng khắc đó, phản ứngđầu tiên của Cố Tiểu Ảnh là ôm lấy bụng, nhưng không kịp rồi, cả tay lẫn cơ thểcô đều ngã xuống chỉ trong khoảng thời gian chưa đến một giây, Cố Tiểu Ảnhkhông kịp hét lên vì đau.

Mấy giây sau, Cố TiểuẢnh dần dần lấy lại cảm giác, vội vã ngồi lên nhìn vào bụng mình, ơn trời phật,cô không thấy có vết máu nào…

Tim Cố Tiểu Ảnh giờ mớibắt đầu đập lại.

Cũng đến lúc này, cômới thấy những vết xước trên lòng bàn tay và cánh tay mình rất nặng và bắt đầurỉ máu, nhưng so với kết quả tồi tệ nhất mà vừa nãy nghĩ đến, thì vết thươngqua loa này có thể coi là quá may mắn

Cổ Tiểu Ảnh thở phàomột hơi, chầm chậm đứng lên, từng bước quay về tập thể giáo viên, thay áo ngủ rồingủ luôn.

Trước khi chìm vào giấcngủ, cô nhè nhẹ xoa bụng mình, khẽ nói: Bảo bối, mẹ xin lỗi, vì đã làm con sợ.Con cho mẹ ngủ một giấc, ngủ dậy rồi mẹ sẽ gọi điện cho bố con. Lần này, dù làbà con lên, hay chính bố con quay về, mẹ cũng không giấu giếm họ đâu. Mẹ mệtquá, không cầm cự được nữa rồi. Mẹ đúng là đồ vô dụng, con đừng cười mẹ nhé… Giờmẹ mới biết, những người vợ lính trong phim vất vả như thế nào, một mình nuôicon, vào những lúc khó khăn nhất, phải có niềm tin mãnh liệt đến mức nào mớikhông để mình cảm thấy cô độc?

Cố Tiểu Ảnh mê manchìm vào giấc ngủ với những suy nghĩ như thế.

Cố Tiểu Ảnh ngủ một mạchđến tận tối.

Lúc tỉnh dậy, một cơnđau ghê gớm từ dưới lên trên, cứ từng cơn khiến cô đang ngủ say phải tỉnh dậy,và khi đó, cô mới phát hiện ra mình đang nằm cuộn tròn, chiếc chăn trong tayđang chặn vào bụng dưới, rồi có chất gì đó trơn nhầy dính dính, chảy ra từ cơthể cô.

Cố Tiểu Ảnh tỉnh ngaydậy, hoảng hốt đưa tay xuống sờ, run run bật đèn ngủ, vào khoảnh khắc cái màu đỏtươi đó hiện ra dưới ánh đèn, đầu Cố Tiểu Ảnh như nổ tung!

Đầu tiên Cố Tiểu Ảnhgọi 120 là số điện thoại cấp cứu, số thứ hai là của Quản Đồng, nhưng thật đángtiếc, không gọi được.

Trong đêm khuya, khiCố Tiểu Ảnh được đưa lên xe cấp cứu, cô biết, nước mắt mình đã đầm đìa.

Những chuyện tiếp diễnsau đó, Cố Tiểu Ảnh không nhớ nổi.

Cô chỉ nhớ đến cơnđau ghê gớm nuốt chửng lấy mình, người bác sỹ mặc áo blouse trắng vội vã hỏicô: “Người nhà chị đâu?”

Cô không sức để lắc đầunữa.

Cô đã mất đi đứa conđầu lòng của mình như vậy. Khi cô ý thức được điều này, cô đã được đưa về phòngbệnh. Cô đờ đẫn nằm trên giường, cảm nhận rõ bụng dưới đang đau nhói từng cơn,ngực hơi tức, toàn thân lạnh buốt…

Cô cố nén khóc, bấm lạisố của Quản Đồng hết lần này đến lần khác, nhưng không có ai nghe máy.

Cơn tuyệt vọng trongtim Cố Tiểu Ảnh ngày càng lớn, cô cứ nhấn nút gọi lại theo quán tính, trong đầucô như có một giọng nói tuyệt vọng gào thét: Quản Đồng, anh nhấc máy đi, nhấcmáy đi… Quản Đồng, anh nhấc máy đi…

Cô không thể thấy bộdạng mình lúc đó: trong bóng tối, khuôn mặt trắng bệch của cô dưới ánh đèn di độngchiếu vào lại càng thêm thê lương. Trên gương mặt cô có sự phẫn nộ và cố chấp,mà cô không thể tự nhìn thấy. Sự cố chấp đó nâng cô dậy, khiến cô không ngủ nổi,mà cũng không thể gục xuống.

Cô thực sự không thểnào ngủ nổi, bởi chỉ cần nhắm mắt lại là cô lại nhìn thấy đứa trẻ vẫn chưathành hình, mới chỉ là một khối yếu ớt và mềm nhũn, vừa khóc vừa nói với cô: “Mẹơi, mẹ không cần con nữa à? Mẹ chưa bao giờ muốn có con đúng không?…”

Nước mắt cô lã chãrơi, hai tay bắt đầu run lên, nhưng cô vẫn cố gắng cầm cái di động, cố gắng gọiđiện, liên tục, lấy hết sức bình sinh bấm vào bàn phím, trong lòng như đang gọi:Quản Đồng, em xin anh, nhận điện đi! Con của chúng ta, em đã làm mất rồi…

Anh vẫn không nghemáy, cô liền nhắn tin.

“Anh đang làm gì, tạisao không nhận điện thoại của em?”

Em có việc cần tìmanh, gọi lại cho em.”

“Một tiếng đồng hồ rồi,em xin anh đấy, gọi điện cho em đi.”

“Quản Đồng, anh mà vẫnkhông nghe máy thì sẽ ly hôn!”

“Quản Đồng, rốt cuộclà anh đang làm gì vậy? Em nói lại lần cuối, em có việc gấp tìm anh, anh gọi lạicho em ngay đi!”

“…”

Cố Tiểu Ảnh chưa baogiờ bấn loạn như đêm hôm đó.

Dù là cãi cọ, dù là độngtay động chân, cô cũng chưa bao giờ tuyệt vọng như thế này!

Cuối cùng, đến bốn giờsáng, máy Quản Đồng có giọng nữ tổng đài tự động trả lời: “Số điện thoại này hiệnnay không tiện nghe máy”, Cố Tiểu Ảnh thấy choáng váng, như thế có nghĩa làkhông phải Quản Đồng không nghe thấy tiếng chuông điện thoại, mà là anh từ chốikhông nghe?

Cố Tiểu Ảnh lúc đó đãkhông kịp suy nghĩ xem tại sao Quản Đồng từ chối nhận cuộc gọi, mà cô chỉ cố gắnggượng cái cơ thể cả buổi tối không được nghỉ ngơi dậy, trong sự đau đớn vôcùng, liên tục bấm điện thoại!

Cô không còn nhớ nổiđêm hôm đó mình gọi điện cho Quản Đồng mấy trăm hay mấy nghìn lần, mà chỉ cầnchắc chắn di động của Quản Đồng vẫn còn pin, chỉ cần còn một vạch pin, cô cũngcố gắng gọi cho bằng được!

Cô muốn nói với anh,trong đêm vừa rồi, cô đã mất đi cái gì, họ đã mất đi cái gì… Cô cần anh, chưabao giờ cô cần anh như lúc này…

Với tâm trạng như thế,cuối cùng Cố Tiểu Ảnh cũng gọi được cho Quản Đồng vào lúc năm giờ rưỡi sáng.

Tuy thế, cô sẽ khôngbao giờ có thể quên tiếng quát của Quản Đồng chặn họng cô khi cô chưa kịp nóigì: “Cố Tiểu Ảnh, em thôi đi được không? Hôm nay anh bận lắm, không có thờigian gọi điện thoại cho em, em đừng có quấy rầy công việc của anh!”

Cố Tiểu Ảnh chết lặng

Cảm giác thất vọng điếngngười tuy khiến Cố Tiểu Ảnh cố gắng mở miệng, nhưng nói không ra tiếng.

Rồi sau đó cô nghe thấytiếng tút tút khô khốc của điện thoại, nước mắt cô giàn giụa rơi xuống chiếcchăn đầy mùi thuốc tẩy.

Trái tim cô như tanra thành trăm mảnh.

(6) Bảy rưỡi sáng ngày thứbảy, chuông cửa nhà Hứa Tân vang lên, Hứa Tân muốn phát điên!

Đêm qua cô làm thêmgiờ đến hai giờ sáng, vừa nằm xuống chưa được bao lâu đã thấy chuông cửa reoliên tục, làm Hứa Tân chỉ muốn thủ ngay một con dao, chém kẻ quấy rầy!

Cô bực bội rời khỏigiường ra mở cửa. Cửa vừa mở, đã thấy Cố Tiểu Ảnh đứng đó: bộ quần áo ngủ trênngười nhàu nhĩ, tóc không chải, mặt trắng bệch, cả người run run như sắp ngã đếnnơi…

Hứa Tân hoảng hồn.

Cô vội vã dìu Cố TiểuẢnh vào phòng, ngồi xuống ghế sofa, giọng hơi run: “Sao thế, có chuyện gì phảikhông?”

Cố Tiểu Ảnh vẫn khóc,nhưng đáng sợ nhất là không có tiếng khóc, mà nước mắt cứ lã chã rơi xuống.

Hứa Tân lo quá, đưatay ôm lấy Cố Tiểu Ảnh, khẽ vỗ lưng cô: “Được rồi, được rồi, bé yêu, ổn rồi, cómình đây rồi, nói cho mình biết đi, có chuyện gì? Quản Đồng bắt nạt cậu phảikhông? Để mình đi xử lý anh ta!”

Nhìn Cố Tiểu Ảnhkhông nói, Hứa Tân phát cáu: “Chắc chắn là do Quản Đồng? Anh ta làm trò gì phảikhông?! Cậu nói cho mình biết xem chuyện gì, ngày mai mình cho người chụp bao tải,ném anh ta xuống sông! Làan thì có gì mà ghê gớm. Mình mà không trị anh ta đượcthì không phải là Hứa Tân!”

Tuy thế, Cố Tiểu Ảnhvẫn khóc, lần đầu tiên Hứa Tân thấy bất lực thế này.

Hơn tám giờ, sau khiCố Tiểu Ảnh khóc vật vã hơn bốn mươi phút, cuối cùng cô cũng gạt nước mắt, bắtđầu nói.

Cô nức nở: “Mất đứabé rồi.”

Hứa Tân trợn mắt, thởhắt ra.

Cố Tiểu Ảnh cười đaukhổ: “Tối hôm qua bị đau bụng, mình liền gọi 120.”

Hứa Tân cay mắt, xótxa ôm chặt lấy Cố Tiểu Ảnh.

Cô nghe thấy Cố Tiểu Ảnhthở dài, giọng điệu không giấu được sự thê lương: “Mình phẫu thuật xong là gọiđiện cho anh ấy ngay, nhưng không được. Đến sáng sớm hôm nay mới gọi được, mìnhchưa nói được câu nào, anh ấy đã mắng mình, nói mình làm phiền công việc củaanh ấy, rồi ngắt máy luôn…”

Hứa Tân không nhịn đượcbắt đầu nghiến răng, quay người nhấc điện thoại bấm số, Cố Tiểu Ảnh sững ngườihỏi: “Cậu gọi cho ai đấy?”

Hứa Tân trợn mắt:“Yên tâm, mình không định gọi cho chồng cậu đâu, chỗ mình chiều nay phải làmthêm giờ, mình xin nghỉ ở nhà với cậu.”

Cố Tiểu Ảnh thu ngườitrên sofa nhìn Hứa Tân gọi điện thoại, tự nhiên thấy rất buồn ngủ. Từ tối hômqua đến bây giờ, dường như cô chưa hề ngủ.

Nghĩ đến đây, Cố TiểuẢnh cảm thấy đầu mình bắt đầu nặng trịch, hình ảnh Hứa Tân trước mắt cũng bắt đầumơ hồ, rồi.. rồi cô chìm vào giấc ngủ!

Thế là, khi Hứa Tân gọixong điện thoại quay lại, ngớ người nhìn Cố Tiểu Ảnh nằm trên ghế sofa, ôm mộtchiếc gối mềm, ngủ ngon là

Nếu là trước đây, HứaTân sẽ chì chiết cái tính bất cứ lúc nào cũng ngủ được của Cố Tiểu Ảnh, nhưnglúc này, đột nhiên cô cảm thấy xót xa.

Cô nhẹ nhàng quay vềphòng ngủ, lấy chăn đắp cho Cố Tiểu Ảnh, rồi lại nhẹ nhàng mở cửa ra ngoài, chuẩnbị ra chợ mua con gà hầm canh.

Trên đường đi cô gặpbác hàng xóm tốt bụng, bác vừa cười vừa hỏi cô: “Cô gái lại đi xem mặt đấy phảikhông?”

Hứa Tân nhẹ nhàng đáplại: “Từ giờ trở đi, đời này kiếp này, không bao giờ thèm hẹn hò gì nữa!”

Bác hàng xóm vừa tướihoa vừa cười: “Chưa chắc đâu nhé, hôm khác bác lại giới thiệu cho một anh rấtđược.”

Hứa Tân cười cười điqua, vừa đi vừa nghĩ: Giới thiệu thì cũng là để tiến tới hôn nhân. Nhưng nhìn CốTiểu Ảnh bây giờ thì ai còn muốn kết hôn, ai còn dám kết hôn nữa?

Cố Tiểu Ảnh là cô gáiđầu tiên trong lớp nghiên cứu sinh đi lấy chồng. Tất nhiên, cũng là cô gái đầutiên trong lớp nói với cô rằng: “Mình sắp lấy chồng rồi.”

Hứa Tân nhẩm tính, từlúc Cố Tiểu Ảnh lấy chồng đến giờ, mới được có một năm.

Người ta thường nóinăm đầu tiên sau đám cưới là “Hôn nhân giấy”, Hứa Tân nghĩ, không hiểu đây làloại giấy gì, mà dễ bị xé rách đến thế sao?

Buổi chiều, Cố Tiểu Ảnhthức dậy vì đói.

Đúng là đói quá mà phảidậy. Cô đã liên tục không ăn gì trong bốn bữa, lại phải làm phẫu thuật, mất nhiềusức, dạ dày hơi đau, lại thêm bụng dưới đau nhói. Khi Cố Tiểu Ảnh tỉnh dậy, côthấy trước mắt mình như được bao phủ một tấm màn màu xanh mờ mịt.

Khó khăn lắm ngồi dậyđược, Cố Tiểu Ảnh vốn rất thính mũi, đã ngửi thấy ngay mùi canh gà, cô chớp chớpmắt, lơ mơ gọi: “Sư tỷ phải không?”

“Hôm qua chị mình đưaQuả Quả về nhà mẹ đẻ rồi!” – Hứa Tân nghe thấy Cố Tiểu Ảnh gọi, từ bếp bước ra,thở dài: “Cũng may đang nghỉ hè, không có nhiều người trong trường, nếu khôngchuyện hai người đó ly hôn chắc chắn sẽ la ra ngay.”

Hứa Tân vẫn đang cầmchiếc muôi trong tay, nói rồi không nhịn được lại nghiến răng: “Mạnh Húc, mìnhthực sự không thể tượng tượng ra anh ta lại dan díu với học trò của mình. Conruồi nhép, cậu nói xem, tại sao anh ta lại không chết quách…?”

Câu cuối cùng đúng làrít qua kẽ răng, Cố Tiểu Ảnh thở dài, lại kéo chăn nằm xuống, lần này cô khôngngủ, mà mở to mắt nhìn lên trần nhà, không chớp mắt.

Hứa Tân nhìn bộ dạngcủa Cố Tiểu Ảnh, cũng không nén nổi thở dài. Cô bước đến bật ti vi, tiện tayném điều khiển cho Cố Tiểu Ảnh: “Xem ti vi đi, nửa tiếng nữa là ăn cơm được rồi.”

Nhưng Cố Tiểu Ảnh vẫnnằm im nhìn lên trần nhà, mặt cô trắng bệch đến mức như trong vắt, cánh tau đểngoài chăn chẳng có một chút sắc hồng, đến móng tay cũng trắng bệch. Hứa Tân mởmiệng, nhưng chẳng nói được lời nào, đành im lặng quay vào bếp.

Thoáng chốc, cănphòng im lặng đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng lục bục của nồi hầm thức ăn, tiếngngười dẫn chương trình thời sự trên truyền hình: Khoảng 11 giờ đêm hôm qua, đườngsắt tuyến 304 đoạn đi qua thôn Bồ Âm đã xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng,làm 16 người chết, 20 người bị thương nặng…

Lúc nghe đến hai chữ“Bồ Âm”, mắt Cố Tiểu Ảnh sáng lên rồi lại u tối. Hứa Tân vừa hầm canh trong bếpvừa nghĩ: nếu cuộc hôn nhân của Đoàn Phỉ tan vỡ do người đàn ông không theosách vở, thì cuộc hôn nhân của Cố Tiểu Ảnh lại tan vỡ bởi người đàn ông quásách vở. Người đàn ông quá sách vở thường đam mê sự nghiệp, đam mê thăng tiến,nói một cách cao thượng thêm chút nữa thì thuộc về quần chúng, chứ không thuộcvề vợ, con của mình.

“Dậy đi dậy đi, đừngcó nằm bẹp như chết thế”, Hứa Tân hầm canh xong bư vừa dọn bàn ăn vừa gọi Cố TiểuẢnh, “Cậu không biết mình may mắn thế nào đâu, đến mẹ mình còn chưa từng đượcthưởng thức canh mình hầm đấy.”

“Hả?” – Cố Tiểu Ảnhcuối cùng cũng chớp mắt, quay lại nhìn bát canh trên bàn ăn, nghi ngờ hỏi, “Vậymình dành cho cái cơ hội thưởng thức tài nghệ này của cậu cho mẹ cậu đượckhông?”

“Không được!” – HứaTân trợn mắt, cầm cái muôi giơ lên dọa Cố Tiểu Ảnh, “Muốn ăn cơm thì ngồi dậy,không muốn ăn thì chịu đói đi.”

“Mình là bệnh nhânmà!” – Cố Tiểu Ảnh ngẩng đầu than “Tôi khổ quá!”

“Khổ cái quái gì màkhổ! Chỉ cần chỗ cậu bệnh không phải là cái mồm thì còn tốt hơn không bị bệnh ấychứ!” – Hứa Tân lườm Cố Tiểu Ảnh một cái không khách khí, “Ăn cơm ngay đi!”

“Các cậu đều ngượcđãi tớ…” – Cố Tiểu Ảnh tung chăn ngồi dậy, ôm bụng đến ngồi bên bàn ăn, nhưng vừamới cầm bát lên đã lại nước mắt lưng tròng!

Hứa Tân sợ hãi, vộibuông bát canh trên tay xuống: “Con ruồi nhép, đừng có làm mình sợ, mình chỉđùa thôi, mình chỉ muốn khuấy động không khí một chút.” Cô vội đứng lên đến bênCố Tiểu Ảnh: “Cậu thấy khó chịu ở đâu? Hay là cậu lại nằm đi vậy, mình bón chocậu nhé!”

Cô nâng cánh tay CốTiểu Ảnh lên, định dìu, nhưng không ngờ Cố Tiểu Ảnh túm chặt lấy tay cô, ngảvào lòng cô, khóc nấc lên! Hứa Tân sững người, mấy giấy sau, sống mũi cũng lạicay cay.

Cô nghe thấy Cố Tiểu Ảnhkhóc trong lòng mình: “Không phải tại cậu đâu, mình biết cậu muốn tốt cho mình,nhưng mình thực sự rất khó chịu, không phải khó chịu trong người, mà tronglòng…”

Cô khóc đến mức khôngra hơi: “Tân Tân, mình đã bị quả báo, chính là vì ngay từ đầu mình đã không muốncó đứa con này, nên nó mới rời xa mình…”

“Vớ vẩn!” – Hứa Tân nứcnở, ôm chặt Cố Tiểu Ảnh, “L quả báo gì chứ, chỉ là chuyện ngẫu nhiên thôi!”

Cố Tiểu Ảnh khóc òalên: “Huhu…mình hối hận quá, đáng lẽ mình phải đối xử với nó tốt hơn, huhu… nólà con mình, bố nó không cần nó, nhưng vẫn còn mẹ nó mà! Hu hu…”

“Bố nó cũng không nóilà không cần nó!” – Hứa Tân nhẹ vỗ vỗ lưng Cố Tiểu Ảnh giọng thương cảm, “Tại bốnó quá bận…”

“Mình khó chịu lắm,Tân Tân, mình khó chịu lắm…” Cố Tiểu Ảnh khóc đến tắt hơi, “Lúc nó còn thì mìnhghét nó, mình nôn đến mức ngày nào cũng khóc. Nhưng nó đi rồi mình lại càng khóchịu, nó là một phần da thịt của mình! Cậu không nhìn thấy đâu, nó là một phầnmáu thịt của mình!”

Cố Tiểu Ảnh khóc nấc lên, gần như ngả hẳn người vào Hứa Tân. Cô túm chặt lấytay Hứa Tân, với một sức mạnh chưa từng có, dường như làm như vậy mới có thể chặnđược sự tủi thân hay đau khổ.

Hứa Tân đau lòng đếnnhíu mày lại, nhưng vẫn cố nén nhịn, cô chỉ ôm chặt Cố Tiểu Ảnh, dùng hơi ấm cơthể của mình để làm chỗ dựa cho bạn.

Hứa Tân thực sự tuyệtvọng. Nhìn Cố Tiểu Ảnh, lại nhìn Đoàn Phỉ, cô không biết liệu trên đời này cócuộc hôn nhân và thứ tình yêu nào không khiến người ta phải khóc không?

Đêm đó, Hứa Tân đợi CốTiểu Ảnh ngủ lại rồi cầm di động ra đứng ngoài ban công, gọi điện thoại choGiang Nhạc Dương.

Lúc gọi được điện thoại,hình như Giang Nhạc Dương vẫn đang trên lớp, xung quanh có tiếng lao xao vọngvào: “Hứa Tân? Tìm tôi có việc gì không?”

“Thầy Giang, thầy vẫn ở trường à?” – Hứa Tân buồn rầu hỏi.

“Trường đang thanhtra, mệt quá!”- Giang Nhạc Dương sắp phát điên, than thở, “Cũng không biết CốTiểu Ảnh chạy đi đâu rồi, hôm qua nói không khỏe, muốn về ngủ, nhưng tám giờsáng nay tôi gọi điện thì thấy tắt máy. Trời ơi, cô nói xem đã cả một ngày rồi,tôi vẫn không liên lạc được, ở đây vẫn còn bao nhiêu là việc…”

“Cô ấy ở chỗ tôi.” –Hứa Tân ngắt lời anh, rồi ngập ngừng, “Thầy Giang, thầy có thể liên lạc với anhQuản Đồng được không?”

“Sao thế?” – Ngay lậptức Giang Nhạc Dương linh cảm có chuyện không hay, “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Cố Tiểu Ảnh bị sảythai.” – Hứa Tân khó khăn lắm mới nói hết câu, và đúng như dự đoán nghe thấyhơi thở đầu dây bên kia gấp gáp.

Hứa Tân thở dài, kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Giang Nhạc Dương, rồi khôngnén nổi phẫn nộ nhận xét: “Thầy Giang, đành rằng với một người đàn ông, sự nghiệplà rất quan trọng, nhưng vợ con không quan trọng sao? Chúng em đều biết anh QuảnĐồng là người tốt, nhưng anh ấy làm thế thì thật là làm người khác đau lòngquá! Nói thực lòng là em chẳng có cách nào để nói chuyện bình tĩnh với anh ấy cả,nếu thầy tiện thì giúp em gọi điện thoại cho anh ấy, nói cho anh ấy nghe tìnhhình, để anh ấy tự suy nghĩ!”

“Tôi sẽ gọi điện ngaycho anh ấy!”, Giang Nhạc Dương nhìu mày, trong lòng nặng nề, “Vậy cô chịu khóchăm sóc Cố Tiểu Ảnh, tôi sẽ nói với chủ nhiệm khoa là cô ấy ốm, để cho cô ấynghỉ, không cần đến khoa nữa.”

“Vâng!” Hứa Tân thở dài trước khi gác máy – “Thầy Giang, giờ thì em hiểu tạisao thầy không vội lấy vợ rồi, nếu lấy vợ rồi thì không thể thế này nữa, có lẽem cũng ở vậy cả đời thôi.”

Giang Nhạc Dương sững người, phía bên kia Hứa Tân đã dập máy.

Giang Nhạc Dương không dám chần chừ, gọi ngay điện thoại cho Quản Đồng. Lầnthứ nhất không nhấc máy, lần thứ hai không nhấc máy, đến lần thứ ba, cuối cùngcũng nghe thấy tiếng Quản Đồng: “Có chuyện gì vậy? Mình đang bận lắm.”

Giang Nhạc Dương nghethấy tiếng “bận” thì nổi cơn thịnh nộ, lần đầu tiên anh nổi cáu với Quản Đồng:“Anh bận thì không cần quan tâm đến vợ con hay sao? Vợ anh phải vào bệnh viện rồiđấy, anh có biết không hả?”

“Bệnh viện?” – Quản Đồngquả nhiên giật mình.

Nhưng chưa nghe anhnói gì, Giang Nhạc Dương lại nghe trong điện thoại có tiếng người hét bên cạnh:“Huyện trưởng Quản, người nhà nạn nhân nói phải gặp bằng được lãnh đạo…”

Quản Đồng gấp gáp nóivào điện thoại: “Nhạc Dương, chỗ mình đang có tai nạn giao thông rất nghiêm trọng…”

“Sư huynh!” – Thái độvà giọng điệu của Giang Nhạc Dương vẫn rất nặng nề, anh quả thật không biết nênthể hiện sự thất vọng và buồn bã trong lòng mình lúc này như thế nào, anh chỉcòn biết cố nén ý muốn trách Quản Đồng, ngập ngừng nói: “Tối qua vợ anh bị sảythai… đứa bé, không giữ được.”

“Gì cơ?” – Tim Quản Đồngtrong giây phút như ngừng đập!

Trong tích tắc, dườngnhư mọi âm thanh đều biến mất – tiếng khóc của người nhà nạn nhân, tiếng la hétcủa đội cứu hộ, tiếng máy cần cẩu – đều không còn nữa. Người anh như đông cứng,anh không tin vào tai mình mà nghĩ chắc chắn mình nghe nhầm: Cố Tiểu Ảnh bị sảythai? Không giữ được đứa con?

Thế nhưng, cô ấy cóthai lúc nào? Tối hôm kia lúc gọi điện thoại, cô ấy cũng có nói gì đâu!

Tim Quản Đồng như bịmột bàn tay vô hình bóp chặt, chặt đến mức không thể đập nổi. Gió tháng bảynóng như thế mà toàn thân anh lạnh ngắt, anh thẫn thờ cầm điện thoại đứng bênđường, phía sau lưng tiếng người thư ký giục giã: “Làm thế nào bây giờ ạ, giađình người chết tâm lý rất hoang mang, bí thư Liễu hết cách rồi…”

Quản Đồng vô cảm quayđầu nhìn khuôn mặt hốt hoảng của người thư ký, rồi từ từ quay sang nhìn hiệntrường vụ tai nạn gần đó: mười chín con người trong phút chốc không còn tồn tại,thế nhưng, đứa con anh, đứa trẻ bất hạnh, chưa kịp chào đời, cũng đã không còntồn tại nữa.

Quản Đồng nắm chặtchiếc di động trong tay như muốn bóp nát, vẻ mặt ần hiện lên sự bi ai tuyệt vọng,khiến người thư ký trước mặt cũng sững người. Anh thư ký trẻ vẫn chưa biết, đốivới vị cấp trên cũng trẻ như mình này, ở thành phố cách đó 400km, cùng trong mộtđêm, anh ấy cũng đã mất đi thứ quan trọng nhất đời mình.

(7) Khi Quản Đồng quay vềthành phố G, đã thêm một ngày trôi qua.

Trong quãng thời gianđó, Cố Tiểu Ảnh không hé răng nói với bố mẹ đẻ chuyện đã xảy ra, mà chỉ trốntrong nhà Hứa Tân dưỡng bệnh. Tài nấu nướng của Hứa Tân cuối cùng cũng có cơ hộiđược thể hiện, tuy không xuất thần được như Đoàn Phỉ, nhưng cố gắng thì cũng nuốtđược.

Lúc Quản Đồng gõ cửa,Cố Tiểu Ảnh đang bị Hứa Tân ép ăn món canh gà, nghe nói sách hướng dẫn nấu ăn dạylà phải hầm nhỏ lửa hai tiếng đồng hồ, rồi thêm ý dĩ, được gọi là “canh thậptoàn đại bổ.” Bổ thì chưa thấy đâu, chỉ thấy nước canh trong leo lẻo có hai miếngthịt gà đen sì, nhìn đã thấy ghê.

Nhưng thấy ánh mắt đedọa của Hứa Tân, Cố Tiểu Ảnh không dám có ý kiến gì, đành gắng gượng ăn từng miếngmột.

Nghe thấy tiếng gõ cửa,Hứa Tân ra mở cửa, Cố Tiểu Ảnh vội đổ ngay chỗ canh còn lại vào bồn hoa bên cạnhsofa. Cái cây “thuận buồm xuôi gió” đáng thương đang xanh tốt này, chỉ vài ngàyđã sắp chết vì bị tưới canh gà.

Hứa Tân mở cửa, nhìnthấy Quản Đồng liền sững người, khuôn mặt lập tức tràn đầy phẫn nộ. Quản Đồngnhìn vào, vội hỏi: “Hứa Tân, Tiểu Ảnh có ở đây không?”

Vào giây phút nghe thấygiọng nói thân thuộc đó, Cố Tiểu Ảnh đang ngồi trên sofa cũng sững người.

“Anh vào đi!” – HứaTân lạnh nhạt, “Tôi cũng đang định ra ngoài mua ít đồ, hai người cứ từ từ nóichuyện đi.”

Nói xong, cô nhìn CốTiểu Ảnh với ánh mắt cổ vũ, rồi nhấc túi lên, không thèm nhìn Quản Đồng, quayngười đi ra cửa.

Quản Đồng vội nhìntheo Hứa Tân cảm ơn, rồi lại cẩn thận đóng cửa, quay vào phòng, nhưng ánh mắtanh đã chạm ngay phải khuôn mặt xanh xao lạnh lùng của Cố Tiểu Ảnh, mắt cô giàngiụa nước.

Quản Đồng thấy căngthẳng, hấp tấp đi đến, nắm lấy tay Cố Tiểu Ảnh nhìn khắp lượt: “Tiểu Ảnh, em thếnào rồi? Em khỏe hơn chưa? Xin lỗi em, vì chỗ anh có vụ tai nạn giao thôngnghiêm trọng, anh không thể đi được… Tối qua anh gọi điện cho em, nhưng em tắtmáy…”

Cố Tiểu Ảnh nước mắtvòng quanh, cô ngẩng đầu lên, nhưng nước mắt không chảy ngược lại, mà lăn theogò má, cô khẽ giằng tay ra, nhưng Quản Đồng vẫn nắm chặt không chịu buông.

Không biết bao nhiêulâu, Cố Tiểu Ảnh mới cố gắng kìm nén được những lời trách móc hay cào xé: “Mớihơn hai tháng.”

Quản Đồng giật mình,rồi nhanh chóng định thần xem Cố Tiểu Ảnh nói gì. Trái tim anh đột nhiên như colại, một cơn đau râm ran như từ tim lan tỏa ra.

“Tại em không tốt” –Cố Tiểu Ảnh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt mơ hồ, “Em chê nó phiền phức, chê vìnó mà em nôn ọe khó chịu, em không muốn có nó. Vì thế mà nó đã rời bỏ em thực sự…”

“Là lỗi của anh!” –Quản Đồng xót xa ngồi xuống bên Cố Tiểu Ảnh, ôm cô vào lòng, “Xin lỗi em, đánglẽ anh phải quan tâm đến em nhiều hơn, nếu trong quãng thời gian đó anh quay vềmột lần, thì tình cảnh sẽ không thế này. Khổ nỗi, tháng này anh bận tối mặt tốimũi…”

“Em rất lạnh, lúc nằmtrong bệnh viện, đau lắm, bụng cũng đau, tim cũng đau.” – Cố Tiểu Ảnh chẳng đểý đến Quản Đồng, tự nói với mình – “Gọi điện thoại cho anh, cả đêm mà không được,khó khăn lắm mới được thì lại bị mắng như tát nước… Từ trước đến nay em chưabao giờ muốn làm ảnh hưởng đến công việc của anh, thế nhưng, em sợ… nửa đêmtrong bệnh viện có tiếng người khóc, sợ lắm…”

“Xin lỗi em, Tiểu Ảnh,em…”– Quản Đồng đau lòng cực độ, chỉ còn biết ôm chặt lấy Cố Tiểu Ảnh, không biếtngoài những lời này còn nói được gì nữa.

“Em lạnh kinh khủng,trời nóng như thế, mà em lại lạnh run lên!” – Cố Tiểu Ảnh nhắm mắt, ngẩng đầu,nước mắt lại trào ra: “Hóa ra, đau đến cực điểm thì sẽ cảm thấy lạnh…em vừa mớibiết…”

Quản Đồng cúi đầu,đau đớn gục vào vai Cố Tiểu Ảnh, hơi nức nở, anh ôm chặt cô vào lòng, thấy cô mỏngmanh như một tờ giấy.

“Quản Đồng, dù anh cóthừa nhận hay không, thì giữa chúng ta thực sự có khoảng cách!” – Cố Tiểu Ảnh mởto mắt, hít một hơi dài, khẽ nới vòng tay Quản Đồng ra, nhìn vào mắt anh nói,“Nếu những người thế hệ 6x lấy nhau thì là do họ cùng làm cách mạng, 7x lấynhau vì cùng chung sự nghiệp, còn thế hệ của chúng ta, lấy nhau là để nâng caochất lượng cuộc sống. Với chúng ta, dù sự nghiệp có thành công hơn nữa, thì vẫnkhông có hứng thú cuộc sống, đây quả là một điều đáng tiếc. Tuy thế, thật làđáng thương, kết hôn xong, chất lượng cuộc sống của em ngày càng giảm.”

Cô cười đau khổ, kểra cho anh: “Trước khi lấy nhau em mua mỹ phẩm LANCOM ở cửa hàng, lấy nhau xongem mua trên mạng; trước khi lấy nhau em tự kiếm tiền tự tiêu tiền, lấy nhauxong tiền kiếm được còn phải suy nghĩ nên mua cho chồng cái gì; trước khi lấynhau khi mệt là em có thể để bố mẹ nấu cho mình món gì ngon, giờ thì có mệt nữacũng phải gắng gượng mà nấu cơm, giặt đồ cho anh; trước khi lấy nhau, em thíchđi chơi với bạn học lúc nào thì đi, giờ thì tính ra những ngày có thể hội họpchỉ có thể tranh thủ lúc anh không có nhà; trước khi lấy nhau em chưa bao giờ cảmthấy mình thiếu tiền, lấy nhau rồi, ngày nào em cũng phải tính toán xem tiềntrong sổ tiết kiệm có đủ trả tiền nhà không, có đủ để mua sữa cho con haykhông, có đủ để chi trả cho khoản tiền thuốc đắt đỏ có thể phải tiêu đến khi bốmẹ anh lên không… Quản Đồng, em mệt mỏi quá…”

Lần đầu tiên nghe nhữnglời này từ miệng cô, Quản Đồng hơi sửng sốt! Trái tim anh như bị thứ gì đâm phải,nó có cảm giác đau đớn và nặng nề, khiến anh không giấu nổi thở dài, vòng tay cũnglỏng ra một chút.

Cả cơ thể anh cứ cứngđờ ra, Cố Tiểu Ảnh cúi đầu, cũng không nhìn anh, chỉ khẽ lẩm bẩm: “Quản Đồng,em thực sự mệt mỏi lắm rồi

Có lẽ, vào khoảnh khắcđó, Quản Đồng đột nhiên bắt đầu lo sợ. Anh sợ lời Giang Nhạc Dương sẽ thành hiệnthực, câu tiếp theo cô nói, phải chăng là: “Quản Đồng, chúng mình hãy ly hônđi.”

Quản Đồng thở một hơidài nặng nề, buông Cố Tiểu Ảnh ra, ôm đầu không nói ngồi xuống ghế sofa, có lẽlàm như vậy sẽ trốn được lời phán quyết mà anh không muốn nghe.

Cố Tiểu Ảnh dựa vàoghế, nhắm mắt lại, rồi mới nói: “Anh về trước đi.”

Quản Đồng không nghethấy lời phán quyết anh đang lo sợ, nên rất kinh ngạc, rồi tiếp đó là mừng rỡ,dấn thêm bước nữa: “Bà xã, mình về nhà đi, anh bế em nhé?”

Cố Tiểu Ảnh nheo mắt,bắt gặp ngay nét mừng rỡ trên mặt Quản Đồng, lòng xót xa, bất giác nghĩ đến cáisinh linh bất hạnh kia, mắt cô lại đỏ hoe. Cô nhắm mắt mệt mỏi nói: “Em khôngmuốn về, một mình trong căn phòng đó, cứ nhắm mắt lại là em lại nghĩ đên nhữngchuyện không vui.”

Quản Đồng lặng người,vội nói: “Cuối tuần được nghỉ, hai ngày đó anh sẽ ở bên em.”

“Hai ngày?” – Cố TiểuẢnh bật cười, nụ cười méo mó như đang khóc, “Hai năm nhận chức xa của anh mới vừabắt đầu thôi mà, hai ngày ít ỏi quá, coi như không tính.”

Cô nhìn anh một cái,ánh mắt không có chút một cảm xúc: “Thực ra, Quản Đồng, em ở đâu cũng như nhaucả thôi, vì hầu hết, dù em ở đâu, thì cũng không có anh bên cạnh.”

Quản Đồng lặng người,trái tim tê dại.

Có lẽ, đến giờ anh mớibiết, có những tuyên án nghe còn nặng nề hơn hai từ “ly hôn”…

Tuy thế, Cố Tiểu Ảnhvẫn còn có thể ở nhà với bố mẹ đẻ của mình.

Nguyên nhân rất đơngiản, một mình Quản Đồng không thể có được sự tha thứ của Cố Tiểu Ảnh, lại lo HứaTân đi làm không có ai chăm sóc Cố Tiểu Ảnh, bước đường cùng anh đành gọi điệnthoại đến thành phố G.

Khi Cố Tiểu Ảnh nhìnthấy Cố Thiệu Tuyền và La Tâm Bình thì giật mình: “Bố, mẹ, sao bố mẹ lại đếnđây?”

La Tâm Bình đau lòngđến độ phải nhíu mày: “Ảnh Ảnh, con đỡ mệt chưa?”

Mặt Cố Thiệu Tuyền cũngđầy lo lắng: “Rốt cục là có chuyện gì?”

Cố Tiểu Ảnh hoangmang, định giấu giếm sự tình câu chuyện: “Con cũng không biết, chỉ là ngã mộtcú…”

“Sao con không chịunhìn đường cẩn thận chứ?” – La Tâm Bình bực bội trợn mắt, “Giờ thế nào rồi, cònchỗ nào đau không?”

“Con khỏe rồi, khôngđau nữa đâu!” – Cố Tiểu Ảnh cảm thấy trong ánh mắt thương yêu của bố mẹ, bụngdưới của mình còn đau hơn, nên vội kéo Hứa Tân ra, “Ngày nào Tân Tân cũng nấunướng cho con ăn, con được chăm sóc đầy đủ lắm.”

“Thật là cảm ơn cháuquá!” – La Tâm Bình kéo tay Hứa Tân cảm động vô cùng, “Nếu không có cháu, cái mặttrăng nhỏ Ảnh Ảnh này chắc nguy rồi?”

“Mặt trăng nhỏ?” – CốTiểu Ảnh nhìn thấy bố mẹ thì không nhịn nỗi nghiến răng nghiến lợi, “Mẹ hay thậtđấy, mặt trăng mà cũng chia lớn với nhỏ à?”

Kết quả là những lờinói vô tâm của cô đã đánh trúng vào điểm đau nhất trong lòng bà La Tâm Bình,châm ngòi cho cả một thùng thuốc nổ!

Chỉ nghe thấy tiếngLa Tâm Bình hét: “Cái con bé này nói với vẩn gì thế? Sao chẳng biết suy nghĩ gìcả!”

Cố Thiệu Tuyền vộiôngvào dập lửa: “Trời ơi hai mẹ con bé bé mồm thôi được không, đang ở nhà người tađấy, bây giờ mình đưa Ảnh Ảnh về nhà đã, làm phiền người ta bao nhiêu ngày rồi…

La Tâm Bình lúc đó mớihạ hỏa, trừng mắt nhìn Cố Tiểu Ảnh rúm ró nép sang một bên, quay sang Hứa Tânra sức cảm ơn. Hứa Tân cúi đầu nhìn cô bạn đang đau khổ ngồi trên ghế sofa,nhân lúc La Tâm Bình và Cố Thiệu Tuyên không chú ý, lén lấy tay vẽ thành hìnhchữ “V”.

Cố Tiểu Ảnh khẽ nghiếnrăng: “Hứa Tân, cậu là đồ lừa thầy phản bạn…”

“Mình là ân nhân củacậu…” – Hứa Tân trề môi, quay người bận bịu giúp ông Cố bà Cố thu dọn đồ đạc,như muốn đuổi sớm Cố Tiểu Ảnh ra khỏi cửa.

Cho đến khi đưa Cố TiểuẢnh lên xe của bà Cố, rồi nhìn theo bóng xe đi xa, Hứa Tân mới thở phào, nghĩ bụng:Anh Quản Đồng đúng là không làm mọi người thất vọng.

Nhưng Hứa Tân sau đókhông biết rằng, anh Quản Đồng không làm ai thất vọng của cô, trong hai ngày,đã làm không thiếu việc gì, nhưng vẫn không có được nổi một nụ cười của bà xã.

Cố Tiểu Ảnh tuy bị CốThiệu Tuyền và La Tâm Bình đưa về nhà mình, nhưng cứ nhìn thấy Quản Đồng là côlại đau lòng. Không phải không muốn cười, mà thực sự là không cười nổi.

Đó là một nỗi buồn từbên trong phát ra ngoài – không muốn nói chuyện, không muốn cười, không muốn cóbất cứ một tiếp xúc nào với con người trước mặt.

Vì thế, trước lúc đingủ, Quản Đồng cẩn thận giúp Cố Tiểu Ảnh rửa mặt, rửa chân, rồi còn bê lên chocô một cốc sữa nóng… Tuy thế, Cố Tiểu Ảnh vẫn chẳng có một phản ứng gì.

Khuôn mặt cô vẫn lạnhgiá, chẳng có một chút biểu cảm, rửa chân, uống sữa, rồi cuốn chăn quanh mình,quay lưng lại phía Quản Đồng, lơ mơ ngủ.

Quản Đồng nhìn Cố TiểuẢnh, cười đau khổ

Kỳ nghỉ của Quản Đồngchỉ có hai ngày, sau hai ngày, dù anh có không yên tâm, có không nỡ ra đi đến mấy,thì vẫn phải quay về Bồ Âm.

Trước khi đi, Quản Đồngkhẽ chào Cố Tiểu Ảnh: “Tiểu Ảnh, anh đi nhé”.

“Vâng” – Cố Tiểu Ảnhđang ngồi xem ti vi, chỉ gật gật đầu, không thể hiện chút tình cảm gì.

Lúc này Quản Đồng mớibiết cái cảm giác hụt hẫng khi bị người khác ghẻ lạnh thì đau đớn như thế nào.Lâu nay, anh đã quen với sự chẳng biết sợ chuyện gì, sự nhõng nhẽo, sự nghịchngợm của cô, cái thái độ lúc nào cũng hi hi ha ha của cô, việc cô nói thẳng chẳngkiêng kị, lúc nào trên môi cô cũng có câu “ông xã thật đẹp trai” hay “ông xãđáng yêu ghê”… giờ anh mới nhận ra, hóa ra bao nhiêu lâu nay, đều là cô chăm locho anh hơn.

Mặc dù, lúc nào anh cũngcho rằng mình bao dung Cố Tiểu Ảnh hơn.

Đứng dưới lầu, Quản Đồngngẩng đầu nhìn ô cửa sổ tầng ba, lần đầu tiên không nhìn thấy bóng dáng thânyêu thò đầu ra tươi cười vẫy tay với mình, cuối cùng đành tiếc nuối thở dài, bướclên xe.

Đợi khi cái đốm đenđi xa cuốn tung đám bụi, Cố Tiểu Ảnh mới ló đầu ra khỏi tấm rèm cửa, nhìn theochiếc xe cho đến khi khuất hẳn.

Cô không biết lòngmình đang có cảm xúc gì, nếu là nỗi nhớ, thì cô không có cách nào tha thứ choanh; nếu là sự căm hận, thì cô lại vẫn còn nhớ anh.

(8) Mấy ngày sau đó, CốTiểu Ảnh ở nhà trong tình trạng buồn chán.

Quản Đồng ngày nào cũnggọi về, Cố Tiểu Ảnh không nhận, toàn đùn cho ông Cố, cuối cùng ông Cố phát cáu:“Đừng có trẻ con nữa đi, chẳng có vợ chồng trẻ không cãi nhau, nhưng chẳng cóai vô lý như con cả! Quản Đồng bận như vậy, sao con không chịu biết điều mộtchút? Thông cảm cho nó một chút chứ?”

Cố Tiểu Ảnh mắt đỏhoe, cười nhạt: “Bố, bố còn muốn con phải thông cảm cho anh ấy thế nào nữa? Conđã hi sinh cả một đứa con rồi, còn chưa đủ sao?”

“Cố Tiểu Ảnh, con imngay!” Bà Cố bực quá xông từ trong bếp ra, “Con nói vớ vẩn cái gì vậy? Mẹ nóicho con biết, từ ngày con chọn Quản Đồng, con cần phải biết, tất cả là do concam tâm tình nguyện, là con tự làm tự chịu!”

Bà Cố thở dài, bìnhtâm lại, ngồi xuống bên cạnh Cố Tiểu Ảnh, khoác tay vào vai con gái. Trong lờinói của bà vừa có sự nghiêm khắc vừa có sự yêu thương: “Ảnh Ảnh, con đừng tráchmẹ lại lên lớp con. Thực ra giữa hai vợ chồng, luôn luôn có sự hi sinh, và luônluôn là một người hi sinh nhiều hơn. Tuy thế, con cũng nên biết rằng, con tựnguyện lấy một người, điều đó nói lên rằng con đã nghĩ kỹ, con yêu anh ta, consẵn sàng sống cùng anh ta, được hưởng hạnh phúc, và cũng phải chịu đựng sự ấm ức.Điều này là không thể thay đổi, con được một cái gì đó thì cũng mất một cái gìđó. Vì thế, khi con đã có những giây phút hạnh phúc, thì dù cuộc sống có nhiều ấmức, cũng chỉ là một sự bất hòa tạm thời, có thể giải quyết, bàn bạc được. Vì thế,trong hôn nhân, có buồn có vui, nhưng không nên có “hi sinh”, vì khi con yêu mộtngười, thì cần phải dũng cảm chấp nhận tất cả mọi chuyện mà cuộc hôn nhân đóđem lại.”

Nghe đến câu cuốicùng, Cố Tiểu Ảnh hơi sững sờ.

Cô chớp chớp mắt nhìnbà Cố, lại nhìn ông Cố, một lúc lâu rồi mới hỏi: “Mẹ, vậy mẹ với bố con, haingười chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng sao?”

“Ảnh Ảnh, con lại tựbê đá đập vào chân mình rồi!” – Bà Cố bực mình cười, “Chính con từng viết trongblog, chỉ cần vẫn còn sống, mọi việc còn có hi vọng. Tuy bố mẹ vẫn sống ổn, cũngcó lúc cãi cọ, nhưng có thể giải quyết mà sống tiếp… thế thì có gì mà tuyệt vọng?Tuyệt vọng có nghĩa là không còn đường để mà đi tiếp, nhưng nhà mình toàn làngười hiểu đạo lý, chỉ cần còn có thể nói chuyện đạo lý, thì còn có thể thẳngthắn mang vấn đề ra nói chuyện, thế thì đương nhiên là không thể nào lại khôngcòn đường mà bưc tiếp”.

“Ảnh Ảnh, bố hiểu rồi,”– ông Cố cũng gật gật đầu, tiếp lời bà Cố, “Con ấm ức là vì con cảm thấy mìnhhi sinh quá nhiều, con cảm thấy con ủng hộ Quản Đồng như thế, mà không nhận đượcsự đáp lại tương ứng, đúng không?”

Cố Tiểu Ảnh nhìn ôngCố, rồi cúi đầu không nói gì.

Ông Cố thở dài, hỏi:“Ảnh Ảnh, sao con không mang vấn đề đó ra hỏi Quản Đồng? Trước mặt nó con đanhđá như thế, mà lại tự nuốt những ấm ức vào trong lòng… thảo nào giữa hai con mớicó sự không hiểu nhau như vậy. Sao con không hỏi Quản Đồng, tại sao nó đã thoátkhỏi nông thôn, mà rồi lại lao vào đó? Đáng nhẽ con phải hỏi nó, trong lòng nóthực sự coi sự hi sinh của con là gì, hay nó có biết con đã hi sinh nhiều thếnào không? Hoặc là, nó dự định cho tương lai thế nào? Trong lòng nó, gia đìnhvà sự nghiệp cái nào nặng hơn? Nó yêu công việc như vậy, rốt cục là vì nó ưutiên công việc, là bản tính bẩm sinh hay là vì tham vọng thăng tiến? Có phảicon chưa bao giờ quan sát xem Quản Đồng thực sự thích cái gì, tại sao nó lạithích những thứ đó, nó muốn cuộc sống ra sao… Ảnh Ảnh, con làm vợ người ta,không phải chỉ nấu cơm giặt đồ đã là hết trách nhiệm đâu”.

Cố Tiểu Ảnh ngẩng đầulên, trợn mắt không tin nổi nhìn ông Cố, cứng họng: “Sao lại, sao lại… phức tạpthế ạ?”

“Con gái ơi, hôn nhânvốn là chuyện rất phức tạp”, bà Cố yêu thương vuốt mặt con gái, “Mẹ biết, chắcchắn con chăm lo Quản Đồng nhiều hơn Quản Đồng chăm lo cho con nhiều, bởi vìcon là con gái mẹ nên mẹ hiểu, ngay từ nhỏ con đã là đứa tình cảm sướt mướt. Sosánh ra, Quản Đồng chu đáo với công việc hơn, nhưng trong cuộc sống đương nhiênlại không thể chu đáo bằng con được. Nhưng nếu con chỉ chịu đựng những ấm ức đómột mình, thì chẳng phải là tự ngược đãi mình sao?”

“Tuy thế, mẹ ơi, chịĐoàn Phỉ cũng giúp chồng chị ấy làm rất nhiều việc, cuối cùng vẫn ly hôn đấythôi”, trái tim Cố Tiểu Ảnh lạnh giá.

“Có những giúp đỡkhông cần nói ra, vì nói cho cùng thì người con đỡ đần chính là chồng con, vậycần gì hơi tý là bắt người ta phải cảm ơn”, bà Cố nhận xét, “Đoàn Phỉ mẹ cũngđã từng gặp, đó là một cô gái tốt, nhưng đáng tiếc, là quá thông minh. Hai ngườisống chung, người con gái cần thông minh hơn một chút, nhưng hơi hơi thông minhthì tốt, chứ nếu việc gì cũng tranh lấy về nhất, thì e là người đàn ông cũng sợquá mà chạy thoát thân thôi.

“Ảnh Ảnh, những lời mẹcon nói, có thể bây giờ chưa chắc con đã hiểu được. Nhưng rồi thế nào cũng cóngày con thấm thía.” – Ông Cố cổ vũ con gái: “Con gái của bố lúc nào cũng là nhất”.

Nhìn sự thương yêu trong ánh mắt ông Cố bà Cố, Cố Tiểu Ảnh rơm rớm nước mắt.

Đúng là cô thực sựchưa thấm thía được lời bà Cố nói vừa rồi, nhưng về lý mà nói, cô biết bà Cốkhông hề sai.

Thậm chí cô phải thừanhận, trong những ngày này, cứ đến tối là cô lại nhớ Quản Đồng, cô nhớ hơi ấm củaanh, nhớ cái ôm của anh, nhớ đến cốc sữa nóng anh bưng cho cô mỗi tối, thậm chínhững lúc cô miệt mài viết lách, anh còn khẽ rót cho cô một bình nước nóng đầy…Một người như thế, làm sao mà cô không yêu được?

Với Cố Tiểu Ảnh, cuộcsống không giống như tiểu thuyết, không phải cứ có chút hiểu lầm là đã đòi chếtngay, đòi chia tay ngay, mà sự chân thực nhất của cuộ sống chính là ở chỗ, dùthỉnh thoảng có xảy ra mâu thuẫn xung đột, cũng không thể nói buông tay làbuông tay.

Trong tiểu thuyết, ngườita đến với nhau, rồi rời xa nhau, chỉ có một lý do, đó là yêu hoặc không yêu,nhưng trong cuộc sống, trong hôn nhân, ngoài tình yêu, còn có rất nhiều yếu tốkhác, như tình thân, như trách nhiệm, như thói quen.

Những điều này Cố TiểuẢnh không thể từ bỏ.

Tuy thế, với tất cảnhững việc vừa xảy ra này, đối với bất cứ cô gái nào cũng là một sự đau đớn quámức, nên muốn cô quên đi trong một thời gian ngắn là điều không thể…

Nửa đêm, Cố Tiểu Ảnhvẫn còn thẫn thờ ngồi trên giường. Cô nhớ lại những điều bố mẹ nói, nắm chặt lấyđiện thoại, mấy lần định nhắn tin cho Quản Đồng, nhưng lại chẳng biết nên nóigì, cứ do dự mãi, rồi cuối cùng tắt máy

Trong lúc lơ mơ, côkhông hề biết rằng, mình đã theo thói quen lật người, nằm co giữa giường, giốngnhư tối nào cô cũng nằm cuộn tròn trong lòng Quản Đồng vậy.

(9)

Mấy ngày sau đó,Giang Nhạc Dương và Hứa Tân cũng đến thăm Cố Tiểu Ảnh.

Cố Tiểu Ảnh ở nhà mãiphát chán, muốn ra ngoài chơi nhưng lại sợ bị bà Cố mắng, đang chán thì nhìn thấyhai đến như hai vị cứu tinh.

Tuy thế, Giang NhạcDương vừa mở miệng đã xin xỏ cho Quản Đồng: “Cố Tiểu Ảnh, cô giơ cao đánh khẽ,tha thứ cho sư huynh tôi đi mà”.

Cố Tiểu Ảnh cười buồn:“Thầy Giang, thầy phải cho em thời gian, giờ này em chưa thể làm được cái việcđại lượng đó… Hơn nữa, đàn ông các anh quả thực không thể hiểu nổi nỗi khổ đó.”

Cô nhìn thẳng vào mắtGiang Nhạc Dương, ánh mắt bình thản: “Anh không thể hiểu được cái cảm giác nằmtrong nhiệt độ 38 độ mà toàn thân lạnh toát đúng không? Rất đau, đau đến mứckhông còn muốn sống nữa… Tuy thế, cảm giác đau đớn rất nhanh chóng qua đi này,so sánh với những lần nôn ọe không dứt trước đó, cũng không khủng khiếp lắm.Nhưng giờ thì em đã biết, đau đớn hay nôn ọe đều có thể chịu đựng được, chỉ cầnbên cạnh có người chăm sóc, đỡ đần, trợ giúp. Thầy Dương, từ trước đến nay chưabao giờ em làm vướng chân Quản Đồng, anh ấy muốn làm thêm giờ thì làm thêm giờ,muốn đi xa nhận chức mới thì đi xa nhận chức mới, anh ấy cũng chắc chắn rằng emsẽ mãi mãi ở đây đợi anh ấy. Nhưng anh ấy dựa vào đâu mà có thể chắc chắn em sẽở đây cả đời đợi anh ấy chứ?”

Giang Nhạc Dương căngthẳng: “Cố Tiểu Ảnh, cô…”

“Anh ấy luôn nói emcó thành kiến với công việc của anh ấy. Thế anh ấy không có thành kiến với côngviệc của em chắc?” – Giọng nói nhẹ nhàng của Cố Tiểu Ảnh đã khiến người khác cảmthấy sợ. Tuy thế, không ai biết những ký ức đó đã ắc sâu trong tim cô, đau đớnkhủng khiếp, “Em không bận sao? Em phải lên lớp, soạn bài, làm giáo án, chấmbài, viết tiểu luận, còn phải làm việc nhà… Lúc nào em cũng thấy thời giankhông đủ, mà vẫn phải ủng hộ anh ấy đi bất cứ đâu anh ấy muốn. Thực sự em đã cốhết hơi hết sức để thông cảm cho anh ấy rồi. Nhưng có ai thông cảm cho em đâu?Sau khi trải qua chuyện này, thầy Giang, chẳng giấu gì thầy, em nhận ra một điều,đó là em thực sự không cần một người đàn ông bên cạnh mình… Dù gì thì vào nhữnglúc đau khổ nhất em cũng đã một mình chịu đựng, thì anh ấy còn có tác dụng gì nữachứ?”

Nghe đến đây, đến HứaTân là người luôn bênh vực Cố Tiểu Ảnh cũng hoảng sợ. Cái bóng đen từ vụ ly hôncủa Đoàn Phỉ vẫn chưa tan hết, nên cô không thể chịu nổi việc phải chứng kiếnthêm một vụ thứ hai.

Cô chỉ còn biết ấpúng nói: “Con ruồi nhép, anh Quản Đồng rất thương cậu, chỉ là anh ấy quá bậnthôi…”

Cố Tiểu Ảnh lặng lẽnhìn Hứa Tân: “Tân Tân, Quản Đồng thương nhiều người lắm, tất nhiên, trong đó cũngcó mình. Tuy thế, tính chính xác ra, thì người như mình cũng chẳng chiếm phầnđáng kể gì đâu”.

“Không phải đâu, CốTiểu Ảnh” – Giang Nhạc Dương im lặng đã lâu, cuối cùng cũng mở miệng một cáchkhó khăn, “Chính là vì cô quá quan trọng trong lòng sư huynh tôi, nên anh ấychưa bao giờ nói cho cô biết những áp lực và nỗi khổ của mình”.

Anh thở dài: “Quản Đồngđã kể với cô về bạn gái trước đây của anh ấy chưa?”

“Bạn gái trước đây?”- Cố Tiểu Ảnh hơi tái mặt, “Người làm ở phòng nhân sự phải không?”

“Đúng vậy”. Giang NhạcDương gật gật đầu, “Quản Đồng chắc là chưa bao giờ nói với cô, anh ấy cảm phụcbố mẹ cô như thế nào đúng không? Anh ấy và Cố Mạn Ngọc yêu nhau đúng ba năm, tốtnghiệp xong hai người đều tìm được việc làm rất tốt. Tuy thế, bố mẹ Cố Mạn Ngọcvẫn phản đối hai người đến với nhau, nguyên nhân rất đơn giản, là vì chê anhtôi là người nhà quê. Những chuyện này, cô có biết không?”

Cố Tiểu Ảnh ngần ngừ:‘Hình như, cũng có kể sơ sơ

“Tuy thế, những ngườisinh ra và lớn lên ở thành phố như chúng ta sẽ không hiểu được nỗi khổ đó phảikhông nào? Cái cảm giác bị người ta khinh miệt ra mặt, còn khó chịu hơn là bịđánh”, Giang Nhạc Dương thở dài, “Lúc đó thường là tôi cùng anh ấy uống rượu giảisầu. Tuy thế, anh tôi chưa bao giờ trách Cố Mạn Ngọc, mà luôn nói chuyện nàykhông trách người ta được, nếu anh ấy giỏi giang hơn một chút, thì ít nhất cũngcó thể giúp cho thế hệ sau của mình sống sung sướng hơn, có thể thay đổi thânphận của thế hệ sau, không đến nỗi bị người ta khinh thường. Cố Tiểu Ảnh, áp lựcnày, anh ấy chưa bao giờ nói với cô đúng không?”

Cố Tiểu Ảnh há miệng,nhìn Giang Nhạc Dương chằm chằm, không biết phải nói gì.

“Cố Tiểu Ảnh, cô cóbiết ưu điểm lớn nhất của mình chính là chẳng để việc gì trong lòng, tuy thế,cô nên phát huy ưu điểm này, cô cần phải giúp anh tôi nói ra được những điềuanh ấy khó nói. Anh ấy phải chịu áp lực quá nặng nề”, Giang Nhạc Dương thương cảm,“Anh ấy là một trong số những người cần cù nhất mà tôi từng thấy. Ở độ tuổi anhấy, có thể coi anh ấy là một trong số những người thành công nhất. Huống hồ côvốn từ lâu đã chê công chức bần hàn, giờ anh tôi quyết tâm thành đạt, cô lạichê người ta không chăm lo gia đình, thế thì giới công chức làm việc thì tốt,hay không làm việc thì tốt đây?”

Cố Tiểu Ảnh cười đaukhổ: “Thầy Giang không cần phải khích tôi. Khi là người ngoài cuộc thì tôi dễdàng lý trí lắm, nhưng khi chính mình gặp phải thì lại không chịu được. Tuy thế,tôi thực sự không dũng cảm. Anh xem chị Đoàn Phỉ đã hao tổn bao nhiêu tâm sứccho gia đình, thế mà rồi cuối cùng vẫn trắng tay đó sao. Tôi thực sự không có đủdũng cảm làm bước đệm cho người khác thế đâu”.

Hứa Tân nãy giờ khôngnói gì cũng gật gật đầu.

“Đoàn Phỉ không giốngcô”, Giang Nhạc Dương lắc lắc đầu nhìn Cố Tiểu Ảnh, “Tôi cũng biết Mạnh Húc,nhìn dáng vẻ của anh ấy là biết được vợ cung phụng quá sung sướng, mà quản cũngquá chặt. Chị Đoàn Phỉ của cô như thế không phải là chia sẻ áp lực với ngườiđàn ông, mà thực sự là can thiệp…”

“Không được nói chịtôi như thế!” – Hứa Tân không đợi Giang Nhạc Dương nói hết đã trừng trợn trạc,“Chị tôi lúc nào cũng một lòng một dạ với anh rể!”

“Tất nhiên rồi, tôi cũngcó nói chị cô hai lòng đâu”, Giang Nhạc Dương tiện tay vỗ vỗ đầu Hứa Tân, bị côtức tối né ra. Anh cũng không bực, chỉ tiếp tục như tự nói với mình: “Ở trongcùng khu tập thể, tôi và Đoàn Phỉ cũng coi như là hàng xóm còn gì. Nhưng tôi thấy,đến Mạnh Húc mặc quần áo gì, chào hỏi như thế nào, mua rau ở hàng nào cô ấy cũngquản, đây không phải là can thiệp thì là cái gì? Thực ra nói từ tôi ra, ở cáituổi 20, 30 rồi, quả thực là rất khó bị người khác thay đổi. Cô cũng đừng hy vọngkết hôn xong có thể thay đổi được nhau. Thấy hợp nhau thì ở, không hợp thì tan,như thế mới là đúng đạo lý”.

“Anh chưa từng lấy vợmà sao lại có cái đạo lý vớ vẩn đó?” – Hứa Tân lườm Giang Nhạc Dương, từ khinghe Giang Nhạc Dương không tán thành Đoàn Phỉ, cô nhìn anh chỗ nào cũng khôngthuận mắt.

“Tôi chỉ thấy sao nóivậy thôi, hơn nữa như tôi gọi là người ngoài cuộc thì sáng suốt, các cô là ngườitrong cuộc thì u mê.” Giang Nhạc Dương không chịu thua, trợn mắt nhìn Hứa Tân.“Cô cũng chưa lấy chồng mà sao lại không khách quan như vậy? Mà sao cô cứ phảiđối đầu với tôi nhỉ?”

“Tôi làm sao mà phảitheo anh chứ?” – Hứa Tân lườm Giang Nhạc Dương, “Chẳng qua cũng chỉ đi xem mặtmột lần thôi sao? Tôi cũng chẳng phải bạn gái anh, anh quản được tôi chắc?”

“Hứa Tân!” – Giang NhạcDương đỏ mặt, trợn mắt nhìn Hứa Tân, “Sao đến chuyện này cô cũng đi kể ra được?”

Cố Tiểu Ảnh đành đứngra làm hòa: “Thôi đừng cãi nhau nữa, tôi đang đau đầu đây, hai người cứ như chóvới mèo là sao?”

Cô nhìn Giang NhạcDương an ủi: “Tôi biết hai người đi xem mặt nhau từ lâu rồi, chẳng phải tin mớiđâu, thôi bỏ đi”.

Giang Nhạc Dương tứcđiên người, quay đầu nhìn Hứa Tân: “Sao cô lại đi kể cho người khác vậy?”

“Tôi nói với ngườikhác thì làm sao?” – Hứa Tân đứng phắt lên chống nạnh, trợn mắt, “Cũng chẳng phảiviệc gì đáng xấu hổ! Tôi không bảo anh làm tôi mất mặt thì thôi, anh còn chêtôi làm anh mất mặt?!”

“Tôi không nói cô mấtmặt, tôi chỉ thấy chuyện này rất mất mặt” – Giang Nhạc Dương chán nản.

“Nhưng việc này tôicó tham gia! Anh nói là mất mặt thì có khác nào nói tôi làm anh mất mặt không?”– Hứa Tân biết rõ mình đang đánh tráo khái niệm, nhưng cũng muốn gây khó dễ choGiang Nhạc Dương một chút, nên cứ đay đi đay lại chủ đề này.

Cố Tiểu Ảnh phátchán, giơ tay kéo áo Hứa Tân, thở dài: “Thần tiên ơi cậu ngồi xuống chút đi, đừngcó như là nuốt phải thuốc súng như thế, chẳng nhẽ cậu không biết giờ người đángbùng nổ phải là mình hay sao? Chuyện nhà mình còn chưa giải quyết xong đây, giờcòn phải phân xử chuyện của hai người nữa à?”

Hứa Tân bao biện chochị gái không được, đành tức tối ngồi xuống.

Nhưng chủ đề nói chuyệnnghiêm túc một khi đã bị gián đoạn thì cũng khó nói tiếp, Giang Nhạc Dương thởdài đứng lên cáo từ: “Cố Tiểu Ảnh, cô nghỉ ngơi đi, chúng tôi về đây”.

Anh vừa nói vừa giậtmớ tóc dài của Hứa Tân. Hứa Tân bực tức, quay người cắn tay Giang Nhạc Dương, bịGiang Nhạc Dương túm cổ kéo ra ngoài. Cố Tiểu Ảnh nhìn bộ dạng chành chọc củahai người, không nhịn nổi bật cười.

Hứa Tân bị Giang NhạcDương kéo thẳng ra ngoài cửa nhà Cố Tiểu Ảnh. Tuy thế, vừa đi được hai bậc tamcấp, cô bất ngờ đứng lại, Giang Nhạc Dương không biết cô định làm gì, cũng dừngbước.

Hứa Tân quay đầu nhìnCố Tiểu Ảnh đứng ở cửa, do dự một chút rồi nói: “Con ruồi nhép… mình không biếtcậu định xử lý việc này thế nào. Nhưng mình nghĩ: dù có giận nhau đến đâu thì cũngkhông được lấy chuyện ly hôn ra mà đùa. Nếu là mình, mình chẳng dám nghĩ đếnchuyện: người mà mình rất yêu thương đột nhiên rời xa mình, không quay về nữa,hoặc trở thành một nửa của người khác, thì mình sẽ làm gì?”

Nói câu này xong, HứaTân mới giằng giằng tay, kéo Giang Nhạc Dương lúc đó đang h sững người, đi thẳngxuống tầng.

Cố Tiểu Ảnh còn lại mộtmình thẫn thờ đứng đó, ôm lấy cạnh cửa.

Cô nghĩ: Đúng vậy, nếucó một ngày, Quản Đồng đi với người khác, mình sẽ phải làm sao?

Cho đến khi đi vàophòng, Cố Tiểu Ảnh mới cảm thấy sợ. Thượng đế ơi! Cô chẳng dám tưởng tượng nữa,nếu có một ngày đôi uyên ương ly biệt, rồi liệu mình có nhớ anh hàng đêm không?

Cô cứ nghĩ mông lungmột lúc, rồi chợt nhận ra tim mình đang đau nhói.

Trời ơi, nếu có mộtngày, Quản Đồng nhìn Cố Tiểu Ảnh như nhìn một người xa lạ, thậm chí có thể anhsẽ lấy người khác, sống cùng người con gái khác. Vào lúc họ mặn nồng nhất, CốTiểu Ảnh sẽ ở đâu, sẽ làm gì? Cô có biết rằng, người con trai kia sau khi rờixa cô vẫn sống vui vẻ, cô có biết rằng, tất cả những điều từng là của cô giờ làcủa người khác.

Cố Tiểu Ảnh tự nhiênrun lên, nổi hết cả da gà.

Đang đờ đẫn thì nghethấy tiếng chuông cửa, ông Cố bà Cố đi chợ về. Bà Cố vừa mở cửa, thấy Cố Tiểu Ảnhđứng thẫn thờ trong phòng khác, giật mình vội hỏi: “Con sao thế, mệt ở đâu?”

“Con không sao”, CốTiểu Ảnh cười, vội đi vào phòng đọc, “Con chỉ đang nghĩ nên đọc quyển sách nàothôi”.

“Có thời gian thì nghỉngơi đi, đừng có suốt ngày đọc sách như thế”, ông Cố nhìn con gái thở dài, “Haygọi điện thoại cho Quản Đồng cũng được, nó đi mà trong lòng còn bao nhiêu lo lắng…”

“Bố, bố đúng là nóinhiều hơn cả mẹ”. Cố Tiểu Ảnh cười.

Ông Cố trợn mắt nhìnCố Tiểu Ảnh, không nói nữa, theo bà Cố vào bếp thở phào, vội chui ngay vàophòng đọc.

Phòng đọc vẫn nhưxưa, ngăn nắp, vương chút mùi mực Tàu thoang thoảng. Những lúc Quản Đồng rảnh rỗi,ngoài xem những loại sách khô khan mà Cố Tiểu Ảnh có trợn mắt trợn mũi cũngkhông xem nổi, anh còn hay luyện viết chữ. Tất nhìn thỉnh thoảng anh cũng chơicờ tướng, Cố Tiểu Ảnh chê bai nói sở thích của anh đi trước người bình thường đến30 năm. Có lúc cô cũng lôi anh vào chơi trò Dance Mat, WII, nhưng thật tiếc, vềmặt này, Quản Đồng vụng về, chân tay luống cuống chẳng ra làm sao.

Nhớ lại anh mồ hôi mồkê nhễ nhại, chân tay lung túng, Cố Tiểu Ảnh khẽ mỉm cười.

Xem ra cô vẫn còn yêuanh, dù không nói ra miệng, dù trước đó không lâu vẫn còn rất tuyệt vọng, nhưngrốt cục anh vẫn là quan trọng nhất trong cuộc đời cô. Hóa ra, bản chất của cuộcsống chính là ở mỗi con người đang sống thực tế, họ đều lý trí hơn các vai diễntrong tiểu thuyết nhiều.

Trên bàn viết có mộttờ giấy tuyên, xem ra Quản Đồng đi vội quá, không kịp cất. Cố Tiểu Ảnh khẽ thởdài, bước đến định thu dọn sách vở giúp anh.

Nhưng khi cô nhìn rõnội dung của bức thư họa, Cố Tiểu Ảnh bất giác sững người!

Cô hơi nghi ngờ chớpchớp mắt, thấy rõ vài con chữ ít ỏi, mà không phải nhiều người biết đến, trên tờgiấy tuyên màu trắng.

Từng chữ, từng câunhư đâm vào tim cô: Minh nguyệt tả, thuphong lãnh, kim dạ cố nhân lai bất lai, giáo nhân lập tận ngô đông ảnh [1].

[1] Là những câu thơtrong bài “Ngô đồng ảnh” (Bóng ngô đồng) của nhà thơ nổi tiếng đời đường – LỗNham – ND

“Trời ơi”, đột nhiêntim Cố Tiểu Ảnh như có một dòng máu nóng trào qua, “Đồng Ảnh, có phải là Quản Đồngvới Cố Tiểu Ảnh không??

Vậy là, dù đã “Lập tận ngô đồng ảnh… kim nguyệt cổ nhân laibất lai”?

Nước mắt lã chã rơi,Cố Tiểu Ảnh không thể không biết, Quản Đồng là người vừa nguyên tắc vừa kínđáo, khi chép bài thơ này, chắc chắn là vào lúc muốn khóc mà không có nước mắt,chẳng có cách nào nói ra, nên mới phải dùng đến giấy bút chăng?

Dường như cô có thểnhìn thấy, trước sự im lặng và sự từ chối của cô, Quản Đồng đã trải qua haingày đầy đau đớn và khổ sở. Khi anh một mình ngồi trong thư phòng chép bài thơnày, trong lòng anh chỉ nghĩ đến cô… Có lẽ, cả đứa bé của hai người mà họ chưakịp nhìn mặt thì đã mất đi rồi.

Nó cũng là máu thịt củaanh, hai ngày đó, chắc lòng anh cũng đủ dằn vặt.

Cứ nghĩ như vậy, CốTiểu Ảnh không cầm lòng được nữa, đành để mặc cho nước mắt lăn dài, rơi xuống tờgiấy tuyên trắng muốt, làm ướt vết mực, rồi hóa thành những giọt loang to tướng…

(10) Đêm đó, đợi ông Cốbà Cố đi ngủ, Cố Tiểu Ảnh nhấc điện thoại trong phòng ngủ, bấm sốcủa Quản Đồng.

Chuông vừa đổ mộttiếng, bên kia đã vội vã nhận điện, nói luôn: “Bố ạ, con Quản Đồngđây”.

Cố Tiểu Ảnh caycay mũi, không nói gì, Quản Đồng tưởng tín hiệu không tốt, vội “Alôalô, bố ơi, tín hiệu không tốt, bố nói lại một lần nữa đi, có chuyệngì phải không ạ? Tiểu Ảnh có khỏe không?”

Nước mắt Cố TiểuẢnh cuối cùng cũng trào ra, cô khịt khịt mũi, nhưng trong lòng nặngnề chẳng biết nên nói gì.

Nghe tiếng nấc, QuảnĐồng trầm hẳn xuống, một lúc mới hỏi: “Tiểu Ảnh phải không?”

Cố Tiểu Ảnh nức nở“Vâng” một tiếng, Quản Đồng hơi cuống, lại lo làm cô sợ, cố nén sự lo lắngtrong lòng, thấp giọng hỏi: “Em sao thế? Khó chịu ở đâu? Bụng còn đau không?”

“Chỗ nào em cũng khóchịu!” – Cố Tiểu Ảnh không nén được khóc to thành tiếng, cô biết lúc này trôngmình thật khó nhìn, nhưng vẫn muốn khóc to một trận – “Quản Đồng, bao giờ anh về?”

Tim Quản Đồng độtnhiên đau nhói, tay nắm chặt ống nghe, ngập ngừng mất mấy giây. Cố Tiểu Ảnh vẫnkhóc, Quản Đồng thấy tiếng khóc của cô làm trái tim mình cũng tan ra thành từngmảnh.

Mãi sau, Quản Đồng mớicất lời: “Tiểu Ảnh, đừng khóc nữa em, em ngủ đi, anh làm xong mấy việc dang dởsẽ về thăm em ngay”.

Cố Tiểu Ảnh nghe câunày lại càng thấy bi ai. Lần nào, anh cũng lấy cớ, nói với cô những câu đại loạinhư: “Anh hết bận sẽ về”, nhưng e rằng chính anh cũng biết, anh sẽ chẳng bao giờhết bận.

Cố Tiểu Ảnh không nóinữa, chỉ khẽ cúp máy.

Một chút thất vọng, mộtchút tê dại, một chút tủi thân, cô thẫn thờ ngồi trên giường rất lâu, cho đếnkhi mệt quá, mới nằm xuống lơ mơ ngủ.

Khi cô tỉnh giấc, trờivẫn còn tối, Cố Tiểu Ảnh nghe thấy tiếng lịch kịch bên cạnh mình, khẽ mở mắt,thấy Quản Đồng đã thay quần áo ngủ nằm xuống bên cạnh.

Cố Tiểu Ảnh lơ mơ hỏi:“Sao anh lại về?”

“Anh về thăm em, chiềulại đi!” – Quản Đồng kéo mạnh chăn của Cố Tiểu Ảnh ra, trùm chăn của mình quangười cô, ôm thật chặt, mệt mỏi nói: “Ngoan, ngủ tiếp đi, anh bận đến tận nửađêm mới xong việc, phải lái xe ba tiếng đồng hồ nữa”.

Nhưng Cố Tiểu Ảnh đãtỉnh hẳn ngủ, cô chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo tường, ba giờba mươi phút sáng.

Cô hít một hơi, 400kmđường đêm, anh tự lxe? Anh điên rồi sao?!

Cố Tiểu Ảnh hơi ngoáiđầu, cảm thấy Quản Đồng quay người tắt đèn, rồi vùi đầu vào gáy cô, hơi thở chầmchậm. Lòng cô xót xa. Cô biết, khi người ta mệt mỏi đến cực điểm, hơi thở sẽ vừachậm vừa nặng nề.

Cô quay người, vùi mặtvào lòng anh, cảm thấy Quản Đồng xiết chặt cánh tay mình, thì thầm bên tai cô:“Bà xã, anh xin lỗi”.

Mắt Cố Tiểu Ảnh lại đỏhoe.

Hơn sáu giờ sáng, QuảnĐồng thức dậy đúng giờ theo thói quen.

Vừa mở mắt, anh đã thấyCố Tiểu Ảnh đang ngồi dựa vào thành giường thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, khôngđộng đậy.

Quản Đồng khẽ thởdài, cũng ngồi lên, kéo Cố Tiểu Ảnh vào lòng, giữ chặt, cùng cô nhìn ánh banmai yếu ớt bên ngoài. Ánh nắng bắt đầu nhuộm từng mảng ô cửa kính đối diện, tạonên một màu đỏ đẹp mắt. Quản Đồng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tay nhẹ nhàng đặtlên bụng dưới của Cố Tiểu Ảnh, cảm thấy sự mềm mại ấm áp của làn da dưới làn áongủ tơ tằm, nhưng lòng anh sao mà nặng nề.

Anh khẽ hỏi: “Còn đaukhông?”

Cố Tiểu Ảnh khôngnói, chỉ lắc lắc đầu.

Quản Đồng đặt cằm lênđầu Cố Tiểu Ảnh, nói: “Xin lỗi em… hôm đó, đáng lẽ anh không nên quát em…”

Nghe câu nói đó, cơthể Cố Tiểu Ảnh hơi cứng lại, cô dường như bị kéo trở lại cái đêm tuyệt vọngđó. Cô thở dài nặng nề, quay người dựa vào ngực Quản Đồng, nước mắt giàn giụa.

Quản Đồng cảm nhận đượcngực mình ấm nóng, vội vã cúi đầu, nâng cằm Cố Tiểu Ảnh lên, lau nước mắt trênmặt cô, trong lòng trào lên sự thương xót: “Xin lỗi em, bà xã, tất cả là tạianh không tốt,

Tuy thế, không đợianh nói hết, Cố Tiểu Ảnh đã cắt đứt những lời xin lỗi liên tiếp của anh, cô nghẹnngào hỏi anh: “Quản Đồng, mấy năm nay, anh có mệt mỏi không?”

Quản Đồng sững người.

Một lúc lâu sau, CốTiểu Ảnh hỏi lại: “Quản Đồng, mấy năm nay, anh có mệt mỏi không?”

Quản Đồng trầm xuốngmấy giây, trả lời: “Cũng tàm tạm”.

Cố Tiểu Ảnh tựa ngườivào lòng Quản Đồng thở dài: “Mấy ngày hôm nay, em chẳng có việc gì làm nên xemnhiều tạp chí. Có một bài viết làm em rất sửng sốt, có nhan đề là “Anh phấn đấu18 năm mới có thể đi uống cà phê với em”, nói rằng: “Đến thành phố này, anh mớiphát hiện ra mình quá quê mùa so với các bạn học. Anh không biết vẽ, không biếtbiểu diễn nhạc cụ, không biết ngôi sao Đài Loan, Hong Kong, cũng chưa bao giờxem tiểu thuyết kiếm hiệp, không biết thế nào là điện thoại HTC, không biết thếnào là đồ Apple… Trẻ con nông thôn chưa bao giờ được sờ đến cái máy vi tính… tiếngAnh thì đúng là câm với điếc, đến thầy giáo còn phát âm không chuẩn… So sánhquãng đường trưởng thành của chúng ta, em sẽ phát hiện ra, những thứ nhỏ nhặtmà với em chỉ cần giơ tay ra là có, thì với anh lại phải cần đến một sư nỗ lựcvĩ đại.”

Cô ngẩng đầu nhìn QuảnĐồng, hỏi anh: “Có đúng như vậy không?”

“Đúng”, lòng Quản Đồnghơi nặng nề, anh gật gật đầu, kéo chiếc chăn hè cao lên, đắp cho Cố Tiểu Ảnh.

“Thế mà, trước đây,em không hề biết!” – Cố Tiểu Ảnh vừa thở dài vừa nắm chặt lấy tay Quản Đồng, nướcmắt rơm rớm, “Em lớn lên ở thành phố, cũng hiểu lờ mờ nỗi khổ của người đi lêntừ nông thôn, nhưng không biết họ phải khổ sở biết bao nhiêu để có một căn nhà,một cái hộ khẩu, một công việc ở thành phố. Em nghĩ, họ phải từ bỏ bao nhiêu cơhội hưởng thụ cuộc sống, mới có thể để dành cho thế hệ sau khả năng được hưởngthụ cuộc sống.”

Quản Đồng cũng thởdài: “Đợt trước, anh có xem một bài viết, nói về chuyện t con đường của những đứatrẻ xuất thân từ nông thôn lại càng ngày càng hạn hẹp. Bài viết đã đưa ra mộtloạt các vấn đề bao gồm cả công bằng giáo dục và ý kiến của các chuyên gia nóirằng: “Phân hóa tầng lớp không đáng sợ, mà đáng sợ là sự cố định của tầng lớp;và chỉ có cùng với sự phát triển của xã hội, mỗi người đều có cơ hội và hi vọngdịch chuyển lên trên, thì toàn xã hội mới có thể tràn trề sức sống, tràn trề hivọng”. Lúc đó anh mới phát hiện ra: bao nhiêu năm nay, nếu nói anh có chútlòng lo cho dân lo cho nước, có lẽ đều là vì mình có may mắn thoát khỏi cáinguy cơ tầng lớp bị cố định không thay đổi được, thế nên mới có đủ sức mạnhquay đầu nhìn những người không muốn thoát ra, hay không thể thoát ra đó, màcàng nhìn càng buồn…”

Cứ như thế, buổi sớmhôm đó, lần đâu tiên Cố Tiểu Ảnh được nghe Quản Đồng kể về thời thiếu niên củamình.

Đó là một thiếu niênsinh ra ở vùng núi, ngày nào cũng thức khuya dậy sớm học hành, vì xa nhà, nên từcấp hai anh đã ở lại trường. Đang ở tuổi ăn tuổi lớn, nhưng anh chỉ được ăn thịtmột tuần một lần. Dù không đến nỗi thấp, nhưng hồi đó trông anh lúc nào cũngxanh xao vàng vọt, ngày nào cũng cảm thấy ăn không đủ no. Hồi đó, cứ đến kì nghỉhè nghỉ đông là anh đi làm thuê để gom góp tiền mua đồ dùng học tập. Anh vốnkhông phải là người quá thông minh, nên anh lại càng nghiến răng nghiến lợi, họchành với sự cố gắng bằng năm bằng mười người khác, cho đến khi thi đỗ đại học,thi đỗ thạc sĩ.

Tuy thế, bảy năm đó vớianh lại càng thêm gian khổ: anh luôn kiêm nhiệm, lên lớp học cho sinh viên đạihọc, làm gia sư cho học sinh trung học, làm bảng câu hỏi điều tra cho công tyđiện khí… Dường như chưa bao giờ anh có nghỉ hè hay nghỉ đông, những lúc khókhăn, đến quần áo mặc trên người cũng là do bạn bè quyên góp. Tuy thế, anh chưabao giờ tự ti, anh vẫn chăm chỉ học tập, viết luận văn, rồi tốt nghiệp xuất sắccấp Tỉnh, thi đỗ vào văn phòng Tỉnh ủy. Chỉ có điều anh không ngờ, lúc cuộc sốngbắt đầu thuận buồm xuôi gió, thì người bạn gái đã yêu nhau ba năm lại nói lờichia tay.

Lúc đó, người thanhniên từ trước đến nay luôn tự tin dường như bị sự tự ti như một làn sóng tràolên đánh ngã. Tuy anh có thể trả lời mẹ Tưởng Mạn Ngọc một cách tự tin, đườnghoàng, nhưng trong lòng thì không cách nào gạt bỏ được sự sợ hãi, nỗi cô đơn,buồn bã… Lần đầu tiên anh phát hiện ra, mình có sự thiếu hụt cực lớn như vậy,dù mình có cố gắng đến đâu đi chăng nữa, cũng không có cách nào khỏa lấp được sựthiếu hụt đó

Vì thế, thực sự QuảnĐồng phải mất rất lâu mới có thể ngẩng đầu lên từ sự tuyệt vọng cùng cực của nhữngngày tháng đó, rồi dành cho mình một cuộc sống mới bằng sự nỗ lực mà người kháckhó lòng tưởng tượng ra được, và tạo dựng được sự tự tin trong công việc, hàn gắnlại lòng tự tôn đã vỡ tan dưới đất.

Cuộc sống như vậy,không chỉ Cố Tiểu Ảnh là nguời thành thị, mà thậm chí cả chúng ta là những ngườixem cuốn sách này, đã từng trải qua?

Cố Tiểu Ảnh cảm động.

Đây là lần đầu tiêncô được nghe câu chuyện xót xa này, cũng là lần đầu tiên cô hiều về con ngườiQuản Đồng… dường như cũng từ lúc đó, Cố Tiểu Ảnh đã biết, sở dĩ cô yêu ngườicon trai này, chính là vì anh bước ra từ cuộc sống đó, vì ở con người anh có sựlương thiện, rộng lượng, kiên định, phấn đấu, khoan dung, tích cực mà năm thángđã dành tặng. Những thứ đó, trong mắt Cố Tiểu Ảnh, là những phẩm chất vô cùngquan trọng.

Thực ra, những năm vừaqua, không phải cô không được các chàng trai thành phố theo đuổi, ngược lạikhông phải chỉ có một chàng trai tài giỏi từng gửi thư tình cho cô, hay thể hiệntình cảm ra mặt với cô. Thế nhưng cô không thích cái sự nổi trội thái quá củaanh chàng A, hay sự không có chí tiến thủ của anh chàng B, sự tiêu tiền quá mứccủa anh chàng C, sự trăng hoa của anh chàng D… Ở những anh chàng đó luôn có mộtsự thiếu hụt rất lớn, khiến cho dù thế nào cô cũng không thể chấp nhận.

Nhưng với Quản Đồng,ngoài gia đình bần cùng, tất cả đều đáp ứng được yêu cầu bạn đời của Cố Tiểu Ảnh:anh xuất thân từ nông thôn, nhưng không hề keo kiệt; anh lớn lên vất vả, nhưngkhông hề than phiền; anh không có niềm vui trong cuộc sống, không biết cách muahoa lấy lòng vợ, nhưng luôn tận dụng những ngày được về sớm xuống siêu thị dướinhà mua bánh sữa lạnh mà Cố Tiểu Ảnh thích ăn nhất; anh không thạo làm việcnhà, dù nói bao nhiêu lần vẫn lúng ta lúng túng, nhưng anh vẫn luôn cố gắng làmđược một số việc như rửa bát… thậm chí, anh cũng toàn tâm toàn ý muốn cho bố mẹđược hưởng tuổi già sung sướng. Tuy thế, trước sự mâu thuẫn giữa vợ và bố mẹ,anh vẫn có sự phân xử công bằng. Cố Tiểu Ảnh không phải không biết, anh đã baonhiêu lần ngầm xin lỗi Cố Tiểu Ảnh, đã bao nhiêu lần phải nhắc nhở Quản LợiMinh sau lưng Cố Tiểu Ảnh, rồi thỉnh thoảng lại thỏa hiệp giữa chuyện n chuyệnkia…

Đúng thế, Quản Đồngtuy không hoàn hảo, nhưng những thứ anh thiếu, lại vừa may là những thứ mà CốTiểu Ảnh không mấy quan tâm, còn những thứ anh có, lại chính là những thứ mà CốTiểu Ảnh cần. Hóa ra, con người mà cuối cùng mình quyết định cùng nhau đi tiếp,cũng là con người sẽ cùng mình nâng đỡ, trợ giúp lẫn nhau một cách thực sự, sốngcùng mình đến đầu bạc răng long. Trong quãng thời gian đồng hành đó, họ chưa chắclà người tốt nhất, giỏi giang nhất, nhưng chắc chắn họ là người thích hợp nhấtvới mình.

Trong hôn nhân, khôngcó tốt nhất, chỉ có phù hợp nhất.

Lúc này, Cố Tiểu Ảnhthực sự đã hiểu.

Vì thế, sau này, CốTiểu Ảnh đã nói ra những lời đó, những lời mà Quản Đồng nghĩ, anh sẽ ghi nhớ suốtcuộc đời.

(11) Ngày hôm đó, Cố Tiểu Ảnhđã quay lại, nhìn Quản Đồng, nghiêm nghị nói: “Quản Đồng, xin lỗi anh, năm vừaqua, em đã quá vô tâm… Những ngày vừa qua em đã suy nghĩ rất nhiều, mới phát hiệnra: Ngoài việc tính cách em không tốt, còn vì từ trước đến nay cũng chưa từngthử bước chân vào thế giới của anh… Em không muốn đi dự tiệc cùng anh, khôngcho anh xem thời sự, cười cợt khi anh đọc báo Đảng… Em luôn tưởng rằng: chỉ cầnem không ngăn cản anh làm những việc anh thích là được rồi; nhưng bình tĩnh lạimới thấy, thực ra, em chưa từng tôn trọng sở thích, thói quen, thậm chí cả sựnghiệp của anh”.

Quản Đồng hơi kinh ngạc,anh chẳng biết nên nói gì, chỉ ngẩn người nhìn Cố Tiểu Ảnh.

Cô thở dài: “Từ chuyệncủa chị Đoàn Phỉ, em mới biết, cái em thích chưa chắc là cái anh thích, cái anhcho là đúng chưa chắc đã hợp với em. Lâu dần, chúng ta đều biết: “Cái gì khôngthích thì đừng làm cho người khác”, nhưng chúng ta lại quên đi mất, cái mìnhthích, cũng phải cẩn thận khi áp đặt cho người khác. Thầy Giang nói đúng, đếncái tuổi này, không ai nên hi vọng có thể thay đổi ít nhiều nguời kia. Em chỉbiết em không thích anh lục tung đồ đạc của em, mà lại vẫn chê anh không biếtthu xếp trình tự làm việc nhà, lại còn cáu khi thấy anh rửa bát tốn nhiều nước,trách anh lãng phí… là em đã sai. Mỗi người đều có thói quen của mình, đáng raem không nên bắt anh làm theo trình tự em muốn”.

Lòng Quản Đồng tràn đầycảm kích, anh thực sự kinh ngạc, anh chưa từng nghĩ Cố Tiểu Ảnh sẽ nói ra nhữnglời này.

Cố Tiểu Ảnh nhìnthái độ của Quản Đồng, khẽ cười: “Quản Đồng, em lớn lên ở thànhphố, từ nhỏ đã chẳng thiếu thứ gì. Dù là nhu cầu vật chất, hay sựkhuyến khích về tinh thần, bố mẹ chưa bao giờ để em bị thiếu. Có lẽchuyện đời nóng lạnh duy nhất em chứng kiến, chỉ là khi tốt nghiệpở lại trường, cũng có vài chuyện em thấy khó hiểu. Nhưng cuối cùngthì cũng đã ở lại, vì thế 20 năm nay, có thể nói cuộc sống của emquá thuận lợi. Vì thế, em không thể thấu hiểu nỗi khổ của anh. Nếuanh không chủ động kể cho em, chỉ để em đoán, sẽ là quá khó”.

Thậm chí cô cònbực mình nhìn anh nói: “Quản Đồng, trước đây em biết gia đình anh đãtạo cho anh rất nhiều áp lực, giờ em cũng biết con đường phấn đấucủa anh có biết bao nhiêu trở ngại… Tuy thế, em là vợ của anh cơ mà!Vào lúc anh khó khăn, mệt mỏi nhất, sao anh không nói với em? Có thểanh sẽ nói là anh không muốn em cũng phải lo lắng theo anh. Tuy thế, emcần nói rằng, tuy em chưa bôn ba nhiều ngoài xã hội, nhưng dù gì emcũng là người lớn lên trong sân huyện ủy. Từ nhỏ đến lớn, em đãnhìn thấy không ít người thành danh, cũng nhìn thấy kẻ khóc ngườicười, làm sao anh biết em không thể giúp anh mưu sách lược, không thểgiúp anh chia sẻ áp lực chứ?”

Vẻ mặt cô rấtnghiêm trọng: “Quản Đồng, anh không phải tự ti, cũng không cần có áplực, anh chỉ cần nhớ, anh là người cần cù nhất, nghiêm túc nhất, ưutú nhất, cũng là người thích hợp làm chồng em nhất mà em từng gặp!Sẽ có một ngày, dù anh có bị giáng chức, em vẫn cảm thấy rất tựhào, vì em có thể thản nhiên nói với các con của chúng mình rằng:“Bố các con, trong từng bước đi của cuộc đời, đều tự dựa vào nănglực của bản thân mình!”

Cuối cùng, cô chậmrãi nói: “Quản Đồng, em đã nghĩ kỹ rồi, với em, mất con thì còn cóthể có được, cơ hội sự nghiệp mất rồi còn có thể đợi thêm, nhưng, emkhông thể nào không có anh

Cuối tháng bảy,nhiệt độ bên ngoài cứ nóng dần lên, nhưng trong lòng Quản Đồng thìgiống như những đợt sóng cồn sau khi cơn bão qua đi!

Mắt anh rơm rớm,hơi thở của anh run rẩy, anh giơ tay kéo người con gái đứng trước mặtvào lòng, ôm thật chặt, không buông ra nữa!

Anh nhớ lại, anhchưa từng nói với cô câu: “Anh yêu em”, tuy thế, anh biết, chưa bao giờanh thấy trên đời này có một người con gái nào khác đáng yêu hơnchính vợ mình!

Anh giấu mặt mìnhvào vai cô, anh phải cố gắng lắm mới nén được khóc, anh hít một hơithật dài, cảm thấy cô đang khẽ thở dài, trái tim hai người đang đập“thình thịch” rất đúng nhịp!

Đây là tháng bảyđầu tiên sau đám cưới của họ. Vì Quản Đồng bận bịu, vì Cố Tiểu Ảnhchỉ đau buồn chuyện đứa con, nên thậm chí cả hai đều quên mất kỷniệm ngày cưới của mình!

Tuy thế, cũng kểtừ cái tháng bảy có bực bội, có hiểu lầm, có thẳng thắn, có cảmđộng này, họ đã biết rằng, hôn nhân của họ đã bước sang một tranghoàn toàn mới.

Nếu có vấn đề,thì chủ động giải quyết vấn đề, đấy là tôn chỉ nhất quán của côgiáo Cố.

Thực ra vấn đềnày vốn không cần cô phải tốn quá nhiều tế bào não để suy nghĩ, màtrước mắt cô chỉ là vấn đề làm thế nào để những ngày sống chungvới Quản Đồng được thoải mái, yên ổn, hòa thuận, không có trở ngại.

Tuy thế, cứ nhìnhai người đều có công việc khá tốt, đều được học cao, thu nhập cũngkhá, muốn sống thoải mái, yên ổn, hòa thuận, không có trở ngại,cũng không phải là dễ, ví dụ như những sở thích và thói quen hoàntoàn trái ngược – mà chỉ sau khi lấy nhau mới phát hiện ra, hay vấnđề phụng dưỡng bố mẹ Quản Đồng… đều là những thách thức lớn đặtra trước mắt hai người

Tuy thế, nếu đãkhông có đường lui, thì chỉ còn đường đối mặt thôi.

Quá trình suy nghĩsao mà dằn vặt.

Ví dụ như vấn đềphụng dưỡng Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung, nếu là Cố Tiểu Ảnh trướcđây, cô thà mỗi tháng gửi cho họ một khoản tiền dưỡng già còn hơnlà để họ lên thành phố G làm phiền cuộc sống thanh tịnh của mình.Tuy ý nghĩ này có hơi ích kỷ, nhưng dù cô không nghĩ cho mình, thìcũng suy nghĩ đến chuyện Quản Lợi Minh cứ lúc nào cũng nhai nhảicái luận thuyết học hành là vô tích sự vào tai Quản Đồng. Tạ GiaDung vì không biết chữ nên không nhìn ra được các tuyến xe bus, không biếtđọc biển chỉ đường, cũng không hiểu bất cứ một biển hiệu cửa hàngnào. Quản Lợi Minh lại còn có tật cái gì cũng thích quản, nhúngmũi cả vào chuyện tiêu tiền của Cố Tiểu Ảnh nữa, còn Tạ Gia Dung khôngbiết sử dụng tất cả các đồ gia dụng, kể cả lò vi sóng và máygiặt… A a a a a, chỉ cần nghĩ đến đây là Cố Tiểu Ảnh đã chán hết cảngười!

Tuy thế, rõ rànglà giờ đây không thể tiếp tục nghĩ thế được nữa. Quản Lợi Minh vàTạ Gia Dung không có lương hưu, cũng không có tiền bảo hiểm dưỡng lãoở quê, gánh nặng phụng dưỡng đương nhiên đều đè nặng lên vai Cố Tiểu Ảnhvà Quản Đồng. Theo dự tính của Quản Đồng, chắc chắn anh sẽ đónQuản Lợi Minh và Tạ Gia Dung lên thành phố G sống. Theo dự tính củaQuản Lợi Minh, chắc chắn không bao giờ bỏ qua cái quyền lợi được bếcháu, còn theo cách nói của Tạ Gia Dung thì là, “cháu ở đâu thì ôngbà ở đó!”

Cố Tiểu Ảnh toát mồhôi hột, dù có nói rằng chắc chắn hai ông bà già sẽ vô cùng yêuthương cháu, nhung chỉ nghĩ nếu chỉ vì cháu mà phải sống tam đạiđồng đường, cô lại thấy chóng mặt.

“Băng dính hai mặt”nói rằng, sống chung với người già là một chuyện khá rắc rối, bởimâu thuẫn muôn hình vạn trạng. Từ “tương kính như tân” ban đầu đến“nhìn mà thấy ghét” sau này, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn.

Không tin phảikhông? Không tin thì đi hỏi những bậc tiền bối đã kết hôn xem. Tấtnhiên cũng có những tấm ghôn nhân tam đại đồng đường mà vẫn vui nhưtết, nhưng phần lớn mọi người sẽ có tâm lý muốn trốn tránh. Mà cứnhìn tình hình của chính Cố Tiểu Ảnh xem, tạm thời đúng là khôngthích hợp để sống chung với bố mẹ chồng. Vì thế, sau bao nhiêu tínhtoán, bao nhiêu suy nghĩ mệt mỏi, Cố Tiểu Ảnh cuối cùng tìm ra một conđường mới: Vấn đề phụng dưỡng Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung, nhấtđịnh là Cố Tiểu Ảnh phải chịu trách nhiệm đến cùng, nhưng giai đoạntrước mắt thì không thể ở trong cùng một nhà được!

Nói cụ thể hơnchút nữa thì là: trước hết là phải mua nhà cho hai ông bà già ở,rồi thông qua việc thỉnh thoảng ở chung sẽ đào tạo hai ông bà khảnăng thích ứng với cuộc sống mới. Còn sau này hai ông bà già đi, CốTiểu Ảnh cũng sẽ lựa chọn cách ở chung để tiện chăm sóc. Nhưng trướckhi hai ông bà hoàn tất giai đoạn thích nghi để có thể hiểu nhau vàthông cảm cho nhau, ở riêng vẫn tốt hơn.

Phù – nghiền ngẫmxong những vấn đề này, Cố Tiểu Ảnh cuối cùng cũng thở dài, nghĩbụng: kiểu suy nghĩ này còn mệt mỏi hơn cả viết luận văn!

Tuy nhiên, ngoàinhững suy nghĩ mệt mỏi ra, còn có những niềm vui bất ngờ nữa.

Ví dụ như, ngườichưa bao giờ quan tâm đến quốc tế dân sinh như Cố Tiểu Ảnh lại bắt đầuđọc: “Tuần báo phương Nam” hay “Tuần báo tin tức”. Cô nghĩ thế này:dù gì thì Quản Đồng có thể xem phim hoạt hình, phim của điện ảnhPháp cùng cô, vậy thì việc cô khám phá thế giới nhìn của Quản Đồngxem ra cũng không có gì là không tốt. Tất nhiên, cũng không phải việcgì muốn đều được, mấy loại báo “Nhân dân nhật báo” hay “Quang minhnhật báo”, cô không hề muốn thử sức, nên cũng không có ý định quantâm.

Tuy thế, thật khôngngờ, xem rồi nghiện, chuyên trang kinh tế, văn hóa của “Tuần báo phươngNam”, mục phân tích chủ điểm văn hóa xã hội của “Tuần báo tin tức”,không chỉ thú vị mà còn rất có tác dụng, đều có thể đem vào bàigiảng. Cố Tiểu Ảnh đọc xong thấy tỉnh cả người, hớn hở gọi điện choQuản Đồng, miêu tả cảm xúc qua đường dây điện thoại.

Quản Đồng vui vẻnói: “Bà xã, em thật có lý tưởng phấn đấu! Được! Càng ngày em càngcó chuyển biến tốt đấy!”

Quản Đồng ở đầuđiện thoại bên kia bật cười ha ha, rồi lắng nghe con người gương mẫunói về ý tưởng mua thêm một căn nhà khác. Cố Tiểu Ảnh không ngần ngạibày tỏ suy nghĩ việc năm người sống chung trong một căn hộ ba phòngsẽ có hậu quả gì, thừa nhận bản thân việc ở thì không có trở ngạigì, nhưng cũng thành thật đưa ra vấn đề về thói quen sống, trình độhọc hành của hai bên, thỉnh thoảng có chuyện thì không sao, nhưng nếuthường xuyên bị làm phiền, thì liệu có tạo cho chính mình những ảnhhưởng không tốt trong cuộc sống không? Đặc biệt Quản Đồng vốn làngười luôn dùng thời gian cá nhân vào việc công, nếu thường xuyên bịlàm ồn mà giảm hiệu suất công việc, giảm thời gian ngủ nghỉ, chắcchắn là sẽ ảnh hưởng đến công việc.

Vì thế Cố Tiểu Ảnhcũng không ngần ngại, thẳng thắn giảng giải cho Quản Đồng rằng nếucó hai căn nhà, thì lúc Quản Đồng cần làm thêm giờ hay muốn ngủ thêmmột chút, cũng có nơi để đi, mà khi trẻ con lớn một chút, cũng khôngđến nỗi không có phòng riêng cho chúng…

Quản Đồng cuối cùngrất nhanh đã bị thuyết phục hoàn toàn!

Nhưng Cố Tiểu Ảnhkhông biết, thực ra sở dĩ Quản Đồng nhanh chóng chấp nhận ý kiếncủa cô, không chỉ vì anh thấy tâm phục khẩu phục, thực lòng thay đổisuy nghĩ, mà bởi vì anh cần phải để cả vợ và bố mẹ được sốngthảnh thơi đầu óc. Vì chỉ có nội bộ gia đình hòa thuận, thì mớicó thể sống lâu được.

Thế là, được lờinhư cởi tấm lòng, Cố Tiểu Ảnh hào hứng bắt tay vào công cuộc tìm nhà.Mục tiêu rất đơn giản, lấy tập thể Tỉnh ủy làm trung tâm, bán kínhmột ki lô mét, tất cả các căn hộ cũ mới tầm sáu, bảy mươi mét vuôngđều nằm trong tầm ngắm!

Nhưng chuyện tìmnhà này, Cố Tiểu Ảnh lại chẳng có chút kinh nghiệm, suy đi tính lạirồi cô kéo Hứa Tân với Đoàn Phỉ – Đoàn Phỉ đang rảnh rỗi thời gian,mà rỗi rãi quá thì chỉ tổ ngồi nhà than thân trách phận, muốn đểcô không suy nghĩ lung tung, thì cần tìm cho cô một việc gì đó đểlàm. Hứa Tân lại càng rỗi, thêm nữa lại kiếm được chiếc xe cũ từnhà bố mẹ, thế là làm lái xe miễn phí

Cuộc sống của CốTiểu Ảnh đã có một bước ngoặt từ một việc mà cô không hề mong muốn.Tất nhiên chính việc này khiến cả ngày cô bận rộn, khuôn mặt xanh xaodần hồng hào lại, khiến ông Cố thấy vui sướng, bà Cố cuối cùngcũng thở phào yên tâm.

Một tuần nữa lạitrôi qua, kỳ nghỉ phép của ông Cố bà Cố kết thúc, họ bước lên xekhách quay về thành phố F. Cố Tiểu Ảnh lại một lần nữa quay về cuộcsống đơn thân, nhưng tinh thần thì đã hừng hực khí thế như xưa.

Nói một cáchnghiêm túc, Cố Tiểu Ảnh rút được ra kết luận thế này: “Câu nói “vấnđề cụ thể thì phân tích cụ thể” quả là một câu nói kinh điển nhấttrên thế giới. Gia đình bạn nếu không có vấn đề này thì cũng có vấnđề khác, vì thế, có bắt chước kinh nghiệm của nhà này hay nhà kiacũng không được; đơn giản nhất là xem mạch bốc thuốc, tìm ra vấn đềcủa chính nhà mình, kê đơn thuốc cho chính nhà mình, dù gì thì cũngchẳng ai nên hi vọng người khác thay đổi vì mình, thế thì cùng tìmmột con đường ở giữa có phải tốt hơn không?”

Nói trắng ra, chỉcần đồng lòng cùng động não, việc gì cũng sẽ giải quyết được!

Vì thế, dù cuộcsống có khó khăn đến mấy, nhưng những lúc quan trọng vẫn phải biếtcứng rắn đưa ra quyết định!

Cũng không thểkhông nói, dù cô giáo Cố có là một nữ lưu manh đầu óc đen tối, thìcũng là một nữ lưu manh cực kỳ trí tuệ!

h ch�@ ,�AM không có chí tiến thủ của anh chàng B, sự tiêu tiền quá mứccủa anh chàng C, sự trăng hoa của anh chàng D… Ở những anh chàng đó luôn có mộtsự thiếu hụt rất lớn, khiến cho dù thế nào cô cũng không thể chấp nhận.

(12) Những ngày sau đótất nhiên cũng không phải thuận buồm xuôi gió, nếu nói kể từ đóQuản Đồng và Cố Tiểu Ảnh quán triệt tư tưởng không cãi cọ nữa, thìđúng là nằm mơ giữa ban ngày!

Thực ra không lâusau, hai người lại cãi nhau một trận, nguyên nhân là một hCố Tiểu Ảnhgọi điện thoại cho Quản Đồng, cũng chỉ định hỏi han mấy câu kiểunhư: “Chỗ anh thời tiết thế nào”, “Hôm nay anh có bận không”, nhưng nóimột hồi lại chuyển sang chuyện Cố Tiểu Ảnh mới đi dự đám cưới củamột đồng nghiệp. Vì đám cưới đó rất lãng mạn, Cố Tiểu Ảnh hâm mộquá không kìm nổi, nên lại nhớ đến lần thứ n cái đám cưới thê thảmcủa mình: muỗi, hương muỗi, nóng nực, mồ hôi, rồi còn cái đêm độngphòng hoa chúc không có “động phòng” nữa, đúng là có không muốn khắccốt ghi tâm cũng không được.

Thế là Cố Tiểu Ảnhkhông nhịn được lại bắt đầu kêu ca: “Quản Đồng, anh nhìn đám cướicủa người ta mới biết, cái nghi thức cả đời chỉ có một lần, nhưthế mợi gọi là trang trọng chứ. Em nhìn chú rể trao nhẫn cưới cho côdâu, hôn lên trán cô dâu, thề nguyền từ giờ không bao giờ rời xa, anhcó biết không, nước mắt em cứ thế trào ra, cảm động quá! Nhớ lạiđám cưới của mình, đúng là, ngoài bị muỗi đốt, mồ hôi mồ kê nhễnhại, thì chẳng có gì nữa cả”.

Quản Đồng ở đầubên kia vừa cười vừa muốn làm dịu tình hình: “Thực ra cũng chẳng cógì, mấy thứ đó trong đám cưới, chẳng qua cũng chỉ là hình thức…”

Chưa nói hết câu, CốTiểu Ảnh như bùng nổ: “Cái gì? Hình thức? Quản Đồng anh đã từngnghiên cứu mỹ học hình thức luận có khác, nên cái gì trong mắt anhcũng chỉ là hình thức. Em muốn mua quần áo đẹp thì anh bảo quần áochỉ là hình thức; em nói sau này muốn đặt tên gì cho con, anh nóicái tên cũng chỉ là hình thức; em nói buổi tối nấu món gì, anh nói ăn gìcũng được, chỉ là hình thức… Có phải anh nhìn gì cũng chỉ ra hìnhthức không?”

Quản Đồng lạicười, rõ ràng điểm rắc rối lớn nhất khi nói chuyện qua điện thoạilà không nhìn thấy mặt nhau, vì thế Quản Đồng không biết Cố Tiểu Ảnhlúc này đang hận không có người ở đây để cô chan tương đổ mẻ, cấuđầu rút ruột!

Quản Đồng cũngmuốn làm công tác tư tưởng cho Cố Tiểu Ảnh: “Toàn những chuyện đã quarồi, cứ nhấn mạnh vào những chuyện không có ý nghĩa làm gì cho mấtthời gian? Nếu em có thời gian thì chẳng bằng làm việc vó ý nghĩahơn, như đọc sách, soạn bài chẳng hạn. Chuyện đám cưới, em thấy quantrọng thì nó quan trọng, thấy không quan trọng thì là không quantrọng. Dù sao thì cũng chỉ là đê khác nhìn mà thôi mà …

Nói dài dòng độvài phút, đột nhiên phát hiện ra bên kia không có động tĩnh gì, QuảnĐồng còn nghĩ: Con quỷ nhỏ này tính cách dạo này đúng là tốt lênthật! Không ngờ lại dễ dàng cho qua như thế?

Thế là anh vội“alô, alô” mấy tiếng, Quản Đồng hỏi: “Tiểu Ảnh, em còn đó không?”

“Em vẫn đang ngheđây”, Cố Tiểu Ảnh lạnh lùng nói, “Quản Đồng, em công nhận, anh nóiđúng, đám cưới là làm cho người khác nhìn, đúng là hình thức. Theolý của anh, mình mặc gì, ăn gì, ở đâu, đi xe gì, con cái có thôngminh hay không, vợ có đẹp hay không… hết thảy đều là hình thức,đúng không?”

Quản Đồng khôngbiết trong hồ lô của Cố Tiểu Ảnh còn có thuốc gì, nên không nói gìnữa.

Cố Tiểu Ảnh nóitiếp: “Ừ thì các anh lên làm quan rồi, ra ngoài ngồi Audi 2.0 hay 2.4,trong hội nghị ngồi hàng ghế khách chính hay khách phụ, được giớithiệu là chủ tịch hay phó chủ tịch… đều là những chuyện thườngngày, về bản chất cũng chỉ là hình thức, đúng không?”

Quản Đồng càngchẳng giám ho he gì. Lấy nhau gần một năm nay, nếu còn không biết đâylà điềm báo vợ anh sắp nổi trận lôi đình, thì có mà bị đao.

Cố Tiểu Ảnh cườinhạt: “Chủ tịch huyện Quản, làm quan to đến đâu, phụ trách công việcgì, được phân quản bộ phận nào… những thứ này rõ ràng là hìnhthức, vậy tại sao có rất nhiều người – bao gồm cả anh nữa – lại đâmđâu vào? Anh coi nhẹ chuyện em để ý đến một đám cưới vì chỉ có ýnghĩa hình thức, nhưng mà anh lại phấn đấu quên mình cho cái quyềnchức – mà cũng chỉ là hình thức, như vậy có phải là nực cườikhông?”

Quản Đồng cứngmồm, đầu anh như tê liệt, tuy thế, chút lý trí còn lại đã nói vớianh là dường như Cố Tiểu Ảnh nói thế cũng không sai… chỉ có điều anhhơi không hiểu, tại sao hai vợ chồng lại nâng chuyện cãi cọ đếntầm mỹ học cao siêu thế

Rất lâu sau, QuảnĐồng mới thở dài, sốt ruột nói: “Bà xã, thực ra lúc đó em cũng nóiđám cưới quá phiền phúc, rồi sau đó người nói đám cưới quá khủngkhiếp cũng là em… lần nào cãi nhau em cũng giở nợ cũ ra, em khôngthấy mệt à?”

Cố Tiểu Ảnh sữngngười, bực tức như giảm đi một nửa. Dường như đến lúc này cô mớinghĩ ra, lúc đầu, đúng là mình đã nói những lời như thế.

Đó là trước lúcquyết định về thành phố R tổ chức lễ cưới, bạn thân hồi đại học củaQuản Đồng kết hôn. Quản Đồng bận tối mắt tối mũi bốn ngày làm phùrể. Đám cưới xong trên đường về nhà, Quản Đồng than thở chán chường:cưới xin đúng mệt mỏi, nhà cậu ta có bao nhiêu họ hàng mà có đến 50mâm cỗ?

Cố Tiểu Ảnh chỉđứng một bên quan sát rồi rút ra kết luận: năm mươi mâm cỗ thì chóngmặt thật… Đến đám cưới chúng mình, nhất quyết không làm to nhưthế, nếu không thì riêng đi chúc rượu em đã mệt chết ngất rồi.

Lúc đó, Quản Đồngmệt đến mức chẳng còn sức đâu mà gật đầu, nhưng vẫn còn nhớ câu màCố Tiểu Ảnh nói.

Tuy thế, anh khôngbiết rằng, phụ nữ có thể không quan tâm đến cái hoành tráng của 50mâm cỗ, nhưng lại không thể không coi trọng thành ý của một đám cưới.

Đầu điện thoại bênnày, Cố Tiểu Ảnh hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén sự bực bội,thấp giọng nói: “Được rồi. Quản Đồng, em thề rằng đây là lần cuốicùng em nhắc lại chuyện này. Sau ngày hôm nay, em cũng không đả độnggì đến đám cưới này nữa. Tuy thế, ngày hôm nay, em phải nói hết,nếu không, anh lại bảo kiếm chuyện làm quà”.

Cố Tiểu Ảnh nói rấtchậm, nhưng mỗi lời nói đều rõ ràng rành mạch: “Quản Đồng, chẳngphải anh thích dùng hình thức để giải thích vấn đề sao? Vậy thì emnói cho anh biết, thế giới xung quanh chúng ta là một thế giới trànngập các loại hình thức, những thứ vật chất và sự theo đuổi vềtinh thần, cái nào không phải là hình thức? Nhưng tại sao chúng tavẫn cần nhà để ở, cần việc tốt để làm, cần có tiền đồ, khôngphải vẫn là chúng ta vì chúng ta vẫn có sự mong muốn bản năng đốivới hình thức hay sao. Vì thế, phụ nữ cũng như đàn ông, đều rất coitrọng hình thức, nhưng hai người khác nhau ở chỗ, những cái hìnhthức mà phụ nữ coi là quan trọng, thì lại chính là những cái đànông coi là không quan trọng, còn cái đàn ông coi trọng, thì phụ nữlại chẳng coi là gì hết; nói trắng ra thì chính là do cơ sở thẩmmỹ của mỗi người một khác. Do vậy, anh không thể vì thế mà cho rằngtiêu chuẩn của người khác là hoàn toàn vô lý, đúng không?”

Quản Đồng trầm tư, một lúc sau mới trả lời: “Hình như… cũng cólý.”

Cố Tiểu Ảnh thở ra,dường như đến lúc này cô mới hiểu thế nào gọi là sức cùng lựckiệt. Cô tựa lưng vào ghế sofa, nhắm mắt lại, nói: “Quản Đồng, thựcra em cũng không nói ngoa, thực sự em nghĩ đám cưới không cần phải xahoa. Đám cưới quá xa hoa không chỉ mệt mỏi, mà còn ảnh hưởng khôngtốt đến cán bộ nhà nước như anh. Tuy thế, đối với người con gái, đámcưới giống như lần sinh ra thứ hai, đây là một chuyện hệ trọng, cóthể chỉ cần năm ba bàn tiệc, nhưng vẫn cần có cảm giác trang trọngchứ. Nhưng đám cưới của chúng mình, thực sự chỉ khiến em có cảmgiác bị đối xử không ra gì. Em tủi thân, vì em cảm thấy mình như cọcđi tìm trâu, thì làm sao tâm lý thoải mái cho được. Quản Đồng, anh đãbao giờ từng nghĩ chưa, nếu em thực sự là người con gái thích hưvinh, thì em có chấp nhận cái căn nhà tập thể xây cách đây ba chụcnăm này của anh không? Em có đồng ý lấy anh mà không có đến cả nhẫnđính hôn không?”

Nói đến câu cuốicùng này, giọng cô thấp xuống. Nói một hồi nãy giờ, cô mới cảmthấy cãi cọ đúng là một chuyện quá mệt mỏi. Dù là thắng hay thua,đều mệt mỏi. Cô thở dài: “Có những điều, nói ra được là tốt. Emthề, từ ngày hôm nay, em sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa,anh cứ yên tâm”.

Không khí tự nhiênchùng hẳn xuống. Một lúc lâu, trong điện thoại chỉ có tiếng thởnặng nề của hai người. Không biết là bao lâu sau, Cố Tiểu Ảnh mới nghethấy Quản Đồng thở dài, anh nói: “Bà xã, anh để em phải tủi thânrồi”.

Vào lúc nghe thấycâu này, Cố Tiểu Ảnh thấy mũi mình cay cay, nước mắt to ra.

Có lẽ, cũng chínhkhoảnh khắc đó, Cố Tiểu Ảnh nhận ra, sự trách cứ của con gái thườngkhông lâu, chỉ cần vài câu an ủi, bao nhiêu ấm ức lại xẹp xuống, lòngmềm ra, lúc nào cũng thế.

Nhưng cũng có điềuthú vị, đó là sau này, mỗi khi nhớ lại lần cãi nhau này, Cố Tiểu Ảnhluôn có cảm giác về một “cột mốc”. Cũng may, kể từ ngày hôm đó, côcũng nhận ra mình chẳng qua cũng chỉ là một cô gái tầm thường,thích nhắc lại chuyện cũ, mà cũng không dễ tha thứ. Cô thậm chícũng biết, dù là mình, hay những người con gái khác, dù bề ngoàicó dịu dàng ngoan ngoãn đến mấy, thì cuộc sống cũng vẫn có nhữngmặt cẩu thả và vô lý. Chỉ có điều, trước khi lấy chồng, bố mẹ họbao dung cho tất cả những điều đó. Vì thế, mọi nhược điểm đều đợiđến khi lấy chồng mới lộ ra. Nói cách khác, đây không phải là sailầm của hôn nhân, mà là sự tất yếu của hôn nhân.

Thực ra, Cố Tiểu Ảnhcũng rất ghét con người mình thấp thoáng cái sự nhỏ nhen đó, nhưngcũng chẳng biết làm thế nào; cô chỉ là một người con gái bìnhthường, không phải là thần thánh, nên dù cô có cố gắng yêu cầu mìnhtốt hơn nữa, thì cũng chẳng phải là để làm gương cho người khác, màlà để cuộc sống của mình thảnh thơi, dễ chịu hơn… chỉ có vậythôi.

Vì thế, kể từngày hôm đó, tuy họ vẫn cãi cọ, giận dỗi, dọa dẫm nhau, nhưng về tâmlý, cả hai như ngầm hiểu rằng, có một số chủ đề sẽ được đánh dấu,xe đi đến đó, nhất định phải vòng sang đường khác.

Có câu rằng: phíatrước là ngõ cụt, hi vọng nằm ở khúc quanh.

Lại có câu rằng:con người khó kiểm soát nhất không phải là thế giới, mà là chínhbản thân mình.

Giờ đây, với haicâu nói này, Cố Tiểu Ảnh và Quản Đồng có lẽ bắt đầu hiểu.

Đến mùa thu, Cố TiểuẢnh ngắm được mấyăn hộ, đều là phòng có hai phòng ngủ một phòngkhách, xây từ cuối những năm 80 hoặc đầu những năm 90, cách khu tậpthể Tỉnh ủy chưa đến hai bến xe, chia bình quân mỗi mét vuông khoảng5000 tệ.

Vừa đúng cuốituần, Cố Tiểu Ảnh triệu gấp Quản Đồng về thành phố G xem nhà. Trênđường về nhà, Quản Đồng gật đầu tán thành: “Được đấy, mua căn nhànào cũng được, miễn là giá cả hợp lý, chia phòng phù hợp, xung quanhphương tiện đầy đủ, bố mẹ ở thế là thích hợp nhất”.

Cố Tiểu Ảnh ngẫmnghĩ, rồi nói với Quản Đồng: “Căn phòng này không phải mua cho bốmẹ, mà là mua cho chúng mình”.

Quản Đồng hơi ngạcnhiên: “Tại sao thế?”

Cố Tiểu Ảnh xua xua:“Hết cách rồi, em nghĩ tập thể Tỉnh ủy môi trường tốt, an toàn hơncho người già, có nhà ăn và nhà trẻ cơ quan, ăn cơm hay đón cháu đềutiện. Chúng mình ở bên ngoài, nhỡ có chuyện gấp thì về được ngay”.

Quản Đồng sữngngười một lúc rồi thốt lên: “Điều này thật sự anh chưa nghĩ đến…nhưng em nói đúng, chúng mình còn trẻ, đi lại dễ hơn, đúng là nên đểbố mẹ ở trong này”.

Anh cảm động nhìnCố Tiểu Ảnh, muốn nói một câu gì đó tỏ lòng cảm kích nhưng chẳngbiết nói gì, cuối cùng nắm lấy tay Cố Tiểu Ảnh.

Cố Tiểu Ảnh khẽ mỉmcười: “Không có gì đâu, anh chẳng cần nói gì đâu, em hiểu mà”.

Nghe được câu nóinày, Quản Đồng lại càng cảm thấy ấm áp, càng không biết nên nóigì.

Giờ đây, Quản Đồngcảm thấy ký ức về cơn ác mộng vừa qua có thể coi như “Tái ông thấtmã”. Anh càng biết thế nào là biết ơn sự hi sinh và khoan dung củangười sống bên cạnh mình.

Anh không biếtrằng, có những lúc Cố Tiểu Ảnh cũng trăn trở về chuyện này. Cóẽ,phải từng trượt ngã rồi mới biết nỗi khổ của nhau. Lời dặn dò củabà Cố lúc sắp rời khỏi thành phố G vẫn còn vọng bên tai: “Với đànông, con không bao giờ được hi vọng cái gì họ cũng biết, nếu vừa biếtlàm quan, vừa biết kiếm tiền, vừa biết làm việc nhà, lại biếtthương vợ… Nếu trên đời có loại đàn ông như thế, thì anh ta cũngchẳng thèm lấy con” – Câu nói này là quá đủ, quả là rõ ràng. Tuythế, Cố Tiểu Ảnh phải thừa nhận, đây là một câu nói thật.

Lúc đó cô quay đầunhìn người đàn ông bên cạnh mình, tướng mạo cũng đẹp trai, tính tìnhhiền lành, hiếu thảo với cha mẹ, có chí tiến thủ… nếu mình vẫncòn đòi hỏi thêm rằng anh phải thập toàn thập mỹ, thì có phải làbới lông tìm vết quá không?

Về chuyện này,lời từ biệt của ông Cố trước khi đi lại càng tuyệt vời. Ông vỗ vỗvai con gái, cười hí hí nói: “Con gái cưng, con cũng phải biết giữchút thế cho mình chứ? Mèo thu nhận hổ làm đồ đệ thì vẫn phải giữlại cái chiêu leo cây… Con phải giữ lại sức cạnh tranh then chốt, thìsau này mới có uy trước mặt con gái mình, đúng không nào?”

Cố Tiểu Ảnh nghe xonglà vui ngay. Đúng quá còn gì, ông Cố ở cơ quan xem ra cũng có quyềnuy lắm, thế mà về nhà cũng bị bà Cố mắng không biết bao nhiêu lầnvề những lỗi vớ vẩn kiểu như quét phòng khách mà quên quét phòng ăn,giặt cổ áo mà quên giặt tay áo. Nhưng món cá chua ngọt, hải sâm xàotỏi, mực nhồi thịt mà ông làm… thì đúng là tuyệt tác!

Thế là, Cố Tiểu Ảnhđã nghĩ thông rồi. Thôi được rồi, anh không biết nấu cơm cũng được,chỉ cần thích ăn cơm vợ nấu, ăn được cả đời, ăn đến “đầu bạc rănglong” là được rồi; anh rửa bát tốn nước cũng được, có lẽ phải nhưthế mới rửa sạch được, rốt cuộc thì có phải ai cũng rửa được sạchhết vi trùng đâu, chỉ cần tạo cảm giác nhìn thấy sạch là ổn rồi;anh thích thu dọn đồ đạc thì thu dọn đồ đạc, từ giờ mình sẽ cốgắng xếp hết đồ của mình vào thùng giấy, hoặc dán thêm tờ giấy bênngoài, ghi “tuyệt đối không động vào”; anh làm việc nhà tay chân vụngvề, nhưng đã có ý thức chia sẻ việc nhà, mình cũng chẳng nhấtthiết phải yêu cầu hoàn hảo; còn khiếu thẩm mỹ của anh không tốtthì thôi không kéo anh đi shopping nữa, vừa tốn thời gian vừa tốn côngsức; còn chuyện anh hội họp, làm thêm, đi xa nhận chức không vềnhà… thì rồi chẳng phải anh cũng sẽ quay về đó s

Thế là, trong cáithời tiết mùa thu mát mẻ đó, Cố Tiểu Ảnh và Quản Đồng nắm tay nhaubước trên con đường xe qua lại tấp nập. Mỗi người đều theo đuổi suynghĩ của mình, có điều lần này không phải trăm mối tờ vò, mà lànhững niềm vui khoan khoái. Dưới ánh nắng mặt trời, nét mặt họ tươitỉnh, như một đôi tình nhân đang trong giai đoạn hạnh phúc nhất.

Trong cơn gió selạnh mùa thu, Cố Tiểu Ảnh nắm tay Quản Đồng kéo đi, vừa đi vừa nhúnnhảy, đi qua trước cửa siêu thị, cô vẫn không quên quay đầu nhìn vàocửa kính bên cạnh. Quản Đồng nhìn theo ánh mắt của Cố Tiểu Ảnh, rồibuồn cười vì con quỷ nhỏ làm ra vẻ như nhìn hàng hóa, nhưng thực rađang tự ngắm mình, hơi tý lại lấy tay vuốt vuốt lọn tóc xòa xuốngtrước trán, trông thật tinh nghịch.

Quản Đồng khẽ mỉmcười.

Đây chính là quãngthời gian, cũng là những năm tháng bình yên của họ.

Lời kết Rồi cũng sắp sangđông.

Đúng thứ bảy, Cố TiểuẢnh đi Bắc Kinh tham dự hoạt động quảng cáo cho cuốn sách mới. Hôm đócó tuyết rơi, nhưng hiệu sách Tân Hoa vẫn có rất nhiều độc giả. Cố TiểuẢnh nhìn đoàn người xếp hàng rồng rắn, nhìn khuôn mặt tươi cười thânthiện, thỉnh thoảng lại có các em bé gái hâm mộ đến xin chụp ảnhcùng, cô bồi hồi nghĩ: nếu có một người đứng đây, mỉm cười nhìn cô,thì tốt biết mấy?

Đã gần một thánganh không về nhà rồi, tuy ngày nào cũng gọi điện thoại, nhưng lờinói thì chẳng thể nào ấm áp bằng những cái ôm trong những ngày đônglạnh giá thế này. Cảm giác ấm áp đó, cùng với mùi hương trên cơ thểanh, khiến cô nhớ đến cồn cào gan ruột, nhất là sau khi đến Bắc Kinh,vào buổi tối, một mình cô ở trong cái khách sạn tận đường vành đaiba của Bắc Kinh, cứ nhớ đến anh là chỉ muốn đáp máy bay để về ngayvới anh, không rời xa nữa, dù có về cái huyệnành lạc hậu âm u kiacũng được.

Đúng thế, hóa ralà như vậy, tình yêu ở đâu thì gia đình ở đó.

Nghĩ lại mới thấyđúng là khác nhau nhiều quá: Trước khi lấy chồng, đã có rất nhiềulần cô đến Bắc Kinh một mình để tham gia các hoạt động văn hóa, trongquãng thời gian đó, một mình cô lang thang trong thành phố rộng lớn,thăm hoàng thành và tứ hợp viện, những ngôi nhà cao tầng và đámngười đông đúc, những vở kịch ngắn và các buổi hòa nhạc… Nhữnglúc đó cô vui vẻ biết bao, sự vui vẻ đó bắt nguồn từ sự tự do màcô thích thú, cùng sự thảnh thơi không trói buộc, không bị hạn chế.Thậm chí cô từng nghĩ, nếu có thể ở lại đây, không quay về nữa thìtốt biết bao?

Nhưng chỉ có nămrưỡi, mới có hơn 500 ngày trôi qua mà cô đã thay đổi, đã biết nhớnhung, hồi tưởng. Thế giới của cô ngoài những vở kịch nói, triểnlãm mỹ thuật, hòa nhạc, còn có rất nhiều điều quan trọng, như việcở bên cạnh Quản Đồng, làm một cô vợ nhí nhảnh, rúc vào lòng anh,chẳng muốn rời xa.

Vậy là, cô kinhngạc nhận ra: Cái thành phố rực rỡ sắc màu này lần đầu tiên mất đisức hấp dẫn trước cô. Không phải vì nơi đây không thú vị, mà bởi vìcuộc sống của cô, có một nơi thú vị hơn nơi này.

Việc đó không liênquan gì đến sự phồn hoa của thành phố, mà bởi vì, gia đình ở đâu,thì tình yêu ở đó.

Trong đại sảnh ồnào của nhà sách, Cố Tiểu Ảnh vừa ký tên vừa nghĩ ng̣i lan man, nhữnglúc ngẫm ngợi chuyện này, ánh mắt cô trở nên mơ màng.

Bởi thế, khi âmthanh đó vang lên phía trước cô, Cố Tiểu Ảnh nghĩ ngay rằng do mình quánhớ Quản Đồng đến mức tưởng nhầm là nghe thấy tiếng anh. Rồi lúc côngẩng đầu lên, trong ánh mắt vẫn còn đang mơ màng, một lẫn nữa côlại tưởng mình nhìn nhầm.

Nhưng rõ ràng“hình bóng” đó sau khi cầm được cuốn sách có ký tên của cô vẫn đứngnguyên trước bàn, mỉm cười hỏi: “Em chỉ viết cho anh có mấy chữ đóthôi

Cố Tiểu Ảnh bấtgiác cúi xuống nhìn cái tên mình viết lên sách theo quán tính, mộtgiây sau ngẩng phắt lên, mở to mắt, nhìn chằm chằm bóng dáng trướcmặt, thất thanh gọi: Quản Đồng?

Cố Tiểu Ảnh lấy taydụi dụi mắt, nhìn lại: Đúng là Quản Đồng rồi?!

Cô những mong muốnđược chạm vào người con trai đang cầm cuốn sách cách cô một cái bàntrước mặt. Đúng là Quản Đồng phải không? Bằng xương bằng thịt?!

A a a a a a a a a !Đúng là Quản Đồng rồi?!

Hóa ra, anh muốndành cho cô một sự ngạc nhiên?!

Sao bây giờ anh lạithông minh thế nhỉ!!

Hạnh phúc trong timCố Tiểu Ảnh đột nhiên nở to ra như một quả khinh khí cầu, dần dần baylên trời! Nước mắt cô trào ra nóng hổi nhìn người con trai đứng trướcmặt, thấy anh mỉm cười cúi xuống, chỉ chỉ về phía khu vực triểnlãm sách lý luận chính trị, khẽ nói: “Anh đợi ở bên kia nhé…”

Cố Tiểu Ảnh hối hảgật đầu, nhìn theo mãi cho đến khi người biên tập viên giật giật tayáo, cô mới quay đầu lại tiếp tục ký tên. Kể từ lúc đó, trên môi CốTiểu Ảnh bắt đầu có một nụ cười ngây ngô, và cứ như thế cho đến cuốibuổi.

Sau này, Cố Tiểu Ảnhvẫn luôn nhớ: Khi cô và người biên tập viên rời khỏi khu vực ký tên,Quản Đồng mỉm cười đứng ở cửa nhà sách, trong màn tuyết rơi lácđác, bóng dáng như sáng lên, mà nụ cười của anh sao mà ấm áp, khiếncô không thể nào quên được.

Vì ở chỗ đôngngười, nên chẳng có cảnh ôm nhau. Cô chỉ đi chầm chậm về phía anh,mỉm cười đặt tay mình vào bàn tay anh đang giơ ra, còn anh thì kéocái mũ nhung của cô ra, thuận tay xoa xao đầu cô, thấy đôi mắt cườicủa cô dần biến thành một vầng trăng cong cong, và cũng mỉm cười.

Họ nắm chặt taynhau, quay người đi ra khỏi Nhà sách Tân Hoa, bước vào trong màn tuyết.Trên con đường lầy lội không có cảnh đẹp nên thơ như trong các bộ phimtruyền hình Hàn quốc, mà là những đám bùn sau khi tuyết tan và nhữngbước chân liêu xiêu trên mặt băng, nhưng, phong cảnh đẹp đẽ nhất khôngphải là cánh đồng tuyết trắng mênh mông trong phim, mà chính là bàntay đưa ra đỡ lấy mình trước khi trượt ngã vì đám tuyết trơn trên mặtđất kia.

Ngày hôm đó gióthật là mạnh.

Những cơn gió cấp7, cấp 8 thổi tung những bông tuyết, táp vào mặt người đi đường rátcóng. Cố Tiểu Ảnh nheo mắt, cúi đầu, chỉ muốn rụt cả đầu vào chiếckhăn choàng. Cô cũng chẳng nhìn đường, chỉ tin tưởng đi theo Quản Đồngđang dìu cô, từng bước từng bước một.

Giữa màn tuyếttrắng, cô muốn cứ đi như thế này, nắm chặt tay anh, đi theo anh, mãimãi.

Đúng vậy, đúng làphải đi qua quãng đường này, và nhìn con đường người khác đi qua, mớibiết rằng, thứ giấy của hôn nhân giấy, chính là một tờ giấy trắngrất đỗi bình thường. Nó trắng tinh không có gợn vết, bạn muốn tô vẽgì cũng được, mà nó cũng rất mỏng manh, khẽ chạm là rách.

Hóa ra, cái đượcgọi là “hôn nhân giấy” không phải là năm đầu tiên sau đám cưới, mà làcả cuộc đời sau đám cưới.

Có thể chắc chắncâu chuyện chưa kết thúc, mà mới vừa bắt đầu…

(¯`’•.¸(♥)¸.•’´¯)♪ღ♪*•.¸¸.•*¨¨*•.¸¸¸.•*•♪ღ♪¸.•*¨¨*•.¸¸¸.•*•♪ღ♪•*

░░░░░░░░░░░░░H░Ế░T░░░░░░░░░░░