Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 15: Chương 15

7:44 chiều – 08/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 15: Chương 15 tại dưa leo tr. 

Dương Duy ở đầu bên kia đã nghiêm túc báo cáo xong công việc, hỏi: “Tần tổng, ý ngài như nào?”Tần Thịnh ừ một tiếng cho có lệ, nói: “Không phải chuyện quan trọng gì, ngày mai lại nói, đêm nay không cần gọi điện quấy rầy tôi.”Dương Duy: “……”Tần Thịnh cúp máy, tắt di động đi, vào phòng để quần áo lấy áo ngủ,sang phòng tắm bên ngoài tắm rửa.Tắm rửa xong, Tần Thịnh quay về phòng ngủ, trong phòng tắm vẫn có tiếng nước chảy, Tang Nguyệt tắm lâu hơn anh nhiều.Tần Thịnh cầm ipad, thất thần ngồi ở trên sô pha xem tin tức tài chính kinh tế.Đã trôi qua tầm năm phút, Tang Nguyệt còn chưa đi ra, nhớ tới cái gì, Tần Thịnh đứng lên, đi đến đầu giường, kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra.Tủ đầu giường có hai ngăn, ngăn dưới có để mấy hộp áo mưa, nhãn hiệu không giống nhau, có mấy nhãn hiệu còn chia theo mùi vị.Tần Thịnh lấy ra một hộp vị dâu tây, để lên ngăn kéo trên cùng.Cuối cùng tiếng nước trong phòng tắm cũng ngừng lại, Tần Thịnh nâng mắt lên nhìn, đi về bên sô pha ngồi xuống, cầm lấy ipad,mắt nhìn vào màn hình, biểu tình nghiêm túc đứng đắn.Ngày đầu tiên dọn lại đây, ở trong căn phòng xa lạ tắm rửa, dòng nước ấm áp theo da thịt chảy xuống, Tang Nguyệt nhìn cái giá bên cạnh bày đầy sữa tắm dầu gội của đàn ông, cũng nhịn không được mà thất thần.Trong phòng tắm phảng phất quanh quẩn mùi trên người anh, Tang Nguyệt trong đầu miên man suy nghĩ, động tác chậm rì rì.Vì tắm hơi lâu, trong phòng hơi nước lượn lờ, hấp hơi làm gương mặt Tang Nguyệt phiếm hồng.Mặc áo ngủ vào, Tang Nguyệt đứng ở trước gương,rút tờ khăn giấy, lau khô hơi nước bao phủ trên gương.Gương mặt tinh tế trắng hồng dần hiện rõ lên trong gương,trên người mặc một cái váy dài ngắn tay, không quá hở hang cũng không bảo thủ.Mở máy sấy sấy mái tóc dài đang ướt dầm dề, trong phòng tắm quá bí, chưa sấy được mấy giây, Tang Nguyệt đã mở cửa phòng tắm ra, nghiêng người nhìn ra bên ngoài.Tần Thịnh ngồi ngay ngắn ở trên sô pha, nghe tiếng máy sấy trong phòng tắm, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra,anh nghiêng mặt qua, liền thấy một đôi mắt to tròn, khóe mắt hồng hồng, từ góc của anh, vừa vặn có thể thấy rõ đuôi mắt ửng hồng của cô, tựa như hoa đào, làm lòng nhộn nhạo.Mái tóc dài đen nhánh rối tung, mấy sợi tóc ướt rũ xuống trên vây ngủ, ở trên vải tơ lụa lưu lại mấy vệt nước, ở trong mắt cô là đồ ngủ quy củ, ở trong mắt anh, xương quai xanh trắng nõn như ẩn như hiện, dưới làn váy lộ ra cổ chân trắng hồng thon nhỏ, làm người ta mơ màng.Anh đã từng nắm lấy, hôn lên, gặm c ắn qua.Tang Nguyệt cũng không biết anh đang suy nghĩ cái gì, thấy trong tay anh cầm ipad, biểu tình nghiêm túc, cho rằng anh đang làm việc, khóe miệng gợi lên một ý cười xin lỗi, hỏi anh, “Trong phòng tắm đóng cửa lại quá bí,em mở cửa ra sấy tóc như này có ảnh hưởng đến anh không?”“Không sao đâu.” Tần Thịnh áp xuống suy nghĩ trong đầu, thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói: “Em cứ sấy đi.”Tang Nguyệt quay người lại, tiếp tục sấy tóc.Cô chỉ sấy khoảng mười phút là đã khô hết tóc.Từ phòng tắm đi ra, Tang Nguyệt liếc mắt nhìn ipad trong tay anh, hỏi: “Đang làm việc sao?”Tần Thịnh làm bộ làm tịch ừ một tiếng.Thật nỗ lực, trước khi cô vào phòng tắm anh đã làm việc rồi, từ phòng tắm đi ra,anh vẫn còn đang làm việc, khó trách Tần gia có nhiều tiền như vậy, thật đúng là giống như người ta nói,càng nỗ lực càng kiếm được nhiều tiền.Anh là người có tiền mà còn nỗ lực như vậy, nghĩ đến số tiền ít ỏi trong tài khoản của mình, Tang Nguyệt cảm thấy mình không có tư cách không chăm chỉ làm việc.Cô cầm lấy di động lên nhìn, nửa tiếng trước, có khách hàng nhắn tin cho cô,liên quan đến bản thiết kế,cô ấy còn có mấy ý tưởng, không biết nhắn giải thích như thế nào, muốn gọi điện nói với cô, hỏi cô có thời gian hay không.Tang Nguyệt trả lời lại: 【Được,giờ tôi có thời gian này,có có tiện không? 】Vị khách hàng này cũng rất bận rộn, chỉ có thời gian nghỉ ngơi mới có thể liên lạc với cô.Tin nhắn vừa gửi đi thì đối phương đã gọi điện đến.Tần Thịnh tắt ipad, đang muốn đứng dậy đi về phía cô, liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại của cô vang lên.Tang Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn anh, nói: “Vậy anh làm việc đi,em cũng còn có việc phải làm.”Nói xong, cô cầm di động, xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa bắt máy.“Uy, chào cô,ngại quá, vừa nãy có chút việc, không đọc được tin nhắn của cô.”Tần Thịnh: “……”Tang Nguyệt đến thư phòng, mở máy tính ra,ghi chép lại yêu cầu của khách hàng.Sửa tới sửa lui rất nhiều lần, đối phương bảo còn cần suy xét lại, có ý tưởng lại nói với cô sau.Tang Nguyệt nhìn thời gian, đã hơn mười một giờ.

Cô buông con chuột ra, duỗi eo về phía sau, đứng dậy rót nước.Trong thư phòng có bình nước riêng, Tang Nguyệt bưng cốc đứng ở trước bình nước rót nước, nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tần Thịnh từ trong thư phòng đối diện truyền đến.“Ân, có thể, nói tiếp đi.”Tang Nguyệt nghiêng đầu nhìn về phía đối diện, ánh đèn sáng chưng từ thư phòng đối diện chiếu lên trên hành lang, cửa phòng không đối diện nhau nên cô không thấy được Tần Thịnh, nhưng cả hai cửa không đóng lại, tiếng của anh có thể lọt sang phòng bên này, có thể nghe thấy anh đang phân phó công việc cho cấp dưới.Ngày mai còn phải đi làm, Tang Nguyệt vốn dĩ định đi nghỉ ngơi sớm một chút nhưng thấy anh vẫn còn làm việc, cô quyết định lại làm thêm một lát nữa.Tang Nguyệt quay về bàn làm việc, tiếp tục làm việc.Bên kia, Tần Thịnh đang cầm di động, nghe Dương Duy báo cáo công việc.Ở đầu kia điện thoại Dương Duy vừa buồn bực, vừa nói lại vấn đề đã nói trước đấy, trong lòng suy đoán liệu ông chủ có phải bị bà chủ đuổi xuống giường không.Vừa nãy còn ý xuân phơi phới đắc ý bảo anh đêm nay không cần gọi điện quấy rầy,anh đã chuẩn bị ngủ rồi,ông chủ lại đột nhiên gọi điện đến,lôi anh từ trong ổ chăn ra bàn bạc công việc, ngữ khí nghe ra phi thường dục cầu bất mãn.Hơn nữa,ông chủ làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, rất ít khi thức đêm làm việc đến sau 10 giờ rưỡi, mà giờ đã là 11 giờ.——Ngoài cửa sổ bóng đêm huyền ảo, bên kia bờ sông ánh đèn màu sặc sỡ tạo thành một khung cảnh lộng lẫy, sặc sỡ loá mắt.Lúc 11 giờ, Nguyễn Anh đã nhắn tin cho Tang Nguyệt: 【Cái váy đỏ của tao có phải ở bên nhà mày không? 】Tang Nguyệt dựa vào lưng ghế nhắn lại: 【Cái nào cơ? 】Nguyễn Anh có rất nhiều váy đỏ.Nguyễn Anh: 【Cái lần trước mua lúc tao với mày đi trung tâm thương mại gần nhà mày ý, cái mày bảo trông rất gợi cảm ấy.

】Hai người thường xuyên đến ở lại nhà nhau, trong nhà đều có quần áo của đối phương.Tang Nguyệt: 【 Không thấy ở nhà mày sao? 】Nguyễn Anh: 【 Không tìm thấy.

】Tang Nguyệt: 【Vậy thì chắc là ở nhà tao rồi.

】Nguyễn Anh: 【mày vào tủ để quần áo trong phòng tao nhìn xem, nếu có thì nói, mai tao qua lấy.

】Tang Nguyệt: 【Sao đột nhiên lại nhớ tới tìm cái váy này? 】Nguyễn Anh: 【 Trong nhà giới thiệu đối tượng xem mắt,nhìn ảnh chụp trông rất đẹp trai, không biết nhân phẩm thế nào,tối mai đi gặp, tao muốn trang điểm xinh đẹp chút.

】Tang Nguyệt không nghĩ tới cô vẫn còn tiếp tục đi xem mắt, này đã là người thứ bao nhiêu rồi.Nguyễn Anh: 【 Tim tao đã chết lặng rồi,tao đã đi gặp hai mươi ba mươi người rồi, không một ai bình thường cả, tao cảm thấy bọn họ thật không bình thường, mẹ tao cứ bảo mắt nhìn tao cao quá, cả ngày lải nhải làm tao to đầu.

】Nguyễn Anh: 【Mày thấy chưa?Váy tao có bên đấy không? 】Tang Nguyệt: 【 Không có, giờ tao không ở nhà, sáng mai về xem cho mày.

】Nguyễn Anh: 【Đã trễ thế này,mày không ở nhà thì ở đâu, ở công ty tăng ca sao? Sáng mai? Mày định tăng ca suốt đêm sao? 】Tang Nguyệt: 【 Không phải, tao dọn sang bên nhà Tần Thịnh ở.

】Nguyễn Anh: 【Mày ở nhà Tần Thịnh á? 】Nguyễn Anh gửi thêm mấy cái icon che mắt tới.Tang Nguyệt: 【Mày đây là có ý gì? 】Nguyễn Anh: 【 Hắc hắc, tao không quấy rầy hai người chứ? 】Tang Nguyệt: “……”Cô chụp mặt bàn làm việc gửi cho cô ấy.【 Không quấy rầy, tao đang ở nhà tăng ca.

】Nguyễn Anh: 【Mày gần đây liều mạng ghê, mỗi lần nhắn tin với mày vào buổi tối mày đều đang tăng ca.

】Tang Nguyệt: 【Tao muốn kiếm tiền mua đồng hồ cho Tần Thịnh.

】Nguyễn Anh: 【 Thật sự không được đâu, tao thấy mày nên từ bỏ đi, người có tài lực như anh ấy,hai người cứ tặng qua tặng lại như thế, tăng ca kiếm tiền mua quà cho anh ấy thì mày có mà mệt chết.

】Tang Nguyệt: 【Anh ấy có tài lực thì sao chứ, anh ấy có tài lực mà vẫn còn đang tăng ca kia kìa, tao đã nghèo hơn anh ấy, lại không biết chăm chỉ thì chênh lệch không phải còn lớn hơn nữa sao.

】Nguyễn Anh: 【……Anh ấy cũng đang tăng ca? 】Tang Nguyệt: 【Đúng vậy.

】Tang Nguyệt từ trên chỗ ngồi đứng lên, đi đến bên cạnh cửa, chụp một tấm cửa thư phòng anh gửi cho Nguyễn Anh.【 Mày nhìn đi, nỗ lực quyết định địa vị mà.

】Nguyễn Anh: 【Này hai người là vợ chồng, vợ chồng ở trong nhà……】Ở trong nhà không làm chút chuyện vợ chồng nên làm mà cứ thi nhau xem ai tăng ca lâu hơn, ai vì công việc mà thức trắng đêm sao?Tang Nguyệt: 【 Không hàn huyên nữa,tao làm việc tiếp đây, sáng mai tao về xem có váy mày ở nhà không cho.

】Nguyễn Anh: 【 Không cần đâu,mày còn phải bận rộn tăng ca kiếm tiền, mai tao tự nhà mày xem.

】Tang Nguyệt: 【Ok, mật mã đổi thành sinh nhật tao rồi.

】Nguyễn Anh: 【OK.

】Rời khỏi giao diện cuộc trò chuyện, Tang Nguyệt bóp bóp cái eo đã ngồi cả một ngày.Đã qua khoảng nửa giờ, Tang Nguyệt nhìn sang bên thư phòng của Tần Thịnh,anh vẫn còn đang làm việc, chưa về phòng ngủ.Tang Nguyệt ngồi thẳng lưng dậy, tiếp tục làm việc.Một lát sau, mắt Tang Nguyệt đã không mở nổi được nữa,nhìn xuống góc màn hình máy tính, đã 12 giờ rưỡi, Tần Thịnh vẫn còn ở thư phòng.Làm việc đến giờ này với Tang Nguyệt mà nói cũng là chuyện bình thường,lúc tập trung làm việc thì đều quên hết mọi thứ.Nhưng hôm nay không biết có phải bởi vì thay đổi chỗ làm việc, trong nhà lại có anh không mà cô vẫn luôn mất tập trung,bình thường làm việc bất tri bất giác đã qua cả ngày, đêm nay tăng ca chưa đến ba giờ lại thấy lâu khó hiểu.Xem ra không đợi được đến lúc anh về phòng ngủ trước, Tang Nguyệt thật sự chịu không nổi nữa, quyết định buông tha cho bản thân,về phòng nghỉ ngơi trước.Tần Thịnh không ở trong phòng, Tang Nguyệt tự tại xốc chăn lên, nằm vào phía bên trong, để lại nửa giường phía ngoài cho Tần Thịnh.Nệm có chút cứng, Tang Nguyệt thích ngủ giường mềm, mới vừa nằm xuống thấy có chút không quen,nhưng mà hôm nay mệt mỏi cả một ngày,nằm xuống liền thiêm thiếp đi, Tang Nguyệt dùng bàn tay sờ sờ nệm,định ngày mai nói với Tần Thịnh một tiếng, bảo anh đổi sang một cái nệm mềm một chút.Tang Nguyệt có yêu cầu rất cao về điều kiện giấc ngủ, không muốn để mình chịu ủy khuất.Nhắm mắt chưa đến vài giây lại có tiếng bước chân truyền đến.Tang Nguyệt theo bản năng mở mắt nhìn ra phía cửa thì thấy Tần Thịnh chậm rãi đi đến.“Xử lí xong công việc rồi sao?” Tang Nguyệt hỏi một câu tượng trưng.Tần Thịnh mím môi, nhàn nhạt ừ một tiếng, thoạt nhìn trông không rất cao hứng.Tang Nguyệt nghĩ công việc anh gặp phải chuyện gì khó khăn vì anh vừa từ trong thư phòng tăng ca xong.

Công việc gặp chuyện phiền lòng là điều bình thường, Tang Nguyệt nhắm mắt lại, không quản anh nữa, tiếp tục ngủ.Một lát sau, Tần Thịnh cũng xốc chăn lên nằm xuống.Tang Nguyệt cảm giác được phía giường bên kia lõm xuống một chút, giường rất rộng,ở giữa hai người còn có một khoảng trống, nhưng Tang Nguyệt vẫn cảm nhận được một hơi thở đầy nam tính bao xung quanh mình,cô bất giác kéo chăn nằm dịch vào bên trong.Trong phòng im ắng, Tang Nguyệt nhắm hai mắt,nằm đợi một lúc vẫn không thấy ánh đèn chói mắt trên trần nhà tắt đi.Tang Nguyệt nâng cánh tay lên che lại đôi mắt, hỏi anh, “Anh có thể tắt đèn không?”Ánh đèn quá sáng làm cô không ngủ được mà cô cũng không mang bịt mắt sang đây.Tần Thịnh thấy cô lấy tay che hai mắt lại, ừ một tiếng, giơ tay tắt đèn..