Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 42

11:39 sáng – 28/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 42 tại dua leo tr 

“Con người anh tớ ấy mà, chỉ cần không nói đến chuyện yêu đương, thì chỗ nào cũng tốt, biết kiếm tiền, biết chăm sóc gia đình, thông minh, chăm chỉ lại không dễ bị lừa gạt.” Tiểu Lạc nói đến đây, có lẽ cũng cảm thấy hơi rát mặt đành cố nén ngượng nói tiếp, “Nhưng hễ cứ yêu đương vào một cái là đầu óc lại không được tốt lắm.”

Hiện tại Chu Hiểu Hiểu và cô về cơ bản đều hành động cùng nhau. Cũng hết cách, công việc của ông chủ mỗi bên hầu hạ y hệt nhau. Show thực tế cũng đã ghi hình đến nửa sau rồi. Từ giờ đài Gia Cầm sẽ sắp xếp cho các cặp đôi minh tinh tham gia một số hoạt động ngoài trời.

Quay ngoài trời thì sẽ có đội ngũ lớn nhỏ theo cùng, tính ra số lượng người mà Hứa Kinh Trập Lương Ngư mang theo là ít nhất, chỉ một chiếc xe, hai trợ lý, cộng thêm một người tài xế phụ trách công việc thể lực.

Sao nam quay ngoại cảnh, Tiểu Lạc và Chu Hiểu Hiểu đành ngồi lại trong xe chờ bọn họ.

Hai người không có việc gì làm bèn ngồi tán gẫu, đề tài nói chuyện của Tiểu Lạc về cơ bản đều là về thầy Lương.

“Ở phương diện tình cảm này anh tớ không được bình tĩnh cho lắm.” Cô nói, “Rất dễ bốc đồng, cậu biết không?”

Chu Hiểu Hiểu nói: “Làm sao mà tớ biết được, tớ nào có yêu đương với thầy Lương.”

Tiểu Lạc: “Dù gì ý cũng như trên mặt chữ cả rồi. Tớ nói với cậu, cậu đừng có nói với thầy Hứa đấy, trước kia anh tớ từng có hai mối tình, đều là ảnh bị đá đó.”

Tài xế đi mua kem, lúc về mua cả cho hai cô gái, rồi lên đằng trước làm một giấc. Chu Hiểu Hiểu hớt một thìa bỏ vào miệng, có phần ngạc nhiên: “Đá thầy Lương á?”

Tiểu Lạc: “Anh tớ là một tên cuồng kiểm soát. Mới đầu tình cảm còn chưa sâu đậm, ảnh đã đưa ra các quy định trước rồi.”

Chu Hiểu Hiểu kinh ngạc: “Anh ấy đã quy định gì với thầy Hứa chưa?”

Tiểu Lạc: “Thì marketing đó thôi. Không phải ký hợp đồng cũng tương đương với quy định à? Còn chuyện bọn họ có quy định riêng gì với nhau không thì không biết được.”

Chu Hiểu Hiểu nghe xong vẫn chưa tin nổi: “Thầy Lương…… đưa ra những quy định gì vậy?”

Tiểu Lạc: “Một ngày phải gọi bao nhiêu cuộc, phải phản hồi tin nhắn trong bao lâu, công việc gì có thể nhận, công việc gì không thể nhận, mặc cái gì, dùng đồ gì, gặp những ai, kết giao với người thế nào, đều phải kiểm soát. Hơn nữa anh tớ cậu còn lạ gì nữa, tính tình không tốt, hở tí là nóng giận. Ảnh mà đã xác định chuyện gì gần như là hết đường thương lượng luôn.”

Chu Hiểu Hiểu: “……”

Tiểu Lạc thông cảm nhìn cô, nói: “Tớ biết, cậu muốn nói anh ấy có vấn đề đúng không?”

Chu Hiểu Hiểu sụp đổ hẳn: “Những chuyện này thầy Hứa có biết không?”

Tiểu Lạc: “Vẻ mặt cậu đừng như vậy, nếu thầy Hứa không biết, làm sao có thể nhẫn nhịn anh tớ lâu như vậy được? Nói thật thì,” Tiểu Lạc nghĩ một lúc, nói bằng giọng thành khẩn: “Tớ cảm thấy thầy Hứa thực ra cũng không bình thường lắm.”

Nhiệm vụ ghi hình ngoại cảnh của show thực tế đối với Hứa Kinh Trập và Lương Ngư mà nói cũng không quá nặng nhọc, quan trọng nhất là lần này đài Gia Cầm cuối cùng cũng chịu sống cho đáng mặt người. Sau khi kết thúc quay ngoại cảnh trở về biệt thự cũng không tiếp tục theo kèm nữa, PD cũng thu hết mic lại: “Vất vả cho hai thầy quá, thời gian sau này có thể thả lỏng hơn rồi.”

Hứa Kinh Trập: “Máy trong nhà vẫn tiếp tục quay sao?”

PD: “Không có tiếng chúng tôi cũng không dùng đến, thầy không cần lo đâu ạ.” Anh ta nghĩ thế nào, lại tự cho là săn sóc bổ sung thêm, “Chúng tôi đã giúp các thầy tắt hết máy quay ở các phòng và nhà vệ sinh rồi, các thầy cứ thoải mái làm việc của mình, không cần để ý đến chúng tôi.”

Ý của câu này gần như chẳng khác gì câu “Tôi biết các anh cũng phải sinh hoạt vợ chồng, tôi không cản trở các anh nữa”. Hứa Kinh Trập cũng không thể tỏ ra ngượng ngùng hay miễn cưỡng, đành phát huy kỹ năng diễn xuất, cảm tạ muôn vàn tiễn PD và quay phim ra đến tận cửa.

Lương Ngư còn đang xử lý công việc, là điện thoại của Dương Kiệt Thụy, y không mở loa ngoài, những cảm xúc ngoài mặt có vẻ tương đối kích động, lớn tiếng đến nỗi Hứa Kinh Trập vừa tiễn các PD về xong đang đi lên tầng cũng nghe thấy.

“Tống Sâm là ý gì hả?” Dương Kiệt Thụy không hề khách sáo với những nam diễn viên có quan hệ cạnh tranh, mặc dù Tống Sâm ra mắt sớm hơn Lương Ngư vài năm, giải thưởng cũng không thiếu. “Anh biết Hứa Kinh Trập là sư đệ của anh ta, nhưng lên chương trình cũng không thể ăn nói vô tội vạ như vậy được, trái không được, rồi phải không được. Hứa Kinh Trập có nói gì với anh ta rồi hả? Chuyện này không nằm trong hợp đồng đâu, chúng ta phải bảo mật đó! Còn nữa, anh xem chương trình rồi, chuyện Hứa Kinh Trập không có phản ứng là sao đấy? Trai thẳng giả gay à? Chú có biết bây giờ trên Weibo người ta nói thế nào không? Đài Gia Cầm cũng thật là, mấy chuyện thế này mà cũng phát sóng được. Phải rồi, cặp vợ chồng kế bên cãi nhau cũng bị chiếu hết cả, nhưng bọn họ giống chúng ta được sao? Anh nhất quyết không để yên đâu, anh phải tìm bọn họ……”

“Được rồi.” Lương Ngư thấy Hứa Kinh Trập đi đến liền cắt ngang luôn sự oán trách của Dương Kiệt Thụy. Giọng điệu y khá cứng rắn: “Mấy chuyện thế này anh đăng bài thanh minh trên Weibo là được rồi, không cần phải nói với tôi.”

Dương Kiệt Thụy: “Chú tưởng viết bài thanh minh mà dễ à, rồi nội dung viết gì đây? Giải thích tường tận nguyên nhân cậu ta không có phản ứng hả? Chú biết chắc?”

Lương Ngư đương nhiên không biết, lúc trước y tra cứu không ít bài trên Xban, cách nói gì cũng có. Kiểu gì kết quả rút ra cuối cùng cũng là “Chia tay đi, anh ta không yêu bạn”. Xem hết cảm xúc của y cũng bùng nổ, nếu không phải buổi tối Hứa Kinh Trập ôm lấy y hôn hít mãi, rồi lại ngọt ngào dỗ dành khiến y nóng hết cả tai, có khi y cũng cảm thấy mình không thể tiếp tục ghi hình nữa rồi.

Lương Ngư biết mình có vấn đề, lúc không yêu đương thì y hẵng còn là người bình thường, yêu vào thì hai chữ bình thường tròn méo ra sao y cũng chẳng hay biết.

Hứa Kinh Trập đứng ở chỗ xa, không làm phiền đến y, chắc là Trương Mạn cũng nhìn thấy hot search rồi nhưng không dám gọi điện thoại mà chỉ gửi tin nhắn.

“Có chuyện gì vậy?” Cô không sốt ruột như Dương Kiệt Thụy, dù gì thì quan hệ giữa Tống Sâm và Hứa Kinh Trập cũng không tệ, hiệu quả chương trình cũng rất tốt, không cần vì một mồi lửa trên Weibo mà run như cầy sấy làm gì. “Cậu với Lương Ngư không có vấn đề gì chứ?”

Hứa Kinh Trập trả lời cô: “Không có gì, bây giờ trên Weibo người ta nói sao?”

Trương Mạn cũng không dông dài với anh, gửi bài đăng Weibo của mấy blogger cho anh xem, có bài dẫn dắt dư luận, có bài phân tích lý trí, khách quan. Mọi người chỉ xem câu “Không được” kia của Tống Sâm là đang đùa giỡn, nhưng chuyện quay cả đoạn “không phản ứng” vào vẫn khiến người ta bàn tán khá rôm rả.

Hai câu này đều là do chính miệng Lương Ngư nói ra, nên khó tránh khỏi bị những kẻ có ý xấu lợi dụng nhắc lại nhiều lần đưa lên hot search. Đương nhiên cũng có những cái chẳng dễ nghe gì, mắng bọn họ trói buộc marketing, dối gạt quần chúng, nói Hứa Kinh Trập rõ ràng là trai thẳng còn giả gay. Hứa Kinh Trập chẳng để tâm mấy, nhưng không biết là có mấy acc clone nhận tiền của ai, chuyên nhằm vào Lương Ngư viết những bài đăng bôi đen dài. Chủ yếu là không biết bọn họ đào được tin xấu từ đâu ra, lại còn ăn nói đâu ra đấy. Nói con người Lương Ngư mắc bệnh cuồng kiểm soát, chia tay với những người trước kia đều lấy tài nguyên ra để bịt miệng. Nhân phẩm phải nói là tồi tệ đến cùng cực, những năm đầu ra mắt chưa có chống lưng còn đi bán mông cho người ta. Trong số đó thậm chí còn đề cập tới gia đình của Lương Ngư, nói y chính là đồ sói mắt trắng không biết ơn sinh thành, vứt bỏ dòng tộc, vô cảm ích kỷ.

(*) Sói mắt trắng: chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.

Hứa Kinh Trập xem xong cũng không biết tỏ vẻ gì, anh nghĩ một lúc rồi nhắn tin trả lời Trương Mạn: “Đăng bài thanh minh đi, kiện luôn những kẻ ăn nói bừa bãi đó cho em.”

Trương Mạn: “……” Cô làm cộng sự với Hứa Kinh Trập lâu như vậy rồi, rất hiếm khi nhìn thấy ông chủ nhà mình cứng rắn với truyền thông xã giao. Trước đây cũng không phải Hứa Kinh Trập chưa gặp những chuyện vô căn cứ, nhưng trong cơn giận dữ đòi kiện luôn thì đây mới là lần đầu tiên.

“Kiện ai đây?” Cô lại khó nén hỏi thêm một câu, “Kiện người mắng cậu hay là kiện người nói hai cậu giả vờ marketing?”

Hứa Kinh Trập: “Kiện mấy người bôi đen Lương Ngư ấy, kiện chết bọn họ cho em. Mở bao nhiêu clone thì kiện từng ấy cái, chị moi hết ra kiện cho em.”

Trương Mạn: “……”

Lương Ngư bên kia đã cúp điện thoại. Hứa Kinh Trập cũng không hỏi y xem Dương Kiệt Thụy định xử lý như thế nào. Anh để Trương Mạn đăng bài thanh minh tình cảm ổn định của hai người. Còn về chuyện kiện anti, tác phong phòng làm việc của Hứa Kinh Trập như sấm rền gió cuốn, không nhiều lời ra công hàm luật sư luôn, vậy nên cần chuẩn bị một chút.

Anh nói hết những chuyện này với Lương Ngư, y nghe xong lại bật cười: “Sao em còn tức hơn cả tôi vậy?”

Hứa Kinh Trập nói với vẻ mặt dửng dưng: “Mồm bọn họ cũng giống như beep vậy, phải cọ cho sạch vào.”

Lương Ngư đớ người vui vẻ mỉm cười, y vẫy tay gọi Hứa Kinh Trập, nói: “Em qua đây.”

Hứa Kinh Trập bước qua đó, Lương Ngư khẽ cúi đầu nhìn anh, tầm mắt cũng lướt một lượt trên khuôn mặt Hứa Kinh Trập. Lương Ngư là một người rất biết cách sử dụng ánh mắt, tầm nhìn giống như chất lỏng lập thể, quét qua mỗi chỗ mà y muốn nhìn cho thật kỹ.

“Tôi đã nói bao giờ chưa?” Lương Ngư chợt lên tiếng, “Khuôn mặt này của em mà không để làm tình thì cũng đáng tiếc thật đấy.”

Hứa Kinh Trập hơi cau mày, anh nhìn y, bất đắc dĩ nói: “Nói luyên thuyên cái gì đấy hả”. Anh khựng lại rồi bảo: “Hơn nữa em cũng không thể làm tình được.”

Lương Ngư thoáng ngỡ ngàng, y cười cười, chỉ xem như Hứa Kinh Trập đang nói đùa: “Ý em là sao?”

“Ý trên mặt chữ ấy.” Hứa Kinh Trập cụp mắt xuống, anh không nhìn y nữa, giọng điệu hết sức bình tĩnh: “Em không thể làm tình với ai cả, không chỉ đơn giản là làm nữ hay nam.”

Anh im lặng thật lâu mới nhìn Lương Ngư, cuối cùng mới mở miệng: “Không phải là em không có phản ứng với anh, mà là vì em không thể. Rối loạn cương dương do tâm lý anh biết chứ? Em đã bị thế này nhiều năm nay rồi.”

Như lời bác sĩ Trần, có những bí mật quả thực có thể cần tới sự sẻ chia. Khi Hứa Kinh Trập nói ra câu cuối cùng, anh cảm tưởng như lưỡi dao cầu kề trên gáy cuối cùng cũng chém xuống.

Đương nhiên, khoảnh khắc đó chẳng qua chỉ là đầu rơi xuống đất, sau này anh vẫn sẽ phải tiếp tục sống với cái cổ không đầu đó.

Biểu cảm Lương Ngư không thay đổi mấy, Hứa Kinh Trập cũng không xác định được y là nghe không hiểu hay gì. Người đàn ông này cứ nhìn chăm chăm vào anh, rất lâu sau mới hỏi lại như để xác nhận: “Em nói em bị liệt dương hả?”

Hứa Kinh Trập: “……” Cũng đâu cần phải nói toẹt ra vậy.

Lương Ngư quan sát biểu cảm của anh, tầm mắt thấp dần xuống dưới, lia thẳng xuống chỗ thắt lưng anh.

Hứa Kinh Trập không kìm nổi nữa, anh có phần xấu hổ: “Có gì đẹp đâu mà nhìn?”

Lương Ngư miệng thì nói không có gì nhưng lại tiến thêm một bước đến gần anh khiến hai người gần như là sắp dính lấy nhau.

Hứa Kinh Trập: “……”

Lương Ngư: “Anh xem được không?”

“……?” Hứa Kinh Trập ù ù cạc cạc, “Xem, xem cái gì cơ?”

Lương Ngư: “Xem chỗ ấy của em.”

Hứa Kinh Trập vô thức nhìn máy quay ở hành lang, Lương Ngư cũng nhận ra. Y chẳng do dự lâu, kéo cổ tay Hứa Kinh Trập, lôi anh vào gian trong của phòng thay đồ.

Hứa Kinh Trập hơi hoảng, chẳng qua vẫn cố gắng duy trì thái độ bình tĩnh, hỏi: “Anh muốn làm gì?”

Sức Lương Ngư lớn đến lạ thường, y không nói năng gì, trở tay khóa cửa phòng thay đồ lại, ánh mắt chăm chú nhìn nửa thân dưới của Hứa Kinh Trập. Hứa Kinh Trập lui dần về phía sau, phòng thay đồ chỉ rộng có nhiêu đó, lùi thêm nữa là chạm vào tủ, không có chỗ nào để cho anh trốn tránh nữa.

“Anh chỉ xem thôi.” Lương Ngư vẫn bước đến trước mặt anh, đến tận lúc y quỳ xuống, Hứa Kinh Trập có muốn ngăn lại cũng đã muộn rồi.

Quần thể thao bị kéo xuống gần đầu gối, để giữ được lớp quần lót cuối cùng Hứa Kinh Trập chỉ có thể nằm lên sàn nhà, anh giãy giụa đến độ mặt đỏ hết cả lên, cũng không biết là vì tức hay vì mệt, tóc mái dính lên phần trán ướt đẫm, hậm hực nổi giận: “Anh đừng như vậy mà Lương Ngư, em sắp nổi giận rồi!”

Lương Ngư ngại tay của anh vướng víu nên vắt chéo hai cổ tay Hứa Kinh Trập kéo thẳng lên đỉnh đầu. Y cũng không cố ý kiểm soát lực nên “xoẹt” một tiếng, quần lót của Hứa Kinh Trập trực tiếp bị xé rách.

Hứa Kinh Trập: “……”

Giọng nói của Lương Ngư có phần kỳ thú: “Bên dưới của em ít lông thật, màu sắc cũng nhạt nữa.”

Hứa Kinh Trập thực sự cảm thấy rất thẹn thùng, anh nhắm chặt mắt, chân đá loạn về phía Lương Ngư, khép chặt hai đầu gối không để cho y nhìn.

Lương Ngư “chậc” một tiếng, dứt khoát đè cả người mình lên, nhìn từ trên cao xuống ép Hứa Kinh Trập tách hai chân ra.

“Cũng không hẳn là không có phản ứng.” Lương Ngư khẽ lẩm bẩm, tay còn lại của y nắm lấy phía dưới của Hứa Kinh Trập, động tác vuốt ve lại hết sức dịu dàng.

“Em nhìn này.” Y vừa làm, vừa cúi đầu xuống, Hứa Kinh Trập hét một tiếng chói tai, toàn thân đều run rẩy.

“Được rồi, đừng có giận mà.” Trong miệng của Lương Ngư còn đang ngậm thứ kia, lúc nói chuyện có phần hàm hồ, y thủ thỉ dỗ dành Hứa Kinh Trập: “Anh hôn nó giúp em nhé, hôn chút xíu là được rồi.”

*****

Tiểu kịch trường: Ăn bánh kem

Thật ra Hứa Kinh Trập rất thích ăn đồ ngọt, nhưng đây là bí mật từ đó giờ chỉ có mình anh biết.

Lương Ngư cũng chỉ vô tình phát hiện ra qua một miếng bánh kem trong một lần y quay phim. Khi ấy để tăng thêm độ chân thực và đời thường cho tình tiết phim, bọn họ đã chọn đặt bánh socola ngàn lớp trứ danh từ một tiệm bánh ngọt nổi tiếng gần chỗ quay.

Hứa Kinh Trập tới thăm đoàn. Sau khi Lương Ngư kết thúc phân đoạn của mình cũng cầm một miếng bánh ngàn lớp trong số đó mang về khách sạn.

“Để tối ăn.” Ý Lương Ngư là tối nếu y đọc kịch bản mà đói thì sẽ ăn. Y biết Hứa Kinh Trập kiểm soát cân nặng rất nghiêm, xưa nay không động vào mấy món này.

Hứa Kinh Trập bảo “ừ” nhưng chờ đến tối tự dưng anh lại hỏi: “Được ăn bánh kem chưa vậy?”

Lương Ngư đang học kịch bản. Y cũng quên khuấy chuyện bánh kem, ù ù cạc cạc nhìn Hứa Kinh Trập mới nhớ ra, vô thức bảo: “Anh không đói.”

“À.” Cũng không nhìn ra là Hứa Kinh Trập có vấn đề gì, anh ngồi cùng y thêm lúc nữa lại hỏi: “Anh muốn ăn bánh kem không?”

Lương Ngư chăm chú nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng mới vỡ lẽ: “Em muốn ăn à?”

Hứa Kinh Trập mím môi, bảo: “Đâu có, em sợ anh đói.”

Lương Ngư không nói gì. Y cầm bánh kem ra, tự xúc một miếng. Hứa Kinh Trập vẫn nhìn y chằm chặp.

“Một mình anh ăn không hết.” Lương Ngư cố tình cho anh một cái thang xuống, “Em ăn hộ anh một ít nhé?”

Hứa Kinh Trập chớp chớp mắt. Anh khẽ bảo: “Em chỉ ăn một miếng thôi đó.”

Lương Ngư đưa bánh kem cho anh.

Một lúc sau Hứa Kinh Trập lại bảo: “Em ăn thêm miếng nữa.”

Lương Ngư bật cười. Y cúi xuống hôn môi Hứa Kinh Trập rồi đưa hết bánh kem cho anh.

“Em đáng yêu thật đấy.” Lương Ngư không kìm nổi phải nói.

Đã hết chap rồi. Mời các tình yêu đọc sang chap tiếp theo của truyện nào.