Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 54

11:40 sáng – 28/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 54 tại dua leo tr 

Trương Mạn cảm thấy tuy trong giới thời trang và phim ảnh Dương Kiệt Thụy có được ưu thế tài nguyên do ông trời ưu ái, nhưng khoản xử lý khủng hoảng lại hỏng bét. Đương nhiên là Chuột Dương đây khá là am hiểu chuyện kinh doanh người hâm mộ, mua thủy quân mắng tay đôi chưa thua bao giờ.

Có thể là vì từ khi ra mắt đến giờ Lương Ngư chỉ chủ yếu phát triển mảng điện ảnh, sớm giành Ảnh đế củng cố, hào quang rực rỡ, cơ bản là không sợ điều tiếng làm tổn hại. Diễn xuất và giải thưởng hoàn toàn có thể che đậy cho những thiếu sót khác của y. Thật ra đây cũng là vận số của mỗi ngôi sao. Xét trên một góc độ nào đó, tuy Lương Ngư không có cảm giác yêu cầu đạo đức quá cao như Hứa Kinh Trập, thường xuyên khiến cho đoàn đội không có việc gì làm. Nhưng những người hầu hạ y cũng khá là nhàn hạ, chăm tốt quá nên ngang ngược thành quen rồi.

Nếu đặt vào một bộ phim truyền hình hay show tuyển chọn gì đó, Dương Kiệt Thụy chính xác sẽ là loại quản lý bị fan hâm mộ viết áp phích chữ to, yêu cầu “cút xéo”.

Trương Mạn nghe nói gần đây Dương Kiệt Thụy đang lăng xê mấy cậu idol show sống còn. Cô cảm thấy làm như vậy cũng tốt, con chuột này cần phải trải nghiệm đòn hiểm của các fan hâm mộ, thì mới biết làm quản lý khó nhằn như thế nào.

“Nếu thầy Hứa đã không đi thảm đỏ cùng đoàn phim vậy thì chắc chắn phải đi cùng thầy Lương rồi.” Đến tận lúc này trong lòng Trương Mạn vẫn chưa hết phiền muộn, tuy quả thực là vì trước đó Hứa Kinh Trập đã quạnh quẽ quá lâu rồi, dẫn đến ngay cả Trương Mạn cũng bắt đầu hoài nghi về tính hướng của anh, nhưng cô không ngờ cuối cùng lại bị Lương Ngư đào góc tường.

Phải, hiện tại xã hội cũng cởi mở rồi, đồng tính cũng không tính là vết nhơ gì. Nhưng cũng không hẳn là không có người lên tiếng phản đối. Cả nền văn hóa chính trị vẫn còn tương đối bảo thủ như trước, nên đến bây giờ người thực sự tung đòn hiểm, trực tiếp kết hôn hơn nữa còn công khai “tuyên truyền” cũng chỉ có Lương Ngư và Hứa Kinh Trập. Tiền đề vẫn phải là địa vị trong giới của họ đủ cao, lấn át được những thứ lộn xộn kia.

Rõ ràng là Dương Kiệt Thụy còn chưa hay biết Lương Ngư và Hứa Kính Trập đã âm thầm hủy thỏa thuận. Gần đây vì chuyện doanh thu phòng vé cộng với show tuyển chọn mà hắn vẫn chưa xuống được đất. Cậu Đường Miên dưới trướng đó Trương Mạn cũng nghe nói rồi, Center đoạn tầng* xuất đạo. Với mức độ hùn vốn khủng bố của các fan, chắc là Dương cũng kiếm được đầy túi từ đó, cứ như rớt vào hũ dầu mè vậy. Dù gì thì công ty phim ảnh cũng là của Lương Ngư, chia hoa hồng từ doanh thu phòng vé kiểu gì Lương Ngư chả chiếm phần lớn. Tiền có nhiều hơn nữa cũng là của công ty và Lương Ngư. Nhưng dẫn dắt mấy idol thì khác, mảng này Lương Ngư thả cho hắn làm, với bản lĩnh của Dương Kiệt Thụy, kiểu gì cũng vơ vét được không ít.

(*) Đoạn tầng: Có xếp hạng cao vượt bậc so với người đứng dưới

Cuối cùng Trương Mạn vẫn không nhịn được, tốt bụng nhắc nhở hắn một câu: “Tuy thầy Lương phóng đãng bất kham, tự do quen rồi, nhưng anh Dương vẫn là nên quản cậu ta một chút.”

Dương Kiệt Thụy đơ ra mất một lúc, đầu óc lại chẳng hồ đồ. Chẳng qua rõ ràng là hướng tư duy của hắn có vấn đề, về cơ bản không có nghĩ theo hướng tình cảm của hai người phát sinh biến hóa: “Ây dà, chuyện gia đình thầy Lương chị Mạn cứ yên tâm đi, thầy Lương không làm gì sai, mấy dự đoán trên mạng đều là ác ý thôi. Thầy Hứa kiện nhanh, nếu không thì chúng tôi cũng sẽ kiện.”

Trương Mạn: “……” Bộ tôi là kiểu người nhọc sẽ lòng mấy chuyện này hả? Ai để tâm nghệ sĩ nhà anh từ bé đến lớn ăn uống đ** ẻ ra làm sao?!

Dương Kiệt Thụy cuối cùng còn mặt dày chêm vào một câu: “Tiện thể cô cảm ơn thầy Hứa đã kiện anti hộ tôi nhé, nếu như có chi phí luật sư gì đó, đừng quên gửi hóa đơn. Tôi đảm bảo nhất định sẽ nói thầy Lương thanh toán!”

Tinh Quang Đại điển đều do đại xưởng* và vài nền tảng khác đảm nhận, tuy không nằm trong quy mô trao giải cấp quốc gia, nhưng cũng là bữa tiệc quan trọng nhất dành cho các ngôi sao trong giới. Đoàn đội các nhà có thể nói là thần tiên đánh nhau, từ tạo hình thời trang đến chụp hình, chỉnh ảnh, đừng nói là sao nữ, sao nam cũng không thể để thua trên phương diện này được

(*) Đại xưởng: cách cư dân mạng gọi các công ty lớn, ví dụ như Xưởng Ngỗng (Tencent), Xưởng Gấu (Baidu), Xưởng Mèo (Alibaba)….

Hoạt động bắt đầu lúc tám giờ tối nhưng có sao nữ từ sáng sớm ngày hôm trước đã đến khách sạn đăng cai tiệc tối để chuẩn bị, bắt đầu không ăn không nói, nước cũng không dám uống mấy. Buổi chiều Trương Mạn đến hội trường, đa phần các quản lý và trợ lý đều sẽ đến thăm dò địa điểm trước. Chu Hiểu Hiểu ở lại với Hứa Kinh Trập, lần này để Thái Thái đi theo.

Dọc đường chạm phải mấy stylist thời trang ôm lễ phục chạy tới chạy lui, Trương Mạn còn có thời gian bát quái với Thái Thái: “Xem ra là bị đụng hàng, phải đổi ngay lập tức rồi.”

Cùng một hoạt động gần như sẽ không phát sinh chuyện đụng hàng, đoàn đội các nhà sẽ ngầm trao đổi với nhau. Thế mà còn bị đụng, xem ra là đắc tội người ta rồi. Địa vị cao chèn ép địa vị thấp, cố ý không để cho người ta mặc đồ.

Đi theo Trương Mạn Thái Thái cũng được mở mang kiến thức, biết được chuyện nào có thể can thiệp, chuyện nào không. Hai người tìm chỗ ngồi xong xuôi, chụp vài tấm ảnh, lúc ra ngoài lại chạm mặt quản lý của La Dao Duệ.

Tăng Niên đã ngoài bốn mươi, là một trong số ít những người ở cái tuổi này rồi vẫn còn tại nhiệm. Hắn chăm sóc rất tốt, hoàn toàn không nhìn ra tuổi thật, một thân âu phục tinh tế, khiêm tốn, mỉm cười với Trương Mạn.

“Anh Tăng.” Trương Mạn vẫn rất kính trọng Tăng Niên. Cô đưa tay ra bắt tay Tăng Niên, hàn huyên: “Cô La đã đến rồi ạ?”

Tăng Niên: “Sao nữ nhà người ta đều đến sớm như vậy, như cô ấy đến thế là muộn rồi.”

Trương Mạn cười, Tăng Niên ngoài miệng nói như vậy, nhưng thực ra là rất thương nghệ sĩ nhà mình. Hắn mắt cao hơn đầu, trước giờ không thèm để La Dao Duệ đi lên con đường dùng nhan sắc áp đảo mà hắn không vừa mắt, mà phải theo định hướng phẩm chất và thành tích.

Hai người nói chuyện một hồi, lại lục tục nhìn thấy thêm mấy quản lý và trợ lý nữa đến thăm dò tình hình. Trong giới đều là cúi đầu không thấy, ngẩng đầu thấy, Trương Mạn và Tăng niên lại là quản lý nổi danh, dẫn dắt nhất ca, nhất tỷ trong giới. Những người có tư chất, trải nghiệm không bằng chắc chắn sẽ chủ động đến chào hỏi. Tăng Niên không thích xã giao như vậy, nói được mấy câu rồi rời đi. Trương Mạn đối phó với mấy người xong, cũng chuẩn bị đi. Thái Thái đảo mắt một vòng, đột nhiên ghé vào tai cô, nói khẽ: “Người phải đổi lễ phục là Khương Nguyệt Minh.”

Trương Mạn nheo mắt, xác nhận lại: “Nữ chính bộ phim Tết của Lương Ngư?”

Thái Thái: “Không tính là nữ chính, bộ phim Tết đó phần diễn của cô ấy còn nằm ngoài tam phiên.”

Nói vậy cũng không sai, bộ phim đó của Lương Ngư về cơ bản là toàn các ông lớn, phần diễn của Khương Nguyệt Minh không nhiều, nhưng cũng khá nổi bật. Cô ấy cũng không phải là bình hoa yếu ớt, rất mới mẻ. Nhưng dù gì cũng là tân binh, diễn xuất đừng nói đọ được với Lương Ngư, ngay cả diễn chung với ngôi sao võ thuật Mạch Cửu cũng hơi đuối. Nhưng Hứa Kinh Trập lại cảm thấy cô gái nhỏ này rất có tiềm lực.

“Cô ấy có một đôi mắt biết nói, nhìn ai cũng chứa chan tình cảm, khá hiếm đấy.” Đó là nguyên văn lời Hứa Kinh Trập khi đó.

Trương Mạn nghĩ ngợi một lúc rồi gửi tin nhắn cho Hứa Kinh Trập.

Một lúc sau, người kia đã nhắn lại.

Trương Mạn gật đầu với Thái Thái.

Quản lý của Khương Nguyệt Minh họ Quách, cũng là người mới như cô. Nghe nói hai người là bạn cùng trường nhưng khác lớp, cùng nhau dốc sức làm việc. Khi ấy có thể gặp được phim của Lương Ngư cũng chỉ là đi thử may mắn thôi. Nhờ ưu thế từ việc xuất thân chính quy, thông qua một buổi tuyển chọn, Lương Ngư đã đích thân chọn cô. Nếu không có khi giờ cô vẫn còn đang chạy vai quần chúng trong các bộ phim điện ảnh và truyền hình mạng, thi thoảng thì nhận công việc người mẫu cho các thương hiệu tiêu dùng nhanh trên Taobao, không còn việc gì làm nữa thì làm lễ tân cho các buổi lễ cắt băng khánh thành.

Không biết Tiểu Quách đang gọi điện cho bên thương hiệu nào, giọng nói khép nép, có phần nghẹn ngào. Cô ấy chỉ im lặng rơi nước mắt, từng giọt, từng giọt rơi xuống không ngừng. Thái Thái đi đến bên cạnh, đưa khăn giấy cho cô ấy. Tiểu Quách nhìn thấy cô, lại nhìn thấy Trương Mạn phía sau cô, cả khuôn mặt đều ửng đỏ.

“Chị Mạn.” Cô cúp điện thoại, giọng nhỏ như muỗi kêu, gọi xong, cũng không biết phải nói gì tiếp.

Trương Mạn không biết phải làm sao thở dài, nói: “Thầy Lương nói chị tới tìm em, bảo là đoàn phim có trang phục dự phòng của thương hiệu, vừa để người đưa đến cho cô Khương rồi.”

Tiểu Quách sợ gần chết, mặt hết đỏ lại trắng, lúng túng nói: “Chuyện, chuyện này cũng làm phiền thầy Lương quá.”

Giọng Trương Mạn có phần nghiêm khắc: “Cô Khương đâu chỉ đến đây một mình, cô ấy còn đại diện cho cả đoàn phim, có vấn đề gì em cũng nên thương lượng với đoàn. Em là quản lý, những lúc thế này không đi tìm sự giúp đỡ, còn sợ phiền phức cái gì, rốt cuộc em nghĩ thế nào vậy hả?”

Tiểu Quách bị cô giáo huấn một tràng, người ít nhiều cũng tỉnh táo hơn, chỉ có điều vẫn chưa cầm được nước mắt, òa khóc như mưa.

Trương Mạn dở khóc dở cười, dịu giọng đi: “Được rồi, đừng khóc nữa, mau về với cô Khương đi. Buổi tối đi thảm đỏ mà khóc đỏ mắt vậy biết làm sao đây?”

Buổi trưa Hứa Kinh Trập gần như không ăn uống gì, khoảng 1 giờ chiều đoàn đội bắt đầu làm tạo hình, đợi khi làm được một nửa tóc thì Lương Ngư đến.

Y ngồi phía sau Hứa Kinh Trập, ngắm nhìn người trong gương một lúc, lại đưa ra ý kiến về tạo hình.

Hứa Kinh Trập cười nói: “Anh đừng quản em nữa, tự làm của mình trước đi.”

Âu phục đặt may của Lương Ngư không giống với bộ của Hứa Kinh Trập, hoa văn và cắt may hết sức đơn giản, lưu loát. Sau khi thay xong, thợ trang điểm cạo râu cho y trước.

“Em hỏi mượn lễ phục của La Dao Duệ cho Khương Nguyệt Minh rồi.” Có quản lý như Tăng Niên, phía thương hiệu liên hệ với La Dao Duệ đâu chỉ có một bên, muốn mượn mấy bộ đều không vấn đề gì. Lương Ngư cùng lắm chỉ xem như nợ ân tình người ta một lần, trái lại La Dao Duệ nợ y nhiều tiền mạt chược như vậy, cứ xem như trừ một lần nợ rồi.

Hứa Kinh Trập có hơi tò mò: “Tăng Niên có biết nghệ sĩ nhà anh ta nợ tiền anh không?”

Lương Ngư nhìn anh, lạnh lùng nói: “Đến chính anh ta còn nợ tiền anh”

Hứa Kinh Trập: “……” Anh không ngờ Tăng Niên mà cũng có thể bị Lương Ngư lừa đánh mạt chược.

Lương Ngư: “Có vẻ La Dao Duệ cũng biết ai ngáng đường Khương Nguyệt Minh rồi.” Sắc mặt y trầm xuống, cười khẩy: “Rặt một lũ phế vật không ngóc đầu lên nổi, chỉ biết giở trò sau lưng.”

Hứa Kinh Trập không nói gì, anh nhắm mắt lại để kẻ eyeliner, mò mẫm vươn tay ra, nắm lấy đầu ngón tay của Lương Ngư.

Hai người dùng chung một phòng trang điểm, Tiểu Lạc và Chu Hiểu Hiểu theo bên cạnh, thu hết sự tương tác của hai người vào tầm mắt. Kể từ sau lần Hứa Kinh Trập đứng trước mặt cô và Trương Mạn nói muốn giải trừ thỏa thuận, cô đã siêu thoát. Với fan cp còn gì có thể hạnh phúc hơn khoảnh khắc “bọn họ là thật” này nữa không? Không có gì sất! Lâu đài thần tiên của cô sẽ mãi sừng sững giữa cao nguyên Tharsis trên sao Hoả, bất cứ ai cũng không thể nào công phá được pháo đài của cô.

(*) Cao nguyên Tharsis: cao nguyên núi lửa rộng lớn nằm gần xích đạo ở bán cầu tây của Sao Hỏa.

Tác giả có lời muốn nói: Các bạn phải tin tôi, tôi đã bao giờ ngược tình cảm của nhân vật chính chưa?

Mỗi lần lấp hố, tôi đều sẽ khiến cho tình cảm hai người ngọt ngào hơn nữa. 

Đã hết chap rồi. Mời các tình yêu đọc sang chap tiếp theo của truyện nào.