Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Kiếm Hiệp Huyết Ảnh Nhân Chương 8: Cốc Vạn Niên bỗng là tuyệt địa – Hổ Đầu sơn hội tụ cao nhân

Chương 8: Cốc Vạn Niên bỗng là tuyệt địa – Hổ Đầu sơn hội tụ cao nhân

3:02 sáng – 20/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 8: Cốc Vạn Niên bỗng là tuyệt địa – Hổ Đầu sơn hội tụ cao nhân tại dua leo tr 

Đêm nay ánh trăng vàng vẫn soi vằng vặc. Nhưng nhờ đang mang tâm trạng bình yên nên đối với Triệu Thái khung cánh này thật êm ả, đến nỗi chợt lẩm bẩm :

– Ngươi lâm cảnh côi cút đã lâu chưa? Riêng ta, dù đã trải qua cảnh hẩm hiu đó những bốn năm nhưng đôi khi vẫn cảm thấy buồn man mác, nhớ và xót xa cho những gia thân đã sớm lìa đời, nhất là lúc được một mình lặng ngắm cảnh đất trời thật bao la này. Ngươi liệu có chung tâm trạng chăng?

Lý Nghi buông tiếng cười lạt :

– Ngươi quá ủy mị, chẳng khác gì hạng nữ nhân. Phần ta, nhớ gia thân thì luôn nhớ. Nhưng là nhớ để nung nấu thêm phẫn hận. Tóm lại, để khóc thương cho những gia thân đã không may vắn số uổng mạng, ta tự hứa, chờ khi báo thù xong, lúc đó ta nguyện sẽ khóc một lần cho thỏa.

Nghe xong, Triệu Thái đang tư thế nằm ngửa để ngắm trăng thanh lập tức xoay sấp lại và ngồi bật dậy :

– Ngươi cũng mau ngồi lên. Ta có điều này cầu nói với ngươi và nhất là hai chúng ta phải thật sự minh bạch về nhau.

Lý Nghi liền ngồi lên, xoay lại để được diện đối diện với Triệu Thái :

– Tại sao lại là lúc này? Ngươi không còn buồn nhớ những gia thân nữa ư?

Triệu Thái chỉnh dung nghiêm mặt, tự biết Lý Nghi thừa nhìn thấy nhờ có ánh trăng vàng soi rất tỏ :

– Mượn khung cảnh để nói lên tâm trạng kỳ thực chỉ là cách giúp ta dò xét thêm phần nào nữa về dụng tâm cũng như chủ ý đích thực của ngươi. Về chủ ý thì ta đã rõ, ngươi có mối gia thù cần báo, tương tự ta. Còn về dụng tâm, hãy nói thật đi, có phải ngươi vẫn nhẫn nại đi theo ta là do bị cuốn hút từ vật đã từng là sở hữu của sư phụ ta?

Ký Nghi không hề ngần ngại khi chấp nhận nhìn thẳng vào mắt Triệu Thái :

– Nếu ta thừa nhận là có thì sao? Hoặc phủ nhận thì sao?

Triệu Thái gằn giọng :

– Nếu thừa nhận thì giữa ta và ngươi dĩ nhiên hãy còn nhiều điều để tiếp tục tỏ bày cùng nhau. Còn như phủ nhận, hừ, hoặc ngay lúc này chúng ta chia tay, hoặc tệ hơn ngươi cứ thẳng thắn trở mặt, hễ đả bại được ta thì vật gì đó ta đã lấy ở ngôi miếu sẽ thuộc về ngươi. Hãy chọn đi.

Lý Nghi nhăn mặt :

– Có cần tỏ ra khẩn trương như thế không? Vả lại, giả như ta thừa nhận thì còn những điều gì nữa ngươi muốn cùng ta tiếp tục tỏ bày?

Triệu Thái vẫn giữ nguyên sắc mặt hằm hằm khi tiếp tục gằn giọng :

– Nghĩa là ngươi thừa nhận? Đúng không? Nhưng chớ lo lời thừa nhận của ngươi sẽ khiến ta trở mặt. Trái lại, vì ta cũng có mối gia thù phải báo nên thật sự vẫn cần một bằng hữu chung cảnh ngộ như ngươi.

Lý Nghi phì cười, hy vọng sẽ xua tan bầu không khí chợt trở nên nặng nề giữa họ :

– Được rồi, ta thừa nhận. Huống hồ ngươi cũng rõ ta đang có bản lãnh kém như thế nào so với Môn chủ Không Không môn từng tuyệt tình nhẫn tâm toan giết ta để diệt khẩu. Thế nên ta không thể không mong muốn nhờ vật của sư phụ ngươi sẽ giúp ta đắc thủ tuyệt kỹ hầu luyện thành bản lãnh thượng thừa.

Triệu Thái tuy chờ đợi điều này nhưng lúc được nghe vẫn biến sắc :

– Ngươi… hừ, quả nhiên ta đoán đúng. Dù vậy, được rồi, vì đã hứa nên ta tạm bỏ qua dụng tâm xấu xa mà thật ra là thủ đoạn của ngươi lần này.

Và để trấn định, Triệu Thái hít vào một hơi thật sâu, sau đó hắng giọng hỏi :

– Ta cũng không ngại bày tỏ vẫn có cách khiến ngươi toại nguyện. Dĩ nhiên kể cả ta đang hy vọng sẽ đắc thủ tuyệt học tương tự ngươi. Nghĩa là ta sẵn lòng chia sẻ với điều kiện ngươi cũng sẻ chia bằng cách giúp ta giải tỏa một vài nghi vấn mà ta cho rằng ngươi thừa năng lực để đáp. Thoạt tiên. ngươi phải hay không phải nữ nhân đang cải dạng nam nhi?

Câu hỏi của Triệu Thái gây phản ứng thật mạnh ở Lý Nghi :

– Cái gì? Ngươi cho Lý Nghi ta là nữ nhi? Sao lạ vậy? Ta cũng như ngươi, nghĩa là vóc dáng bên ngoài hoàn toàn tương tự người, nếu ta là nữ nhi thì ngươi là gì? Cũng là nữ cải nam trang chắc? Thiên địa quỷ thần ơi, ngươi có bằng chứng gì không? Ý ta muốn hỏi dựa vào đâu ngươi có ý nghĩ kỳ quặc này, bảo ta là loại người như vậy? Có hay không có? Hả?

Triệu Thái bối rối :

– Dựa vào đâu ư? Kỳ thực thì… thì…

Lý Nghi chồm đến, kề mặt thật gần Triệu Thái :

– Tức là ngươi không có? Hoàn toàn chẳng có bất kỳ một bằng chứng lớn nhỏ nào cả? Vậy tại sao ngươi có ý nghĩ này? Lại còn không ngại miệng hỏi thẳng vào mặt ta nữa? Sao vậy, Triệu Thái? Này, nhìn đi, nhìn ta cho kỹ đi. Mặt ta như thế nào mà là nữ nhân cải nam trang ư? Có đúng không? Sao? Nói gì đi chứ? Đừng ngậm câm miệng như thế chứ?

Triệu Thái lắc đầu thở dài, ngoảnh mặt qua một bên, ngại đến độ không dám nhìn vào Lý Nghi :

– Ta biết hỏi như thế không phải. Huống hồ năm sáu ngày qua, cứ mỗi khi có dịp ta đều tìm cách nếu không lén nhìn dò xét thì cũng dùng biện pháp này khác để thử ngươi. Và ta đành thú nhận dù từng nghĩ ngươi có thân phận nữ nhi nhưng cuối cùng phát hiện ở ngươi thật sự chẳng có gì khác ta. Người ta bảo, hễ nam tu thì nữ nhũ. Mà quả thật, phần phía trước của ngươi vẫn cứ phẳng lỳ, lại không ngại bất kỳ mọi động chạm này nọ với ta. A… nghĩ lại ta thật ngốc, đã quá ngây thơ để tin lời bọn họ, cho rằng Lý Nghi ngươi chính là nữ cải dạng thành nam.

Lý Nghi thu người về, vì hài lòng nên không cần giữ thái độ áp đảo Triệu Thái nữa :

– Bọn họ là những ai? Cớ gì bảo ta là loại người như thế?

Triệu Thái nhờ đó mới dám quay mặt trở lại để nhìn Lý Nghi :

– Ngươi có nhớ lần bị ta bắt quá tang, sau đó bị ta chộp vào phía sau ngươi để thu hồi một vật chỉ là thỏi Thạch Son? Sau động thái đó, lúc ngươi đã bỏ đi, chính bọn Quách Phú Dĩ, Tề Nhuận, Trình Hạo và cả Thạch Lang nữa đều quả quyết ngươi có thân phận nữ nhỉ. Họ còn hỏi ta, lúc chạm vào ngươi có phát hiện một cảm giác gì đó khác lạ không. Nghe họ hỏi, ta ngơ ngẩn và cố nhớ lại. Và vì bị họ hỏi mãi, ta đành đáp…

– Ngươi đáp như thế nào?

Triệu Thái gượng cười :

– Còn thế nào nữa? Vậy là ta đành chịu bọn họ chê, nào là quá khờ khạo, nào là ngốc nghếch, được chạm tay vào thân ngà vóc ngọc của nữ nhân mà chẳng biết tận hưởng, thế nên chẳng phát hiện bất kỳ cảm giác nào khác lạ.

Lý Nghi nhìn chú mục vào Triệu Thái :

– Nghe đây, họ dựa vào đâu để đề quyết ta là nữ nhi?

Triệu Thái nhăn nhó :

– Họ không giải thích, chỉ bảo, cứ thoạt nhìn qua là biết ngay. Và cuối cùng ta đoán, thì ra họ vẫn thường lẻn vi phạm thanh quy của Huyền Vũ đạo quán, từng đam mê mỹ tửu, dĩ nhiên cũng không loại trừ hành vi từng thân cận nữ sắc. Thế nên họ mới bảo, chỉ cần thoạt nhìn là biết ngay thân phận của ngươi.

Lý Nghi cũng nhăn nhó :

– Bọn họ thật là… Mà này, ngươi nói đi, có còn tin nữa chăng vào những lời nhảm nhí của họ?

Triệu Thái thở hắt ra và phì cười :

– Còn gì nữa mà tin. Vả lại, ai trong họ cuối cùng cũng để lộ chân tướng, là từng có nhị tâm đối với Huyền Vũ đạo quán, một nơi đã cưu mang giáo dưỡng họ nên người. Những kẻ có tâm địa như thế thì bất kỳ lời nào nói ra cũng chẳng đáng tin.

Lý Nghi cũng phì cười :

– Tốt lắm, vậy là một nghi vấn nữa của ngươi đã được giải tỏa. Còn gì nữa không? Nhưng đừng bảo là sẽ hỏi về lai lịch thân thế của ta đấy. Vì cũng như ngươi từng nói, bản thân ngươi vẫn có ẩn tình chưa thể tỏ bày. Thì ta cũng vậy.

Triệu Thái vụt nghiêm trở lại :

– Chỉ còn một nghi vấn nữa thôi. Nhưng ta đã nghĩ lại, quyết không thể nêu nghi vấn đó ra nếu chưa đề xuất với ngươi một điều thật hệ trọng.

Lý Nghi lại nhăn nhó :

– Vậy thì thôi. Vì ta đâu muốn bị ngươi hạch hỏi như thể tra vấn mãi.

Triệu Thái liền thở dài, đồng thời từ từ nằm xuống trở lại, mắt ngó nhìn trăng ở trên cao :

– Cũng được. Muốn thôi thì thôi. Và tóm lại ta chẳng còn gì để nói với ngươi nữa. Ngủ đi, mai chúng ta chia tay. Không phiền ngươi mãi theo ta.

Lý Nghi giật mình :

– Sao vậy? Còn lời hứa sẽ giúp ta, hay nói đúng hơn là ngươi sẽ cùng ta đắc thủ tuyệt học gì đó thì sao?

Triệu Thái nhắm mắt lại :

– Ta không thể giữ lời. Thật mong ngươi lượng thứ cho. Trừ phi ngươi chịu nghe, và sau đó chấp nhận đề xuất của ta. Chỉ như thế giữa chúng ta mới còn chuyện để nói, để hỏi và cũng là để cùng bàn kế tiến hành.

Lý Nghi rất thông tuệ :

– Ý muốn nói nghi vấn gì đó ngươi toan hỏi là có liên quan đến việc ngươi giữ lời? Cũng là liên quan đến chỗ ẩn giấu tuyệt học?

Triệu Thái hé mắt nhìn Lý Nghi :

– Đúng vậy. Và vì ngươi đã đoán ra nên ta nhân thể nói luôn. Là giả như ngươi chấp thuận cùng ta kết nghĩa huynh đệ sinh tử chi giao, thề không bội nghĩa, cũng không bao giờ tìm cách mưu hại lẫn nhau, chỉ khi đó điều bí ẩn của ta sẽ cũng là của ngươi.

Lý Nghi sững người :

– Đấy là đề xuất duy nhất của ngươi?

– Không sai!

Lý Nghi bối rối :

– Nghĩa là ngươi muốn chúng ta kết nghĩa huynh đệ? Và sinh tử chi giao chính là trích huyết ăn thề? Nếu cần thì cũng nên trích huyết. Mặc dù đối với ta chỉ cần lúc lập thệ với thái độ toàn tâm toàn ý, thật thành khẩn là đủ.

Lý Nghi thoáng chùng giọng :

– Nhưng ta vẫn không thể nói rõ xuất thân lai lịch. Chẳng phải vì chưa tin ngươi nhưng là vì điều đó quá hệ trọng.

– Cũng chẳng sao. Chỉ cần hai chúng ta từ nay về sau luôn thành tâm cùng nhau là đủ. Vả lại, lai lịch của ta cũng chưa thể thổ lộ cùng bất kỳ ai. Vì nếu tiết lộ, chính là ta đem tai họa đến cho người được tiết lộ. Ta thật không nỡ di hại đến ngươi là người sắp cùng ta kết nghĩa đệ huynh sinh tử chi giao.

Lý Nghi sau một lúc cắn môi ngẫm nghĩ mới có lời đáp ứng :

– Nhưng ta chỉ nhận lời với điều kiện giữa chúng ta vẫn ngang hàng, không được phân biệt lớn nhỏ, ai huynh ai đệ.

Triệu Thái kinh ngạc, ngồi bật dậy :

– Sao kỳ vậy? Nếu như thế thì còn kết nghĩa đệ huynh làm gì?

Lý Nghi giải thích :

– Có phải điều ngươi muốn và cần là từ nay về sau giữa chúng ta nên đối xử với nhau bằng thành ý? Vậy thì cứ kết nghĩa, cứ lập thệ hoặc trích huyết, miễn sao đạt được điều đó thôi. Còn phân biệt lớn nhỏ ư? Cần gì chứ? Vì cứ theo suy nghĩ của ta, nếu là đại ca, ta phải nhân nhượng ngươi là đệ đệ ư? Ta không thích. Và đổi lại nếu là đệ đệ, ta phải nghe theo ngươi à? Điều này ta càng không thích. Vậy đó, nếu ngươi chấp thuận thì kết nghĩa, muốn ta lập trọng thệ đến mức nào cũng được. Ngươi quyết định đi!

Triệu Thái càng nghe làng gật gù, cuối cùng thì hài lòng :

– Vậy chỉ là bằng hữu sinh tử kết giao? Cũng tốt. Và ta chỉ biết ngươi là Lý Nghi, đúng không? Cũng như ngươi chỉ cần biết ta là Triệu Thái mà thôi. Đủ chứ?

Lý Nghi nhoẻn cười :

– Hóa ra Triệu Thái chưa phải tính danh thật của ngươi? Khá lắm! Càng giúp ta đỡ áy náy nếu sau này ngươi phát hiện có những sự thật ngoài ý nghĩ. Nào, bắt đầu đi! Thoạt tiên là bái thiên bái địa, sau đó bát bái chi giao, thề sau này mãi mãi sinh tử có nhau, đồng cam vinh nhục.

Và khi kết giao xong, không như Lý Nghi chờ đợi, Triệu Thái nằm lăn ra ngay :

– Ngủ đi. Và có lẽ đây là đêm đầu tiên ta thật sự yên tâm với ngươi là một bằng hữu cùng ngủ bên cạnh, không phải phập phồng cảnh giác, sợ ngươi lén ra tay ám hại. Ngủ đi!

Lý Nghi ngẩn người, sau đó đành gượng cười một mình vì phát hiện Triệu Thái quả thật vì hoàn toàn an tâm nên đã ngủ như chưa bao giờ được ngủ.

* * * * *

Có lẽ biết Lý Nghi đã quá nôn nóng, Triệu Thái đành lên tiếng, sau khi đã ăn sáng xong và cũng đã thận trọng nhìn dò xét thật kỹ khắp xung quanh :

– Ta không muốn bị bất kỳ ai lẻn nghe. Giờ thì nói đi, ta hy vọng được biết càng rõ càng tốt về Vạn Niên cốc.

Lý Nghi dù đã sẵn sàng nhưng vẫn giật nảy người :

– Vạn Niên cốc?!

Triệu Thái đưa một ngón tay lên môi :

– Khẽ chứ. Đúng là Vạn Niên cốc. Và có lẽ ngươi cần biết rõ hơn rằng ta hiện đã biết bằng cách nào có thể tìm thấy cốc Vạn Niên. Nhưng liệu chúng ta cần đi đến chỗ đó không nếu như chẳng hề có ẩn tàng bất kỳ tuyệt học nào?

Và Lý Nghi cũng bắt đầu nhìn ngó quanh quất, tỏ ra rất sợ bị người lẻn nghe :

– Làm sao ngươi có bức tàng đồ Vạn Niên cốc?

Triệu Thái thì thào :

– Bảo vật bằng Hồng Ngọc sau khi cạo bỏ lớp phủ bên ngoài thì phần bên trong, từng họa tiết chính là tàng đồ cốc Vạn Niên!

Lý Nghi xòe tay :

– Cho ta xem!

Triệu Thái cười cười :

– Còn đâu mà xem. Ta hủy rồi. Là lúc ta chờ ngươi tọa công nhập cõi vô thức mới tiến hành và thề sẽ không bao giờ tiết lộ nếu cuối cùng không thuyết phục được ngươi trở thành bằng hữu sinh tử chi giao cùng ta.

Lý Nghi ngẩn người, sau đó thì hậm hực :

– Ngươi khá lắm, thủ đoạn đó cũng dám dùng với ta. Vậy mà khi ta bảo, ngươi bịa, cho rằng chẳng có lớp nào khác phủ bên ngoài bảo vật, ngươi vẫn cứ thản nhiên thừa nhận. Công phu nhẫn nại và hàm dưỡng của ngươi cũng khá đấy. Hừ!

Triệu Thái cứ cười cười :

– Nhờ vậy, may là ngươi tin và chẳng có thái độ nào trở mặt, hoặc dùng vũ lực muốn đoạn vật đó của ta, thế nên ta mới quyết định sẽ cùng ngươi kết giao và bây giờ thì tiết lộ đấy. Ngươi không thích ư?

Lý Nghi thở hắt ra :

– Không thích cũng không được. Vì lúc này, ngoài bản thân ngươi, làm gì còn ai khác hoặc biết hoặc am hiểu tường tận về Vạn Niên cốc tàng đồ?

Triệu Thái bảo :

– Ngươi đừng quên đã cùng ta đêm qua trở thành hai nhân vật sẽ mãi mãi chung số phận với nhau. Vậy thì tàng đồ đó cũng thuộc về ngươi, tuyệt kỹ sở học gì đó nếu thật sự có, ta và ngươi sẽ cùng chung hưởng, tức là cần gì ngươi biết hoặc am hiểu tường tận về tàng đồ?

Lý Nghi miễn cưỡng cười cười :

– Tóm lại, dường như ngươi là người duy nhất hiện nay trên võ lâm chưa hề nghe biết gì về Vạn Niên cốc? Tệ thật! Nhưng muốn ta nói, dễ thôi, hãy chịu khó thổ lộ thêm cho ta biết về vật ngươi đã tìm thấy, đã thu hồi từ ngôi hoang miếu. Ngươi thuận chăng?

Triệu Thái nhún vai :

– Chẳng có vật gì cả. Và kỳ thực ta chỉ giả vờ làm như có, dụng ý là để xem ngươi định đối phương hoặc toan dùng thủ đoạn gì đối với ta.

Lý Nghi thật sự ngẩn người, với vẻ mặt dở khóc dở cười :

– Ngươi thật quá đáng. Nhưng toàn là những thủ đoạn vặt vãnh. Ngộ nhỡ ta ngỡ thật và nhất là có tâm địa vừa độc ác vừa tham lam, ta hạ thủ ngươi thì sao?

Triệu Thái bĩu môi :

– Khi quyết định vận dụng một thủ đoạn có thể, dĩ nhiên ta cũng đã sẵn sàng chấp nhận mọi hậu quả. Và nói thật nhé, muốn giết ta không dễ đâu, huống hồ chỉ với bản lãnh như ngươi.

Lý Nghi giận lắm :

– Vạn nhất ta vẫn có thể giết chết ngươi thì sao? Lẽ nào đấy cũng là một trong những hậu quả ngươi đã lường trước? Mà này, mai hậu ta khuyên ngươi chớ xuẩn động hoặc dùng thủ đoạn hoặc cứ xem thường, cho là ta kém bản lãnh đến nỗi chẳng thể làm gì ngươi. Rõ chứ?

Triệu Thái phì cười :

– Cần gì dùng thủ đoạn nữa, một khi ta đã chấp nhận hầu như giao phó toàn bộ sinh mạng cho ngươi? Tương tự, có chê ngươi kém thì cũng là sự thật. Nhưng điều đó có thể sẽ không còn nếu từ Vạn Niên cốc ta và ngươi cùng tìm thấy tuyệt kỹ thượng thừa để cùng luyện. Nào, nói đi, có hay không có tuyệt học ở Vạn Niên cốc?

Lý Nghi thở hắt ra, sau mới nói :

– Có. Vì độ trăm năm trước, hầu như ở môn phái nào cũng có ít nhất là một nhân vật cao thủ và còn là bậc lão thành nữa đã đột nhiên thất tung. Sau sự biến đó, dĩ nhiên ở các phái đều cho người dò la, mong minh bạch hư thực. Cuối cùng thì phát hiện đa phần những nhân vật trước khi thất tung đều tuần tự có những lần ngấm ngầm diễn khai các cuộc gặp gỡ. Họ gặp để làm gì hoặc bàn gì thì chẳng ai hay biết. Nhưng theo dấu của những nhân vật đó, các phái lại phát hiện có một địa danh đã được một nhân vật nào đấy tình cờ lưu lại, là Vạn Niên cốc.

Triệu Thái kinh nghi :

– Vậy là ai cũng nghĩ toàn bộ những nhân vật đột nhiên thất tung chỉ vì tự dấn thân vào cốc Vạn Niên? Nếu chỉ có như thế, nhất là vẫn chưa ai biết Vạn Niên cốc tọa lạc ở đâu, thì cớ gì dám quả quyết ở đấy có ẩn tàng tuyệt học?

Lý Nghi giải thích :

– Cách giải thích thứ nhất, là nhờ tìm thấy cốc Vạn Niên nên Giáo chủ Thạch Quy giáo có cơ hội đắc thủ và luyện tuyệt kỹ Huyết Ảnh Nhân.

Triệu Thái giật mình :

– Ý muốn nói cũng thất tung lần đó còn có nhân vật từng mệnh danh là Huyết Ma Ảnh?

Lý Nghi gật đầu :

– Đó là lời kết luận không thể nào khác được, một khi sau khi sự xuất hiện đó, Huyết Ma Ảnh cũng đột ngột tuyệt tích.

Triệu Thái cau mày :

– Ngộ nhỡ tất cả đã đoán sai và vì Huyết Ma Ảnh dù tuyệt tích vẫn chẳng liên quan gì đến những nhân vật nọ, khiến Giáo chủ Thạch Quy giáo tình cờ đắc thủ di học nhưng chẳng hề đặt chân vào Vạn Niên cốc thì sao?

Lý Nghi lại bảo :

– Chỉ tiếc rằng trong những lời lảm nhảm của Cuồng Nữ, tiểu muội của Giáo chủ Thạch Quy giáo lại có đề cập đến địa danh này. Ngươi nghĩ sao?

Triệu Thái phân vân :

– Huyết Ma Ảnh là một Ma Vương, từng gieo nhiều đại họa cho toàn thể võ lâm, những nhân vật vừa là cao thủ vừa cao niên kia cớ sao cũng thất tung với một ác ma như thế?

Lý Nghi bảo :

– Hãy nghĩ là họ hẹn nhau cùng hiệp lực dùng Vạn Niên cốc làm địa điểm diễn khai trận sinh tử đấu với Huyết Ma Ảnh. Và kết quả là tất cả cùng chết, cùng chịu chung cảnh đồng quy ư tận, không được sao?

Triệu Thái vỡ lẽ :

– Thế là ai cũng nghĩ Vạn Niên cốc nhất định có lưu di học của tất cả những nhân vật này?

Lý Nghi gật đầu :

– Đã có một Giáo chủ Thạch Quy giáo suýt làm lung lay võ lâm, xoay chuyển càn khôn và gây náo loạn khắp giang hồ thì sự thật vẫn đúng như lời ngươi vừa nói. Trừ phi ngươi tự phụ thông tuệ hơn, có cách giải thích khác thuyết phục hơn. Có chăng?

Triệu Thái lắc đầu :

– Dù ta không có lời giải thích nào khác nhưng vẫn cảm nhận lập luận của ngươi rất mơ hồ. Tuy vậy Vạn Niên cốc đã là một địa danh có thật, bằng chứng là ta đang sở hữu bức tàng đồ cốc Vạn Niên, thế nên thà tin vào lời ngươi nói hơn là bỏ lỡ cơ hội. Đi!

Lý Nghi đứng lên ngay :

– Chúng ta đi đâu? Ý ta muốn biết là lâu hay mau, hoặc gần hoặc xa xôi như thế nào?

Triệu Thái cười cười :

– Đừng hỏi. Chỉ cần đi theo ta là đủ. Còn về thời gian ư? Lâu hay mau đều tùy vào việc ta và ngươi lần này đi có thuận lợi hay không, có bị địch nhân phát hiện và truy đuổi hay không. Nào, ngươi có chịu đi chưa?

Lý Nghi không thể không đi dù trong lòng rất bất bình và nhất là rất giận.

* * * * *

Thoạt nhìn thấy hình dạng của dãy núi vừa ẩn hiện xa xa. Lý Nghi giật mình đến phải kêu thốt lên khá to :

– Long Hình Hổ Đầu sơn? Phải chăng đây là nơi ngươi định đưa ta đến? Vạn Niên cốc lại ở Hổ Đầu sơn Long Hình ư?

Triệu Thái cũng giật mình nhưng vì nguyên nhân khác :

– Ngươi đã từng đến nơi đây? Nhưng sao lại có danh xưng là Long Hình Hổ Đầu sơn? Mà này, nhìn theo hình dạng của dãy núi quả thật có gọi như thế cũng không sai. Tuy nhiên ta cứ nghĩ địa danh nó phải khác. Lạ thật!

Họ vẫn bước đi bên nhau và luôn khẩn trương cũng như bao nhiêu ngày trước đây vì cùng với việc nhìn thấy dãy núi Long Hình Hổ Đầu sơn xa xa thì bầu trời cũng đang hưng hửng sáng. Và Lý Nghi vừa đi vừa xoay nghiêng mặt liếc nhìn Triệu Thái :

– Cách gọi của dãy núi theo ta biết đã có từ lâu, làm gì còn địa danh nào khác. Riêng về động thái vừa rồi của ta, a, biết nói sao cho người hiểu bây giờ, vì kỳ thực đây là nơi mà hầu hết các nhân vật võ lâm ai ai cũng biết. Bởi ở đấy vốn có một địa điểm thật thần bí và từ lâu lắm rồi đối với giang hồ nó chẳng khác nào tuyệt địa công lực, chưa một ai đặt chân đến bao giờ. Há lẽ đấy chính là Vạn Niên cốc?

Triệu Thái bỗng dừng lại, sắc mặt để lộ vẻ rất kỳ quặc :

– Này, đằng nào trời cũng sắp thật sự sáng, ta và ngươi đã lại qua một đêm đi một mạch không ngừng, hay là tạm nghỉ chân, dù sớm hơn mọi hôm một ít, những vì đây là địa hình hoang vu vắng người, tối nay chúng ta sẽ xuất phát sớm hơn, khi bóng chiều đổ nghiêng thì đi ngay?

Lý Nghi đáp ứng ngay đề xuất đột ngột này của Triệu Thái :

– Ngươi nói không sai, đây là địa phương rất ít người lai vãng. Và nếu cần, chỉ nghỉ một lúc cho hết mệt rồi đi luôn cũng không sao. Vả lại, ta đã ngấy lắm rồi thái độ quá cẩn trọng của ngươi. Tuy chấp nhận cùng ngươi đêm đi ngày nghỉ, nhưng đây là chỉ với vài ba ngày đầu thì còn hợp lẽ. Đằng này, những suốt mười hai ngày qua ngươi vẫn cứ thế tiếp tục, chẳng chịu nghĩ suy để nhận ra rằng một là ta cùng ngươi nào có bị nhân vật nào bám theo và hai là hai chúng ta ngày càng hầu như cách trở dương gian, cứ qua một ngày là xa cách thêm so với nơi có người sinh sống, là điều lẽ ra ngươi nên tận dụng để ung dung muốn đi lúc nào tùy ý, chẳng cần lo lắng vì sợ bị người phát hiện.

Triệu Thái cứ để Lý Nghi phàn nàn, phần mình thì đã nhanh chóng buông người ngồi xuống, dựa ngửa vào thân của một cội cây vốn dĩ mọc rất nhiều ở khắp khu vực gọi là hoang vu vắng vẻ và có ít người lai vãng này. Nhưng khi Lý Nghi dứt lời, Triệu Thái nêu ngay một nghi vấn khiến Lý Nghi chẳng thể không quan tâm: – Theo tàng đồ Vạn Niên cốc thì dãy núi trước mặt chính là nơi chúng ta cần đi đến. Nào, hãy nói ta nghe về tuyệt địa võ lâm.

Quả thật Lý Nghi vì quan tâm nên hết phàn nàn. Thế là Lý Nghi cũng như bao nhiêu lần trước đây, tự tìm chỗ ngồi xuống cạnh Triệu Thái, nghĩa là cùng tựa lưng vào chỗ nào đó bất kỳ nếu đã do Triệu Thái chọn trước, lần này thì chính là cội cây Triệu Thái đang ngồi. Và Lý Nghi lên tiếng :

– Tuyệt địa võ lâm ư? Đấy là một vùng trũng, thật trũng, tựa một đáy vực, với bốn bề cũng được vây kín bằng các vách núi cao sừng sững mà bất luận ai dù bằng bất kỳ phương cách nào vẫn cam bề thúc thủ, tự nhận khó thể hoặc leo hoặc nhảy xuống để sau đó đủ bản lãnh quay trở lên. Nhưng tại sao với địa hình như thế lại không gọi là đáy vực thẳm? Chỉ vì vũng trũng không hề tồn tại bất kỳ loại lam sơn chướng khí nào, nghĩa là không tiềm tàng dù là một nguy cơ thật nhỏ. Trái lại, cứ đứng ở trên nhìn xuống thì mọi vật ở vùng trũng đều trông thấy rất rõ. Cỏ cây xanh mượt như một thảm nhung, xen vào giữa là một dòng suối trong veo uốn quanh len lỏi, một quang cảnh tuyệt mỹ và ngoạn mục tợ chốn bồng lai.

Triệu Thái càng nghe càng nheo hai mắt, là cách để dễ mường tượng cảnh quang của toàn thể vùng trũng vừa được Lý Nghi miêu tả. Và cuối cùng, Triệu Thái lẩm bẩm :

– Một thám cỏ luôn xanh, một dòng suối không bao giờ khô cạn, quả nhiên là Vạn Niên cốc.

Lý Nghi đột ngột dựng người ngồi thẳng lưng lên :

– Ý muốn nói, nhờ có tàng đồ, ngươi thật sự là nhân vật duy nhất hiện nay có thể đặt chân vào tuyệt địa võ lâm đó?

Triệu Thái từ từ nhoẻn cười, một nụ cười tươi hơn bao giờ :

– Nhất định rồi.

Lý Nghi khát khao :

– Và ngươi vẫn giữ nguyên ý định sẽ cho ta cùng vào đó với ngươi?

Triệu Thái tạo sự tin tưởng hoàn toàn cho Lý Nghi :

– Đương nhiên.

Lý Nghi bật reo :

– Hay lắm, nếu thật sự giữ đúng lời, ngươi đích thực là chính nhân quân tử.

Chợt có một thanh âm xa lạ vang lên, dập tắt mọi phấn khích của Lý Nghi :

– Gã là hạng phản sư diệt môn, vì bị trục xuất nên phẫn hận, đã đang tâm tận diệt toàn bộ Huyền Vũ đạo quán, làm sao xứng với bốn chữ chính nhân quân tử?

Triệu Thái giật nảy người :

– Ai?…

Một nhân vật kiếm thủ xuất hiện :

– Ta!

Lý Nghi nhận ra nhân vật đó :

– Trường Sinh Kiếm, Chưởng môn nhân phái Điểm Thương Đào Gia Từ tiền bối?!

Nhân vật nọ gật đầu, dĩ nhiên là đã chuyển mục quang nhìn qua Lý Nghi :

– Ta cũng nhận ra người là môn nhân Không Không môn, gần đây đã có lệnh tập nã từ chính Môn chủ?!

Lý Nghi thầm kinh bãi :

– Có chuyện đó thật sao? Nhưng vì nguyên nhân gì? Lý Nghi này đâu phải tội đồ, sao lại có lệnh tập nã?

Trường Sinh Kiếm Đào Gia Từ cười lạt :

– Muốn rõ hư thực, chỉ trừ phi ngươi được chính Môn chủ quý Môn giải thích, thay vì cứ ở đây hỏi ta.

Triệu Thái thầm lo :

– Ý muốn nói Đào tiền bối định ngay ở đây tiến hành và chủ trì công đạo, sẽ ra tay bắt giữ cả hai huynh đệ vãn bối?

Đào Gia Từ lạnh giọng :

– Đấy không phải số phận dành cho ngươi. Hoặc giả ngươi không hiểu kết cục của bất kỳ kẻ phản sư diệt. môn nào sẽ là gì?

Triệu Thái động tâm :

– Quách Phú Dĩ đâu? Vì chẳng một ai do có tâm đìa độc ác nham hiểm nên muốn định tội và mong sớm kết liễu tại hạ như thế này ngoài y.

Đào Gia Từ gật gù :

– Ngươi khá lắm, phải chăng toan muốn cùng đại sư huynh ngươi đối chất, cũng là phương cách giúp ngươi chi trì mạng sống thêm một quãng thời gian nữa? Tiếc thay, ta đành để ngươi thất vọng.

Lý Nghi lập tức đứng cùng phe và tìm cách giúp Triệu Thái :

– Đệ tử Huyền Vũ đạo quán nào phải chỉ duy nhất còn mỗi một người. Do vậy, nếu muốn định tội, Đào tiền bối không thể chỉ nghe một Phía. Trái lại, để thật công bằng, phải để họ hai người đối chất nhau. Điều này là lẽ thường tình cớ sao Đào tiền bối bác bỏ, bảo sẽ cho Triệu Thái thất vọng?

Triệu Thái cười lạt, nói với Lý Nghi :

– Ngươi tự phụ thông tuệ, sao lại hiểu sai ý của Đào chưởng môn? Vì kỳ thực theo ta đoán, nếu không do Quách Phú Dĩ thì hành tung của ta và ngươi đâu thể đúng lúc này bị phát hiện? Do vậy, cùng đi với Đào chưởng môn chính là họ Quách. Và khi bảo sẽ cho ta thất vọng là Đào chưởng môn có ý nói đã tin và chỉ tin vào mỗi lời của họ Quách, cho dù đối chất hay không thì kết quả vẫn vậy. Có đúng như thế chăng, Đào chưởng môn? Nếu đúng, hừ, bất luận kết quả có như thế nào, tại hạ vẫn mong được gặp họ Quách chí ít là một lần nữa, được không?

Đào Gia Từ cười nhẹ :

– Nào chỉ mình ta tin lời Quách Phú Dĩ. Huống hồ, họ Quách là đại đệ tử so với ngươi chỉ là kẻ được Huyền Vũ đạo quán mãi sau này mới thu nhận, lời của ngươi liệu có đáng tin chút nào chăng hay chỉ làm phí thời gian vô ích?

Lý Nghi vỡ lẽ :

– Nói như thế, phái chăng xuất hiện ở đây không chỉ có mỗi một mình Đào tiền bối? Còn những ai nữa? Đã ngấm ngầm bám theo bọn vãn bối từ lúc nào? Và tại sao mãi đến bây giờ mới lộ diện hiện thân, không sớm cũng không muộn chút nào, phải chăng là còn dụng ý gì khác?

Đào Gia Từ trừng mắt nhìn Lý Nghi :

– Ta đường đường là Chưởng môn nhân một phái, đối với bọn ngươi kẻ nào cũng có tội đáng bị xử trị, thì cần gì dùng đến những thủ đoạn như ngươi ám chỉ. Có chăng, khi chưa thật sự minh bạch các ngươi có phải là Triệu Thái – Lý Nghi hay không, bọn ta mới chưa thể lộ diện. Chứ còn lúc này, hừ, ta sẽ cho người toại nguyện.

Lời của Đào Gia Từ nói đến đây như thể một ám hiệu, chợt có thêm ba nhân vật nữa từ ba phía hiện thân lao ra.

“Vút! Vút! Vút!”

Triệu Thái chỉ nhận biết một và chỉ cần mỗi một nhân vật đó mà thôi :

– Quách Phú Dĩ ngươi thật độc ác, đối với ta mà còn dùng thủ đoạn ngậm máu phun người. Sao không đủ đảm lược thừa nhận những hành vi do chính ngươi gây ra, lại đổ vấy cho ta tội phản sư diệt phái?

Quách Phú Dĩ là một trong ba nhân vật vừa xuất hiện. Y cười cười :

– Nếu muốn ta thừa nhận thật ra không khó. Vì chỉ cần ngươi giao phó sinh mạng cho ta là đủ. Và đừng mong còn cơ hội thoát như đến nào ở ngôi hoang miếu.

Và thật đột ngột, Quách Phú Dĩ chuyển mục quang nhìn qua Lý Nghi :

– Nhắc đến đêm ở hoang miếu, Quách Phú Dĩ ta thật thán phục vì bản lãnh không hề tầm thường chút nào của ngươi. Vậy thì đây là lúc ta muốn một lần nữa được cùng ngươi so tài cao hạ.

Lý Nghi cười cười và nhún vai :

– Hãy nói thật lòng thì hơn. Vì so tài hay định bắt giữ để giao ta cho Không Không môn chỉ là cái cớ, hầu được danh chính ngôn thuận mà thôi. Chứ kỳ thực, nào là Chưởng môn Điểm Thương phái, nào là nhị lão của phái Thanh Thành, cùng với ngươi nữa đều có chung một dụng ý chẳng thể nói ra. Quả là một sự thật không thể ngờ, nhất là từ những nhân vật lâu nay vẫn khiến mọi người ngưỡng mộ.

Triệu Thái bỗng phá lên cười :

– Tàng đồ Vạn Niên cốc đang do Triệu Thái ta sở hữu. Ai muốn chiếm đoạt cứ tùy tiện ra tay, thay vì mượn danh chủ trì công đạo, buộc vào ta một tội không hề phạm. Nào, ra tay đi, ai cũng được, nhưng không thể là Quách Phú Dĩ diệt tổ phản sư. Ha… ha…

Tiếng Triệu Thái cười quá lớn, làm cho vọng lại một hồi âm, nhưng không là tiếng cười của chính Triệu Thái :

– Tàng đồ Vạn Niên cốc ư? Vậy thì hay làm, ta cũng có phần. Ha… ha…

Đào Gia Từ vụt tái mặt, lập tức bật người, nhảy xổ vào Triệu Thái :

– Ngươi diệt tổ phản sư, tội của ngươi là tội chết. Mau nạp mạng.

Và bằng cung cách xuất thủ bất phàm, Đào Gia Từ lao đến thì một đạo kiếm quang cũng xuất hiện, vây kín và phủ chụp trọn vẹn khắp toàn thân Triệu Thái.

“Ào…”

Triệu Thái – Lý Nghi vì vẫn đứng cạnh nhau nên chính lúc này không hẹn mà đồng, cả hai lập tức phân khai, cùng nhất loạt nhảy thật nhanh về hai phía tả hữu.

Chợt đạo kiếm quang của Đào Gia Từ bị một vật chẳng rõ từ đâu xuất hiện chạm mạnh vào.

“Choang!!”

Cùng lúc đó là một tiếng gầm đột ngột phát ra :

– Đừng vội sát nhân đoạt vật chứ, Đào chưởng môn. Trái lại, hãy định rõ cách chia vật đó như thế nào. Và chỉ cần thỏa thuận xong, sinh mạng của tiểu tử kia, thật không phiền đến Đào chưởng môn phải bẩn tay. Ha… ha…

Do bị vật chạm vào nên kiếm chiêu của Đào Gia Từ có một thoáng khựng lại. Hơn nữa, vì đột ngột có người xuất hiện, khiến Đào Gia Từ chẳng còn cách nào khác ngoài việc dừng tay, nhân đó nhìn một mẩu vật lạ nhỏ vừa tình cờ rơi trước mặt :

– Khá lắm Trác Mậu Bình các hạ ngoài công phu sở trường. Trảo Thủ Nhiếp Hồn lại còn luyện được tuyệt kỹ khác, dùng ám khí để đối phó kiếm chiêu của ta, sau bảy năm mới gặp lại. Có phải muốn đổi sang ngoại hiệu khác, tranh với lệnh đệ từng vang danh nhờ ám khí?

Nhân vật mới đường đột xuất hiện chua kịp đáp lời họ Đào thì giữa đương trường lại hiện diện thêm một nhân vật nữa, là một phụ nhân tuổi đã quá tứ tuần. Phụ nhân có thái độ rất ung dung, chẳng biết đến ai, cứ bình thản khom người nhặt mẩu vật nhỏ không những đã khiến Đào Gia Từ vừa chú mục nhìn mà còn là nguyên do rất có thể sẽ khiến Trảo Thủ Nhiếp Hồn Trác Mậu Bình phải đổi sang ngoại hiệu dùng cho nhân vật thiện dụng ám khí. Phụ nhân nhón vật nhỏ đó bằng hai ngón tay, sau khi đưa lên mũi ngửi liền kéo ra xa đề dễ nhìn :

– Không phải ám khí có chất độc, cũng không là loại từng xuất hiện trên giang hồ. Đủ hiểu Trác Mậu Bình không là chủ nhân, trừ phi đây là lần đầu tiên họ Trác bắt buộc phải bộc lộ tuyệt kỹ vì lâm cảnh ngộ quá ư khẩn trương. Liệu có khẩn trương đến thế không, lão Trác?

Trác Mậu Bình cười hề hề :

– Sao cứ như hình với bóng, hễ chỗ nào Song Sát Nhiếp Hồn huynh đệ ta xuất hiện thì y như rằng thế nào mụ độc vật cũng đến. Hay mụ đã thật sự bị vẻ ngoài anh tuấn của Gia lão đệ làm cho rung động? Vậy đừng ngại nữa, chỉ cần mua rượu cho ta uống, kính cẩn gọi ta là lão ca ca, nhất định ta sẽ tác hợp mụ cho Gia lão đệ. Có được không, Gia lão đệ. Ha… ha…

Người được Trác Mậu Bình khen là có vẻ ngoài anh tuấn liền xuất hiện. Và Triệu Thái nhận ra điều đó vì nhân vật ấy thoạt đến đã mơn man cười và nhìn như muốn nuốt chửng phụ nhân kia :

– Lan Hoa Hàm Tiếu, miệng tuy cười nhưng phóng độc giết người không chớp mắt hoặc chùn tay. Nếu đôi ta trở thành phu thê ắt sẽ là sát tinh của bất kỳ địch nhân nào. Vì ở khoảng cách gần đã có độc chất của phu nhân hạ thủ, còn ở khoảng cách xa hơn. Hà hà… dường như chưa cao thủ nào thoát ám khí của Gia Lại Hậu Tuyệt Châm Nhiếp Hồn này.

Đáp lại ánh mắt nhìn của Tuyệt Châm Nhiếp Hồn Gia Lại Hậu, phụ nhân được gọi là Lan Hoa Hàm Tiếu liền tủm tỉm cười :

– Thế Gia Lại Hậu ngươi có nhớ khoảng cách nào là tối thiểu để đừng bị mụ độc vật này xuất kỳ bất ý hạ độc chăng? Hãy cẩn ngôn và liệu chừng cái miệng của ngươi đấy.

Ngay lập tức Gia Lại Hậu Tuyệt Châm Nhiếp Hồn vừa nhảy lui vừa thất sắc :

– Mụ là độc vật, ta thì tuyệt châm nhiếp hồn, liệu có gì không xứng? Nhưng nếu mụ không thích thì thôi, cớ gì nổi đóa, hăm dọa sẽ phóng độc hại ta?

Đào Gia Từ chợt hắng giọng :

– Song Sát Nhiếp Hồn và Lan Hoa Hàm Tiếu phu nhân ắt chẳng phải ngẫu nhiên xuất hiện ở đây. Xin được hỏi, đâu là nguyên do đích thực của sự hiện diện này? Hay đã đột nhiên thay đổi tâm tính, định vì công đạo võ lâm, toan trừng trị tội đồ, đòi lại công bằng cho Huyền Vũ đạo quán gần hai mươi nhân mạng chỉ một đêm cách nay nửa tuần trăng đã thảm tử?

Lan Hoa Hàm Tiếu cười nụ :

– Phải chăng Đào chưởng môn định đem công đạo võ lâm dọa bổn phu nhân? Nếu là vậy, thú thật bổn phu nhân rất sợ, nào dám can ngăn Đào chưởng môn trừng trị tội đồ. Duy có điều, ngoài sinh mạng của tiểu tử kể như do Đào chưởng môn toàn quyền định đoạt thì…

Tuyệt Châm Nhiếp Hồn Gia Lại Hậu lại tiếp lời mụ Hàm Tiếu Lan Hoa, như sợ sẽ mất đi, chẳng còn nữa cơ hội để chen lời :

– Tóm lại, ý của ta cũng như mụ Lan Hoa Hàm Tiếu, sinh mạng tiểu tử thì do Đào chưởng môn tha hồ định đoạt. Còn bất kỳ vật gì khác ngoài sinh mạng tiểu tử, nếu Đào chưởng môn chợt có ý độc chiếm thì đừng mong nuốt trôi.

Hai lão nhân từng xuất hiện cùng một lúc với Quách Phú Dĩ, xuất hiện theo ám hiệu của Đào Gia Từ, đúng lúc này chợt cựa quậy như chực lên tiếng thì nhanh hơn, Đào Gia Từ kịp xua tay ngăn hai lão nhân lại. Và Đào Gia Từ bảo :

– Bổn Chưởng môn muốn độc chiếm thì không thể. Vì ở đây còn có nhị lão Thanh Thành. Và do vậy, sao không tạm nói qua về tương quan lực lượng giữa song phương trước? Thuật dụng độc của Lan Hoa Hàm Tiếu phu nhân e không đủ nhanh và bất ngờ nếu so với bản lãnh dùng kiếm của mỗ đã luôn mệnh danh là Trường Sinh Kiếm. Còn độc thủ Nhiếp Hồn của nhị huynh đệ Song sát thì dường như càng khó sánh tuyệt học trấn môn của nhị lão Thanh Thành. Lời nhận định của mỗ như thế liệu có đúng chăng? Hoặc nếu tam vị chưa tin, được lắm, Quách Phú Dĩ, ta giao tiểu tử kia cho ngươi. Nhị lão đánh!

Dứt lời, Đào Gia Từ cùng một vầng kiếm quang đã lập tức nhảy ụp vào phụ nhân Lan Hoa Hàm Tiếu.

“Ào…”

Còn nhị lão thì như hai mũi trường tiễn xé gió lao thẳng vào hai nhân vật tự xưng là Song Sát Nhiếp Hồn. Nhị lão Thanh Thành xuất thủ nhanh như chớp, đột phá hai ngọn kình mang uy lực cực kỳ dũng mãnh.

“Ào…”

Riêng Quách Phú Dĩ thì chưa kịp ra tay đã thấy Triệu Thái – Lý Nghi cùng nháy mắt ra hiệu cho nhau, để rồi đồng loạt từ hai phía nhảy ập vào họ Quách :

– Đỡ!

– Nạp mạng!!

Quách Phú Dĩ bật cười đắc ý :

– Ngỡ thế nào, chứ nếu thế này thì hai ngươi chỉ còn mỗi một việc là nạp mạng. Ha… Ha…

Và họ Quách hai tay, ném ra một nắm độc vụ.

“Rào… Rào…”.

Chính lúc này Triệu Thái chợt khuỵu xuống :

– Ối…

Lý Nghi thất kinh vội thu chiêu, đồng thời tiện tay nắm và kéo Triệu Thái cùng nhảy lùi về thật nhanh, trước cả khi bị nắm độc vụ của họ Quách rơi phủ chụp xuống đầu.

Diễn biến này làm Quách Phú Dĩ trở thành nhân vật đầu tiên bàng hoàng và sửng sốt :

– Đã có ai hạ độc ngươi trước ta? Đào chưởng môn?

Trận đấu giữa Lan Hoa Hàm Tiếu và Đào Gia Từ tuy chỉ mới diễn khai nhưng không vì thế mà không ngay lập tức ngập tràn sát khí. Và điều đó được minh chứng qua tiếng kêu phần nào vui mừng và thật khẩn trương của Lan Hoa Hàm Tiếu phu nhân ngay khi Quách Phú Dĩ dứt tiếng :

– Là Trúc Đào muội, đúng không? Nếu đúng, hảo muội muội hãy mau giúp tỷ. Chúng ta sẽ có tàng đồ Vạn Niên cốc, sư phụ muội cũng là di nương của tỷ ắt có cơ toại nguyện.

Đáp lời phu nhân Lan Hoa Hàm Tiếu là giọng thánh thót của một nữ nhân :

– Điều đó muội biết rồi và dĩ nhiên muội tự có cách lo liệu, Lan Hoa tỷ tỷ bất tất quan tâm.

Trường Sinh Kiếm Đào Gia Từ bất chợt đẩy nhanh tốc độ trận đấu, vừa bật quát vừa quật mạnh thanh kiếm, cho biến thành một màn kiếm quang sáng lòa :

– Dù phu nhân có thêm viện thủ cũng vô ích. Bởi số phận của phu nhân đã được định đoạt. Đỡ!

“Vù…”

Cũng lúc này, lần đầu tiên giữa đương trường vang lên thành âm của nhị lão Thanh Thành. Cả hai cũng đột ngột dấn nhanh song chưởng, thi triển sát chiêu, tấn công ào ào như thác lũ vào Song Sát Nhiếp Hồn :

– Song sát các ngươi cũng đến lúc ngừng cuộc đấu. Vì với thân thủ chỉ như thế này, thật khó hiểu là các ngươi vẫn cứ hoành hành quá lâu. Đỡ!

– Mau nằm xuống!!

Diễn biến chợt thay đổi và xảy ra nhanh cực nhanh. Đầu tiên là tiếng mụ Lan Hoa Hàm Tiếu kêu hoảng loạn :

– Hảo muội muội sao vẫn chưa hiện thân tìm cách giúp tỷ? A…

Tiếp đó là tiếng Song sát lần lượt bật gầm đầy phẫn nộ :

– Lão thất phu Thanh Thành chớ quá ngạo mạn. Bảo thân thủ ta kém, há lẽ một trảo nhiếp hồn này hoàn toàn vô dụng? Trúng này!

– Muốn Tuyệt Châm Nhiếp Hồn ta nằm xuống, trừ phi chính lão cùng chịu chung số phận. Hãy lùi mau, hay lão thật sự muốn chết?

“Vù…”

“Ào…”

Và cuối cùng là một tiếng thét lanh lảnh phát ra thật khẩn trương :

– Tất cả hãy mau dừng tay. Cả Quách Phú Dĩ ngươi nữa, đừng xuẩn động đem tài dụng độc thô thiển của ngươi sánh với Hạ Trúc Đào bổn cô nương. Dừng mau.

Đào Gia Từ Trường Sinh Kiếm liền dừng tay nhưng là với kết quả thập phần mỹ mãn vì đang dùng kiếm khống chế và uy hiếp sinh mạng mụ Hàm Tiếu Lan Hoa. Chợt Đào Gia Từ cau mặt sau khi kịp đưa mắt nhìn thoáng qua toàn cảnh của cục diện :

– Khá lắm. Hạ Trúc Đào môn Hạ Đông Hải lại là tiểu muội muội của Lan Hoa Hàm Tiếu phu nhân, khiến thuật dụng độc cao minh hơn bội phần, làm cho hai tiểu tử kia cùng lúc bị vướng độc. Nhưng nếu muốn độc chiếm tàng đồ Vạn Niên cốc thì cần nghĩ lại. Đừng ngỡ Song sát lúc này tạm vô sự là kẻ như Hạ Trúc Đào cô nương nhờ có thêm trợ thủ ắt sẽ chiếm lợi thế. Không dễ như thế đâu. Ha… Ha…

Quách Phú Dĩ lúc này đang lấm lét lùi và dựa theo hiện trạng bây giờ thì có thể thấy Quách Phú Dĩ quả là đang lùi tránh, nhượng bước cho một nữ lang mặc y phục màu hồng nhạt có lẽ vừa mới xuất hiện và cứ thản nhiên thay thế họ Quách, tiến gần về phía đang có Triệu Thái, Lý Nghi ngồi với bộ dạng thảm não vì trúng độc. Hồng y nữ lang dừng chân cạnh Lý Nghi, mắt thì hướng nhìn quanh cục trường :

– Bổn cô nương từ lâu không còn là môn hạ Đông Hải Môn, do có sự bất đồng về việc dùng độc, một tuyệt kỹ sư môn không thể để thất truyền. Tương tự, Lan Hoa tỷ tỷ từ lâu do quá tự tung tự tác nên cũng kể là ngoại nhân đối với sư đồ bổn cô nương. Nếu đây là hai mối quan hệ được Đào chưởng môn toan dùng để uy hiếp Hạ Trúc Đào này thì thật quá sai lầm. Đành đắc tội vì đã đến lúc bổn cô nương muốn đưa hai gã này đi. Cáo từ!

Thấy Hồng Y nữ lang Hạ Trúc Đào quả thật đang khom người xuống thật gần Triệu Thái, Trường Sinh Kiếm Đào Gia Từ biến sắc bật quát :

– Có thật Hạ cô nương chẳng đoái hoài gì đến sinh mạng của lệnh tỷ, Lan Hoa Hàm Tiếu phu nhân?

Mụ Lan Hoa Hàm Tiếu cũng biến sắc, chợt phẫn nộ gào :

– Ngươi có tâm địa độc ác đến thế sao Hạ Trúc Đào? Ta tự xét chưa lần nào hành sự trái lệnh A Di, cớ sao bảo đã xem ta như ngoài ngoài? Đích thực đây là thủ đoạn của ngươi, vừa mượn đao giết người, để mặc ta cho lão Đào chưởng môn đầy tham vọng tha hồ định đoạt sinh mạng, ngươi vừa có lợi là toàn quyền độc chiếm mọi sở học Vạn Niên cốc. Có phải như thế chăng Hạ Trúc Đào?

Hạ Trúc Đào không màng hồi đáp, cứ ung dung đặt tay lên người Triệu Thái khi đã khom xuống đủ gần. Chợt Đào Gia Từ bật cười đắc ý :

– Hạ cô nương thủ đoạn thật cao minh. Chỉ tiếc rằng nhờ nghe qua lời của lệnh tỷ, bổn Chưởng môn thật chẳng biết nên đa tạ lệnh tỷ như thế nào vì đã đoán hiểu ý cô nương là gì. Và bổn Chưởng môn sẽ chỉ đếm đến ba, nếu cô nương không lập tức lùi lại thì cơ hội cho lệnh từ toàn mạng ắt không còn nữa. Một… Hai… Ha… Ha…

Đào Gia Từ cười vì thấy hồng y nữ lang Hạ Trúc Đào quả thật chẳng dám đụng đến Triệu Thái, nói gì đến việc mang Triệu Thái và Lý Nghi đi như lúc nãy nàng đã đe dọa.

(Thiếu một đoạn)

– Chuyện thế này là thế nào?

Hồng y thiếu nữ Hạ Trúc Đào thở dài và đứng lên… sau đó vừa nhìn vừa tiến lại gần mụ Lan Hoa Hàm Tiếu :

– Sự thật là tỷ đã làm muội mất đi cơ hội thực hiện một diệu kế cứ ngỡ sẽ chắc chắn cứu được tỷ, đồng thời đắc thủ luôn Vạn Niên cốc tàng đồ. Và bây giờ việc cứu tỷ sẽ càng khó khăn thêm.

Chợt Đào Gia Từ lại quát :

– Hạ cô nương xin dừng bước cho. Đừng ngỡ Đào mỗ không thể đoán cô nương đang đến gần với dụng ý gì.

Hạ Trúc Đào bèn dừng lại và cười khinh khỉnh với Đào Gia Từ :

– Thuật dụng độc của bổn cô nương khiến Đào chưởng môn khiếp hãi đến như thế thật sao? Nếu vậy, dừng thì dừng, nhưng xin cho biết với cục diện này Đào chưởng môn sẽ có định ý như thế nào?

Đào Gia Từ đảo mắt nhìn quanh :

– Sở học ở Vạn Niên cốc nếu thật sự có ẩn tàng thì thừa đủ để chia cho tất cả tám người chúng ta đang hiện diện ở đây. Ý của mỗ, sinh mạng của hai tiểu tử kia là không cần thiết, việc giải độc cho chúng vì thế bất tất phải bận tâm.

Nhưng riêng về tàng đồ Vạn Niên cốc, Đào mỗ sẵn lòng phóng thích lệnh tỷ, miễn sao được Hạ cô nương đích thân thu hồi và tạm giao cho mỗ kể như là người sẽ đưa đường cho tất cả cùng vào cốc Vạn Niên.

Hạ Trúc Đào cười lạt :

– Đào chưởng môn nói sao nghe quá dễ. Há lẽ không biết chỉ vì hành tung của Đào chưởng môn suốt nửa tuần trăng vừa qua là quá đáng ngờ mới khiến cho Lan Hoa tỷ của bổn cô nương động tâm, nhờ lẳng lặng bám theo nên ngay lúc này cùng tương hội. Vậy thì tiểu tử kia kỳ thực là do bổn cô nương ra tay đắc thủ trước, lẽ ra phải để bổn cô nương sở hữu tàng đồ, sau đó sẽ đưa chư vị cùng tiến nhập Vạn Niên cốc mới đúng, Đào chưởng môn quá thật không nghĩ như thế sao?

Đào Gia Từ nhăn mặt :

– Bổn Chưởng môn hành sự luôn thận trọng trước sau, lẽ nào lại sơ hở, vô tình để lộ hành vi đáng ngờ như lời cô nương bảo?

Trảo Thủ Nhiếp Hồn Trác Mậu Bình vụt cười hề hề :

– Đào chưởng môn hành sự tuy thận trọng cẩn mật, nhưng tiếc thay nhưng kẻ đồng hành lại không được như thế. Hoặc giả Đào chưởng môn không từng biết đến câu: tửu nhập ngôn xuất? Và nếu đã biết cớ sao vẫn đồng hành cùng những kẻ không ngày nào được yên thân nếu như chẳng có men rượu sưởi ấm lòng? Ha… ha…

Đào Gia Từ sa sầm nét mặt, cố tình nhìn về phía nhị lão Thanh Thành :

– Nhị vị lão huynh…

Nhị lão Thanh Thành liền cười lạt cơ hồ cùng nhau nói và cùng nhau nhìn Quách Phú Dĩ :

– Bọn lão phu thừa nhận không ngày nào không cần đến một ít men tửu nhưng chỉ để trợ lực mà thôi, đâu đến nỗi tửu nhập tâm như hổ nhập tâm, say túy lúy càn khôn, để rồi tửu nhập ngôn xuất hoàn toàn quên cả đất trời, là hành vi thường có của gã kia. Hừ.

Đào Gia Từ giật mình, nhìn trở qua họ Quách :

– Người đã đổ đốn đến thế thật sao?

Hạ Trúc Đào chợt lên tiếng :

– Nếu muốn giáo huấn hoặc chì chiết lẫn nhau, xem trách nhiệm về ai, thì Đào chưởng môn thấy chăng đây là lúc chưa thật sự thích hợp? Tốt nhất xin bàn trở lại chính đề cho.

Đào Gia Từ dù hậm hực vẫn tỏ thái độ rất rõ là không nỡ mắng họ Quách. Vì thế, Đào Gia Từ liền vin lấy câu nói của Hạ Trúc Đào, quay trở lại với câu chuyện họ đang đề cập. Đào Gia Từ bảo :

– Nhưng công phát hiện và chấp nhận mọi gian nan khó khăn để bám theo hai gã kia đa phần đều do bọn mỗ tiến hành. Vạn nhất khi Hạ cô nương thủ đắc tàng đồ rồi dùng độc uy hiếp khiến bọn mỗ dù lòng muốn nhưng vẫn không thể đi thật gần cô nương, thì ai dám đoan quyết cô nương sẽ không nhân đó tìm cơ hội lén tiến nhập Vạn Niên cốc một mình. Sẽ thật sự công bằng nếu tàng đồ Vạn Niên cốc cứ do Đào mỗ tạm giữ.

Mụ Lan Hoa Hàm Tiếu cười chế giễu :

– Đào chưởng môn sao bỗng dưng quá tự khiêm như thế? Kỳ thực ai chẳng biết đối với những cao thủ như Đào chưởng môn, để đề phòng việc bị hạ độc là quá dễ, chỉ cần dùng nội gia chân khí phong bế toàn bộ nguyên mạch lẫn tâm mạch là đủ. Đâu đến nỗi quá khiếp sợ chất độc như Đào chưởng môn đồ đang giả vờ nhưng vẫn cố ý làm mọi người tin là thật?

Hạ Trúc Đào mỉm cười và gật đầu :

– Đa tạ Lan Hoa tỷ có ý nhắc nhở. Nhưng vì muội vẫn thừa am hiểu điều đó nên quyết không dễ dàng để Đào chưởng môn toại nguyện và qua mặt.

Chợt có tiếng của Triệu Thái lạnh lùng vang lên :

– Sinh mạng của ta cùng với sự tồn tại của Vạn Niên cốc tàng đồ từ lâu đã trở thành một. Do vậy. đây là lời thật tâm ta cần khuyên, rằng tất cả các ngươi đừng vội đắc ý, chưa gì đã bàn nhau cách định đoạt số phận của ta. Trái lại, nếu ngoan ngoãn giải trừ toàn bộ độc chất cho cả ta lẫn Lý Nghi, rất có thể ta sẽ hạ cố đưa tất cả cùng vào Vạn Niên cốc.

Triệu Thái vừa dứt lời thì đến lượt Quách Phú Dĩ tự cho phép lên tiếng nói chen vào :

– Đừng bất kỳ ai tin lời gã. Vì vừa rồi, Đào chưởng môn, chính mắt vãn bối nhìn thấy giữa hai gã có thì thào trao đổi nhau. Nhất định đây chỉ là kế mưu thủ đoạn gì đó nữa của chúng.

Đào Gia Từ bắn xạ hai tia mắt lấp loáng hàn quang nhìn Triệu Thái :

– Phải chăng tiểu tử ngươi ám chỉ cả hai vì lường trước tình huống này nên đã kịp hủy bỏ Vạn Niên cốc tàng đồ?

Lý Nghi cười lạt :

– Đào lão cho phí công dụng mưu vô ích. Vì ta không ngại thừa nhận, chỉ có Triệu Thái là ghi nhớ tường tận toàn bộ Vạn Niên cốc tàng đồ. Nhưng nếu lão toan tận dụng điều đó để loại bỏ bớt một trong hai huynh đệ ta, hầu tránh mọi phiền toái sau này, thì đó là điều vô khả. Vì đúng như họ Quách vừa tố giác, huynh đệ ta quả thật đã có lẻn trao đổi nhau. Và lão biết huynh đệ ta nói gì với nhau chăng? Rằng huynh đệ ta vì đã có lời lập trọng thệ lúc kết giao là sẽ luôn luôn sinh tử cùng nhau, thế nên ta khuyên lão, cũng là khuyến tất cả đừng xuẩn động kết liễu sinh mạng hoặc một mình Lý Nghi này hoặc cả hai huynh đệ ta. Vì điều đó cũng đồng nghĩa với việc tất cả sẽ mãi mãi nói lời chia tay với mọi sở học tuyệt thế thật sự vẫn ẩn tàng ở Vạn Niên cốc, đừng bao giờ mong nhìn thấy chứ đừng mơ đến chuyện chiếm hữu.

Quách Phú Dĩ lại lên tiếng kêu :

– Bọn chúng chỉ nói dối. Vì nhất định bức tàng đồ vẫn còn và nhất định chỉ là kế mưu quá ấu trĩ của chúng.

Triệu Thái lườm mắt nhìn họ Quách :

– Ở đây, chỉ riêng ngươi là kẻ đáng hận nhất. Được lắm, vì ngươi đa nghi, hãy thử lục soát khắp người của ta thì rõ, và sau đó ắt ngươi sẽ được nếm mùi báo hận của Triệu Thái ta.

Quách Phú Dĩ lập tức quay người về phía Hạ Trúc Đào :

– Nếu cô nương không ngại, hãy ban cho tại hạ một hoàn giải dược, tự tay tại hạ sẽ lục soát khắp người gã.

Hạ Trúc Đào nhún vai bảo :

– Đương nhiên ta không cần chạm vào gã, chỉ bẩn tay. Nhưng tin Quách Phú Dĩ ngươi thì ta cũng không tin. Chỉ bằng, để minh bạch hư thực, xem lời của gã đúng sai thế nào, theo ta chỉ còn mỗi một cách. Và cách này thực hiện được chăng đều tùy thuộc vào thái độ của Đào chưởng môn. Chẳng hay Đào chưởng môn có rõ ý bổn cô nương?

Đào Gia Từ chầm chậm lắc đầu :

– Nếu bảo mỗ phóng thích lệnh tỷ lúc này, đồng thời lại để lệnh tỷ tùy tiện lục soát tìm tàng đồ Vạn Niên cốc, thì xin lượng thứ vì mỗ thật chẳng dám thuận theo.

Lan Hoa Hàm Tiếu phu nhân liền tìm lời nói khích Đào Gia Từ :

– Nếu vậy, sao Đào chưởng môn không đứng cạnh ta luôn để giám sát? Vì đấy là cách công bằng và minh bạch nhất một khi giữa hai phe chúng ta quả thật chẳng ai dám tin ai.

Đào Gia Từ còn ngần ngừ do dự, đột nhiên xuất hiện một luồng gió lạ, tiếp đã có tràng cười ngạo mạn vang lên :

– Vì song phương mãi nghi kỵ vậy thì nên chăng để lão phu là nhân vật kể như trung gian tự nguyện thực hiện thay cho tất cả? Cứ như thế nha. Ha… Ha…

Và một lão nhân đầu trọc tếu đã hiện thân đứng ngay bên cạnh Triệu Thái cũng Lý Nghi.

Thoạt nhìn thấy lão nhân này, chính Đào Gia Từ cũng ngơ ngẩn kêu :

– Si Lão Bất Tử?! Nhanh, chớ để bất kỳ vật gì hoặc ai rơi vào tay lão.

Và kêu xong, nếu giữa đương trường chỉ có Triệu Thái – Lý Nghi cùng Quách Phú Dĩ vì chưa biết lão nhân có cái đầu trọc tếu là nhân vật như thế nào nên cứ tỏ vẻ ngơ ngác thì ngược lại, Đào Gia Từ cùng nhị lão Thành Thành và nhóm Song Sát Nhiếp Hồn hợp với mụ Lan Hoa Hàm Tiếu đã đồng loạt nhảy xổ đến vây kín khắp xung quanh lão nhân. Tất cả đều mang vẻ mặt lo lắng. Chỉ có mỗi một Hạ Trúc Đào là vẫn tỏ ra bình thản và lên tiếng :

– Độc thủ của bổn cô nương bất luận là Si Lão Bất Tử cũng đừng mong đắc thủ dù là người hay vật.

Nhưng bất chấp cục diện đang diễn khai theo chiều hướng hoàn toàn bất lợi, lão nhân được gọi là Si Lão Bất Tử vẫn cười hềnh hệch, tay thì cho vào người Triệu Thái để mò tìm tứ tung.

Chợt Si Lão Bất Tử ngưng cười, mặt tái lại và tay thì rụt vội về để kêu ầm ĩ :

– Ôi chao, sao trong người ngươi đến một vật dụng thật nhỏ, thật cần thiết cũng chẳng có? Trái lại, chứa làm chi vật gì bén ngọt, đâm thủng tay lão phu đây này?

Và dứt lời, Si Lão Bất Tử bỗng cuống cuồng lao vọt đi, phô diễn một khinh thân pháp tuyệt phàm, đến nỗi sáu nhân vật dù vẫn vây kín xung quanh cũng không tài nào kịp ngăn lão lại.

“Vút!”

Thế nên mới có chuyện nhị lão Thanh Thành cùng kêu :

– Sao chẳng ai mau đuổi theo Si Lão Bất Tử? Há lẽ cam chịu mất đi tàng đồ, rồi cũng bị lão hễ gấp nữ nhân nào trông thuận mắt là hào phóng dâng tặng bằng cả hai tay?

Nào ngờ để đáp lại thái độ tỏ ra lo lắng và khẩn trương của nhị lão Thanh Thành, Trường Sinh Kiếm Đào Gia Từ thán phục lẫn hậm hực nhìn và nói với Hạ Trúc Đào :

– Quả nhiên là thủ đoạn thật cao minh. Và với độc vật đã được Hạ cô nương ngấm ngầm ném phục vào người tiểu tử, thú thật bổn Chưởng môn chẳng thể nào đủ đởm lược hoặc tùy tiện lục soát trong người tiểu tử.

Hạ Trúc Đào cười lạt và vừa đáp với Đào Gia Từ vừa chuyển mục quang nhìn dần qua Triệu Thái :

– Nhưng dù sao Si Lão Bất Tử cũng đã giúp chúng ta minh bạch, gã họ Triệu quả thật chẳng còn cất giữ tàng đồ. Tuy nhiên, nếu Triệu các hạ thật sự muốn toàn mạng và đừng để Hạ Trúc Đào này dùng ám hiệu ra lệnh cho Tiểu hồng xà phát tác, hạ sát các hạ, thì tốt nhất hãy ngoan ngoãn nói thật rõ về hạ lạc của Vạn Niên cốc tàng đồ.

Quách Phú Dĩ có vẻ tin vào việc Triệu Thái không hề giữ tàng đổ, chợt kêu lên :

– Hoặc giả bức tàng đồ đã được gã tìm cách lẻn chuyển qua cho gã Lý Nghi tạm giữ hộ?

Hạ Trúc Đào thoáng gật đầu và lại nói với Triệu Thái :

– Ta biết các hạ có nguyên do để oán hận họ Quách, nhưng dù sao cũng thừa nhận suy nghĩ vừa rồi của họ Quách vẫn khả dĩ đúng. Vậy các hạ nói đi, có cần ta dùng biện pháp mạnh để tỏ tường thực hư chăng?

Triệu Thái khẽ nhếch môi cười :

– Những gì Lý Nghi huynh đệ ta đã nói đều là sự thật và để minh chứng hư thực, ta sẵn sàng giúp các người toại nguyện. Nhưng để thực hiện việc đó, điều ta cần là được đối xử công bằng. Huống hồ chư vị đây đông nhân số và bản lãnh cao minh hơn huynh đệ ta thập phần. Vậy hãy thu hồi độc vật, sau nữa là hóa giải toàn bộ độc chất cho huynh đệ ta. Còn nếu như bất thuận hoặc chư vị’ có lý do để nghi ngại thì hãy bắt đầu nói lời chia tay với những gì liên quan đến Vạn Niên cốc là vừa.

Hạ Trúc Đào ngoảnh sang nhìn Đào Gia Từ :

– Đào chưởng môn có cao kiến gì chăng?

Đao Gia Từ cười nhẹ :

– Hóa ra Hạ cô nương vẫn nhớ là hãy còn Đào mỗ ở đây. Và về điều cô nương vừa hỏi, tốt lắm, vì quả thật sinh mạng hai gã có thể đã trở thành một cùng với tàng đồ Vạn Niên cốc, xin cô nương thử chiều ý gã. Để xem liệu gã còn những thủ đoạn gì nữa.

Hạ Trúc Đào lại hỏi Lan Hoa Hàm Tiếu phu nhân :

– Muội cũng muốn nghe thêm chủ ý của Lan Hoa tỷ như thế nào?

Mụ Lan Hoa Hàm Tiếu cười Cười và hầu như cố ý đưa mắt nhìn quanh :

– Nếu tàng đồ Vạn Niên cốc thật sự không còn, vô hình chung tất cả đây đều lâm cảnh ném chuột sợ vỡ vật quý. Nhưng trước khi hảo muội muội có ý định tiến hành theo lời Đào chưởng môn, ta chỉ muốn nhắc muội một điều là liệu đã lường hết mọi diễn biến có thể xảy ra chưa?

Hạ Trúc Đào không vội đáp, vì còn phải chu miệng khẽ bật ra tiếng huýt dài. Và lập tức từ chỗ nào đó trong người Triệu Thái bỗng lao vọt ra một vệt hồng nhanh như ánh chớp để chui cũng thật nhanh vào sâu trong ống tay áo của Hạ Trúc Đào. Chỉ đến lúc đó, khi đã thu hồi xong Tiểu hồng xà độc vật, Hạ Trúc Đào mới nói rõ những suy nghĩ với mụ Lan Hoa Hàm Tiếu :

– Tiểu hồng xà không chỉ là vật hộ thân đối với bản thân muộn mà còn được dùng như vũ khí cực kỳ lợi hại hầu đối phó bất kỳ ai dám giở trò. Giả dụ như chờ muội giải độc cho hai gã kia xong là dùng vũ lực toan gạt muội ra ngoài cuộc. Vì thế, muội đoán chắc Đào chưởng môn không bao giờ có ít nghĩ ấy.

Đào Gia Từ động dung kể từ khi phát hiện có vệt hồng nhanh nhẹn bay và chui tọt vào ống tay áo của Hạ Trúc Đào. Thế nên khi nghe Hạ Trúc Đào nói dứt, Đào Gia Từ khẽ thở ra :

– Chúng ta đã lâm cảnh đúng như Lan Hoa phu nhân vừa nói. Thế nên sẽ tốt nhất nếu Công ty đừng quá nghi kỵ lẫn nhau. Và đương nhiên, mỗ là Chưởng môn nhân một phái, đâu thể tự hạ thấp uy danh bằng thái độ như Hạ cô nương vừa có ý rào trước đón sau.

Hạ Trúc Đào gật đầu và bất ngờ ném cho Triệu Thái một hoàn đan dược :

– Thoạt tiên ta chỉ có thể đáp ứng và giải độc cho một mình các hạ. Ắt các hạ hiểu ý của ta là gì?

Triệu Thái không khách sáo nhận ngay hoàn giải dược nhưng là để trao cho Lý Nghi :

– Tại hạ thừa hiểu cô nương có lý do để cẩn trọng. Và đổi lại tại hạ cũng không thể vì khinh suất nên chẳng có biện pháp phòng bị riêng. Còn để minh chứng cho sự hiện hữu từng có của bức tàng đồ và sau đó vì sao đã không còn nữa thì tại hạ chỉ xin hỏi họ Quách mỗi một câu. Ngươi có nhớ lễ vật được dùng để mừng thọ sư phụ?

Quách Phú Dĩ giật mình :

– Là mảnh phù điêu có nhiều hình chạm trổ và được làm bằng hồng ngọc ư? Ta nhớ rồi, cho dù không thể ngờ sư phụ lại giao vật đó cho ngươi. Có phải cũng là vật đêm nào đã từng rơi xuống từ người của ngươi?

Lý Nghi sau khi nhận và nuốt hoàn giải dược vào miệng liền lên tiếng đáp với Quách Phú Dĩ :

– Không sai. Và đêm đó chính ta là nhân vật đã bất ngờ xuất hiện, không chỉ đoạt vật mà còn kịp cứu nguy sinh mạng cho hai sư đồ Triệu Thái, không để họ bị hạng phản đồ là ngươi đả tử.

Quách Phú Dĩ giả vờ như không nghe Lý Nghi nói, cứ chau mày nhăn mặt nhìn Triệu Thái :

– Nhưng tại sao ngẫu nhiên vật đó lại trở thành bức tàng đồ Vạn Niên cốc?

Triệu Thái hừ lạt, vừa giải thích vừa chú mục nhìn Hạ Trúc Đào :

– Tuy chưa thể biết chủ nhân đích thực của vật đó là ai nhưng phần ngươi e khó tránh trách nhiệm là từng hành động như thế nào để sở hữu vật đó. Còn về bức tàng đồ Vạn Niên cốc liệu có thật sự ẩn tàng ở vật đó hay không, tại hạ có thể minh chứng bằng việc sẵn sàng đưa chư vị cùng vào Vạn Niên cốc. Nhưng đó là chuyện sau này hoặc sẽ không bao giờ có, tùy vào thái độ của mỗi một mình Hạ cô nương.

Hạ Trúc Đào lại thản nhiên ném cho Triệu Thái hoàn giải dược thứ hai.

– Nhận lấy, nếu đó là điều kiện để các hạ thuận tình và thực hiện đúng như lời.

Triệu Thái lần này, sau khi nhận giải dược liền đưa mắt nhìn Lý Nghi :

– Ngươi bảo ta có nên phục đan chăng?

Lý Nghi nghiêm cẩn gật đầu :

– Chỉ riêng đối với Hạ Trúc Đào cô nương mà thôi.

Triệu Thái lập tức ném hoàn đan dược vào miệng, sau đó chợt đề xuất với Hạ Trúc Đào :

– Tại hạ đương nhiên giữ lời nhưng không thể đối với họ Quách.

Hạ Trúc Đào hiểu ngay :

– Các hạ nên nghĩ lại. Vì muốn họ Quách không theo chân thì chỉ có mỗi một biện pháp duy nhất. Bằng không, mọi việc sẽ vỡ lở vì họ Quách có thể sớm quay lại cùng với nhiều thật nhiều những nhân vật khác lẽ ra chẳng nên hay biết về điều này.

Triệu Thái cười lạt :

– Thì đấy chính là ý của tại hạ.

Đào Gia Từ quát to :

– Không thể được! Trừ phi ngươi cố tình quên rằng sinh mạng ngươi chẳng còn do chính bản thân ngươi làm chủ. Ta không chấp nhận lời đề xuất quá đáng của ngươi.

Triệu Thái vặc lại :

– Thế thì Đào chưởng môn chọn đi. Hoặc thuận theo tại hạ thì cơ hội thủ đắc sở học Vạn Niên cốc vẫn còn. Hoặc bất thuận thì những điều đó sẽ chỉ là ảo vọng.

Quách Phú Dĩ kêu kinh hãi :

– Đào chưởng môn!!

Nhị lão Thanh Thành bỗng nôn nóng hắng giọng, mắng át họ Quách :

– Quách Phú Dĩ ngươi chưa bao nhiêu tuổi đầu đã sớm đổ đốn vì đam mê mỹ tửu. Với đà này liệu hậu vận ngươi về sau sẽ như thế nào?

Đào Gia Từ càng thêm kiên quyết bác bỏ đề xuất của Triệu Thái :

– Quách Phú Dĩ do đã lâu cứ ép mình giữ theo thanh quy của đạo quán Huyền Vũ, nên chẳng thể trách nếu lần đầu thụ hưởng và phát hiện mỹ tửu có hấp lực, dễ làm cho sa đà thế nào. Dù vậy, Đào mỗ vẫn không chấp thuận đề xuất này. Huống hồ làm như thế là chúng ta tự loại bỏ bớt thế lực cơ hồ đang ở cục diện quân bình của chúng ta.

Hạ Trúc Đào nhoẻn cười :

– Hóa ra Đào chưởng môn vì vẫn nghi kỵ nên khăng khăng muốn giữ mãi cục diện quân bình này? Là nói về nhân lực hay về thực lực thật sự giữa hai nhóm chúng ta?

Đào Gia Từ cười khẩy và cố tình nói với Triệu Thái :

– Ta có thề nhân nhượng và giúp ngươi phần nào nguôi hận đối với Quách Phú Dĩ. Nhưng đổi lại là ngươi phải thành tâm đưa tất cả tám người chúng ta cùng vào Vạn Niên cốc và nhất là không được giở trò. Nếu không, sau này đừng trách ta sao quá độc ác đối với một kẻ quỷ quyệt là ngươi.

Triệu Thái cười cười :

– Tại hạ chẳng rõ Đào chưởng môn sẽ làm tại hạ tạm nguôi bằng cách nào?

Đào Gia Từ vụt nghiến răng và bất ngờ lia kiếm, chiếu xạ về phía Quách Phú Dĩ một tia chớp kiếm :

– Hài tử ngươi đừng vội trách ta. Vì đại sự, hãy tạm hy sinh một cánh tay, sau này ta bù đắp cho ngươi bội phần.

“Soạt!”

Thân thủ và chủ ý của Đào Gia Từ là quá nhanh và qua bất ngờ, thế nên khiến cho Quách Phú Dĩ chưa kịp nhận ra sự thể thì cánh tay tả của y đã lìa thân. Cơn đau làm họ Quách, tái mặt, kêu thất thanh :

– A… Sao thúc lại…

Nhưng cũng nhanh thật là nhanh. Đào Gia Từ đã kịp lao đến, vừa điểm huyệt chỉ huyết cho họ Quách, vừa nhét vội một hoàn linh đan, trám kín miệng họ Quách đang kêu la :

– Ngươi câm ngay. Đồng thời hãy xem đây là bài học nghiêm khắc dạy cho ngươi biết hậu quả sẽ như thế nào nếu cứ mãi sa đà đắm say men tửu. Mau tự vận công giúp dược lực dẫn lưu khắp châu thân.

Và để họ Quách đừng nói gì thêm nữa, Đào Gia Từ lạnh giọng đe dọa Triệu Thái :

– Ngươi mãn nguyện chưa? Và nhớ, bản thân ta không phải hạng đa cảm, trái lại vẫn sẵn có nhiều thủ đoạn lợi hại hơn nếu như ngươi cố tình muốn thử.

Đi đi, hãy mau đưa đường cho tất cả bọn ta.

Đáp lại thái độ đe dọa của Chưởng môn phái Điểm Thương, nếu Triệu Thái vẫn bình thản và lạnh lùng vừa nhún vai vừa quay người bước đi, thì Lý Nghi chẳng hiểu gì lại tỏ ra lo lắng, dù bước đi theo chân Triệu Thái, vẫn lấm lét nhìn trở lại phần cánh tay của Quách Phú Dĩ hiện đang đơn độc nằm chỏng chơ trên mặt đất lạnh. Và bất chợt Lý Nghi bị Đào Gia Từ nạt :

– Ngươi nhìn gì? Kể cả ngươi cũng sẽ chung số phận với Triệu tiểu tử, bất luận mọi thủ đoạn sắp có là do bất kỳ kẻ nào trong hai ngươi bày ra. Đi mau!

Lý Nhi sợ hãi, vội đi theo Triệu Thái thật nhanh và cứ thế nơm nớp do biết rằng sau lưng gã còn có những tám nhân vật nữa điều thừa bản lãnh dù chỉ để thực hiện theo lời Đào Gia Từ hăm dọa.