Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 11: Ngọc diện hồ ly

2:48 sáng – 20/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 11: Ngọc diện hồ ly tại dua leo tr 

Thiên Ma Lãnh Cốc quanh năm lạnh lùng, huyền bí. Hôm nay bỗng rực ánh hồng quang.

“Ầm Ầm …”.

Tiếng nổ đinh tai nhức óc liên tục vang lên cùng những đợt kình phong ào ạt.

Một bóng trắng chập chờn giữa làn sóng chưởng màu hồng cuồn cuộn không ngừng.

Chợt từ xa, một nữ nhân áo xanh lao vút tới.

Nàng vẫn lửng lơ trên không, dựng song thủ phất ra hai luồng kình khí xanh lè, xô dạt sóng chưởng màu hồng. Cùng lúc ấy, miệng nàng la lớn:

– Vạn Độc huynh, hãy dừng tay.

Luồng hồng quang lập tức tắt phụt, Bá Giả công tử sừng sững đứng trước cốc môn, trong lúc nữ nhân áo xanh vừa xẹt đến.

Bá Giả trầm giọng:

– Ngọc Diện muội. Có gì khẩn cấp mà phải đến cản trở buổi triển luyện võ công của huynh?

Ngọc Diện Hồ Ly, em gái của Bá Giả công tử đáp ngay:

– Sau cái chết của Dương Tử Hùng, Lục Siêu Quần lại tuyệt tích. Linh Sơn Phái và Hỏa Long Bang tiêu tan. Huynh là người đứng đầu Hắc Phái, không nhân dịp này chiếm lấy ngôi vị Độc Bá Võ Lâm. Chỉ cần thi triển Thanh Ảnh Ma Công của ta là huynh đủ khống chế ngũ phái, mất thời gian luyện Hỏa Long Bí Kíp làm gì?

Hừm một tiếng trong cổ họng, Bá Giả công tử nhìn em gái:

– Muội không hiểu được tâm trạng của huynh sao? Việc Khống chế bọn quần hùng đã ở trong bàn tay huynh. Nhưng muốn triệt phá Đào Hoa Tuyệt Trận của Đông Đảo Võ Thần Y thì huynh phải luyện cho được mười chiêu Hỏa Long Bí Kíp.

Ngọc Diện Hồ Ly mỉm cười:

– Thì ra huynh vẫn chưa quên được người con gái ấy.

Đôi mắt Bá Giả chợt như u tối:

– Phải, huynh không thể quên Bội Ngọc, đời huynh không có nàng thì dù lên ngôi vị Võ Lâm Minh Chủ cũng chẳng nghĩa lý gì.

– Nhưng huynh còn nghĩ tới nàng làm gì, bởi nàng đã trúng Ma Phong Độc Trùng của huynh, nọc nhện phát tác, nhan sắc của nàng bây giờ hẳn là khủng khiếp lắm.

Vạn Độc Bá Giả lắc đầu:

– Việc ấy đối với huynh không khó, miễn là huynh bắt được nàng. Kẻ biết đầu độc tất nhiên phải biết giải độc. Muội quên danh hiệu của huynh rồi sao?

Ngọc Diện Hồ Ly cười lạt:

– Phải, Vạn Độc Bá Giả công tử … Nhưng huynh luyện Hỏa Long Bí Kíp chẳng thành công thì cũng đừng hòng ló mặt tới Đào Hoa Trang.

Bá Giả công tử gật gù:

– Quái lạ thật. Ta cứ luyện được năm chiêu cương mãnh, thì không thu nạp được năm chiêu nhu công. Tận lực luyện xong năm chiêu nhu công là năm chiêu cương mãnh bị hóa giải.

Huynh muốn phát điên lên được.

Ngọc Diện Hồ Ly nói nhanh:

– Như vậy là có một điều bí truyền của pho bí kíp mà huynh chưa tìm ra được.

Tên công tử ma đầu nhăn mặt:

– Đúng thế. Ta phải tìm cho ra. Cứ luyện mò thế này chỉ phí sức, còn có thể bị Tẩu Hỏa Nhập Ma toi mạng.

Liếc mắt nhìn anh, Ngọc Diện Hồ Ly nói một câu lơ lửng:

– Vậy mà có dịp tìm ra bí mật huynh lại bỏ qua.

Bá Giả công tử trừng mắt:

– Muội muốn nói tới gã Lục Siêu Quang?

Ngọc Diện Hồ Ly gật đầu:

– Chính hắn …

Thở phào một tiếng, Bá Giả công tử bảo:

– Huynh đã có ý bắt sống Lục Siêu Quang. Nhưng Đông Đảo Võ Thần Y xen vào khiến huynh quá nóng, đã đẩy văng hắn xuống vực.

Gã nghiến răng trèo trẹo:

– Mọi sự rắc rối đều do lão già quái quỉ ấy. Dẹp được Đào Hoa Tuyệt Trận huynh sẽ tán xương lão ra làm thuốc pháo.

Chợt nhận ra Ngọc Diện Hồ Ly đăm chiêu, lơ đãng như chẳng nghe mình nói gì, Bá Giả gật gù:

– Dường như muội có cảm tình với Lục Siêu Quang?

Quay nhìn phía xa, Ngọc Diện Hồ Ly khẽ nói:

– Một Thiếu niên đẹp trai, phong lưu hòa nhã như vậy, không có cảm tình sao được. Vả lại họ Lục với anh em ta nào có thù oán gì đâu. Cha chàng đã tuyệt tích mà huynh còn nặng tay với chàng.

Bá Giả cười gằn:

– Muội quên rằng gã chính là kẻ đã hứa hôn với Bội Ngọc? Vấn đề quan trọng hơn nữa, nếu để Lục Siêu Quang lọt vào tay phe nhóm nào khác, sẽ lộ bí mật về bí kíp Hỏa Long.

Đôi mắt Ngọc Diện Hồ Ly như mơ màng:

– Linh tính của muội vẫn mách bảo rằng Lục Siêu Quang chưa chết.

Tiếng cười của Bá Giả lạnh tanh:

– Muội nằm mộng giữa ban ngày đấy à? Lọt xuống tử vực Ma Phong mà còn sống được sao?

Vẫn không chịu thua, Ngọc Diện Hồ Ly cãi lại:

– Chắc huynh cũng biết Hồng Huyết Thần Quân đã sống dưới vực thẳm ấy từ mấy chục năm qua?

Nhếch mép như chế nhạo, Bá Giả trầm giọng:

– Câu chuyện Hồng Huyết Thần Quân sống dưới vực Ma Phong chỉ là huyền thoại hoang đường. Cách đây ba mươi năm, sau trận giao tranh long trời lở đất với các đại môn phái Hắc Bạch quần hùng, lão ta đã lao đầu xuống tử vực rồi tuyệt tích luôn …

Ngọc Diện Hồ Ly cười khẩy:

– Huynh tưởng Hồng Huyết Linh Quân chịu thua các môn phái sao? Ngài là người đạo hạnh, sau trận giao đấu suốt ba ngày ba đêm ấy. Linh Quân sợ tổn đức hiếu sinh, bởi bắt buộc phải giết quá nhiều kẻ âm mưu cưỡng đoạt Hồng Huyết Kỳ Thư, nên ngài xuống vực Ma Phong qui ẩn đấy thôi.

Bá Giả lắc đầu xua tay:

– Muội đã quá tôn sùng lão già ấy, huynh không có thời gian tranh luận với muội.

Huynh chỉ cần nói với muội rằng việc huynh khổ luyện bí kíp Hỏa Long để phá vỡ Đào Hoa Tuyệt Trận, giành lại tiểu thư Bội Ngọc là hành động không ai có thể can ngăn. Huynh đã say mê bóng hình nào thì đối diện với cái chết huynh cũng không ngại.

Cười vang lên, Ngọc Diện Hồ Ly bảo:

– Vậy thì huynh cứ việc nuôi mộng xâm nhập Đào Hoa Trang, còn muội sẽ mạo hiểm xuống vực Ma Phong tìm chàng trai họ Lục.

Nhìn sững em gái, Bá Giả hỏi giật giọng:

– Muội có điên không đấy? Lao đầu xuống vực Ma Phong là tự tìm cái chết như bao kẻ ngu xuẩn từng tuyệt đích vì tham vọng. Muội muốn đóng góp thêm cho tử vực một bộ xương khô à? Huynh cấm muội không được hành động mù quáng như thế.

Ngọc Diện Hồ Ly nhướng mắt:

– Huynh quyết phá Đào Hoa Tuyệt Trận vì yêu Bội Ngọc, lẽ nào huynh cấm muội xuống vực Ma Phong để tìm cho mình người tình?

Nàng gằn giọng:

– Chào huynh, muội đi đây …

Bá Giả thét lớn:

– Ngọc Diện, đừng hành động điên cuồng.

Lời can ngăn của Bá Giả công tử đã muộn, Ngọc Diện Hồ Ly đã nhún mình phóng vút đi như tên bắn. Trong chớp mắt, nàng chỉ còn là một cái chấm nhỏ màu xanh ở cuối chân trời …